Saul Lennick ngồi trong thư viện của căn nhà trên đường Deerfield, thuộc khu đất của Câu lạc bộ Đồng quê Greenwich.
Ông đang bật hệ thống âm thanh chơi bản Turandot của Puccini (1). Bản ô-pê-ra khiến ông cảm thấy thoải mái trong khi đọc qua mấy biên bản cuộc họp hội đồng quản trị của Met mà ông mới tham dự gần đây. Ngồi trong chiếc ghế da, Lennick nhìn ra khu vườn rộng rãi phía sau nhà, nơi có những hàng cây cao, giàn dây leo kéo lên tới ban công tuyệt đẹp bên hồ, tất cả đều sáng rạng rỡ như một sân khấu.
Điện thoại đột nhiên rung lên. Lennick mở điện thoại. Ông đang chờ cuộc gọi này.
“Tôi đã về rồi đây.” – Giọng Dietz vang lên ở đầu bên kia. – “Giờ ông có thể thoải mái nghỉ ngơi một chút rồi đấy. Mọi việc đã xong.”
Lennick nhắm mắt, gật đầu: “Như thế nào?”
“ Ông không phải lo về việc chúng tôi đã làm việc đó bằng cách nào. Có vẻ như người bạn cũ của ông, Charlie, thích đi bơi vào ban đêm.”
Thông tin đó khiến Lennick nhẹ người. Ngay lập tức gánh nặng đang mang như được nhấc hẳn khỏi đôi vai mệt mỏi của ông. Chuyện này thật chẳng dễ dàng chút nào. Charles và ông đã từng là bạn. Saul quen biết Charles đã được hai mươi năm nay. Cả hai đã cùng chia sẻ nhiều thành công cũng như thất bại trong nghề nghiệp. Ông thực sự còn cảm thấy buồn đôi chút khi nghe tin anh chết trong vụ nổ bom. Nhưng hiện giờ thì ông không còn cảm thấy gì nữa, Charles đã từ lâu trở thành một món nợ cần phải rũ bỏ.
Lennick không cảm thấy gì nữa – chứ không phải là cảm giác sợ hãi với những gì ông dám làm. “Anh có tìm được thứ gì không?”
“Không. Gã khốn đó đã đem theo tất cả xuống mồ, dẫu thứ hắn có đó là cái gì. Ông cũng biết rằng tôi có sức thuyết phục rất lớn. Chúng tôi đã lục soát toàn bộ con tàu của hắn, kéo cả khoang máy ra, nhưng cũng chẳng tìm được gì.”
“Thôi được.” – Lennick thở dài. – “Có thể là chẳng có gì cả. Dẫu sao thì cũng đã xong rồi.” – Có lẽ đó chỉ là do sợ hãi. Bản năng sinh tồn, Lennick nghĩ. Thật đáng kinh ngạc với những gì người ta có thể làm khi bị đe dọa.
“Tuy nhiên, có thể có một rắc rối.” – Dietz cắt ngang dòng suy nghĩ của Lennick.
“Rắc rối gì?” – Lennick nhớ ngay đến viên thanh tra. Vì giờ viên thanh tra đó đã quay trở lại cơ quan.
“Charles đã gặp được vợ trước khi chúng tôi tìm được hắn. Cả cô ta và gã cảnh sát đã tìm thấy Charles.”
“Không.” – Lennick buồn rầu đồng ý. – “Như vậy thật không tốt.”
“Hai người đã nói chuyện vài giờ đồng hồ trên hòn đảo đó. Lẽ ra tôi đã có thể làm được việc gì đó, nhưng cảnh sát địa phương có mặt khắp mọi nơi. Gã cảnh sát đó biết về cả hai vụ tai nạn. Và biết cả Hodges nữa. Thêm nữa là chẳng ai biết anh chàng Charles nhà ông đã nói gì với vợ hắn?”
“Không, chúng ta không được phép để chuyện này kéo dài.” — Lennick kết luận. Đây là điều ông đã để cho nó tồn tại quá lâu rồi. – “Bây giờ họ đang ở đâu?”
“Về đây rồi.” – Dietz đáp.
“ Ừm….” – Lennick đã tới Yale. Hồi đó, ông là một trong những đối tác trẻ nhất ở ngân hàng Goldman Sachs. Giờ ông đã biết hầu hết những nhân vật quyền lực trên thế giới. Ông có thể gọi cho bất cứ ai, và người được gọi lúc nào cũng nhấc máy. Ông đã đặt vào danh mục phím nóng gọi nhanh tới một viên bộ trưởng tài chính. Ông có bốn đứa cháu đáng yêu…. Nhưng khi đã làm việc thì người ta không được phép quá cẩn thận hay quá thông minh nhanh nhẹn.
“Hãy thực hiện những gì chúng ta cần phải làm.” – Lennick nói.
Chú Thích:
1 Giacomo Antonio Domenico Michele Secondo Maria Puccini (1858 – 1924): Nhà soạn nhạc người Ý, nổi tiếng với các tác phẩm ô-pê-ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.