Rình Rập

CHƯƠNG 28



Nancy nhỏm dậy, nhìn đăm đăm về phía trước. Ray đã nhóm củi vào lò sưởi và lửa đang lan dần trên những nhánh cây và thanh củi. Nàng thầm nghĩ về ngày hôm qua. Hôm qua. Có phải mới chỉ là hôm qua? Nancy đã cắt tỉa thảm cỏ cùng với Michael. Nàng đã nói, “Michael à, phải năm tới mẹ con ta mới tỉa lại thảm cỏ này. Lá sẽ rụng nhiều trong suốt mùa này”. Hôm qua, Michael đã buồn bã gật đầu. Rồi nó nhặt những cành cây khô trong đống lá. Nó đã nói, “Con mang chúng về nhà để nhóm lửa”.
Nancy thốt lên. “Ồ! Lạy Chúa!”
Nàng biết mình đã nói lớn tiếng khi trông thấy Ray đang ngạc nhiên nhìn nàng. Ray ngồi ở ghế bành, vẻ mặt căng thẳng. Dorothy cũng đang nhìn nàng; bà bỗng chốc trông già hẳn.
Nancy nói:
– Rob Legler. Có phải em đã nói rằng sáng nay em có trông thấy Rob Legler?
Ray gật đầu:
– Đúng.
– Phải chăng em đã nói trong giấc mơ? Ông bác sĩ có tin rằng em đã thực sự trông thấy hắn ta – rằng em đã nói thật?
Ray ngập ngừng, rồi nói:
– Bác sĩ Lendon không hề hồ nghi về những gì em đã kể. Nancy à, người ta đã trông thấy Rob xuất hiện trong vùng này.
Giọng nói của Nancy nghe tỉnh táo và sáng suốt hơn, điều đó làm Ray bớt lo lắng:
– Rob Legler sẽ không làm hại hai đứa bé. Nếu hắn bắt cóc các con, nếu hắn là kẻ chủ mưu, hắn sẽ không làm hại chúng. Em biết như thế.
Bác sĩ Lendon bước vào, theo sau là Jonathan. Trông thấy Jonathan, Ray hỏi:
– Ai gọi điện vậy bác?
– Họ gọi ông thanh tra và ông ta đã đi.
– Bây giờ bác có thể hỏi chuyện Nancy được rồi đấy. Nancy đã biết là người đã trông thấy Rob Legler trong vùng.
– Chính đó là lý do để thanh tra Jed phải vội vã ra đi. Legler bị truy đuổi và đã bỏ lại chiếc xe mà hắn đánh cắp trên quốc lộ 6A, cách đây ba cây số. Nhưng chúng ta không nên lo sợ vì với thời tiết này, hắn không thể đi xa.
Bác sĩ Lendon chăm chú nhìn Nancy:
– Nancy à, cô thấy thế nào?
– Vâng, khá khỏe. Thưa bác sĩ, có phải tôi đã nói nhiều về Carl?
– Đúng.
– Tôi muốn nhớ lại một điều gì đó. Một điều quan trọng mà tôi muốn nói với bác sĩ.
Bằng giọng bình thản, Lendon hỏi:
– Nhiều lần cô đã nói rằng: tôi không tin… tôi không tin.. Cô có biết vì sao cô lại nói thế?
Nancy lắc đầu:
– Không.
Nàng đứng dậy, vội vã hước đến bên cửa sổ và nói:
– Trời tối quá. Tìm kiếm một cái gì đó hoặc một ai đó trong lúc này là điều không dễ.
Nàng muốn cử động, muốn giữ cho đầu óc tỉnh táo để suy nghĩ. Nàng nhìn xuống và thấy mình vẫn còn mặc áo ngủ. Nàng nói:
– Tôi phải thay đồ mới được. Tôi muốn ăn mặc đàng hoàng hơn.
– Nancy có cần tôi giúp…? – Dorothy hỏi.
– Cám ơn chị, tôi có thể xoay xở được. – Nancy nhỏ nhẹ đáp.
Nàng thầm mghĩ, rồi họ sẽ tóm được Rob Legler. Nàng tin chắc như thế. Nàng cần phải ăn mặc đàng hoàng để lúc đó nàng sẽ đến gặp hắn. Nàng sẽ nói với hắn: “Này Rob, tôi biết anh không làm hại các con tôi. Anh muốn tiền ư? Hay anh muốn gì? Hãy cho tôi biết các con tôi đang ở đâu và tôi sẽ cho anh mọi thứ anh muốn”.
Khi đã lên lầu, Nancy cởi áo ngủ và đến máng ở giá treo. Nàng thấy chóng mặt đến nỗi phải tựa trán vào bức tường mát lạnh. Rồi cửa phòng mở ra và nàng nghe tiếng gọi lo sợ của Ray: “Nancy!” Chàng chạy đến ôm lấy nàng. Nàng cảm nhận hơi ấm và sức mạnh của đôi tay chàng đang giữ nàng.
