Perry Mason ngồi vào taxi và bảo chở ông đến khách sạn Brodvei, trên phố Bốn mươi hai. Trong tiền sảnh khách sạn ông hỏi người giữ quần áo, bà Bessy Forbs nghỉ ở buồng nào.
— Buồng tám trăm chín mươi sáu, – người giữ quần áo đáp.
Lên tầng hai, Mason tìm thấy buồng được chỉ và gõ cửa.
— Ai đấy? – Nghe thấy giọng đàn bà sợ hãi.
— Mason, – vị luật sư nói. – Hãy mở cửa ra.
Nghe tiếng chốt bật và cửa mở tung. Bà Forbs thở phào và bước sang một bên, mời Mason vào. Ông gật đầu khẽ và đóng sập cửa phía sau mình.
— Giờ tôi là luật sư của bà, – ông mở đầu. – Vậy bà hãy kể chuyện gì đã xảy ra tối qua?
— Ông nói về gì vậy? – Bessy Forbs hỏi.
— Tôi yêu cầu bà kể về cuộc gặp gỡ với chồng.
Bà ta thở dài, ngoái nhìn quanh, đề nghị Mason ngồi xuống chiếc ghế đẩu, rồi hạ mình xuống bên cạnh, vò trong tay chiếc khăn mùi soa, còn người thì tỏa ra đầy mùi nước hoa rẻ tiền.
— Do đâu ông biết tôi đã gặp anh ta?
— Tôi đoán, – Mason đáp. – Tôi linh cảm rằng vào một lúc nào đó bà sẽ đến thành phố chúng tôi. Còn ai, ngoài bà, có thể đến gặp Clinton Fouli một cách đơn giản nhất! Và sau nữa, lái xe taxi đã nhận ra bà.
— Vâng, – bà ta gật đầu, – tôi đã ở đấy.
— Điều đó thì tôi đã rõ, – vị luật sư nóng nảy thốt lời. – Hãy kể xem chuyện gì đã xảy ra vậy?
— Tôi dùng móc mở cửa. Tôi không muốn để Clinton biết trước sự thăm thú của tôi. Tôi đi qua vào phòng đọc và thấy ông ta đã chết.
— Thế con chó? – Mason hỏi.
— Cũng thế.
— Bà có thể chứng minh là không giết ông ta chứ?
— Khi tôi bước vào, ông ta và con chó đã chết.
— Lâu chưa?
— Tôi không biết. Tôi không sờ vào.
— Bà đã làm gì?
— Tôi cảm thấy khó ở, và tôi ngồi xuống ghế bành. Thoạt đầu tôi chỉ nghĩ về chuyện cần phải bỏ chạy. Sau đó tôi hiểu ra rằng cần phải hành động thật thận trọng. Vì giờ đây tôi rất dễ bị buộc vào tội giết người.
— Khẩu súng lục nằm trên sàn chứ?
— Vâng.
— Đó là súng của bà?
— Không.
— Đã bao giờ bà có khẩu súng như thế chưa?
— Chưa.
— Trước kia bà chưa nhìn thấy nó chứ?
— Chưa. Thì tôi đã nói rằng tôi không hề liên quan với việc đó rồi. Ôi Trời, tại sao ông không tin tôi cơ chứ? Tôi không lừa ông đâu.
— Cứ cho là thế, – Mason thở dài. – Cứ cho là bà nói thật đi. Vậy thì bà đã làm gì?
— Tôi nhớ lại là đã đề nghị lái xe taxi gọi điện thoại cho Artur Cartrait. Tôi đã nghĩ rằng, khi đến, Artur sẽ khuyên tôi nên làm gì tiếp theo.
— Thế bà không hề nghĩ rằng chính Artur Cartrait có thể bắn chết họ ư?
— Dĩ nhiên, có thể, nhưng lúc ấy hẳn anh ta sẽ không đến.
— Ông ta có thể đến và buộc bà vào tội giết người.
— Không, Artur không có khả năng làm việc đó.
