Married by morning
Chương 31-P1
“ Tôi sẽ đi dọc ngưỡng cửa,”Harry nói. “ Tôi không sợ độ cao.”
Biểu hiện trên mặt Leo trở nên tối sầm. “ Tôi cũng vậy. Nhưng nó sẽ không chịu được sức nặng của bất kì ai trong chúng ta. Nhất là những cái vì kèo kia đã mục nát. ( Vì kèo: những vật liệu cứng, chắc đặt ngang trên đầu tường đầu cột để đỡ mái.)
“ Còn cách nào khác để cứu con bé không?”
“ Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Hãy nói chuyện cùng cô ấy khi tôi đi tìm dây thừng.”
Và Leo biến mất, trong lúc đó Harry vươn người ra ngoài cửa sổ. “ Cat, là anh đây,” anh nói. “ Là Harry đây. Em nhận ra anh không?”
“ Tất nhiên rồi.” Cô cúi đầu chạm đầu gối, và cô run run nói. “ Em mệt lắm.”
“ Không Cat, chờ đã. Giờ không phải lúc ngủ đâu em. Ngẩng đầu lên và nhìn anh này.” Harry tiếp tục nói chuyện với cô, giữ cho cô ngồi yên và tỉnh táo, nhưng hầu như cô chẳng có phản ứng gì. Phải đến hơn một lần cô thay đổi tư thế và điều này đã khiến cho trái tim Harry như nhảy khỏi lồng ngực.
Cuối cùng anh cũng được giải tỏa phần nào khi Leo quay lại với một sợi dây thừng dài. Mặt anh đầy mồ hôi và đang thở hổn hển.
“ Nhanh đấy,” Harry nói và lấy sợi dây từ tay Leo.
“ Chúng ta ở sát vách một khu ổ chuột có tiếng,” Leo nói. “ Và ở đó thì đầy dây thừng.”
Harry lấy tay đo sợi dây và bắt đầu thắt nút. “ Nếu anh có ý định thuyết phục và điều khiển con bé quay trở lại cửa sổ,” anh nói. “ thì không có tác dụng đâu. Con bé không có phản ứng với bất kì điều gì tôi nói.” ( Noly: Đấy là anh thôi Harry ngốc ạ ^^)
“ Anh sẽ thắt nút sợi dây. Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Leo chưa bao giờ phải trải qua nỗi sợ hãi như lúc này đây, kể cả khi Laura chết. Khi ấy, đó là một sự mất mát đến từ từ khi mà anh phải chứng kiến Laura cứ ngày một dời xa anh như chiếc đồng hồ cát. Nhưng giờ đây, điều này còn tồi tệ hơn rất nhiều. Anh như đang ở đáy sâu của địa ngục.
Ngó ra ngoài cửa sổ, Leo nhìn vào thân hình kiệt sức và lộn xộn của Catherine. Anh có thể hiểu được tác dụng của thuốc phiện, sự nhầm lẫn và cảm giác chóng mặt, cái cảm giác chân tay quá nặng để có thể di chuyển được, nhưng cùng lúc đó thuốc phiện cũng cho ta cảm giác lâng lâng như bay trên không trung vậy. Thêm vào đó, giờ đây Catherine lại không thể nhìn rõ mọi thứ. Nếu như anh có thể cứu cô thoát khỏi đây thì anh sẽ không bao giờ để cô vuột khỏi vòng tay mình nữa.
“ Marks à,” anh nói với giọng bình tĩnh nhất có thể. “ Trong tất cả những tình huống ngớ ngẩn mà cả anh và em vướng phải thì đây là điều tồi tệ nhất.”
Cô ngẩng đầu và nheo mắt nhìn về phía anh. “ Đức ngài của em?”
“ Ừ, anh đây. Anh đến để giúp em. Em ở yên đó nhé. Nếu không thì em sẽ khiến cho nỗ lục anh hùng cứu mỹ nhân của anh gặp ít nhiều khó khăn đấy.”
“ Em không định thế này đâu.” Giọng cô trở nên lắp bắp. “ Em chỉ cố gắng bỏ trốn mà thôi.”
