Sau Đêm Đó (After The Night)

Chương 14



Ngày hôm sau, Faith tìm thấy 1 mẩu tin nhắn trong xe cô, nằm trên ghế tài xế. Cô thấy miếng giấy gấp lại và nhặt lên, tự hỏi cô đã làm rớt giấy tờ gì. Cô mở ra và thấy những chữ in hoa:

ĐỪNG HỎI THÊM CỨ GÌ VỀ GUY ROUILLARD NỮA NGẬM MIỆNG LẠI NẾU CÔ BIẾT ĐIỀU GÌ LÀ TỐT CHO CÔ.

Cô dựa vào xe, 1 làn gió nhẹ rung tờ giấy trong tay cô. Ở nhà cô không khóa cửa xe, nên cô không phải suy nghĩ xem tờ giấy làm cách nào vô đó được. Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy, đọc nó thêm 1 lần nữa và tự hỏi có phải cô đang bị đe dọa, hay người viết chỉ đơn thuần dùng 1 cụm từ quen thuộc: ngậm miệng lại nếu cô biết điều gì là tốt cho cô. Cô đã nghe cụm từ này với nhiều phiên bản khác nhau cả trăm lần, chỉ có yêu cầu là hơi khác. Tin nhắn này có thể là 1 lời đe dọa, có thể không phải, nhiều khả năng là 1 lời cảnh cáo. Ai đó đã không thích cô hỏi về Guy.

Không phải là Gray đã để lại tin nhắn này. Đó không phải là cách của anh, lý do: anh thường trực tiếp đe dọa và nói rõ từng lời ra. Lời đe dọa cuối cùng của anh vẫn làm cô run người. Vậy thì có ai khác đã khó chịu với những câu hỏi của cô? Có 2 khả năng: 1 người nào đó có chuyện cần che giấu, hoặc 1 người nào đó muốn xum xoe để cầu ân huệ của Gray.

Cô đang định vô thị trấn cho 1 cuộc truy tìm sự thật khác, lần này là tìm cách nói chuyện với Yolanda Foster, nên sự xuất hiện đúng lúc của tin nhắn này khá hài. Sau 1 lúc cân nhắc, cô quyết định vẫn thử làm. Nếu người viết muốn cô chú trọng lời đe dọa của anh/cô ta, thì anh/cô ta cần phải rõ ràng hơn.

Nhưng đầu tiên, cô đem tờ giấy vào nhà và khóa lại trong ngăn kéo bàn làm việc, cẩn thận không chạm vào tờ giấy hơn mức cần thiết. Tự bản thân nó không đủ để cô báo cảnh sát trưởng, nhưng nếu cô nhận 1 tờ khác, cô muốn cô có thể trao ra cả 2 tờ làm bằng chứng. Cô không hào hứng gì chuyện gặp cảnh sát trưởng ở đây, dù trong trường hợp nào. Cô vẫn còn nhớ rõ ràng ông ta đã đứng cạnh xe tuần tra của ông ta, cánh tay cơ bắp khoanh lại khi hài lòng nhìn các thuộc cấp ném đồ đạc của người họ Devlin khỏi túp lều. Cảnh sát trưởng Deese hoàn toàn như con rối trong tay Gray, câu hỏi ở đây là liệu ông ta có làm gì không ngay cả khi cô nhận được lời đe dọa lấy mạng.

Tờ giấy được cất cẩn thận rồi, cô lái xe vô thị trấn. Tối qua, không ngủ được, cô đã lên kế hoạch cho mình. Cô sẽ không gọi bà Foster, như vậy sẽ cho bà ấy cơ hội để từ chối cuộc gặp. Tốt nhất là gặp bà ấy tình cờ, mặt đối mặt, và hỏi nhanh vài câu trước khi Yolanda kịp giật mình. Nhưng cô không biết nhà Foster sống ở đâu, và cái địa chỉ trong cuốn niên giám thì quá lạ lẫm với cô.

Nơi dừng chân đầu tiên của cô là thư viện. Thật thất vọng khi cô không thấy Carlene DuBoise ngồi ở bàn, thay vào đó là 1 cô gái tóc vàng trông như vừa mới rời trung học. Cô bé đang nhai sing-gôm trong lúc lật xem 1 tờ báo nhạc rock. Chuyện gì đã xảy ra với người quản thư tóc búi gọn, kính trễ trên mũi chuẩn mực thủ thư? 1 người hâm mộ nhạc rock nhóp nhép sing-gôm không phải là 1 sự thay thế tiến bộ.

Thực tế thì, Faith nhận ra, cô cũng chỉ hơn cô bé thủ thư đó 4 hay 5 tuổi. Nhưng về mặt cảm xúc và tinh thần, cô có lẽ chẳng cùng chung thế hệ với cô bé đó. Cô chưa bao giờ trẻ như cách cô bé ấy trẻ, nhưng cô đã không nghĩ vậy là xấu. Cô đã có nhiều bổn phận từ lúc còn rất nhỏ. Cô còn nhớ đã bắt đầu nấu nướng khi cái chảo thậm chí quá nặng và cô nhấc lên không nổi, cô đã phải đứng trên ghế để đảo nồi đậu. Cô đã quét nhà với cái chổi cao gấp đôi cô. Rồi cô còn có nhiệm vụ chăm sóc Scottie, nhiệm vụ quan trọng nhất trong các nhiệm vụ. Nhưng khi cô học xong trung học, cô đã sẵn sàng ra đời, không giống như các bạn khác chưa hề phải làm gì và không biết làm sao để đương đầu với đời. Những “đứa trẻ” đó vẫn quay về khóc đòi cha mẹ giúp đỡ ngay cả khi họ đã 25 tuổi đầu.

Cô bé tóc vàng nhìn lên từ tờ tạp chí và nhoẻn đôi môi hồng tươi rói thành 1 nụ cười có thể gọi là có tác phong chuyên nghiệp. Mắt cô bé kẻ chì thật đậm khiến chúng giống như hạt dẻ vùi than. “Tôi có thể giúp được gì cho chị?”

Giọng cô bé cũng khá chuyên nghiệp, Faith thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ cô bé chỉ hơi bị quá trong chuyện trang điểm. “Cô có bản đồ của thị trấn và của xứ không?”

“Có.” Cô bé dẫn Faith đến 1 cái bàn có quả địa cầu thật lớn trên đó. “Đây là nơi để bản đồ. Chúng được cập nhật mỗi năm nên nếu chị cần cái cũ hơn thì chị cần dùng những bản lưu.”