— Nghĩa là, bà ngồi và đợi Cartrait?
— Vâng. Sau đó tôi nghe tiếng taxi quay lại. Tôi không tưởng tượng nổi đã qua bao nhiêu thời gian, vụ Clinton bị giết làm tôi choáng váng.
— Nhưng bà đã có thể tự bước ra khỏi nhà được?
— Vâng, tôi ngồi vào taxi, bảo chở tôi về khách sạn. Tôi đã nghĩ là sẽ không ai tìm ra tôi. Tôi không hiểu sao ông làm được chuyện đó.
— Lẽ nào bà không nhận ra là đã bỏ lại trong xe chiếc khăn tay? – Mason hỏi thong thả.
Cặp lông mày Bessy Forbs từ từ nhướn lên cao.
— Ôi Chúa ôi, không! – Bà ta thì thào.
— Ấy vậy mà đúng thế đấy.
— Và chiếc khăn của tôi bây giờ ở đâu?
— Tại đồn cảnh sát.
— Nó lọt vào đó như thế nào?
— Do tôi.
— Do…?
— Tôi trao nó cho viên trung sĩ đang điều tra vụ án mạng Fouli. Sau khi chiếc khăn có trong tay tôi, tôi không còn lối thoát nào khác.
— Tôi nghĩ, ông là luật sư của tôi cơ mà.
— Thực tế là như vậy.
— Có gì đó không giống lắm. Ôi Chúa, điều đó mới khủng khiếp làm sao. Bây giờ họ có thể tìm ra tôi.
— Họ sẽ tìm ra. Khi họ đã bắt đầu đặt câu hỏi thì sự dối trá không cứu được đâu. Và sự thật cũng không cứu nổi bà. Trong tình huống như vậy, tốt nhất là im lặng.
— Nhưng bằng cách đó tôi sẽ dựng tất cả dậy chống lại tôi, cả cảnh sát, cả công chúng, cả báo chí.
— Bây giờ chúng ta nói về công việc đã, – Mason tiếp tục một cách thản nhiên. – Tôi chuyển chiếc khăn cho cảnh sát, bởi vì nó là vật chứng để tuyên bố rằng tôi là kẻ đồng lõa của vụ phạm tội. Tuy nhiên tôi không định cho họ sự thích thú đó. Nhưng bà buộc phải tốn sức để thoát ra khỏi tình trạng không dễ chịu này. Họ sắp sửa đến đây và sẽ đặt các câu hỏi. Bà phải đáp rằng bà sẽ nói chỉ khi có mặt luật sư. Rằng luật sư khuyên bà im lặng. Ngắn gọn, hãy đừng trả lời một câu hỏi nào cả. Hiểu chưa?
— Vâng, ông đã nói điều đó với tôi.
— Bà có thể làm điều đó chứ?
— Tôi nghĩ là được.
— Hãy lưu ý, bà không còn cách gì khác nữa đâu. Tôi không sao gắn kết nổi tất cả các sợi chỉ vào một mối, và trong khi tôi chưa làm được điều đó, bà đành phải im lặng thôi.
— Nhưng điều đó gây nên phản ứng xấu của công chúng. Báo chí sẽ khẳng định rằng tôi khước từ nói, bởi vì tôi có tội.
Mason nhếch mép.
— Chính vì thế tôi mới đến chỗ bà. Hãy nói với các tay phóng viên, rằng bà sẵn sàng kể hết tất cả, nhưng tôi đã cấm bà mở miệng. Tôi ra lệnh cho bà không được nói một lời. Chứ bà thì hẳn vui mừng giải thích sự việc là thế nào. Hãy nói với họ rằng bà rất muốn gọi điện thoại cho tôi và một lần nữa cố xin phép để được nói. Họ sẽ cho bà khả năng như thế. Hãy van xin tôi, hãy quỳ xuống cạnh máy điện thoại, hãy tuôn nước mắt ra. Hãy xin được phép kể, dù chỉ là về việc gì đã xảy ra tại Santa Barbara. Hãy trình một vở diễn xuất sắc vào. Còn tôi sẽ trả lời rằng bà buộc đi tìm một luật sư khác, nếu bà định nói dù chỉ là một lời. Rõ chứ?
