Bốn người đàn ông nghênh ngang đứng chắn trên đường.
Nếu là bọn giặc cướp từ một sơn trại nào, không lẽ chỉ có bốn người, ở nơi rừng tùng rậm rạp thế này, không mai phục thêm người khác? Còn nếu là bọn giặc cỏ, thấy tiêu đội thanh thế rầm rộ như thế e rằng chạy còn chưa kịp, đâu lẽ lại chạy ra chặn đường? Hay là võ lâm cao thủ, cậy mạnh mà ra chăng?
Nhìn lại bốn người kia: Tận cùng bên trái là một người bé nhỏ, cằm hơi thỏn, tay cầm một đôi nga mi cương thích. Người thứ hai vừa cao vừa mập, chẳng khác nào một cái tháp đứng sừng sững, trước mặt là một tấm bia đá lớn, trên bia khắc mấy hàng chữ: Tiên Khảo Hoàng phủ quân Thành Bản chi mộ, chính là một tấm mộ bi, không hiểu để trước mặt làm gì? Hoàng Thành Bản? Không nghe trên giang hồ có vị tiền bối cao thủ nào tên như thế? Người thứ ba tầm thước, mặt mũi trắng trẻo, nếu miệng không hô và mũi không tẹt thì có thể bảo là một người đẹp trai, trong tay cầm một đôi lưu tinh chùỵ Tận cùng bên phải là một người trung niên trông như người bệnh, quần áo lam lũ, miệng ngậm một tẩu thuốc, mắt lim dim, phì phèo thả khói, dường như chẳng coi tiêu đội bảy mươi người kia vào đâụ
Ba người kia thì không nói làm gì, người bệnh hoạn kia hẳn là một kình địch nội công thâm hậụ Trong khoảnh khắc, bao nhiêu chuyện đã từng nghe thấy trên chốn giang hồ bỗng hiện lên trong óc: Một bà lão tóc bạc tay không giết năm tên tiêu đầu, cướp đi một món tiêu hàng lớn; một gã ăn mày đại náo công đường phủ Thái Nguyên, cắt đầu viên tri phủ rồi đi mất không biết về đâu; một cô gái xinh đẹp đánh ngã Trương đại quyền sư ở phủ đại đồng, Tấn Bắc vốn nổi danh hơn hai mươi năm rồi… toàn những người không có gì đặc biệt, cũng chưa từng nổi danh nhưng võ công lại ghê gớm, đúng như trên giang hồ vẫn thường nói: Người tài không lộ tướng, lộ tướng chẳng tài bạ
Thiết Tiên Chấn Bát Phương Chu Uy Tín, tổng tiêu đầu của Uy Tín tiêu cục phủ Tây An, Thiểm Tây thấy gã lim dim hút thuốc kia đâm ra ngại ngùng, tự nhiên đưa tay lên sờ cái bọc đeo sau lưng.
Món bảo tiêu kỳ này cả thảy trị giá đến mười vạn lạng bạc, do nhà buôn Uông đức Vinh phủ Tây An ủy thác. Mười vạn lạng bạc quả không phải nhỏ, nhưng trước đây Uy Tín tiêu cục đã có lần bảo tiêu đến hai chục vạn lượng, bốn chục vạn lượng rồi, kim ngân tài vật không phải là ít. Từ khi rời phủ Tây An, y chỉ lo là lo hai thanh đao dấu trong cái bọc sau lưng vì câu chuyện đã nghe đêm hôm đó tại phủ tổng đốc Xuyên Thiểm.
Người nói chuyện với y chính là Xuyên Thiểm tổng đốc Lưu ư Nghĩa Lưu đại nhân. Chu Uy Tín tuy đã nổi danh trên giang hồ, nhưng trong đời viên quan lớn nhất y được gặp chỉ là tri phủ, lần này lại được đến tổng đốc đại nhân tiếp kiến, đâm ra lo sợ bụng dạ thấp thỏm, đứng ngồi không yên.
