Ngọn hải đăng nơi cuối trời

Chương XII: LÚC RA KHỎI VỊNH



Sáng ngày 25, sương mù bao phủ kín chân trời, đấy cũng là hiện tượng thường tiếp sau một cơn bão lớn. Gió đã có chiều hướng giảm đi và những dấu hiệu của một sự thay đổi thời tiết bắt đầu lộ ra.

Hôm ấy là ngày mà bọn cướp quyết định cho chiếc thuyền buồm rời khỏi nơi neo đậu. Kongre cho tàu chuẩn bị để ra khơi vào buổi chiều. Mặt trời thế nào cũng sẽ làm tan đám sương mù tạo thành từ lúc sáng. Nước triều sẽ rút vào sáu giờ chiều, rất thuận lợi cho con tàu rời khỏi vịnh Elgor. Đến bảy giờ tối thì con tàu sẽ chạy ngang qua mũi San Juan và buổi hoàng hôn kéo dài trên vĩ độ cao này cho phép nó vượt qua mũi biển trước khi đêm xuống.

Đương nhiên là con tàu cũng có thể ra khơi lúc triều xuống buổi sớm, nếu không có sương mù. Thực vậy, mọi chuyện trên tàu đã được sắp sẵn, hàng hóa, lương thực dồi dào, các đồ quý giá lấy từ chiếc Century và từ các kho trên hải đăng. Kongre chỉ để lại trên tháp đèn những đồ đạc như giường tủ, bàn ghế, vì hắn không muốn cho khoang tàu bị quá tải. Mặc dầu đã bỏ lại nhiều thứ như vậy tàu cũng đã ngập sâu hơn mớn nước đến vài ngón tay.

Quá trưa một chút, trong lúc hai đứa đi dạo trong khuôn viên tháp đèn, Carcante nói với Kongre:

– Sương mù bắt đầu tan và chúng ta sẽ nhìn rõ mặt biển. Khi có sương mù thì thường gió lặng đi và biển sẽ yên tĩnh trở lại.

– Lần này thì tao tin là chúng mình sẽ thoát – Kongre đáp – và không gì có thể ngăn cản chúng ta ra đến eo biển.

– Và xa hơn nữa tao mong như vậy – Carcante tiếp lời – Tuy nhiên đêm sẽ tối thui. Chúng ta mới chỉ ở đầu tuần trăng và trăng lưỡi liềm sẽ lặn cùng lúc với mặt trời.

– Không cần, Carcante, tao cóc cần trăng lẫn sao để men theo bờ đảo này!… Tao đã thuộc lòng bờ biển phía bắc và mình sẽ vượt qua đám cù lao New – Year và mũi Colnett với khoảng cách đủ để không bị va vào đá.

– Ngày mai chúng ta sẽ đi xa rồi, với ngọn gió đông bắc này, buồm sẽ kéo tàu đi phăng phăng.

– Ngày mai, bọn mình sẽ đi khuất mũi Saint – Barthélemy và tao hy vọng là đến tối thì đảo Đa Quốc gia sẽ ở sau ta khoảng hai mươi hải lý.

– Như thế cũng không lấy gì làm quá sớm, phải không Kongre?

– Mày còn tiếc phải không Carcante?

– Không phải thế, bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi. Chúng ta đã có một tài sản, đã giàu có và giờ đây lại có một con tàu ngon lành để đi cùng với số tài sản của mình!…

– Nhưng, mẹ kiếp, có lúc tao tưởng mọi chuyện đã đi đời nhà ma lúc con tàu Maule… à không, con tàu Carcante đi vào vịnh với cả một vòi nước bên hông, bọn mình nếu không sửa kịp thì biết còn phải ở lại đảo bao lâu nữa. Rồi đến chiếc tuần dương hạm nó mà đến thì mình phải trở lại mũi Saint – Barthélemy… tao ngán đến tận cổ cái mũi Saint – Barthélemy đó rồi!

– Đúng thế – Kongre đáp mà nét mặt hắn chợt sa sầm – Lúc ấy tình hình sẽ nghiêm trọng hơn… Khi thấy hải đăng không có người gác, chỉ huy chiếc Santa-fé sẽ phải có ngay biện pháp… Hắn sẽ cho người đi truy lùng… Hắn sẽ lục tung cả hòn đảo này lên và biết đâu hắn sẽ tìm ra chỗ trú của bọn mình?… Và hắn lại có thể gặp lại tên gác đèn thứ ba, cái tên đã chạy thoát đấy?

