Constance cho xe ra ngay giữa dường. Rồi sang lằn xe bên trái. Nếu có xe khác đến, thì sẽ không thể nào tránh được tai nạn và hai xe sẽ biến thành một đống sắt vụn duy nhất.
Cũng may là trước mặt không có gì. Chỉ có bức tường đá bằng phẳng y như vách đá. Hannibal và Bob đạp tỳ chân mạnh vào phía trước chờ đợi cú va, cú sốc,…
Constance rẽ sang phải, đồng thời chuyển sang chạy lui.
Hannibal vẫn thấy bức tường đang lao tới mình, nhưng bây giờ theo hình xiên. Tất cả xảy ra quá nhanh đến nỗi Hannibal không tin chắc những gì mắt thấy. Bây giờ bức tường lại xa ra, trong giây lát biến mất phía sau khung kính cửa sổ, rồi xuất hiện lại cách cửa xe vài phân.
Động cơ đang gầm lên. Bob và Hannibal bám thật chặt vào ghế, để không bị văng trúng Constance.
Constance Carmel vẫn quay tay lái hết cỡ sang bên phải. Lốp xe hét lên như còi xe cảnh sát khi trượt trên mặt đường nhựa.
Constance bẻ tay lái trở về.
Xe tải nhẹ chạy thêm được khoảng mười mét, rồi cuối cùng dừng lại rung mạnh. Động cơ chết hẳn.
Suốt một phút không ai nói gì. Constance úp mặt xuống tay lái, hít thở thật sâu như sau một chuyến lặn lâu dài.
– Thôi, Constance nói bằng một giọng khàn khàn nhưng vững vàng. Ta hãy xuống xe xem sao. Phải xuống phía bên Bob. Cửa xe bên tôi bị kẹt rồi.
Bob bước xuống xe, nhưng suốt một hồi Bob phải vịn vào xe tải nhẹ để không bị ngã. Đôi chân không chịu được Bob. Thật ra, Bob không cảm nhận được đôi chân mình nữa.
Rồi Bob nhớ đến Peter.
Bob chạy ra sau xe, mở cửa xe ra.
Peter nằm dài cuối thùng xe, mặt úp xuống, dang hai tay hai chân ra như con sao biển và không động đậy.
– Ê Babal ơi! Lại đây nhanh! Bob la lên.
Bob vừa kêu vừa leo lên thùng xe, rồi Hannibal lên theo. Cả hai quỳ xuống bên cạnh Peter, Bob nâng nhẹ cổ tay bạn lên, tìm mạch.
Peter động đậy nhẹ, rồi mở mắt ra.
– Hãy cho mình biết xem mình còn sống hay đã chết rồi, Peter thì thầm.
– Chắc là còn sống, Bob trả lời và mỉm cười nhẹ nhõm. Mạch và tính hài hước của cậu vẫn còn nguyên vẹn.
– Tính hài hước hả? Cậu phải điên mới nói đến tính hài hước sau một cuộc chạy đua như thế này!
Peter lăn sang một bên, rồi ngồi lên, sờ mó tay chân xem tứ chi còn nguyên vẹn hay không.
– Bộ các cậu bị làm sao vậy? Bị nổi điên lên hay đang luyện để tham dự cuộc đua xe Monte Carlo?
Hannibal lắc đầu. Chắc chắn Peter đã không vui vẻ gì khi bị lắc qua lắc lại mà không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
– Mình nghĩ có kẻ phá bộ thắng – thám tử trưởng nói.
– Cố ý hả? Peter vừa mới đứng dậy và hỏi.
– Ta hãy kiểm tra xem đi. Bob đề nghị.
Ba Thám Tử Trẻ nhanh chóng nhận thấy Hannibal không lầm. Constance đã mở capô lên. Khi đến cùng Constance, ba thám tử thấy rằng các ống nối thắng chân và thắng tay đã bị cưa đôi.
– Có lẽ người ta đã làm việc này trong khi xe đậu trước nhà Oscar Slater, Hannibal đoán. Người ta đã thừa thời gian để ra tay.
– Đúng, nhưng người ta là ai? Constance hỏi.
Đây là một câu hỏi mà thám tử trưởng chưa thể trả lời nổi. Để giải đáp câu hỏi này, sẽ cần phải suy nghĩ lâu và kỹ.
Hannibal đắm mình vào suy luận suốt hai tiếng tiếp theo đó, trong khi Constance gọi những người bạn Mêhicô đến với xe cẩu, rồi chở Ba Thám Tử Trẻ về Thiên Đường Đồ Cổ trước khi đi San Pedro.
Nhưng thám tử trưởng không thể tập trung đầu óc cho chính xác khi chưa ngồi vào cái ghế xoay, ngay trong bộ tham mưu mật. Tại đó, Hannibal bắt đầu suy luận thành tiếng, để Bob và Peter cùng theo dõi và nếu cần thì góp ý kiến.
– Có kẻ không muốn ta tìm ra xác tàu đắm của thuyền trưởng Carmel, thám tử trưởng nói. Kẻ này sẵn sàng ám sát ta hồi chiều nay, hay ít nhất gây một vụ tai nạn đủ nghiêm trọng để ngăn cản chị Constance và ta thực hiện kế hoạch tìm kiếm và thu hồi hàng.
Thám tử trưởng véo véo môi dưới và giữ im lặng suốt một hồi.
– Mình thấy có ba khả năng, Babal nói. Nhưng vẫn còn có thể có những khả năng khác nữa.
Hannibal đưa ngón cái mập tròn thẳng đứng lên.