“Không, tôi cần cái hiện hành.”

“Vậy thì đây.” Cô bé rút ra 1 cuốn sách khổng lồ, ngang chắc phải 1 mét, nhưng cô bé sử dụng nó thật dễ dàng. “Chúng tôi phải ép nhựa bản đồ rồi cho vào cuốn sách, nếu không, nó sẽ bị lấy mất,” cô bé giải thích.

Faith mỉm cười và cô bé bỏ đi ra ngoài. Biện pháp đó đối với cô thật hữu hiệu. Gập tờ bản đồ đút túi là 1 chuyện, bỏ túi cả cuốn sách ép nhựa như vầy thì thật là điên khùng.

Cô không biết là nhà Foster sống trong thị trấn hay ngoài xứ, nhưng khi cô mới nhìn bản đồ thị trấn, đưa tay chỉ dọc theo những tên đường in trên bản đồ thì, đây rồi. Cô ghi lại địa điểm, lật sang trang và nhanh chóng xác định Meadowlark Drive, 1 vùng chưa thành lập khi cô sống ở đây. Lẽ ra cô đã phải biết thế, với 1 cái tên như tên Meadowlark Drive. Mấy ông phát triển địa ốc đâu có ông nào có óc sáng tạo. Sau khi nhớ đường đến đó, cô cất bản đồ vào chỗ cũ rồi rời thư viện. Cô bé thủ thư đang say mê với cuốn tạp chí nên không buồn ngẩng lên khi Faith đi ngang qua bàn.

Với kích thước của Prescott, tìm Meadowlark Drive chỉ mất chưa tới 5 phút. Nhà ở vùng này xây khá thưa thớt, cách xa hơn bình thường. Có lẽ không có nhiều người ở Prescott có khả năng mua nhà ở đây vì những ngôi nhà có giá khoảng 200 nghìn trở lên. Ở vùng Đông Bắc và dọc vịnh Tây, có khi chúng có thể lên tới 1 triệu.

Nhà của họ Foster được thiết kế theo phong cách biệt thự Địa trung hải, ẩn mình dưới các hàng cây sồi lớn được bao bọc bởi các loại rêu Tây Ban Nha. Faith đậu xe ở trước cửa và đi dọc theo con đường gạch nhỏ dẫn đến cánh cửa đôi. Chuông cửa được giấu khéo léo trong các đường viền trên cửa nhưng cũng khéo léo được thắp sáng để mọi người có thể thấy nó. Cô nhấn chuông, và nghe tiếng nhạc vang vang khắp ngôi biệt thự.

Sau 1 hồi, có tiếng giày cao gót vang vang trên nền gạch bông, và nửa bên phải của cánh cửa được mở ra, xuất hiện 1 phụ nữ trung niên khá xinh đẹp, ăn mặc thật phong cách trong quần suông màu nâu và áo ôm thắt ngang lưng màu trắng. Mái tóc ngắn màu nâu của bà được chẻ qua 1 bên, hơi xoăn, và bà đeo 1 đôi bông tai tròn bằng vàng. Đôi mắt xanh bà ánh lên giật mình khi nhận ra cô.

“Xin chào. Tôi là Faith Hardy,” Faith nói, vội vàng chỉnh nhận thức sai lầm của bà ấy tưởng là cô là Renee. “Có phải bà là bà Foster?”

Yolanda Foster gật đầu, rõ ràng vẫn ngỡ ngàng không thốt nên lời. Bà cứ tiếp tục nhìn cô chằm chằm.

“Tôi muốn nói chuyện với bà nếu bà thấy tiện.” Và để tạo lợi thế cho mình, cô bước tới. Yolanda bước lùi 1 bước, trong 1 cử chỉ đồng ý vô thức.

“Tôi thực sự không có nhiều thời gian,” Yolanda nói, giọng bà có vẻ tiếc nuối hơn là thiếu kiên nhẫn. “Tôi có hẹn ăn trưa với bạn.”

Trừ khi Yolanda luôn diện đồ như 1 quý bà ở nhà, thì lý do đó thật đáng tin. “10 phút,” Faith hứa.

Có vẻ khó hiểu, Yolanda dẫn Faith vào 1 phòng khách rộng lớn, và họ ngồi xuống. “Tôi không định nhìn chằm chằm như thế, nhưng cô là con gái của Renee Devlin, phải không? Tôi đã nghe cô về lại xứ, sự giống nhau – à thì tôi chắc cô đã được nghe nói là đến giật mình.”

Không như những người khác, chẳng có gì xét đoán trong giọng của Yolanda, và thấy cô bắt đầu thích người phụ nữ này. “Đúng là nhiều người đã đề cập chuyện này,” cô hóm hỉnh, làm nữ chủ nhà bật cười và làm cô càng thêm thích bà. Tuy nhiên, nó vẫn không làm cô chệch ý định của cô. “Tôi muốn hỏi bà vài câu hỏi về Guy Rouillard, không biết có được không.”

Đôi má hồng hào vì phấn hồng hơi tái đi. “Về Guy?”

Bàn tay bà hơi run run rồi bà nắm chặt tay để vào lòng. “Tại sao lại hỏi tôi?”

Faith ngập ngừng. “Bà ở nhà 1 mình chứ?” cô hỏi, không muốn gây rắc rối gì cho bà nếu có ai tình cờ nghe được cuộc trò chuyện này.

“À, phải. Lowell đã đi New York rồi.”

Chuyện đó vừa may vừa không may, vì tùy thuộc vào cuộc gặp gỡ với Yolanda, cô có thể cũng muốn nói chuyện với Lowell. Cô hít 1 hơi sâu và đi ngay vào trọng tâm câu chuyện. “Có phải bà đã có quan hệ với Guy vào mùa hè đó trước khi ông ấy bỏ đi?”

Đôi mắt xanh tối lại vì không vui, đôi má lại thêm lợt lạt. Yolanda nhìn cô chăm chú, thời gian trôi qua trong im lặng. Faith chờ 1 tiếng phủ nhận nhưng thay vào đó Yoland thở dài thật kỳ lạ. “Sao cô biết được?”

“Tôi đã hỏi thăm.” Cô không nói là chuyện đó gần như ai cũng biết, vì Ed Morgan đã biết. Nếu Yolanda đã nghĩ là bà đã ý tứ giấu được chuyện đó thì cô để bà có sự an ủi đó vậy.

