Thiên Tài Bí Hiểm

CHƯƠNG 12



Ông có muốn đi cùng người giết ông xuống huyệt mộ hay không…? – Diondra đã hỏi tôi như vậy khi cô ta rời khỏi ngôi nhà vườn. Tôi nghe mà có cảm giác như nước đá đang chảy dọc sống lưng mình xuống dưới.
Khái niệm kẻ giết người thì tôi hiểu, nhưng việc nó quan hệ trực tiếp với Diondra quả thật lại là việc khó tưởng tượng.
Hơn nữa lại là người giết tôi!
Chỉ có thể có một khả năng, cô ta muốn giết tôi và báo cho tôi biết trước. Tôi muốn giữ cô ta lại, muốn hỏi xem ý cô ta cụ thể là thế nào, nhưng đột ngột tôi có cảm giác như giữa hai chúng tôi vừa mọc lên một bức tường bằng băng, nó ngăn không cho tôi bước một bước chân duy nhất về phía người đàn bà đó. Tôi đứng lại, nhìn theo lưng cô ta và nghe tiếng bước chân, những âm thanh hầu như bị nuốt chửng khi cô ta bước tới thảm cỏ.
Diondra có dáng hình nhỏ bé, chẳng một ai đoán được những gì đang ngầm chứa trong người đàn bà này. Người ta có thể gọi cô ta là thiên tài, và khái niệm này không phải do tôi nghĩ ra, có những nhà khoa học danh tiếng đã cân nhắc về chuyện đó. Một năng khiếu toán học xuất sắc, có thể chơi trò mèo vờn chuột với những máy tính siêu đẳng nhất hiện thời, đồng thời là một thiên tài đang sợ hãi, vì thế mà người ta nhờ tôi đến đây làm cận vệ. Tôi vẫn chưa biết Diondra sợ ai và sợ cái gì, nhưng những phản ứng của cô ta mỗi lúc mỗi khiến tôi ngạc nhiên hơn, ví dụ như câu nói mà cô ta vừa thốt ra. Bên cạnh đó là lời ám chỉ về những bóng tối u ám của quá khứ đang trồi lên.
Ý cô ta muốn nói tới quá khứ nào? Rất tiếc là tôi chưa biết.
Trời bây giờ đã tối và thân hình người đàn bà càng gây ấn tượng nhỏ bé hơn, cô đơn hơn trước ngôi nhà u ám. Cô ta đi với dáng người cứng nhắc lạ kỳ, giống như một con búp bê.
Việc cô ta thường một mình trốn ra ngôi nhà vườn không khiến tôi thích thú chút nào. Diondra hiện là một chuyên viên tư vấn hàng đầu của một công ty đa quốc gia đầy quyền lực, nhiệm vụ của cô là chỉ ra những xu hướng của tương lai.
Không một ai biết cô ta đến từ đâu, và vì sao mà cô ta bị đe dọa. Nhưng ở trong ngôi nhà và nhất là ở trong ngôi nhà vườn này, tôi đã nghe thấy những giọng nói bí hiểm mà không hề nhìn ra kẻ nói.
Ngôi nhà u ám, giống như một ngôi mộ khổng lồ, đang hiện lên lù lù ở phía xa. Trong mắt tôi, nó chính là hiện thân của nỗi đe dọa. Tôi e nó có thể sụp xuống bất kỳ lúc nào để chôn vùi những người bên trong.
Ngôi nhà kỳ quái và một người đàn bà kỳ quặc. Trong suốt bao năm tháng hành nghề, tôi đã gặp không biết bao nhiêu người đàn bà, những người rất khác nhau, nhưng thường thì họ rất nhanh chóng thể hiện họ đứng về phía nào. Nhưng với Diondra, tôi thật sự không thể xác định, dù chỉ là linh cảm. Cô ta đang là một câu đô và chắc chắn sẽ còn tiếp tục là một câu đô. Tôi thật cũng không biết Diondra đối với tôi ra sao, cô ta đã chấp nhận việc tôi tới đây, nhưng tôi không tin là cô ta thật sự chấp nhận con người tôi.
Chỉ có điều tôi không được phép để cô ta đi một mình. Phải kèm bên người đàn bà kia, bởi nỗi đe dọa rõ ràng là hiện hữu.
