Nhảy, nhảy, nhảy
Chương 09
Mười một giờ đêm hôm đó, tôi đã hết việc để làm. Tôi gần như đã làm hết mọi việc có thể. Cắt móng tay, tắm, ngoáy tai, thậm chí xem cả bản tin trên ti vi. Rồi tôi hít đất, tập động tác eo bụng, vươn người, ăn tối và đọc nốt cuốn sách. Nhưng tôi vẫn không buồn ngủ. Tôi nghĩ tới chuyện thử lại đi xem cái thang máy dành riêng cho nhân viên, nhưng vẫn quá sớm để làm việc đó. Tôi phải đợi tới sau nửa đêm khi nhân viên khách sạn bớt ra ra vào vào thì mới kiểm tra được.
Rốt cuộc, tôi quyết định lên quán bar trên tầng hai sáu. Tôi nhấm nháp một ly Martini trong khi thẫn thờ nhìn chăm chăm vào những đốm trắng đang cuộn xoáy rơi xuống trong khoảng không. Tôi nghĩ về những người Ai Cập cổ đại. Cố tưởng tượng ra cuộc sống của họ. Có những ai tham gia câu lạc bộ học bơi nhỉ? Chắc chắn là người trong gia tộc của Pharaoh, quý tộc, những kẻ thuộc tầng lớp trên. Giới thượng lưu ở Ai Cập cổ đại. Có lẽ bọn họ còn sở hữu hẳn một khúc sông Nile hoặc tự xây những hồ bơi đặc biệt để dạy nhau các kiểu bơi của giới thượng lưu nữa. Cuối cùng là một thầy dạy bơi đẹp trai, dễ mến, giống như anh chàng ngôi sao điện ảnh bạn tôi, người sẽ luôn nói những câu như, “Tuyệt vời, thưa Điện hạ, nếu Ngài vươn được cánh tay phải thêm một chút nữa thì càng tuyệt hơn.”
Làn nước xanh màu da trời của dòng sông Nile, ánh mặt trời chói chang (đương nhiên là phải có một dãy lều tranh và hàng cọ che bóng), những người lính được trang bị giáo mác để xua đuổi lũ cá sấu và dân thường, những cây sậy đong đưa trong gió, những người thuộc hoàng tộc của Pharaoh. Các hoàng tử lẽ tất nhiên là có, nhưng còn các công chúa thì sao? Phụ nữ thời đó có học bơi không nhỉ? Nữ hoàng Cleopatra chẳng hạn. Khi còn trẻ như Jodie Poster, liệu bà ta có say mê típ người như cậu bạn cùng lớp của tôi, anh thầy dạy bơi không nhỉ? Có thể lắm chứ. Đó là lý do anh chàng ở đó mà.
Ai đó nên làm một bộ phim như vậy. Ít nhất là tôi sẽ trả tiền để xem.
Không, thầy dạy bơi không thể có xuất thân hèn kém. Anh phải là con trai của vua nước Israel hay Assyria(14) hoặc nơi nào đó tương tự, bị bắt trong một trận chiến và giải về Ai Cập, một nô lệ. Thế nhưng kể cả khi là nô lệ, anh cũng không để mất phong thái quyến rũ của mình. Đó là điểm khiến anh chàng khác biệt với Charkon Heston(15) hay Kirk Douglas(16). Khi mỉm cười, anh để lộ hàm răng trắng sáng, và đi tiểu cũng không mất đi vẻ đạm nhã. Thế rồi, khi đứng bên bờ sông Nile, anh lấy ra một chiếc đàn ukulele(17) và cất lên một đoạn điệp khúc trong bài “Rock-u-Hula Baby.” Tất nhiên vai này chắc chắn là dành cho anh bạn cùng lớp tôi rồi.
14. Đất nước cổ đại ở Tây Á, nay là một phần của Iraq.
15. Diễn viên người Mỹ, nổi tiếng với các vai anh hùng như Moses trong bộ phim Mười điều răn của Chúa, Judah Ben trong Ben Hut.
16. Diễn viên Mỹ thủ vai chính trong bộ phim Spartacus.
17. Đàn ghi-ta Hawaii bốn dây.
