Nhảy, nhảy, nhảy

Chương 44 (Hết)



Yumiyoshi quay lại lúc sáu giờ ba mươi, vẫn mặc đồng phục, chỉ có chiếc áo sơ mi là khác. Cô mang theo một túi quần áo, các đồ dùng trong nhà tắm và mỹ phẩm.

“Anh không biết,” tôi nói. “Đến một lúc nào đó họ sẽ phát hiện ra.”

“Đừng lo anh, em đâu phải là người bất cẩn,” cô nói, mỉm cười vắt áo khoác lên thành ghế.

Rồi chúng tôi ngồi trên sofa và ôm nhau thật chặt.

“Em đã nghĩ về anh cả ngày hôm nay,” cô nói. “Anh biết đấy, chẳng phải tuyệt vời sao khi em có thể làm việc cả ngày, rồi đến tối lại trốn lên phòng anh? Chúng ta sẽ dành cả đêm cho nhau, rồi đến sáng em lại đi làm luôn?”

“Một chỗ làm việc tiện như ở nhà,” tôi đùa. “Nhưng không may là anh không thể chi trả cho căn phòng này mãi được. Và sớm muộn gì họ cũng phát hiện ra chúng ta.”

“Chẳng có gì êm đẹp trong thế giới này cả.”

“Phải, đúng là như vậy.”

“Nhưng thêm vài đêm nữa thì không sao, phải không?”

“Anh tưởng tượng được chuyện gì sắp xảy ra.”

“Được rồi. Em sẽ hạnh phúc trong mấy ngày đó. Cả hai chúng ta cứ ở lại trong khách sạn này đi.”

Rồi cô thoát y, gấp gọn gàng từng món đồ. Cô tháo đồng hồ và kính, đặt lên bàn. Rồi chúng tôi làm tình cả tiếng, cho tới khi cả hai cùng kiệt sức. Không có kiểu kiệt sức nào tuyệt hơn thế.

“Ừm,” Yumiyoshi rên rỉ. Rồi cô rúc vào cánh tay tôi mà ngủ. Một lúc sau, tôi dậy, tắm rửa và uống một cốc bia. Tôi ngồi, ngắm khuôn mặt đang ngủ của Yumiyoshi. Cô ngủ ngon quá.

Gần tám giờ, Yumiyoshi tỉnh giấc và thấy đói. Chúng tôi gọi phục vụ phòng mang bánh sandwich và mì ống bỏ lò lên. Đồng thời, cô cất đồ của mình vào tủ, và khi nghe tiếng gõ cửa của người trực tầng, cô trốn vào phòng tắm. Chúng tôi ăn rất vui vẻ.

“Anh sẽ nghĩ về điều này suốt buổi chiều nay,” tôi bắt đầu bằng câu chuyện lúc nãy. “Không còn gì cho anh ở Tokyo nữa. Anh có thể chuyển tới đây tìm việc.”

“Anh sẽ sống ở đây ư?”

“Phải, anh sẽ sống ở đây, tôi trả lời.” Anh sẽ thuê một căn hộ và bắt đầu cuộc sống mới ở đây. Em có thể đến đó bất cứ lúc nào em muốn. Em có thể ở qua đêm nếu em thích. Chúng ta có thể thử như vậy một thời gian. Nhưng anh có cảm giác mọi chuyện sẽ ổn. Anh sẽ được trở về thực tại. Anh sẽ cho em không gian để thư giãn. Và điều này sẽ mang chúng ta lại bên nhau.

Yumiyoshi mỉm cười và tặng tôi một cái hôn thật kêu. “Tuyệt vời!”

“Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau này. Nhưng anh có linh cảm tốt về chuyện này. Như anh vừa nói đấy.”

“Không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai. Em không lo về điều đó. Ngay bây giờ thì nó thật tuyệt vời! Ôi, tuyệt vời nhất trong những điều tuyệt vời!”

Tôi gọi quầy phục vụ mang lên một thùng đá, và Yumiyoshi lại phải trốn trong nhà tắm. Và trong lúc cô ở đó, tôi lấy chai vodka và nước ép cà chua mà tôi đã mua trên phố lúc chiều, pha hai ly Bloody Mary. Không chanh thái lát hay Lea&Perrins, nhưng cũng rất ngon. Chúng tôi uống mừng. Vì chính chúng tôi. Tôi bật nút phát nhạc cạnh giường và mở kênh nhạc Pops. Rồi chúng tôi cùng lâng lâng trong khúc “Strangers in the Night” của Mantovani. Chắc hẳn tôi không phàn nàn lấy một lời nào.

