Nữ thần báo oán

Chương 22: Chương XXI



– Lạ thật, cô Cooke và cô Barrow không đi tiếp nữa, mà ở lại đây, Anthea nhận xét.

– Ngược lại tôi thấy việc ấy là tự nhiên, cô Marple đáp. Tôi đoán là họ có mục đích nhất định.

– Mục đích? Bà Glynne nhắc lại. Thế là nghĩa gì?

Anthea có vẻ quan tâm, hỏi lại ngay:

– Có phải cô muốn bảo là họ cũng quan tâm đến vụ giết người?

– Chị muốn là em không được nói đến cái chết của cô Temple như là một vụ giết người nữa!

– Nhưng đúng là thế rồi còn gì! Em chỉ thắc mắc là ai đã giết. Chắc là một học sinh cũ, ghét cô giáo đến mức muốn thủ tiêu.

– Cô cho là sự căm ghét dai dẳng đến thế ư? Cô Marple hỏi.

– Có chứ ! Căm ghét ai thì nhiều năm trời không nguôi.

– Tôi không nghĩ như vậy. Tôi cho là lòng căm thù giảm đi rất nhanh. Còn xa hơn nữa mới có sức mạnh như tình yêu.

– Cô có tin rằng cô Cooke và cô Barrow có thể là người phạm tội ác đó?

– Anthea, không được nói thế! Bà Glynne kêu lên. Họ là những người đứng đắn.

– Tôi, tôi thấy họ có cái gì bí ẩn. Chị Clotilde nghĩ thế nào?

– Có lẽ em nói đúng. Họ có vẻ hơi ….thớ lợ, giả tạo.

– Tôi thấy họ còn có vẻ ảm đạm. Anthea đế thêm.

– Cô thì lúc nào cũng tưởng tượng, bà Glynne nói. Dù sao, lúc xẩy ra tai nạn, họ đều đang đi phía dưới. Cô Marple trông thấy, có phải không?

– Tôi làm sao mà thấy được.

– Hôm đó cô Marple có đi đâu, Clotilde giải thích. Cô đang ở trong vườn nhà mình.

– Ờ nhỉ. Tôi quên.

– Hôm nay trời đẹp quá! Cô Marple nói, giọng mơ màng. Sáng mai tôi rất muốn đi xem lại giàn hoa trắng phủ kín nhà kính cũ. Chúng sẽ làm tôi nhớ mãi thời gian tôi lưu lại nhà này

– Tôi ghét đám hoa ấy. Anthea nói, muốn xây dựng lại nhà kính. Khi nào có tiền, ta sẽ làm ngay, chị Clotilde nhé?

– Không. Cứ để vườn như vậy, tôi không muốn ai đụng vào. Nhà kính ấy thì dùng làm gì? Phải mất nhiều năm mới lại có được giàn nho ra quả.

– Thôi tôi xin, bà Glynne can, không trành luận chuyện ấy nữa. Ta sang phòng khách đi, khách sắp đến bây giờ.

Quả nhiên vài phút sau, cô Cooke và cô Barrow tới. Clotilde rót cà phê mời mọi người. Cô Cooke ghé tai cô Marple, nói:

– Xin lỗi, nếu là cô, tôi sẽ không uống cà phê vào giờ này, sẽ khó ngủ.

– Ồ, thế ư? Tôi lại rất quen uống cà phê vào buổi tối.

– Nhưng cà phê hôm nay rất đặc, tôi thực sự khuyên cô không nên uống.

Cô Marple ngẩn lên, nhận thấy vẻ mặt cô Cooke hết sức nghiêm nghị. Mái tóc bạc màu xõa xuống mặt, che một bên mắt, mắt kia nháy nháy như ra hiệu.

– Có thể cô nói phải. Chắc cô có nghiên cứu về khoa ăn uống.

– Vâng. Hồi làm y tá, tôi có để ý vấn đề này.

