Ngọn hải đăng nơi cuối trời

Chương VII: HANG ĐÁ



Đối với Vasquez đáng thương, đêm hôm đó thật khủng khiếp. Hai chiến hữu không may mắn của anh đã bị sát hại, xác bị ném xuống biển chờ cho nước thủy triều cuốn ra khơi! Anh không dám nghĩ đến điều nếu anh không trực đêm qua thì cái chết ấy đã được dành cho anh. Anh chỉ luôn nhớ tới hai người bạn mà anh vừa mất đi vĩnh viễn.

Tội nghiệp cho Moriz và Felipe! Anh tự nhủ, hai đứa vì tin người nên đã ra để giúp bọn khốn nạn đó, thế mà chúng đã tiếp đón bằng những phát súng! Ta không còn được gặp lại hai đứa ấy nữa. Chúng nó cũng sẽ không còn bao giờ gặp lại đất nước, gặp lại người thân! Và còn vợ của thằng Moriz nữa, cô ấy đã chờ nó từ hai tháng nay… và khi hay tin đã chết thì…

Vasquez cảm thấy rụng rời. Đấy là tình cảm chân thành anh dành cho hai đồng đội của mình. Anh đã quen họ từ nhiều năm qua. Cũng do lời nói của anh mà họ đã xin ra hải đăng… và giờ đây, chỉ còn lại mình anh!

Nhưng chiếc thuyền buồm này từ đâu đến và bọn cướp nào đang ở trên ấy? Tàu mang cờ của nước nào và tại sao nó lại vào neo đậu trong vịnh Elgor? Bọn chúng có biết rõ vịnh này không? Chúng đến đây để làm gì? Và tại sao khi vừa mới đổ bộ lên tháp đèn chúng lại tắt ngay đèn đi?…

Phải chăng chúng đang tìm cách ngăn trở mọi tàu thuyền qua lại trên vịnh? Những câu hỏi đó cứ dồn dập đến mà anh không tài nào hiểu được. Anh cũng chẳng kịp nghĩ tới sự hiểm nguy đang xảy ra cho bản thân. Tất nhiên thế nào kẻ bất lương kia cũng biết được trên hải đăng có ba người gác. Và chúng sẽ truy tìm kẻ thứ ba? Liệu chúng có phát hiện ra anh ở đây không?

Từ nơi ẩn nấp trên bờ vịnh, cách vũng neo đậu chỉ khoảng hai trăm bước, Vasquez nhìn rất rõ các ngọn đèn hiệu trên chiếc thuyền buồm, và cả ánh sáng lọt ra từ cửa sổ nơi ở cũ của mình. Liệu chúng có phải đồng hương hay chúng là người Chilé, người Pêru, người Mêhicô… vì tất cả những nước này đều nói tiếng Tây Ban Nha cả?

Cuối cùng, vào khoảng mười giờ đêm, tất cả ánh sáng đều tắt và tất cả cảnh vật chìm trong sự im lặng của đêm đen. Tuy nhiên, Vasquez không thể nào ở tại chỗ này được, ban ngày rất trống trải. Không thể chờ mong ở lũ cướp này chút tình thương nào cả, cần phải di chuyển ngay ra ngoài tầm săn đuổi của chúng. Mà di chuyển về hướng nào chứ?

Về phía trong đảo thôi. Ở đó anh sẽ được tương đối an toàn. Hay là tìm cách chạy ra cửa vịnh để may ra sẽ được một chiếc tàu nào đi ngang qua cứu giúp? Nhưng dù đi vào phía trong hay đi ra bờ vịnh thì lấy gì mà sống cho tới lúc có tổ gác khác ra thay thế? Chỗ lương thực anh mang theo rồi cũng sẽ hết. Sau bốn mươi tám tiếng nữa anh sẽ không còn gì để ăn. Rồi sẽ sống sao đây? Anh cũng chẳng có dụng cụ gì để đánh bắt cá! Rồi làm thế nào để có lửa? Liệu có thể sống nhờ vào toàn tôm cá, sò, ốc… không?

Cuối cùng thì anh cũng lấy lại được nghị lực, phải liều chơi trò may rủi thôi. Đấy là ra tìm chỗ nào ở ngoài bờ vịnh San Juan để nghỉ qua đêm. Sáng mai sẽ tính sau.

