Và Nếu Như Chuyện Này Là Có Thật

CHƯƠNG 14



Ngôi nhà hồi sinh dần dần. Giống như những bức tranh mà khi tô màu lũ trẻ cố gắng để khỏi tô vượt ra ngoài đường viền, Arthur và Lauren bước vào từng căn phòng một, mở những cánh cửa sổ, gỡ bỏ vải bọc khỏi đồ đạc, lau bụi, đánh bóng, và mở hết cái tủ này đến cái tủ khác. Và dần dần những kỉ niệm của ngôi nhà biến đổi thành những khoảnh khắc hiện tại. Cuộc sống lấy lại những quyền lực của nó. Ngày thứ năm ấy bầu trời u ám và đại dương dường như muốn đập vỡ những mỏm đá chắng đườmg nó ở phía dưới khu vườn. Vào cuối ngày, Lauren đến ngồi dứơi mái hiên và chiêm ngưỡng cảnh tượng. Nước biến thành màu xám, cuốn đo nhữ đám rong rêu quện lẫn những búi gai. Bầu trời chuyể thành màu tím rồi đen hẳn. Lauren vui sướng, cô thích lúc thiên nhiên quyết định nổi cơn thịnh nộ. Arthur vừa dọn dẹp xong phòng khách nhỏ, thư viện và phòng làm việc của mẹ anh. Ngày mai, họ sẽ tấn công đến tầng trên và ba phòng ngủ ở đó.
Anh ngồi lên trên những chiếc đệm đặt trên bệ cửa kính và nhìn Lauren.
– Em biết không, từ lúc ăn trưa đến giờ em đã thay đổi trang phục đến chín lần rồi đấy.
– Em biết, đó là quyển tạp chí mà anh mua, em không quyết định nổi nữa, em thấy cái nào cũng hết ý.
– Cái cách mua hàng của em có thể lam tất cả phụ nữ trên trái đất đều mơ ước.
– Khoan đã anh còn chưa xem tờ phụ ở giữa!
– Tờ phụ ở giữa nói gì?
– Chẳng nói gì hết, Đó là trang đặc biệt về đồ lót phụ nữ.
Arthur được dự một cuộc trình diễn mốt khiêu gợi nhất một người đàn ông có thể được hưởng. Lát sau, trong sự âu yếm của tình yêu viên mãn, cơ thể và tâm hồn dịu lại, họ nằm trong bóng tối nhìn ra biển. Cuối cùng họ ngủ thiếp đi trong tiếng ru của những đợt sóng vỗ bờ.
Pilguez đến nơi khi đêm xuống. Ông vào khách sạn Carmel Valley Inn. Cô nhân viên đón tiếp trao cho ông chìa khoá một căn phòng rộng đối diện biển. Căn phòng nằm trong một ngôi nhà gỗ, trên phần cao của một công viên nhô lên trên vịnh và ông lại phải lấy xe ôtô để đi ra đó. Ông vừa mới đang dỡ đồ đạc trong túi ra thì những tia chớp đầu tiên xé toạt bầu trời; Ông nhận ra rằng mình sống cánh đây có ba tiếng rưỡi đi đường mà chưa bao giờ bỏ thời gian ra để ngắm cảnh ấy. Đúng lúc này ông bỗng muốn gọi điện cho Nathalia, để chia sẽ khoảnh khắc đó, để không nếm trải một mình. Ông nhấc máy điện thoại, ông hít một hơi rồi nhẹ nhàng đặt ống nghe xuống mà chưa hề bấm số.
Ông gọi một khay đồ ăn, ngồi xem một bộ phim và bị một cơn buồn ngủ cuốn đi, khá lâu trước hai mươi giờ.
