Trong khi ngồi và bị cùm vào chiếc ghế trên xe cảnh sát đang trên đường trở về từ Napa, Nicholas Jenks quan sát đôi mắt dửng dưng của người cảnh sát ngồi chéo với ông. Ông ta bày mưu, lên kế hoạch. Ông ta phân vân sẽ mất bao nhiêu để mua được tự do.
Một triệu? Hai triêu? Rốt cục kẻ ngốc này đã mang về nhà thứ gì? 40 ngàn đô một năm ư?
Ông ta nhận ra nhân viên có ánh mắt như thép này là một người hoàn hảo, anh ta chấp hành nhiệm vụ mà không hề hỏi lại. Nếu ông ta đang viết sách về vụ này, thì anh ta sẽ là người mà ông ta cho đi cùng xe với ông ta.
Vậy thì 5 triệu. Ông ta cười tự mãn.
Nếu ông ta đang viết sách thì ý tưởng đó mang một sự mỉa mai lạnh lùng, nghiêm trọng đối với ông ta. Ông ta đã viết nó.
Jenks loay hoay trong những cái cùm, cổ tay bị khóa, người bị buộc vào ghế. Chỉ vài phút trước đó, ông ta đứng trong tòa án có gạch đỏ ở Santa Rose khi ủy viên công tố trong bộ đồ hiệu Liz Claiborne bé nhỏ chỉ ngón tay vào ông ta. Lặp đi lặp lại, cô ta buộc tội ông về những chuyện mà chỉ có một bộ óc uyên bác như ông ta mới nghĩ ra và làm được.
Tất cả những gì ông ta có thể làm là nhìn trừng trừng một cách lạnh lùng khi cô ta buộc tội ông là kẻ hung ác đó. Đôi khi, ông ta muốn nhốt cô ta vào thư viện luật và chỉ cho cô ta thấy điều ông ta thực sự có thể làm.
Jenks liếc nhìn liếc nhìn bầu trời và những ngọn đồi đầy nắng qua cửa sổ nhỏ ở cánh cửa phía sau và cố nhìn chăm chú vào những thứ trên đó. Novato. Chỉ đến Marin.
Ông ta ép mặt vào tấm ngăn bằng thép. Ông ta phải ra khỏi đây. Nếu ông ta đang viết câu chuyện này, thì sẽ luôn có một lối thoát.
Ông ta nhìn người lính gác. Vậy câu chuyện này là gì, anh lính? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
– Anh đã kết hôn chưa? Ông ta hỏi.
Viên cảnh sát nhìn ông ta chằm chằm, sau đó anh ta gật đầu.
– Con cái thế nào?
– Hai đứa – Anh ta lại gật đầu, thậm chí còn thoáng cười.
Bất chấp việc họ cố gắng kìm nén mình khó khăn đến thế nào, họ vẫn luôn bị lôi cuốn vào việc nói chuyện với kẻ hung ác này, kẻ đã giết những đôi uyên ương. Họ có thể kể với vợ và bạn bè mình, thanh minh cho việc họ mang về nhà 600 đô nghèo nàn hàng tuần. Ông ta là một người lừng danh.
– Vợ anh có làm việc không? – Jenks thăm dò.
Viên cảnh sát gật đầu.
– Giáo viên. Làm thêm. Lớp tám.
Làm thêm ư? Có thể anh ta sẽ hiểu được một thỏa thuận mua bán.
– Vợ tôi cũng đã từng làm việc – Jenks đáp lại – Vợ đầu của tôi. Bán lẻ. Vợ hiện tại của tôi cũng làm việc trong ngành truyền hình. Tất nhiên, giờ đây cô ấy chỉ làm thêm thôi.
Lời nhận xét khiến người gác bật cười. Kẻ đáng khinh bỉ bị bóp nghẹt đang thư giãn.
Jenks nhìn thấy một cột mốc mà ông ta nhận ra. Cách cầu Cổng Vàng 20 phút. Không còn nhiều thời gian.
Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ hướng về chiếc xe tuần tra đi sau họ. Còn một cái nữa ở phía trước. Một sự cam chịu cay đắng níu giữ. Không có đường ra. Không có cuộc trốn thoát tao nhã nào cả. Đó chỉ là chuyện trong sách của ông ta. Đây là cuộc sống và ông ta đang bị cùm chặt.