Trong khi đứng đó và nhìn theo piondra, tôi đột ngột nhớ lại những giọng nói mà tôi đã nghe trong ngôi nhà vườn. Diondra lúc đó ngồi trên một khúc gỗ và không hề mở miệng. Không một lời nào! Vậy mà khoảng không gian bên trong gian nhà vườn vẫn tràn đầy những giọng người thì thào. Đây mới chính là vấn đề. Dĩ nhiên cô ta có thể nói cho tôi biết những giọng nói đó từ đâu tới, nhưng liệu cô ta có làm hay chăng? Diondra không chơi bài ngửa với tôi, và điều tệ hại là tôi chẳng làm được điều gì ngược lại, bởi tôi biết quá ít thông tin.
Bây giờ cũng vậy.
Cô ta đơn giản bỏ ra đi. Nhưng kìa, cô ta đột ngột quay lại, muốn xem tôi phản ứng ra sao. Tôi cân nhắc xem nên đi theo người đàn bà hay tiếp tục săm soi khuôn viên ngoài này. Đã tới lúc nối liên lạc với Suko. Thời điểm ấn định đã qua, nhưng vì không muốn kẻ khác biết tới quân bài trong tay áo mình, kể cả Diondra, nên tôi chưa hành động.
Thôi, khoan hãy liên lạc và chiều ý người đàn bà đang dừng lại, ra vẻ chờ đợi. Vừa đứng đó, Diondra vừa nhìn mặt tiền của ngôi nhà. Một nụ cười thầm lặng lướt qua môi.
Cô ta hỏi:
– Ông thấy ngôi nhà này thế nào?
– Có phải đây là nhà mồ không? – Tôi chủ ý nhắc lại đúng khái niệm mà cô ta vừa dùng tới và nghe Diondra cười thành tiếng.
– Nó có thể trở thành một ngôi nhà mồ.
– Đối với chúng ta?
Diondra nhún vai.
– Ai biết được. – Cô ta giơ tay vuốt tóc ra sau gáy, mái tóc trông mỗi lúc một giống một tấm màn không màu.
– Cô có thích nó không?
– Tôi đã chọn nó khi người ta cho phép tôi chọn lựa.
– Mặc dù vậy, rõ ràng ở đây vẫn có một mối đe dọa mà cô không thể phủ nhận được, Diondra.
– Đúng thế!
– Nỗi đe dọa đó có liên quan gì đến ngôi nhà này không?
Tiếng cười của cô ta khiến tôi ngạc nhiên.
– Điều gì ông cũng muốn biết thật kỹ, phải không John?
– Tôi đến đây vì lẽ đó.
– Ngôi nhà mang lại cho tôi những cơn trầm cảm, nhưng ngôi nhà cũng chính là tôi, và ở đây tôi có được sự yên lặng cần thiết. Tôi thậm chí còn được người ta chăm sóc, có tới bốn người đàn ông chịu trách nhiệm bảo vệ tôi. Thật ra chẳng có gì đáng phàn nàn.
– Vậy mà cô vẫn phàn nàn.
– Chỉ gián tiếp thôi. Nó không dính dáng gì tới họ cũng như tới anh, bởi trong cuộc sống có những việc mà người ta không được phép coi rằng chúng đã chết rồi, chỉ bởi vì người ta không nhìn thấy chúng.
– Tôi không hiểu!
– Chẳng sao. – Cô ta điềm nhiên bước đi, gián tiếp cho tôi biết câu chuyện như vậy là đã kết thúc. Nhưng tôi nhận thấy nó chưa kết thúc hẳn khi bước tới ngang Diondra và nghe cô ta đề cập đến một chủ đề khác – Tôi có nói với ông rằng tối nay tôi sẽ có khách chưa?
– Chưa, cô chưa nói.
– Đó là một người đàn ông, giáo sư Palmer.
– Tôi có quen ông ta không?
– Tôi nghĩ là không. Ông ấy là một nhà toán học và là người cầm đầu nhóm chuyên gia đã thử nghiệm tôi. Ông ấy là người rất dễ mến, rất thông minh và cũng rất đáng thương, bởi ông ta chẳng biết phải xử trí với tôi ra sao, John. Việc này quá sức ông ấy. – Diondra cười khúc khích như một cô gái nhỏ – Ông thử tưởng tượng xem một ngài giáo sư tầm cỡ như vậy mà bị quá sức và hoàn toàn bối rối vì tôi. Đó có phải là một điều kỳ diệu không?