“ Anh biết. Và chỉ trong vòng một phút nữa thôi, anh sẽ mang em vào trong để chúng ta có thể thoải mái mà tranh luận. Còn lúc này đây…”
“ Em không muốn thế.”
“ Em không muốn vào trong ư?” Leo lúng túng hỏi cô.
“ Không, em không muốn tranh luận với anh.” Cô tiếp tục gục mặt xuống đầu gối, và khóc nức nở.
“ Chúa ơi,” Leo nói, “ Tình yêu của anh, chúng ta sẽ không tranh luận đâu. Anh hứa đấy. Đừng khóc nữa em.” Anh thở dồn dập khi Harry đưa cho anh sợi dây với một nút thắt hoàn hảo. “ Cat, nghe anh này…em hãy ngẩng đầu lên và hạ đầu gối xuống thấp chút nữa. Anh sẽ ném sợi dây này cho em, nhưng điều quan trọng nhất là em không được bắt lấy nó, em hiểu không? Em cứ ngồi đó và để cho sợi dây rơi vào váy em.”
Cô vâng lời ngồi im, cô nheo mắt và chớp chớp.
Leo quăng sợi dây thòng lọng mấy vòng như để kiểm tra trọng lượng của nó. Anh thật nhẹ nhàng ném về phía Catherine, nhưng sợi thòng lọng ấy đã không đến được tới đích, nó chỉ vụt tới ván lợp gần chân cô.
“ Anh cần phải ném mạnh hơn nữa,” cô nói.
Dù lòng đang tràn ngập nỗi tuyệt vọng và sự lo lắng thấm vào tận xương tủy, nhưng Leo vẫn cố nặn ra một nụ cười. “ Đến khi nào em mới ngừng bảo anh phải làm gì đây hả Marks?”
“ Em không nghĩ vậy,” cô nói sau một khắc trầm ngâm.
Anh thu lại sợi dây và ném lại lần nữa, và lần này nó đã trúng chân của Catherine.
“ Em có nó rồi.”
“ Tốt lắm,” Leo nói. Anh đấu tranh để nói giọng thật bình tĩnh. “ Còn bây giờ, em hãy vòng tay lên đầu, và cho sợi thòng lọng kia qua đầu em. Em không được làm quá nhanh đây, hãy cố giữ thăng bằng…” Anh tiếp tục thở đầy khó nhọc khi cô mò mẫm sợi dây.
“ Đúng rồi, đúng như vậy đấy. Ôi chúa ơi, ANH YÊU EM. ( Noly: anh có cần tỏ tình vào lúc này không hả >.<) Anh thở phào nhẹ nhõm khi sợi dây cuối cùng cũng đặt đúng chỗ, nó ôm trọn ngực cô và ở dưới cánh tay cô. Anh đưa đầu dây còn lại cho Harry.
“ Đừng chuyển động, Cat. Vẫn chưa đến lúc đâu em.” Harry vội vàng buộc đầu dây còn lại quanh eo mình.
Ánh mắt Leo quay trở lại với Catherine, có vẻ như cô đang muốn nói điều gì với anh. Khuôn mặt cô nhăn lại.
“ Có chuyện gì vậy em?”
“ Anh không phải nói như vậy đâu!”
“ Nói gì cơ?”
“ Nói rằng anh yêu em.”
“ Nhưng ANH YÊU EM.” ( Noly: Hai người có cần coi anh Harry như không khí không hả >.<)
“ Không, anh không yêu em. Em đã nghe anh nói với Win rằng…” Catherine dừng lại để cố nhớ chính xác điều anh từng nói. “ Rằng anh sẽ chỉ kết hôn với người phụ nữ nào mà anh chắc chắn sẽ không bao giờ yêu cô ta.”
“ Anh vẫn nói những điều ngớ ngẩn,” Leo phản đối. “ Anh không bao giờ quan tâm xem có ai lắng nghe mình hay không.”
Một ô cửa sổ bên khu nhà thổ bỗng mở ra, và một ả bán hoa khó chịu ngó đầu ra ngoài. “ chúng tôi đang cố gắng để ngủ còn anh thì hét lên như muốn gọi cả thần chết dậy vậy!”