Vasquez bèn rời chỗ núp, nơi có thể quan sát chiếc thuyền buồm. Anh cố gắng không để phát ra tiếng động hay bóng dáng mình. Bọn bất lương sẽ tự cho là an toàn ở trong vịnh này, nên chắc chúng cũng chẳng buồn canh gác cẩn mật làm gì.

Vasquez bèn men theo bờ vịnh phía bắc, đi núp dưới chân vách đá. Tai anh nghe rõ tiếng nước triều đang xuống và tiếng kêu của vài con chim biển đi kiếm ăn về tổ muộn.

Vào lúc mười một giờ đêm, Vasquez dừng chân ở đầu mũi. Nơi này anh kiếm được một cái hốc đá và anh quyết định trú lại đó cho đến khi mặt trời lên.

Trước khi mặt trời nhuộm hồng chân trời, Vasquez đi xuống bờ biển và canh chừng về phía hải đăng cũng như phía đầu mũi San Juan xem có ai đến không? Toàn khu vực bờ biển đều vắng lặng. Không một chiếc tàu, chiếc thuyền nào qua lại mặc dầu thủy thủ đoàn của chiếc thuyền buồm đã có trong tay hai phương tiện phụ để đi lại, đó là chiếc xuống cứu hộ của chiếc Maule và chiếc xà lúp mà chúng đoạt được từ tổ gác.

Không một con tàu nào xuất hiện ngoài khơi của đảo. Vasquez chợt nghĩ ra là từ nay trở đi, sự qua lại của các phương tiện ở đảo Đa Quốc gia sẽ nguy hiểm biết bao vì ngọn hải đăng không hoạt động nữa. Thực vậy, các con tàu từ ngoài khơi vào sẽ không còn tự định vị được nữa. Vì hy vọng có ngọn hải đăng trong vịnh Elgor, và như thế chúng sẽ có nguy cơ đi vào chỗ bờ biển nguy hiểm nằm giữa mũi San Juan và mỏm Several.

– Bọn khốn nạn đã tắt ngọn hải đăng đi – Vasquez kêu lên – và vì chúng có lợi khi làm vậy nên chúng sẽ không bao giờ bật đèn lên nữa!

Thật vậy, việc tắt cây hải đăng đi sẽ gây hậu quả rất nghiêm trọng, nó có mục đích gây ra các vụ tai nạn hàng hải mà bọn bất lương có thể trục lợi thêm trong thời gian neo đậu lại trong vịnh. Chúng không cần làm như trước kia, nghĩa là dùng ánh lửa để đánh lừa các tàu bè nữa. Bởi vì giờ đây các tàu bè cứ việc thẳng tiến đến đây không chút nghi ngờ, để tìm ngọn hải đăng như là một cột mốc.

Ngồi trên một mỏm đá, Vasquez nhớ lại mọi chuyện xảy ra từ tối hôm trước. Anh nhìn xuống dòng nước biển xem nó có cuốn theo thân xác hai người bạn xấu số không. Nước triều rút chắc đã mang họ ra khơi, và họ đã được chôn vùi trong lòng biển cả!

Với anh lúc này, tình hình không còn gì đáng sợ hơn. Anh có thể làm gì đây? Không… Không thể làm gì cả, nếu không phải là chờ chiếc Santa-fé quay lại. Nhưng cũng phải hai tháng chờ đợi ròng rã nữa thì chiếc tuần dương hạm mới có thể có mặt trong vịnh Elgor. Cứ cho là Vasquez không bị bọn cướp phát hiện ra nữa thì làm sao anh có đủ lương thực để sống cho tới lúc ấy? Một chỗ ẩn náu thế nào cũng được tìm ra trong đám hang động trên bờ vách đá này, vả lại thời tiết tốt cũng sẽ kéo dài ít nhất là tới lúc có tàu ra; nhưng nếu ở vào giữa mùa đông, Vasquez chắc không thể đương đầu được với cái lạnh đến âm bốn chục độ ở đây. Anh sẽ bị chết rét, trước khi chết đói.

Trước tiên Vasquez phải tìm cho ra một chỗ ẩn náu. Cái này chắc chắn bọn cướp đã biết là trong tổ gác hải đăng có ba người! Không còn nghi ngờ gì nữa, bằng mọi giá chúng phải tìm cho ra người thứ ba đã thoát khỏi tay chúng, chúng sẽ nhanh chóng lùng sục anh ở quanh mũi San Juan.

Tất cả nghị lực hình như đã trở lại với Vasquez. Sự thất vọng không thể nào chiến thắng được bản chất đã được tôi luyện mạnh mẽ trong anh.