– Hình như cô vui vì chuyện đó?
– Vừa có mà vừa không, rồi ông sẽ gặp ông ấy, và tôi tin rằng ông sẽ có thể học được nhiều điều từ người đàn ông đó.
– Dĩ nhiên rồi, trong môn toán tôi chưa bao giờ…
– Không, John, không phải môn toán. Có những điều ông ấy biết về tôi. Ông ấy đã tạo dựng nên một cái gì đó giống như một môi quan hệ. Anh chàng tội nghiệp!
– Tại sao lại là anh chàng tội nghiệp?
– Bởi ông ta mỏi mệt, bối rối, không hiểu và không lại được gần tôi.
– Tôi hiểu.
– Ông nói dối, John. Ông chẳng hiểu gì cả. – Diondra đột ngột xẵng giọng.
Hai chúng tôi lúc đó đã đi qua những bậc thềm phía trước và đến bên cánh cửa vào nhà. Trước khi Diondra giơ tay mở, cánh cửa đã được kéo vào trong và dáng người Cusor hiện ra. Ánh sáng từ trong nhà hắt ra khiến dáng hình hắn càng rùng rợn hơn, một tảng đá lù lù, đe dọa và tàn nhẫn thì đúng hơn một hình thù con người.
– Chào anh. – Diondra thản nhiên nói.
Cusor chẳng nhìn cô ta, mà nhìn vào mặt tôi.
– Ổn chứ, Singlair?
– Với tôi thì ổn.
– Tốt.
Diondra giơ tay vuốt má Cusor.
– Sao anh lại lo lắng như vậy, anh bạn thân yêu?
Cusor bối rối ra mặt. Gã đàn ông lùi về một bước.
– Đây là công việc của tôi. Tôi rất coi trọng nó. Tôi luôn luôn lo lắng cho người mà tôi phải bảo vệ.
– Tốt lắm! – Người đàn bà xoay lại phía tôi – Còn chuyện gì xảy ra với tôi được nữa? Bây giờ thì tôi đã được canh chừng bởi năm người đàn ông. Các anh biết không? – Cô ta gần như reo lên.
– Không. – Tôi nói.
Diondra giơ ngón tay trỏ gõ gõ vào người tôi.
– Tôi rất mừng về buổi đêm hôm nay. Tôi rất mừng đón chờ những giờ phút sắp tới, bởi tôi biết chắc chắn sẽ có một chuyện đặc biệt xảy ra.
– Trong phạm vi nào? – Tôi hỏi.
– Tôi không tiết lộ điều đó với ông đâu, John. – Cô ta lại cười, tiếng cười vang như những nhát búa đập và được những bức tường dội lại. – Rồi các anh sẽ ngạc nhiên, tôi lên phòng đây. Và khi anh bạn tôi là giáo sư Palmer xuất hiện, thì Cusor, anh đừng có làm ông ấy kinh hãi đấy!
– Đừng lo, tôi biết rồi. – Cusor chờ cho Diondra khuất hẳn mới quay sang tôi – Tao cho mày một lời khuyên tử tế, cớm ạ, đừng có can thiệp quá sâu. Đừng có tưởng mày tốt hơn bọn tao!
– Tôi đâu có nói điều đó.
– Tao thừa biết kiểu suy nghĩ của bọn mày. – Nói rồi, gã xoay người, để tôi đứng lại.
Tôi đứng chờ những bước chân của gã tắt hẳn và thấy mình tuyệt đối không thể làm bạn được với vẻ tĩnh lặng trong ngôi nhà này. Nó là một vẻ tĩnh lặng kỳ quặc, lạnh lùng và nặng nề, tôi có cảm giác nó như một con thú, đang há ngoác mõm ra để nuốt chửng tất cả. Cũng có thể nguyên nhân một phần nằm ở vẻ trống trải của đại sảnh, một gian đại sảnh hoàn toàn không có bàn ghế. Mỗi một âm thanh vang lên nơi đây đều trở thành một chuỗi những tiếng ồn gớm ghiếc. Nó là một ngôi nhà độc ác, khái niệm nhà mồ thật thích hợp với nó.
