Bàn tay đó đột ngột xuất hiện, rồi tôi nhìn thấy một cánh tay, một cú đấm giáng vào giữa ngực, đẩy tôi lăn về phía sau. Tôi không ngã, bởi những ngón tay kia co lại, túm lấy áo tôi.
– Mày làm gì ở đây?
Chỉ đến khi nghe giọng nói, tôi mới nhìn thấy kẻ phát ra nó. Gã đàn ông vừa trồi ra từ một thân cây to. Gã là một kẻ lạ.
Đối phương vẫn giữ chặt lấy áo tôi. Từ khoảng cách rất gần, chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau.
Gã đàn ông này có thể được mang ra làm ma để dọa trẻ con. Trông vẻ ngoài của gã như một tay da đỏ, hơi thấp bé hơn tôi, nhưng cuồn cuộn cơ bắp. Mái tóc đen phủ xuống tận bờ vai. Khuôn mặt thon nhỏ chưa hề có vết nhăn, cả mắt và miệng gã cũng bé xíu theo cái khung của bộ mặt. Gã mặc một chiếc áo len thật dày, quần jean và giày thể thao. Tôi không phát hiện thấy vũ khí. Chắc gã đút nó đằng sau dây lưng và phủ làn áo len màu xám ra ngoài.
– Ông thả tôi ra. – Tôi yêu cầu.
– Không!
– Ông nghe này. – Vừa lấy hơi tôi vừa cân nhắc, liệu có nên đạp xuống đầu ngón chân hắn hay không. Nếu làm vậy có lẽ cũng chẳng được gì, tôi không muốn đánh nhau với gã đàn ông này. Giờ thì tôi đã tưởng tượng ra kẻ trước mặt tôi có thể là ai. Chắc là một trong ba gã cận vệ còn lại.
Khi nhìn thấy Diondra biến vào ngôi nhà vườn, tôi quyết định không quay trở lại nhà chính mà đi vòng xung quanh xem xét khuôn viên. Một lúc sau, tôi tới khoảng đất sau nhà với rất nhiều bụi cây um tùm, không tay người chăm sóc. Tôi muốn tận dụng cơ hội điều tra trong lúc trời còn sáng, thế rồi gã đàn ông này bất chợt xông ra ngăn trở.
– Tên tôi là John Singlair. – Tôi nói – Ông phải biết ông đang làm việc với ai.
Tay da đỏ cân nhắc. Cuối cùng gã gật đầu.
– Vậy ra ông là người bổ sung cho lực lượng canh chừng.
– Đúng, ông cứ đi hỏi nhóm trưởng Cusor của ông mà xem. Tôi đã nói chuyện với ông ta rồi.
Gã đàn ông thả tôi ra, vẻ miễn cưỡng.
– Cusor nói đó là một tên cớm.
– Tôi là cảnh sát viên.
– Ra thế.
– Cho tôi biết tên của ông được không?
– Zingara.
– Tốt. Ông là người của Cusor. Tôi cứ nghĩ ông ở trong nhà để canh chừng màn hình.
– Việc đó hai đứa làm đủ rồi.
– Thế nhiệm vụ của ông là gì?
Gã đàn ông nhún vai.
– Tôi chỉ nhìn xung quanh đây thôi. Tôi chờ những người như ông đấy. Thỉnh thoảng lại có những bọn tìm cách lẻn vào trong khuôn viên này. Tôi chịu nhiệm vụ làm thanh chắn cửa. Chúng tôi ăn lương để canh chừng ở đây.
– Đúng, điều đó tôi biết. Nhưng anh nhận nhiệm vụ có hơi quá sức không đấy, Zingara? Khuôn viên này rất rộng và…
– Đừng lo, tôi rất tốt. – Gã thè lưỡi liếm môi – Có đứa nào lẻn vào là tôi biết ngay. Tôi có thể ngửi ra mùi người. Tôi đã vừa chứng minh cho anh thấy xong. – Gã chùng người xuống và hỏi – Anh ra chỗ này làm gì?
