Anh đang bị kỷ luật, tạm thời đình chỉ công tác.” – Hauck nói khi ngồi trong quán cà phê Arcadia, mấy ngón tay ôm lấy tách cà phê cho đỡ lạnh.
Karen đã gọi cho anh trước đó một giờ. Cô bảo muốn cho anh xem một thứ quan trọng, và anh đến gặp cô trong phố.
“Vậy còn công việc của anh thì sao?” – Karen hỏi.
“Anh cũng chưa biết chắc.” – Hauck thở dài cam chịu. – “Chắc chắn anh không phải là ‘người cảnh sát XUẤT SẮC trong năm’ rồi. Anh đã báo tất cả mọi việc cho họ.” – Hauck nói và mỉm cười. – “Tất cả. Có thể anh sẽ bị phê bình và xem xét lại. Nhưng vấn đề là ở chỗ: anh không giúp gì được cho vụ án của anh, với những gì anh đã để xảy ra ở New Jersey. Tuy nhiên, chúng ta còn hai vụ tai nạn… Anh chắc chắn là Pappy Raymond sẽ khai báo là Dietz đã cưỡng ép ông phải ngừng việc đang làm với mấy con tàu chở dầu. Như thế là đủ – cho tới khi có thêm manh mối nào đó được phát hiện ra.”
“Em xin lỗi.” – Karen nói. Cô đặt tay lên tay anh. Hai mắt to tròn lóng lánh. Cả hai cùng mỉm cười. – “Nhưng em nghĩ em có thể giúp được anh, trung úy ạ.”
“Ý em là sao?” – Anh nhìn cô, tim đập loạn xạ.
Cô mỉm cười. – “Một manh mối đã được lần ra.”
Karen lục túi: “Một món quà của Charlie. Anh ấy đã giúp em tìm ra được vật này. Charlie nhắc đến nó khi đưa em về xuồng ở bãi biển hôm ấy. Về những việc em muốn biết, nếu có chuyện gì xấu xảy ra với Charlie. Sự thật nằm đâu đó trong tim anh ấy. Em đã nghĩ rằng anh ấy chỉ nói cho có chuyện. Em chưa bao giờ suy nghĩ kỹ cho tới khi em nhìn thấy nó.”
“Thấy cái gì?”
“Trái tim.” – Karen hân hoan một cách đắc thắng. “Chiếc Mustang của Charlie, Ty à. Người tình của anh ấy.”
Cô lấy chiếc điện thoại giơ lên. Hauck nhìn chiếc điện thoại, ngạc nhiên không hiểu.
“Chiếc điện thoại này được gắn vào bên trong đuôi chiếc Mustang. Đó là lý do tại sao Charlie không muốn em bán nó. Anh ấy đã để nó ở đó từ lâu. Đó là thứ Charlie muốn em tìm thấy.”
“Cái gì vậy, Karen?”
Cô nhún vai: “Em cũng không chắc lắm. Vì vậy em đã kiểm tra tất cả danh mục số điện thoại đã liên lạc. Chẳng được kết quả gì nhiều. Có lẽ anh có thể tìm được ở đó một vài số điện thoại có thể giúp anh lần theo dấu vết. Sau đó em nghĩ: một chiếc điện thoại thì thường có ảnh chụp. Có thể Charlie đã giấu những tấm hình trong đó. Anh biết đấy, những tấm hình ám chỉ người nào đó. Chắc phải có lý do nào đó mới khiến anh ấy giấu nó ở đấy. Vì vậy em đã vào thư mục Phương tiện… phần máy ảnh.” – Karen mở chiếc điện thoại. – “Nhưng ở đó cũng chẳng có gì cả.”
Hauck cầm lấy chiếc điện thoại: “Anh có người quen có thể kiểm tra kỹ lưỡng trong phòng thí nghiệm.”
“Không phải làm vậy nữa, trung úy ạ – em đã tìm ra rồi! Nó nằm ở phần ghi âm. Em thậm chí còn không biết điện thoại còn có cả chức năng như vậy nữa, nhưng nó nằm ngay đó, bên cạnh phần máy ảnh. Em nhấn vào đó.” – Karen lấy lại chiếc điện thoại, mở mục Ghi âm. – “ Ở đây. Đây là một thông tin khác, một món quà của Charlie. Từ thế giới bên kia.”
Hauck nhìn Karen: “Trông em không có vẻ thỏa mãn với điều em phát hiện ra.”
“Anh cứ nghe đi đã.” – Karen nhấn nút.
Một giọng nói vang lên nho nhỏ. – “Ông nghĩ tôi thích như vậy.”
Hauck nhìn Karen. Cô nói. – “Đó là giọng Charles.”
“Ông nghĩ tôi thích ở trong tình thế khó khăn này lắm sao. Nhưng tôi đang ở trong tình thế khó khăn này đây. Và tôi không làm cách nào thoát ra được. “
“Không. ” – Một giọng nói đáp lại. Giọng nói này Hauck không chắc mình đã gặp ở đâu rồi. – “Chúng ta cùng ở trong tình cảnh khó khăn này, Charlie. “
Karen nhìn Hauck. Cơn sốc đã qua đi, thay vào đó là ánh mắt đoan chắc của cô. – “Đó là Saul Lennick.”
Hauck chớp mắt.