Vào những giờ đầu tiên của buổi sáng, mặt trời vừa thức dậy đã đũ rực rỡ để làm cho tất cả những đám mây phải hoảng sợ mà lặng lẽ rút lui. Một bình minh ẩm ướt bừng lên quanh ngôi nhà. Arthur tỉnh dậy dưới máy hiên. Lauren đang ngủ say sưa. Ngủ là điều mới với cô. Hàng tháng trời cô không ngủ, điều đó làm cho những ngày của cô dài khủng khiếp. Phía bên trên khu vườn, nấp sau bờ đất viền quanh cổng, George đang theo dõi, trang bị bằng cặp ống nhòm ống kính dài mà ông được tặng nhân dịp hai mươi năm làm việc. Vào khoảng quãng mười một giờ, ông nhìn thấy Athur đi lên công viên về phía ông. Đối tượng tình nghi của ông rẽ về phía bên phải của vườn hoa hồng rồi mở cửa gara.
Khi anh bước vào đó, Athur thấy trước mặt mình là một cái bao che bụi. Anh nhấc cái bao lên, để lộ ra hình thù một chiếc xe Ford 1961 cũ kỹ. Dưới lớp vải bạt, trông nó có vẻ giống một chiếc xe sưu tập. Athur mỉm cười nghĩ đến tính gàn dở của Antoine. Anh đi vòng quanh chiếc xe và mở cửa sau phía bên trái. Mùi da cũ xộc vào mũi anh. Anh ngồi vào ghế, khép cửa xe, rồi nhắm mắt lại, anh nhớ đến một tối mùa đông, trước cửa hàng Macy’s ở Union Square. Anh thấy một người đàn ông mặc áo mưa, người mà anh suýt nữa thì bắn trúng bằng một phát súng vượt thiên hà và đã được cứu thoát vào phút chót nhờ sự ngây thơ dễ thương của mẹ anh: bà đã chen vào giữa hướng bắn của anh. Cái vũ khí phá huỷ nguyên tử hình bật lửa hẳn vẫn còn nạp đủ điện. Anh nghĩ đến ông già Noel nam7 1965 bị kẹt cùng với cái tàu hoả chạy pin của anh trong ống dẫn lò sưởi.
Anh dường như nghe thấy tiếng động cơ kêu rù rù, anh mở cửa xe thò đầu ra ngoài và cảm thấy tóc mình bị thổi bạt về phía sau bởi những ngọn gió đang lùa trong những kỷ niệm của anh, anh thò bàn tay ra ngoài, cánh tay hơi duỗi ra, và anh nghịch với bàn tay, bởi vì nó đã biến thành một chiếc máy bay,anh nghiêng bàn tay để thay đổi sức cản của không khí, cảm thấy bàn tay khi thì bay lên phía mái gara, khi thì đâm bổ xuống.
Khi mở mắt ra, anh nhìn thấy một mẩu giầ đính vào tay lái.
Athur, nếu cháu muốn nó nổ máy, cháu sẽ tìm thấy một máy nạp ắc quy trên chiếc giá bên phả. Đạp hai cái vào bàn đạp tăng tốc trước khi bật máy để cho xăng cháy vào. Đừng ngạc nhiên nếu thấy nó chạy ngay lập tức, đây là một chiếc xe Ford 1961, điều đó là bình thường. Để bơm bánh xe, có cái máy nén đặt trong hộp, dưới máy nạp ắc quy. Bác hôn cháu. Antoine.
Anh ra khỏi ôtô, đóng cửa xe lại và đi về phía cái giá; ở đó, trong một góc gara, anh nhìn thấy chiếc thuyền. Anh đế gần, lấy tay vuốt lên thuyền. Dưới chiếc băng bằng gỗ anh tìm thấy một chiếc cần câu, cái của anh, sợi dây xanh cuốn quanh một mảnh lie và kết thúc bằng một cái lưỡi câu han gỉ. Nỗi xúc động choán lấy người anh khiến anh phải ngồi thụp xuống. Anh đứng lên lại, lấy máy nạp ăc quy, mở nắp chiếc xe Ford cũ kỹ, nối dây điện và cho nạp ăc quy. Khi rời gara, anh mở to cánh cửa cửa trượt.