Rồi đến một ngày, Pharaoh và đám tùy tùng xuất hiện. Khi đang cắt những bụi cỏ lau, anh chàng dạy bơi nhìn thấy một chiếc thuyền bị lật. Không một chút do dự, chàng ta nhảy ùm xuống, bơi một vòng điệu nghệ nhằm cứu một cô bé và đua với đàn cá sấu để trở lại bờ. Mọi hành động đều thể hiện nét duyên dáng đầy sức mạnh. Duyên dáng như khi thắp ngọn đèn Bunsen trong giờ thí nghiệm khoa học vậy. Pharaoh là người ấn tượng với anh chàng nhất, thầm nghĩ, đúng rồi, ta sẽ dùng gã này dạy bơi cho các hoàng tử. Tên thầy dạy bơi cũ vì không nghe lời nên đã bị ném xuống hố sâu không đáy chỉ mới tuần trước. Do vậy, người bạn cùng lớp của tôi trở thành Thầy dạy bơi Hoàng gia. Anh chàng vô cùng dễ mến, nên rất được mọi người mến mộ. Đêm xuống, các thị nữ xức dầu thơm và nước hoa lên khắp người, rón rén đến bên giường anh. Các công chúa và hoàng tử đều thật lòng khâm phục anh.
Chuyển sang một cảnh giống kiểu như trong phim Người đẹp mặc đồ tắm hay Quân vương và thiếp. Cậu bạn cùng lớp tôi và các công chúa hoàng tử đang trong một cảnh bơi phối hợp hoành tráng mừng sinh nhật Pharaoh. Pharaoh vô cùng vui vẻ, địa vị của chàng thanh niên theo đó được nâng lên đáng kể. Tuy nhiên, thầy dạy bơi không vì thế mà tự cao tự đại. Anh chàng là mẫu mực về đức khiêm nhường. Nụ cười của anh vẫn luôn như vậy, và đi tiểu cũng vẫn thanh lịch. Khi lên giường với một thị nữ nào đó, anh sẽ dành cả giờ đồng hồ để âu yếm, đưa nàng ta lên cực khoái, rồi sau đó vuốt ve tóc nàng và nói: “Nàng là người đàn bà tuyệt vời nhất.” Đúng là một người đàn ông tốt.
Trong một khoảnh khắc, tôi cố hình dung cảnh ngủ cùng một cung nữ Ai Cập như thế nào, nhưng không tài nào mộng tưởng ra được. Càng cố gắng, tôi càng bị kéo lại về những hình ảnh trong bộ phim Cleopatra của hãng 20th Century Fox. Rất sử thi Elizabeth Taylor, Richard Burton, Red Harrison. Một đám nữ nô lệ “Ngoại lai kiểu Hollywood”, chân dài, da màu ô liu phe phẩy những chiếc quạt cán dài sau lưng Liz, người đang xoay xở đủ tư thế hấp dẫn để quyến rũ anh bạn cùng lớp của tôi. Khả năng đặc biệt của một người đàn bà Ai Cập nguy hiểm.
Nhưng Jodie Foster Cleopatra đã hoàn toàn bị anh hớp hồn.
Phải thừa nhận là không có gì đặc biệt, nhưng đó mới là phim ảnh.
Anh chàng dạy bơi cũng rất có cảm tình với Jodie Cleopatra.
Nhưng anh không phải là chàng trai duy nhất say mê Jodie Cleopara. Có một chàng hoàng tử Arập cũng yêu nàng say đắm. Chàng ta yêu nàng tới mức chỉ cần nghĩ đến nàng đã đủ khiến đôi chân chàng nhảy múa. Vai này hoàn toàn thích hợp với Michael Jackson. Vì tình yêu với nàng, chàng đã vượt cả chặng đường dài qua sa mạc Arập để tới Ai Cập. Chúng ta thấy cả cảnh chàng hoàng tử nhảy múa quanh đống lửa trại của thương đoàn, tay lắc lục lạc, miệng hát bài “Billie Jean.” Đôi mắt chàng lấp lánh dưới ánh sáng những vì sao. Lẽ dĩ nhiên sẽ có cảnh đối mặt giữa Michael Jackson và anh bạn cùng lớp của tôi, thầy dạy bơi. Cuộc chạm trán của những kẻ đang yêu…
Đang nghĩ tới đây thì tay bartender tới và nói xin lỗi, đến giờ đóng cửa rồi. Đã mười hai giờ mười lăm; tôi là người khách cuối cùng trong quán, những chiếc ly đã được lau khô bằng khăn bông, tay bartender đã dọn dẹp gần xong. Tôi ngồi nghĩ ngợi chuyện tầm phào này lâu thế hay sao? Thật là đồ ngu! Tôi ký hóa đơn, uống nốt ly martini rồi ra ngoài, lê bước tới chỗ thang máy, đôi tay nhàn hạ nhét trong túi.