Mấy câu nói của Lưu đại nhân y đã nghĩ tới nghĩ lui không biết bao nhiêu lần: “Chu tiêu đầu, đôi đao này gọi là Uyên ương đao, thực vô cùng quí giá, ngươi thử cầm xem. đấng kim thượng từ khi còn là Bối Lặc(#1) đã từng bí mật phái người thân tín đi tìm khắp nơị đến khi lên ngôi rồi, ngài lại hạ mật chỉ, ra lệnh cho tổng đốc, tuần phủ mười tám tỉnh tra xét. Thế nhưng tìm đến chủ nhân của đôi Uyên ương đao rồi thì hai đứa gian ngoa này đã dấu biệt, dù cho tra khảo cách nào cũng tìm không ra, khác nào mò kim đáy bể. May mắn thay nhờ tổ tiên bản tổng đốc tích đức, hồng phúc của kim thượng nên đã lọt vào tay tạ Cho nên mới có việc phải khiến Uy Tín tiêu cục phải nhọc lòng, hộ tống đôi Uyên ương Bảo đao này tiến kinh, trên đường tuyệt đối chớ tiết lộ phong thanh. Nếu ngươi đem được bảo đao đến Bắc Kinh bình an, trở về thể nào cũng được ta trọng thưởng”.
đại danh của Uyên ương đao y đã từng nghe sư phụ nói đến:
Uyên ương đao gồm một thanh dài, một thanh ngắn, bên trong đao có tàng trữ một đại bí mật của võ lâm, kẻ nào có được sẽ vô địch thiên hạ.
“Vô địch thiên hạ” là nguyện vọng mà người học võ nào cũng mơ ước. Chu Uy Tín khi đó nghe rồi, vẫn tưởng đó chỉ là lời đồn, chứ trên đời làm gì có Uyên ương đao tàng trữ bí mật vô địch thiên hạ bao giờ? Nào ngờ Xuyên Thiểm tổng đốc Lưu đại nhân lại có được Uyên ương đao thực, lại sai y hộ tống tiến kinh, dâng lên hoàng thượng. đôi đao đó dùng vải vàng gói chặt, có gắn xi mang ấn tín của tổng đốc đại nhân. Y vẫn hết sức mong được xem đôi đao đó hình dáng thế nào, nếu như may mắn biết được bí mật trong đao, Thiết Tiên Chấn Bát Phương sẽ biến thành Thiết Tiên Cái Thiên Hạ, thì thật vinh dự không để đâu cho hết. Thế nhưng dấu khằn của tổng đốc đại nhân ai dám gỡ rả Chu đại tiêu đầu suy đi tính lại, mình chỉ có một cái đầu mà thôi nên chẳng dạị
Tổng đốc đại nhân có phái bốn tên vệ sĩ thân tín, mặc giả làm tiêu sư ở lẫn trong tiêu đội, nói là để giúp đỡ y, nhưng kỳ thực là để giám thị. Trước hôm tiêu đội khởi hành một ngày, phủ tổng đốc lại phái mấy tên sai nha đến “mời” toàn bộ cả nhà y lớn bé già trẻ mười hai người vào trong quân doanh tạm trú, nói rằng Chu tổng tiêu đầu phó kinh gia quyến sẽ không có ai chăm sóc, sợ tổng tiêu đầu không yên tâm nên đưa vào dinh an trí. Chu Uy Tín hành tẩu giang hồ đã lâu lẽ nào không hiểu sự tình bên trong? Chẳng phải quan tổng đốc lo vì Chu tổng tiêu đầu không yên tâm mà chính vì Lưu đại nhân không yên dạ cho đôi bảo đao cho nên lùa hết toàn gia cao đường lão tiểu, cha mẹ vợ con y vào phủ làm con tin đấy thôị đôi Uyên ương đao kia nếu trên đường có gì thất thoát, cái đầu y