17 tháng mười một.
Ray sửa lại cà vạt khi bước xuống cầu thang. Ngồi ở bàn, Nancy ngửng đầu nhìn chàng, mỉm cười. Nàng thật xinh đẹp và mặc dầu đôi mắt biếc đã bắt đầu có chút nhếp nhăn, chẳng ai có thể tin rằng nàng đã ba mươi hai tuổi. Chỉ hơn nàng ít tuổi, nhưng Ray thì trông chín chắn nhiều. Sự tươi trẻ đó phải chăng là do nàng quá mong manh và dễ bị thương tổn? Ray nhận thấy một vài vết màu hung ở chân tóc màu nâu đen của nàng.
Hơn chục lần trong năm, chàng suýt nữa đã yêu cầu nàng hãy giữ cái màu tóc tự nhiên và đừng có nhuộm nữa, nhưng rồi chàng đành im, không dám đòi hỏi.
– Chúc em một sinh nhật vui vẻ. – Chàng dịu dàng nói và thấy khuôn mặt nàng bỗng tái xanh.
Michael ngạc nhiên nhìn mẹ:
– Sinh nhật của mẹ hả mẹ? Vậy mà mẹ không nói.
Missy ngửng dậy. Bé thích thú hỏi:
– Sinh nhật mẹ à?
– Đúng vậy, các con – Ray gật đầu và trong khi Nancy vẫn nhìn chăm chăm vào bàn, chàng nói tiếp – chiều nay chúng ta sẽ mừng sinh nhật mẹ. Ba sẽ mua một ổ bánh lớn, mua quà và chúng ta sẽ mời dì Dorothy đến dự. Đồng ý nhé?
– Ray… đừng anh – Nancy nói, giọng năn nỉ.
– Nào em còn nhớ chứ? Năm ngoái em có hứa là năm nay chúng ta có thể…
Ăn mừng, đó không phải là cái từ thích hợp, nhưng là một cái từ mà ta không thể nói ra. Từ lâu, Ray biết rằng một ngày nào đó họ sẽ có thể ăn mừng sinh nhật. Trước đây, vào cái ngày này, nàng thường lánh chàng để đi dạo ở vùng quê hoặc lang thang trên bãi biển như cái bóng ma chìm đắm trong thế giới bí ẩn của mình.
Tuy vậy, vào năm ngoái, nàng bắt đầu nói đến chúng… đến hai đứa con trước đây của nàng. Nàng đã tâm sự: “Hẳn giờ đây chúng đã lớn rồi… mười, mười một tuổi. Em cố hình dung chúng nhưng không thể tưởng tượng nổi… Mọi việc liên quan đến cái giai đoạn đó sao quá rối rắm, mờ mịt. Tựa như một cơn mộng dữ, điều chỉ xảy ra trong khi mê ngủ”.
Và Ray đã nói:
– Thì em hãy cố cho rằng nó là như vậy đi! Đừng thắc mắc về những gì đã xảy ra.
Cái kỷ niệm ấy càng củng cố thêm quyết định của nàng. Ray cúi xuống, vuốt nhẹ mái tóc Nancy bằng một cử chỉ dịu dàng, che chở.
Nancy nguớc nhìn chàng. Lời thỉnh cầu trên khuôn mặt nàng biến thành một vẻ ngần ngại:
– Em không tin rằng…
Michael cắt ngang lời Nancy bằng một câu hỏi biểu lộ cái tính thực tiễn của bé:
– Mẹ à, mẹ bao nhiêu tuổi rồi?
Nancy mỉm cười – nụ cười như phép mầu làm cho bầu không khí không còn căng thẳng. Nàng nói:
– Con hỏi mà làm gì chứ?
Ray hớp một ngụm cà phê rồi nói:
– Mike à, chiều nay ba sẽ đến đón con ở trường và cha con mình sẽ đi mua quà tặng mẹ. Bây giờ ba phải đi đây. Hôm nay có người đến xem nhà ông Hunt, ba cần phải tập hợp một số giấy tờ cần thiết.
– Nhưng ngôi nhà ấy đã cho mướn rồi mà? – Nancy hỏi.
– Đúng. Cái ông tên là Parrish, vốn thỉnh thoảng thuê căn hộ ở tầng trên, năm nay lại thuê tiếp. Nhưng ông ấy biết là ta có thể đưa người vào xem nhà bất cứ lúc nào. Ngôi nhà thật lý tưởng để mở một nhà hàng mà không cần phải sửa chữa lớn. Ta sẽ có được một số tiền huê hồng kha khá nếu giới thiệu bán được nó.