– Điều ấy khỏi lo, Kongre. Bọn mình không thấy dấu vết nào của hắn và làm thế nào sống nổi hai tháng nếu không có gì vô miệng? Phải, đã hai tháng nay, chiếc Carcante… À, lần này tao nói đúng tên mới của tàu đấy nhé. Phải, chiếc Carcante đã đến đậu ở vịnh Elgor này hai tháng rồi, có thấy động tĩnh gì đâu, trừ phi nó ăn được cá sống và rễ cây.

– Tóm lại, bọn mình sẽ đi trước khi chiếc tuần dương hạm trở lại đảo – Kongre nói – và như thế sẽ an toàn hơn.

– Căn cứ vào sổ trực trên hải đăng thì sớm nhất cũng phải tám ngày nữa, chiếc tàu đó mới tới – Carcante nói.

– Và trong tám ngày nữa – Kongre nói thêm – thì chúng ta đã xa mũi Horn rồi và sẽ đang trên đường tới quần đảo Salomon hay Nouvelles – Hébrides.

– Nhất định là thế, Kongre. Tao phải lên hành lang của tháp một lần cuối để quan sát mặt biển xem có thấy con tàu nào không.

– Thôi! Mặc kệ chúng nó – Kongre nhún vai nói – Đại Tây dương và Thái Bình dương là của mọi người mà. Và chiếc Carcante có giấy tờ hợp lệ mà. Về mặt đó mày cứ tin ở tao, tao đã làm tất cả những gì cần làm. Và ngay cả khi chiếc Santa-fé có gặp chiếc Carcante ở lối vào eo biển, hai bên cũng phải chào nhau đúng với truyền thống đi biển, phép lịch sự đâu có thừa.

Kongre không chút nào ngờ sự thành công của kế hoạch của hắn. Có vẻ như mọi việc đều thuận lợi.

Trong lúc Kongre bước xuống bờ biển thì Carcante leo lên hành lang bao quanh tháp đèn, hắn đứng trên đó khoảng một tiếng đồng hồ để quan sát.

Trời lúc này hoàn toàn quang đãng và đường chân trời, xa hơn mười hải lý, hiện ra vô cùng rõ nét. Mặt biển tuy còn động nhưng không còn những đợt sóng bạc đầu, và sóng lừng tuy còn hơi mạnh nhưng chắc cũng không ngăn trở chiếc thuyền buồm. Vả lại, một khi đã vào trong eo biển rồi thì mặt biển sẽ đẹp, và thuyền sẽ lướt như chạy trên sông vậy, vừa xuôi gió vừa có bờ biển che chở.

Ngoài khơi lúc này không có gì khác ngoài một con tàu ba buồm xuất hiện ở phía đông vào lúc hai giờ và ở khoảng cách mà chiếc ống nhòm của Carcante không nhìn rõ những cánh buồm của nó. Vả lại, nó đi về hướng bắc. Nó không đi vào Thái Bình dương và nhanh chóng khuất dạng.

Một giờ sau, một lần nữa, Carcante lại có một mối lo và tự hỏi là không biết có cần cho Kongre biết hay không. Lần này thì có một làn khói xuất hiện ở hướng bắc – đông bắc, hãy còn ở khá xa. Đấy là một chiếc tàu thủy đang đi về hướng đảo Đa Quốc gia hay đi về phía bờ biển của vùng Đất lửa.

Những kẻ xấu thường hay lo sợ phập phồng. Vì vậy chỉ một làn khói mỏng manh kia cũng làm Carcante bồn chồn lo lắng.

“Có thể là chiếc tuần dương hạm chăng… – hắn tự hỏi – Đúng ra thì hôm nay mới là ngày 25 tháng Hai, mà chiếc Santa-fé thì phải đến đầu tháng ba mới đến đây!… Hay là tàu ra sớm vài ngày?… Nếu đúng nó thì chỉ còn hai giờ nữa, nó sẽ đến ngang mũi San Juan… Tất cả mọi hy vọng có thể sẽ tan thành mây khói, có lẽ nào phải từ bỏ tự do vào đúng lúc sắp sửa đạt được, để rồi phải quay về với cuộc sống khốn khổ ở mũi Saint – Barthélemy”.