– Để canh chừng!
Zingara nhe răng như cười và những huân tước Anthony Rowles, ông quản trị gia này hình như có những mối quan hệ đặc biệt với những loại người đặc biệt thì phải. Có lẽ là những nhóm lính đánh thuê bởi một kẻ cầm đầu một công ty đa quốc gia như ông ta sẽ nhúng tay vào rất nhiều vụ việc khác nhau, và cũng duy trì rất nhiều mối quan hệ khác nhau.
Tôi không ưa bọn này, bởi tôi đã biết tới những dạng cận vệ hoàn toàn khác, được cung cấp bởi những công ty bảo an đứng đắn và danh tiếng. Họ hoàn toàn chẳng hề có lý do gì để chống đối cảnh sát viên.
Trước khi đi lượn theo một vòng cung để tiến ra phía sau một dãy bụi rậm, tôi đưa mắt nhìn quanh một lần nữa. Zingara vẫn đứng không động đậy ở chỗ cũ. Tôi thậm chí còn không nhận ra liệu gã có nhìn theo tôi hay không, nhưng tôi tính đến trường hợp gã sẽ bám theo mình.
Công viên này đúng là một cánh rừng.
Ít nhất thì mảnh đất xung quanh chỗ tôi đứng cũng rậm rạp như rừng. Những bụi cây mọc đan vào nhau, hoàn toàn không có đường đi, tôi phải len lách rất vất vả. Cuối cùng, tôi không khỏi mừng vui khi đến được với một nhóm cây cao hơn, tán ậm thanh bất bình thường thoát ra từ khuôn miệng gã, những âm thanh rất có thể bắt nguồn từ một cổ họng thú vật.
Vậy là tôi đã làm quen với hai cận vệ. Xôi thật đang hồi hộp không biết hai tên còn lại trông như thế nào. Cố giữ vẻ mặt bình thản, tôi hỏi tiếp xem tình hình có Ổn không.
– Ở ngoài này thì ổn. – Zingara đáp lời – Tôi không phát hiện thấy gì khả nghi.
Câu trả lời khiến tôi rất hài lòng, bởi lòng tôi đang nghĩ tới anh bạn Suko của mình. Không được để cho kẻ nào nhìn thấy anh. Tôi hỏi Zingara:
– Anh còn ở ngoài này lâu không?
– Anh hỏi làm gì?
– Vì tôi còn muốn đi xem khuôn viên này thêm chút nữa. Nếu anh có nhìn thấy dáng người nào hoặc nghe thấy tiếng động nào, thì đó chính là tôi đấy. Tôi phải dặn trước, nếu không anh lại nổi điên lên và muốn chứng minh sức lực với tôi.
– Đừng lo, tôi hiểu rồi.
– Thế thì hay lắm.
Gã không tỏ vẻ ngăn cản khi tôi xoay người, bước đi, để gã đứng lại. Cả hai gã cận vệ này thật kỳ cục. Không biết chúng từ đâu ra. Người mướn chúng về đây là của chúng xòe ra trên đầu tôi như một mái nhà, những cành cây giống như những ngón tay đang đan vào nhau trong tư thế cầu nguyện.
Dĩ nhiên, tôi không muốn tha thẩn như một gã lang thang thứ thiệt ở ngoài này. Không thể bao quát toàn bộ khuôn viên hoặc toàn bộ công viên, nó quá lớn. Để làm việc đó tôi cần trọn một ngày trời, mà màn đêm chẳng bao lâu nữa sẽ đổ xuống. Cho tới lúc đó, tôi nhất định phải tạo được cho mình một vài lợi thế.
