Rình Rập

CHƯƠNG 18



Kể từ ngày trốn sang Canada, sau khi xé thẻ quân nhân và lệnh điều động sang Việt Nam. Như vậy là đã sáu năm trời Rob Legler chờ dịp tống tiền Nancy Harmon. Trong những năm đó, hắn đi làm mướn cho các nông trại gần Halifax. Đó là cái nghề duy nhất mà hắn kiếm được, và hắn đã quá chán ngán.
Sở dĩ phải làm việc trong các nông trại ở Canada là vì hắn không còn một chọn lựa nào khác. Hắn đã rời San Francisco với một ít tiền và nếu quay trở lại, hắn sẽ bị đi tù ngay. Chẳng những đi tù vì tội đào ngũ mà còn bị truy tố vì vụ Harmon. Vì vậy, hắn cần tiền để sang định cư tại một nơi nào đó an toàn hơn, như Argentina chẳng hạn.
Rob Legler không muốn bị lôi ra tòa một lần nữa vì cái vụ án Harmon. Hắn còn nhớ, lần cuối ngài biện lý đã tuyên bố rằng cần phải nhìn thấy trong vụ trọng án này những nguyên nhân nào đó khác hơn sự ao ước đơn thuần của Nancy thoát khỏi hoàn cảnh gia đình. Và ông nói thêm: “Có thể là Nancy đã đắm đuối si mê. Cô là một phụ nữ trẻ đẹp, lấy chồng sớm vào năm mười tám tuổi. Tuy người chồng khá lớn tuổi nhưng cô ta có một cuộc sống đáng để cho nhiều người đàn bà khác thèm muốn. Sự thương yêu lo lắng của giáo sư Harmon dành cho vợ con là một điển hình dưới mắt mọi người. Nhưng Nany Harmon có hài lòng với điều đó? Không. Khi một sinh viên được chồng Nancy nhờ đến nhà sửa chữa một cái máy bị hỏng, thì cô ta đã làm gì? Cô ta đã lẽo đẽo theo chàng sinh viên, mời mọc uống một ly cà phê, cho biết rằng thích được nói chuyện với những người trẻ… kể rằng cô muốn rời bỏ gia đình… đắm đuối chấp thuận những đề nghị của gã sinh viên… Và sau đó, khi nghe gã ta nói rằng, ‘không thích nuôi nấng đám trẻ’, Nancy đã lạnh lùng cho biết các con của cô ta sẽ bị chết ngạt”.
“Thưa quý vị, trước những điều vừa kể, tôi cảm thấy rất khinh tởm Rob Legler. Tôi tin rằng người phụ nữ trẻ đẹp nhưng thiếu đầu óc này là một món đồ chơi trong tay Rob Legler. Tôi không tin rằng sự vụng trộm của hai người này chỉ đơn giản kết thúc bằng vài nụ hôn…”
Mặc xác! Rob Legler cảm thấy có một cơn sợ hãi đang thắt chặt ruột gan hắn. Tên biện lý chết tiệt dứt khoát tìm cách để buộc y vào tội đồng lõa trong vụ sát hại hai đứa bé gia đình Harmon, sở dĩ hắn đã dính dáng đến cái chuyện không may này là vì hôm đó hắn có mặt trong văn phòng lão Harmon khi vợ lão gọi điện cho biết hệ thống sưởi bị hỏng. Thông thường Rob ít chịu giúp đỡ ai. Nhưng vì y chuyên trị mọi thứ máy móc hỏng hóc và hơn nữa đã biết tiếng về nhan sắc của vợ lão Harmon.
Chính vì lẽ đó mà Rob đã ngỏ ý đến nhà để sửa cái máy. Lúc đầu, Harmon khước từ đề nghị của hắn, nhưng rồi vì không liên hệ được với người thợ chuyên bảo trì nhà cửa của ông, nên ông đành nhờ Rob. Ông không muốn để vợ con phải sống tạm vài hôm ở một motel, điều mà Nancy đã gợi ý.