“Đó là lần duy nhất tôi không chung thủy với Lowell.” Bà quay nhìn hướng khác, những ngón tay kéo nhẹ cái quần 1 cách bồn chồn.

“Tôi tin vậy,” Faith nói vì Yolanda có vẻ như cần được tin. “Từ những gì tôi biết về Guy Rouillard, ông ấy rất giỏi quyến rũ.”

1 nụ cười buồn bã không tự chủ nở trên môi Yolanda. “Đúng thế, nhưng tôi không thể trách ông ấy. Tôi đã nhất định ngủ với ông ấy ngay cả trước khi tôi đến gặp ông ấy.” Những ngón tay bà vẫn tiếp tục những cử động bồn chồn của bà, bây giờ là mân mê thành ghế. “Tôi phát hiện Lowell ngoại tình với thư ký của mình, và đã như vậy nhiều năm rồi. Tôi đã rất giận, cho cô biết thế. Tôi dọa ông ta đủ mọi thứ nếu ông ta không chịu dừng lại ngay lập tức và li dị là 1 trong những lời dọa duy nhất không gây tổn thương cho thân xác ông ta. Ông ta năn nỉ tôi đừng bỏ ông ta, thề là cô ta không có nghĩa lý gì đối với ông ta, chỉ là chuyện qua đường, ông ta sẽ không bao giờ tái phạm, cô biết đó, đại loại là thề thốt vậy đó. Nhưng tôi lại bắt quả tang ông ta, không đầy 3 tuần sau. Thật là chuyện ngớ ngẩn, cái dấu hiệu khiến tôi phát hiện ra họ. Khi ông ta thay đồ vào 1 tối, quần lót của ông ta đã mặc trái, cái mác có thể thấy rõ ở lưng. Cách duy nhất ông ta có thể mặc sai như vậy là vì ông ta đã cởi nó ra.”

Bà lắc đầu, như không hiểu tại sao Lowell không cẩn thận hơn. Lời dồn dập tuôn ra khỏi miệng bà như bà đã dồn nén suốt 12 năm qua. “Tôi không nói lời nào với ông ta. Ngày hôm sau tôi gọi Guy và kêu ông ấy gặp tôi ở ngôi nhà nghỉ trên hồ. Lowell và tôi cùng với vài người bạn đã từng đến đó ăn đồ nướng và picnic, nên tôi biết chỗ.”

Lại ngôi nhà nghỉ! Faith nghĩ thầm. Giữa hai cha con nhà đó, cái giường chắc phải bận rộn suốt. “Tại sao bà chọn Guy?” cô hỏi.

Yolanda nhìn cô nhạc nhiên. “Tất nhiên tôi sẽ không chọn người đáng tởm rồi, phải không?” bà hỏi như suy luận. “Nếu tôi lăng nhăng, ít nhất tôi phải chọn người biết ông ấy đang làm gì, và từ tiếng tăm của Guy, tôi nghĩ ông ấy phù hợp. Thêm nữa là chọn Guy thì an toàn. Tôi định nói cho Lowell biết chuyện tôi sẽ làm, vì lợi ích gì khi trả thù mà người ta không biết, và Guy thì đủ thế lực để Lowell không làm gì ông ấy được nếu Lowell biết người đó là ai. Ít nhất thì tôi định giữ chuyện đó bí mật.”

“Nên tôi đã đến gặp Guy ở ngôi nhà nghỉ, và nói với ông ấy những gì tôi muốn. Guy rất dễ thương, rất hiểu chuyện. Ông ấy cố khuyên tôi bỏ ý định, cô có tưởng tượng nổi không! Làm tôi tự ái ghê!” Yolanda mỉm cười, đôi mắt hơi ươn ướt với ký ức khi bà nhìn Faith. “1 người đàn ông lăng nhăng khắp nơi, từ chối tôi. Tôi vẫn nghĩ tôi khá quyến rũ, nhưng rõ ràng ông ấy không nghĩ vậy. Tôi suýt khóc. Tôi đã ứa nước mắt rồi đó chứ và Guy cuống lên. Ông ấy thật đáng yêu, 1 người đàn ông thực sự. Nước mắt làm ông ấy nhũn ra. Ông ấy vỗ vai tôi, giải thích là ông ấy thực sự cảm thấy tôi xinh đẹp và ông ấy muốn đưa tôi lên giường, nhưng tôi đã đến với ông ấy vì lý do không đúng đắn, và Lowell là bạn của ông ấy… ông ấy đã nói rất nhiều…”

“Nhưng cuối cùng bà cũng đã thuyết phục được ông ấy?”

“Tôi đã nói là ‘nếu không là ông, thì cũng sẽ là 1 người khác.’ Ông ấy đã nhìn tôi với đôi mắt đen sâu thẳm khiến người có thể thấy mình chìm trong đôi mắt đó, và tôi có thể nói là ông ấy đang suy nghĩ xem người kế tiếp tôi chọn sẽ là ai. Ông ấy đã lo lắng về tôi, nghĩ là tôi sẽ đi ra quán bar của Jimmy Jo để tìm ứng cử viên trong đám đông ở đó. Rồi ông ấy nắm lấy tay tôi đặt lên cái đó, ông ấy đã sẵn sàng, và nói: tôi là người khác đó, rồi dẫn tôi vào phòng ngủ.” Bà hơi run rẩy, ánh mắt mơ màng khi hồi tưởng lại quá khứ. Bà chìm đắm trong im lặng, và Faith chờ đợi trong nhẫn nại để bà sắp xếp lại quá khứ.

“Cô có tưởng tượng được không,” cuối cùng thì Yolanda cũng lên tiếng, giọng bà thật nhẹ, “1 người đã lập gia đình 20 năm, yêu thương chồng và hoàn toàn bằng lòng với cuộc sống ân ái của hai người, để rồi phát hiện ra rằng mình chẳng biết gì về sự cuồng nhiệt trong ân ái? Guy đã… Trời ạ, tôi không thể nói cô nghe Guy là 1 người tình như thế nào. Ông ấy làm tôi la hét, làm tôi cảm nhận và làm những việc tôi chưa… tôi đã định là chỉ làm 1 lần duy nhất, nhưng chúng tôi đã ở đó suốt buổi trưa để làm tình với nhau.”