Ở đâu đó vang lên tiếng cửa đập. Chắc Cusor đã vào phòng hắn. Tiếng động nhắc nhở rằng cả tôi cũng đã tới lúc rút về phòng riêng. Tôi biến vào hành lang, theo cầu thang đi lên, mang cảm giác rằng những nhân vật chính đã rời sân khấu và để lại một không gian trống vắng buồn tẻ.
Từ sự trống vắng này sang sự trống vắng khác, bước chân vào phòng gây cảm giác rõ ràng như thế. Căn phòng chìm trong bóng tối. Tôi tới sát cửa sổ và nhìn ra ngoài. Bóng tối phủ như một tấm chăn bằng chì lên vạn vật. Thiên nhiên gây ấn tượng một hậu trường ma quái. Chỉ riêng bầu trời phía trên là mang một màu sắc khác. Nó vươn rộng ra, phủ trên công viên một lớp xám nhờ.
Bất chợt, tôi giật nảy người lên! Da đầu căng thót khi tôi nghĩ đến chuyện đã quên giờ hẹn phải liên lạc với Suko.
Tôi lấy máy, rút ăng ten, bật máy để chỉ vài giây sau phải thất vọng nhận ra rằng không liên lạc được với bạn mình.
Thật tệ. Tôi thử lần thứ hai, rồi lần thứ ba. Lại không kết quả. Tôi đút máy trở lại túi. Đứng bất động như một cây cột giữa phòng, tâm trí nhớ đến những lời nói của Diondra.
Cô ta vui mừng về những giờ phút sắp tới, về đêm sắp tới, những khoảng thời gian sẽ tuôn chạy theo ý muốn của cô ta.
Dần dần, tôi đâm sợ rằng cô ta có lý…
 
Lennox, tay cận vệ, không còn đứng lên được nữa. Máu vẫn tuôn ra từ miệng gã, mặc dù bây giờ dòng chảy đã yếu đi chút đỉnh. Hai bàn tay gã run bần bật. Những ngón tay chốc chốc lại co quắp, như muốn tìm nơi bấu víu trong nền đất rừng ẩm ướt. Hai bàn chân cũng đạp lên đạp xuống, đập mạnh trên nền đất như một cặp dùi trống đang hoạt động liên tục và gây nên những âm thanh trầm đục. Lennox đã kiệt sức. Gã đã bị trúng đòn chí mạng chỉ trong tích tắc.
Trong tai Suko vẫn còn vang lên những lời cuối cùng của gã đàn ông.
– Cô ta giết tôi. Cô ta giết tôi. Cô ta sẽ giết tất cả chúng ta. Tôi chết…
Chàng thanh tra không biết con người đang lìa đời kia buộc tội ai. Có lẽ là một người đàn bà, bởi gã đã bắt đầu câu nói bằng chữ cô ta.
Ai vậy?
Diondra chăng? Có phải người đàn bà đang được che chắn bảo vệ không phải chỉ bởi bốn gã cận vệ mà kể cả John, cuối cùng lại không phải là người đáng được bảo vệ?
Suko còn biết quá ít để có thể nhận xét và quyết định. Nhìn một cách chính thức thì anh không được tham gia vào kế hoạch. Sir James và John chỉ mời anh yểm trợ từ hậu trường. Anh cũng không được phép lộ mặt ra, phải luôn luôn lùi về phía sau. Suko không tưởng tượng là anh lại nhanh chóng phải đối mặt với những sự kiện khung khiếp như thế này.
Chỉ vài giây trước sự thay đổi kinh hoàng đó, Lennox còn tấn công anh. Gã đã lẻn tới như một bóng ma, không âm thanh và không hình ảnh. Suko đã phải cảm nhận đoạn xích sắt nguy hiểm đó trên cổ anh, một công cụ giết người và tra tấn dã man. May mà anh đã tự giải phóng được cho mình, đoạn xích sắt bây giờ đang nằm đàu đó trong bụi rậm. Nhưng Suko bây giờ không còn nghĩ đến chuyện gã đàn ông này đã muốn giết anh, anh cũng quên đi cam giác đau quanh cổ mặc dù vô vàn vết xước gây ấn tượng nó vừa bị tấn công bởi không biết bao nhiêu mũi dao cùng lúc. Suko quỳ xuống bên cạnh người bị thương. Anh muốn biết liệu có thể giúp đỡ được gã đàn ông này hay không.
