Thám tử rời sân khấu

Chương 17



Tôi viết những dòng này tại Eastbourne nơi tôi đến để gặp người hầu cũ của Poirot. George đã phục vụ bạn tôi trong nhiều năm. Cậu ta có đầu óc thực tế và cực kỳ được việc, mặc dù kém trí tưởng tượng. Tôi báo tin Poirot mất, và hắn phản ứng đúng như tôi dự đoán: dù rất buồn, hắn cố không để lộ trên nét mặt.

– Ông ấy có để lại thư cho tôi, phải không? Tôi hỏi.

– Thư cho ông? Không ạ, làm gì có.

Tôi lại chưng hửng. Gặng mãi, hắn vẫn một mực: Poirot không để lại thư từ gì. Tôi đành chịu.

– Thế thì tôi lầm. Giá như anh ở bên ông ấy lúc lâm chung, thì hay biết bao nhiêu.

– Vâng, tôi cũng muốn như thế.

– Nhưng vì bố cậu mất, tất nhiên cậu phải về chăm sóc.

George nhìn tôi, kinh ngạc:

– Xin lỗi, tôi không hiểu ông nói gì.

– Vì ông cụ đằng nhà mệt nặng, nên cậu phải nghỉ việc chỗ ông Poirot, không phải thế sao?

– Tôi có muốn bỏ ông ấy đâu. Tại ông Poirot bảo tôi đi.

– Bảo đi? Đến lượt tôi không hiểu.

– Không, ông ấy không đuổi tôi hẳn, một thời gian sau tôi sẽ trở lại. Nhưng tôi phải đi, theo ý của ông ấy. Ông còn cho tôi một món tiền kha khá để tạm về sống ở nhà.

– Tại sao như vậy?

– Tôi không biết, thưa ông.

– Anh không hỏi ông ấy?

– Không. Ông Poirot đã có ý kiến, tôi không đuợc phép hỏi lại.

– Ừ, phải – tôi hậm hự cho xong.

– Ông ấy rất thông minh, tôi phải kính nể. Ông ấy rất khó tính về khoản quần áo. Rồi còn râu, tóc, ông rất chăm chút.

– Ừ, cái bộ râu độc đáo!

Tôi xúc động nhớ lại, Poirot rất hãnh diện vì nó. George nói tiếp:

– Ông ấy thích bộ râu lắm. Tất nhiên, nay ít người để như thế, nhưng với ông lại rất hợp.

– Tôi đoán là ông ấy thường nhuộm râu và tóc.

– Râu thì có. Nhưng… nhiều năm nay ông ấy không đụng đến tóc.

– Vô lý! Tôi vẫn thấy tóc ông đen nhánh. Cứ như là… tóc giả.

George ho hắng mấy cái, vẻ khó nói:

– Xin lỗi, thưa ông, đúng là tóc giả. Mấy năm nay ông Poirot rụng hết một phần tóc, vì vậy ông quyết định dùng tóc giả.

Thật kỳ lạ, người hầu lại biết rõ chủ hơn người bạn thân thiết nhất là tôi. Tôi trở lại vấn đề đang thắc mắc.

– Vậy anh không biết tại sao Poirot lại bảo anh về nhà một gian à. Nghĩ kỹ xem nào.

– Tôi chỉ nghĩ ra một lý đo. Đó là vì ông muốn mượn Curtiss.

– Curtiss? Nhưng tại sao ông lại muốn thay người hầu?

George lại ho hắng:

– Xin lỗi, tôi thật khó nói. Nói thế này thì không phải, nhưng cái lần tôi gặp Curtiss, tôi thấy hắn không thông minh nhanh nhẹn. Khỏe mạnh đấy nhưng không phải loại người hầu phù hợp với ông Poirot. Hình như hắn có lúc đã làm việc ở một trại tâm thần.

Tôi đờ người, ngạc nhiên.

Cirtiss!

Có phải vì thế mà Poirot không chịu nói gì với tôi? Curtiss con người tôi không hề nghĩ tới. Phải, Poirot gợi ý để tôi tìm tên X trong số các khách trọ ở Styles, mặc dù ông biết hắn không nằm trong số đó.

Curtiss!

Có lúc làm việc trong một trại tâm thần. Mà tôi nghe nói nhiều người điều trị trong các trại kiểu đó sau được giữ lại luôn làm người phục vụ.

Một con người kỳ quặc, trí óc đần độn, đã từng phạm tội giết người trong một phút thẩn kinh hoảng loạn.

Nhưng nếu vậy thì…

Tôi có cảm giác như đã vén được đám mây đen.

Curtiss!…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.