“Anh nghĩ đến mọi thứ,” Yumiyoshi nói. “Còn em, bây giờ, em chỉ mơ được một ly Bloody Mary thôi. Làm sao mà anh biết được thế?”

“Nếu tập trung nghe, em có thể nghe thấy những điều này. Nếu nhìn cẩn thận, em sẽ thấy mình đang muốn gì.”

“Châm ngôn à?”

“Không, một câu bình thường thôi. Sự trải nghiệm được thể hiện bằng lời.”

“Anh nên tập trung viết những thứ gợi hứng thú cho người ta ấy.”

Mỗi người uống ba ly Bloody Mary. Rồi chúng tôi lại trút bỏ quần áo và nhẹ nhàng làm tình với nhau.

Tại một thời khắc, trong lúc làm tình, tôi nghĩ mình đã nghe thấy âm thanh cọt kẹt của cái thang máy ở khách sạn Cá Heo cũ đang chạy lên. Phải rồi, nơi này chính là đầu mối, là mấu chốt. Đây là nơi mọi thứ được liên kết lại và tôi chính là một phần trong đó. Nơi đây là thực tại, tôi không cần phải đi xa hơn nữa. Tôi đã ở đó rồi. Tất cả những điều tôi cần làm là khôi phục mối nối để được kết nối trở lại. Đó là thứ mà tôi đã tìm kiếm trong bao năm nay. Đó là điều mà Người Cừu đã gắn kết.

Đến nửa đêm, chúng tôi ngủ thiếp đi.

Yumiyoshi lay người tôi. “Dậy đi,” cô cuống quýt gọi. Ngoài kia trời đang tối dần. Đầu tôi vẫn còn chìm một nửa trong vũng lầy ấm áp của vô thức. Đèn cạnh giường đã bật. Đồng hồ chỉ hơn ba giờ một chút.

Cô mặc đồng phục khách sạn, bám chặt vai tôi và lay tôi dậy, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là sếp của cô phát hiện ra chuyện của hai chúng tôi.

“Dậy đi, dậy đi nào, xin anh đấy,” cô năn nỉ tôi.

“Anh dậy rồi đây,” tôi nói. “Có chuyện gì vậy?”

“Nhanh lên, mặc quần áo vào.”

Tôi nhanh nhẹn mặc áo phông, quần jeans, áo gió và xỏ chân vào đôi giày đế mềm. Chỉ mất chưa đầy một phút. Rồi Yumiyoshi cầm tay dẫn tôi ra cửa, và chỉ hé mở ra chừng hai, ba centimet.

“Nhìn này,” cô nói. Tôi nhìn qua khe cửa hé. Cả hành lang tối đen kịt. Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Bóng tối dày đặc, sền sệt và lạnh lẽo. Sâu tới mức tưởng chừng như chỉ cần thò một tay là sẽ bị hút vào trong ấy. Và tiếp theo là cái mùi mốc meo quen thuộc, mùi của báo cũ. Cái mùi như đã bị lên men trong một thời gian dài.

“Lại là bóng tối đó,” cô nói.

Tôi vòng tay ôm eo và kéo cô lại gần. “Không có gì phải sợ cả,” tôi hỏi. “Đừng sợ. Chẳng có chuyện gì xấu đâu. Đây là thế giới của anh. Lần đầu em nói chuyện với anh cũng vì bóng tối này. Đó là lý do chúng ta biết đến nhau. Thật đấy, nó không có gì đâu.”

Nhưng tôi cũng không chắc lắm. Thực tế, tôi sợ rởn cả gai ốc. Sợ gần phát điên, mặc dù tôi đã phải tự trấn an mình. Nỗi sợ ấy thật rõ ràng và bản năng; nó rộng khắp, lâu đời và ẩn chứa trong gien di truyền. Nỗi sợ bóng tối. Nó nuốt chửng lấy ta, làm cho người ta vặn vẹo rồi khiến ta tan biến trong thinh không. Có cá thể sống nào tự tin trước bóng tối được đây? Trong bóng tối tôi không thấy gì cả. Mọi thứ có thể xoắn lại, quay vòng và biến mất. Bản chất của bóng tối – hư không – đã nói lên tất cả.