Dưới chân hắn, Carcante thấy chiếc thuyền buồm đung đưa mới duyên dáng làm sao, cứ như thể nó cũng muốn coi khinh hiểm nguy. Tất cả đều đã sẵn sàng. Chỉ còn việc kéo neo lên là dong buồm ra khơi… Nhưng nó không thể đi ngược gió, ngược nước triều đang dâng và phải hai giờ rưỡi nữa thì mặt biển mới tràn đầy.

Không thể nào ra khỏi đây trước khi chiếc tàu thủy kia tới và nếu đúng nó là chiếc tuần dương hạm. Carcante không thể nào kìm nổi tiếng chửi thề. Tuy nhiên hắn cũng không muốn quấy rầy Kongre lúc này đang bận rộn với những chuẩn bị khác, trước khi sự việc trở nên rõ ràng, hắn vẫn đứng một mình trên hành lang của hải đăng để quan sát.

Nhờ xuôi gió và thuận nước triều nên chiếc tàu thủy nhanh chóng tiến lại gần. Thuyền trưởng của tàu vừa mới táng áp lực của nồi hơi làm cho một làn khói đen phụt ra từ chiếc ống khói khuất sau những lá buồm nên Carcante không trông thấy. Cùng lúc con tàu rẽ ngoặt sang phải và tiến nhanh ve mũi San Juan, Carcante không rời mắt khỏi ống nhòm và mối lo của hắn càng tăng khi khoảng cách tới con tàu giảm dần. Khoảng cách ấy nhanh chóng giảm xuống chỉ còn vài hải lý đến mức thấy rõ vỏ tàu.

Nhưng đúng vào lúc nỗi lo sợ của Carcante lên cao nhất thì nó cũng đột ngột tiêu tan. Chiếc tàu thủy vừa đổi hướng đi, nó đang hướng vào eo biển, và tất cả các cánh buồm của nó đang phơi ra trước mắt Carcante.

Đấy là một con tàu chạy hơi nước, trọng tải khoảng từ ngàn hai đến ngàn rưỡi tấn, không thể nào lầm nó với chiếc Santa-fé được.

Carcante cũng như Kongre và các đồng bọn của chúng đều biết rõ chiếc tuần dương hạm mà bọn chúng trông thấy nhiều lần khi nó còn thả neo ở vịnh Elgor. Nó được trang bị buồm chảo giống như chiếc thuyền buồm, trong khi chiếc tàu hơi nước vừa rồi là một chiếc tàu ba buồm.

Carcante cảm thấy rất hài lòng, tự khen mình là đã không làm cho đồng bọn phải lo lắng một cách vô ích. Hắn còn nán đứng lại thêm một giờ nữa trên hành lang để ngắm chiếc tàu thủy đi xa dần về phía bắc của đảo, với khoảng cách ba, bốn hải lý, nghĩa là quá xa để con tàu có thể gửi tín hiệu vào, những tín hiệu mà chẳng bao giờ nó được phúc đáp, vì những lý do đã rõ. Bốn mươi phút sau, với vận tốc ít nhất là mười hai hải lý giờ, con tàu mau chóng khuất dạng.

Carcante bước xuống từ hành lang hải đăng, sau khi đã chắc chắn là không còn con tàu nào trên mặt biển nữa.

Lúc này giờ nước triều xuống đã đến gần. Đây là thời điểm để chiếc thuyền buồm rời vịnh. Mọi khâu chuẩn bị đã hoàn tất, các lá buồm sẵn sàng được kéo lên. Một khi các dây neo buồm được kéo căng, những lá buồm sẽ nhận được gió thổi chếch và chúng sẽ căng phồng lên đẩy chiếc Carcante lướt nhanh ra khơi.

Đúng sáu giờ, Kongre và hầu hết đồng bọn đã ở trên tàu. Chiếc xuồng sẽ ghé hải đăng đón nốt đám còn lại, sau cùng xuồng sẽ được kéo lên giá đỡ.

Nước triều bắt đầu rút từ từ. Nó để lộ ra bãi cát mà trước đây chiếc thuyền buồm được kéo lên để sửa chữa.