“Tôi đã không nói gì với Lowell. Nói ra sẽ kết thúc cuộc trả thù của tôi nhưng tôi không thể làm được, và tôi cũng không thể ngừng gặp Guy. Chúng tôi gặp nhau ít nhất 1 lần mỗi tuần, nếu tôi có thể dàn xếp được. Rồi ông ấy bỏ đi.” Bà liếc Faith như dò xem phản ứng của cô với câu kế tiếp của bà. “Với mẹ cô. Khi tôi nghe, tôi đã khóc suốt 1 tuần, và rồi tôi kể cho Lowell nghe.”

“Ông ta nổi điên lên, đương nhiên rồi. Ông ta trách móc, la ó, và dọa li dị tôi. Tôi ngồi đó ngó ông ta, không cãi lại hay làm gì hết, và điều đó làm ông ta càng điên hơn. Rồi tôi nói, ‘anh nên chắc chắn là quần lót của anh không bị trái trước khi anh mặc nó vô,’ và ông ta sững lại, há hốc miệng nhìn tôi. Ông ta biết là tôi đã bắt gặp ông ta 1 lần nữa. Tôi đứng dậy và bỏ ra khỏi phòng. Khoảng 30 phút sau, ông ta đi theo tôi và khóc lóc. Chúng tôi làm hòa lại,” bà nói, vẻ linh động hơn. “Theo như tôi biết, sau đó ông ta không hề ngoại tình nữa.”

“Sau đó bà có được tin gì từ Guy không?

Yolanda chầm chậm lắc đầu. “Lúc đầu tôi đã hi vọng, nhưng… không, ông ấy không viết hay gọi về.” Môi bà run run, và bà nhìn Faith với vẻ đau đớn hiển hiện trên gương mặt. “Trời ơi,” bà thì thầm, “tôi đã yêu ông ấy biết bao.”

Lại 1 ngõ cụt khác, Faith nghĩ khi lái xe về nhà. Theo lời Yolanda, chồng bà đã không biết gì về quan hệ của bà với Guy đến khi Guy đã mất tích rồi, như vậy thì Lowell không đáng nghi. Yolanda đã rất cởi mở, và không hề nghĩ đến khả năng Guy đã bị giết, hay có lý do nào đó để bà không nên cởi mở với Faith. Trái lại, bà đã nắm chặt tay Faith khi khóc cho người đàn ông bà đã không gặp 12 năm rồi, nhưng đã cùng ông ấy có 1 mùa hè nồng cháy.

Khi bà trấn tĩnh lại được, bà có vẻ ái ngại và bối rối. “Trời ạ, coi thời gian nè… tôi sẽ bị muộn mất. Tôi không thể ngờ, ý tôi là, cô là người lạ, mà tôi khóc với cô như vậy, than van… ôi trời.” Khi bà thực sự nhận ra bà đã nói gì với 1 người lạ, bà nhìn Faith chằm chằm trong sự hoảng hốt cực độ.

Cảm thấy cô cần phải an ủi Yolanda, nên Faith đã chạm nhẹ vào vai bà và nói, “Bà cần được nói chuyện đó ra. Tôi hiểu mà, và tôi thề là tôi sẽ giữ kín chuyện cho bà.”

Sau vài giây căng thẳng, Yolanda có vẻ nguôi ngoai. “Tôi tin cô. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi tin cô.”

Và bây giờ Faith không còn kẻ tình nghi nào hay đầu mối gì hết, dù lúc đầu cô cũng đã chẳng có gì chắc chắn để bắt đầu. Cô chỉ có các thắc mắc, và thắc mắc của cô đã làm ai đó phiền lòng. Bằng chứng là tờ giấy cô tìm thấy trong xe hồi sáng. Nhưng cô không biết tờ giấy đó có phải là 1 dấu hiệu của lương tâm cắn rứt hay không.

Và cô cũng không biết phải làm gì khác, trừ tiếp tục đi dò hỏi. Sớm hay muộn gì cũng sẽ có ai đó cháy nhà lòi mặt chuột thôi.

Nếu cô cứ bận rộn như thế, có lẽ cô sẽ không nghĩ đến Gray nữa.

Nhưng lý thuyết đó thật khó được áp dụng vào thực hành. Cô đã tránh nghĩ về anh, cố tình đẩy anh khỏi đầu óc cô sau khi cô bỏ đi vào trưa hôm trước. Cô đã phớt lờ cảm giác đau đớn cần được đáp ứng của cơ thể, và từ chối nghĩ đến chuyện gì đã suýt xảy ra giữa họ. Nhưng dù cố gắng thế nào, tiềm thức của cô vẫn phản bội cô, đón nhận anh vào giấc mơ của cô, để sáng ra cô thức dậy và thấy mình tìm kiếm anh. Giấc mơ quá sống động đến nỗi cô đã kêu lên trong khao khát và thất vọng.

Cô không còn khả năng cưỡng lại anh nữa, cô cần phải thừa nhận điều đó. Nếu anh ấy đã không nói câu anh đã nói, cô đã để anh làm chuyện anh muốn trên bãi cỏ đó. Chuẩn mực đạo đức của cô đã mất tác dụng khi anh ôm cô vào lòng, như con hổ giấy bị thiêu đốt thành tro bụi chỉ sau nụ hôn đầu tiên của anh.

Khi cô loại bỏ bớt kẻ tình nghi trong danh sách của cô, thì Gray trở thành người có động cơ lớn nhất để giết hại Guy. Lý trí cô nói thế, nhưng tình cảm thì ý nghĩ đó hoàn toàn bị bác bỏ. Không phải Gray. Không phải Gray! Cô không thể tin điều đó. Cô không thể tin điều đó. Người đàn ông cô biết có thể làm mọi cách để bảo vệ người anh yêu thương nhưng giết người 1 cách lạnh lùng như thế không phải là cách của anh.

Mẹ cô biết kẻ sát nhân là ai. Faith chắc chắn như không có gì khác chắc chắn hơn. Nhưng thuyết phục Renee thừa nhận thì không dễ vì như vậy sẽ làm bà gặp rắc rối. Renee không bao giờ đi ngược lại quyền lợi của bà, chắc chắn không vì 1 thứ trừu tượng như công lý. Faith hiểu mẹ cô lắm, nếu dồn bà quá, bà sẽ lại bỏ chạy, phần vì sợ nhưng chủ yếu vẫn là để tránh rắc rối cho bản thân. Sau khi moi được thông tin về ngôi nhà nghỉ, Faith biết cô cần phải chờ 1 thời gian trước khi có thể gọi lại cho bà.

