Sau khi từ giã Dorothy, John Kragopoulos dự tính sẽ đi thẳng về New Yolk, nhưng rồi ông cảm thấy mệt và vì chứng đau nửa đầu đang hành hạ ông, nên ông thấy không thể cầm lái suốt năm tiếng đồng hồ liền. Ông nghĩ có lẽ do cái thời tiết tệ hại này cùng sự tuyệt vọng của Dorothy đã khiến ông có một tâm trạng buồn bã. Bà Dorothy đã cho ông xem bức ảnh mà bà giữ trong xắc tay, và hình dung đến hai đứa bé dễ thương đó đang ở trong tay một kẻ điên rồ khiến lòng ông cảm thấy không yên. Ông thầm nghĩ, phải chăng sự hình dung đó chỉ là chuyện vô lý? Hay hai đứa bé chỉ đơn giản đi lạc thế thôi?
Ông sử dụng quốc lộ 6A để hướng về đất liền, bỏ lại vùng biển phía sau. Trước mặt ông, phía tay phải là một nhà hàng với vẻ tươi vui. John Kragopoulos bỗng nhiên cảm thấy thích ghé lại đó để ngơi nghỉ chốc lát trong buổi chiều ảm đạm này. Ông cho xe rời quốc lộ và rẽ vào bãi đậu. Ông giật mình khi biết đã gần ba giờ chiều và từ sáng tới giờ, ông chưa ăn uống gì ngoài một tách cà phê và một lát bánh mì nướng. Thời tiết xấu buộc ông không thể phóng nhanh khi rời New York và vì thế ông phải bỏ bữa ăn trưa.
Giờ đây, ông thấy cần ăn một bữa ngon miệng trước khi tiếp tục lên đường. Ngoài ra, ông cũng muốn ghé lại đây để nói chuyện với nhân viên của một nhà hàng trong cái vùng mà ông dự tính sẽ đến kinh doanh. Ông nghĩ rằng mình sẽ có một số chỉ dẫn hữu ích. Bước vào nhà hàng, John Kragopoulos cảm thấy thích thú với lối trang trí dân gian thôn dã ở đây; ông đi thẳng và đến ngồi ở quầy rượu. Nhà hàng vắng khách, nhưng là lẽ thường thôi, vì ở vùng này, người ta chỉ ăn nhậu sau năm giờ chiều, John gọi một ly Chivas Regal với nước đá. Khi người bồi rượu mang Chivas đến, John hỏi anh ta còn có thứ gì để ăn vào lúc này.
– Ông cứ gọi thoải mái. – Người bồi rượu nói.
Anh ra trạc tứ tuần. John ưa thích cái tánh vui vẻ nhã nhặn của anh ta cũng như sự sạch sẽ tươm tất của quầy rượu.
Người bồi rượu trao cho John tấm thực đơn:
– Nếu ông muốn steak thì tôi sẽ chọn cho ông một miếng thật ngon. Thông thường thì nhà hàng đóng cửa từ hai giờ đến năm giờ chiều, nhưng ông có thể dùng bữa tại quầy rượu…
– Tốt thôi. – John nói rồi gọi một miếng steak và sà lách.
Cốc Chivas làm John cảm thấy ấm dần và vơi đi buồn bã. Ông nói tiếp:
– Anh pha rượu lão luyện lắm.
Anh bồi rượu mỉm cười:
– Thì phải ở trong nghề mới biết chứ.
– Tôi cũng ở trong nghề đấy. Anh hiểu tôi muốn nói gì chứ? Tôi tính mua ngôi nhà mà người ta gọi là nhà Tháp Canh để mở nhà hàng. Anh thấy thế nào?
Anh bồi rượu gật đầu:
– Chỗ đó rất được, nếu mở một nhà hàng hạng sang. Kinh doanh ở vùng này không đến nỗi tệ vì luôn có khách du lịch. Đủ mọi hạng người, đủ mọi lớp tuổi, kể cả trẻ con và ông già bà lão. Họ đến để tắm biển hoặc thả bộ qua các cửa hàng đồ cổ. Nhà hàng này thì ở ngay trục lộ. Nhưng một nơi như ngôi nhà Tháp Canh, với cảnh quang vịnh phía trước… Một nơi lý tưởng, với những món đặc sản và một hầm rượu thật tốt… thì sẽ không thiếu khách chịu chi tiền.
– Tôi cũng nghĩ như anh.
– Dĩ nhiên, nếu là ông thì tôi sẽ mua ngôi nhà và tống cổ thằng cha đang sống ở đó đi cho khuất mắt.
– Tôi cũng thắc mắc về lão ấy. Lão có về kỳ cục.
– À, y luôn đến Cape vào cái mùa này, nói là để đi câu. Ray Eldredge bảo với tôi thế. Ray quả là một người lịch lãm. Hai đứa con anh ấy vừa mất tích.
– Tôi có nghe nói.