Dĩ nhiên, tôi cũng có thể theo con đường tiếp cận trực tiếp ngôi nhà vườn. Như thế sẽ dễ dàng hơn, nhưng cũng dễ bị chú ý hơn, mà tôi thì lại không muốn để Diondra hoặc bọn cận vệ kia phát hiện ra mình sớm. Vậy nên tôi chọn đường vòng, vừa đi vừa hy vọng Diondra sẽ ở lại đủ lâu trong ngôi nhà đổ nát đó.
Hơi thở đã đọng lại thành sương mù trước làn môi. Tôi đi tới, gắng không gây một tiếng động. Có quá nhiều lá rụng trên mặt đất, ngoài ra là những cành cây nhỏ mà một cơn bão đã ném xuống đây.
Con đường lượn hình vòng cung dẫn tôi qua cái ao nhỏ. Sau khi đi dọc theo bờ ao tôi sẽ đến sau lưng ngôi nhà vườn. Vừa đi tôi vừa thầm mong đây là một cái ao bình thường chứ không phải một cái ao cương thi như thứ mà tôi vừa gặp trong vụ án trước. Chung quanh tôi chẳng có mấy ánh sáng. Phần bóng đêm là nhiều hơn, ở mọi ngóc ngách là vô vàn chuyển động khác nhau, giống những tiếng gãy, tiếng cào, tiếng quẹt. Tôi khiến những con chim giật mình, chúng kêu khàn khàn, rời chỗ bay vọt lên cao.
Mặc dù con đường đi không dễ chịu, tôi vẫn tiếp tục, bởi tôi muốn uốn một vòng cung đủ rộng. Vừa đi tôi vừa nhìn quanh, nhưng không phát hiện ra kẻ nào bám theo. Hoặc Zingara đã ở lại chỗ cũ hoặc hắn ta thật sự biết cách di chuyển như một tay da đỏ thứ thiệt, không âm thanh và không hình ảnh.
Tôi vẫn chưa đến được ngoài rìa khuôn viên, bởi vẫn chưa nhìn thấy hàng rào bằng cây. Nhưng đất dưới chân tôi đang dốc thoai thoải lên trên và tôi biết tôi phải đạt đến một độ cao nhất định mới đến được sau lưng nhà vườn.
Phía bên tay trái có cái gì thẫm màu đang óng ánh qua kẽ hở giữa những thân cây. Nhìn lại, té ra là mặt ao. Gió đang thổi và những đợt sóng đập vào nhau, chồm lên nhau, tạo thành những vệt bọt nho nhỏ.
Đã tới lúc ra khỏi cánh rừng. Tôi dừng lại ở bên rìa của nó. Một nụ cười thoáng lướt qua môi, bởi tôi đã đến chính xác địa điểm mà tôi muốn tới.
Chênh chếch dưới kia là mặt ao, phía trước mặt tôi là ngôi nhà vườn, vẫn còn đủ ánh sáng để nhận ra những chi tiết bao quanh công trình xây dựng nho nhỏ đó.
Nhìn từ phía sau, trông nó có vẻ nhỏ hơn nhìn từ đằng trước mặt. Cả ở mé này cũng đã có rất nhiều nơi mục nát, cần phải sửa gấp. Phần mái thủng lỗ chỗ, có nhiều vết nứt. Chỉ một cơn bão yếu ớt đã có thể đẩy cả ngôi nhà này đổ sụp.
Ngôi nhà vườn chìm trong yên tĩnh. Những cận vệ khác đã để người đàn bà ở một mình. Chúng chỉ quan tâm đến nhiệm vụ của chúng, hoặc chui rúc trong nhà hoặc đi lang thang ngoài vườn.
Ngôi nhà trông đúng như một nhà mồ, một khu vực đã bị rút hết mọi niềm vui và sức sống. Dần dần tôi hiểu Diondra nói gì về khái niệm đe dọa. Chắc chắn cô ta là người rất nhạy cảm, và dĩ nhiên cô ta đã nảy ra những cơn trầm cảm trong cái ngôi nhà khủng khiếp này. Nói đúng hơn là một ngôi mộ khổng lồ, lạnh lùng và trống rỗng.