Cổ họng Lennox phát ra những âm thanh lào khào, sặc sụa. Hiện tượng của những kẻ đến gần cái chết.
Máu trộn lẫn nước dãi tạo thành một chất lỏng màu hồng. Hai con mắt lồi hẳn ra ngoài. Những tiếng sặc sụa nghe thật khủng khiếp và thật đột ngột, trước khi Suko kịp ngăn cản, người đàn ông đập mình thật mạnh sang bên. Anh ta đập đầu xuống đất, nỗi đau đớn tận cùng hiện rõ trên gương mặt. Rồi anh ta nhìn Suko trân trôi, những ánh mắt khẩn cầu.
– Nằm yên đi. – Chàng thanh tra thì thào – Để tôi tìm cách…
– Không, không tìm cách được nữa đâu!
Cố gắng lắm Suko mới hiểu người kia nói gì. Một bàn tay bám lấy cổ tay anh. Làn da nóng rực như thể người đàn ông đang bị sốt cao.
– Hết rồi. Tôi không trở lại được nữa đâu. Hết rồi, tôi hết sức.
– Tại sao lại hết rồi?
– Cái thế lực kia.
– Thế lực nào?
Khuôn mặt méo xệch một lần nữa khi Lennox lấy hơi, thân thể anh uốn cong lên.
– Có cái gì đó… thật bí hiểm. Không một ai biết… nhưng nó đang ở đây…
– Cái gì?
Người đang chết tìm cách lắc đầu, nhưng không làm nổi. Anh mắt anh ta nhìn trân trân lên trời. Thật kỳ lạ, trông có vẻ như anh ta còn muốn suy nghĩ trong những giây cuối cùng. Máu chảy ra từ hai lỗ mũi.
– Kìa…
– Tôi… tôi không nói được! – Lennox lại sặc sụa trong hơi thở tàn dần – Tôi không hiểu được. Không thể tưởng tượng được. Nó rất tối, nó nổi lên cao, nó rất tàn nhẫn, là cái chết…
– Có dính dáng đến Diondra không?
– Tôi không biết… – Anh ta thật sự đang cố gắng.
– Tôi xin anh!
Người đàn ông không nói được nữa. Cái chết đã khép bờ môi anh ta lại. Ánh mắt gãy ngang cho chàng thanh tra biết là người đàn ông đã vượt thẳng ra khỏi cõi đời.
Suko đứng dậy sau khi đã vuốt mắt cho người chết. Bóng tối trong rừng đủ nhân hậu để che đậy đi bức tranh rùng rợn. Đứng lại một thoáng bên người cận vệ, anh cảm giác dạ dày mình đang tan ra trong axít. Có tiếng nổ bập bùng trong đầu óc. Chàng thanh tra vốn là người đã không ít lần đối mặt với những chuyện khủng khiếp, nhưng mọi việc lần này thật khác.
Người đàn ông này đã muốn cung cấp thông tin cho anh, những thông tin thật ra không phải thông tin. Anh ta chỉ có thể diễn tá những linh cảm của mình mà thôi.
Có cái gì đang rình mò, một cái gì đó sẽ tới, đang tới gần. Rất có thể nó đã đến đây rồi.
Chàng thanh tra nuốt khan. Mặt anh nóng bừng lên như đột ngột có lửa phả qua. Thêm một lần nữa, anh cúi xuống và lần mò tìm trong trang phục của người đã chết.
Anh tìm được chứng minh thư.
Anh ta tên là Jerry Lennox và làm việc cho đội cận vệ của Cusor. Chính là đội bảo an được mời đến để bảo vệ cho Diondra Mayne, thiên tài trẻ tuổi.
Suko nhắm mắt lại trong một thoáng, anh cân nhắc anh bực bội vì đã nhận được quá ít thông tin. John chắc chắn sẽ biết nhiều hơn, thế nhưng khi rút máy điện đàm ra khỏi túi, Suko một lần nữa lại phải nghiến răng để không buột ra một câu nguyền rủa.
Máy của anh đã bị hỏng. Chắc nó đã bị phá hủy trong cuộc giằng co. Lớp vỏ nhựa bên ngoài không đủ vững để chịu đựng lực đấm. Cả phần máy bên trong cũng không còn nguyên vẹn nữa.
