Thỉnh thoảng, vào buổi sáng, Jonathan đi bộ ra tiệm tạp hóa để mua tờ báo. Nếu không đi bộ thì ông đi xe đạp. Dẫu bằng phương tiện nào thì ông cũng ngang qua ngôi nhà Nickerson. Đó là ngôi nhà cổ mà Ray Eldredge đã mua sau khi kết hôn với cô gái trẻ đẹp thuê phòng ở đó.
Vào thời cụ Sam Nickerson, ngôi nhà bắt đầu xuống cấp, nhưng giờ đây thì trông kiên cố và ấm cúng. Ray đã cho sơn sửa nhà và lợp lại mái. Và cô vợ của anh ta xem chừng là một người khéo trồng cây kiểng. Đám hoa cúc cam, vàng trong vườn mang lại vẻ tươi vui và đầm ấm, ngay cả trong những ngày âm u nhất.
Vào những hôm tốt trời, Nancy Eldredge làm vườn từ lúc tảng sáng. Nàng luôn thân thiện vẫy tay chào ông Jonathan rồi lại say sưa với công việc. Jonathan ngưỡng phục cái đức tính của người đàn bà ấy. Ông đã quen biết bố mẹ Ray vào cái thời mà hai ông bà thường đến nghỉ hè ở thị trấn này. Dĩ nhiên, gia đình Eldredge đã đổ nhiều công sức cho sự phát triển thị trấn Cape, ông thân của Ray đã cho Jonathan biết rằng gia đình ông là hậu duệ của những người đã đổ bộ lên châu Mỹ, bằng chiếc Mayflower.
Đối với ông Jonathan thì việc Ray đã chọn thị trấn Cape làm nơi định cư là một điển hình đáng noi theo. Thị trấn này có ao, có hồ, có vịnh và có biển. Nó cũng có những cánh rừng để ta đi dạo, những cánh đồng cỏ để ta đuổi người.
Và đây cũng là nơi lý tưởng cho một cặp vợ chồng trẻ với những đứa con nhỏ. Cũng lý tưởng cho những ai muốn chọn nơi này để dưỡng già và sống những năm sau cùng của kiếp đời. Trước đây, Jonathan và Emily luôn về thị trấn này để nghỉ hè trong khi nôn nóng chờ đến cái ngày mà họ sẽ về định cư ở đây. Đó là ước mơ mà họ dứt khoát phải đạt được, vậy mà Emily chẳng còn để mà chia sẻ thành quả.
Ông Jonathan thở dài. Jonathan là một luật sư hưu trí to lớn, khỏe mạnh với mái tóc trắng xóa, dày rậm. Những ngày tháng về hưu nhàn rỗi làm ông chán chường. Chuyện đi câu thì không thể thực hiện vào mùa đông; còn đi mua sắm đồ cổ hoặc tu sửa các bàn ghế cổ là điều ông chẳng còn ưa thích kể từ khi Emily qua đời. Thế rồi, bước sang năm thứ hai sau ngày định cư ở Cape, ông bắt đầu viết lách.
Thoạt đầu, đó chỉ là thú tiêu khiển cho qua giờ. Sau đó, viết lách trở thành một sinh hoạt hàng ngày của ông. Một người bạn xuất bản sách nhân kỳ nghỉ cuối tuần đã đọc vài chương của cuốn sách do Jonathan viết và sau đó đã ký hợp đồng với ông. Trong sách, Jonathan đã nghiên cứu về một số vụ trọng án. Ông làm việc năm tiếng mỗi ngày, tuần bảy ngày và buổi sáng, làm việc từ chín giờ rưỡi.
Jonathan đang đi ngược gió. Ông quay đầu nhìn vịnh, thích thú với ánh nắng trời dịu dàng đang mơn trớn khuôn mặt ông. Ở đây, người ta có thể trông thấy biển qua những hàng cây và tầm mắt chỉ duy nhất bị giới hạn bởi ngôi nhà cổ của lão Hunt – cái ngôi nhà to lớn điêu tàn mà cư dân ở đây gọi là Tháp Canh.
Trên đường đi mua báo, Jonathan luôn dừng lại đây trong chốc lát để ngắm cảnh vịnh. Nhưng, sáng nay cũng thế, lại một lần nữa, ông phải nheo mắt và quay mặt đi. Bực tức, ông hướng mắt về con đường, sau khi đã lơ đễnh nhìn những con sóng bạc đầu đang xô đẩy nhau vào bờ. Ông thầm nghĩ, hẳn cái gã mướn ngôi nhà Tháp Canh có đặt một vật gì đó bằng kim loại khí nơi cửa sổ. Khó chịu thật! Ông muốn nói chuyện này với Ray để chàng lưu ý gã thuê nhà, nhưng đành thôi vì nghĩ rằng gã ta có thể sẽ nhắn lại với ông rằng ông nên ngắm cảnh vịnh từ một nơi khác.
Jonathan hờ hững nhún vai. Giờ đây, ông đang ngang qua trước nhà gia đình Eldredge. Ngồi ăn sáng, nơi chiếc bàn gần cửa sổ, Nancy đang nói với đứa con trai. Đứa bé gái ngồi trên đùi nàng. Jonathan hướng mắt đi nơi khác, e ngại vì tính tò mò của mình và sợ gặp phải ánh mắt của người đàn bà đẹp. Vậy là giờ đây, ông chỉ còn việc đi mua tờ báo, nấu cho mình một bữa ăn đơn độc và ngồi vào bàn viết. Ngày hôm nay ông sẽ viết về vụ án Harmon – một chương theo ông nghĩ là hấp dẫn nhất của cuốn sách.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.