“Được rồi nào,” tôi lại đang cố gắng tự trấn an bản thân, “Không có gì phải sợ cả.”

“Giờ chúng ta phải làm gì?” Yumiyoshi hỏi.

Tôi đi vào và nhanh chóng lấy cái bút máy kiêm đèn pin và cái bật lửa Bic mà tôi luôn đem theo phòng khi có chuyện xảy ra.

“Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết chuyện này,” tôi nói. “Anh trở về khách sạn này để gặp hai người. Em là một, người kia là một người đàn ông ở một nơi nào đó trong bóng tối này. Ông ấy đang đợi anh.”

“Người trong căn phòng đó à?”

“Phải.”

“Em sợ. Em sợ lắm.” Yumiyoshi run rẩy nói. Ai trách được cô chứ?

Tôi hôn lên lông mày cô. “Đừng sợ. Anh sẽ ở bên em. Đưa tay cho anh. Nếu chúng ta không rời nhau, chúng ta sẽ an toàn. Cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không được rời khỏi nhau. Em hiểu chứ? Chúng ta phải ở bên nhau.” Rồi chúng tôi bước ra hành lang.

“Chúng ta đi hướng nào?” cô lo lắng hỏi.

“Bên phải,” tôi trả lời. “Luôn luôn là bên phải.

Chúng tôi soi đèn xuống chân và bước đi chậm rãi, thận trọng. Giống như lần trước, hành lang không còn là khách sạn Cá Heo mới nữa. Thảm đỏ đã sờn, sàn nhà lún, tường thạch cao biến màu và lốm đốm nâu. Nó giống khách sạn Cá Heo cũ, mặc dù nó không phải là khách sạn Cá Heo cũ. Đi được một chút, giống như lần trước, hành lang ngoặt sang phía phải. Chúng tôi rẽ, nhưng giờ có thứ gì đó khác biệt. Không còn ánh sáng trước mặt nữa, không còn ánh nến hắt qua khe cửa. Tôi tắt đèn pin đi để chắc chắn. Không một chút ánh sáng nào, không một chút nào.

Yumiyoshi nắm chặt tay tôi.

“Cánh cửa đó đâu rồi?” tôi hỏi, giọng tôi nghe khô khốc và không có sinh khí, dường như đó không còn là giọng tôi nữa. “Trước đây khi anh…”

“Em cũng vậy, em đã nhìn thấy một cánh cửa ở đâu đó.”

Chúng tôi đứng đó, ở khúc quanh của hành lang. Chuyện gì đã xảy ra với Người Cừu? Hay là ông ấy đang ngủ? Chẳng phải ông ấy nên để đèn hay sao? Để làm dấu hiệu? Đó chẳng phải toàn bộ lý do ông ta ở đấy hay sao? Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?

“Mình quay lại đi,” Yumiyoshi nói. “Em không thích bóng tối. Chúng ta có thể thử lại vào một lần khác. Em không muốn mạo hiểm với vận may của chúng ta.”

Cô nói có lý. Tôi cũng không thích bóng tối, và tôi có linh cảm rằng có điều gì không hay đã xảy ra. Nhưng tôi từ chối bỏ cuộc.

“Chúng ta cứ đi đi,” tôi nói. “Có thể người đó đang cần chúng ta. Đó là lý do chúng ta vẫn bị thắt chặt vào thế giới này,” tôi bật đèn pin lên. Một tia sáng hẹp màu vàng xuyên qua bóng tối. “Giờ thì bám vào tay anh. Anh cần chắc rằng chúng ta vẫn ở bên nhau. Nhưng không có gì đáng sợ cả. Chúng ta vẫn ở đây, chúng ta không đi đâu cả. Chúng ta sẽ trở lại bình an vô sự.”

Chúng tôi tiến về phía trước, từng bước một, chậm rãi và thận trọng hơn cả trước đó. Hương thơm dịu dàng trên mái tóc của Yumiyoshi trôi qua trong bóng tối, kích thích các giác quan của tôi. Bàn tay cô nhỏ bé, ấm áp và rắn chắc.