Bên kia vũng tàu, những tảng đá bắt đầu phơi ra những chiếc mỏm nhọn hoắt. Gió luồn qua những kẽ hở trên vách đá dựng đứng, và những đợt sóng nhồi nhẹ đang tan ra ở bờ biển.

Giờ khởi hành đã tới. Kongre phát lệnh kéo neo. Dây neo được kéo căng, nó rít lên kêu ken két, và khi chiếc mỏ neo đã được kéo lên, nó liền được gác lên giá đỡ chuẩn bị cho một chuyến hải trình có thể phải kéo dài nhiều ngày.

Các cánh buồm được định hướng và dưới sức đẩy của cánh buồm mũi, cánh buồm lớn, cánh buồm vẹt cùng những cánh buồm phụ khác đã được kéo căng, chiếc thuyền buồm bắt đầu có đã lướt ra khơi mở đầu cho một chuyến đi kéo dài.

Nhờ có gió thổi từ đông – đông nam lại mà chiếc Carcante dễ dàng vượt qua mũi San Juan. Chỗ bờ biển này ít khi có tai nạn vì bờ biển toàn là vách đá dựng đứng. Kongre biết rõ điều ấy. Hắn rất quen thuộc vịnh biển này. Do đó, đứng bên bánh lái, hắn cho con tàu tăng tốc một cách táo bạo để mau chóng đạt tốc độ cao nhất có thể được.

Thực ra thì sự di chuyển của con tàu cũng khá đặc biệt. Nó đi chậm lại khi gió yếu đi và khi những đợt gió đến dồn dập, tàu lại lướt nhanh trên sóng.

Đến sáu giờ rưỡi thì chiếc Carcante chỉ còn cách đầu mũi xa nhất của bờ đá một hải lý. Kongre đã nhìn thấy đại dương bao la, trải dài đến chân trời. Mặt trời gần khuất và ngay lập tức các ngôi sao nhấp nháy trên bầu trời, lúc này trời tối xẩm hẳn dưới bức màn của hoàng hôn địa cực.

Vừa lúc đó Carcante lại gan Kongre nói:

– Rốt cục bọn mình cũng sắp ra khỏi vịnh! – Hắn tỏ vẻ rất hài lòng.

– Sau hai mươi phút nữa – Kongre đáp – tao sẽ cho nới thêm dây neo buồm và sẽ cho tàu rẽ sang phải để đi vòng mũi San Juan.

– Có cần cho thuyền đi vát khi qua eo biển không?

– Tao nghĩ là không cần – Kongre đáp – Ngay sau khi qua mũi San Juanl tao sẽ cho đổi dây néo buồm và sẽ để buồm chếch sang trái cho đến khi tới mũi Horn. Mùa đẹp trời cũng bắt đầu rồi và tao nghĩ là ta có thể trông cậy vào ngọn gió đông. Dù sao chăng nữa, vào trong eo biển mình sẽ tìm mọi cách có thể, và đừng có nghĩ rằng gió biển sẽ từ chối chúng ta và bắt ta phải đi ngoắt ngoéo.

Nếu đúng như Kongre hy vọng thì hắn sẽ tránh được chuyện phải thay đổi dây néo buồm và sẽ lợi được một số thời gian đáng kể. Trong trường hợp cần thiết, Kongre sẽ cho hạ những lá buồm vuông xuống và chỉ để nguyên những lá buồm dọc, buồm hình thang và buồm áp mũi. Như thế chiếc thuyền buồm vẫn lợi dụng được gần hết sức gió.

Đúng vào lúc này, một tên đứng gần giá neo bỗng kêu lên:

– Cẩn thận, phía trước!

– Có chuyện gì thế? – Kongre hỏi.

Carcante chạy tới bên người vừa kêu và nghiêng người bên thành tàu:

– Từ từ thôi, cho tàu tiến từ từ thôi! – hắn kêu to lên với Kongre.

Chiếc thuyền buồm lúc này đang đi qua phía trước cửa hang đá mà bọn cướp đã ẩn náu suốt thời gian dài. Đúng ở chỗ đó có một phần của chiếc sóng tàu Century đang trôi vật vờ trong nước triều. Nếu va vào đó thì có thể xảy ra hậu quả nghiêm trọng, vì vậy phải kịp thời tránh xa nó. Kongre bèn bẻ lái cho tàu sang trái. Chiếc thuyền buồm đi sát bên chiếc sóng tàu và cái vật đó chỉ quệt nhẹ vào mũi thuyền.