Rob đã đến nhà Harmon trong trường hợp như thế. Tất cả những gì mà bạn bè hắn nói về Nancy đều đúng cả… nàng quá đẹp. Nhưng có lẽ nàng không nhận thức về điều đó. Nàng có vẻ nhút nhát… thiếu tự tin.
Rob đến nhà Harmon vào buổi trưa, trong khi Nancy đang bận cho các con ăn… một trai, một gái. Cả hai đứa đều ngoan hiền. Nancy không mấy quan tâm đến Rob, chỉ ngắn gọn cám ơn sự giúp đỡ của hắn rồi trở lại bên hai đứa con.
Lúc đó, Rob tự nhủ rằng cách thức duy nhất để làm cho Nancy để ý đến hắn, đó là hắn phải tỏ ra quan tâm đến hai đứa bé. Và thế là hắn thực hành ngay.
Chỉ cần hai phút trò chuyện là hắn đã làm các đứa bé và Nancy cười ồ. Rồi hắn đề nghị đứa bé trai theo xem hắn sửa chữa cái nồi hơi. Đúng như tiên liệu, đứa bé gái cũng đòi theo. Và Nancy đã theo hai con để giữ không cho chung quấy rầy Rob. Nồi hơi không hư hỏng gì, đơn giản chỉ nghẽn lưới lọc dầu, nhưng Rob cho biết bị hỏng một bộ phận và hắn có thể cho máy chạy tạm rồi sẽ trở lại để sửa chữa nốt.
Trong ngày đầu, hắn không nấn ná ở nhà Harmon, sợ lão già sanh nghi. Hắn vội vã trở về văn phòng của giáo sư Harmon. Lúc đó, Harmon tỏ vẻ bực tức và cáu kỉnh khi mở cửa, nhưng rồi trông thấy Rob, ông ta mỉm cười thoải mái và nói ngay:
– Nhanh thế ư? Cứ như là ảo thuật vậy! Hay là anh không sửa nổi cái máy?
Rob đã nói:
– Thưa giáo sư, tôi đã cho nó chạy được rồi, nhưng cần phải thay một bộ phận. Nếu ông đồng ý thì tôi sẽ thay cho ông. Đó chỉ là một bộ phận nhỏ. Nếu ông gọi một cơ sở chuyên môn đến thì hẳn phải tốn kém. Tôi có thể mua cái bộ phận đó với giá hai đô-la và thay cho ông nếu ông đồng ý.
Harmon dĩ nhiên rơi ngay vào cái bẫy, hài lòng vì đã tiết kiệm được một số tiền. Và Rob đã trở lại nhà ông trong hai ngày sau đó. Harmon có dặn Rob rằng hắn không được làm rộn vợ ông vì tinh thần bà ta không được yên ổn và bà cần nghỉ ngơi. Nhưng Rob thấy tình trạng Nancy không đến nỗi như Harmon mô tả. Và hắn đã bắt chuyện được với Nancy. Nàng đã bị suy sút tinh thần sau khi mẹ mất. Nàng tâm sự: “Lúc đó, tinh thần tôi cực kỳ suy sụp, nhưng bây giờ thì đỡ rồi. Tôi đã cắt giảm hầu hết những thứ thuốc trị bệnh. Chồng tôi không biết chuyện này. Nếu biết chắc ông không hài lòng. Nhưng tôi cảm thấy khỏe hơn mỗi khi không uống thuốc”.
Để thăm dò xem Nancy có dễ bị quyến rũ, Rob bảo rằng hắn thấy nàng rất xinh đẹp. Qua câu chuyện, hắn hiểu rằng Nancy cảm thấy buồn bã khi phải sống với lão Harmon vì thế, hắn ngỏ ý mời nàng đi chơi.
Nàng đã nói:
– Chồng tôi không thích lối sống thời thượng, se sua. Ông không thích đi chơi hoặc tiếp xúc với bạn bè sau một ngày làm việc – nhất là sau khi phải dành ra bao nhiêu thời gian với các sinh viên của ông.
