Vụ Bí Ẩn Vòng Tròn Thần Bí

CHƯƠNG 5 – LÙM CÂY CÓ MA



Bác Warrington bảo các cậu làm việc thành êkíp, rằng Bob lo về tìm kiếm nghiên cứu, rằng Peter là lực sĩ của nhóm, còn cậu là vô địch trong chuyện tập trung và giải nghĩa các manh mối. Bác còn nói cậu là một kho tàng thông tin về đủ loại lĩnh vực – Mập nói, trong khi đang lái xe về hướng Bắc, trên con đường duyên hải.
– Em thích đọc sách – Hannibal trả lời – và em may mắn được trời phú cho trí nhớ tốt.
– Cậu thật là may mắn – anh chủ nhiệm nhà xuất bản nói – Không có tài năng nào hữu ích hơn là trí nhớ tốt.
Xe chạy chậm lại, rẽ vào con dường bên hông ngõ vào Malibu, trước khi vào vùng đồi nhìn xuống biển. Bây giờ thì anh chủ nhiệm im lặng không nói chuyện nữa, rồi rời khỏi con đường ngoằn ngoèo bên sườn núi, rẽ vào đường mòn chật hẹp rải sỏi. Đi được bốn trăm mét, anh dừng xe trước một hàng rào có bảng đề: Trang trại Bán Nguyệt.
– Cũng không biết tôi tưởng tượng cái gì nữa – Anh chủ nhiệm nhà xuất bản nói – Nhưng chắc chắn không bao giờ nghĩ đến một cái gì tầm thường như thế này.
– Phải, Hannibal thừa nhận. Một ngôi sao điện ảnh sống ẩn dạt, thì mọi người sẽ nghĩ đến một lâu đài với tường cao ba mét rào quanh. Xem kìa, thậm chí không có khóa nữa.
Hannibal bước xuống, mở hàng rào. Qua khỏi đó, đường mòn chạy băng qua vườn cây chanh.
– Có chuyện em thấy lạ – thám tử trưởng nói tiếp, là ông Gray không nói gì với anh về vụ bán phim, khi mang bản thảo đến nộp.
– Đúng, rất lạ. Đó cũng là lý lẽ hay.
– Có phải ông Gray là người chọn nhà xuất bản của anh không?
– Tôi không chắc… Ông ấy gọi điện thoại cho tôi cách đây sáu tuần, để báo rằng bà Bainbridge muốn xuất bản hồi ký. Ai cũng biết rằng ông ấy phụ trách công việc của bà Madeline và ông có vẻ được bà ủy quyền. Tôi không có hỏi tại sao ông ấy lại chọn Amigos. Dù sao, cũng có thể ông ấy không khôn như người ta tưởng. Đúng là đáng lẽ ông ấy phải báo về vụ bán phim.
Ra khỏi vườn cây chanh, có một ngôi nhà rộng lớn bằng gỗ sơn trắng, hết sức giản dị, có mái hiên chạy quanh. Marvin Gray đứng trên ngưỡng cđa, ông nhíu mắt vì bị chói ánh mặt trời.
– Xin chào, ông nói trong khi Mập đang chui ra khỏi xe. Tôi thấy đám bụi đường mà anh làm bay lên khi chạy qua vườn chanh.
Ông hơi nhăn mày khi thấy Hannibal
– Cậu bé này là ai vậy? Ông hỏi.
– Đó là Hannibal Jones, em họ tôi – Horace đỏ mặt vì xấu hổ khi trả lời. Ông đã gặp cậu ấy hôm qua, ở nhà xuất bản Amigos rồi. Cậu em tôi đang thực tập chỗ chúng tôi. Phần thời gian còn lại, cậu ấy nghiên cứu lịch sử điện ảnh. Tôi nghĩ anh sẽ không phiền nếu cậu ấy đi theo tôi xem nhà bà Bainbridge.
– Không có vấn đề gì. Tôi chỉ lạ là gặp anh ở đây, sau chuyện xảy ra tối hôm qua, tôi cứ nghĩ anh phải bận bịu những việc khác chứ.
– Thà là liếp tục làm việc hơn là ngồi khóc chuyện đã lỡ – anh chủ nhiệm nhà xuất bản trả lời.
Marvin Gray gật đầu xoay gót. Nhưng thay vì vào nhà, ông chỉ ghế bành mây kê dưới mái hiên, ông tự chọn một ghế để ngồi, rồi mời anh chủ nhiệm nhà xuất bản ngồi theo.
– Thưa ông Gray – Mập bắt đầu nói – tôi rất tiếc là chưa thể thanh toán ngay khoản ứng trước cho anh được. Tôi có đọc qua bản thảo và thấy nhiều mẩu chuyện vui có thể gây rắc rối về pháp lý. Chẳng hạn như có đoạn bà Bainbridge khẳng định rằng một nhà dạo diễn của Hollywood là pháp sư, tôi cũng biết rằng ông này đã qua đời rồi, nhưng sợ con cháu ông đâm đơn kiện tụng. Nên tôi giao cho luật sư đọc nội dung. Trong khi chờ, có thể nhờ bà Bainbridge cung cấp cho chúng tôi tên và địa chỉ của những người có thể xác nhận lời bà.