Bực tức, anh lại đút nó vào người. Cảnh đơn độc khiến anh vô cùng khó chịu. Không có thêm thông tin anh sẽ chẳng làm được gì cả.
Ở đây có chuyện gì đó đang sắp sửa nổ ra. Suko tin rằng loạt giết chóc mới chỉ bắt đầu. Lennox là nạn nhân đầu tiên, rồi sẽ có những người tiếp nối. Ngoài anh ta trong nhà còn ba cận vệ khác, nếu kể cả John Singlair là bốn người đàn ông.
Những lời lẽ của người đã chết bám chặt trí não anh. Lennox đã nói tới từ cô ta. Chắc chắn anh ta muốn chỉ tới một con người cụ thể. Nghĩ tới đây, Suko chỉ nhớ tới có một cái tên duy nhất: Diondra Mayne.
Đây chính là người kêu rằng cần phải được bảo vệ. Tại sao cô ta lại có thể giết người từ xa như vậy? Hay cô ta có những kẻ trợ giúp? Nếu có, thì đó phải là những kẻ trợ giúp vô hình, bởi Suko không nhìn thấy bất kỳ một ai. Cái chết đột ngột xộc tới và Lennox thậm chí không có cơ hội tự vệ. Bất giác, chàng thanh tra xoay người nhìn quanh.
Anh không phát hiện ra vật gì khác lạ.
Cánh rừng im lặng như muôn thuở nhưng nó lại chứa đựng hàng vạn câu hỏi kỳ bí.
Mặc dù những thân cây không đứng quá sát nhau, nhưng những khoảng hở giữa chúng đã được lấp đầy bóng tối, một thứ bóng tối dày đặc như một lớp bông đen.
Bao quanh ngôi nhà mà Diondra Mayne chọn làm nơi trú ẩn là một khuôn viên rất rộng và hoang dại. Một công viên khổng lồ được bao quanh bằng một hàng rào rất cao và rất dày, vững chắc như một bức tường. Suko đã phải trèo qua nó để rồi sa vào tay người đàn ông đang nằm dưới đất kia. Anh biết anh đã phạm phải một sai lầm. Lẽ ra anh phải hành động thận trọng hơn mới phải.
Việc bây giờ không thay đổi được nữa, Suko phải chấp nhận tình huống mới. Anh để người đàn ông đã chết nằm ở đó, lòng nhủ thầm khi có điều kiện anh sẽ quay trở lại chuyển xác chết đi nơi khác. Những người còn sống bây giờ quan trọng hơn.
Chỉ đi một quãng ngắn, Suko đã ra khỏi cánh rừng và nhìn thấy ngôi nhà. Cả trong bóng tối trông nó cũng lù lù, to rộng, như một vệt đen sắc cạnh, đội đất mọc lên.
Chàng thanh tra nhìn chéo vào mặt tiền ngôi nhà và phát hiện thấy vài khuôn cửa sổ, nhưng không khuôn cửa nào sáng đèn. Cả khuôn viên chìm trong bóng tối và im lặng.
Không một tiếng động, thậm chí không cả tiếng kêu của một con thú bẻ ngang sự yên tĩnh nặng nề. Một mảnh đất kỳ quái, gây ấn tượng vắng bóng người, tỏa ra một hơi thở độc ác.
Suko không có bằng chứng, nhưng linh cảm mách bảo anh đang bước chân vào vùng độc hiểm.
Một ngôi nhà, một ngôi mộ khổng lồ với các bức tường dày đang bao quanh những sự kiện khủng khiếp mới đúng nghĩa.
Suko nhìn ngôi nhà trong linh cảm u ám. Nhưng người đàn ông có thể cung cấp thông tin cho anh lại đã không lên tiếng vào thời điểm hẹn trước. John chắc cũng đang ở trong nhà kia, và Suko bất chợt lạnh lưng tự hỏi liệu bạn mình đã trở thành tù nhân hay chưa?
Dù sao chăng nữa, anh nhất quyết phải vào trong đó, đồng thời phải cố gắng để không một ai phát hiện ra. Cứ chờ đợi rồi sẽ có cơ hội, anh tin chắc như vậy. Cho tới nay, Suko đã luôn luôn tìm được cách tiếp cận mục tiêu.