Cô Marple nhẹ nhàng đẩy tách cà phê ra xa, rồi quay về phía Clotilde :

– Nhà ta có tấm ảnh nào của Verity không ? Phó giám mục Barbazon kể chuyện nhiều về cháu.

Clotilde đứng lên, lại chiếc bàn nhỏ và quay về đưa một tấm ảnh cho cô Marple.

– Ảnh Verity đây.

– Khuôn mặt rất đẹp, cô Marple lẩm bẩm. Rất, rất đẹp. Tội nghiệp!

– Thời nay lắm chuyện lạ lùng. Anthea nói. Con gái đi chơi với bất kỳ ai, chẳng ai lo canh giữ.

– Ngày nay, con gái phải biết tự giữ mình. Clotilde đáp. Khốn thay, họ lại không biết xử sự theo từng trường hợp.

Clotilde đưa tay để lấy lại tấm ảnh cô Marple vẫn cầm. Khủy tay cô vướng vào tách cà phê làm đổ vỡ xuống đất.

– Ấy chết! cô Marple kêu lên. Có phải tại tôi? Tôi xích phải tay cô …

– Không phải. Chỉ tại tay áo tôi vướng vào tách. Nếu sợ cà phê làm mất ngủ, cô dùng một chút sữa nóng vậy.

– Cảm ơn cô. Vâng, uống sữa nóng trước khi đi ngủ thì tốt.

Sau ít lâu, cô Cooke và cô Barrow đứng lên xin cáo từ, nhưng họ lại quay trở lại ngay để lấy chiếc khăn và cái ví tay để quên.

– Thật lắm chuyện ! Anthea thở phào khi họ đi khỏi.

– Clotilde nói rằng hai cô này không được tự nhiên, tôi thấy đúng, bà Glynne nói. Họ không có vẻ … thực.

– Tôi cũng thấy thế, cô Marple xác nhận, nên tôi hơi thắc mắc về họ. Đặc biệt, không hiểu họ đi du lịch chuyến này nhằm mục đích gì.

– Và cô đã tìm được câu trả lời ? Clotilde hỏi.

Cô Marple thở dài :

– Tìm được. Thực ra, tôi còn tìm ra ra lời đáp cho nhiều câu hỏi khác.

Clotilde đứng dậy, đi vào bếp lấy sữa nóng. Sau đó, cô đưa cô Marple về phòng, đặt cốc sửa lên bàn, cô hỏi :

– Cô còn cần gì nữa không ạ ?

– Không, cảm ơn cô. Mọi thứ đủ cả. các cô chu đáo quá, lại cho tôi có dịp qua một đêm nữa ở Lâu đài.

– Nhận thư của ông Rafiel, chúng tôi không thể làm khác. Ông ấy lo lắng chu đáo mọi việc.

– Đúng vậy. Loại người tính toán đến từng chi tiết. Một bộ óc xuất sắc. Thôi, cô Clotilde, xin chúc cô ngủ ngon. Tôi cũng đi ngủ đây.

– Sáng mai, tôi bảo người mang điểm tâm cho cô nhé ?

– Không, không. Tôi không muốn làm phiền. Một cốc trà là được rồi. Sau đó trước khi ăn trưa, tôi muốn đi dạo một chút trong vườn. Muốn xem lại chỗ mô đất phủ đầy hoa trắng.

– Chúc cô ngủ ngon, Clotilde nói. Ngủ thật say

* * *

Ở sảnh dưới chân cầu thang, đồng hồ điểm ba giờ. Một vệt sáng hiện lên dưới cửa phòng cô Marple.

Cô nhỏm dậy, giơ tay sở vào bật đèn ngủ. Cửa lặng lẽ mở. Giờ đây không còn ánh sáng ở ngoài hành lang, nhưng có tiếng chân khẽ. Cô Marple bật đèn sáng.

– Ồ ! Cô Clotilde. Có chuyện gì vậy ?

– Tôi chỉ lên xem cô có cần gì không ?