Sau khi tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng anh đã phát hiện ra một cái hốc có cửa vào rất hẹp, sâu chừng ba mét, rộng chừng hơn một mét rưỡi nằm ngay ở một góc vách đá, nhìn ra mũi San Juan. Nền hang được phủ cát mịn và khô ráo, nước triều cường cũng không vào được, và gió biển cũng không thổi vào tới nơi. Vasquez chui vào trong hốc đá đó mang theo cả những thứ vơ vét được từ chỗ ở, cùng với ít lương thực đựng trong một cái túi. Nước ngọt thì được cung cấp bởi một con suối nhỏ tạo thành do tuyết tan chảy từ trên núi xuống chân vách đá.

Vasquez lót lòng bằng một chút bánh bích quy ăn với thịt bò khô. Và lúc anh định ra ngoài để uống nước, thì bỗng nghe thấy tiếng người nói ở gần đấy.

“Đúng là bọn chúng” – anh tự nhủ và áp sát người xuống đất để quan sát một cách kín đáo. Anh nhìn ra bờ vịnh, một chiếc xuồng có bốn người đang lướt trên sóng. Hai tay chèo phía trước và một trong hai tên ngồi sau bẻ lái. Đúng là chiếc xuồng cứu hộ của chiếc thuyền buồm, không phải xà lúp của hải đăng.

“Bọn chúng đến đây để làm gì nhỉ? Chúng đi tìm ta chăng?” – Vasquez tự hỏi… “Cứ căn cứ vào cách thức hoạt động của chiếc thuyền buồm trên vịnh thì chắc chắn bọn chúng biết rất rõ vịnh này và đây cũng chẳng phải lần đầu tiên chúng đặt chân lên đảo… Vậy chẳng phải vì muốn thăm viếng bờ biển mà chúng đến đây!… Nếu không phải là muốn tìm bắt mình thì chúng đến đây làm gì?”…

Vasquez quan sát bốn người đang đến. Theo nhận định của anh thì tên ngồi bẻ lái phía sau, tên nhiều tuổi nhất trong bốn đứa, phải là tên cầm đầu và là thuyền trưởng của chiếc tàu. Anh chưa thể rõ là hắn là người nước nào, nhưng cứ căn cứ vào mấy tên cùng đi thì có thể chúng thuộc thổ dân vùng Nam Mỹ.

Vào lúc này, chiếc xuồng đang ở cửa vào của vũng đậu tàu ở bên dưới chiếc hang mà Vasquez ẩn nấp, khoảng cách chừng ba mươi mét. Vasquez mắt không rời chiếc xuồng. Tên chỉ huy ra hiệu cho cả bọn ngừng chèo. Hắn bẻ lái cho xuồng cặp bờ. Cả bốn tên nhảy lên bờ sau khi neo chiếc xuồng trên cát. Và dưới đây là những lời trao đổi lọt vào tai Vasquez:

– Đúng chỗ này chứ?

– Phải rồi, hang ở chỗ kia. Hai chục bước trước chỗ quanh của vách đá.

– Rất may là lũ gác đèn chưa phát hiện ra cái hang!

– Cả bọn thợ xây dựng đèn trong mười lăm tháng cũng không hề tới đó.

– À, bọn chúng còn quá bận rộn với công việc. Với lại cửa hang đã được lấp một cách thật hoàn hảo đến độ khó có thể phát hiện.

– Nào, đi – tên chỉ huy ra lệnh.

Tên chỉ huy cùng hai đồng bọn leo lên vách đá theo một lối đi hẹp.

Từ chỗ nấp của mình, Vasquez theo dõi toàn bộ mọi động thái của bọn chúng, tai anh dỏng lên để không bỏ qua một lời trao đổi nào giữa chúng. Tiếng cát lẫn tiếng vỏ sò lạo xạo dưới chân chúng. Nhưng tiếng động đó nhanh chóng tắt và Vasquez chỉ còn trông thấy tên thứ tư đang đi đi lại lại bên chiếc xuồng.

“Vậy là bọn chúng có một hang đá trên kia” – anh tự nhủ.

Tới đây thì Vasquez không thể nào không nghi ngờ chiếc thuyền buồm đã chở tới đảo một băng cướp biển, bọn này đã từng có mặt ở đảo Đa Quốc gia này từ trước khi hải đăng được xây dựng. Và có phải bọn chúng đã cất giấu những đồ cướp được trong cái hang đá kia?… Và bây giờ chúng đến, để mang những thứ đó lên chiếc thuyền buồm?