không còn trên cổ đã đành, mà toàn gia già trẻ cũng không sống được. Y trên đời đã từng chịu biết bao sóng to gió cả, nằm gai nếm mật, anh hùng gặp cũng nhiều mà tiểu nhân cũng lắm, đã từng chém đầu người khác nhưng may chưa bị người khác chặt đầu, có thể coi như một tay giang hồ lão luyện được nhưng chưa từng gặp phải một lần hộ tiêu nào vừa mừng vừa sợ, trong lòng thấp thỏm như chuyến nàỵ Nếu hộ tống được bảo đao bình an đến kinh đô, Lưu đại nhân đã từng chính miệng hứa sẽ trọng thưởng, ắt thể nào cũng “quân tử nhất ngôn”, không chừng hoàng thượng cũng vui lòng, cho tí quan chức, từ nay vinh hiển tổ tông, phi hoàng đằng đạt, Chu đại tiêu đầu sẽ thành Chu đại nhân Chu đại lão giạ
Từ Tây An đến Bắc Kinh, xa thì không xa nhưng bảo gần thì cũng không gần, núi non doanh trại đi qua cũng đến ba bốn chục nơị Bọn cướp đường tầm thường thì cây Thiết Tiên Chấn Bát Phương của y có coi vào đâu, tám phương còn được thì một phương chẳng lẽ cũng không xong, nhưng mấy chữ “được Uyên ương đao, vô địch thiên hạ” khiến biết bao cao thủ võ lâm thèm thuồng nhỏ rãỉ Thành thử bên ngoài thì y bảo tiêu hàng hóa, nhưng bên trong kỳ thực là hộ tống bảo đaọ Nếu chẳng may tiêu ngân có mất, miễn là bảo đao mang được tới kinh đô thì chẳng lo gì. Một vị quan to, một tòa công đường đồ sộ như Chu đại lão gia thì mười vạn lạng bạc có gì mà đền không nổỉ Huống chi đại lão gia chỉ có thò tay lấy tiền người khác chứ có đền tiền ai bao giờ?
Chu Uy Tín tay trái sờ vào thiết tiên để bên hông, giương mắt nhìn bốn gã hán tử, sau cùng tằng hắng một tiếng, vòng tay ôm quyền nói:
– Tại hạ đi qua quí địa, chưa kịp đến thăm hỏi quí vị, quả thật thất lễ, xin các hảo bằng hữu thứ tội chọ
Trong bụng y đã ngầm tính nếu không phải động thủ thì tốt nhất, nếu không gã ho lao kia xem ra không dễ, chuyện đời cứ cẩn thận cho chắc, còn hung hăng e sẽ thêm khó khăn. Chỉ thấy gã bệnh hoạn kia đưa tay ôm ngực ho lên sù sụ.
Gã gầy gò nhỏ bé vẫy nga mi thích một cái, giọng lanh lảnh nói:
– Khấu đầu thăm hỏi thì chẳng cần. Cái vật quí giá ngươi đang bảo vệ để lại cho bọn ta đi thôị
Chu Uy Tín kinh hãi, nghĩ thầm: “Khi tiêu xa ra đi, đến ngay những tiêu sư thân tín nhất của ta cũng chỉ biết là đang bảo hộ vàng bạc, sao gã này lại biết mình đang hộ tống bảo vật? ở đời “tốt lành đâu có đến, đã đến chẳng tốt lành gì”, mình phải hết sức cẩn thận”.
Y bèn ôm quyền nói:
– Xin tha cho tại hạ mắt kém, thỉnh giáo đại danh của bốn vị hảo bằng hữu là gì?
Gã gầy gò đáp:
– Ngươi xưng tên trước đị
Chu Uy Tín đáp:
– Tại hạ họ Chu, tên Uy Tín, bạn bè trên giang hồ tặng cho một ngoại hiệu, gọi là Thiết Tiên Chấn Bát Phương.