Rồi chúng tôi thấy nó. Cánh cửa dẫn tới căn phòng của Người Cừu khép hờ, và qua khe hở đó, chúng tôi có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, mùi ẩm mốc hồi trước. Tôi gõ cửa. Cũng như trước, tiếng gõ cửa vang lên to khác thường. Tôi gõ cửa ba lần. Rồi chúng tôi đợi. Hai mươi giây, ba mươi giây. Không có ai trả lời. Ông ấy đang ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đừng nói với tôi rằng ông ấy đã chết! Đúng thật, lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, trông người đàn ông đó không được khỏe. Ông ấy không thể sống mãi được. Ông ấy cũng phải già đi rồi chết. Nhưng nếu ông ấy chết, ai sẽ giúp tôi kết nối với thế giới này?

Tôi đẩy cửa và kéo Yumiyoshi vào phòng. Tôi rọi đèn pin ra xung quanh. Căn phòng này vẫn không có gì thay đổi. Sách báo cũ vứt bừa bãi khắp nơi, một chiếc bàn nhỏ, bên trên có một cái đĩa để cắm nến, một lớp sáp dày năm centimet đông cứng. Tôi dùng cái bật lửa Bic châm nến.

Người Cừu không có ở đây.

Có phải ông ta chỉ ra ngoài một lát?

“Người đàn ông đó là ai?” Yumiyoshi hỏi.

“Người Cừu,” tôi trả lời. “Ông ấy quản lý thế giới này. Ông ấy hiểu rằng mọi thứ đều được nối lại với nhau, đảm bảo rằng các mối liên kết được tạo ra. Ông nói mình giống cái tổng đài điện thoại. Ông ấy già, khoác một bộ lông cừu trên người. Đây là nơi ông ấy sống. Ẩn dật.”

“Ông ta trốn tránh điều gì?”

“Chiến tranh, văn minh, luật pháp, hệ thống… những thứ Người Cừu không thích.”

“Nhưng ông ấy không có ở đây. Ông ấy đã đi rồi.”

Tôi gật đầu. Và khi tôi làm thế, một cái bóng khổng lồ cong cong hất lên tường. “Phải, ông ấy đi rồi. Mặc dù trước kia ông ấy đã từng ở đây.”

Chúng tôi đang ở tận cùng thế giới. Phải, nơi những người cổ đại coi là tận cùng của thế giới, nơi mọi thứ biến thành hư vô. Chỉ có chúng tôi đứng ở đó, cả hai chúng tôi. Và xung quanh chúng tôi. Tất cả đều là khoảng trống lạnh lẽo bao la. Chúng tôi nắm tay nhau chặt hơn.

“Có thể ông ấy chết rồi,” tôi nói.

“Sao anh có thể nói chuyện đấy ở trong bóng tối chứ? Hãy nghĩ tích cực hơn đi,” Yumiyoshi nói. “Có thể ông ta ra ngoài mua sắm, phải không? Có lẽ là ông ta hết nến.”

“Cũng có thể ông ta đi lấy tiền hoàn thuế.” Ngay cả trong ánh đèn nhờ nhờ, tôi cũng có thể thấy Yumiyoshi mỉm cười. Chúng tôi ôm nhau. “Em biết đấy,” tôi nói, “vào những ngày nghỉ, chúng ta sẽ lái xe đi nhiều nơi.”

“Chắc chắn rồi,” cô đáp.

“Anh sẽ gửi chiếc Subaru của anh lên đây. Nó đã cũ rồi, nhưng tốt lắm. Nó chạy vẫn ổn. Anh thích nó hơn chiếc Maserati. Anh nói thực đấy.”

“Tất nhiên rồi,” cô đáp. “Chúng ta sẽ đi đến bất cứ đâu và xem thật nhiều thư cùng nhau.”

Chúng tôi ôm nhau thêm một chút nữa. Rồi Yumiyoshi cúi xuống để nhặt một cuốn sách nhỏ trong đống báo cũ dưới chân cô. Tìm hiểu nghề nuôi cừu vùng Yorkshire. Nó đã ngả sang màu nâu, phủ đầy bụi.

“Mọi thứ trong căn phòng này đều liên quan đến cừu,” tôi giải thích. “Trong khách sạn Cá Heo cũ, cả một tầng đã được dành riêng cho việc nghiên cứu cừu. Ở đó có Giáo sư Cừu, chính là cha đẻ của người quản lý khách sạn. Và anh đoán Người Cừu đã thừa hưởng tất cả những công trình nghiên cứu này. Nhưng chúng hết hữu ích rồi. Không ai muốn đọc những thứ đó. Nhưng Người Cừu vẫn cố bảo quản.”