“ Chúng tôi sẽ xong nhanh thôi,” Leo quay về phía cô ta và nói. “ Quay về giường ngủ của cô đi.”
Nhưng cô ta vẫn tiếp tục ngoái ra ngoài. “ Anh đang làm cái quái gì với cô gái trên mái nhà vậy?”
“ Không phải việc của cô,” Leo sỗ sang nói.
Một vài ô cửa khác tiếp tục mở ra, họ lũ lượt hét lên. “ Anh ta là ai vậy?”… “ Cô ấy sẽ nhảy xuống ư?”….. “ Không đâu, một mớ hỗn độn sẽ hiện ra mất.”
Catherine không quan tâm những gì mà đám đông kia bàn tán, ánh mắt cô vẫn ghim chặt vào Leo. “ Anh có ý như vậy không?” cô hỏi. “ Anh đã nói cái gì?”
“ Lát nữa chúng ta sẽ nói về điều đó,” Leo nói, anh vươn người tới ngưỡng cửa sổ, bàn tay anh níu chặt vào khung cửa. “ Còn bây giờ, anh muốn em bám chặt vào mép tường và đi về phía anh. Thật cẩn thận.”
“ Anh có ý như thế không?” Catherine nhắc lại và không hề di chuyển.
Leo nhìn cô đầy hoài nghi. “ Lạy chúa, quý cô Marks của tôi ơi, em có cần phải bướng bỉnh như thế không? Em muốn anh lột trần bản thân trước một hội đồng người thế này không?”
Cô gật đầu ngay lập tức.
Một trong số đám đông lên tiếng. “ Nói cho cô ấy nghe đi, anh bạn thân mến!”
Một số người khác cũng hùa vào. “ Nói đi cưng!”
“ Thôi nào Leo, hãy nói đi!” Harry người đang đứng sau lưng Leo lắc đầu ngán ngẩm. “ Nếu điều đó có thể khiến con bé đi ra khỏi cái mái nhà chết tiệt ấy thì mẹ kiếp anh mau nói đi.”
Leo vươn người xa hơn ra ngoài cửa sổ. “ ANH YÊU EM,” anh nói ngắn gọn. Và khi anh nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé đang run rẩy của Catherine, anh cảm thấy mặt mình đỏ ửng lên và tâm hồn anh được mở rộng với một cảm xúc sâu sắc hơn anh có thể tưởng tượng và nó không thôi ngự trị trong lòng anh. “ ANH YÊU EM, CAT Ạ. TRÁI TIM NÀY HOÀN TOÀN THUỘC VỀ EM. VÀ KHÔNG MAY CHO EM RỒI, TOÀN BỘ NHŨNG GÌ CÒN LẠI TRONG ANH CŨNG THEO NÓ MÀ TRỞ THÀNH CỦA EM MÃI MÃI.” Leo ngừng lại, anh cố gắng tìm kiếm từ ngữ, bởi chúng là những gì ở tận đáy lòng anh và chúng thực sự rất có ý nghĩa. “ ANH BIẾT RẰNG MÌNH LÀ MỘT NGƯỜI KHÔNG GIỎI THƯƠNG LƯỢNG. NHƯNG ANH XIN EM HÃY VỀ BÊN ANH, DÙ CÓ THẾ NÀO ĐI CHĂNG NỮA. VÌ ANH MUỐN CÓ CƠ HỘI ĐƯỢC MANG LẠI CHO EM HẠNH PHÚC CŨNG NHƯ EM TỪNG THẮP SÁNG CUỘC ĐỜI ANH VẬY. ANH MUỐN CÙNG EM XY DỰNG MỘT CUỘC SỐNG GIA ĐÌNH.” Anh cố nói thật vững vàng. “ HÃY ĐẾN BÊN ANH, CAT. EM KHÔNG CẦN PHẢI YÊU ANH. EM KHÔNG CẦN PHẢI LÀ CỦA ANH. HÃY CHỈ ĐỂ ANH LÀ CỦA EM LÀ ĐƯỢC RỒI.” ( Nolycat: Huhu, cảm động quá, mất mấy cái khăn giấy của em rồi anh Leo ơi >.<)
“ Ồ…” Một trong những cô ả bán hoa thờ dài.