– Địa chỉ hả? Gray kêu. Không thể được, anh bạn thân mến à! Bà Bainbridge không còn giữ liên lạc với bạn bè cũ.
– Vậy thì không biết ông có giúp được không – Mập có vẻ lúng lúng nói. Chắc chắn anh phải đọc qua bản thảo chứ…
– Không, tôi không đọc. Bà Bainbridge chỉ mới giao cho tôi hôm qua thôi. Mà dù sao, tôi cũng không giúp được gì đâu. Thời ấy, tôi có phải là bạn của giới thượng lưu ấy đâu. Tôi chỉ là tài xế thôi.
– Thế còn cô thư ký?
– Clara Adams à? Gray ngạc nhiên nói. Cô ấy không rời khỏi nhà này đã mấy năm nay rồi.
Mập có vẻ không còn biết nghĩ ra gì để mà nói nữa. Hannibal lao vào cứu bồ. Thám tử trưởng nhìn vòng qua, rồi với giọng vừa ngây ngô vừa hơi hỗn láo, cậu nói đại:
– Thế ta sẽ không được gặp bà Bainbridge sao?
– Bà Bainbridge chỉ chịu gặp mặt Clara Adams và chính tôi thôi – Gray trả lời. Và dù bà có chịu tiếp ai đi nữa, thì hôm nay bà không tiếp mấy người đâu. Bà rất buồn về vụ trộm phim. Bà đang nghĩ trên phòng, còn Clara thì ở cạnh bà. Nên, tôi xin các người nói chuyện khẽ thôi.
– Xin lỗi, Hannibal nói nhưng với với nét mặt tò mò. Vậy là bà Bainbridge thật sự sống như người ẩn dật à? Trong ngôi nhà này không có ai khác ngoài ông? Không có gia nhân nữa?
– Chúng tôi sống rất giản dị. Chúng tôi không cần người giúp việc nhà.
– Tôi có thấy ông trên màn ảnh nhỏ sáng nay, Babal nói tiếp. Có đúng là bà Bainbridge không xem truyền hình không?
– Đúng, chỉ có tôi xem truyền hình và chuyển cho bà những tin lúc mà tôi thấy hay.
– Đúng là sống như đi tu! Còn ông, ông không chán khi không được gặp ai bao giờ sao? Còn cô Clara Adams có buồn không?
– Tôi nghĩ là không, Clara rất tận tụy với bà Bainbridge. Tất nhiên, tôi cũng vậy.
Hannibal quay sang anh chủ nhiệm nhà xuất bản.
– Anh thấy không – cậu nói – có gì đâu mà phải lo.
– Anh lo gì vậy? Gray hỏi Horace Tremayne.
– Thì trên đường tới đây, anh Mập bảo anh hơi lo – Hannibal trả lời thay. Anh nghĩ rằng nếu có kẻ biết bản thảo nằm ở đâu, thì sợ hồi ký của bà Bainbridge cũng có thể biến mất giống như mấy cuộn phim. Sau đó, sẽ có yêu sách về tiền chuộc. Nếu ông đã kể cho bất cứ ai nghe rằng anh Horace đã mang bản thảo về nhà…
– Tôi kể cho ai nghe bây giờ?
– Theo cách ông sống, thì có lẽ hơi khó. Trừ phi có ai gọi điện thoại cho ông…
– Số điện thoại chúng tôi trên danh sách cấm, Gray nói. Không có ai gọi cho chúng tôi, và chúng tôi chỉ dùng điện thoại khi thật sự cần thiết.
– Ở trường sẽ không bạn nào trong lớp tin em, khi em kể chuyện này – Babal reo lên. Em đi nhà vệ sinh được không ạ?
– Tất nhiên, ở cuối tiền sảnh, sau cầu thang.
Cậu bé mập đứng dậy, biến mất vào trong nhà.
Sau khi ở ngoài hiên sáng sủa, Hannibal cảm thấy tiền sảnh rất tối. Phía bên trái, cậu nhìn thấy phòng khách với vài chiếc ghế bành bằng gỗ lưng thẳng. Bên phải, phòng ăn chứa một bàn gỗ thô và những băng ghế. Không thấy tấm thảm nào trên cầu thang rộng lớn. Qua khỏi cầu thang có phòng vệ sinh, Hannibal chui vào khóa cửa lại, mở nước. Thám thử trưởng mở tủ thuốc nhỏ gắn trên bồn rửa tay. Trong đó chỉ có một hũ chứa lá khô thơm mùi bạc hà. Hannibal đóng tủ lại, rửa tay rồi lau khô bằng khăn lông theo trên tường,
Sau đó, thám tử trưởng ra nhà bếp lục lọi. Tủ lạnh cũ kỹ thấy lộ ống làm lạnh, còn bếp ga dường như không dùng được nữa. Vòi nước trên bồn rửa chén bằng đồng và Hannibal cho rằng đã dược gắn từ thời xây nhà, đã mấy năm rồi.