Cú né tránh của con thuyền làm cho nó đi vào gần bờ bắc hơn. Chỉ còn khoảng gần năm chục mét nữa thì thuyền sẽ qua khúc ngoặt của vách đá, Kongre có thể bẻ lại bánh lái cho tàu quay trở lại hướng đi cũ.

Vào lúc ấy một tiếng rít sắc gọn, xé không khí và một cú va chạm mạnh làm rung chuyển vỏ chiếc thuyền buồm, kèm theo một tiếng nổ lớn.

Cùng lúc đó, một làn khói trắng đục mà gió thổi từ biển vào phía bờ đã làm cho nó bốc lên cao.

– Cái gì vậy? – Kongre kêu lên.

– Có người bắn vào tàu chúng ta – Carcante đáp.

– Mày hãy cầm lấy bánh lái! – Kongre hạ lệnh.

Chạy vội về phía sườn trái của tàu, hắn nghiêng đầu qua lan can tàu và nom thấy một cái lỗ trên vỏ tàu, cao hơn đường mớn nước khoảng hơn mười xăng-ti-mét. Tất cả thủy thủ đoàn của tàu đổ xô về phía đó của tàu.

Như vậy là tàu đã bị tấn công từ trên bờ đá!

Vào đúng lúc rẽ ra khơi, chiếc Carcante đã trúng một viên trái phá, đúng vào sườn tàu và nếu chỉ xuống thấp chút xíu là có thể làm chìm tàu! Người ta có thể hiểu là vụ tấn công này đã gây cả khiếp sợ lẫn ngạc nhiên cho bọn cướp biết bao.

Kongre và đồng bọn sẽ làm gì bây giờ? Thả ngay xuồng cứu hộ xuống nước, tất cả lên đó, chèo vào bờ ngay chỗ có làn khói bay lên, khống chế kẻ nào đã bắn, tiêu diệt chúng hay ít nhất cũng đuổi chúng chạy khỏi chỗ đó? Nhưng biết đâu bọn người tấn công đó lại đông hơn, như vậy tốt hơn cả là ở nguyên tại chỗ để xem sự hư hại có nghiêm trọng không? Quyết định đó càng được cho là cần thiết khi khẩu đại bác lại khai hỏa lần thứ hai nữa. Một làn khói trắng tụ lại ở ngay chỗ cũ, trên bờ đá, chiếc thuyền buồm lại một lần nữa rung chuyển mạnh: viên đạn thứ nhì vừa trúng vỏ tàu, vết đạn hơi chếch về phía sau, so với viên đầu.

– Bẻ lái cho tàu xa bờ! Hạ buồm trượt xuống. Chuẩn bị tránh đạn! – Kongre vừa thét lên vừa chạy lại phía sau tìm gặp Carcante lúc ấy đang vội vã thực hiện mệnh lệnh của y.

Ngay lập tức, chiếc thuyền buồm được bẻ lái, nó nghiêng mình và rẽ về bên trái. Chưa đầy năm phút sau, tàu đã ra xa bờ và ra khỏi tầm bắn của khẩu pháo vẫn đang chĩa về phía nó.

Tuy nhiên, đã không có tiếng nổ nào thêm. Bờ biển lại trở nên vắng lặng cho đến đầu mỏm núi. Có lẽ cuộc tấn công đã dừng lại ở đó.

Công việc cấp thiết nhất là kiểm tra tình trạng của vỏ tàu ở trong tàu, công việc kiểm tra rất khó thực hiện vì vướng víu hàng hóa chất đầy trong khoang. Nhưng có một điều mà không còn ai nghi ngờ gì nữa, đó là hai viên đạn đã xuyên qua vỏ tàu và bị vướng lại trong khoang tàu.

Chiếc canô được hạ thủy trong khi chiếc Carcante đã bị hư hại và lúc này đang thả trôi theo thủy triều đang xuống.

