Rình Rập

CHƯƠNG 21



Nàng không muốn nhớ gì hết… Nhớ lại chỉ gây thêm buồn khổ. Một hôm, khi còn bé, Nancy đã vướng phải cái cán chảo trên bếp và làm súp cà chua đổ tung tóe trên người. Nàng phải nhập viện trong nhiêu tuần vì bị bỏng, để lại những vết thẹo trên ngực…. Carl đã hỏi nàng về những vết thẹo đó… và đã sờ chúng… Chàng nói, “Tội nghiệp cô bé, tội nghiệp cô bé…” Chàng ưa nghe nàng kể về tai nạn đó. Và chàng hỏi, “Em có đau lắm không?”
Sự hồi tưởng cũng gây đau đớn như thế… Điều đó gây đau đớn… chỉ đau đớn mà thôi.. Tốt nhất là quên đi… đừng nhớ gì hết.
Nhưng những câu hỏi, xa xăm, không ngớt vang lên… Những câu hỏi về Carl, về mẹ nàng… Lisa… Peter… Và có cả giọng nói của nàng nữa. Nàng trả lời:
– Không, cho tôi xin. Tôi không muốn nói.
Cái giọng nói vẫn nằn nì:
– Nhưng cô phải nói. Cô phải giúp chúng tôi. Tại sao cô sợ Carl?
Nàng thấy cần phải trả lời, để cho người ta không hỏi nữa.
Nàng nghe thấy giọng nói mình, từ xa xăm, đang cố trả lời… Nàng tưởng chừng nhìn thấy mình trên một sân khấu… với những vai diễn.
Mẹ nàng… bữa ăn tối… lần cuối với mẹ… khuôn mặt ưu tư của mẹ. Mẹ chăm chú nhìn nàng, rồi nhìn Carl. Mẹ hỏi, “Chiếc áo ở đâu thế, Nancy?” Nàng biết mẹ không thích chiếc áo.
Chiếc áo bằng hàng len trắng. Nàng đã nói: “Con và anh Carl đã chọn nó. Mẹ không thích ư?”
– Có vẻ… trẻ con quá!
Mẹ nàng đứng lên đi gợi điện thoại. Phải chăng mẹ gọi cho bác sĩ Lendon Miles? Nancy thầm mong như thế. Nàng mong mẹ được hạnh phúc… có thể nàng sẽ trở về sống với mẹ… Có thể nàng sẽ không còn cảm thấy mệt mỏi nữa. Phải chăng nàng đã nói điều đó với Carl?
Lúc đó, Carl đã đứng dậy và nói, “Xin lỗi, anh cần phải ra ngoài…” Mẹ trở lại khi anh ta vẫn còn vắng mặt.
Mẹ nói: “Nancy à, ngày mai mẹ cần gặp riêng con để nói chuyện. Mẹ sẽ đến đón con đi ăn sáng”.
Carl đã trở lại.
Mẹ hôn Nancy và nói, “Thôi chào. Chúc con một buổi tối vui vẻ. Tám giờ sáng mai nhé!”
Mẹ lên chiếc xe hơi mà mẹ đã mướn, vẫy tay chào, rồi ra đi…
Sau đó, Carl đưa Nancy về trường, chàng đã nói trên đường về: “Anh sợ rằng mẹ em không có thiện cảm với anh”.
Rồi một cú điện thoại… một tai nạn… chiếc xe bị lệch hướng.
Và Carl… nói: “Anh sẽ lo cho em, cô bé của anh…”
Tang lễ.
Rồi hôn lễ. Cô dâu sẽ mặc chiếc áo bằng len trắng để đến tòa thị chính ký hôn thú.
Nhưng Nancy không thể mặc nó… ở trên vai áo có đốm dầu nhớt…
Nàng đã hỏi:
– Anh Carl à, không lẽ em đã vấy dầu nhớt trên chiếc áo này? Em chỉ mặc có một lần khi đi ăn tối với mẹ.
– Đừng lo. Anh sẽ giặt cho. – Chàng nói và đưa tay ve vuốt vai nàng, một cử chỉ quen thuộc của chàng.
– Không… không… không…
Một giọng lên tiếng hỏi:
– Chuyện gì thế, Nancy?
– Tôi không biết… Tôi không rõ… tôi sợ.
– Sợ Carl ư?
– Không… Anh ấy tử tế với tôi… Tôi rất mệt… tôi luôn mệt mỏi… Hãy uống thuốc đi… Rồi sẽ đỡ… Các con… Peter và Lisa… Lúc đầu, mọi chuyện đều ổn… Carl tử tế… Carl, anh đóng cửa hộ em… Carl, em van anh, em không muốn điều đó… Đừng có đụng vào em như thế… Hãy để em yên…
– Nancy à, cô không thích điều gì?