Mà, không biết Jodie Cleopatra có bị buộc phải cưới em trai mình không nhỉ? Kịch bản tưởng tượng của tôi có sức sống riêng, tôi không sao gạt nó ra khỏi đầu mình. Những hình ảnh vẫn tiếp tục hiện lên. Người em trai ươn hèn và gian ác của nàng. Ai thích hợp với vai này nhỉ? Woody Allen? Đừng đùa chứ. Đây không phải một vở hài kịch. Chúng ta không cần một anh hề hoàng gia chỉ biết nô đùa ngớ ngẩn và tự đánh vào đầu bằng một cái vồ nhựa.
Nhân vật em trai sẽ tính sau vậy. Pharaoh thì chắc phải là Laurence Olivier đóng rồi. Lúc nào cũng bị đau nửa đầu, lúc nào cũng phải day ngón tay lên thái dương. Ông ta sẵn sàng ném bất cứ ai không hợp ý xuống hố không đáy hoặc bắt kẻ đó phải bơi trên sông Nile cùng bầy cá sấu. Thông minh, tàn bạo và dễ kích động. Moi mắt người ta rồi quăng kẻ khốn khổ đó vào sa mạc.
Ồ, phân vai, phân vai, và thang máy đã lên tới nơi. Cửa mở, vô cùng im lặng. Tôi bước vào và nhấn số 15. Rồi lại tiếp tục thả hồn theo bộ phim về Ai Cập của mình. Không phải tôi thực sự muốn thế, nhưng chẳng có cách nào dừng lại.
Cảnh quay được chuyển sang một vùng hoang mạc. Không ai biết rằng, trong một hang động ở vùng hoang vu nhất ấy, có một nhà tiên tri đã bị Pharaoh đuổi đi còn sống đơn độc. Với đôi mắt bị khoét, ông đã sống sót một cách kỳ diệu trong chuyến đi vượt sa mạc đằng đẵng. Bộ da cừu bảo vệ ông khỏi những tia nắng khắc nghiệt. Ông ẩn mình hoàn toàn trong bóng tối, ăn châu chấu và cỏ dại. Nhà tiên tri có tâm nhãn và nhìn thấy tương lai. Ông nhìn thấy trước sự sụp đổ của vương triều Pharaoh. Sự suy tàn Ai Cập, một thế giới mới thay đổi trên nền của nó.
Đó là Người Cừu, tôi nghĩ vậy. Người Cừu ư?
Cửa thang máy lặng lẽ mở, tôi bước ra không nghĩ ngợi. Người Cừu ư? Ở Ai Cập cổ đại? Có phải tất cả chỉ là một đống nhào trộn vô nghĩa hay không? Tôi đứng đó, tay đút trong trong túi quần và nghĩ ngợi trong bóng tối bao trùm.
Bóng tối bao trùm ư?
Tới lúc này tôi mới nhận ra ánh sáng đã hoàn toàn biến mất. Không cả một đám sáng nhỏ. Khi cửa thang máy đóng lại sau lưng, tôi bị bao trùm trong màn tối tối đen và đặc quánh như sơn mài. Tôi không thể thấy cả bàn tay của mình. Tiếng nhạc nhè nhẹ cũng không còn nữa(18). Không “Love is blue”, không “A Summer Place.” Không khí lạnh lẽo và ẩm mốc.
Tôi đứng đó một mình, lạc lõng trong cõi hư không.
18. Nguyên văn: The Muzak, là loại nhạc nhẹ được phát đều đặn không ngừng ở những nơi công cộng như sân bay, ga tàu, sảnh khách sạn để làm khách hàng thư giãn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.