Đột nhiên, anh chợt nghĩ ra là trong hang có thể có dự trữ lương thực mà anh có thể sử dụng. Một tia hy vọng ló lên trong tâm trí anh. Ngay sau khi chiếc xuồng kia trở về nơi tàu đậu, anh sẽ ra khỏi chỗ ẩn nấp và tìm đến cửa hang, anh sẽ vào đó và sẽ tìm ra những thứ giúp anh sống đến khi chiếc Santa-fé quay lại?… Và sau đó thì điều mà anh mong muốn nhất, nếu anh sống sót nổi trong vài tuần lễ nữa, là bọn cướp khốn nạn kia không rời được đảo.

Đúng, chúng phải ở lại đây để khi chiếc Santa-fé trở lại, ông thuyền trưởng Lafayate sẽ tính sổ với chúng nó!

Nhưng liệu ước mong đó có thể thành sự thật được không? Sau khi suy nghĩ kỹ, Vasquez cho rằng chiếc thuyền buồm sẽ neo đậu lại trong vịnh Elgor chỉ trong hai, ba ngày thôi. Thời gian đó đủ để cho chúng chất lên tàu những của cải cất trong hang, sau đó thuyền sẽ rời đảo Đa Quốc gia này mãi mãi. Càng nghĩ Vasquez càng thấy giả thiết này càng hợp lý.

Sau khi ở lại trong hang khoảng một tiếng đồng hồ, ba tên cướp ra khỏi hang và đi dạo trên bờ biển. Từ trong cái hố mà anh đang ẩn náu, Vasquez có thể nghe rõ những đối thoại khi bọn chúng nói lớn và từ đó anh có thể rút ra nhiều kết luận.

– Này, bọn chúng nó không lột sạch của cải của bọn mình khi chúng ở đây nhỉ, bọn này tốt thật!

– Và một khi đã dong buồm hẳn chiếc Maule phải được chất đầy của cải.

– Và cả lương thực đủ cho chuyến vượt biển nữa, để chúng ta đỡ lúng túng.

– Ừ, đúng vậy, thực phẩm chất lên thuyền sẽ bảo đảm cho bọn mình no say suốt dọc đường đến các hòn đảo ở Thái Bình dương nhỉ?

– Đồ ngốc! Mười lăm tháng mà bọn chúng tìm không ra kho tàng của bọn mình thì chúng trở lại tìm chúng ta ở mũi Saint – Barthélemy làm gì cơ chứ?

– Vậy thì phải hoan hô chúng nó! Chúng ta đã không bỏ công khi tìm cách lôi các con tàu vào các bãi đá ngầm trên đảo để lột chúng.

Khi nghe bọn cướp vừa cười khoái trí vừa nói, Vasquez sục sôi tức giận, anh chỉ muốn, với khẩu súng trong tay, xông vào đập đầu cả ba đứa. Nhưng anh cố nén giận. Tốt hơn cả lúc này là phải cố nghe bằng hết câu chuyện mà chúng đang trao đổi. Cho đến giờ, anh đã rõ cái nghề nhớp nhơ mà bọn vô lại này đã làm và anh không còn ngạc nhiên khi nghe chúng nói thêm:

– Còn về cây Hải đăng nơi cùng trời cuối đất này nữa, cây đèn biển mà các tàu thuyền trưởng đang tìm kiếm, không có nó thì bọn chúng cũng như những thằng mù.

– Và những thằng mù ấy cứ tiếp tục lao vào đảo để cho thuyền của chúng bị tan xác pháo.

– Tao hy vọng là trước khi chiếc Maule khởi hành, sẽ có một vài con tàu nữa đến chìm trên bãi đá ngầm của mũi San Juan! Chúng ta cần phải chất thật đầy hàng hóa lên thuyền bởi đó là chiếc thuyền ma quỉ đã gửi đến cho ta.

– Ừ! Mà quỉ thần mới khéo làm sao!… Tự nhiên lại mang đến cho ta một con tàu còn nguyên lành, không thuyền trưởng, chẳng có thủy thủ đoàn…

Tất cả đã giải thích vì sao chiếc Maule lại rơi vào tay bọn cướp và bằng cách nào mà nhiều tàu thuyền đã bị mất cả người lẫn của tại nơi đây.

– Và bây giờ, chúng ta làm gì đây hả Kongre? – một trong ba tên lên tiếng hỏi.