Kongre và tên thợ mộc xuống cũng để kiểm tra lại vỏ tàu xem chỗ thủng có thể sửa ngay tại chỗ không. Cả hai đều thấy hai viên trái phá đã xuyên thủng vỏ tàu ở hai chỗ cạnh nhau. May mắn làm sao, hai lỗ đạn nằm đúng chỗ bắt đầu của vỏ sắt và ngay trên đường mớn nước. Chỉ chệch xuống phía dưới vài phân nữa là chiếc tàu sẽ hết đường cứu chữa, lúc đó khoang tàu sẽ nhanh chóng bị tràn ngập và chiếc Carcante sẽ chìm trước khi ra khỏi vịnh.

Dĩ nhiên là Kongre và băng cướp có thể vào bờ bằng canô, nhưng như vậy thì chiếc thuyền buồm sẽ vô phương cứu chữa.

Tóm lại, chỗ hư hại không đến nỗi trầm trọng lắm nhưng chắc chắn nó không cho phép chiếc Carcante mạo hiểm ra xa ngoài khơi. Chỉ cần nghiêng sang trái một chút là nước sẽ tràn ngay vào khoang tàu. Việc cần làm ngay là bịt kín hai lỗ đạn trước khi tiếp tục cuộc hải trình.

– Những tên khốn kiếp nào đã bắn chúng ta vậy? – Carcante cứ hỏi đi hỏi lại mãi.

– Có thể là tên gác đèn đã thoát khỏi tay chúng ta bữa nọ! – Vargas đáp – Và cũng có thể có thêm vài tên sống sót của tàu Century mà tên gác đèn đã cứu sống. Bởi vì, muốn bắn mấy viên trái phá đó phải có một khẩu pháo mà khẩu pháo ấy không phải từ mặt trăng rớt xuống được.

– Đúng vậy – Carcante tán thành – Không còn nghi ngờ gì nữa, khẩu pháo ấy phải từ chiếc tàu ba buồm. Đáng giận là mình đã không tìm ra nó trong đám gỗ xác tàu.

– Thôi, không phải lúc nói chuyện ấy nữa – Kongre đột ngột cắt lời – bây giờ là phải sửa chữa ngay càng nhanh càng tốt.

Đúng vậy, lúc này phải gác chuyện đi tìm xem kẻ nào đã bắn vào tàu mà phải bắt tay vào việc sửa chữa ngay. Cùng ra thì đành đưa tàu vào phía bờ đối diện gần mũi Diegos, chỉ cần một tiếng đồng hồ là tàu có thể đến nơi. Nhưng, đến đấy rồi thì tàu sẽ bị đưa mình ra hứng gió biển, mà từ đó đến mũi Sereval sẽ không còn chỗ nào khác để tránh gió bão. Chỉ cần thời tiết biến động là ngay từ phút đầu tàu sẽ va ngay vào đá. Kongre ra quyết định là sẽ cho tàu quay vào sâu trong vịnh Elgor ngay đêm ấy để công việc sửa chữa được an toàn và nhanh chóng.

Nhưng vào lúc này, nước triều đang xuống và chiếc thuyền buồm không tài nào đi ngược nước được. Bắt buộc phải chờ nước triều lên trở lại như vậy là phải chờ ít nhất bốn tiếng đồng hồ nữa. Nhưng vào lúc này chiếc Carcante lại bắt đầu bị sóng lừng đẩy đi và theo đà này, có thể nó sẽ trôi xuống tận mũi Several với nguy cơ bị vô nước bất cứ lúc nào. Giờ đây, người ta đã có thể nghe thấy tiếng nước róc rách tràn qua hai lỗ thủng ở vỏ tàu mỗi khi tàu lắc ngang. Kongre buộc phải ra lệnh buông neo ở nơi cách mũi Diegós mấy trăm mét.

Tóm lại, tình hình lúc này rất đáng lo ngại. Đêm đã xuống và bóng tối sẽ mau chóng trở nên dày đặc, Kongre phải rất thông thạo vùng biển này mới giữ cho tàu khỏi va vào những bãi đá rải rác xung quanh.

Cuối cùng thì vào lúc mười giờ đêm, nước triều lên. Neo được kéo lên và ngay trước lúc nửa đêm, chiếc Carcante, sau bao hiểm nguy, đã quay trở về nơi neo đậu cũ trong vũng tàu của vịnh Elgor.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.