– Khổ thật! Hai đứa bé quá dễ thương. Thỉnh thoảng ông bà Eldredge có đưa chúng đến ăn ở nhà hàng này. Ông Ray có bà vợ rất đẹp. Thôi, ta hãy quay trở lại chuyện thằng cha ban nãy. Cách đây vài tuần, thằng cha to con đó có ghé lại đây uống một ly. Vì là người mê câu cá biển nên tôi đã hỏi ông ta có phải ông thường ghé lại vùng này vào tháng chín là chỉ vì mê blues 1. Ông biết thằng cha ngu ngốc đó trả lời sao không?
John im lặng chờ nghe anh bồi rượu.
Anh ta lắc đầu:
– Thằng cha ấy không trả lời gì hết. Không biết gì ráo trọi. Ông có thể tin rằng một người từng đến vùng Cape này bảy năm liền mà không hiểu tôi muốn nói gì ư?
Đĩa steak được dọn lên. John ăn ngon miệng. Thịt ngon và rượu nóng làm ông cảm thấy thư thái và ông nghĩ đến ngôi nhà Tháp Canh.
Những ý kiến của anh bồi rượu củng cố thêm quyết định của John trong việc mua ngôi nhà này.
Ông đã cảm thấy thích thú khi tham quan ngôi nhà, nhưng rồi khi lên đến tầng cuối, ông bắt đầu cảm thấy bất an, khó chịu. Đúng vậy. Ông có cảm giác bất ổn khi vào trong căn hộ của ông Parrish.
John từ tốn ăn hết đĩa steak rồi trả tiền, không quên dành cho anh bồi rượu món tiền boa khá hậu. Kéo cao cổ áo choàng, ông rời khỏi nhà hàng và ra xe. Bây giờ ông chỉ còn việc rẽ xe vào quốc lộ và chạy thẳng, thế thôi. Vậy mà ông vẫn ngồi yên trước vô lăng, bất định, ông thầm nghĩ, chuyện gì thế này? Vô lý thật. Ông cảm thấy có một sự thôi thúc vô lý muốn đưa ông trở lại ngôi nhà Tháp Canh.
Lúc nãy, John thấy Courtney Parrish có vẻ giao động. Sau bao năm kinh nghiệm, John dễ dàng nhận ra những dấu hiệu chỉ rõ sự căng thẳng nơi con người. Parrish đã lo sợ… y có vẻ nôn nóng mong cho ông và bà Dorothy rời khỏi nhà. Nhưng tại sao chứ? Người y toát ra một cái mùi mồ hôi nồng và hơi chua. Cái mùi của sự sợ hãi… nhưng sợ cái gì chứ? Rồi còn cái ống viễn kính nữa? Parrish đã vội vã đẩy nó sang hướng khác khi thấy John bước đến gần. John còn nhớ ông đã kịp thời trông thấy những xe cảnh sát quanh ngôi nhà khi hướng ống viễn kính về vị trí cũ. Cái ống viễn kính này là loại cực mạnh. Nếu hướng vào các ngôi nhà của thành phố, nó có thể là một công cụ tuyệt vời trong tay một kẻ rình rập… bệnh hoạn.
John thấy lạnh khi ngồi trong xe. Ông mở công tắc và cho máy nổ một hồi trước khi mở hệ thống sưởi. Ông cầm lấy điếu xì gà và mồi bằng cái hộp quẹt Dunhill vàng mà vợ ông đã tặng nhân ngày sinh nhật. Ông kéo một hơi dài cho đến khi đầu điếu xì gà rực đỏ như than hồng.
Ông thấy mình ngu ngốc. Ngu ngốc và đa nghi. Nhưng biết làm sao bây giờ? Phải chăng nên gọi cho cảnh sát để báo ông có thấy một người có vẻ rất căng thăng và họ nên đến tìm y để tra hỏi? Và nếu, cảnh sát đến đó và được Parrish giải thích: “Lúc đó tôi chuẩn bị đi tắm và tôi rất bực khi họ đến quấy rầy”. Lúc đó là lý do khá chính đáng vì những người sống đơn độc thường có khuynh hướng tuân thủ các thói quen của họ.
Phải chăng Parrish sống đơn độc? Đó là điều làm John không ngừng thắc mắc. Ông đã ngạc nhiên khi không thấy một ai khác trong căn hộ Parrish. Vậy mà ông vẫn tin chắc là Parrish không ở một mình.
Chính cái đồ chơi con nít vứt trong bồn tắm khiến John tin rằng Parrish không đơn độc. Đúng vậy, chính cái con vịt bằng cao su đó. Và cái mùi phấn talc dành cho con nít…
Một nỗi nghi ngờ vô lý, không giải thích được, hình thành trong tâm trí John Kragopoulos.
Ông biết mình sẽ phải làm gì. Lấy ra từ túi cái hộp quẹt Dunhill vàng, ông giấu nó trong ngăn để bao tay của xe. Ông quyết định trở lại ngôi nhà Tháp Canh và khi Courtney Parrish mở cửa, ông sẽ xin phép vào nhà để tìm cái hộp quẹt mà lúc nãy ông đã đánh rơi đâu đó khi tham quan ngôi nhà. Đó là một lý do khá chính đáng. Như vậy, ông sẽ có dịp quan sát kỹ các nơi và sau đó, hoặc sẽ không còn nghi ngờ gì nữa, hoặc sẽ có đủ lý lẽ hơn để trình bày với cảnh sát.