Nhưng sự thật có phải như vậy không? Tôi bất giác lắc đầu vì chính những tiên đoán của mình, bởi chuyện không thể nào đơn giản như vậy. Vụ án chắc chắn phức tap hơn nhiều, bởi một cơn trầm cảm không thể có nguồn gốc từ quá khứ, mà chính cô ta đã nói đến khái niệm quá khứ. Phải có một thế lực khác đóng một vai trò nhất định ở đây.
Phán đoán theo vẻ ngoài lúc này thì con đường trước mặt tôi đã quang đãng. Tôi chọn tuyến đi sao cho người đứng trong nhà không thể nhanh chóng nhận thấy, bởi đoạn đường từ ao đến bìa rừng tương đối trống trải, cỏ và cỏ dại mọc cao, trộn vào nhau, hầu như đã che khuất tất cả các bụi cây. Trời chẳng bao lâu nữa sẽ tối, cần đi cho nhanh, nhưng tôi vẫn cố giữ dáng lom khom, vượt một đoạn dài tương đối vất vả.
Gió vẫn thổi và vẫn để lại trên mặt ao những đường sóng lăn tăn. Nó cũng thổi vào mặt cho tôi cảm nhận nét lạnh lùng khó chịu. Ngọn gió bây giờ cũng thật khác gió trong cánh rừng, cứ như thể nó được thổi lên từ một tầng sâu dưới lòng đất, những tầng sâu mà người bình thường không bao giờ gặp.
Nền đất đón lấy chân tôi, chỉ để vang lên những tiếng thịch thịch rất nhỏ. Tiếng thịch thịch đi cùng tôi như những tiếng đập của một chiếc đồng hồ chạy không đều. Tôi đã đến tương đối gần nhà vườn. Bao xung quanh nó là một khoảng không gian trống, thậm chí cỏ cũng không mọc nữa. Nền đất màu nâu bên dưới gây ấn tượng như một vệt đất hoang bị cháy.
Những tảng mây đêm đầu tiên đã kéo lên, tạo thành một cái nền u ám trên kia. Những vệt tối bây giờ đậm hơn, rộng hơn, nhưng chúng chưa áp đảo đến khoảng đất bao quanh nhà vườn.
Tôi bước những bước cuối cùng dọc theo bờ ao. Làn nước bên dưới đã ngả màu, biến thành một bóng đêm trộn bởi hai màu đen, xanh. Tôi chưa hiểu nguyên nhân, nhưng hiện tại, khi đã đến rất gần mục tiêu, tim tôi tự nhiên đập mạnh. Ngoại cảnh xung quanh không có gì thay đổi, tôi bây giờ chỉ lắng nghe duy nhất cảm giác của mình, một cảm giác không hứa hẹn điều gì tốt đẹp.
Phần sau ngôi nhà vườn lù lù hiện lên trước mặt. Nếu tôi không lầm, hồi trước ngôi nhà này được xây hình lục giác, nhưng trong cảnh tối bây giờ, mọi đường nét đều đã nhòe đi.
Yếu tố quan trọng là những khuôn cửa sổ. Tôi phát hiện thấy có hai chiếc. Hai chiếc khác chắc phải nằm ở phía trước. £)ây là những chiếc cửa sổ có kích thước bình thường, tương đối thấp, chạy dài, ở một cửa tôi không nhìn thấy kính. Dù người bên trong có là ai, chắc chắn anh ta sẽ đứng trong gió lùa. Giờ thì tôi biết tại sao Diondra lại phủ lên vai một chiếc áo khoác len.
Tôi đến bên tường.