– Một. Oscar Slater. Nhưng Oscar Slater có lợi khi tìm lại xác tàu. Ngoài ra tất cả những gì ông đã làm từ trước đến giờ: bắt cóc con cá voi, thuyết phục chị Constance luyện tập dạy dỗ con cá voi, cho thấy ông rất muốn ta thành công.
Hannibal dừng nói.
– Ta hãy chuyển sang số hai.
Một cái ngón trỏ cũng mập tròn không kém hiện lên bên cạnh ngón cái.
– Paul Dunter. Ta biết gì về hắn? Khi ta gặp hắn ở San Pedro, hắn đã biết tên ta. Hắn biết ta là Ba Thám Tử Trẻ. Từ đâu hắn biết được?
Không ai trả lời.
– Paul Dunter đã kể cho ta nhiều chuyện tầm phào, và giả vờ làm ba của chị Constance, – Hannibal nói tiếp. Nhưng hắn cũng đã nói với ta nhiều chuyện thật. Hắn đã nói rằng thuyền trưởng dẫn Oscar Slater đi đánh cá khi tàu bị đắm. Không, chính xác hơn, thì…
Hannibal cố nhớ ra.
– Hắn đã nói rằng thuyền trưởng đưa Oscar Slater về sau một chuyến đánh cá ở California Baja, thì tàu bị chìm.
Bob và Peter biết rằng Hannibal nói đúng. Hannibal luôn đúng khi nhớ lại chính xác những gì một người nào đó đã nói.
Hannibal bất động một hồi, rồi cầm ống nghe điện thoại lên quay số. – Alô, giọng của Constance vang ra từ loa.
– Em Babal đây.
– Chào Babal. Khoẻ không? Nghe giọng cậu lo âu quá.
– Không phải lo âu mà là thắc mắc.
– Thắc mắc à? Cậu mà thắc mắc hả?
– Có một hai câu hỏi em muốn hỏi chị.
– Hỏi đi.
– Khi tụi em đưa chị tấm danh thiếp ở văn phòng chị tại Thần tiên Biển cả, thì chị có đưa cho ai khác xem không? Hay chị có nói với ai khác về tụi em không?
– Không với ai cả.
– Chị làm gì với danh thiếp?
– Có lẽ tôi bỏ lại trên bàn làm việc. – Có ai có thể nhìn thấy không?
– Tất nhiên là có. Văn phòng đó có nhiều người ngồi và không bao giờ khóa.
– Vậy bất kỳ ai, hay gần như bất kỳ ai, đã nhìn thấy tụi em vào văn phòng chị đều có thể chờ chị đi rồi vào đó đọc tấm cạc.
– Tôi nghĩ là đúng. Chính tôi cũng không nhìn danh thiếp của cậu cho đến lúc các cậu đi rồi. Khi đó tôi…
– Khi đó chị lo cho Fluke và chị đã đến nhà Oscar Slater để kiểm tra xem nó có bị sao không.
– Đúng. Sao cậu biết?
– Tụi em đang ở ngoài bãi đậu xe khi chị đi ra.
– Thật à? Vậy thì tôi đã xém cán cậu. Cậu còn một câu hỏi khác hả Babal?
– Về cha của chị. Khi bác dẫn Oscar Slater đi California Baja để bán máy tính…
– Vâng?
– Bác đi được bao lâu rồi mới gặp bão và bị mất tàu?
Im lặng ở đầu dây bên kia. Constance đang cố nhớ ra.
– Tôi không biết, cuối cùng cô gái trả lời. Các cậu biết không, khi đi làm việc, tôi không về San Pedro: xa quá. Tôi ở cùng một người bạn ở Santa Mônica. Thường thì tôi về San Pedro mỗi thứ hai. Đó là ngày nghỉ của tôi. Nhưng hôm đó tôi có chuyện phải đi San Pedro. Nên tôi đã không gặp ba từ hai tuần lễ rồi, có người gọi điện thoại từ bệnh viện và thông báo…
Constance Carmel không nói được tiếp. Cô đang nhớ lại cú sốc.
Hannibal thông cảm chờ Constance nói tiếp.
– Tôi hiểu ý cậu rồi, Constance nói bằng giọng mạnh mẽ trở lại. Ba tôi và Oscar Slater có thể đi biển suốt thời gian đó mà tôi không hay.
– Cũng có thể chứ, đúng không?
– Cậu nghĩ điều này quan trọng à?
Có, Hannibal nghĩ thế. Khi Constance gác máy xuống rồi, thám tử trưởng suy nghĩ suốt vài phút. Thuyền trưởng Carmel và Oscar Slater có đi đến California Baja không? Có phải hai người đang trên đường về thì gặp bão không? Hannibal phải kiểm tra cho chắc. Nhưng bằng cách nào?
Hannibal nhìn Peter.
– Cậu nghĩ sao về một chuyến đi chơi ngắn đến Malibu?
– Sẵn sàng.
Peter đã đứng dậy ngay.
– Đây là điều có lý đầu tiên mà cậu nói ra từ lâu lắm rồi.
– Còn Bob?
– Mình đồng ý.
Bob đoán được những gì Hannibal định làm và nghĩ rằng đó là một sáng kiến hay. Nhưng Bob suy nghĩ về những gì thám tử trưởng đã nói trước đó.
Babal đã nói là có bị kẻ tình nghi khả dĩ.
Và thám tử trưởng mới nói ra hai tên.
Oscar Slater.
Và Paul Dunter. – Khoan đã, Babal ơi. Bob nói. Kẻ tình nghi thứ ba mà cậu nói là ai vậy?
Nhưng thám tứ trưởng đã mở cửa sập lên rồi.
Hannibal biến mất xuống đường hầm, không trả lời câu hỏi của Bob.