Anh nhìn thấy con đường nhỏ, dẫn từ cửa phía ngoài vào tận nhà. Đến gần nhà; con đường mở ra thành một khoảng trống tương đối lớn. Trên khoảng trống hiện ra hình dáng của hai chiếc xe. Chiếc Rover là của John.
Đúng lúc nhấc chân bước về hướng ngôi nhà, Suko chợ-t nghe thấy một tiếng động. Nó vang lên cách anh tương đối xa nhưng vẫn hiển hiện rất rõ trong mảnh đất im lìm tuyệt đối.
Làn sóng âm thanh đập đến tai và chàng thanh tra quyết định chờ đợi xem tiếng động này có ý nghĩa gì. Anh đứng bên rìa đường, ẩn trong bóng tối giữa hai thân cây, xoay đầu về hướng trái và lắng nghe. Bởi con đường không chạy thẳng, mà tiến đến gần mục tiêu qua nhiều khúc lượn, nên hiện anh chưa nhìn được gì. Thế rồi đột ngột, anh cảm nhận một luồng ánh sáng nhợt nhạt, trải qua màn đêm như một chiếc khăn thật rộng, từ từ tiến lại.
Đi kèm với luồng sáng là những âm thanh của một chiếc xe đang lăn bánh. Vậy là đã rõ, ngôi nhà có khách tới thăm. Không biết vị khách đã được lên kế hoạch hay chưa.
Suko không cân nhắc tiếp xem vị khách kia có thể là ai. Anh chỉ suy tính có nên lộ người ra hay tiếp tục ẩn nấp. Anh phải quyết định thật nhanh, bởi quầng sáng rất rộng kia đang tiếp tục chuyển dịch. Có lúc nó chĩa sang phải, rồi lại sang trái, uốn vòng theo những đường cong của con đường rừng và đã chiếu đến chỗ Suko đang đứng.
Chàng thanh tra không biết những gì đã thúc đẩy anh lúc đó. Anh bất chợt nhảy bố ra khỏi chỗ nấp và chỉ một nửa giây sau đã đứng sừng sững giữa đường.
Ánh sáng chói lòa xộc tới khiến Suko lóa mắt khi anh giơ cả hai cánh tay lên vẫy mạnh. Người tài xế không bấm còi. Suko lúc này đang nhắm nghiền mắt lại, chi biết thầm hy vọng rằng người tài xế sẽ phản ứng theo ý muốn của anh.
Chàng thanh tra nghe tiếng người đàn ông giảm tốc độ, anh vẫy hai tay một lần nữa và bước sang vệ đường đúng vào tích tắc chiếc xe dừng hẳn lại. Suko đi về hướng ghế lái xe, cúi người xuống và vươn đầu về phía trước, đúng vào lúc tấm kính từ từ trôi xuống dưới.
Đó là một người đàn ông đã đứng tuổi, ông ta đang ngồi sau tay lái và cầm chặt nó bằng cả hai bàn tay. Ông ta lắc đầu nhìn Suko, rồi đưa một tay sửa lại cặp kính trên mũi. Khi chàng thanh tra cúi đầu thấp hơn nữa, người đàn ông hơi né về phía sau.
– Anh là ai?
– Tên tôi là Suko.
– Anh là cận vệ của Diondra?
– Ông muốn đến gặp cô ta?
Người đàn ông tóc bạc cười soi mói.
– Tôi xin lỗi, tôi không biết chuyện này có liên quan gì đến anh không.
– Có liên quan. – Chàng thanh tra đáp lại. Anh đã quyết định chơi bài ngửa. Suko không thể nói rõ nguyên nhân, nhưng cũng có thể anh tin tưởng người đàn ông này, một người hoàn toàn không gây ấn tượng có thể là đối thủ của anh.
Hơi chần chừ, nhưng rồi người lái xe cũng nhận lấy tấm thẻ mà Suko đưa tới Sau đó, ông ta chỉ biết ngạc nhiên.
– Anh… anh là cảnh sát?
– Vâng, Scotland Yard.
– Rồi sao nữa?
Suko rút lại chứng minh thư.
– Tôi rất muốn được biết ông là ai?