Khom người, tôi cúi xuống khoảng không gian giữa hai cửa sổ. Dần dần, hơi thở bình tĩnh lại. Bởi nếu muốn hòa mình vào thiên nhiên xung quanh cho cảm nhận trở lại sắc sảo, tôi chắc chắn phải tìm được sự bình tĩnh nội tại. Mọi hốt hoảng, mất bình tĩnh, mọi phản ứng vội vàng đều sẽ là những sai lầm trầm trọng. Tôi tiếp tục dịch chuyển một chút sang bên, cố gắng để không phát ra một tiếng động nào. Tôi chỉ muốn quan sát Diondra và hy vọng bọn cận vệ tiếp tục để cô ta ở đây một mình.
Cửa sổ đã sát ngay bên. Trước khi kịp nhìn qua, tôi đă nghe thấy một âm thanh lạ.
Đầu tiên, tôi tưởng đó là tiếng chì thào của gió đang thổi qua khuôn cửa mở, tràn vào phần bên trong nhà vườn, nhưng nghe kỹ lại thì không phải.
Tôi nghe một giọng người.
Diondra đang nói.
Nói với ai?
Chỉ sau đó một vài giây đồng hồ, tôi mới hiểu là cô ta đang nói một mình. Điều này cũng khiến tôi ngạc nhiên, bởi tôi chưa tìm được mối liên hệ cho các sự kiện.
Tại sao cô ta lại nói. Tôi cân nhắc và rút ra kết luận, hoặc cô ta đang cầu nguyện hoặc cô ta đang gọi hồn ai đó. Những người đang gọi hồn cũng gây ấn tượng như họ đang nói chuyện một mình, mặc dù thật ra đối tượng câu chuyện của họ là những thực thể nằm rất xa, những thực thể mà họ cầu mong trợ giúp.
Tôi ngẩng người lên. Miệng đắng chát. Dạ dày sao nặng trĩu như có dằn một viên đá tảng trong đó. Bất chấp bầu không khí lạnh dịu xung quanh, trán tôi đẫm mồ hôi. Mấy sợi dây thần kinh giật giật trong gáy. Tất cả những hiện tượng này đối với tôi không mới, chúng luôn luôn xuất hiện khi tôi đứng sát một quyết định quan trọng.
Cả ở đây cũng vậy sao?
Gạt tất cả những suy nghĩ về tương lai sang một bên, tôi chỉ muốn tập trung vào một con người có tên là Diondra Mayne. Hy vọng lúc này cô ta không nhìn ra hướng cửa sổ, bởi tôi chưa muốn bị phát hiện.
Tôi nhìn vào.
Bóng tối tràn ngập khoảng không gian bên trong nhà vườn. ít nhất thì tôi cũng có cảm giác như vậy trong cái nhìn đầu tiên. Nhưng rồi dần dần tôi nhận ra, nó không quá tối, qua những khuôn cửa sổ vẫn có một thứ ánh sáng màu xám tràn vào, phủ mờ mờ.
Ít nhất thì tôi nghĩ mình sẽ tìm thấy ở đây một ghế băng dài hay một vài ghế ngồi thường, nhưng không. Mặc dù trong phòng có chỗ ngồi, nhưng nó chỉ đơn giản là một khúc gỗ, bình thường ra được dùng làm trụ bổ củi.
Diondra đang ngồi trên đó.
Tôi gặp may, bởi cô gái trẻ đang xoay lưng lại phía tôi. Tôi hơi bối rối trước dáng ngồi của cô ta. Diondra không ngồi thẳng, mà cúi gập người về phía trước, như đang suy nghĩ về mọi vấn đề khó khăn của cuộc đời này, những vấn đề như những gánh nặng vô hình đang đè nặng xuống vai cô. Thêm vào đó, Diondra còn giơ hai tay lên che mặt. Cô ta dường như bất động, nhưng tôi nghe thấy tiếng cô ta kỳ quái làm sao, đồng thời có cảm giác cô ta không nói.
Những âm thanh thì thào bay qua nhà vườn. Da tôi rởn lên khi nhớ ra rằng cái tiếng thì thào này đâu phải sự kiện mới mẻ.
Tôi đã nghe thấy tiếng thì thào đó trong phòng mình, những âm thanh gây ấn tượng như thoát ra từ tủ đựng quần áo.