Nàng nói:
– Em vãn khỏe. Thật mà.
– Nancy! – Chàng thốt lên rồi hôn lên môi nàng.
Khi môi họ rời nhau, Nancy nép sát vào Ray.
Buổi đầu yêu nhau cũng tương tự như thế. Hôm đó, chàng đến ăn tối ở nhà nàng. Họ đã đi bộ ra bờ hồ. Trời rét căm và nàng lạnh run. Chàng không cài nút chiếc áo choàng và đã kéo nàng sát vào chàng, dùng tà áo che cho nàng bớt lạnh. Chiều hôm đó, khi trao nhau nụ hôn đầu tiên, nàng thật là tự nhiên. Nàng đã yêu Ray ngay lần đầu gặp gỡ. Không như với Carl… tội nghiệp Carl… nàng chỉ biết chịu đựng ông ta. Nàng cảm thấy có lỗi khi không yêu ông ta. Và, sau khi sanh Lisa, ông không động đến nàng nữa… không như một người chồng nữa… Phải chăng ông biết nàng không thích ông? Nàng vẫn thường tự hỏi điều đó. Điều đó gây cho nàng cái mặc cảm có lỗi.
Nàng buột miệng nói:
– Em yêu anh.
– Anh cũng yêu em. Ồ! Nancy, thật khổ cho em. Anh hiểu nhưng anh không thể…
– Ray à, liệu chúng ta có thể tìm được các con?
Toàn thân Nancy run lên bần bật. Ôm chặt lấy nàng, Ray nói:
– Anh không biết được. Chẳng thể biết. Nhưng em hãy nhớ rằng dẫu thế nào chăng nữa thì chúng ta vẫn ở bên nhau. Thanh tra Jed đã về sở cảnh sát. Rob Legler vừa bị tóm. Bác sĩ Lendon đã đến đó. Anh và ông Jonathan chuẩn bị đi đây.
– Em muốn đi theo. Có thể hắn sẽ nói với em…
– Không. Jonathan có một dự tính mà anh nghĩ là có thể thành công, chúng ta cần phải rõ sự thật. Có thể một đồng lõa của Rob đang cầm giữ hai đứa bé. Nếu trông thấy em, có thể hắn sẽ không chịu khai vì hắn đã có dính líu đến vụ án trước đây.
– Anh Ray…
– Can đảm lên em. Chỉ cần đôi chút nhẫn nại nữa thôi. Em hãy đi tắm nước nóng và thay đồ đi. Dorothy sẽ ở bên em.
Ray hôn lên tóc nàng và rời khỏi phòng.
Như người mất hồn, Nancy vào phòng tắm. Nàng mở vòi sen rồi nhìn vào gương. Nàng thấy mặt mình xanh xao, đôi mắt quầng thâm, nặng trĩu. Đó là vẻ mặt của nàng trong những năm sống với Carl; đó là hình ảnh của nàng đã được đưa lên báo sáng nay.
Nàng quay mặt đi và bước đến đứng dưới vòi sen. Nước nóng dần dần loại bỏ những căng thẳng nơi các cơ bắp của nàng. Nàng thấy tỉnh hẳn. Nàng ngước cổ lên và thấy đầu óc sáng suốt hơn.
Từ lâu lắm, nàng đã bỏ cái thói quen ngâm mình trong bồn tắm. Nàng đã bỏ nó kể từ ngày sống với Carl. Nàng không muốn tắm bồn nữa. Nàng muốn quên chuyện đó. Vậy mà hôm nay, khi nước tuôn trên mặt, nàng bỗng nhớ lại. Cái bồn tắm… Carl cứ dứt khoát tắm cho nàng… cái lối rờ rẫm, xem xét của ông ta. Một hôm nàng đã đẩy Carl ra và ông trượt chân, úp mặt xuống nước. Sự kinh hoàng khiến Carl không thể nhổm dậy ngay. Và khi gượng dậy được, ông ta đã khạc nhổ, run rẩy và ho khan liên tục. Carl đã khiếp đảm khi ngập mặt vào nước.
Đúng thế. Đó chính là điều mà nàng cố nhớ: cái tật khiếp sợ nước.
“Ồ! Chúa tôi!” Nancy thốt lên. Nàng lảo đảo, tựa tay vào tường. Nàng cảm thấy quá buồn nôn, không tài nào kềm được. Nàng ói mửa trong nhiều phút, tựa tay vào bàn cầu để khỏi té ngã. Và rồi, khi những cơn co thắt ruột gan đó đã qua đi, nàng run lên bần bật, cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.