Chính vào lúc đó, Rob Legler đã quyết định ôm hôn nàng.
Rob đã có chứng cứ vắng mặt vững chắc vào buổi sáng khi hai đứa bé con nhà Harmon mất tích. Sáng đó, hắn đã ngồi trong giảng đường với sáu sinh viên. Nhưng ông biện lý đã dọa rằng chỉ cần tìm được một chứng cứ cho thấy hắn có dính dáng đến cái chết của hai đứa bé, thì ông sẽ tống giam hắn ngay. Rob đã nhờ đến một luật sư tư vấn vì sợ rằng ông biện lý sẽ sưu tra lý lịch hắn và phát hiện trước đây hắn đã bị tai tiếng trong một vụ ngoại tình ở Cooperstown. Luật sư tư vấn khuyên Rob nên làm ra vẻ là một sinh viên kính trọng thầy, đã tìm cách sửa chữa hệ thống sưởi cho nhà thầy, tôn trọng vợ của thầy mặc dầu bà này tìm cách ve vãn hắn. Luật sư tư vấn cũng khuyên hắn nên cho tòa biết hắn không mấy quan tâm khi nghe Nancy bảo rằng hai đứa bé sẽ bị chết ngộp, vì hắn biết nàng là người có tâm thần bất ổn và bệnh hoạn, như giáo sư Harmon đã bảo.
Nhưng khi ra trước tòa thì sự việc đã diễn ra khác hẳn.
Khi nghe ngài biện lý dịu dàng hỏi, “Anh có bị quyến rũ bởi người đàn bà trẻ đẹp này?” Rob đã nhìn về phía Nancy, đang ngồi trên hàng ghế bị cáo, với luật sư bào chữa ở cạnh.
Và Rob đã nói:
– Thưa ngài biện lý, tôi không hề có cái ý tưởng đó. Đối với tôi, bà Harmon là vợ của một giáo sư mà tôi rất kính trọng. Hôm đó, tôi chỉ muốn sửa cho xong cái nồi hơi rồi quay về nhà. Tôi cần phải hoàn tất một luận văn. Hơn nữa, một người đàn bà bệnh hoạn có hai con dại không phải là loại mà tôi chuộng.
Chính câu nói vô tình sau cùng này đã làm ngài biện lý nhảy nhổm. Ông nắm lấy câu nói ấy và liên tục tra hỏi Rob khiến hắn toát mồ hôi hột.
Hắn thú nhận đã nghe đồn giáo sư Harmon có một cô vợ rất đẹp… rằng hắn ít khi đề nghị giúp đỡ ai… và hắn muốn đến nhà Harmon để xem vợ ông ta đẹp như thế nào… Đúng, hắn đã tán tỉnh bà ta.
Trước tòa, Rob đã lớn tiếng biện minh:
– Nhưng, không có gì là quá đáng! Tôi đâu dại chuốc lấy rắc rối khi mà trường đại học có đến hai trăm nữ sinh viên chứ?
Rồi hắn thú nhận đã nói với Nancy rằng hắn say mê nàng và muốn chinh phục nàng.
Ngài biện lý khinh bỉ lên án hắn rồi sau đó mở tập hồ sơ và đọc phần trích dẫn về vụ Rob đã bị một người chồng ghen tuông nện cho một trận vì ve vãn vợ ông ta tại Cooperstown.