– Không… tôi không muốn nói.
– Carl có thương yêu hai đứa bé?
– Anh luôn buộc chúng phải vâng lời… Anh muốn chúng ngoan ngoãn.. Peter rất sợ Carl… cả Lisa nũa. Như thế là cô bé gái có một đứa bé gái.
– Có phải Carl đã nói thế?
– Vâng. Anh không đụng đến tôi nữa… tôi cảm thấy hài lòng… Nhưng tôi không muốn uống thuốc mỗi bữa ăn tối nữa… Tôi quá mệt… Có một điều gì đó không bình thường… Tôi cần phải ra đi. Các con… bỏ trốn.
– Trốn Carl?
– Tôi không bị bệnh… Carl mới bị bệnh.
– Nancy, cô thấy Carl bệnh thế nào?
– Tôi không biết.
– Nancy à, hãy nói về cái hôm Lisa và Peter mất tích. Cô còn nhớ chứ?
– Hôm đó Carl đã giận dữ.
– Tại sao giận dữ?
– Vụ thuốc trị bệnh… tối hôm trước… Ảnh đã thấy tôi vứt bỏ và ảnh đã nhặt lên… và buộc tôi uống… Tôi cảm thấy quá mệt… quá buồn ngủ… Lisa khóc ngất… Carl… với con bé… Tôi cần phải nhổm dậy… đến bên con… Con bé khóc ngất… Carl đã… cho nó một trận đòn… Ảnh nói là con bé đái ướt giường… Tôi cần phải đưa Lisa rời khỏi đây… Sáng ngày mai… sinh nhật tôi… Tôi sẽ nói với Carl…
– Cô sẽ nói điều gì?
– Carl biết… Ảnh e ngại.
– E ngại gì?
– Ảnh sợ tôi trốn đi… đem theo hai con… Tôi phải bỏ trốn…
– Nancy à, cô không yêu Carl ư?
– Tôi hẳn phải yêu ảnh. Ảnh đã nói: Mừng sinh nhật em… Lisa rất ngoan… Tôi có hứa với các con là sẽ làm một ổ bánh sinh nhật. Tôi và hai con sẽ đi mua nến và sô-cô-la. Hôm ấy, thời tiết xấu… trời bắt đầu đổ mưa… Lisa có thể sẽ bị cảm lạnh…
– Vào ngày ấy, Carl có đi dạy?
– Vâng… Anh đã gọi điện về… Tôi nói tôi và hai con sẽ đến trung tâm thương mại… sau đó đưa Lisa đi bác sĩ… Tôi lo sợ. Tôi nói với Carl là mẹ con tôi sẽ ra phố lúc mười một giờ, sau khi kết thúc chương trình truyền hình dành cho thiếu nhi.
– Carl đã phản ứng ra sao khi biết cô lo ngại cho sức khỏe Lisa?
– Ảnh bảo rằng vì trời lạnh… và Lisa không nên ra đường nếu bị cảm… Tôi cho ảnh biết hai con sẽ ngồi chờ trong xe khi tôi vào trung tâm thương mại… Chúng rất vui nhân ngày sinh nhật của tôi… Theo lẽ tôi không nên để Carl quá nghiêm khắc với các con như thế… Do lỗi ở tôi… Tôi sẽ nói với bác sĩ… sẽ hỏi ý kiến ông về trường hợp Lisa… trường hợp của tôi… Tại sao tôi phải uống quá nhiều thuốc đến thế?… Rob đã làm hai đứa bò cười ngất… Chúng vui hẳn khi có mặt anh ta… Bọn trẻ sinh ra là để vui cười…
– Này Nancy, cô có yêu Rob?
– Không… tôi là người bị giam hãm… Tôi cần phải thoát… tôi cần phải nói chuyện với một ai đó… không phải như thế… không phải như thế.
Nghe giọng Nancy trở nên the thé, bác sĩ Lendon ôn tồn nói:
– Như vậy, lúc mười một giờ, cô đã đưa hai đứa bé đến trung tâm thương mại?
– Vâng. Trời mưa… Tôi bảo các con ngồi lại trong xe… Chúng hứa sẽ ngồi yên… chúng rất ngoan… chúng ngồi ở băng sau… Tôi không bao giờ gặp lại hai con nữa… không thể gặp lại nữa…
– Nancy à, có nhiều xe trong bãi đâu hôm ấy?
– Không… Cửa hàng vắng hoe… Gió thổi mạnh… Rét căm… Rất ít người…
– Cô vào trong đó bao lâu?
– Không lâu lắm… mười phút.. Tôi không mua được nến sinh nhật… Mười phút… Tôi vội vã ra xe… Chẳng còn hai đứa bé.
– Rồi cô làm gì?