George mở sổ ra và ghi chép. Ông không rời mắt khỏi đối tượng tình nghi của mình. Ông thấy anh ta dọn bànăn dưới giàn cây, ngồi vào bàn, ăn trưa, rồ dọn bát đĩa đi. Ông đi nghỉ một chút để ăn xăng duých khi Athur thiu thiu ngủ trên mấy cái gối dựa dưới mái hiên. Ông đi theo anh khi anh lại gara, ông nghe thấy tiếng động của máy nén và rõ hơn là tiếng động của chiếc xe loại V6 bắt đầ nổ máy sau hai tiếng ho húng hắng. Ông đưa mắt cháo chiếc xe khi nó đi đến gần cổng, ông quyết định ngừng theo dõi và đi vào làng nhặt nhạnh vài thông tin về con người kì quặc này. Quãng hai mươi giờ ông về phòng mình và gọi điện cho Nathalia.
-Thế nào, -cô nói- việc của anh đến đâu rồi?
-Chả đến đâu cả. Không có gì bất bình thường. Tức là gầ như vậy. Anh ta có một mình, anh ta làm một lô việc suốt cả ngày, anh ta đánh bóng đồ đạc, anh ta sửa chữa lặt vặt, anh ta nghỉ ăn trưa và ăn tối. Tôi đã hỏi những người bán hàng. Ngôi nhà là của mẹ anh ta, bà ấy chết đã nhiều năm rồi. Người làm vườn sống ở đó cho đến tận lúc ông ta chết. Cô thấy đấy, điều đó không làm tôi tiến triển được cho lắm. Anh ta có quyền mở lại ngôi nhà của mẹ mình khi nào anh ta thích chứ.
-Thế thì tại sao lại gần như?
-Tại vì anh ta có những cung cách kỳ quặc, anh ta nói một mình, anh ta cư xử ở bàn ăn như là có hai người, thỉng thoảng anh ta ngắm biển với cái tay giơ ngang trong không khí đến mười phút. Tối qua anh ta ôm ghi người mình dưới mái hiên.
-Sao cơ?
-Cứ như thể anh ta đang ôm hôn say đắm một cô ả, có điều la 2 anh ta chỉ có một mình!
-Có thể anh ta sống lại những kỉ niệm của mình theo cách của anh ta?
-Có nhiều cái có thể của anh chàng của tôi!
-Anh vẫn tin vào hướng này à?
-Tôi không biết, cô bé ạ, nhưng dù sao cũng có cái gì đó kỳ lạ trong cung cách của anh ta.
-Cái gì?
-Anh ta bình thản đến khó tin đối với một kẻ phạm tội.
-Như vậy, anh vẫn tin ở hướng này.
-Tôi tự cho mình hai ngày nữa rồi tôi về. Ngày mai tôi sẽ đọt nhập vào thực địa.
-Cẩn thận nhé!
Ông dập máy, vẻ nghĩ ngợi.
Athur vuốt những phím đàn của chiếc piano dài bằng đầu ngón tay. Mặc dù cây đàn không còn giữ được âm điệu chuẩn của nó ngày xưa nữa, nhưng nó vẫn vang lên được bản ánh trăng của Werther, tránh đi những nố đã trở nên quá lạc điệu. Đó là khúc nhạc yêu thích cùa Lili. Vừa chơi đàn anh vừa nói với Lauren, cô đang ngồi trên bệ cửa sổ với kiểu ngồi yêu thích của mình: một chân duỗi dài trên bệ, chân kia gập lại, dựa lưng vào tường.
-Ngày mai anh sẽ vào thành phố mua đồ, trước khi đi anh sẽ đóng cửa nhà lại. Chúng mình gần như cha con gì nữa.
-Tại sao anh lại cho em cái tốt nhất trong khi anh nhận được ít như vậy từ em?
-Bởi vì thật nhanh chóng và đột ngột em có mặt ở đây, em tồn tại, bởi vì khoảng khắc của em đã là rất mênh mông. Hôm qua là quá khứ, ngày mai còn chưa tồn tại, ngày hôm nay mớii là đáng kể, đó là hiện tại.
