Bạn chẳng bao giờ chứng kiến nhiều nạn nhân bị giết đến mức khiến bạn không còn thấy đau đớn nữa, nhưng lần này thì khó mà nhìn nổi.
Cô dâu còn quá trẻ và xinh đẹp: điềm tĩnh, yên bình và không bị xáo động ngoại trừ ba bông hoa đỏ màu đỏ thẫm trên khuôn ngực trắng. Cô trông như thể một nàng công chúa đang nằm ngủ đợi hoàng tử của mình đến, nhưng tiếc thay hoàng tử của cô lại nằm ở phòng bên kia, ruột gan phơi bày cả trên sàn nhà.
– Họ muốn gì khi trả 3.500 đô la cho một đêm khách sạn? – Jacobi nhún vai – Một câu chuyện thần tiên à? – Câu nói lấy đi tất cả những gì tôi đang cố kiềm chế để tập trung vào những việc phải làm. Tôi liếc nhìn chua cay như thể muốn hạ gục Jacobi.
Boxer, chuyện gì thế? – Khuôm mặt anh xịu xuống – Chỉ đùa thôi mà.
Mặc dù tôi đang khó chịu nhưng những cử chỉ trẻ con, hối lỗi của anh ta khiến tôi trở lại trạng thái bình thường. Cô dâu đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn ở bàn tay phải và một khuyên tai rất đẹp. Dẫu động cơ của kẻ giết người là gì, thì đây cũng không phải là một vụ trộm cắp.
Một chuyên viên của phòng khám nghiệm y tế chuẩn bị khám nghiệm bước đầu. Anh ta nói:
– Trông như có ba vết đâm. Cô ấy chắc hẳn đã vật lộn dữ dội. Hắn ta giết chú rể chỉ với một nhát đâm.
Điều chợt lóe lên trong tâm trí tôi là đến 90% các vụ giết người là vì tiền hoặc tình. Vụ này có vẻ như không phải vì tiền.
– Lần cuối cùng mọi người nhìn thấy họ là khi nào? – Tôi hỏi.
– Khoảng sau 10 giờ tối qua. Đó là khi nhân viên lễ tân xuống dưới tầng.
– Và không nhìn thấy nữa khi nào sau đó?
– Tôi biết đây chính xác không phải lĩnh vực của cô, Boxer – Jacobi toét miệng cười – Nhưng mọi người thường không gặp cô dâu và chú rể sau buổi tiệc.
Tôi mỉm cười yếu ớt, rồi đứng dậy quay lại nhìn căn phòng rộng xa hoa.
– Tôi rất ngạc nhiên đấy, Jacobi. Ai thanh toán cho một căn phòng như thế này?
– Bố của chú rể có một vài cửa hàng lớn tại phố Wall ở mặt phía đông. Ông ta và vợ ở phòng 12. Tôi được báo cáo đấy là bữa tiệc rất náo nhiệt. Trên đây cũng thế, nhìn đám hoa hồng mắc dịch này mà xem.
Tôi quay trở ra phía chú rể và để ý tới một cái gì trông như hộp quà sâm banh trên một thanh đỡ đá cẩm thạch gần cửa ra vào. Có một đường máu xung quanh nó.
– Viên phụ tá đã để ý thấy nó. Tôi đoán là kẻ giết người đã mang vào theo.
– Họ có nhìn thấy ai quanh đây không?
– Có, rất nhiều người mặc bộ đồ tuxedo. Đám cưới mà, phải không?
Tôi đọc nhãn chai sâm banh. “ Krug. Clos du Mesnil, 1989”.
– Có nói lên điều gì không? – Jacobi hỏi tôi.
– Chỉ biết được là kẻ sát nhân rất sành sỏi.
Tôi nhìn vào bộ vét tuxedo nhuốm máu. Có một vết rách duy nhất ở một bên nơi con dao định mệnh đâm một đường qua đó.
– Tôi đoán là tên giết người này chắc phải cởi cái áo ra sau khi đâm anh ta – Jacobi nhún vai:
– Hắn ta đã làm cái quỷ gì thế không biết nữa? Tôi lẩm bẩm nghe khá rõ.
– Ai mà biết được. Chúng ta sẽ phải tra khảo hắn ta.
Charlie Clapper đưa mắt nhìn tôi từ hành lang ra ý hỏi xem anh ta bắt đầu công việc của mình được chưa. Tôi gật đầu ra hiệu đồng ý. Sau đó tôi quay trở lại với cô dâu.
Tôi có linh cảm xấu về vụ việc này. Nếu không phải vì tiền, thì chỉ có thể là vì tình.
Tôi nhấc lớp vải lót mềm trên bộ váy cô dâu. Một điều khẳng định lạnh lùng nhất, cay đắng nhất khiến tôi rùng mình.
Chiếc quần lót của cô dâu đã bị kéo ra, nằm lòng thòng ở một bên chân.
Sự tức giận mãnh liệt dội lên trong ngực tôi. Tôi nhìn vào mắt cô dâu. Mọi thứ đang ở trước mắt cô, mọi niềm tin và giấc mơ. Giờ thì cô chỉ còn là một xác chết thảm hại, đã bị làm vẩn đục và có thể đã bị cưỡng hiếp trong chính đêm tân hôn của mình.
Khi tôi đứng đấy, chăm chăm nhìn vào khuôn mặt cô dâu, tôi đột nhiên nhận ra mình đang khóc. Tôi nói với Jacobi giọng nấc lên:
– Jacobi, tôi muốn anh nói chuyện với bố mẹ chú rể. Tôi muốn thẩm tra tất cả những ai có mặt ở tầng này đêm hôm qua. Nếu họ đã ra về, thì phải theo dấu họ. Và cả danh sách tất cả nhân viên khách sạn trực đêm qua nữa.
Tôi biết nếu tôi không ra khỏi đây ngay bây giờ, tôi sẽ không thể cầm lòng được nữa.
– Ngay bây giờ, Jacobi. Làm luôn đi.
Tôi tránh ánh mắt của Jacobi khi đi vòng ra khỏi căn phòng.
– Có chuyện gì với thanh tra Boxer thế? – Charlie Clapper hỏi.
– Anh biết rồi đấy, phụ nữ mà. Họ luôn luôn khóc trước các lễ cưới – Tôi nghe thấy Jacobi trả lời vậy.