Gã bệnh hoạn cười khẩy:
– Hứ, cái ngoại hiệu đó cũng được đấy, có điều nên đổi chữ Chấn thành chữ Bái thì hơn.
Gã gầy gò ngạc nhiên:
– đổi thành chữ Bái ư? ồ, họ Chu kia, đại ca ta đổi cái phỉ hiệu cho ngươi thành Thiết Tiên Bái Bát Phương. đại ca liệu sự như thần, nói ra nghe có lý lắm.
Y nói xong cả bốn tên cùng ôm bụng cười rộ lên.
Chu Uy Tín nghĩ thầm: “ở đời một sự nhịn là chín sự lành”. Y bèn cố nén giận, nói:
– Các vị chỉ đùa thôị Bốn vị là hảo hán ở đâủ ở núi nào đóng trạỉ Vị nào là tổng đà đương giả
Gã gầy gò chỉ người bệnh hoạn kia nói:
– được, có nói cho ngươi nghe cũng chẳng hề gì, nhưng nghe xong đừng có sợ. đại ca ta là Yên Hà Thần Long Tiêu Dao Tử, nhị ca là Song Chưởng Khai Bi Thường Trường Phong, tam ca là Lưu Tinh Cản Nguyệt Hoa Kiếm Ảnh, còn tại hạ sờ sờ ra đây là Bát Bộ Cản Thiềm, Trại Chuyên Chư, đạp Tuyết Vô Ngấn, độc Cước Thủy Thượng Phi, Song Thích Cái Thất Tỉnh Cái Nhất Minh.
Chu Uy Tín càng nghe càng lấy làm lạ, nghĩ thầm: “Ngoại hiệu tên này sao dài thoòng như thế?”. Lại nghe gã gầy gò nói tiếp:
– Anh em ta bốn người kết nghĩa kim lan, hành hiệp trượng nghĩa, chuyên môn chống lại kẻ mạnh, giúp đỡ người yếu, cướp người giàu cho người nghèo, trên giang hồ gọi là Thái Nhạc Tứ Hiệp đó.
Chu Uy Tín nghĩ thầm: “Cứ nghe ngoại hiệu của bốn tên này, gã gầy gò chắc khinh công cao siêu, gã to cao chưởng lực hùng mạnh, gã mặt trắng có công phu lưu tinh chùy ghê gớm, còn “Yên Hà Thần Long Tiêu Dao Tử” hẳn là tiền bối cao nhân, hơn hẳn người thường. Thế nhưng cái tên Thái Nhạc Tứ Hiệp này mình chưa từng nghe qua, nhưng đã dám xưng là hiệp, hẳn tài nghệ không phải tầm thường. Ở trên đời thà không biết chữ chứ không thể không biết người”.
Y bèn vòng tay nói:
– Ngưỡng mộ đã lâụ Tệ tiêu cục vốn chưa qua lại với tứ hiệp, xin nhường đường cho đi, ngày sau thể nào cũng thành tâm bái yết.
Cái Nhất Minh gõ hai cây nga mi thích một cái, kêu lên coong coong, nói:
– Ngươi muốn nhường đường cũng chẳng khó gì, bọn ta chẳng cần tiêu ngân của ngươi đâu, chỉ mượn hai món bảo vật để dùng là đủ rồị
Chu Uy Tín hỏi lại:
– Bảo vật nào thế?
Cái Nhất Minh nói:
– Ha ha, ngươi lại còn hỏi ta thì cũng lạ thật. Chính ngươi không biết, sao ta biết được?