Trên quầy gần bồn rửa chén, có một hàng hũ. Hannibal đọc nhãn dán trên đó. Có trà, hứng tây, bạc hà. Có một hũ làm cho Hannibal ngạc nhiên: nhãn đề là hũ có chứa độc cần.
Trong các hũ khác, cuối đãy có nhiều hộp diêm quẹt với tên của các nhà hàng khác nhau. Đột nhiên, một chuyển động phía sau cửa sổ thu hút sự chú ý của Hannibal. Những cây già cỗi cong queo, với thân gân guốc che mát lầu một của ngôi nhà. Táng lá màu xanh lục sậm, gân lá lồi rõ, che mất bầu trời, tạo chỗ tối sáng nhiều nơi. Giữa cây, có hai phụ nữ đang bước tới, mặc bộ váy bằng vải màu tối, thít chặt ở eo, dài quét đất. Cử hai đều để tóc dài búi sau ót. Một con chó giống Doberman Pinscher, thon thả và rắn chắc, đang đi theo hai bà.
Hannibal quan sát hai phụ nữ, khi một trong hai quay lại nhìn nhà. Thám tử trưởng nín thở. Cậu đã từng thấy chân dung Madeline Bainbridge trong sách nói về điện ảnh; đúng là bà đang đứng giữa lùm cây rùng rợn kia. Mái tóc vàng của bà đã bạc trắng, nhưng gương mặt tuyệt đẹp của bà vẫn còn trẻ một cách lạ lùng. Sau một hồi bà lại bước đi tiếp. Hannibal nghĩ chắc bà không thấy mình.
Cậu bước đến gần cửa sổ. Cậu cảm thấy lạnh và muốn được nhìn thấy mặt trời. Cây cối, hai người phụ nữ ăn mặc theo kiểu thời xưa, tất cả đều toát lên một nỗi buồn kỳ lạ…
Tiếng chân bước vang lên phía sau lưng Hannibal,
– Sao hả cậu, rửa tay xong chưa? Marvin Gay hỏi.
Hannibal giật mình và suýt la lên. Cậu chỉ cửa sổ.
– Cây cối làm cho ngôi nhà bị tối, Hannibal nói khẽ.
– Đúng! Gray thừa nhận. Một ông già chủ nông trại gần đây bảo rằng lùm cây này có ma. Mà trông cũng giống như có ma thật, trước kia, ở đây có một nghĩa địa, nghĩa địa tư nhân, thuộc gia đình sống ở ngôi nhà này, với những ngôi mồ dưới chân mỗi cây. Đương nhiên là người ta đã dỡ đi, khi bà Bainbridge mua nhà, nhưng lùm cây có vẻ thê lương. À, tôi đến tìm cậu. Anh họ của cậu muốn về rồi.
Hannibal đi theo ông trở ra hàng hiên. Vài phút sau, hai anh em lên đường trở về Santa Monica.
– Chuyến viếng thăm trang trại Bán Nguyệt không giúp ích được gì hết – anh chủ nhiệm nhà xuất bản nói. Không có manh mối gì về kẻ trộm!
– Không, nhưng em đã biết thêm được nhiều thứ – Babal trả lời.
– Thứ gì?
– Trước hết, Gray đã nói láo về bà Madeline. Bà không nghỉ trên phòng. Bà đang đi dạo bên ngoài với một phụ nữ khác – Em đoán chắc là Clara Adams. Vì đó có lẽ không phải là điều nói láo duy nhất của Gray. Trong nhà bếp có nhiều hộp diêm, xuất xứ từ nhiều nhà hàng khác nhau. Ông này không sống ẩn dật như ông ấy khẳng định đâu.
– Ông ấy nói láo ta để làm gì?
– Có thể là để bảo vệ bà Madeline Bainbridge. Bà ấy không chỉ thích cô đơn, mà còn rất lạ lùng, Clara Adams và bà ấy mặc bộ váy dài đen, giống như thời Thanh giáo. Còn trong nhà bếp, thì có hũ đầy độc cần.
– Cậu nói đùa à! Mập la lên. Độc cần là thuốc độc mà!
– Em biết. Có lẽ bà Madeline Bainbridge là con người kỳ lạ nhất mà em từng biết. Trong vòng ba mươi năm, bà thay đổi rất ít. Em đã nhận ra bà ấy ngay. Bà có thuốc độc trong nhà bếp, bà ăn mặc giống như đang sống ở thời thế kỷ thứ XVII, và bà có một lùm cây sồi xưa kia là nghĩa địa. Ngoài ra, theo lời ông Gray, thì nghĩa địa ấy có ma. Dù sao, đó cũng là lời người ta nói, và nếu đúng vậy, thì em sẽ không ngạc nhiên chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.