Vết Bớt Màu Cà Phê Sữa

CHƯƠNG 14



Khi Ellidi nhìn thấy hai lính canh, hắn trở nên điên tiết. Hắn nhảy qua cái bàn, chạy đến chỗ bốn người đang đứng, hét lớn rồi lao về phía họ. Hắn đổ người lên Erlendur và Sigurdur Óli khiến cả hai ngã vật ra sàn nhà trước khi kịp phản ứng. Hắn húc đầu vào Sigurdur Óli làm anh chảy máu mũi, quả đấm của hắn thoi vào mặt Erlendur. Một trong hai người lính canh liền lấy ra một thiết bị nhỏ màu đen và chích điện vào người hắn. Việc đó khiến hắn bớt hung hãn đi một chút nhưng không thể ngăn hắn lại được. Ellidi lại giơ nắm đấm lên. Cho đến khi người lính canh thứ hai chích điện vào người hắn, hắn mới khuỵu xuống và đổ ập lên người Erlendur và Sigurdur Óli.
Họ bò ra khỏi thân hình gã. Sigurdur Óli lấy khăn tay lau mũi. Ellidi đã bị chích điện lần thứ ba nên đã nằm im bất động. Hai lính canh còng tay hắn lại và nâng hắn dậy một cách khó khăn. Họ chuẩn bị đưa hắn ra ngoài nhưng Erlendur bảo họ chờ một lát. Ông đi về phía Ellidi.
“Còn người nào nữa?” ông hỏi.
Ellidi không phản ứng gì.
“Ông ta còn hiếp thêm người nào nữa?” Erlendur nhắc lại câu hỏi.
Ellidi cố nặn ra một nụ cười, nhưng vì bị điện giật nên trên gương mặt hắn chỉ là sự méo mó ghê rợn. Máu chảy từ mũi xuống mồm và loang lổ nơi hàm răng giả. Erlendur cố gắng chế ngự sự háo hức trong giọng nói, như thể ông không thèm quan tâm gì đến điều mà Ellidi biết, ông cố gắng không để mình bị tấn công, cố gắng không thể hiện bất kỳ một cảm xúc nào. Ông biết rằng một sự yếu mềm nhỏ nhất cũng khiến cho trái tim của những kẻ như Ellidi đập mạnh, biến chúng thành những con người thực sự, trao cho chúng một mục đích nhất định trong hàng đống những ảo tưởng đáng thương hại của chúng về cuộc đời. Một sự đánh lạc hướng nhỏ nhất là đủ. Một giọng nói đầy háo hức, một sự chuyển động ở tay, một dấu hiệu mất kiên nhẫn. Ellidi đã cố gắng làm cho ông mất bình tĩnh khi nhắc đến Eva Lind. Erlendur sẽ không để cho hắn có được cảm giác thoả mãn một cách hèn hạ đó nữa.
Họ nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Đưa hắn ra ngoài”. Erlendur nói và quay đi. Hai người lính chuẩn bị dẫn tên tù nhân đi nhưng hắn cứng người lên và không nhúc nhích khi họ cố gắng di chuyển hắn. Hắn nhìn Erlendur thật lâu như thể là nghiền ngẫm điều gì, nhưng cuối cùng hắn cũng phải nhượng bộ để người ta dẫn đi. Sigurdur Óli vẫn đang cố gắng cầm máu. Mũi anh sưng phồng lên và chiếc khăn tay thì đẫm máu.
“Thật là một vụ chảy máu cam bẩn thỉu” Erlendur nói và kiểm tra mũi của Sigurdur Óli. “Không bị gì thêm, không có gì nguy hiểm. Mũi anh không có vết rách và không bị gãy”. Ông véo nó thật mạnh khiến Sigurdur Óli hét inh lên vì đau.
“Ồ, chắc là nó bị gãy rồi. Tôi không phải là bác sĩ” Erlendur nói.
“Thằng con hoang khốn nạn” Sigurdur Óli nói. “Thằng con hoang khốn nạn”.
“Thằng đó chơi khăm chúng ta hay hắn thực sự biết về một người phụ nữ khác?” Erlendur nói khi họ rời khỏi toà nhà. “Nếu còn có thêm một người nữa thì chắc hẳn còn thêm nhiều người nữa bị Holberg hiếp mà không dám trình báo”.