Anh nói thêm rằng anh không còn cách nào khác ngoài việc làm tất cả để cô không bỏ mặc cô chết…
Nhưng chính là như vậy, Lauren sợ cái “còn chưa tồn tại”. Để cô yên tâm, Athur nói với cô rằng hôm sau sẽ ở trong hình ảnh của cái mà cô mong muốn. Cô sẽ sống tuỳ theo những cái mà cô cho từ cô và tất cả những cái mà cô đồng ý đón nhận. “Ngày mai là một điều bí ẩn đối với tất cả mọi người, và điều bí ẩn này cần phải gợi lên tiếng cười và sự ao ước, chứ không phải nỗi sợ và sự chối từ.”. Anh hôn lên mi mắt cô, cầm tay cô trong tay mình,áp người vào lưng cô. Đêm đen bao trùm lên họ.
Đang thu dọn thùng xe của chiếc Ford cũ kỹ thì anh nhìn thấy một vệt bụi bốc lên ở phần trên cao của công viên. Pilguez theo con đường xộc thẳng xuống không ngần ngại, ông dừng xe trước cổng. athur đón ông với hai tay đều đang bận.
-Chào ông, tôi có thể làm gì cho ông? – Athur hỏi.
-Tôi từ Monterey tới, hãng bất động sản bảo tôi là ngôi nhà này không có người ở, tôi đang tìm mua nhà ở khu này, vì thế tôi đến xem, nhưng hẳn là ngôi nhà đã được bán rồi, tôi đến chậm quá.
Athur đáp rằng ngôi nhà này không phải đã được mua mà cũng chẳng để bán, đó là nhà của mẹ anh, anh vừa mới mở lại cửa ngôi nhà. Ngốt cả người vì nóng, anh bèn mời viên cảnh sát già một cốc nước chanh nhưng ông khước từ, ông không muốn làm anh mất thời gian. Athur cố nài mời ông ngồ dưới mái hiên, anh sẽ quay lại sau năm phút. Athur đóng cửa xe, đi vào nhà và quay ra với một chiếc khay, hai cái cốc và một chai nước chanh to.
-Đây là ngôi nhà đẹp, -Pilguez bắt chuyện – chắc không có nhiều nhà như thế này trong vùng?
-Tôi không biết, tôi đã không về đây nhiều năm rồi.
-Điều gì đã khiến anh bỗng nhiên trở lại đây?
-Đã đến lúc, tôi cho là thế, tôi đã lớn lên ở đây, và từ khi mẹ tôi mất, tôi không bao giờ có đủ sức để trở về, thế rồi bỗng nhiên chuyện đó trở thành cần thiết.
-Tự nhiên, không có lý do đặc biệt nào à?
Athur cảm thấy khó chịu, người đàn ông không quen biết này hỏi anh những câu quá riêng tư, cứ như là ông ta biết điều gì đó mà không muốn để lộ ra. Anh cảm thấy mình đang bị điều khiển. Anh không thấy mối liên hệ vớii Lauren, và nghĩ rằng đúng hơn là mình gặp phải một trong những người buôn bán nhà đang cố tạo quan hệ với nạn nhân tương lai của họ.
-Dù sao – anh nói tiếp- tôi cũng chẳng bao giờ chia tay với ngôi nhà này đâu.
-Anh rất có lý, ngôi nhà của gia đình không phải để đem bán, thậm chí tôi còn cho rằng việc đó là phạm thượng.
Athur hơi nghi ngờ, và Pilguez cảm thấy đã đến lúc cần lùi lại. Ông sẽ để anh đi mua đồ, với lại chính ông cũng phải vào làng “ để tìm một ngôi nhà khác”. Ông nồng nhiệt cảm ơn anh vì đã đón tiếp và mời ông uống nước. Cả hai người cùng đứng dậy. Pilguez lên xe của ông, nổ máy, giơ tay chào và mất hút.
-Ông ta muốn gì? – Lauren hỏi, cô vừa mới xuất hiện ở cổng.
-Mua ngôi nhà này, theo lời ông ta.
-Em không thích chuyện này.
-Anh cũng vậy, nhưng anh không biết tại sao.
-Anh cho rằng đó là một cảnh sát à?
-Không, anh cho rằng chúng ta bị bệnh hoang tưởng, anh không thấy làm sao mà họ tìm được dấu vếtcủa chúng ta. Anh nghĩ đó chỉ là một người buôn nhà hay một nhân viên hãng bất động sản đang thăm dò tình hình. Đừng lo, em ở nhà hay là đi?