– Quay lại chiếc Maule, Carcante – Kongre trả lời.

Theo Vasquez hiểu thì hắn chính là thủ lĩnh bọn cướp.

– Như vậy là chúng ta chưa dọn dẹp hang hôm nay?

– Chưa làm việc đó trước khi sửa xong tàu. Việc sửa tàu đòi hỏi phải vài tuần lễ nữa…

– Vậy thì – Carcante nói – ta sẽ mang lên xuống một ít dụng cụ.

– Đúng, và còn trở lại đây nữa khi cần thiết. Vargas sẽ tìm thấy trong hang những gì cần thiết cho việc sửa tàu.

– Nào, đừng để mất thời gian nữa – Carcante lặp lại – Nước triều sắp lên, ta cần lợi dụng nó.

– Dĩ nhiên rồi – Kongre đáp – khi nào thuyền sửa xong hoàn toàn, chúng ta sẽ cho chất hàng lên. Giờ thì không sợ ai lấy cắp nữa.

– Mà Kongre này! Mày đừng quên là có ba tên gác đèn và một đứa đã thoát khỏi tay chúng ta.

– Sao không cần bận tâm, chỉ trong vòng hai ngày là nó sẽ chết đói, trừ phi nó có thể sống nhờ ăn rêu và vỏ sò… Vả lại chúng ta sẽ lại lấp cửa hang lại.

– Không cần thiết – Carcante nói – Đáng giận là phải sửa chữa con tàu. Lẽ ra, sáng mai chiếc Maule đã có thể ra khơi được. Rất có thể, trong lúc tàu neo đậu ở đó thì có một con tàu khác lao vào, và chuyện đó xảy ra mà ta không cần dụ dỗ nó… và chiếc chìm sẽ là nó chứ không phải là ta.

Kongre cùng bọn cướp ra khỏi hang mang theo một số dụng cụ, một số tấm gỗ… để sửa chữa lại vỏ thuyền. Và, sau khi cẩn thận lấp lại cửa hang như cũ, chúng đi xuống bờ biển và lên xuồng, đúng vào lúc nước triều đang dâng.

Chiếc xuồng lập tức rời bờ và dưới sức đẩy của mái chèo và nước triều, nó nhanh chóng khuất sau một mỏm núi.

Khi không còn lo bị phát hiện nữa, Vasquez bước ra khỏi chỗ nấp. Bây giờ thì anh đã nắm được mọi điều cần biết, trong đó có hai điểm quan trọng sau: thứ nhất là anh có thể có được số lương thực đủ sống qua nhiều tuần lễ; thứ hai là hiện chiếc thuyền buồm đang bị hư hại, và để sửa chữa nó đòi hỏi ít nhất nửa tháng, có thể hơn nữa, nhưng cũng không quá kéo dài cho tới lúc chiếc Santa-fé quay lại.

Còn về chuyện làm chậm trễ ngày khởi hành của nó nếu nó đã sửa xong, liệu Vasquez có dám nghĩ đến không?

Phải, nếu có con tàu nào đi qua mũi San Juan với khoảng cách ngắn, anh sẽ đánh tín hiệu cho nó… và nếu cần thiết hơn nữa, anh sẽ lao xuống biển mà bơi ra… lên được tàu rồi anh sẽ cho ông thuyền trưởng hay tình hình đảo… và nếu ông thuyền trưởng đó có thủy thủ đoàn khá đông, ông ta sẽ không ngần ngại gì mà không tiến vào vịnh Elgor để đoạt lấy chiếc thuyền buồm, nhưng nếu như bọn bất lương đó chạy vào bên trong đảo thì… đến khi chiếc Santa-fé quay lại đảo, thuyền trưởng Lafayate sẽ biết cách để thanh toán toàn băng cướp đó! Nhưng liệu sẽ có con tàu nào đến với mũi San Juan không? Và nếu có được một con tàu như thế, nó có thể nhận ra các tín hiệu của Vasquez không?

Còn riêng về bản thân anh, nghe Kongre nói là hắn không cần bận tâm gì đến mình, nên anh cũng yên tâm, anh biết cách thoát khỏi sự truy lùng của bọn chúng. Điều chính bây giờ là ngay tức thì phải tìm cách tìm hiểu xem liệu mình có thể có đủ lương thực để sống cho tới lúc chiếc tuần dương hạm trở lại không. Nghĩ vậy nên, không chút chậm trễ, anh tiến về phía hang đá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.