“Không có cách nào để nói chuyện tử tế với tên tù đó cả”. Sigurdur Óli nói. “Hắn làm thế chỉ để mua vui cho hắn mà thôi, làm cho chúng ta rơi vào mớ bòng bong. Hắn chơi chúng ta đấy, ông không thể tin vào bất cứ lời nào hắn nói. Cái thằng ngu ngốc ấy. Cái thằng ngu ngốc chết dẫm ấy!”
Họ đến văn phòng của viên quản lý và tường thuật ngắn gọn về những việc đã xảy ra. Theo ý hai thám tử, nơi duy nhất dành cho Ellidi là một buồng giam có lót đệm và khu điều trị tâm thần. Viên quản lý đồng ý một cách chán nản, nhưng ông ta nói rằng sự trông cậy duy nhất vào các nhà chức trách là giam hắn ở Litla-Hraun. Đây không phải là lần đầu tiên Ellidi bị biệt giam vì bạo lực trong tù và chắc chắn không phải là lần cuối cùng.
Hai người bước ra ngoài. Khi họ vừa mới lái xe ra khỏi nhà tù và chờ cho cánh cổng màu xanh dẫn ra bãi đỗ xe mở ra thì Sigurdur Óli thấy một người lính đang đuổi theo họ, vẫy tay gọi họ dừng lại. Họ chờ cho đến khi anh ta bắt kịp. Erlendur hạ cửa kính xuống. “Hắn muốn nói chuyện với các ông” người lính canh vừa nói vừa thở hổn hển.
“Ai cơ?” Erlendur hỏi.
“Ellidi muốn nói chuyện với các ông”.
“Chúng tôi vừa nói chuyện với Ellidi” Erlendur nói. “Bảo hắn quên chuyện đó đi”.
“Hắn nói rằng hắn sẽ cho các ông thông tin mà các ông muốn”.
“Hắn nói dối đấy”.
“Đó là điều hắn nói”.
Erlendur nhìn Sigurdur Óli một thoáng.
“Được rồi, chúng tôi sẽ quay lại”, cuối cùng ông nói.
“Hắn chỉ muốn một mình ông thôi, không phải ông ấy”, người lính nói rồi nhìn vào Sigurdur Óli.
Ellidi không được đưa ra khỏi phòng biệt giam nữa, vì vậy Erlendur phải nói chuyện với hắn qua một cái lỗ nhỏ ở cửa. Người ta mở nó bằng cách trượt một tầm sắt sang bên. Căn phòng rất tối, do đó Erlendur không thể nhìn vào trong được, ông chỉ có thể nghe thứ giọng khàn khàn của Ellidi. Người lính dẫn Erlendur đến cánh cửa và để ông ở đó một mình.
“Thế nào hả? Tên đồng tính!” là câu đầu tiên mà Ellidi hỏi. Thay vì đứng cạnh cái lỗ trên cửa, hắn ẩn vào bên trong. Có thể hắn đang nằm trên giường. Có thể đang dựa vào tường. Erlendur cảm giác như giọng hắn vang lên từ sâu thẳm trong bóng tối. Rõ ràng là hắn đã bình tĩnh lại.
“Đây không phải là một tiệc trà” Erlendur trả lời. “Ông muốn nói chuyện với tôi”.
“Ông nghĩ rằng ai đã giết Holberg?”
“Chúng tôi không biết về nạn nhân của Holberg thì sao?”
“Tên cô ả là Kolbrún, con gà mái mà hắn đã hiếp ở Keflavík. Hắn thường kể về chuyện đó. Kể cả chuyện hắn ta suýt bị bắt như thế nào khi con mèo đó ngu ngốc đến mức đi kiện. Hắn mô tả tất cả các chi tiết, ông có muốn nghe hắn nói gì không?”
“Không” Erlendur trả lời. “Mối quan hệ giữa ông và Holberg là như thế nào?”
“Thỉnh thoảng chúng tôi gặp nhau. Tôi bán rượu và mua sách báo khiêu dâm cho hắn hồi còn ở trên tàu. Chúng tôi gặp nhau khi cùng làm việc cho Cơ quan quản lý Bến cảng và Hải đăng. Trước khi hắn chuyển sang lái xe tải. Chúng tôi vào thị trấn cùng nhau, ông không bao giờ lấy lại được một bạn tình đã mất. Đó là điều đầu tiên hắn dậy cho tôi. Hắn biết cách nói chuyện. Rất ấn tượng. Rất giỏi tán tỉnh phụ nữ. Một gã hài hước”.