Yumiyoshi lấy đèn pin của tôi và lướt qua cuốn sách. Tôi vẫn quan sát chiếc bóng của mình, tự hỏi không biết Người Cừu đang ở đâu, rồi đột nhiên tôi đần người ra khi nhận thấy một điều rất đáng sợ: tôi đã để tuột tay của Yumiyoshi mất rồi.

Tim tôi như nhảy lên tận cổ họng. Tôi chưa bao giờ rời tay khỏi cô ấy. Người tôi phát sốt, mồ hôi vã ra như tắm. Tôi cuống cuồng chộp lấy cổ tay cô. Nếu chúng ta không rời xa nhau, chúng ta sẽ được an toàn. Nhưng đã quá muộn. Đúng vào khoảnh khắc tôi vươn tay ra đó, cơ thể Yumiyoshi đã bị hút vào bức tường. Giống như Kiki đi xuyên qua bức tường trong căn phòng chết chóc đó. Giống như vùng cát lún vậy. Cô ấy đã đi mất, cô ấy đã biến mất cùng ánh sáng đèn pin.

“Yumiyoshi,” tôi hét lên.

Không ai trả lời. Sự tĩnh lặng và lạnh lẽo bao trùm cả không gian, bóng tối trở nên sâu thẳm hơn.

“Yumiyoshi,” tôi hét lên lần nữa.

“Ở đây này, đơn giản thôi mà,” giọng Yumiyoshi vang lên phía bên kia bức tường. “Đơn giản lắm. Anh có thể đi xuyên qua bức tường.”

“Không!” tôi hét lên. “Đừng để bị lừa. Em nghĩ điều đó đơn giản, nhưng em sẽ không bao giờ quay trở lại được đâu. Ở đó khác lắm. Đó là một thế giới khác. Không giống ở đây đâu.”

Không có câu trả lời nào từ phía cô cả. Yên lặng bao trùm căn phòng, nhấn chìm mọi thứ khiến tôi có cảm giác mình đang ở dưới đáy đại dương.

Nỗi thất vọng bơ vơ tràn ngập trong tôi. Yumiyoshi đã đi rồi. Sau tất cả những chuyện đó, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô được nữa. Cô đã đi thật rồi.

Không còn thời gian để nghĩ ngợi nữa. Tôi đứng đây làm gì? Tôi yêu cô, tôi không thể mất cô. Tôi liền theo cô vào trong bức tường. Tôi nhận ra mình đi xuyên qua một túi khí trong suốt.

Mát mẻ như trong làn nước. Thời gian dao động, tính liên tục bị bóp méo, trọng lực mất đi sức mạnh. Kỷ niệm, ký ức bay hơi như hơi nước. Da thịt tôi thoái hóa với tốc độ cao. Tôi đã đi xuyên qua chiếc nút khổng lồ và phức tạp trong ADN của chính mình. Mặt đất mở rộng, rồi bị làm lạnh và co lại. Cừu chết đuối trong hang. Biển là một khái niệm khổng lồ, mưa lặng lẽ rơi xuống mặt nước bao la đó. Những người không có gương mặt đứng trên bãi căn cứ quân sự nhìn chằm chằm ra phía biển. Một ống chỉ thời gian dài vô tận vắt ngang bầu trời. Hư không bao bọc lấy những bóng ma và bị bao trùm bởi một hư không lớn hơn. Thịt tan chảy chỉ còn lại xương và bay đi như những hạt bụi. Một cái chết thật sự, không thể thay đổi được nữa, ai đó đã nói. Cúc cu. Cơ thể tôi phân hủy, bị thổi bay đi – và rồi tái tạo nguyên vẹn như ban đầu.

Tôi trồi lên qua lớp hỗn độn đó, trần truồng, trên giường. Trời tối, nhưng không phải là bóng tối đen kịt như sơn mài mà tôi sợ hãi. Tôi vẫn không thấy gì. Tôi giơ tay ra. Không có ai bên tôi. Tôi một mình, bị bỏ rơi, ở nơi tận cùng của thế giới.

“Yumiyoshi,” tôi gào lên xé họng. Nhưng không có âm thanh vang lên, trừ một tiếng khô khốc kèn kẹt trong cổ. Tôi lại hét lên. Và rồi tôi nghe thấy một tiếng lách cách nhỏ.