– Em đi!- cô nói
Hai mươi phút sau khi họ đi, Pilguez đi bộ quay trở lại khu vườn.
Trở lại trước ngôi nhà, ông kiểm tra thấy cửa ra vào đã khoá, ông bèn đi một vòng quanh tầng dưới. Không có cửa sổ nào mở cửa kính cả, nhưng chỉ có một cái là đóng cả cửa chớp. Một căn phòng duy nhất đóng kín, điều đó đủ để viên cảnh sát già rút ra những kết luận. Ông không kề cà lâu thêm ở đây nữa, mà nhanh chóng trở lại xe ôtô của mình. Ông lấy điện thoại di động và bấm số của Nathalia. Cuộc nói chuyện rất rôm rả, Pilguez giải thích cho cô rằng ông vẫn không có cả bằng chứng lẫn dấu hiệu gì, nhưng một cách bản năng ông biết Arthur là thủ phạm. Nathalia không nghi ngờ sự sáng suốt của ông, chỉ có điều là ông sẽ không lấy được lệnh cho phép ông quấy rấy một người mà không có một động cơ đáng tin. Ông tin chắc rằng lời giải câu đố của ông nằm trong nguyên cớ. Và với nguyên cớ này phải là quan trọng để một người bề ngoài thì cân bằng, không cần tiền một cách đặc biệt, dám mạo hiểm đến như vậy. Nhưng Pilguez không tìm thấy con đường đi đến giải pháp. Tất cả các nguyên cớ cổ điển đều đã được dự kiến, không một cái nào đứng vững được. Ông liền nảy ra ý định thử chơi trò bịp: tung ra thông tin giả để moi thông tin thật, tấn công đối tượng tình nghi của mình thật nhanh và cố chộp lấy một phản ứng, một thái độ khẳng định hay bác bỏ những nghi ngờ của mình. Ông nổ máy xe, lái xe vào khu vực nhà Arthur và đậu xe trước cổng.
Athur và Lauren trở về một tiếng đồng hồ sau đó. Khi anh ra khỏi chiếc xe Ford, anh nhìn thẳng vào mắt Pilguez, ông đi lại phía anh.
– Có hai điều,- Arthur nói,- thứ nhất, ngôi nhà này không và sẽ không đem bán, thứ hai, đây là sở hữu tư nhân!
– Tôi biết, và tôi chả quan tâm gì đến chuyện nhà có bán hay không, tôi đến đây để tự giới thiệu.
Vừa nói, ông vừa giơ thẻ của mình ra. Ông tiến sát lại Arthur, gí sát mặt mình vào mặt anh và nói tiếp:
– Tôi tưởng rằng đó chính là điều mà ông đang làm!
– Lâu đấy.
– Tôi có thời gian!
– Ta có thể vào nhà được không?
– Không, nếu không có lệnh!
– Anh chơi kiểu này là sai lầm rồi!
– Ông đã sai lầm khi nói dối tôi, tôi đã đón tiếp ông và mời ông uống.
– Ít nhất ta có thể ngồi dưới cổng được không?
– Được, ông đi lên trước đi!
Cả hai ngồi xuống chiếc xích đu. Đứng trước bậc thềm, Lauren khiếp sợ. Anh đưa mắt ra hiệu với cô để trấn an cô, để cô hiểu rằng anh làm chủ tình thế và không nên lo lắng.
– Tôi có thể làm gì cho ông?
– Giải thích cho tôi nguyên cớ của anh, chính ở chỗ này mà tôi bị tắc.
– Nguyên cớ gì của tôi?
– Tôi sẽ thẳng thắng với anh, tôi biết rằng đó chính là anh.
– Tuy có thể làm ông thấy hơi đơn giản, nhưng đúng thế, đó là tôi, tôi là tôi từ khi ra đời, tôi chưa bao giờ mắc chứng tâm thần phân lập cả. Ông nói về chuyện gì vậy?