Cái hộp được giao đến hôm sau đó.

Cô mới đi chợ ở thị trấn bên cạnh về tới nhà. Sau khi đã đem hết mọi thứ vô và cất đi, cô trở ra hộp thư để lấy thư. Khi cô mở nắp thùng thư, có đủ loại thư từ, chi phiếu trong đó, và 1 cái hộp giấy nằm trên cùng. Tò mò, cô nhặt cái hộp lên. Cô đâu có mua đồ gì qua thư, nhưng sức nặng của cái hộp làm cô chú ý. Nắp hộp đã được dán lại bằng keo vận chuyển hàng và tên cô cùng địa chỉ được viết ngoằn ngoèo trên nắp.

Cô đem mọi thứ vô để trên bàn bếp. Lấy 1 con dao từ trong tủ bếp ra, cô rạch phần băng keo rồi đưa tay mở phần giấy gói đã được dùng để đóng gói món hàng.

Chỉ sau 1 cái liếc nhìn đầy sợ hãi, cô quay lưng ra ói vào bồn rửa chén.

Con mèo không chỉ chết, nó còn bị banh xác. Nó được cuộn trong giấy nhựa, có lẽ để ngăn mùi thoát ra làm mọi người chú ý trước khi hộp được mở ra.

Faith không nghĩ, mà chỉ hành động theo bản năng. Khi cơn buồn ói ghê gớm giảm bớt, cô mò cái điện thoại trên bàn.

Cô nhắm mắt lại khi giọng nói trầm ấm đó vang lên trong tai cô, và cô bám chặt lấy cái điện thoại như nó là phao cứu hộ của cô. “G-Gray,” cô lắp bắp, rồi im lặng khi đầu óc cô rỗng không. Cô có thể nói gì với anh? Giúp tôi với, tôi sợ quá, và tôi cần anh? Cô không có quyền đó. Quan hệ của họ là 1 sự kết hợp không ổn định giữa ham muốn và thù hằn, bất cứ điểm yếu nào của cô để anh biết được sẽ được anh dùng làm vũ khí chống lại cô. Nhưng cô đang rất kinh hoàng và muốn bịnh, và anh là người duy nhất cô có thể gọi giúp đỡ.

“Faith?” Có lẽ 1 phần sự sợ hãi của cô đã thể hiện trong 1 từ duy nhất cô đã nói, vì giọng anh trở nên bình tĩnh lạ lùng. “Chuyện gì vậy?”

Quay lưng lại với vật gớm ghiếc trên bàn, cô cố tìm lại giọng nói, nhưng nó vẫn chỉ phát ra như 1 lời thì thầm. “Có… con mèo ở đây,” cố lắm cô mới nói được.

“Con mèo? Em sợ mèo à?”

Cô lắc đầu, rồi nhận ra là anh không thể thấy cô làm vậy qua điện thoại. Nhưng sự im lặng của cô làm anh nghĩ là câu trả lời là phải, vì anh nói như dỗ dành. “Em chỉ cần ném cái gì về phía nó là nó sẽ chạy đi ngay.”

Cô lại lắc đầu, lần này mạnh hơn. “Không.” Cô hít 1 hơi thật sâu. “Giúp tôi với.”

“Được rồi.” Rõ ràng anh đã nghĩ là cô quá sợ mèo để tự đối phó với nó, nên anh nói ngắn gọn như trấn an. “Anh sẽ tới ngay. Em ngồi đâu đó mà không phải nhìn thấy nó đó, khi anh tới anh sẽ lo đối phó với nó.”

Anh cúp máy và Faith làm theo lời anh khuyên. Cô không thể chịu nổi ở lại trong nhà với vật đó, nên cô đi ra hành lang và ngồi yên trong cái xích đu, lặng lẽ chờ anh đến.

Chưa tới 15 phút thì anh đến nơi, nhưng với cô 15 phút đó dài như cả thế kỷ. Dáng cao lớn của anh bước ra khỏi chiếc Jaguar, rồi anh bước về phía hành lang với điệu bộ khệnh khạng, 1 nụ cười tự mãn đầy nam tính nở trên môi anh: người hùng đã đến để cứu cô nàng nhỏ bé yếu đuối khỏi tay thú dữ. Faith không muốn làm mất lòng anh, anh muốn nghĩ sao cũng được, chỉ cần anh rời cái vật đó khỏi bếp của cô. Cô ngước lên nhìn anh, mặt cô tái mét làm nụ cười của anh tắt ngay.

“Em sợ lắm, phải không?” anh dịu dàng hỏi, khom người xuống trước mặt cô và cầm lấy 1 bàn tay của cô. Những ngón tay cô lạnh cóng, dù trời thì đang nóng hừng hực. “Nó ở đâu?”

“Trong bếp,” cô nói, môi vẫn cứng đờ. “Trên bàn.”

Vỗ nhẹ lên tay cô 1 cái dỗ dành, anh đứng lên mở cửa bước vào. Faith nghe tiếng chân anh bước qua phòng khách đi vào bếp.

“Mẹ kiếp, khốn nạn, chó đẻ!” Cô nghe tiếng anh chửi thề dữ dội, rồi thêm 1 loạt nữa. Rồi tiếng cánh cửa sau đóng sầm. Cô đưa tay vuốt mặt. Ôi Trời, lẽ ra cô nên cảnh báo anh trước, cô không nên để anh bị sốc như cô đã bị, nhưng đơn giản là cô đã không tìm được từ nào đúng để diễn tả.

Vài phút sau, anh vòng ra phía trước nhà và leo vài bậc lên hành lang. Hàm anh bạnh ra, đôi mắt anh lạnh lùng như cô chưa từng thấy bao giờ, nhưng lần này cơn giận dữ không dành cho cô.

“Không sao rồi,” anh nói, vẫn với giọng dịu dàng đó. “Anh đã vất nó đi rồi. Vào nhà đi, bé cưng.” Vòng tay ôm cô, anh kéo cô đứng dậy khỏi xích đu và đi vào nhà. Anh hướng cô vào bếp nhưng cô khựng lại và cố lùi ra sau, nhưng anh không chịu. “Không sao đâu,” anh trấn an cô và ép cô ngồi vào ghế. “Em nhìn như bị sốc. Em có đồ gì uống không?”