Đặt Missy xuống, Nancy đưa Ray ra cửa. Chàng dịu dàng hôn nàng và cảm nhận sự run rẩy của môi nàng, chàng thầm nghĩ, phải chăng chàng đã làm nàng lo lắng thái quá khi nhắc đến ngày sinh nhật của nàng? Một linh cảm nào đó khiến chàng suýt thốt lên: “Thôi, khỏi phải đợi đến chiều. Anh sẽ ở nhà để đưa em và các con đi Boston chơi”.
Thay vì như thế, chàng lên xe, vẫy tay chào và lao xe vào con đường đất hẹp – một con đường ngoằn ngoèo qua nửa mẩu rừng trước khi đổ vào con đường lớn dẫn về Adam Port, trung tâm của thị trấn Cape.
Nancy chậm rãi trở lại bàn ăn và thầm nghĩ rằng Ray đã có lý. Đã đến lúc nàng phải cắt đứt với những ràng buộc của quá khứ – đến lúc phải đoạn tuyệt với những kỷ niệm để hướng nhìn tương lai. Nàng biết rằng một phần của bản thân nàng vẫn còn sững sờ, và tiềm thức của nàng vẫn cố lưu giữ những hình ảnh đau buồn thuở xưa. Và còn hơn thế nữa.
Có thể nói là toàn hộ cái quãng đời của nàng với Carl đã trở nên mờ mịt… Nàng chẳng thể nhớ nổi ngôi nhà của họ trong khu đại học, giọng nói ngân nga của Carl… rồi Peter và Lisa… chúng giống ai nhỉ? cả hai đều tóc đen, như cha chúng… và quá bình lặng… quá ngoan… cộng vào đó là sự thiếu tự tin của mẹ chúng… và sau đó là mất mát – cả hai.
– Sao mẹ buồn thế? – Michael nhìn chăm chăm Nancy và hỏi.
Nancy thầm nghĩ, thế là đã bảy năm rồi. Đời sống là một loạt những chu kỳ liên kết lại để tạo thành bảy năm. Carl thường nói với nàng rằng, với khoảng thời gian bảy năm, thì toàn bộ cơ thể đã hoàn toàn thay đổi, kể cả những tế bào. Đúng vậy, bây giờ là lúc để nàng quên đi… và nhìn về phía trước.
Nàng hướng mắt về căn bếp rộng lớn, đầm ấm, với lò sưởi cổ kính bằng gạch, những cửa sổ nhìn xuống cảng và nền nhà lót ván sàn bằng gỗ sồi. Rồi tầm mắt của nàng dừng lại trên Michael và Missy.
Nàng nói:
– Mẹ đâu có buồn. Mẹ chẳng buồn chút nào.
Nàng bế Missy lên, thích thú với cái dịu dàng ấm áp của tấm thân bé bỏng.
Missy nói:
– Mẹ biết không, con đang nghĩ đến quà sinh nhật của mẹ.
Mái tóc của bé thật đẹp, với những lọn xoăn quanh tai và trước trán. Chính mái tóc đó đôi khi đã khiến người ta thắc mắc chẳng hiểu bé giống ai mà có màu tóc đẹp như thế – ai trong gia đình có tóc hung?
– Được lắm. Nhưng bây giờ thì con hãy ra vườn để hít thở khí trời. Theo dự báo thì chiều nay sẽ có mưa và rét đậm.
Sau khi hai đứa bé đã thay quần áo, Nancy giúp chúng mặc áo ấm có mũ trùm đầu.
– Đồng đô-la của con đây rồi – Michael thích thú nói khi thọc tay vào túi áo – Con biết là đã để nó ở đây. Bây giờ, con có thể mua quà cho mẹ được rồi.
– Con cũng vậy, con cũng có tiền đây. – Missy hãnh diện chìa ra một nắm đồng xu.
Nancy nói:
– Ồ! Các con không nên mang tiền ra ngoài đó. Các con sẽ đánh rơi mất. Đưa cho mẹ giữ hộ nào!
Michael lắc đầu:
– Không, con sự sẽ quên khi đi mua quà với ba.
– Mẹ hứa sẽ không để con quên.
– Túi con có cái khóa kéo Eclair. Mẹ thấy chứ? Con sẽ bỏ tiền vào và giữ hộ luôn tiền của Missy.
– Được… – Nancy nhún vai và không muốn tranh luận thêm – Này Mike, bây giờ mẹ phải lau dọn nhà cửa. Con hãy đi chơi cạnh em nhé. Con hứa với mẹ chứ?
– Vâng! – Michael vui vẻ đáp và quay sang nói với Missy – Nào, hãy ra vườn chơi với anh. Trước tiên, anh sẽ cho em ngồi đu.
Cái đu này là do Ray đích thân làm cho các con. Chàng đã buộc nó vào một cành sồi cổ thụ, ở rìa rừng, phía sau nhà.
Nancy mang bao tay cho Missy. Bao tay thêu một con mèo cười toét miệng.