Chu Uy Tín nghe vậy biết chuyện hôm nay chẳng thể yên lành mà xong, bọn Thái Nhạc tứ hiệp chính là vì muốn lấy đôi Uyên ương đao mang trên lưng mình, nghĩ thầm: “ở đời đã đánh thì không nương tay, nương tay thì không đánh, bốn tên này ra tay át sẽ hạ độc thủ”. Y bèn chậm rãi lấy song tiên ra, nói:
– Nếu đã thế, tại hạ xin được lãnh giáo cao chiêu của Thái Nhạc tứ hiệp, không biết vị nào ra tay trước?
Y quay lại vẫy tay, năm tên tiêu sư và bốn vệ sĩ ở phủ tổng đốc cùng chạy lạị Chu Uy Tín hạ giọng nói:
– đối phó với bọn lục lâm đạo tặc này, không cần phải theo qui củ giang hồ, tất cả cùng xông lên. Ở đời đông người thì khiêng cổng đá qua sông cũng được.
Thế nhưng trong bụng y đã có chủ ý: “để bọn họ tiếp chiến với bốn tên này, ta cứ thẳng đường mà chạy, hộ tống Uyên ương đao về kinh là hơn cả, chứ đánh nhau tan hoang lúc gặp chuyện còn sức đâu mà đánh”.
Cái Nhất Minh nói:
– đại tiêu đầu, đôi kiếm của ta đánh khắp bảy tỉnh, xin được đấu với roi sắt lạy tám phương của ngươi, một trận long trời lở đất xem nàọ
Nói xong y nhún một cái, nhảy tới trước. Chu Uy Tín không xuống ngựa, giơ thiết tiên lên sử chiêu đào Viên đoạt Sóc, gạt nga mi thích của y ra, hai chân kẹp lại, con ngựa liền vọt lên. Cái Nhất Minh kêu lên:
– Giỏi nhỉ, đại tiêu đầu tính chạy ư?
Chu Uy Tín quay lại nói:
– Ta chạy ra khỏi khu rừng, xem có ai mai phục không?
Nói xong giục ngựa chạy thẳng. Lưu tinh chùy của Hoa Kiếm Ảnh liền tung ra, đánh thẳng vào lưng ỵ Roi bên trái của Chu Uy Tín liền đưa về sau đỡ, sử chiêu Dạ Sấn Tam Trại, nghe keng một tiếng, gạt lưu tinh chùy quay ngược lạị Y cùng Hoa, Cái hai người binh khí đụng rồi, thấy chiêu số của họ không có gì tinh diệu, nội lực cũng chỉ thường thường, quay lại thấy gã Tiêu Dao Tử kia đứng dựa vào gốc cây, tay vẫn cầm ống điếu, xem bọn tiêu sư vây Thái Nhạc tam hiệp vào giữa, thản nhiên như không. Chu Uy Tín trong bụng hoảng sợ: “Nếu gã này ra tay, mình để chậm một chút ắt không cách gì thoát thân được, lúc tạnh không chạy không lẽ chạy lúc trời mưa”.
Y quay lại dùng thiết tiên đánh vào mông con ngựa một cái, con vật liền chạy lồng lên, nhưng ngay khi đó, tay phải Tiêu Dao Tử liền vung lên, kêu lớn:
– Xem tiêu đâỵ
Nghe tiếng gió vèo, một vật ám khí đen sì liệng tớị Chu Uy Tín giơ tiên ra đỡ, nghe bạch một tiếng, ám khí đó đã dính chặt vào cương tiên, không rơi xuống. Y trong bụng hoảng thầm: “Gã Tiêu Dao Tử này quả đúng là cao thủ, ngay cả ám khí y sử dụng cũng không giống aị Quả dúng như thiên hạ thường nói là bậc cao nhân chỉ giơ tay ra cũng biết là lợi hại hay không”.
Con ngựa vẫn không ngừng vó, chạy thẳng ra khỏi khu rừng. Chu Uy Tín thấy ở sau không có ai đuổi theo, định thần lại, nhìn ám khí dính trên cương tiên, hóa ra là một chiếc dép rách dính đầy bùn đất, vì bùn còn ướt nên dính luôn vào cương tiên không rơi xuống.