– Tên tôi là Palmer. Giáo sư tiến sĩ Robert Palmer. Tôi muốn đến chỗ Diondra.
– Ông quen người đàn bà đó?
Lần này người đàn ông lại cười, một giọng cười thông thái.
– Dĩ nhiên là tôi quen cô ta, ngài thanh tra. Cô ấy… ừ thì, có thể coi cô ấy là học trò tôi. Tôi làm việc với cô ấy và tôi muốn tìm hiểu xem cô ấy giỏi đến mức độ nào. Người đàn bà này là một thiên tài.
– Tôi cũng tin như vậy.
– Nếu anh là cảnh sát. – Ngài giáo sư rút ra kết luận – Thì tôi có thể tưởng tượng được rằng anh đã được chọn để bảo vệ cho cô ấy.
– Người ta có thể coi như vậy. Chỉ có điều ông sẽ tìm thấy những cận vệ khác nữa, thưa giáo sư.
– Điều đó tôi chưa biết.
– Nhóm cận vệ đó là của một công ty bảo an tư nhân.
Giáo sư Palmer cúi đầu. Ông cân nhắc. Những ngón tay của ông sốt ruột chuyển động.
– Nếu tôi không rõ thì có gì trầm trọng không?
– Không, thưa giáo sư. Tôi chỉ muốn cảnh báo trước.
– Anh nói tiếp đi.
– Ông cứ làm ra vẻ như ông chưa nhìn thấy tôi nhé.
– Chỉ có thế thôi sao?
Suko mỉm cười vào hướng chiếc xe.
– Không, không phải chỉ có vậy. Tôi chỉ muốn nhờ ông một việc nhỏ. Chắc chắn khi vào nhà ông sẽ gặp một người bạn đồng nghiệp của tôi. Rất đáng tiếc là tôi không còn khả năng liên lạc với anh ấy. Ông chỉ cần nói với anh ấy rằng tôi đang ở gần bên. Ở ngoài nhà hay trong nhà thì hiện tôi vẫn chưa rõ. Nhưng xin ông nhắc anh ấy đừng lo.
– Tôi sẽ làm. – Palmer lẩm bẩm – Còn gì không?
– Đừng nói với bất kỳ ai một lời nào về cuộc gặp gỡ của hai ta.
– Tôi sẽ cố gắng. Mà tôi cũng chẳng ở đây lâu đâu. Tôi chỉ muốn trao đổi ngắn với Diondra vì muốn xác định lại một số yếu tố cho rõ ràng.
– Cô ấy có thật sự giỏi như vậy không? – Suko hỏi gấp gáp.
Giáo sư Palmer đưa tay sửa gọng kính và nhìn chênh chếch lên khuôn mặt chàng thanh tra.
– Anh hỏi là cô ta có giỏi không hả? Người đàn bà này là một hiện tượng bí hiểm, một kỳ quan thế giới. Cô ta thật có một không hai. Sẽ không thể có một người nữa giỏi như vậy đâu.
– Cám ơn. – Suko lùi một bước – Và xin ông cẩn thận cho, thưa giáo sư!
– Cám ơn, tôi sẽ chú ý. Trong đó có đủ người bảo vệ mà.
– Nhiều khi họ cũng chẳng mang lại tích sự gì đâu.
Ngài giáo sư nhún vai rồi lại nổ máy xe. Miếng kính rù rì trôi lên trên. Suko đi giật lùi đến vệ đường và nhìn theo ánh đèn hậu.
Sao anh có cảm giác bất an. Anh chỉ hy vọng ngài giáo sư sẽ xử đúng luật, nhưng anh không tin chắc. Anh đã xuất hiện quá đột ngột, khiến ông có phần bối rối.
Điều quan trọng đối với anh là báo cho John biết tin. Giáo sư Palmer chắc chắn sẽ có cơ hội gặp gỡ John trong đó.
Mặc dù vậy, sao miệng anh vẫn thấp thoáng vị đắng. Suko quyết định không chờ đợi cho tới khi có một sự kiện nào đó xảy ra, điều quan trọng bây giờ là làm quen với mảnh đất bao quanh ngôi nhà. Rất có thể anh sẽ tìm thấy từ bên ngoài một lời chỉ dẫn nào đó về nỗi kinh hoàng mà người vừa chết đã nói đến trong giây hấp hối…

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.