Đúng là một cảnh tượng đáng nể! Cindy Thomas rẽ đám đông hiếu kỳ đang xúm đông xúm đỏ bàn tán xung quanh khách sạn Grand Hyatt. Rồi cô làu bàu khi nhìn thấy những sợi dây chắn đường của cảnh sát.
Chắc phải có đến hàng trăm người xem vây chặt quanh lối vào: khách du lịch cầm máy quay, thưong nhân trên đường đi làm, những người khác đưa ra giấy ủy quyền báo chí, phóng viên đang hò hét, cố gắng để được vào trong. Bên kia đường là những chiếc xe tải tin tức truyền hình được thiết lập cùng với cơ sở ở mặt tiền khách sạn.
Sau hai tiếng đồng hồ dành để quan tâm tới lợi ích địa phương tại bàn làm việc Metro của tờ Thời sự, Cindy nhận thấy rằng câu chuyện này đến cô cũng phải sợ dựng tóc gáy.
– Có vụ giết người ở Grand Hyatt – Anh chàng biên tập Sid Glass đã thông báo cho cô sau khi một nhân viên khác bắt được đường truyền của cảnh sát. Suzie Fitzpatrick và Tom Stone, hai phóng viên hình sự thường trực của tờ Thời sự, đều được giao nhiệm vụ.
– Đi ra đấy đi – Ông chủ quát tháo trước sự ngạc nhiên của cô. Ông chẳng phải nói đến lần thứ hai.
Nhưng lúc này, đứng bên ngoài khách sạn Hyatt, Cindy cảm thấy sự may mắn ngắn ngủi của mình sắp chấm dứt.
Đường phố đã bị chặn lại. Thêm loạt dân săn tin đang tạo thành vòng thứ hai. Nếu cô không nảy ra sáng kiến gì ngay bây giờ, Fitzpatrick hay Stone sẽ nẫng mất câu chuyện này. Điều cô cần là phải vào được bên trong. Và rồi cô ở đây, ngay ngoài hàng rào.
Cô để ý thấy một dãy xe limo và bước tới chiếc xe đầu tiên – một chiếc màu be lớn. Cô gõ vào cửa sổ xe.
Người lái xe ngước mắt nhìn ra khỏi tờ báo, tờ Thời sự, tất nhiên rồi, và hạ cửa xe xuống khi cô bắt gặp cái nhìn của anh ta.
– Anh đang đợi Steadman phải không?
– À, ừ, Eddleson – Anh ta trả lời.
– Xin lỗi, xin lỗi – Cô vẫy tay, nhưng cười thầm trong bụng. Đó là cách cô vào.
Cô không nấn ná một giây phút nào trong đám đông ấy nữa, rẽ đám đông tiến về phía trước. Một cảnh sát tuần tra trẻ chặn cô lại.
– Xin lỗi, trông cô rất vội vã.
– Tôi có một cuộc hẹn trong khách sạn.
– Cô cho biết tên.
– Eddleson. Ông ta đang chờ tôi.
Anh chàng cảnh sát gác cổng dò cái tên ấy trong bản in được kẹp vào một bìa kẹp hồ sơ.
– Cô có số phòng chứ?
Cindy lắc đầu:
– Ông ấy nói sẽ gặp ở tại Phòng ăn vào lúc 11 giờ.
–
Phòng ăn khách sạn Hyatt nổi tiếng với những bữa sáng tuyệt nhất thành phố San Francisco.
Anh chàng cảnh sát cẩn thận xem xét lại một lần nữa. trong chiếc áo da đen, quần jean, xăng đan mua ở Earthsake, Cindy không giống một người đến vì một bữa giữa buổi.
– Cuộc hẹn của tôi với Eddleson – Cindy nói, gõ gõ vào chiếc đồng hồ đeo tay.
Viên cảnh sát tỏ vẻ giận dữ vẫy tay cho cô vào.
Cô đã vào bên trong. Hành lang ngoài với những bức tường thủy tinh cao, những cột vàng dựng đứng lên tận tầng ba. Nó cho cô cảm giác hả hê vì tất cả những tài năng đánh giá và những khuôn mặt nổi tiếng vẫn đang mắc lại ở ngoài đường.
Và Cindy Thomas là người đầu tiên vào được. Bây giờ chỉ còn là vạch ra việc cần phải làm.
Nơi này thật sự ồn ào, bận rộn với cảnh sát, thương nhân trả buồng khách sạn, các đoàn khách du lịch, nhân viên khách sạn trong đồng phục màu đỏ sẫm. Tổng biên tập nói đó là vụ giết người. Một vụ đầy tính thách thức khi xét đến danh tiếng nổi bật của khách sạn này.
Cô không biết sự việc xảy ra ở tầng nào, hay khi nào. Cô thậm chí còn chẳng biết liệu sự việc có liên quan tới vị khách nào không.
Có thể cô đã vào được bên trong, nhưng chẳng hề biết một mảy may gì cả.
Cindy để ý thấy một đống hành lý nằm chỏng chơ ở một bên hành lang. Trông như của một đoàn khách du lịch lớn. Một người trực tầng đang kéo nó ra ngoài.
Cô đi tha thẩn quanh đó, quỳ xuống bên một chiếc túi, giả vờ đang lấy một vật gì ra.
Người trực tầng thứ hai đi qua hỏi:
– Cô cần taxi ạ?
Cindy lắc đầu:
– Sẽ có người đón tôi.
Sau đó cô liếc nhìn bao quát toàn bộ quang cảnh hỗn độn và vờ tròn mắt ngạc nhiên:
– Tôi vừa mới dậy. Có chuyện gì xảy ra vậy?
– Cô không biết gì sao? Chắc chỉ có cô là người duy nhất không biết. Chúng tôi có vài chuyện ở khách sạn đêm hôm qua.
Cindy mở to mắt.
– Hai người bị giết ở trên tầng 30. Anh ta hạ giọng như thể đang cho cô biết một trong những bí mật lớn nhất trong cuộc đời mình. Cô có tình cờ thấy đám cưới huy hoàng tối qua không? Đó là chú rể và cô dâu. Một người nào đó đã đột nhập vào phòng họ ở khu Phòng cao cấp.
– Chúa ơi! Cindy thốt lên.
– Cô có chắc là không cần mang hành lý này ra ngoài chứ? Người trực tầng hỏi.
Cindy cố nở một nụ cười:
– Không, cảm ơn. Tôi sẽ đợi trong này.
Bên ngoài hành lang phía xa, cô nhận thấy có một chiếc thang máy mở cửa. Một người trực tầng bước ra, kéo theo xe hành lý. Chắc đấy là thang máy dịch vụ. Từ đó cô có thể thấy cảnh sát không chặn ở lối đi này.
Cô rẽ đám người trong hành lang, tiến tới thang máy đó. Cô nhấn nút, và chiếc cửa vàng sáng bóng mở ra. Tạ ơn Chúa, không có ai cả.
Cindy nhảy vào trong và cánh cửa đóng lại. Cô không thể tin được những gì cô đang làm. Cô nhấn nút 30.
Phòng cao cấp
Một vụ giết hai người.
Đó sẽ là câu chuyện của cô.