“Có trà và nước cam trong tủ lạnh,” cô nói, giọng vẫn yếu ớt.

“Ý anh là chất cồn đó. Em có rượu không?”

Cô lắc đầu. “Tôi không uống rượu.”

Dù cơn giận vẫn còn trong mắt anh, anh vẫn khẽ mỉm cười với cô. “Thật là thánh thiện,” anh từ tốn nói. “Vậy thì nước cam vậy.” Anh lấy 1 cái ly thủy tinh ra khỏi tủ chén, đổ đầy nước cam vào ly rồi ấn vào tay cô. “Em uống đi. Uống cho hết, trong khi anh gọi điện thoại.”

Cô vâng lời anh nhấp ngụm nước cam, không phải vì cô muốn uống nhưng vì nó cho cô có chuyện để tập trung vào. Gray mở cuốn niên giám, lần ngón tay dọc theo trang đầu rồi nhấn số. “Làm ơn cho gặp cảnh sát trưởng McFane.”

Faith ngẩng đầu lên, hơi đề phòng. Gray nhìn cô chăm chú, vẻ mặt anh như thách thức cô phản đối. “Mike, là Gray đây. Anh có thể đến nhà của Faith Hardy không? Ừ, nhà của gia đình Cleburne trước đây đó. Cô ấy mới nhận được 1 bất ngờ kinh tởm trong hộp thư của cô ấy. 1 con mèo chết… ừ, có cả cái đó nữa.”

Anh gác máy và Faith hắng giọng, “Có cả cái gì nữa?”

“Thư đe dọa. Em không thấy nó sao?”

Cô lắc đầu. “Không. Tôi chỉ thấy con mèo.” Cô lại rùng mình, làm ly nước rung lên trong tay cô.

Anh bắt đầu mở và đóng các ngăn tủ. “Anh đang tìm gì vậy?” cô hỏi.

“Cà phê. Sau khi đường làm giảm sốc, em cần chất ca-phê-in.

“Tôi để nó trong tủ lạnh. Ngăn trên cùng đó.”

Anh lấy hộp cà phê ra, cô chỉ anh đồ pha. Anh pha cà phê khá điệu nghệ, đối với 1 người đàn ông giàu có chẳng phải làm gì ở nhà, cô nghĩ, và cảm thấy trong lòng thấp thoáng sự thích thú.

Khi cà phê đang nhỏ giọt, anh kéo 1 cái ghế ra ngồi xuống đối diện cô, gần đến nỗi chân của họ chạm vào nhau, chân anh bên ngoài chân cô, ấm áp bao bọc. Anh đã không hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, biết cô sẽ sớm phải nói ra chuyện đó với cảnh sát trưởng, và cô biết ơn anh vì sự lịch thiệp đó. Anh chỉ ngồi đó, cho cô mượn hơi ấm và sự an ủi từ sự gần gũi của anh. Đôi mắt đen của anh nhìn cô tinh quái như anh đang cân nhắc có nên đổ ly nước cam lên người cô không, nếu cô không uống cho nhanh như anh đã muốn cô làm.

Để ngăn ngừa hành động đó có thể xảy ra, cô uống 1 ngụm thật lớn và thực sự cảm thấy sự căng thẳng trong cơ bắp của anh giảm bớt. “Anh dám không,” cô lẩm bẩm. “Tôi đang cố để không ói nữa đây.”

Vẻ giận dữ nơi anh được giảm đi trong thoáng chốc bởi vẻ thú vị. “Sao em biết anh đang nghĩ gì?”

“Cái cách anh nhìn cái li, rồi nhìn tôi.” Cô uống thêm 1 ngụm nữa. “Tôi nghĩ Desee là cảnh sát trưởng.”

“Ông ấy nghỉ hưu,” Gray thoáng nghĩ là ký ức của cô về cảnh sát trưởng Deese sẽ không dễ chịu gì, và tự hỏi tại sao cô đã nhìn anh với vẻ đề phòng khi anh gọi hỏi gặp cảnh sát trưởng. “Em sẽ thích Michael McFane. Thấy cái tên Ái nhĩ lan đó hay không? Anh ta khá trẻ cho chức vụ này, và vẫn thích làm việc theo phong cách mới.” Đêm đó, Mike cũng có mặt ở túp lều, Gray nhớ lại, nhưng Faith chắc không biết chuyện đó, và có thể sẽ không nhận ra Mike. Trong cơn hốt hoảng của cô, tất cả các cảnh sát khác đều chỉ là những con người mặc đồng phục không rõ mặt mũi. Chỉ có anh và viên cảnh sát trưởng đang đứng 1 bên, có lẽ sẽ bị ghi khắc hoài trong ký ức của cô.

1 sự mâu thuẫn khó hiểu hình thành trong đầu anh. Rõ ràng cô đã miễn cưỡng gặp cảnh sát trưởng Desee, nhưng cô chưa bao giờ lộ vẻ gì không thoải mái khi đụng độ với anh. Cô đã can đảm, trêu tức, và nổi giận, bực bội nữa, nhưng cô chưa bao giờ tỏ vẻ do dự với sự có mặt của anh.

Mà bản thân anh cũng đâu có do dự gì. Không phải sao, khi cô gọi anh, anh đã nghĩ là chỉ cần rời con mèo phiền phức đó khỏi nhà cô thôi, vậy mà anh đã mau mắn hủy 1 cuộc họp và lái đến đây thật nhanh, với những lời phản đối đầy giận dữ của Monica vẫn còn vang trong tai anh? Faith đã gọi cầu cứu anh, và dù cho anh đã nghĩ chuyện đó nhỏ nhặt thế nào, anh vẫn muốn giúp cô hết khả năng. Nhưng chuyện hóa ra chẳng nhỏ nhặt chút nào, và bản năng bảo vệ cô nơi anh đã bị chọc giận. Anh nhất định phải tìm ra ai đã làm chuyện tệ hại này, và ai đó sẽ phải trả giá. Tay anh nắm lại với nhu cầu được đấm bể mặt tên thủ phạm.

“Tại sao em không nghĩ là chính anh đã làm chuyện này?” anh dịu dàng hỏi cô, tất cả sự chú ý anh tập trung vào mặt cô như muốn bắt lấy dù chỉ 1 thoáng biểu hiện của cô. “Anh đã cố làm em bỏ đi, nên rất hợp lý khi anh sẽ là người bị em nghi ngờ trước tiên.”