Một cô khác hét lên. “ Nếu cô ấy không muốn có anh ấy thì tôi sẽ có anh ấy đấy.”
Trước khi Leo kết thúc lời nói của mình, Catherine đã bước đi và hướng về phía ngưỡng cửa. “ Em đến đây,” cô nói.
“ Chậm thôi em,” Leo nói cẩn trọng, ánh mắt anh dán chặt vào sợi dây khi anh quan sát những bước di chuyển của đôi chân trần nhỏ bé kia. “ Hãy làm như những gì em từng làm ấy.”
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, lưng cô áp vào tường. “ Em không nhớ là mình đã từng làm điều này trước đây,” cô hổn hển nói.
“ Đừng nhìn xuống.”
“ Em không thể nhìn thấy gì cả.”
“ Sẽ ổn thôi, em cứ di chuyển như vậy đi.” Leo từ từ thu sợi dây lại, như thế anh đang gần cuốn lấy cô. Cô bước đến càng ngày càng gần, cho tới khi cuối cùng cô cũng nằm trong tầm với của Leo. Anh giang rộng vòng tay mình, những ngón tay anh run lên trong nỗ lực với lấy cô. Một bước rồi một bước nữa, và cuối cùng anh cũng ôm trọn người cô, và anh mang cô vào bên trọng. Những tiếng hò reo vui mừng nổ ra từ phía khu nhà thổ, và vô số ô cửa cũng chịu khép cánh.
Leo quỳ gối trên sàn nhà, mặt anh chôn vùi trong tóc Catherine. Cơn chấn động nhẹ chạy dọc cơ thể anh, anh thở dài nhẹ nhõm. “ Anh có em rồi. Anh có em rồi, Marks. Em đã cho anh trải qua hai phút tồi tệ nhất của cuộc đời này. Và chính vì vậy em sẽ phải chuộc lỗi đấy.”
“ Chỉ có hai phút thôi mà,” cô phản đối, và anh phá lên cười. Lục lọi trong túi của mình, anh lấy kính của cô ra và nhẹ nhàng đặt lên mũi cô. Thế giới lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Harry quỳ gối bên cạnh, anh tiến đến và đặt tay lên vai Catherine. Cô quay lại và ôm chầm lấy anh. “ Anh trai của em,” cô thì thầm. “ Anh lại đến vì em nữa rồi.”
Cô có thể cảm nhận được hơi thở của nụ cười tươi của anh phả lên mái tóc cô. “ Sẽ luôn là vậy. Bất kì khi nào em cần anh.” Ngẩng đầu lên, anh quay sang nhìn Leo đầy nuối tiếc trước khi anh nói tiếp. “ Em nên kết hôn cùng anh ta, Cat ạ. Bất kì người đàn ông nào sẵn lòng để bản thân trải qua chuyện này đều đáng trân trọng cả.”
Phải miễn cưỡng lắm Leo mới để Catherine đi với Poppy và bà Pennywhistle khi họ quay trở lại khách sạn. Hai người phụ nữ này đưa cô lên phòng và giúp cô gội đầu tắm rửa. Cô cảm thấy kiệt sức, mất phương hướng và thực lòng biết ơn sự quan tâm chân thành này. Mặc một chiếc váy ngủ và choàng áo bên ngoài, cô ngồi trước lò sưởi để Poppy chải tóc cho cô.
Căn phòng thật ngăn nắp và sạch sẽ, giường đã được thay mới. Cô hầu gái đã để lại một chồng khăn ướt và cho Poppy và Catherine không gian riêng để nói chuyện. Không hề thấy dấu hiệu nào của Dodger cả. Nhớ lại tất cả những gì xảy ra, Catherine nghẹn đắng nơi cổ họng. Ngày mai cô sẽ hỏi về chú chồn nhỏ bé nhưng dũng cảm này, còn bây giờ cô không dám để bản thân đối mặt với chuyện gì đã xảy ra với Dodger.