Rồi ngài biện lý tuyên bố: “Là một kẻ chỉ thích lơn gái nên tên Rob Legler này không không hề có ý định giúp đỡ Harmon. Mục đích của hắn là vào được nhà vị giáo sư để tán tỉnh vợ ông ta. Và sự đáp ứng của bà Nancy Harmon đã vượt hẳn những ước vọng cuồng điên nhất của hắn. Thưa quý vị, về mặt pháp lý, tôi không nói rằng Rob Legler đã nhúng tay vào việc sát hại hai đứa bé gia đình Harmon. Nhưng về mặt tinh thần, trước Thượng đế, tôi nghĩ rằng Rob Legler là kẻ có tội. Hắn đã phỉnh gạt Nancy, làm cho cô tin rằng hắn yêu cô say đắm và sẽ lo lắng cho cô nếu cô được tự do. Và cô ta đã tìm cái tự do đó bằng một con đường trái ngược với lương tri của con người. Để được tự do, cô đã giết chết hai đứa con của cô”.
Sau khi tòa tuyên án tử hình đối với Nancy, giáo sư Harmon đã tự vẫn. Ông ta lái xe ra nơi bãi biển mà trước đây người ta đã tìm thấy xác hai đứa bé, rồi bỏ xe đó và lao ra biển. Trên một mảnh giấy dán trên vô lăng xe, ông cho biết theo lẽ ông phải hiểu rằng vợ ông là người thực sự bệnh hoạn, và ông không nên giao các con cho nàng. Ông có trách nhiệm trong cái chết của hai con và trong hành vi điên rồ của vợ. Ông viết, “Tôi ngỡ mình có đủ quyền năng như nàng. Tôi tưởng việc có con sẽ giúp nàng quên đi nỗi ưu phiền do cái chết của mẹ nàng gây ra. Tôi cho rằng sự chăm sóc và chìu chuộng sẽ giúp nàng lành mạnh, nhưng tôi đã lầm. Mọi việc đã vượt khỏi tầm tay tôi. Hãy tha thứ cho anh, Nancy”.
Chẳng ai tán đồng khi tòa hủy án tử hình cho Nancy. Một số người đòi đưa vụ án ra xét lại nhưng trong thời gian này, Rob Legler bị gọi nhập ngũ và sau đó đã đào ngũ khi được gởi sang chiến đấu tại Việt Nam. Thiếu Rob Legler, tòa thiếu hẳn một nhân chứng cần thiết để buộc tội Nancy. Vì thế, Nancy được trả tự do. Nhưng ngài biện lý đã thề sẽ đưa vụ án ra xét xử lại ngay khi ông tóm được Rob Legler.
Trong những năm sống tại Canada, Rob vẫn thường nghĩ đến vụ án Harmon. Có một điều gì đó trong vụ này làm hắn cứ mãi thắc mắc. Hắn tin chắc Nancy không phải là kẻ sát nhân. Nàng chỉ là một mục tiêu dễ dàng để các quan tòa kết án. Carl Harmon đã không tìm cách cứu nàng trong khi ông ta mô tả nàng như một người mẹ đáng ngưỡng phục.
Ở Canada, khi nghe Rob kể về vụ án Harmon, hắn đã trở thành một thứ thần tượng đối với những loại đàn ông đểu cáng như hắn. Khi bọn họ hỏi về Nancy, hắn nói rằng nàng đã bị lừa phỉnh. Rồi hắn cho xem các bức ảnh của Nancy và những bài báo viết về vụ án Harmon.
Hắn đã kể cho bọn họ rằng Nancy có bộn tiền – theo những nguồn tin xuất phát từ vụ án thì nàng được thừa hưởng của cha mẹ một trăm năm mươi ngàn đô-la – và nếu tìm gặp được nàng thì hắn sẽ buộc nàng cho hắn ít tiền để chuồn sang Argentina.
Thế rồi, vận may đã mỉm cười với Rob. Jim Ellis, một bạn thân của Rob, tìm cách lẻn về nhà Rob để thăm mẹ Rob, đang bị ung thư ở giai đoạn cuối. Mẹ Rob sống tại Boston, nhưng vì FBI đang theo dõi ngôi nhà, nên bà đã hẹn gặp Jim trong một nhà trọ ở bờ hồ Maushop. Trở về Canada, Jim báo cho Rob một tin vui: y biết rõ Nancy Harmon hiện sống ở đâu.