Sau đó, bất thình lình, chiếc xe cảnh sát tròng trành một cách dữ dội. Jenks bật mạnh về phía trước trong chiếc ghế đang ngồi, hướng về phía người lính gác ngồi chéo với ông. Trong một giây, ông ta phân vân không biết chuyện gì đang diễn ra, sau đó chiếc xe lại tròng trành thêm một lần nữa. Ông ta nghe thấy một tiếng ầm ầm ghê người bên ngoài.
Nó là một trận động đất.
Jenks có thể nhìn thấy chiếc xe cảnh sát dẫn đầu quẹo đầu để tránh va chạm với một chiếc xe khác. Sau đó nó trượt khỏi đường.
Một trong số những viên cảnh sát la lên “Chết tiệt”, nhưng chiếc xe vẫn tiếp tục lao đi.
Jenks lộn nhào trong sự sợ hãi, cố gắng nắm lấy bất kỳ thứ gì được gắn cố định trong thùng xe. Chiếc xe đang nảy lên.
Chiếc xe cảnh sát đi sau họ nhảy qua một mô đất thình lình xuất hiện trên đường cao tốc, và trước sự kinh ngạc của ông ta, nó nhảy bật lên. Người lái chiếc xe chở Jenks nhìn lại đằng sau ông ta với vẻ bàng hoàng.
Sau đó đột nhiên một viên cảnh sát khác ở phía trước hét lên yêu cầu người lái xe dừng lại.
Một chiếc xe tải 18 bánh chèn sang đường của họ. Họ hướng thẳng vào nó. Khi chiếc xe tải đã đổi hướng, con đường lại oằn lên. Sau đó họ không còn kiểm soát được mọi việc nữa.
Mình sắp chết ở đây, Nicholas Jenks nghĩ. Chết ở đây, mà không ai biết toàn bộ sự thật.
Chiếc xe đâm vào những thanh thẳng đứng của nhà ga Conoco. Nó rít lên và lao đến một bến đỗ, quay tròn hai lần. Người cảnh sát ngồi chéo ông ta bị hất văng lên thành thùng bằng kim loại. Anh ta đang la lên và rên rỉ khi nhìn Jenks.
– Không được di chuyển, người cảnh sát hổn hển nói.
Ông ta có thể đến địa ngục bằng cách nào? Ông ta vẫn bị xích vào chỗ ngồi cơ mà.
Sau đó, một âm thanh kinh hãi xuất hiện, và cả hai người họ đều ngước lên. Chiếc đèn bằng thép cao vút ở bên trên sân ga như một cây gỗ và đổ xuống họ. Nó va mạnh vào cánh cửa của chiếc xe tải, đánh bật người cảnh sát về phía sau, gần như chắc chắn đã giết chết ông ta sau cú va đập.
Jenks chắc rằng cả ông ta cũng sẽ bị giết chết – tất cả chỉ có khói, những tiếng thét, sự uốn cong của kim loại.
Nhưng ông ta không chết mà vẫn yên lành. Chiếc đèn đường đã khoét một lỗ trên thân chiếc xe, phá tan những chiếc cùm khỏi chiếc ghế. Ông ta có thể tự giải thoát mình, thậm chí với tay và chân bị giữ, ông ta tự đẩy mình ra ngoài qua lỗ hổng.
Mọi người đang chạy trên đường, la hét trong sự sợ hãi. Những người lái môtô tránh khỏi con đường, một số người bàng hoàng, những người khác đang nhảy khỏi những chiếc xe tải của họ để giúp đỡ.
Đây rồi! Ông ta biết nếu ông ta không chạy, ông ta sẽ phải nhìn lại khoảng khắc này và hối tiếc suốt phần đời còn lại của mình.
Nicholas Jenks bò ra khỏi chiếc xe, đầy kinh ngạc và mất phương hướng. Ông ta không thấy viên cảnh sát nào, chỉ có những khách bộ hành sợ hãi đang lướt nhanh. Ông ta khập khiễng đi ra và nhập vào khung cảnh hỗn loạn của đường phố.
Mình đã tự do! Jenks hân hoan.
Và mình biết ai đang giăng bẫy mình. Cảnh sát sẽ biết sau một triệu năm nữa.