Y lại càng kinh hãi, nghĩ thầm: “Cao thủ võ lâm ném bông hoa, liệng cái lá cũng có thể đả thương người ta được, y ném chiếc dép này mà không giết ta, xem ra hạ thủ cũng còn có tình lắm đó”. Y chưa biết tính sao, cứ giục ngựa chạy thật nhanh, chờ xem có gì rồi hãy haỵ Bỗng nghe từ trong rừng có tiếng người kêu như heo bị chọc tiết, kế đến hoàn toàn yên lặng, tiếng binh khí chạm nhau hoàn toàn không còn nữa, Chu Uy Tín vừa hoảng vừa ngờ: “Không lẽ chỉ trong khoảnh khắc mà bao nhiêu tiêu sư cùng bốn tên vệ sĩ đã bị độc thủ của Thái nhạc tứ hiệp cả rồi hay saỏ”.
Bỗng nghe có tiếng người gọi lớn:
– Tổng tiêu đầu… tổng tiêu đầụ
Nghe giọng đúng là Trương tiêu sự Chu Uy Tín sờ vào cái bọc đựng hai thanh Uyên ương đao ở sau lưng, không trả lời, nghĩ thầm: “Nếu có khôn ra, dù nghe cũng đứng xa xa nhìn cho rõ rồi hãy tính”. Một lát sau, lại nghe tiếng người gọi:
– Tổng tiêu đầu, mau quay lạị Bọn giặc chạy cả rồi, bị bọn tôi đánh đuổi chạy hết rồị
Chu Uy Tín ngạc nhiên, nghĩ thầm: “Sao lại dễ dàng quá như thế?”. Y gò cương ngựa, quay đầu lại, thấy trong rừng chạy ra một tên cầm cờ hiệu, vui mừng kêu lên:
– Tổng tiêu đầu, đừng chạy nữa, toàn những đứa bị thịt, chẳng có việc gì hết.
Chu Uy Tín vừa mừng vừa lo nói:
– Thật không?
Tên chạy hiệu đáp:
– Cả bọn tôi cùng xông lên, hết sức nghinh địch. Tên bệnh lao kia bị Trương tiêu sư chém cho một đao ngay vai máu chảy đầm đìa, cả bốn tên đều chạy cả.
Chu Uy Tín xem ra sự tình không phải giả, trong lòng mừng rỡ, giục ngựa quay trở lại khu rừng nói:
– Ngoài rừng có độ một chục tên mai phục, ta đánh cho một trận, cúp đuôi chạy cả rồị
Y nói láo thế, mặt tự nhiên đỏ lên nhưng lại nghĩ ngay: “ở đời kẻ nào yếu bóng vía, mới đánh rắm cũng đã thẹn, ta phải trấn tĩnh lại, đừng để đứa nào biết được chuyện vừa rồi”. Trương tiêu sư giơ đơn đao lên, dương dương đắc ý nói:
– Thái Nhạc tứ hiệp cái quái gì đâu, hóa ra chỉ toàn nói phét.
Các người trong tiêu cục và mấy tên vệ sĩ liền phá lên cườị Chu Uy Tín thấy tấm bia đá vẫn còn nằm dưới đất, không hiểu tại saọ Bỗng nghe từ phía trong rừng có tiếng rên rỉ: “ôi chao, ôi chao”, Chu Uy Tín liền nói:
– Có ai bị thương chăng?
Cả bọn liền chạy ùa tới, lần theo tiếng rên thấy từ trong một bụi gai phát ra, cả chục người liền dàn ra bao vây lạị Chu Uy Tín quát lớn:
– Thằng giặc nào, mau chui rạ
Chú thích
1.Tước hiệu đời Thanh Đa La Bối Lặc gọi tắt là Bối Lặc (phong cho tông thất và ngoại phiên, dưới Quận Vương một bậc)