Cô lắc đầu trước khi anh kịp nói xong, cử động đó làm những lọn tóc bóng mượt của cô nhẹ đu đưa. “Anh sẽ không làm những việc như thế,” cô nói chắc nịch. “Hay việc như là gửi cho tôi cái giống như tờ tin nhắn đầu tiên.”

Anh khựng lại, đang bị niềm vui sướng được cô tin tưởng làm mất tập trung. “Tờ tin nhắn?” Giọng anh thật nghiêm.

“Hôm qua. Khi tôi chuẩn bị đi, thì thấy có 1 tờ giấy để trong xe của tôi.”

“Em có báo cảnh sát chưa?”

Cô lại lắc đầu. “Nó không hẳn là 1 lời đe dọa.”

“Trên đó viết gì?”

Ánh mắt của cô nhìn anh có vẻ ngại ngần, và anh tự hỏi tại sao. “Trích lời thôi nhen: ngậm miệng lại nếu cô biết chuyện gì là tốt cho cô.”

Cà phê đã sẵn sàng. Anh đứng dậy và rót mỗi người 1 tách. “Em thích cà phê của em thế nào?” anh hỏi vẻ lơ đãng, ý nghĩ của anh vẫn hướng về tờ tin nhắn và hộp bưu phẩm, lần này đã được gởi kèm với 1 lời đe dọa rõ ràng hơn. Cơn giận lại bừng bừng trong anh, khiến anh gần như mất kiểm soát.

“Không đường.”

Anh đưa cô tách cà phê của cô, và ngồi lại chỗ cũ, gần chạm vào cô. Cô đọc vẻ mặt của anh giỏi hơn nhiều người khác, và vẻ gì đó trên mặt anh đã làm cô cảnh giác, vì cô bắt đầu nói lảng. “Tôi trước đây hay uống cà phê với thật nhiều đường, nhưng ông Greshams bị tiểu đường. Ông ấy nói là dễ từ bỏ thứ có đường hơn là ăn đường giả, nên trong nhà không có tí gì là có đường. Họ sẽ mua nếu tôi yêu cầu, nhưng tôi không muốn làm phiền…”

Nếu cô định làm anh mất tập trung, anh bực bội nghĩ, cô đã thành công. Dù đã bị biết trước, mưu kế của cô vẫn không giảm hiệu quả, vì cô đã dùng 1 mồi nhử rất thú vị. “Ai là ông Greshams?” anh hỏi, ngắt lời cô. Anh cảm thấy lửa hờn ghen bừng lên, và tự hỏi phải chăng cô đang kể cho anh nghe về 1 người đàn ông nào đó cô đã sống chung trước khi dọn về Prescott.

Đôi mắt mèo xanh ngơ ngác chớp. “Ông bà Greshams là ba mẹ nuôi của tôi.”

Ba mẹ nuôi. Trời. Ruột gan anh quặn lại. Anh đã tưởng tượng cuộc sống của cô đã tiếp tục như trước. Thực tế thì được 1 gia đình tốt nhận nuôi sẽ tốt hơn nhiều với cách cô đã sống, nhưng không bao giờ là dễ chịu khi 1 đứa trẻ mất đi gia đình của nó, dù gia đình đó có tệ hại cỡ nào, để đến sống với người lạ. Và cũng có nhiều đứa trẻ bị ba mẹ nuôi hành hạ, và đối với 1 cô gái trẻ giống Faith…

Tiếng sỏi lạo xạo báo hiệu Mike đã đến. “Chờ ở đây,” Gray gầm gừ, và đi ra phía cửa sau. Anh ra hiệu cho Mike khi dáng quen thuộc của Mike bước ra khỏi xe tuần tra, rồi đi ra sau nhà nơi anh để cái hộp đó.

Mike theo anh, và gương mặt tàn nhang của anh căng lên với vẻ kinh tởm khi nhìn xuống cái xác mèo bị phanh thây. “Tôi đã nhìn thấy nhiều thứ bịnh hoạn khi làm nhiệm vụ,” Mike nói, ngồi xổm cạnh cái hộp, “nhưng có những thứ vẫn làm tôi muốn ói. Tại sao có người lại nỡ làm như thế với con vật yếu đuối này? Anh có đụng chạm gì nhiều đến cái hộp không?”

“Chỉ mang nó ra đây thôi. Tôi đã cẩn thận chỉ chạm vào góc trái bên trên và góc phải bên dưới của cái hộp. Tôi không biết Faith đã đụng chạm nó như thế nào trước khi mở nó ra. Tôi đã dùng 1 cây bút để mở cái hộp hẳn ra,” anh nói thêm. “Có 1 lời nhắn trên 1 trong 2 cái nắp hộp.”

Mike cũng dùng cách đó, lấy 1 cây bút bi khỏi túi của anh. Anh bặm môi khi đọc lời nhắn, được in bằng chữ in hoa, bằng bút lông, trên hộp:

RỜI KHỎI PRESCOTT NGAY KHÔNG THÌ CÔ SẼ GIỐNG NHƯ CON MÈO NÀY.

“Tôi sẽ đem nó về, coi có lấy được dấu tay nào không. Miếng nhựa bọc con mèo là cơ hội tốt nhất, vì nó chưa bị đụng vào.” Anh liếc về phía ngôi nhà. “Cô ấy không sao chứ?”

“Cô ấy khá sợ hãi khi tôi tới đây nhưng bây giờ đã ổn lại rồi.”

“Được rồi,” vẫn dùng cây bút bi, Mike đóng nắp hộp rồi nhìn xuống nó trong vài giây, rồi hừ nhẹ.

Gray cũng nhìn xuống, và thấy điều anh đã bỏ lỡ lúc mới thấy cái hộp. “Chết tiệt. Không có dấu bưu điện. Nó đã ở trên chồng thư của cô ấy nên tôi đã nghĩ nó cũng được gửi đến.”

“Không. Ai đó đã đích thân đem nó đến đây. Đi nào, coi cô ấy có nghe được gì hay thấy cái xe nào không.”

Họ vào bếp, và Gray thấy Faith vẫn ngồi ở chỗ anh để cô ở đó, nhấm nháp cà phê. Cô liếc lên, bên ngoài trông có vẻ bình tĩnh, nhưng anh nghĩ sự tự chủ của cô vẫn rất mong manh.