Nghe thấy tiếng nức nở của Catherine, Poppy đưa cho cô chiếc khăn mùi xoa. Chiếc lược vẫn từ từ lướt nhẹ trên mái tóc cô. “ Harry đã bảo tôi tối nay không nên làm phiền cô, nhưng nếu là tôi , tôi sẽ rất muốn biết. Sau khi cô và anh Leo dời đi, Harry ở lại đó cho đến khi cảnh sát đến nhà dì của cô. Họ đã lên tầng để tìm, nhưng bà ta đã chết rồi. Họ tìm thấy rất nhiều thuốc phiện trong miệng bà ta.”
“Dì Althea thật tội nghiệp,” Catherine thì thầm, cô lau chiếc khăn mùi xoa lên đôi mắt sưng phồng của mình.
“ Cô thật tốt bụng mới có thể cảm thông với bà ta. Tôi chắc chắn rằng bản thân không thể làm vậy.”
“ Thế còn William thì sao?”
“ Cậu ta đã chạy trốn trước khi cảnh sát đuổi theo. Tôi nghe Harry và Leo nói rằng họ sẽ cử người đi lục tìm cậu ta.”
“ Tôi không muốn thế,” Catherine nói. “ Tôi muốn các anh ấy tha cho cậu ta.”
“ Tôi không nghi ngờ rằng Leo sẽ đồng ý với bất kì điều gì mà cô muốn,” Poppy nói. “ Nhưng tại sao vậy? Sau tất cả những gì con người đáng sợ ấy đã gây ra cho cô…”
“ William chỉ là một nạn nhân như tôi thôi,” Catheine nói. “ Cậu ta chỉ cố gắng sinh tồn. Cuộc sống đã rất bất công với cậu ta rồi.”
“ Cả với cô nữa. Nhưng cô không bao giờ hành động như cậu ta.”
“ Nhưng tôi có Harry. Và tôi có cô cùng gia đình cô.”
“ Và cả Leo nữa,” Poppy nói, một nụ cười nở trên đôi môi cô. “ Không cần suy nghĩ tôi vẫn nói cô luôn có anh ấy. Đối với một người đàn ông luôn sống bên lề của cuộc sống, chỉ như một người quan sát, anh ấy chắc chắn đã được kéo quay trở lại với dòng suối trong mát. Tất cả là nhờ có cô.”
“ Cô muốn tôi lấy anh ấy không hả Poppy?” cô rụt rè hỏi. Poppy ôm lấy Catherine từ phía sau, và hai người cứ thế mà gục đầu vào nhau. “ Tôi chắc chắn rằng mình sẽ nói cho cả gia đình biết rằng chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu cô lấy anh ấy. Tôi không thể tưởng tượng ra ai khác có thể chịu đựng được anh ấy.”
Sau bữa tối nhẹ với bánh mì và nước xuýt, Catherine lên giường và chợp mắt một lúc, thỉnh thoảng cô lại tỉnh giấc và thấy Poppy đang ngồi gần đó và đọc sách.
“ Cô nên về phòng đi,” Catherine cuối cùng cũng lên tiếng, cô không muốn giống như một đứa trẻ sợ bóng tối.
“ Cho anh ở lại thêm chút nữa,” truyền đến là một giọng nói nhỏ nhẹ. Lần tới Catherine thức dậy thì Leo đã ngồi ở đó từ lúc nào. Tia nhìn mờ ảo của cô tập trung vào anh, vào những đường nét quyến rũ trên gương mặt anh, đôi mắt xanh nghiêm túc. Áo anh để hở, lộ ra mảng lông đen hút hồn. Cô lập tức cảm thấy bức thiết để được ngã vào lồng ngực ấm áp kia, cô không nói gì mà vươn tới người anh. Leo cũng lập tức đến với cô. Quàng tay quanh người cô, anh cùng cô ngồi dựa vào gối. Catherine đắm chìm trong mùi hương cơ thể anh. “ Chỉ có em,” cô thì thầm, “ chỉ có em mới có thể cảm thấy an toàn trong vòng tay của người đàn ông ranh mãnh nhất Luân Đôn này.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.