Rob chỉ thực sự tin sau khi xem bức ảnh Nancy mà Jim đã lén chụp trên bãi biển. Đồng thời Jim cho hắn biết là vợ chồng Nancy hiện đang có một cuộc sống khá sung túc. Chính vì thế Rob quyết định đến gặp Nancy để cho nàng biết hắn sẽ trốn sang Argentina và nàng sẽ không còn nhân chứng trong vụ án Harmon, nếu nàng cho hắn năm mươi ngàn đô. Hắn tin là nàng sẽ đồng ý, bởi giờ đây nàng đang sống hạnh phúc bên chồng con, và cái giá để trả cho hạnh phúc đó không cao lắm đâu.
Jim đòi Rob hai mươi phần trăm tiền hoa hồng và trong khi Rob đi gặp Nancy, Jim sẽ lo liệu cho hắn những thứ cần thiết như passport giấy thông hành, cùng mọi thủ tục cần thiết để vào Argentina, cả hai đều nhất trí tiến hành công việc.
Rob mượn được chiếc xe của một sinh viên Mỹ sang Canada du học, rồi hắn hớt tóc, cạo râu và lên đường. Hắn quyết định chạy tốc hành từ Halifax đến Cape, không nấn ná lâu tại Hoa Kỳ để tránh nguy cơ bị tóm cổ. Hắn dự tính sẽ đến Cape vào sáng sớm. Jim có cho biết chồng Nancy đến văn phòng vào chín giờ rưỡi. Như vậy, Rob sẽ đến nhà Nancy lúc mười giờ. Ngoài ra, Jim cũng đã vẽ sẵn một bản đồ, chỉ rõ nơi ở của Nancy, với cả con đường chính và con đường tắt ngang rừng để vào ngõ sau. Rob có thể giấu xe ở nơi đây.
Khi đến Cape, xe Rob gần cạn xăng. Chính vì vậy mà hắn phải ghé lại Hyannis để đỗ. Như Jim đã cho biết thì thành phố này đầy khách du lịch, ngay cả trong mùa lạnh: vì thế Rob không sợ bị dòm ngó. Nhân viên trạm xăng tỏ ra rất lịch sự và chu đáo. Sau khi đổ đầy xăng, ông ta đã kiểm tra bánh xe, dầu nhót và lau chùi kính. Chính vì thế mà Rob đã thiếu cẩn trọng. Khi Rob trả tiền, người nhân viên hỏi hắn phải chăng đến vùng này để đi câu. Rob ấp úng bảo rằng đi săn thì đúng hơn. Rồi hắn cho biết hắn đến Adam Port để tìm một cô bạn gái mà sự xuất hiện của hắn sẽ làm cô không vui. Sau đó, hắn lao xe đi, ân hận vì đã lắm mồm.
Rob đến Adam Port lúc mười giờ kém mười lăm. Chạy chậm theo con đường mà Jim đã vẽ, Rob nhanh chóng xác định được vị trí. Tuy vậy, suýt nữa là hắn không tìm thấy con đường đất tắt ngang rừng dẫn vào sau nhà Nancy. Hắn nhận ra con đường này khi phải chậm xe lại để nhường một chiếc Ford đời cũ đang từ đó chạy ra. Rồi hắn đề lui, rẽ vào con đường đất, đậu xe và đi về phía cửa sau của nhà Nancy. Chính lúc đó hắn trông thấy Nancy chạy ào ra như người mất trí, gào lớn những cái tên Peter, Lisa, tên những đứa con đã chết của nàng. Rob men theo Nancy qua cánh rừng, đến bên hồ và trông thấy nàng nhảy bổ xuống nước. Khi hắn định chạy đến thì nàng đã lê thân ra khỏi hồ và ngã gục trên bãi cát trắng. Hắn thấy Nancy nhìn về phía hắn. Hắn không chắc là nàng có thấy hắn hay không, nhưng hắn biết rằng hắn phải chuồn ngay. Hắn chẳng biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn không muốn bị dính líu vào.