Cô Marple ngước mắt nhìn cô chủ nhà. Clotilde khoác bộ áo ngủ dài màu hoa cà, bộ tóc đen viền quanh vầng trán nhợt nhạt làm bộ dáng thêm thê thảm.

– Tôi cần mang lên gì nữa không ? Cô ta gặng.

– Không, cảm ơn. Trời ! tôi cũng chưa uống sữa.

– Tại sao vậy ?

– Tôi nghĩ : Uống sẽ không tốt.

Clotilde đứng im như tượng ở chân giừơng.

– Không lành lắm, cô Marple nói thêm.

– Cô nói thế là ý gì ? – Giọng Clotilde gay gắt.

– Cô biết rõ mười mươi.

– Không biết gì hết.

– Không ?

Trong cái từ cộc lốc ấy, chứa đựng ý mỉa mai mà Clotilde không thể không thấy.

– Sữa của cô nguội ngắt. Để tôi lấy cốc khác.

Cô đưa tay định cầm cốc.

– Thôi, cô khỏi nhọc công. Dù cô mang lên, tôi cũng không uống.

– Tôi hoàn toàn không hiểu thái độ của cô. Cô lạ thật. Tại sao cô nói vậy ? Cô là ai ? Cô là loại người nào ?

Cô Marple giật chiếc khăn len màu hồng quấn quanh đầu, chiếc khăn quàng giống như tối hôm đó ở Antilles, cô khoác lúc đến đánh thức ông Rafiel, nói :

– Tôi còn có một tên nữa, là Némésis.

– Némésis ? Nghĩa là gì ?

– Tôi chắc là cô biết. Cô là một phụ nữ có học. Công lý đôi khi đến muộn, nhưng nó phải đến.

– Cô định ám chỉ gì ?

– Một cô gái xinh đẹp mà cô đã giết.

– Mà tôi giết ! Thế là nghĩa lý gì ?

– Tôi nói về Verity.

– Tại sao tôi giết nó ?

– Vì cô yêu nó.

– Tất nhiên là tôi yêu nó. Và nó cũng yêu tôi.

– Có người nói với tôi – mới đây thôi – rằng tình yêu là một điều cay nghiệt. Và đúng là thế. Cô quá yêu Verity. Với cô nó là tất cả trên đời. Nó gắn bó với cô cho đến lúc một tình yêu khác hẳn đã đến trong đời nó. Nó phải lòng một chàng trai. Không hoàn toàn đứng đắn, tôi công nhận. Nhưng nó yêu anh ta, và anh ta yêu nó, và nó muốn bay đi để có cuộc sống riêng. Sống với người mình đã chọn, lấy chồng, có con, thực hiện giấc mơ của mọi người con gái.

Clotilde bước lên hai bước, ngồi phịch xuống ghế :

– Cô có vẻ hiểu rõ mọi chuyện. Điều cô vừa nói là sự thật, tôi không chối để làm gì ?

– Cô nói đúng : Cô chối cũng vô ích.

– Cô không thể tưởng tôi đã đau khổ nhường nào ! Không thể hình dung nỗi đau khi hiểu là ta sắp mất cái mà ta quý nhất trên đời ! Mà mất cho ai ? Cho một tên khốn nạn, xấu xa, trác táng, cho một kẻ hoàn toàn không xứng đáng với Verity, Verity xinh đẹp của tôi. Nhất định tôi phải chống lại. Phải …

– Phải giết nó, không để cho nó đi.

– Cô nghĩ tôi có thể làm được cái việc tàn ác đó ? Tôi có can đảm bóp cổ nó, đập vỡ sọ nó, làm nát khuôn mặt mà tôi yêu quý ? Không ai làm nổi việc ấy, ngoài cái thằng trời đánh nọ.

– Vâng, tôi cũng nghĩ cô không thể làm thế với Verity.

– Vậy những gì cô vừa nói là bịa đặt vớ vẩn.