Đoạn ghi âm tiếp tục chạy. – “Đó mới là toàn bộ rắc rối, Charles. Cậu nghĩ cậu là người duy nhất mà cuộc sống của cậu bị kéo xuống bùn đen, chỉ vì việc làm cẩu thả của cậu thôi sao. Tôi cũng đang phải gánh chịu rắc rối đó như cậu. Cậu biết điều nguy hiểm ở đây rồi chứ. Cậu biết những người đó là ai chứ. Cậu muốn chơi canh bạc lớn, Charles, thì cậu phải đặt cược vào đó. ”
“Tôi nhận được một tấm thiệp mừng giáng sinh, Saul à. Không hiểu nó đến từ nơi quái quỳ nào vậy? Lạy Chúa, khuôn mặt của hai đứa trẻ nhà tôi đều bị cắt rời ra. ”
“Còn tôi thì có lũ cháu, Charles. Cậu nghĩ cậu là người duy nhất bị gươm kề vào cổ? – Ngừng lại một lúc. – “Tôi đã bảo cậu phải làm những gì rồi. Tôi đã bảo cậu cách xử lý. Tôi đã bảo cậu phải bịt miệng cái gã cứng đầu ở dưới đó lại. Giờ thì làm sao đây? “
“Quá muộn rồi.” – Charles thở dài đáp lại. – “Bên ngân hàng họ đã bắt đầu nghi ngờ. ”
“Tôi có thể xử lý vụ ngân hàng, Charles! Nhưng cậu… cậu phải dọn cái đám hổ lốn của cậu đi. Nếu không, tôi chắc chắn còn có cách khác nữa đấy. ”
“Cách nào khác nữa? ”
“Tôi được biết hắn có một thằng con trai đang sống ở đây.” Ngừng lại một lúc. “Cái này gọi là lực đòn bẩy, Charles. Dường như cái này cậu đã hiểu rõ khi mọi việc đang kéo chúng ta xuống vực. “
“Đó chỉ là một ông già thôi mà, Saul. ”
“Hắn sẽ gây áp lực, Charles. Cậu muốn bọn họ nhúng mũi vào vấn đề an ninh quốc gia và tìm ra những gì họ sẽ tìm thấy sao? Tôi chắc chắn lão sẽ không còn mở mồm ra được nữa. Tôi có người chuyên làm những việc như thế này. Cậu phải dọn dẹp sạch sẽ bảng cân đối kế toán của cậu đi, Charles. Chúng ta có một tháng. Một tháng thôi đó, Charles, không hơn. Cậu hiểu điều tôi nói chứ, Charles? Cậu không phải là người duy nhất đang chui đầu vào thòng lọng đâu. “
Charles đáp lại một cách yếu ớt. – “Tôi hiểu Saul. “
Hauck nhìn Karen chăm chú. “Là Saul. ” – Cô nói, mắt ngấn lệ. – “Dietz, Hodges… bọn chúng làm việc cho Saul.”
Hauck đặt tay lên tay cô: “Karen, anh xin lỗi.”
Nỗi buồn khiến khuôn mặt Karen trở nên u ám. – “Charles rất quý ông ấy, Ty à. Saul là người luôn có mặt trong mọi khúc quanh của cuộc đời chúng tôi. Như một người anh cả đối với Charles.” — Karen nghiến răng. – “ Ông ấy còn đọc cả điếu văn trong buổi lễ tưởng niệm Charles. Vậy mà ông ấy còn có thể làm được chuyện này với anh ấy… Là Saul, Ty à. Ôi, lạy Chúa, em thậm chí còn tìm đến ông ta khi lũ người ở Archer đến. Cả khi Sam bị đe dọa nữa. Cái này khiến em cảm thấy ghê tởm ông ta.”
Hauck bóp chặt tay cô.
“Em đã tìm đến ông ta, Ty à, trước khi chúng ta đi gặp anh ấy. Em không nói chính xác địa điểm chúng ta đến, nhưng có lẽ ông ta đã suy luận ra.” – Mặt Karen tái mét. – “Có lẽ chúng ta đã bị theo đuôi. Em cũng không biết nữa.”
“Em không làm điều gì sai cả, Karen à.”
“Anh đã nói với em rằng, chúng ta đã đưa họ tìm đến với Charles.” – Cô nhấc chiếc điện thoại. – “Đây chính là thứ bọn chúng tìm khi lục tung cả con tàu lên. Charles có lẽ đã nói với ông ta rằng anh ấy có chứng cứ. Trước khi vụ nổ bom xảy ra. Để bảo đảm. Rồi bằng cách nào đó bọn chúng biết được Charles vẫn còn sống.”
Cô thở dài, đầy cảm giác bị phản bội và giận dữ: “Vậy chúng ta phải làm gì đây?”
“Chúng ta sẽ về nhà.” – Hauck nói. Anh nhìn cô kiên quyết. – “Anh muốn em về nhà đóng gói một số quần áo rồi đợi anh đến. Nếu bọn nguời đó truy tìm Charles thì chắc chắn họ sẽ biết rằng em đã gặp anh ấy ở đó.”
“ Được. Còn anh thì sao?”
Hauck chỉ vào chiếc điện thoại: “Anh sẽ về nhà sao lại một bản ghi âm này, để đề phòng. Sau đó anh sẽ gọi cho Fitzpatrick. Anh sẽ xin lệnh bắt bọn chúng vào ngay ngày mai. Trước khi chuyện này đi xa hơn nữa.”
“Bọn chúng đã giết Charles.” – Karen nói, hai nắm tay siết chặt. Cô đưa chiếc điện thoại cho Hauck. — “Hãy để cho chiếc điện thoại này có được giá trị của nó. Charles đã muốn điều đó. Đừng để bọn chúng thắng.”
“Anh hứa là bọn chúng sẽ không bao giờ thắng được.”