“Các ông đi đến thị trấn?”
“Đó là lý do tại sao chúng tôi ở Keflavík. Chúng tôi sơn ngọn hải đăng Reykjanes. Những con ma ở đó thật khốn nạn. Ông đến đó bao giờ chưa? Chúng kêu gào và tru tréo suốt đêm. Còn tệ hại hơn cái lỗ chó chết này. Holberg chẳng sợ ma tí nào. Hắn chẳng sợ gì cả”.
“Và ông ta nói luôn với ông vụ mình cưỡng hiếp Kolbrún, khi ông ta chỉ mới vừa gặp ông à?”
“Hắn nháy mắt với tôi khi hắn đi theo cô ả ra khỏi bữa tiệc. Tôi hiểu điều đó nghĩa là gì. Hắn ta có thể là một người hấp dẫn. Hắn nghĩ rằng thật là buồn cười khi trốn tránh điều đó. Hắn còn cười ha hả khi thấy tên cớm mà cô ả đến gặp đã hủy vụ kiện”.
“Họ có biết nhau không, Holberg và tên cảnh sát ấy?”
“Tôi không biết”.
“Hắn có bao giờ nói về đứa con gái mà Kolbrún đã sinh sau vụ hiếp dâm đó không?”
“Con gái ư? Không. Hắn làm cô ta có thai à?”
“Ông còn biết về một vụ hiếp dâm khác nữa”. Erlendur nói mà không trả lời tên tù nhân. “Một phụ nữ khác bị ông ta hiếp. Đó là ai? Tên cô ta là gì?”
“Tôi không biết”.
“Vậy tại sao ông lại gọi tôi quay lại?”
“Tôi không biết đó là ai nhưng tôi biết chuyện đó xảy ra khi nào và nơi cô ta sống, ít nhiều là như vậy. Điều đó đủ để ông tìm ra cô ta”.
“Khi nào? Và ở đâu?”
“Đúng rồi đấy. Vậy thì tôi được gì nào?”
“Ông ư?”
“Ông có thể làm gì cho tôi?”
“Tôi không thể làm gì giúp ông và tôi cũng không muốn làm điều đó”.
“Chắc chắn là ông có thể. Có như vậy tôi mới nói cho ông điều mà tôi biết”.
Erlendur cân nhắc.
“Tôi không thể hứa trước điều gì” ông nói.
“Tôi không thể chịu được biệt giam”.
“Đó là lý do tại sao ông gọi tôi lại phải không?”
“Ông không biết điều đó có ý nghĩa thế nào đâu. Tôi hoá điên lên trong gian tù này mất. Họ không bao giờ bật đèn lên. Tôi không biết ngày đêm là gì. Ông bị giam ở trong đây như một con vật bị nhốt trong lồng. Người ta đối xử với ông như một con thú”.
“Và sao nào, ông là Bá Tước Monte Cristo chắc!” Erlendur nói một cách châm biếm, “Ông là một kẻ tâm thần, Ellidi ạ. Loại tâm thần tệ hại nhất trên đời. Một thằng điên ngu ngốc lại còn thích bạo lực. Một kẻ ghét đồng tính và phân biệt chủng tộc. Ông là loại chậm phát triển trí tuệ nhất mà tôi từng biết. Tôi không quan tâm việc người ta sẽ nhốt ông ở đây cả đời. Tôi sẽ lên tầng trên để đề nghị điều đó ngay bây giờ”.
“Tôi sẽ nói cho ông biết cô ta sống ở đâu và ông đưa tôi ra khỏi đây”.
“Tôi không thể đưa ông ra khỏi đây, đồ ngu ạ. Tôi không có quyền, mà thậm chí nếu có quyền đi chăng nữa, tôi cũng không làm. Nếu ông muốn án biệt giam của mình ngắn lại thì có lẽ cách tốt nhất là ông thôi đánh người đi”.
“Ông có thể thương lượng được chuyện đó cơ mà. Hãy nói rằng ông làm tôi bị thương. Nói rằng thằng đồng tính kia đã khơi mào mọi chuyện. Tôi đã hợp tác, nhưng hắn ta lại đưa ra những nhận xét thật ngu độn. Và tôi giúp ông bằng cách trả lời những câu hỏi của ông. Họ sẽ nghe ông. Tôi biết ông là ai. Họ sẽ nghe ông”.