– Cái cô gái mà cô đi « nhận diện » không phải là Verity . Vì Verity ở ngay tại đây, có phải không ? Cô ấy nằm trong vườn nhà. Và tôi không cho là cô bóp cổ, mà chỉ cho cô ta uống cà phê hoặc sữa có pha liều thuốc mạnh. Verity chết, cô mang xác vào vườn, bới đóng gạch đổ nát của nhà kính, làm thành ngôi mộ. Rồi cô trồng cây Polygonum, cây lớn lên trùm kín tất cả. Verity vẫn ở tại đây, cô không để nó đi …..

– Đồ điên ! Cô tưởng ta để yên cho người đi nói vung chuyện ấy ra mọi người hả ?

– Có thể. Song không chắc lắm, vì cô trẻ khoẻ hơn tôi.

– Ra cô cũng có biết điều ấy.

– Và cô sẽ không từ điều gì, ví ít khi người ta dừng lại ở vụ án đầu. Điều này tôi đã có kinh nghiệm. Cô đã giết hai người con gái : Một người cô rất yêu, và một người khác nữa.

– Đúng, tôi đã giết Nora Broad. Một con đĩ ranh. Làm sao cô biết?

– Biết tính cách của cô, tôi chắc chắn cô không thể bóp cổ chết rồi đập nát mặt một đứa trẻ mà cô vô cùng yêu quý. Tuy nhiên, cùng thời gian ấy, một cô gái khác bị mất tích, đến nay chưa thấy xác … Nhưng tôi cho là có thấy xác. Song người ta không biết đó là xác Nora Broad, vì quần áo là quần áo của Verity, và người đến nhận xác lại chính là người biết Verity hơn ai hết, tức là cô!

– Và tôi làm thế nhằm mục đích gì?

– Vì cô muốn đổ tội giết Verity cho chàng trai định cướp Verity từ tay cô. Nên cô đã giết cô gái nọ, lấy quần áo Verity mặc choc ô ấy, đeo them vòng cổ và vòng tay cũng của Verity, đập nát mặt, rồi đem giấu xác ở một nơi ít lâu sau thiên hạ mới tìm thấy. Cuối cùng, tuần trước đây, cô lại nhúng tay vào một vụ án mạng nữa: giết cô Elizabett Temple. Cô giết vì sợ cô ấy gặp phó giám mục Brabazon thì có thể phần nào đoán ra sự thật. Cái tảng đá ấy lay hơi khó đấy, nhưng cô có sức khoẻ, cô làm được.

– Tôi cũng đủ sức khỏe để cho cô sang thế giới khác.

– Không chắc làm thế được đâu.

– À, mụ già này, mi tưởng thế hả?

– Tôi già thực, và sức cũng yếu. Nhưng tôi, phần nào đó, là sứ giả của công lý.

Clotilde phá lên cười:

– Nhưng ai cấm được ta thủ tiêu mi ngay lúc này?

– Ta có thần hộ mệnh.

– Ha ! Ha ! Thần hộ mệnh ? – Clotilde lại cười to.

Cô ta đứng dậy, lại gần giường.

– Có khi ta có tới hai thần hộ mệnh – Cô Marple vẫn bình thản. Xưa nay ông Rafiel vẫn thu xếp tốt mọi việc.

Cô Marple luồn tay xuống dưới gối, rút ra một chiếc còi, đưa lên miệng. Tiếng còi lanh lảnh vang lên. Lập tức cửa phòng mở. Clotilde quay phắt người, và đối diện với Barrow. Rồi cửa tủ áo cũng mở mạnh, cô Cooke xuất hiện. Hai người phụ nữ lúc này có dáng vẻ kiên quyết, chuyên nghiệp, khác hẳn với thái độ thường ngày.

– Hai vị thần hộ mệnh của tôi, cô Marple giới thiệu. Quả là ông Rafiel đã quá nhọc công vì tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.