Cô lập tức đứng lên khi thấy Mike. “Chào cô,” Mike chạm nhẹ tay vào mũ. “Tôi là Michael McFane, cảnh sát trưởng ở đây. Cô có thể trả lời vài câu hỏi không?”

“Được mà,” cô nói. “Anh muốn dùng cà phê không?”

“Được.”

“Đường hay kem?”

“Đường.”

Sau khi đã lo xong chuyện xã giao, Faith quay lại ghế của cô. Gray đứng cạnh cô, dựa vào bàn bếp. Mike đứng cạnh bồn rửa chén, chân bắt chéo.

“Cô thấy cái hộp ở đâu?” Mike hỏi.

“Trong thùng thư.”

“Không có dấu bưu điện trên hộp. Nó không được gửi đi nên tôi cho là ai đó đã để nó vào thùng thư sau khi thư của cô đã được bỏ vào thùng. Không ai dùng thùng thư ngoại trừ người của bưu điện, nên có lẽ người đưa thư đã mở nó ra. Cô có nghe tiếng xe đưa thư hay thấy xe nào chạy qua không?”

Cô lắc đầu. “Tôi không có ở đây, tôi đã đi chợ, về đến nhà, tôi cất hết mọi thứ đi rồi mới ra lấy thư.”

“Có người nào bực bội gì cô? Ai đó có thể gửi cô 1 con mèo chết để trả thù?”

Lại 1 cái lắc đầu.

“Cô ấy tìm thấy 1 tờ tin nhắn khác trong xe ngày hôm qua,” Gray xen vào.

“Tin nhắn gì? Nó nói gì?”

“Nói tôi ngậm miệng nếu biết cái gì là tốt cho tôi,” Faith đáp lời.

“Cô còn giữ nó không?”

Cô thở dài, nhìn Gray vẻ mệt mỏi, và đi lấy tờ giấy. Cô trở lại, giữ tờ giấy bằng 1 góc. “Để nó lên bàn,” Mike nói, “tôi không muốn đụng vào nó.”

Cô làm theo và Gray bước đến cạnh Mike để đọc nó. Nó được in bằng những chữ hoa giống như trên cái hộp. ĐỪNG HỎI THÊM CU GÌ VỀ GUY ROUILLARD NỮA NGẬM MIỆNG LẠI NẾU CÔ BIẾT ĐIỀU GÌ LÀ TỐT CHO CÔ. Gray nhìn cô vẻ không bằng lòng, và đã hiểu tại sao cô đã nhìn anh với vẻ ngại ngần.

“Được rồi,” anh gầm gừ. “Giờ thì em lại làm gì nữa rồi?”

“Anh biết nhiều cũng như tôi thôi,” cô đáp lại, với vẻ trôi chảy mà anh bắt đầu nghĩ là che giấu nhiều hơn là bộc lộ.

“Chà, nào nào.” Mike gãi cằm. “Ba anh có liên quan gì đến chuyện này vậy Gray?”

“Cô bé tò mò này đã đi khắp vùng hỏi về ông ấy.” Anh cau mày với cô.

“Tại sao chuyện đó lại làm ai đó bực bội đến nỗi phải gửi cô ấy tờ giấy này và để mèo chết trong thùng thư?”

“Chuyện đó làm tôi muốn nổi điên,” Gray nói thẳng. “Tôi không muốn Monica hay mẹ tôi đau khổ bởi chuyện cũ bị khuấy động lên. Tôi không biết ai khác đã giận đến mức độ này.”

Viên cảnh sát trưởng im lặng, đôi mắt xanh đăm chiêu. “Bề ngoài,” Mike nói từ tốn, “anh là người đáng bị tình nghi nhất, Gray à.” Faith định phản đối nhưng anh đã phẩy tay ra hiệu cho cô giữ im lặng. “Tôi đoán là cô cũng biết điều đó, nên tôi tự hỏi, tại sao cô lại gọi cho Gray thay vì gọi cảnh sát?”

“Tôi biết anh ấy không để tờ giấy hay cái hộp đó.”

“Ai cũng biết anh không vui khi cô ấy dọn về đây,” Mike nói, nhìn thẳng vào Gray.

“Không, tôi không vui. Và tôi vẫn không vui.” Môi Gray khẽ nhếch lên 1 nụ cười chẳng có gì là vui vẻ. “Nhưng viết giấy đe dọa hay mèo chết không phải cách của tôi. Tôi thích đấu tranh công khai.”

“Chết tiệt, tôi biết chứ. Tôi chỉ tự hỏi sao cô Hardy đây lại gọi anh đến giúp.”

Gray hừ mạnh. “Tự hiểu đi.”

“Tôi nghĩ tôi hiểu rồi.”

“Vậy thì đừng giở trò nữa.”

Viên cảnh sát trưởng chẳng bị mất lòng mà còn toét miệng cười. Nhưng ngay lập tức anh ta lại nghiêm túc. “Tôi cần cả hai người đến đồn cảnh sát để tôi lấy dấu tay, và kiểm tra đối chiếu với tờ giấy với cái hộp xem có dấu tay nào khác trên đó không. Tôi cũng cần cô cho lời khai, cô Hardy à.”

“Được. Tôi đi lấy chìa khóa.” Faith đứng dậy, và Gray túm tay cô lại.

“Anh đưa em đi.”

“Không cần anh phải mất công quay trở lại đây-“

“Anh nói là anh đưa em đi.” Anh nhìn cô vẻ cương quyết, muốn ép cô theo ý anh. Cô có vẻ bực mình nhưng không phản đối thêm, và viên cảnh sát trưởng lại toét miệng cười.

Gray lùa cô ra ngoài và ngồi vào chiếc ghế da sang trọng của chiếc Jaguar. “Anh không cần phải chở tôi,” cô cáu kỉnh nói khi đeo dây an toàn.

“Cần chứ, nếu anh muốn nói chuyện với em.”

“Có gì mà nói?”

Anh đề máy và lùi xe khỏi sân, theo xe tuần tra của cảnh sát trưởng McFane ra đường. “Rõ ràng có tên điên khùng nào đó ghét em. Em sẽ an toàn hơn nếu em rời khỏi Prescott.”

Cô quay đầu đi, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. “Anh không mất nhiều thời gian để bắt đầu từ hướng đó nhỉ,” cô vặn lại.

“Cô phù thủy bướng bỉnh à, cái đầu tóc đỏ của em không thể hiểu nổi là em đang có thể bị nguy hiểm à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.