Khi vào xe, hắn đã lấy lại bình tĩnh. Hắn nghĩ, có lẽ Nancy đổ đốn, uống rượu say khướt để quên đi cái chết của hai đứa con? Nếu nàng vẫn bị ám ảnh bởi vụ án đó thì hắn còn hy vọng moi được tiền nàng. Hắn quyết định thuê phòng tại một motel ở Adam Port để sáng mai tìm cách gặp Nancy.
Ngay sau khi vào phòng, Rob đã ngủ vùi vì mệt. Hắn thức dậy vào buổi chiều và mở truyền hình để xem tin tức. Hình ảnh trở nên rõ nét vào lúc bức ảnh của Rob xuất hiện trên màn hình, đồng thời với giọng nói cho biết Rob là nhân chứng đã biến mất trong vụ án Harmon. Khiếp đảm, Rob lắng nghe bản tin nói về những sự việc có liên quan đến vụ mất tích hai đứa bé con gia đình Eldredge. Lần đầu tiên trong đời, Rob Legler thấy mình bị mắc bẫy. Với mái tóc hớt cao và mày râu nhẵn nhụi, hắn giống đúc như bức ảnh được đài truyền hình công bố.
Hắn biết rằng nếu Nancy quả thực đã giết hai đứa con sau này của nàng, thì mọi người sẽ tin rằng hắn có can dự đến vụ này. Chuyện này có lẽ vừa xảy ra sáng nay, ngay trước khi hắn đến Cape. Hán nhớ đến chiếc Ford đời cũ chạy ra khỏi con đường đất khi xe hắn vừa đến. Chiếc Ford mang biển số Massachusetts: 8-6…, cầm lái bởi một người đàn ông to con!
Nhưng Rob hiểu rằng nếu bị bắt giữ thì hắn chẳng biết phải nói sao. Hắn không thể thú nhận rằng sáng nay hắn đã đến nhà Nancy. Liệu người ta có tin khi hắn khai ra sự thật? Trực giác thôi thúc hắn phải rời khỏi Cape Cod càng sớm càng tốt, và phải bỏ ngay chiếc Dodge màu đỏ tươi mà hắn đang đi vì chiếc xe này đang bị truy lùng.
Hắn cho ngay mọi thứ đồ dùng vào túi hành lý và chuồn ra bằng ngỏ sau. Đậu cạnh chiếc Dodge đỏ của hắn là chiếc Volkswagen. Lúc nãy, từ cửa sổ phòng, hắn trông thấy một cặp tình nhân bước ra xe và vào motel. Theo hắn đoán thì họ sẽ ở trong đó ít nữa là hai tiếng đồng hồ, bởi dại gì mà đi trong mưa gió như thế này?
Rob mở capô chiếc Volkswagen, nối hai dây điện rồi ngồi vào xe và rời khỏi bãi đậu. Hắn rẽ vào quốc lộ 6A, hướng ra cầu. Hắn biết, chỉ cần chút cơ may, trong nửa tiếng nữa, hắn sẽ rời khỏi Cape.
Sáu phút sau đó, hắn vượt một ngã tư đèn đỏ. Ba mươi giây sau, hắn liếc nhìn kính chiếu hậu và thấy ánh đèn hiệu màu đỏ nhấp nháy của xe cảnh sát. Hắn biết đang bị xe cảnh sát đuổi theo. Trong thoáng chốc, hắn nghĩ đến chuyện đầu thú, nhưng rồi khát vọng chạy trốn mãnh liệt thôi thúc hắn. Đến một ngã rẽ, hắn mở cửa xe, dùng chiếc va-li chèn chân ga và nhảy ra. Hắn lủi nhanh vào rừng, mất hút sau những ngôi nhà đồ sộ xây theo kiểu thuộc địa, khi xe cảnh sát hú còi và lao theo chiếc Volkwagen đang ngoằn ngoèo trên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.