Thủy Triều Đen

CHƯƠNG 34



Chuông cửa vang lên. Tobey vừa sủa vừa lao vụt ra phía cửa. Alex đang học ở nhà bạn chuẩn bị cho một môn thi. Samantha đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách, hai chân đu đưa phía sau băng ghế trường kỷ. Trên ti vi đang chiếu bộ phim Người hùng.
“Mẹ mở cửa hộ con được không?”
Karen vừa lau xong nhà bếp. Cô vứt tấm giẻ lau xuống và đi ra mở cửa. Mắt cô sáng lên ngạc nhiên khi nhìn thấy người khách đang đợi.
“Có một vài việc cần đến sự giúp đỡ của cô,” – viên trung úy nói, co người trong tấm áo mưa màu be, ngoài trời mưa nhẹ.
“Con gái tôi đang ở nhà,” – Karen nói, đưa mắt nhìn về phía phòng khách, không muốn làm ảnh huởng tới cô con gái. Cô vơ lấy một chiếc áo mưa trên băng ghế dài, khoác lên vai và bước ra ngoài. – “Có chuyện gì vậy?”
“Hãy xem lại tất cả những vật dụng của Charlie. Cả những mẩu giấy ghi chép dán trên bàn làm việc, séc đã hủy, hóa đơn tín dụng. Bất cứ thứ gì quanh mình. Cô có truy nhập được vào máy tính của Charlie không?”
Karen gật đầu. Chưa bao giờ Karen đủ can đảm để dọn tất cả những thứ đó ra khỏi phòng làm việc của Charlie. Vẫn chưa phải lúc để làm việc đó. – “Tôi nghĩ là được.”
“Tốt. Hãy kiểm tra tất cả thư điện tử lưu, bất cứ trang web lữ hành nào Charlie có thể đã truy cập trước khi ra đi, cả nhật ký cuộc gọi nữa. Còn việc này nữa, những thứ liên quan đến công việc của Charlie. Chúng còn ở đó hay không?”
“Tôi vẫn giữ một số thứ người ta gửi lại cho tôi, để cả trong một chiếc hộp tầng dưới nhà. Tôi không chắc là máy tính cơ quan của Charlie ở đâu. Tôi cần phải tìm những gì?”
“Bất cứ thứ gì có thể giúp xác định nơi Charlie có thể đến. Thậm chí là nếu không giúp xác định được nơi Charlie đến thì ít nhất những thứ đó cũng xác định được điểm xuất phát của Charlie. Những thông tin để chúng ta có thể tiếp tục điều tra được…”
Karen đưa tay lên đầu che mưa.- “Đã hơn một năm rồi,”
“Tôi biết, đã hơn một năm rồi. Nhưng vẫn còn những bản ghi chép. Cô hãy liên lạc với thư ký trước đây của anh ấy hoặc hãng lữ hành anh ấy thường đi. Có thể họ đã gửi cho Charlie những bản thông tin đi lại hoặc đặt chỗ trước mà không ai nghĩ là quan trọng ở thời điểm đó. Cô cố thử nghĩ xem Charlie có thể đi đâu. Hai người đã chung sống mười tám năm rồi kia mà.”
“Anh không cho là tôi đã nghĩ nát óc ra rồi sao?” – Mưa bắt đầu nặng hạt dần lên. Karen khoanh tay quanh ngực vì lạnh. – “Tôi sẽ tìm lại xem sao.”
“Tôi sẽ giúp cô sắp xếp một phần việc này nếu cần thiết.”- Hauck nói. – “Tất nhiên là khi nào tôi quay trở về.”
“Khi nào anh về? Anh đi đâu?”
“Pensacola.”
“Pensacola? ” – Karen nheo mắt nhìn Hauck. – “Làm gì kia? Vì việc của tôi ư?”
“Tôi sẽ cho cô biết,” – Hauck đáp lời. – “ngay sau khi việc này được làm sáng tỏ. Trong lúc này tôi muốn cô xem lại toàn bộ những gì cô có. Cố gắng nghĩ lại. Bao giờ cũng có một manh mối nào đó. Một điều gì đó của một người để lại. Tôi sẽ liên lạc với cô khi trở về.”
“Cảm ơn anh” – Karen nói, cô đặt một tay lên chiếc áo mưa của Hauck, mưa đẫm trên khuôn mặt. Mắt cô bỗng nhòe nước. Đã lâu lắm rồi cô mới có được cảm giác có sự hiện diện của một người nào đó trong cuộc đời mình, mà đó lại là một người đàn ông, người mà cô chẳng biết được bao nhiêu về anh, người đã bước vào cuộc đời cô khi cô đang trong tình trạng rối bời sau cái chết của Charlie. Anh đã thấy cô, ngả nghiêng như con tàu giữa những con sóng trong cơn bão tố, và giờ anh là người duy nhất cô có thể níu vào trong thế giới này, như chiếc mỏ neo cho con tàu cuộc đời. Thật lạ.
“Trung úy à, xin lỗi đã lôi anh vào tất cả những chuyện này. Tôi biết công việc của anh cũng đã đủ nặng lắm rồi.”
“Cô không lôi tôi vào chuyện này.” -Hauck lắc đầu.- “Hơn nữa, việc này không nằm trong công việc của tôi ”
“Nghĩa là sao?”
“Cô không muốn công khai việc này phải vậy không? Cô cũng không muốn tôi phải giải quyết bất cứ điều gì xảy đến. Tôi cũng không đủ khả năng để làm điều đó, nếu tôi có mặt ở đó.”
Karen nhìn Hauck bối rối: – “Tôi không hiểu.”
“Phải mất vài tuần.” – Hauck bảo, nước mưa chảy xuống cổ áo. Anh nháy mắt. – “Đừng lo về chuyện này. Tôi cũng không biết phải làm gì trong khoảng thời gian ấy. Nhưng chỉ có mình tôi thôi. Không với danh nghĩa cảnh sát. Không có ai đi cùng nữa cả.” – Đôi mắt xanh biếc của Hauck ánh lên khi nụ cười thoảng qua. – “Tôi hy vọng là ổn.”
Liệu có ổn không? Karen không biết cô chờ đợi điều gì khi tới gặp Hauck. Có lẽ chỉ là cần một ai đó có thể lắng nghe. Nhưng giờ thì tim cô đã tan chảy với những gì anh đang sẵn lòng làm vì cô.
“Vì sao…?”
Hauck nhún vai. – “Tất cả mọi người khác – họ hoặc là thực sự bận bịu với công việc hoặc đơn giản chỉ là cần được trả lương.”
Karen mỉm cười, nhìn Hauck. Một cảm giác biết ơn, ấm áp trào lên trong cô. – “Ý tôi là vì sao anh lại làm việc này, trung úy?”
Hauck đổi chân đứng: – “Tôi cũng không thực sự biết tại sao.”
“Anh biết mà. ” — Karen nhìn Hauck. Cô đưa tay hất một lọn tóc ướt đang sà xuống trước mắt. – “Anh sẽ cho tôi biết khi đến thời điểm cần thiết. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh, trung úy. Dẫu điều đó có là gì.”
“Tôi nghĩ chúng ta đã nói về điều này rồi.” – Hauck nói. – “Hãy gọi tôi là Ty.”
“Được rồi. Ty.”
Ánh mắt cô bỗng trở nên ấm áp đầy lòng biết ơn. Karen đưa tay ra. Hauck nắm lấy bàn tay. Họ cứ đứng như vậy, mưa tuôn ào ạt trên đầu.
“Hãy gọi tôi là Karen.” – Karen ngẩng nhìn Hauck. – “Rất vui được gặp anh, Ty”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.