Những giọng người khác nữa bay tới.
Những âm thanh như tiếng khóc lóc rên rỉ, quái ác, gay gắt hoặc cười khúc khích, khiến tôi có cảm giác nhiều người nói đang đồng thời ẩn nấp trong ngôi nhà vườn này.
Nhưng tôi chẳng nhìn thấy một ai. Chỉ trừ có Diondra. Và cô ta không chuyển động. Cô ta ngồi như chìm xuống trên tảng gỗ, gây ấn tượng còn mỏng mảnh hơn ban nãy, mặc dù thân hình cô ta bình thường đã vốn quá mỏng mảnh. Diondra gây ấn tượng của một người đang rất cần được giúp đỡ.
Tôi phải làm gì đây? Liệu có nên quấy phá người con gái và đặt ra những câu hỏi thích hợp? Hay tôi nên chờ đợi và tập trung vào những giọng nói kia, nhưng giọng nói đang thốt ra những từ ngữ mà tôi không hiểu? Rõ là chúng đang tạo thành những câu văn nhất định, chỉ có điều tôi không hiểu thứ ngôn ngữ này. Nghe theo âm thanh thì chắc chắn nó phải tồn tại từ thuở hồng hoang.
Sau một hồi quan sát, bây giờ tôi đã rõ một điều.
Diondra không hề nói. Những giọng nói đó thuộc về kẻ khác. Tôi nghĩ đến lời giải thích về một mối đe dọa. Chẳng phải chính cô ta đã nói, nỗi đe dọa này xuất phát từ quá khứ? Rằng chúng đang trồi lên từ những miền đất rất sâu, rời bỏ trường thời ơian của chúng để phát ra những tín hiệu cho tương lai?
Tất cả những suy nghĩ đó chạy vụt qua não bộ, chỉ có điều tôi chưa có bằng chứng và chỉ biết phỏng đoán. Nếu muốn có một câu trả lời chắc chắn, tôi bắt buộc phải nói chuyện với chính Diondra.
Dù sao chăng nữa, những sự kiện nơi này hoàn toàn chẳng bình thường. Ở một khía cạnh nhất định tôi không khỏi vui mừng là đã tới kịp thời. Vụ án đã xoay qua một hướng phát triển khác, rất đáng chú ý.
Cứ tiếp tục đứng đây cũng chẳng được gì hơn. Tốt hơn là tôi nên xuất đầu lộ diện. Nhưng phải cẩn thận, bởi cô gái kia hiện đang ở trong một trạng thái tâm lý đặc biệt, rất có thể cô ta sẽ bị sốc nếu tôi hiện ra đột ngột.
Từ từ rút ra khỏi vị trí quan sát, tôi bắt đầu đi vòng quanh ngôi nhà vườn, cố gắng bước thật nhẹ, không phát ra một tiếng động nào có thể quấy rối Diondra.
Đứng ở đây tôi vẫn nhìn thấy ngôi nhà chính. Nó ném một bóng đen về phía trước.
Thỉnh thoảng, làn gió lại lướt như một hơi thở gấp qua những cành cây. Tôi nghe những tiếng lào xào từ xa, và vẫn cảm nhận luồng khí lạnh đang thôi tới mặt mình.
Tôi dừng lại bên cửa vào đằng trước. Người đứng trong nhà có thể nhìn quãng này tương đối rõ nhưng tôi tin vào vận may của mình, tin rằng hiện thời chẳng có ai đứng bên cửa số và quan sát công viên.
Nhà vườn không có cánh cửa. Bây giờ tôi mới nhận ra điều đó. Chỉ một lỗ hổng rất cao hình chữ nhật tạo thành lối vào.
Trong ngôi nhà vườn nhỏ vẳng lên tiếng thở dài. Diondra đã phát ra tiếng thở đó rồi lại tiếp tục lắng nghe những giọng nói giờ đây đang vội vàng, hốt hoảng, đổ xuống đầu cô.