Ông muốn nói với anh về cơ thể của Lauren Kline mà anh bị kết tội là đã đánh cắp ở bệnh viện Memorial đêm chủ nhật sang ngày thứ hai, với sự giúp đỡ của một tòng phạm và một xe cứu thương cũ. Ông cho anh biết là chiếc xe đã được tìm thấy ở một xưởng thùng xe. Tiếp tục chiến thuật của mình, ông khẳng định rằng ông tin chắc cơ thể đó đang ở đây, trong ngôi nhà này, chính xác hơn là cái phòng duy nhất đóng cửa chớp. “Điều mà tôi không hiểu, đó là vì sao, và chuyện này làm tôi phải suy nghĩ.” Ông sắp về hưu rồi và ông cho rằng không đáng phải kết thúc hoạt động nghề nghiệp của mình ở một điều bí ẩn. Ông muốn khám phá đầu đuôi sự việc của vụ án này. Điều duy nhất khiến ông quan tâm, đó là hiểu cái gì đã thúc đẩy Arthur. “ Tôi cần quái gì cái việc đưa anh ra toà. Suốt đời tôi đã làm chuyện tống cổ thiên hạ vào nhà đá, để mấy năm sau họ lại chui ra và tái phạm. Với một tội danh như thế này anh sẽ lĩnh nhiều nhất là năm năm thôi, tôi cóc cần cái ấy, nhưng mà tôi muốn tìm hiểu.” Arthur làm ra vẻ không nắm được một câu nào trong những điều mà viên cảnh sát vừa nói.
– Câu chuyện cơ thể với xe cứu thương là gì vậy?
– Tôi sẽ cố làm anh mất càng ít thời gian càng tốt, nếu không có lệnh khám nhà thì anh có chấp thuận cho tôi xem căn phòng đóng cửa chớp không?
– Không!
– Tại sao vậy, nếu như anh không có gì phải che giấu cả?
– Tại vì căn phòng này, như cách nói của ông, vốn là phòng ngủ và phòng làm việc của mẹ tôi, và từ khi mẹ tôi mất nó được khoá lại. Đó là nơi duy nhất mà tôi không có đủ sức mở ra lại, chính vì thế mà các cửa chớp ở đó đóng kín. Đã hơn hai mươi năm nay nơi này đóng cửa, và tôi sẽ chỉ bước qua ngưỡng cửa này một mình và khi tôi cảm thấy đã sẵn sàng, dù để tránh cho ông tưởng tượng ra một giải pháp đối với câu chuyện kỳ cục của ông. Tôi hy vọng là tôi đã nói rõ ràng rồi.
– Nghe được đấy, tôi chỉ còn cách tạm biệt anh.
– Chính thế, ông đi đi, tôi phải dỡ đồ trong thùng xe ra.
Pilguez đứng dậy và đi về phía ôtô của mình. Khi mở cửa xe ông quay lại nhìn chòng chọc vào mắt Arthur, ông lưỡng lự giây lát rồi quyết định bịp đến cùng.
– Nếu anh muốn thăm nơi này một cách hoàn toàn riêng tư, điều mà tôi hiểu, thì hãy làm việc đó tối nay. Bởi vì tôi cứng cổ lắm, ngày mai tôi sẽ trở lại vào cuối ngày với lệnh khám nhà, và anh sẽ không thể một mình được nữa. Tất nhiên anh có thể quyết định di chuyển cơ thể vào ban đêm, nhưng choi trò mèo đuổi chuột thì tôi sẽ mạnh hơn anh, tôi có ba mươi năm trong nghề rồi, và cuộc sống của anh sẽ trở thành một cơn ác mộng. Tôi đặt danh thiếp của tôi trên thành lan can, có số máy điện thoại di động của tôi, cốt để phòng trường hợp anh có điều gì muốn nói với tôi.
– Ông sẽ không có lệnh khám nhà!
– Người nào nghề ấy, chúc một buổi tối tốt lành.
Và ông phóng vọt đi. Arthur đứng lại như vậy vài phút, tay chống ngang hông, tim đập loạn xạ. Lauren không chậm trễ đến ngắt luồng suy nghĩ của anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.