Đèn bật sáng. Yumiyoshi ngồi trên sofa mỉm cười, cô đã mặc áo, váy và đi giày. Chiếc áo khoác xanh nhạt của cô vẫn vắt trên thành ghế. Tay tôi bấu chặt tấm chăn. Tôi từ từ thả lỏng các ngón tay, cảm giác sự căng thẳng từ từ tan biến.

Tôi lau mồ hôi trên mặt. Tôi đã trở lại phía bên này rồi. Ánh sáng tràn ngập trong căn phòng này là thật.

“Yumiyoshi,” tôi khàn giọng nói.

“Vâng?”

“Có thật em đang ở đó không?”

“Tất nhiên rồi, em ở đây.”

“Em không biến mất phải không?”

“Không. Con người ta đâu có dễ dàng biến mất như vậy được.”

“Vậy đó chỉ là một giấc mơ.”

“Em biết. Em đã ở đây suốt và nhìn anh. Anh ngủ, mơ và gọi tên em. Em nhìn anh trong bóng tối. Anh biết đấy, em có thể nhìn thấy anh mà.”

Tôi nhìn đồng hồ. Gần bốn giờ, gần sáng, Đây là khoảng thời gian các suy nghĩ chìm sâu nhất. Tôi lạnh, cơ thể cứng đờ. Vậy đó là một giấc mơ à? Người Cừu ra đi, Yumiyoshi biến mất, nỗi đau và sự thất vọng. Nhưng tôi vẫn nhớ cảm giác nắm bàn tay Yumiyoshi. Cảm giác ấy vẫn còn trong tôi. Thực hơn cả hiện thực.

“Yumiyoshi?”

“Vâng?”

“Sao em lại mặc quần áo?”

“Em muốn ngắm anh khi đang mặc quần áo,” cô trả lời.

“Em không phiền nếu lại cởi ra chứ?” tôi hỏi cô. Đó cũng là một cách để tin chắc vào hiện thực.

“Không hề gì,” cô nói rồi cởi quần áo và trườn người vào chăn. Cơ thể cô ấm và mịn màng, với trọng lượng của người thực.

“Em đã nói với anh con người ta không biến mất dễ dàng như thế,” cô nói.

Thật sao? Tôi nghĩ và ôm cô vào lòng. Không, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Thế giới này mong manh và dễ vỡ hơn chúng ta vẫn tưởng.

Vậy bộ xương người thứ sáu là ai? Người Cừu ư? Hay là một ai khác? Hay chính tôi? Ngồi đợi trong căn phòng hoàng hôn xa xăm ấy. Xa xa, tôi nghe tiếng vọng của khách sạn Cá Heo cũ, giống một chuyến tàu đêm. Tiếng cót két của thang máy, đi lên, lên nữa rồi dừng lại. Có ai đó đang bước trên hành lang, có ai đó đang mở cửa, có ai đó đang đóng cửa. Đó là khách sạn Cá Heo cũ. Tôi có thể khẳng định điều đó. Bởi vì tôi là một phần của nó. Và có ai đó đang khóc vì tôi. Khóc vì tôi bởi tôi không khóc được.

Tôi hôn lên mí mắt của Yumiyoshi.

Cô rúc vào khúc gập cánh tay tôi và ngủ thiếp đi. Nhưng tôi không ngủ được. Cơ thể tôi không tài nào ngủ được. Mắt tôi mở to như cái giếng cạn. Tôi ôm Yumiyoshi thật chặt, và tôi đã khóc. Tôi khóc tự bên trong. Tôi khóc cho tất cả những gì tôi đã đánh mất và những gì tôi sẽ mất. Yumiyoshi nhẹ nhàng như tiếng tích tắc của đồng hồ, hơi thở cô phả một đốm âm ấm, ẩm ướt trên tay tôi. Hiện thực.

Cuối cùng bình minh cũng trườn lên thân thể chúng tôi. Tôi nhìn kim giây trên đồng hồ báo thức chạy vòng tròn theo thời gian thực. Dần dần, tiến về phía trước.

Tôi biết mình sẽ ở lại.

Giờ đây, ánh sáng ban mai mùa hè rọi qua cửa sổ, hắt xuống sàn nhà những hình chữ nhật xiên nghiêng.

“Yumiyoshi,” tôi thì thầm. “Sáng rồi đấy em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.