– Tôi không biết nữa… Tôi nghĩ có lẽ Peter và Lisa đã vào một cửa hàng nào đó để mua quà cho tôi… Peter có tiền… Chúng sẽ không ra khỏi xe trừ khi… Chúng rất ngoan… Hẳn chúng đi mua quà cho tôi… Tôi tìm khắp… trong cửa hàng bánh kẹo… tiệm bách hóa… tiệm bán quà… Tôi trở ra xe. Tìm, tìm các con.
– Cô có hỏi han một ai về chúng?
– Không… Tôi cố giữ không cho Carl biết… Ảnh sẽ giận dữ… Tôi không muốn ảnh trừng phạt các con…
– Và cô đã tìm khắp các cửa hàng của trung tâm thương mại?
– Hẳn hai đứa bé đã đi tìm tôi… và lạc lối… chúng đã đi tìm trong bãi đậu xe… có thể chúng không tìm thấy xe. Tôi sợ… Một ai đó muốn báo cho chồng tôi và cảnh sát biết… Tôi đã nói, xin đừng cho chồng tôi hay, tôi năn nỉ mà… Một phụ nữ đã nhắc lại câu này trong phiên tòa… Tôi không muốn Carl giận dữ, thế thôi…
– Tại sao cô không khai điều đó ra trước tòa?
– Không nên… Luật sư của tôi đã khuyên: đừng đề cập đến chuyện giận dữ của Carl… Đừng khai rằng cô và Carl đã cự nhau qua điện thoại… Lisa không đái ướt giường… các tấm drap trải giường đều khô…
– Cô nói gì?
– Các tấm drap đều khô… Tại sao Carl lại muốn hành hạ con bé? Tại sao chứ? chuyện đó có hệ trọng gì đâu?…
Chẳng có gì quan trọng cả. Hai đứa bé đã mất tích… Michael… Missy cũng mất tích… Phải đi tìm chúng.. Tôi cần phải đi tìm chúng…
– Hãy cho tôi biết sáng nay cô đã tìm hai con ra sao?
– Tôi tìm chúng ở phía bên hồ… Có thể chúng đã té xuống nước… Nhanh, nhanh lên… Có một vật gì đó trong hồ. Một vật gì đó dưới nước…
– Vật gì dưới nước chứ?
– Màu đỏ. Một vật màu đỏ… Có thể là cái bao tay của Missy. Tôi cố chụp lấy… Nước lạnh buốt… Tôi không thể chụp lấy cái vật đó… Đó không phải là cái bao tay… Rét, quá rét…
– Rồi cô đã làm gì?
– Hai con không có đó… Tôi phải ra… ra khỏi nước… Rét căm… bãi cát… Tôi ngã xuống cát… Hắn ở đó… trong cánh rừng… và nhìn tôi… Tôi trông thấy hắn… đang nhìn tôi.
Jed Coffin chồm dậy. Ray nhỏm về phía trước. Lendon đưa tay ra hiệu cho họ trầm tĩnh.
Ông hỏi:
– Người đó là ai vậy, Nancy? Hãy nói cho chúng tôi biết người đó là ai?
– Một gã… Tôi biết… đó là Rob Legler… Rob Legler đã núp nơi đó… và nhìn tôi.
Giọng Nancy vỡ vụn. Nàng chớp chớp mắt rồi từ từ nhắm lại. Mặt Ray tái xanh. Dorothy nín thở. Như vậy là cả hai vụ có liên quan nhau.
Lendon đứng dậy và nói:
– Tác dụng của Penthotal đang giảm dần. Nancy sắp hồi tỉnh.
Thanh tra Jed nói bằng giọng lạnh lùng:
– Thưa bác sĩ tôi có thể nói chuyện với bác sĩ chứ? Tôi cần gặp riêng bác sĩ và ông Jonathan đây.
Trước khi rời phòng khách, Lendon căn dặn:
– Ray à, anh phải ở cạnh Nancy. Chẳng bao lâu nữa, cô ấy sẽ tỉnh lại.
Khi London và Jonathan vào đến nhà bếp, thanh tra Jed nói ngay:
– Theo tôi nghĩ thì chúng ta không nên nêu thêm bất cứ một câu hỏi nào với Nancy nữa. Với những gì cô ấy đã nói ra, chúng ta chỉ biết được rằng Nancy rất sợ chồng, nàng không yêu ông ta và rất có thể là sáng nay Rob Legler đã xuất hiện trong khu vực gần hồ.
Lendon quắc mắt:
– Bộ ông không nghe người đàn bà ấy nói gì sao? Hay là ông có nghe mà không hiểu? Ông nghĩ sao về Carl Harmon?
– Đó là một người có tính gia trưởng, cưới một người vợ trẻ và muốn cai trị vợ. Chuyện đó có gì lạ đâu? Phân nửa đàn ông ở Cape cũng có tính như ông ấy. Và nếu xét rộng hơn thì thế giới này đầy rẫy những thằng thích ăn hiếp vợ như Carl Harmon.
