Tôi đã đối mặt với nhiều xác chết trong 6 năm nay. Nhưng những gì tôi thấy đã khiến tôi rùng mình khiếp sợ.
Những cái xác bị cắt xẻo của cô dâu và chú rể đang nằm cạnh nhau. Họ đang nằm trong ngăn lạnh, khuôn mặt của họ đông lạnh vẫn còn in đậm giây phút kinh hoàng của cái chết. Đó là David và Melanie Brandt.
Trong vẻ mặt cứng đờ như ma quỷ của họ là lời tuyên bố mạnh mẽ nhất tôi từng thấy rằng cuộc sống có thể không bị chi phối bởi những gì là công bằng hay khoan dung. Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt của Melanie. Ngày hôm qua, trong chiếc áo cưới, cô ấy dường như có vẻ rất bi thảm và lặng lẽ.
Hôm nay, trong trạng thái bị cắt xẻo trần trụi cứng đờ, xác của cô ấy bị rối tung lên trong một cái khung lạnh của sự kinh hoàng lố bịch. Mọi thứ mà tôi đã chôn sâu trong ngày hôm qua giờ đây đã xuất hiện trở lại.
Sáu năm ở Phòng điều tra các vụ giết người và tôi chưa bao giờ ngoảnh mặt đi. Nhưng giờ đây tôi đã không thể làm khác.
Tôi cảm thấy cánh tay của Claire đang đỡ lấy cánh tay tôi, và tôi dựa vào cô ấy.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, hóa ra đó lại là Raleigh. Tôi đứng thẳng lên với một cảm giác pha trộn, vừa tức giận vừa xấu hổ.
– Cảm ơn. Tôi không sao.
– Tôi đã làm công việc này 8 năm rồi, và lần này, tôi cũng muốn ngoảnh mặt đi. Claire nói.
Claire cầm một miếng bìa cứng từ bàn kiểm tra ở bên kia, từ chỗ của David Brandt. Cô ấy chỉ vào vết thương do dao đâm còn mới phía bên trái ngực của anh ta.
– Anh ta bị đâm một nhát vào tâm thất phải. Hai người có thể nhìn thấy ở đây lưỡi dao đã xuyên qua chỗ nối giữa xương sườn thứ tư và xương ức ở lối vào. Đốt AV bị vỡ, chỗ cung cấp điện cho tim. Về kỹ thuật mà nói thì anh ta đã bị bắt giữ.
– Thế anh ta đã chết vì đột quỵ tim à? – Raleigh hỏi.
Claire kéo đôi găng tay giải phẫu chặt ra khỏi bàn tay và những chiếc móng tay được sơn đỏ.
– Sự tách điện cơ học. Chỉ là một cách miêu tả tưởng tượng những gì đã xảy ra khi anh ta bị đâm vào tim mà thôi.
– Thế còn vũ khí thì sao? – Tôi hỏi thẳng
– Ở điểm này, tất cả những gì mà tôi biết là một con dao lưỡi thẳng, chuẩn. Không để lại dấu vết gì nổi bật hay kiểu xuyên nào. Một điều mà tôi có thể kể cho hai người biết là kẻ giết người có chiều cao trung bình, khoảng 1m71 đến 1,8 mét và thuận tay phải dựa trên các góc va chạm. Hai người có thể thấy ở đây đường rạch được thực hiện theo tư thế nghiêng lên phía trên. Ở đây, chú rể cao 1,8 mét, còn trên xác của vợ anh ta, người chỉ cao có 1,65 mét, thì góc của vết rạch đầu tiên bị xiên theo chiều đi xuống.
Claire nói, chỉ vào những chỗ xung quanh vết thương.
Tôi kiểm tra bàn tay và cánh tay chú rể để xem những chỗ bị trầy xước.
– Có dấu vết của sự đánh nhau không?
– Không thể. Người đàn ông tội nghiệp này đã sợ đến mất trí.
Tôi gật đầu khi nhìn xuống khuôn mặt chú rể.
Claire lắc đầu:
– Đó chính xác không phải là ý tôi muốn nói. Những cậu bé nhà Charlie Clapper đã lấy được mẫu của một chất lỏng từ giày của chú rể và sàn gỗ cứng ở phòng giải lao nơi xác của anh ta được phát hiện.
Claire giơ một cái lọ nhỏ chứa các giọt nhỏ chất lỏng đục lên.
Raleigh và tôi nhìn chằm chằm vào cái lọ mà chẳng hiểu gì.
– Nước tiểu. Người đàn ông xấu số này đã tè ra quần. Hắn phải là một người dễ bộc lộ tình cảm, Claire giải thích.
Cô kéo tấm vải trắng che mặt David Brandt và lắc đầu.
– Tôi nghĩ đó là một bí mật mà chúng ta cần phải giữ kín với nhau.
– Thật không may – Cô ấy nói và thở dài – Nhiều thứ đã không xảy ra gần như ngay lập tức đối với cô dâu.
Claire dẫn chúng tôi qua chỗ ngăn lạnh của cô dâu.
– Có lẽ cô ấy đã làm kẻ sát nhân ngạc nhiên. Có vài dấu vết trên bàn tay và cổ tay cô ấy, điều đó chỉ ra rằng đã có sự giằng co, vật lộn. Đây này – Claire chỉ vào một vết trầy xước màu đỏ trên cổ cô dâu – Tôi đã cố gắng tách vài sợ mô bên dưới móng tay của cô ấy, nhưng chúng ta sẽ thấy điều gì đó khi quay trở lại. Dù sao đi nữa, vết thương đầu tiên ở phần bụng trên và rách kéo tới tận phổi. Với thời gian mất máu từ vết thương đó thì có lẽ cô ấy đã chết vì mất máu.