– Đừng cởi ra nghe con, nếu không tay con sẽ lạnh cóng. Trời bắt đầu lạnh rồi đó. Mẹ không hiểu có nên để các con ra chơi ngoài vườn…
– Không sao đâu mẹ! – Missy nói, miệng bắt đầu run rẩy.
Nancy nói ngay:
– Thôi được. Nhưng hai con chỉ được chơi khoảng nửa tiếng thôi nhé!
Nàng dẫn con ra vườn bằng cửa sau và cảm thấy làn gió lạnh như muốn nuốt chửng nàng. Ngôi nhà này có lối kiến trúc đặc trưng của vùng Cape, với cái cầu thang hầu như thẳng đứng. Ray thường nói là các cư dân đầu tiên của thị trấn này hẳn phải có máu lạnh khi xây những cầu thang như thế. Nhưng Nancy thì vẫn yêu thích mọi thứ ở đây.
Đến hôm nay nàng vẫn còn nhớ cái cảm giác bình yên và yên ổn đã bao phủ lấy nàng trong lần đầu tiên nàng trông thấy ngôi nhà này. Nàng đã đến sống tại đây sau khi tòa ra lệnh ngưng xử vì Rob Legler, nhân chứng duy nhất của vụ án đã mất tích.
Nàng đã đến đây với ý đồ là được sống thật xa California, xa những người mà nàng đã quen biết, xa ngôi nhà mà nàng đã sống, xa khu đại học và cộng đồng của nó. Nàng chẳng bao giờ muốn gặp lại họ, những bạn bè đột nhiên biến thành xa lạ thù nghịch, luôn nhắc đến “chàng Carl tội nghiệp”, và xem nàng là người đã khiến cho Carl phải tự sát.
Sở dĩ nàng đã chọn Cape Cod là vì toàn bộ cư dân vùng New England và đặc biệt là Cape, vốn nổi tiếng là những người sống tế nhị, kín đáo và không thích soi mói đời người khác. Đó là điều mà nàng cần. Nàng cần một nơi để trú ẩn, để tìm lại chính mình, để đầu óc được tỉnh táo, để nhận thức về những gì đã xảy ra và có thể yêu đời trở lại.
Nàng đã cắt đi mái tóc và nhuộm nó thành màu nâu sậm. Điều này tạo cho nàng một diện mạo khác hẳn với những bức ảnh được đăng trên trang nhất các báo khắp nước trong suốt vụ án.
Hẳn bàn tay của định mệnh đã đẩy đưa nàng chọn văn phòng giao dịch bất động sản của Ray trong khi tìm mướn một căn nhà. Thật ra, ngày hôm ấy nàng có hẹn với một nhân viên môi giới địa ốc, nhưng trước đó nàng đã đến gặp Ray vì nàng cảm thấy ưa thích cái bảng hiệu được vẻ bằng tay thật khéo của văn phòng Ray cùng những chậu cúc vàng và hồng nhạt trồng trước các cửa sổ.
Vì lúc đó Ray đang bận tiếp một khách hàng – một cụ có làn da rám nắng và mái tóc xoăn, dày rậm – nên Nancy phải ngồi chờ. Nàng ngưỡng phục khi nghe Ray khuyên ông cụ hãy cố giữ ngôi nhà và hứa sẽ kiếm người để cho thuê những căn phòng có thể ở được để có thể giúp ông.
Sau khi ông cụ đã ra về, nàng nói với Ray: “Có lẽ tôi đến đúng lúc. Tôi đang cần mướn một căn nhà”.
Nhưng Ray không muốn đưa nàng đi xem ngôi nhà của ông già Hunt, chàng đã giải thích:
– Người ta gọi đó là ngôi nhà Tháp Canh. Ngôi nhà quá lớn, quá hiu quạnh và nếu có phong ba bão táp thì đó là nơi phải hứng chịu nhiều nhất. Tôi có sẵn đây một ngôi nhà cũng tương tự như vậy để giới thiệu. Tình trạng toàn hảo, đầy đủ tiện nghi và có thể bán đứt cũng được. Thưa bà… à, thưa cô… cô cần nhà mấy phòng à?
– Thưa ông, tôi là cô Kierman, Nancy Kierman – Nancy vô tình khai ra tên thật của mình – Thật ra, tôi không cần nhiều phòng đâu. Tôi sống một mình và ít có bạn bè.
Ngay từ đầu, nàng đã ngưỡng phục cái tính kín đáo của chàng – chàng chẳng hỏi han gì thêm.
Chàng chỉ nói: “Cape là nơi lý tưởng nhất để sống đơn độc. Sự cô đơn sẽ không còn trĩu nặng khi ta đi dạo trên bãi biển, ngắm cảnh chiều tà hoặc chỉ đơn giản nhìn ra cửa sổ vào buổi sáng”.