Vẫn với giọng trầm tĩnh, bác sĩ Lendon hỏi:
– Ông thanh tra à, vậy ông có biết gì về chứng luyến ái trẻ con?
Jonathan gật đầu:
– Đó chính là điều tôi đang nghĩ đến!
Không chờ thanh tra Jed lên tiếng, Lendon nói:
– Trên phương diện pháp lý, điều đó có liên quan đến chuyện quan hệ tình dục với những đứa trẻ chưa đến tuổi thành niên.
– Chuyện đó không liên quan gì đến vụ này.
– Gần đúng như vậy. Nancy kết hôn ở tuổi mười tám, nhưng nàng vẫn có dáng vẻ của một đứa trẻ. Thưa ông chanh tra, liệu ông có thể cho điều tra về quá khứ của Carl Harmon?
Jed Coffin sững người. Một lúc sau, cố kềm chế sự tức giận, ông nói:
– Này bác sĩ Lendon, bộ ông không nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài hay sao? Ở một nơi nào đó bên ngoài, có hai đứa trẻ đang chết dần vì rét, hoặc chúng đang bị cầm giữ bởi một kẻ điên loại, hay là chúng đã chết rồi. Nhiệm vụ của tôi là tìm ra hai đứa bé càng sớm càng tốt. Đến lúc này, chúng ta chỉ biết rằng, Nancy và một người bán xăng đã trông thấy Rob Legler. Chỉ thế thôi và thông tin này có thể giúp tôi tiến hành cuộc điều tra. Tôi không dại gì nghe ông đi điều tra một người đã chết để đưa ra một giả thuyết hoàn toàn gàn dở!
Chuông điện thoại reo. Đứng ở góc phòng, Bernie Mills vội vã chạy đến nhấc máy.
Ở đầu dây, trung sĩ Poler lớn tiếng: “Cho tôi nói chuyện với ông thanh tra”.
Trước ánh mắt của Lendon và Jonathan, thanh tra Jed cầm lấy máy, nghe một lúc, rồi hỏi ngắn gọn: “Từ lúc nào? Ở đâu?”
Rồi ông gác mạnh ống nghe và quay về phía họ:
– Sáng nay, lúc 10 giờ 30, người ta đã trông thấy Rob Legler trong một motel ở Adam Port. Một chiếc xe, có lẽ do hắn đánh cắp, vừa gặp nạn trên quốc lộ 6A, nhưng hắn đã chạy trốn, chúng tôi đã ra lệnh báo động. Bây giờ tôi phải mở cuộc hành quân truy lùng hắn đây. Chúng tôi sẽ tóm cổ được gã Legler đó và rồi chúng ta sẽ biết rõ chuyện gì đã xảy ra với hai đứa bé.
Khi cánh cửa đã khép lại sau lưng thanh tra Jed, Jonathan quay sang hỏi London:
– Bác sĩ nghĩ sao về những tiết lộ của Nancy?
Lendon đắn đo một lúc rồi đáp:
– Tôi hình dung thấy Priscilla hôm đó gọi điện cho tôi… Carl Harmon ngay sau đó đã rời bàn ăn. Anh ta đi đâu? Phải chăng anh ta nghe được câu chuyện mà Priscilla đã nói với tôi? Rồi Nancy cho hay chiếc áo của nàng bị dính dầu máy. Cô ấy muốn gì khi nói lên điều đó? Phải chăng cô muốn nói rằng bàn tay của Carl dính dầu máy và đã làm bẩn áo khi chạm vào vai cô? Hay Nancy muốn cho biết rằng Carl Harmon đã phá hoại xe của Priscilla?
Lendon hình dung thấy những chuyện dữ tợn, nhưng rồi ông thầm nghĩ, tìm hiểu chuyện đó mà ích gì một khi Carl Harmon đã nằm dưới mồ?
Jonarhan nói:
– Vì Harmon đã chết nên giờ đây chúng ta quay sang Rob Legler, nhân chứng duy nhất trong vụ án trước đây. Liệu chúng ta có thể tin vào lời khai của Nancy khi cô ta hoàn toàn dưới tác dụng của thuốc?
Lendon lắc đầu:
– Tôi không rõ. Có một số con bệnh có khả năng đề kháng Penthotal và che giấu sự thật. Nhưng tôi tin rằng Nancy đã trông thấy – hoặc tưởng rằng đã thấy – Rob Legler bên hồ Maushop.
Jonathan nói:
– Vào 10 giờ 30 sáng này, người ta đã thấy hắn xuất hiện tại một motel, đi một mình.
Lendon gật đầu.
Không nói gì thêm, cả hai quay lại và nhìn ra cửa sổ, về phía hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.