Claire chỉ tới vết thương đáng sợ thứ hai và thứ ba dưới ngực trái cùng một vị trí với vết thương với chú rể.
– Màng ngoài tim của cô ấy bị lấp kín bởi quá nhiều máu mà ta có thể vắt nó giống như vắt một cái giẻ ướt.
– Cậu lại đi vào chuyên môn rồi – Tôi nói
– Màng giống như mô này nằm xung quanh tim. Máu lấy ở khoang này và đè lên cơ để tim không thể nhận máu đưa về. Cuối cùng thì tim sẽ tự ngừng co bóp.
Hình ảnh tim của cô dâu bị nghẹn bởi chính máu của mình đã làm tôi rùng mình.
– Điều đó gần như thể hắn ta muốn lặp lại những vết thương – Tôi nói, xem xét cẩn thận chỗ mà con dao đâm vào.
– Tớ đã nghĩ đến điều đó, một đường thẳng tới tận tim – Claire tiếp tục.
Raleigh nhăn trán lại:
– Vậy thì kẻ giết người có thể là một tay chuyên nghiệp không nhỉ?
Claire nhún vai:
– Theo phân tích chuyên môn về vết thương thì có lẽ vậy. Nhưng tôi không nghĩ vậy.
Có một sự e dè trong lời nói của Claire. Tôi ngước lên và nhìn vào ánh mắt dứt khoát của cô ấy.
– Vậy những gì tôi cần biết liệu cô dâu có bị quấy rối tình dục không?
Cô ấy không phản đối.
– Có rất nhiều dấu hiệu rõ ràng của sự hãm hiếp sau khi cô ấy chết. Lỗ âm đạo bị mở rộng một cách dã man, và tôi phát hiện ra vài vết rách nhỏ xung quanh.
Toàn thân tôi cứng đờ trong sự giận dữ. Cô ấy đã bị cưỡng hiếp.
Claire đáp lại:
– Nếu cô ấy bị cưỡng hiếp thì đó là một vụ rất tệ. Lỗ âm đạo đã rộng như tôi nhìn thấy. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ chúng ta đang nói về việc đưa dương vật vào âm đạo.
– Bằng một dụng cụ cùn chăng? – Raleigh nói.
– Tất nhiên là đủ rộng … nhưng có nhiều vết xước dọc thành âm đạo phù hợp với một loại vòng nào đó – Claire hít vào một hơi. Theo tôi thì bằng một nắm tay.
Trạng thái giận dữ, gây sốc từ cái chết của Melanie Brandt lại làm tôi rùng mình. Cô ấy đã bị cắt xẻo, hãm hiếp. Một nắm tay. Kẻ đó đã hành động dã man và lỗ mãng. Kẻ tấn công cô dâu không chỉ cố gắng thực hiện cơn ác mộng của hắn mà còn muốn làm nhục cô ấy. Tại sao?
– Nếu cậu có thể xử lý thêm một việc nữa thì hãy theo mình. – Claire nói.
Cô ấy dẫn chúng tôi đi qua một cánh cổng tự động vào một phòng thí nghiệm kế bên. Trên tấm phủ bằng giấy trắng vô trùng là chiếc vét đuôi tôm lễ phục vấy máu mà chúng tôi đã phát hiện bên cạnh xác chú rể.
Claire cầm vào cổ áo để giơ chiếc áo lên.
– Clapper đã cho tôi mượn nó. Tất nhiên là cần phải xác định xem máu của ai đã dính trên chiếc áo. Phần da phía trước bên trái đã bị rạch bằng một nhát đâm chí tử và bắn đầy vết máu bầm. Chỗ mà điều này bắt đầu trở nên thật sự hấp dẫn, là không chỉ có máu của David Brandt mà tôi phát hiện ra trên chiếc áo vét – Claire nói.
Raleigh và tôi há hốc miệng trong ngạc nhiên.
– Máu của kẻ giết người chăng? – Anh ta nói, mắt mở to.
Cô ấy lắc đầu:
– Không, máu của cô dâu.
Tôi đã nhớ lại thật nhanh hiện trường của vụ án. Chú rể bị giết ở cửa ra vào và vợ của anh ta bị giết cách đó hơn 9m tại phòng ngủ chính.
– Làm thế nào mà máu của cô dâu lại có thể dính lên áo vét của chú rể được? – Tôi nói, cảm thấy lúng túng.
– Tôi cũng vật lộn với điều đó. Vì vậy tôi đã quay lại và dựng lại chiếc áo vào người chú rể. Vết chém đã không hoàn toàn trùng với vết thương của anh ta. Nhìn này, vết thương của chú rể đây. Xương sườn thứ tư. Dấu vết của vết đâm trên áo thì lại cao hơn đến gần 8 centimét. Kiểm tra kỹ hơn nữa, chiếc áo vét nghi ngờ thậm trí còn không cùng nhãn mác với cái quần. Đây là của hãng Joseph About.
Claire nháy mắt, nhận thấy những thay đổi của tôi.
Chiếc áo vét không phải là của chú rể. Nó là của người đàn ông đã giết anh ta.
Claire tròn xoe mắt – Rõ ràng không một tay chuyên nghiệp nào tôi biết lại để lại tang vật như vậy.
– Hắn có thể chỉ cố gắng lợi dụng đám cưới như một cái vỏ bọc mà thôi, Raleigh đáp lời.
Một phán đoán thậm trí còn ghê rợn hơn đã vụt đến trong tôi.
– Kẻ giết người có thể là một vị khách mời.