Bốn giờ sau, ở Tòa án Hình sự quận, tôi đã cảm thấy khỏe và có thể xem Nicholas Jenks bị cáo buộc vì tội giết người.
Một đám đông rì rầm to nhỏ lấp đầy sảnh bên ngoài phòng xử án của Thẩm phán Stephan Bowen. Những tay săn ảnh chụp lia lịa, những nhà báo tràn vào để nhìn thấy nhà văn của những cuốn sách bán chạy nhất đang run rẩy và ủ rũ.
Raleigh và tôi chen qua, ngồi cạnh Jill ở hàng đầu tiên. Sự khỏe khoắn của tôi đã quay trở lại, cơn đau trong ngực tôi đã lắng xuống. Tôi muốn Jenks nhìn thấy tôi ở đó.
Tôi nhìn thấy Cindy đang ngồi ở khu vực của báo chí. Và ở cuối của phòng xử án, tôi phát hiện ra Đại pháp quan Weil và vợ ông ta.
Khi phiên tòa bắt đầu, Jenks được dẫn vào, mắt ông ta như đã chết và hõm sâu như miệng núi lửa trên mặt trăng. Người thư ký đọc sổ ghi án, kẻ tình nghi đứng dậy. Tên khốn kiếp biện hộ là không có tội. Rằng họ sẽ tranh luận chuyện gì, rằng tất cả những bằng chứng đều không thể chấp nhận được ra sao?
Leff, ông bầu tài giỏi, lại lễ phép một cách lạ thường, thậm chí còn từ tốn trước mặt thẩm phán Bowen. Ông ta cầu xin phóng thích với một khoản tiền bảo lãnh dựa trên vị trí của Jenks trong xã hội. Trong giây lát, những thành tích của kẻ giết người thậm chí gần như đã lay động tôi.
Jill đối đầu trực diện với ông ta. Cô ấy nói chi tiết và sinh động về sự tàn bạo của những vụ sát hại. Cô ấy tranh cãi rằng kẻ tinh nghi có tiền bạc và thiếu cơ sở để được phóng thích.
Tôi nhận thấy một cảm giác chiến thắng đang dâng lên trong tôi khi vị thẩm phán đập cái búa của mình và tuyên bố dõng dạc:
– Xin tại ngoại bị từ chối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.