“Holberg có nói về ai khác ngoài hai người đó không?”
“Ông sẽ giúp tôi chứ?”
Erlendur suy nghĩ. “Tôi sẽ xem xem mình có thể làm được gì. Ông ta có nói về những người khác nữa không?”
“Không, không bao giờ. Tôi chỉ biết về hai ả đó thôi”.
“Ông có nói dối không đấy?”
“Tôi không nói dối. Cô ả còn lại chưa bao giờ khiếu kiện. Đó là vào đầu những năm 1960. Hắn ta không bao giờ quay trở lại nơi đó”.
“Nơi nào?”
“Ông có đưa tôi ra khỏi đây không?”
“Nơi nào?”
“Hứa đi!”
“Tôi không thể hứa điều gì” Erlendur nói. “Tôi sẽ nói chuyện với họ. Nơi đó là nơi nào?”
“Húsavík”.
“Cô ta bao nhiêu tuổi?”
“Cùng tuổi với cô ả ở Keflavík thôi, chỉ có điều là hung dữ hơn”.
“Hung dữ hơn ư?”
“Ông không muốn nghe chuyện đó à?” Ellidi nói, không che giấu nổi sự phấn khích, “Ông có muốn nghe xem hắn đã làm gì không?”
Ellidi không đợi câu trả lời. Giọng hắn tuồn ra từ cái lỗ trên cánh cửa và Erlendur đứng đó, nghe lời thú tội khàn đặc phát ra từ trong bóng tối.
 
Sigurdur Óli đang chờ ông trong xe. Khi họ lái xe ra khỏi nhà tù, Erlendur thuật lại ngắn gọn cuộc nói chuyện với Ellidi nhưng không nhắc đến đoạn độc thoại của hắn lúc cuối. Họ quyết định sẽ xem xét giấy tờ đăng ký của những người sống sót ở Húsavík trong những năm 1960. Nếu người phụ nữ đó xấp xỉ tuổi Kolbrún, theo như Ellidi đã khai, thì khả năng tìm ra cô ta là khá lớn.
“Thế còn Ellidi thì sao?” Sigurdur Óli hỏi khi họ quay trở về đèo Threngslin trên đường đến Reykjavík.
“Tôi đã đề nghị xem liệu họ có thể giảm án biệt giam cho hắn không nhưng họ từ chối. Tôi chẳng làm được điều gì khác cả”.
“Ít nhất thì ông cũng đã giữ lời hứa” Sigurdur Óli mỉm cười. “Nếu Holberg cưỡng hiếp hai người đó, chẳng lẽ lại không có thêm ai khác sao?”
“Có thể là có” Erlendur nói trống rỗng.
“Ông đang nghĩ gì thế?”
“Có hai điều khiến tôi băn khoăn” Erlendur trả lời. “Tôi muốn biết chính xác nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô bé” ông có thể nghe thấy tiếng thở dài của Sigurdur Óli bên cạnh. “Và tôi muốn biết cô bé có đúng là con của Holberg hay không?”
“Vậy điều gì khiến ông băn khoăn về chuyện đó?”
“Ellidi nói với tôi rằng Holberg có một người em gái”.
“Em gái à?”
“Cô ta chết trẻ. Chúng ta phải tìm ra tiểu sử khám bệnh của cô ta trong bệnh viện. Xem chúng ta sẽ phát hiện điều gì?”
“Vì sao cô ta chết? Em gái Holberg ấy?”
“Có thể là bệnh nào đó giống Audur. Holberg có lần đã đề cập đến đầu óc của cô ta. Hoặc đó là điều mà Ellidi mô tả. Tôi hỏi đó có phải là bệnh u não không, nhưng Ellidi không biết”.
“Vậy điều đó giúp ích như thế nào cho vụ án của chúng ta?” Sigurdur Óli hỏi.
“Tôi nghĩ là có mối liên hệ họ hàng nào đó ở đây” Erlendur trả lời.
“Quan hệ họ hàng? Sao cơ, vì lời nhắn mà chúng ta tìm thấy à?”
“Đúng thế,” Erlendur nói, “vì lời nhắn. Có thể đây là nghi vấn liên quan đến quan hệ họ hàng và sự di truyền”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.