Trước khi đi vào trong, tôi đưa mắt quan sát. Cô gái vẫn ngồi cúi mình về phía trước như vậy, nhưng cô ta không nhìn thấy tôi, bởi ánh mắt cô ta đang hướng xuống đất và khuôn mặt vẫn lấp sau hai bàn tay. Diondra đang chìm sâu hoàn toàn vào cuộc sống nội tâm, thế giới xung quanh không còn tồn tại nữa, người con gái như đang sa vào trạng thái lên đồng.
Khuôn cửa ra vào tương đối cao, tôi đi lọt mà không cần khom lưng. Bước qua ngưỡng cửa, tôi dừng lại. Những giọng nói bí hiểm giờ vọng đến tai tôi rõ ràng hơn. Những âm thanh như đang chất chứa căm hờn, một thông điệp cực kỳ nguy hiểm. Tôi cảm nhận rõ mình đang đứng nơi đất lạ, bao quanh là những kẻ thù khủng khiếp.
Phải tiếp cận vấn đề thật thận trọng, tôi thử bằng một tiếng tằng hắng nhỏ.
Không phản ứng.
Tôi chờ đợi.
Những giọng nói nhỏ lại. Chúng chìm vào nhau, nhưng không bay đi chỗ khác.
– Diondra…
Thoáng một nét giật nhỏ khi người đàn bà nghe thấy tên mình. Hai tay buông ra khỏi khuôn mặt, chúng thõng xuống đùi trên của người đang ngồi như đã kiệt lực.
– Kìa, Diondra…
Cô ta ngẩng đầu lên thật chậm, cô ta gây ấn tượng bất lực, người ta thậm chí đâm lo ngại cho con người ngồi đó. Khi Diondra ngẩng hẳn mặt lên, tôi thấy mình dang nhìn vào một khuôn mặt nhợt nhạt, cứng đơ như mặt nạ. Liệu cô ta có nhận ra tôi? Có biết ai đang đứng chờ cô ta?
Đôi mắt trống rỗng không biểu lộ bất kỳ một điều gì? Người đàn bà vẫn còn chìm đắxti trong dòng suy nghĩ riêng tư. Một chuyển động run rẩy chạy dọc thân hình, Diondra đưa hai bàn tay để trên đùi, nhìn sang trái rồi nhìn sang phải, như đang muốn tìm một vật nhất định nào đó. Có điều những tiếng nói kia không còn vang lên nữa và những kẻ đã nói cũng không hề xuất hiện.
Tôi giơ bàn tay lên.
Đó là một cử chỉ thuận lợi cho cả hai người, bởi chính cử chỉ này kéo Diondra ra khỏi trạng thái đờ đẫn. Cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, hai chúng tôi nhìn nhau và tôi hành hạ bản thân, ép mình nặn ra một nụ cười. Tôi hy vọng là trông nó không quá gượng gạo.
– Ông ở đây?
– Vâng, tôi…
Diondra lắc đầu như không hiểu được chuyện đó. Rồi cô ta dang hai cánh tay, vươn vai lên cao và thở thật sâu.
– Thế thì không tốt.
– Tại sao không?
– Không, không tốt. – Cô ta nhắc lại. Giọng nói nghe sao quá lạ. Thêm vào đó, cô ta phát ra những âm thanh đó rất khó nhọc. Nghe như đang nhắc theo một kẻ mớm lời.
– Tôi vẫn đang chờ một câu trả lời đây.
– Nguy hiểm. – Cô ta nói.
– Mối nguy hiểm là cô sao?