Ngay khi được Ray đưa đến xem nhà, Nancy biết rằng mình sẽ sống ở đó. Gian phòng ngày xưa được sử dụng làm kho chứa thực phẩm và rượu, giờ đã được sửa sang thành phòng khách – phòng ăn. Nancy yêu thích sự đầm ấm của cái ghế đặt trước lò sưởi, cái bàn ăn đặt gần cửa sổ khiến ta có thể ngắm nhìn cảng và vịnh.
Nàng ưng ý và dọn đến ở ngay. Tuy Ray ngạc nhiên khi thấy đồ đạc của nàng chỉ vỏn vẹn có hai va-li, chàng không hề tỏ lộ điều đó. Nancy cho chàng biết rằng sau khi mẹ mất nàng đã bán ngôi nhà ở Ohio và đến sống ở bờ biển Đông. Nhưng nàng không nói gì về khoảng thời gian sáu năm đã trôi qua, kể từ khi nàng bán nhà cho đến lúc nàng đến đây.
Đêm hôm ấy, lần đầu tiên sau nhiều tháng trời, nàng đã ngủ thật sâu – một giấc ngủ không bị xáo trộn bởi những tiếng gọi của Peter và Lisa trong mơ, không có tiếng Carl cáo buộc nàng trước tòa án.
Buổi sáng đầu tiên, nàng đã ngồi bên cửa sổ để uống cà phê. Hôm ấy trời xanh, trong. Một bầu trời xanh ngắt, không mây và ở đàng kia là biển, êm ả, lặng lẽ. Một vật hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có cánh chim hải âu đang lượn vòng phía trên những con tàu đánh cá.
Nàng giữ chặt tách cà phê, nhâm nhi từng ngụm, mắt không rời cảnh vật, cảm thấy hơi ấm của cà phê đang ngấm dần vào cơ thể trong khi nắng trời đang sưởi ấm mặt nàng. Sự êm ả của cảnh vật làm gia tăng cái cảm giác yên ổn mà nàng có được sau một đêm ngon giấc.
“Lạy Trời… xin cho con yên bình”. Đó là lời cầu khẩn duy nhất của nàng trong suốt những buổi hầu tòa, trong nhà tù. “Xin Ngài hãy dạy con biết chấp nhận”. Thế mà đã bảy năm rồi!
Nancy thở dài, bỗng nhận ra rằng mình đang đứng sững trên bực thang đầu của cầu thang. Thật quá dễ để lạc lối trong kỷ niệm, chính vì thế mà nàng phải cố sống theo từng ngày, từng ngày một… không ngoái nhìn dĩ vãng cũng chẳng hướng về tương lai.
Nàng chậm rãi bước lên cầu thang và thầm nghĩ, làm sao mình có thể tìm được yên bình khi biết rằng nếu Rob Legler xuất hiện trở lại thì mình sẽ bị kết tội sát nhân và như thế sẽ không còn được sống bên Ray, bên Missy và Michael. Trong phút chốc, nàng úp mặt vào lòng tay và thầm nhủ, “Thôi đừng nghĩ đến nữa! Nào có ích gì”.
Đến cuối cầu thang, nàng lắc đầu với vẻ dứt khoát và bước nhanh vào phòng chính. Nàng mở cửa sổ và rùng mình khi gió xua màn cửa vào người nàng. Mây đã kéo về và những con sóng bạc đầu xô nhau vào vịnh. Nhiệt độ nhanh chóng hạ thấp. Sau một thời gian sống ở vùng này, Nancy biết rằng có gió lạnh thế này luôn là dấu hiệu báo trước cho một trận bão.
Tuy nhiên, trời cũng có khá tốt để cho hai đứa trẻ có thể chơi trong vườn. Nàng muốn chúng vui đùa và hít thở khí trời vào buổi sáng vì, sau khi ăn trưa, Missy sẽ đi ngủ và Michael đến trường mẫu giáo.
Nàng bắt đầu thay khăn trải giường của cái giường đôi. Rồi nàng bỗng dừng lại và thầm nghĩ. Missy đã sịt mũi từ hôm qua. Phải chăng nàng nên ra vườn để dặn bé không được cởi khuy cổ áo ấm? Bé Missy vẫn có cái thói quen kỳ cục đó. Bé luôn cho rằng cổ áo của bé quá chật.
Nancy tần ngần một lúc rồi tháo hết những tấm drap trải giường. Nàng biết Missy có mặc bên trong một áo thun cao cổ vì thế nếu bé có cởi khuy nút áo ấm thì cổ bé cũng vẫn được che kín. Vả lại, việc thay drap giường và bỏ chúng vào máy giặt chỉ làm nàng mất khoảng mười đến mười lăm phút là cùng.
Tối đa là mười phút, Nancy tự hứa như thế để làm vơi đi nỗi lo sợ đang trĩu nặng và thôi thúc nàng phải xuống, tìm các con ngay.