Cuối cùng rồi cũng đến ngày lũ trẻ lên đường. Karen giúp đóng gói hành lý và đưa chúng ra sân bay Kennedy, ở đó bọn trẻ gặp lại người thân, họ đã đến đây từ ngày hôm qua, tại cổng ra của hãng Hàng không Anh quốc.
Cô đậu xe và cùng đi vào làm thủ tục với lũ trẻ. Ở đó cô gặp Sid và Joan. Tất cả đều rất hào hứng. Karen ôm chặt Sam với tất cả tình cảm và bảo con gái chăm sóc anh trai: “Mẹ không muốn anh trai con mải mê nghe iPod và để cả lũ sư tử lôi đi đâu đấy nhé.”
“Đấy là máy nghe nhạc di động mà mẹ. Và trong trường hợp của Alex thì chắc là lũ khỉ đầu chó sẽ lôi anh ấy đi thôi.”
“Buồn cười thật đấy.” – Alex nhăn mặt, thúc cùi chỏ. Thằng bé vẫn còn hơi mệt một chút khi lên đường cho chuyến đi, người vẫn còn hơi ủ rũ vì sốt vi rút và sốt rét.
“Thôi nào…” – Karen ôm chặt hai đứa. – “Mẹ yêu cả hai đứa. Các con biết điều đó mà. Thôi các con đi cho thay đổi không khí. Nhớ liên lạc đấy nhé.”
“Chúng ta không thể liên lạc với nhau được mà mẹ.” – Alex nhắc mẹ. – “Bọn con chui vào những đám cây bụi ở châu Phi. Bọn con đi săn mà.”
“Vậy thì nhớ chụp ảnh đấy.” – Karen đáp. – “Mẹ muốn xem thật nhiều, thật nhiều ảnh. Nhớ không?”
“Được rồi, mẹ.” – Alex mỉm cười ngượng ngập. Hai đứa vòng tay ôm mẹ thật chặt. Karen không kìm được nữa – nước mắt ầng ậc trào lên.
Alex khịt mũi: “Bọn con đi đây, mẹ ạ.”
Karen vẫy tay: “Các con đi nhé!” Karen cũng ôm hôn bố mẹ cô rồi đứng đó, nhìn mọi người đi vào trong, vẫy tay chào khi họ đi qua khu vực an ninh – Alex đội chiếc mũ bóng chày đội Syracuse, đeo ba lô đựng những cuốn tạp chí về ôtô, Sam mặc quần ấm thể thao, nghe iPod,vẫy tay lần cuối chào cô. Karen gần như không chờ đợi thêm được nữa.
Cô nghĩ tới lời cảnh báo cô mới nhận và nghĩ tới địa chỉ thư điện tử của Charlie. Và cô nghĩ cả tới việc mình muốn lũ trẻ được an toàn ra sao – vậy việc cô làm là gì, đưa chúng đến châu Phi sao? Khi đã trở lại ôtô, cô ngồi một lúc trong ga-ra trước khi nổ máy. Cô gục đầu trên tay lái mà khóc, vui mừng vì lũ trẻ đã đi nhưng cũng đồng thời cảm thấy lẻ loi, khi biết rằng cuối cùng thì thời điểm ấy cũng đã đến.
Đã đến lúc cô phải đối mặt với Charlie. Đó là việc của chúng ta phải không?
ĐÊM HÔM ĐÓ, Karen ngồi tần ngần bên máy tính của Charlie. Cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa, không tự vấn rằng mình phải làm gì. Chỉ còn lại một quyết tâm mà giờ đây cô cảm thấy mình bắt buộc phải đối mặt với nó.
Bất chợt cô nghĩ rằng mình nên gọi điện cho Ty. Mấy tuần trước, cô đã tiến gần hơn đến với anh, cảm thấy có gì đó khuấy động lên trong mình, những cảm giác pha trộn của sự bối rối về những gì đã và đang xảy ra với Charlie, mà có vẻ như tốt hơn là phủ nhận điều đó. Và cô cũng chưa bao giờ trả lời Ty về việc cô chuẩn bị làm những gì với những thông tin anh tìm được.
Cô đăng nhập hộp thư điện tử của mình. KFried111. Charlie sẽ nhận ra ngay cái tên này. Cô đang đưa câu trả lời của mình cho Charlie.
Chỉ còn hai người chúng ta, Charlie. Và sự thật.
Liệu cô còn có thể nói được gì nữa đây? Mỗi lần cô nghĩ đến nó, mọi thứ lại quay trở lại. Nỗi đau bị mất anh. Cơn sốc khi nhìn thấy anh trên màn hình. Tìm thấy hộ chiếu, tiền. Nhận ra rằng anh chưa chết nhưng đã từ bỏ cô. Nước mắt của Samantha sau khi con bé bị đe dọa trong xe. Mọi việc cứ ùa về, nhưng Ty nói đúng. Tất cả những điều đó không hề mất đi.
Đã có người phải chết.
Lưỡng lự, cô gõ vào phần địa chỉ. Oilman0716. Karen đã làm như vậy vài lần trước đây, nhưng lần này cô không quay lại nữa. Mỉm cười nhợt nhạt, cô nghĩ không hiểu Charlie sẽ nghĩ gì, thế giới sẽ chao đảo ra sao, cánh cửa nào cô đã mở ra, một cánh cửa lẽ ra phải luôn được đóng kín.
Không, không còn đóng kín được nữa đâu, Charlie.
Karen gõ ba từ. Cô đọc đi đọc lại và nuốt nước bọt. Ba từ sẽ thay đổi cả cuộc đời cô chỉ trong một giây nữa thôi, ba từ sẽ mở ra những vết thương mà đã phải rất khó khăn mới có thể hàn gắn được.
Cô nhấn chuột gửi đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.