– Không. – Cô ta đáp lại sau một thoáng im lặng – Không phải tôi, mà là sự đe dọa kia. Tôi đã cảm nhận thấy nó, nó đang ở đây, nó đã đuổi kịp tôi. Nó nhắc tôi nhớ đến một chuyện. – Hai làn môi cô ta giật giật – Quá khứ, đám mây, miền tri thức khác…
Giọng nói tắt nghẹn. Nhưng tôi hiểu cô ta rất rõ và cân nhắc: “Ý cô ta muốn nói sao với miền tri thức khác?”. Đây chỉ là một cách diễn tả cho những kiến thức đặc biệt, hay thật sự đằng sau khái niệm này có cái gì đó không thuộc về trường thời gian của chúng ta?
Tôi ngả về khả năng thứ hai. Với vẻ cương quyết, tôi đưa bàn tay phải về phía cô ta. Chắc người đàn bà phải hiểu rằng tôi muốn kéo cô ta ra khỏi vị thế hiện thời. Nhưng Diondra không nghe lời. Cô ta lờ bàn tay tôi đi.
– Không. – Cô nói – Không, không phải với anh. Anh nên đi đi. Tất cả nên đi đi!
– Chúng tôi đến đây để bảo vệ cô.
Một câu nói thích đáng, bởi đột ngột, giọng nói Diondra nghe hầu như đã bình thường trở lại.
– Bảo vệ ư? Ai còn có thể bảo vệ tôi nữa? Không một người nào làm được điều đó. Không, không thể làm được đâu! Người ta không cần phải bảo vệ tôi. Nhưng mà cũng có thể là cần đấy. Điều quan trọng là sự bảo vệ trước nỗi đe dọa, trước những lực lượng xưa cũ, trước miền tri thức khác, nhưng đó lại là thứ chẳng ai làm được. Vì thế mà anh nên đi đi.
– Không, tôi sẽ ở lại bên cô!
Cô ta lấy hơi thật sâu.
– Đêm hôm nay nó tới. – Cô ta thì thào.
– Ai? Ai sẽ tới?
– Cái chết…
Giọng nói bí hiểm, rùng rợn, cả tôi cũng không nén nổi cảm giác rởn da gà. Cô ta nói rất nghiêm trang và tôi thậm chí tin ngay lập tức.
– Cái chết ư? – Tôi hỏi – Nói như thế thì quá chung chung và cũng quá trừu tượng. Cái chết sẽ đến như thế nào? Nó có hình dáng không? Chúng ta có bị tấn công không? Đó có phải là nỗi đe dọa mà cô ta nói tới không, Diondra? Có thật sự là nó không? Cô có thể nói dễ dàng như vậy sao?
Diondra không trả lời, nhưng những chuyển động của cô ta cho tôi cơ hội rút ra một vài lời kết luận. Người đàn bà nôn nóng cựa quậy trên khúc gỗ, gây ấn tượng như đang muốn nghe lại những giọng nói bí hiểm kia.
Đó là điều tôi muốn biết rõ. Tôi hỏi:
– Giọng nói đó từ đâu tới? Ai đã nói chuyện với cô? Tôi đã nghe thấy, bởi tôi đã đứng một lúc phía sau nhà.
– Như thế thì không tốt.
– Tôi chưa muốn khẳng định vội, tôi chỉ muốn nói là tôi đã nghe thấy chúng.
– Những con quỷ…
– Quỷ nào?
– Linh hồn của người đã chết.
– Tôi không hiểu.
Cô gái phẩy tay.
– Chẳng một ai có thể ngăn cản nổi nỗi đe dọa đó. Nó chẳng phải đang trên đường tới đây, nó đã tới đây rồi. Nó sẽ mở ra một chảo lửa phù thủy, không một ai sống sót. – Nói xong, Diondra đứng dậy, bất ngờ đến độ tôi giật mình. Từ giây này sang giây khác, người đàn bà đã thay đổi hoàn toàn.
– Tôi đi đây. – Cô ta nói.
– Cho phép tôi kèm cô về nhà?
Diondra nhún vai, rồi ban cho tôi một câu trả lời khó hiểu.
– Ông có muốn đi cùng người giết ông xuống huyệt mộ hay không…?