— Ông nghĩ rằng họ sẽ nuốt trôi được thứ đó ư? – Bessy Forbs hỏi.
— Tất nhiên. Các nhà báo có chuyện để viết. Họ sẽ giới thiệu tôi như một tên độc ác cản trở người đàn bà trung thực được nói lên tất cả những gì tích tụ trong lòng bà ta.
— Thế còn cảnh sát? Họ sẽ thả tôi ra chứ?
— Tôi không tin lắm vào chuyện đó.
— Chúa nhân từ ôi! Ông cho là người ta sẽ tống giam tôi? Ôi Chúa ôi! Tôi sẽ không chịu nổi điều đó đâu. Có thể, tôi may ra chống cự nổi họ, nếu họ tiến hành hỏi cung, ở đây, trong căn phòng của tôi. Nhưng nếu họ chuyển tôi vào nhà tù, tôi sẽ phát điên mất. Còn nếu người ta sẽ xét xử tôi? Chẳng lẽ ông để cho người ta sẽ xét xử tôi ư?
— Hãy nghe này! – Mason quát lên. – Thôi đừng giả vờ ngốc nghếch nữa! Bằng cách đó bà chẳng đạt được gì đâu. Bà đã rơi vào giữa hai làn đạn và hiểu rất rõ việc này. Bà thâm nhập vào nhà của chồng bà nhờ móc nạy cửa và người ta tìm thấy ông ta đã chết. Bà hiểu rằng ông ta bị giết, nhưng không báo cho cảnh sát. Thay vào đó bà đã ung dung đi về khách sạn và đăng kí dưới một cái tên bịa ra. Chả lẽ bà nghĩ rằng nghe tất cả những chuyện đó, cảnh sát sẽ để cho bà tự do ư?
Bessy Forbs bật khóc.
— Nước mắt không giúp bà đâu, – Mason tiếp tục. – Điều duy nhất có thể cứu nổi bà: Tuân thủ không suy chuyển theo chỉ dẫn của tôi. Trong bất cứ trường hợp nào cũng không thú nhận là bà đã ở trong khách sạn Bridmont, lại càng không dưới tên khác. Đừng trả lời một câu hỏi nào và không đưa ra lời tuyên bố gì cả, nếu chưa được bàn bạc cùng tôi. Còn lúc này tôi chỉ cho phép bà than phiền về tôi với các nhà báo thôi. Bà nắm vững điều đó chưa?
Bà ta gật đầu.
— Thế là tốt rồi. Đã xong với chuyện đó, chúng ta…
Vang lên tiếng gõ cửa nôn nóng.
— Ai rõ việc tôi ở đây không? – Mason hỏi.
— Không ai cả.
Tiếng gõ lặp lại.
— Tôi nghĩ, – Mason thì thầm, – một món quà khó chịu đang chờ bà. Hãy nhớ rằng, tương lai của bà chỉ phụ thuộc vào bà thôi. Tôi sẽ làm tất cả trong sức của tôi.
Ông đi lại gần cửa và bật then cài, mở cửa ra. Trung sĩ Holcomb đứng trên ngưỡng cửa.
— Ông ư?! – Ông ta kinh ngạc kêu lên. – Ông làm gì ở đây thế?
— Tôi trò chuyện với thân chủ của tôi, bà Bessy Forbs, – Mason đáp bình thản, – vợ goá của Clinton Forbs sống trong nhà 4889 tại Milpas Draiv.
Holcomb lách qua ông.
— Bây giờ thì tôi biết ông đã lấy chiếc khăn mùi soa ở đâu rồi, – ông ta gầm gừ. – Bà Forbs, bà bị bắt vì bị tình nghi giết Clinton Forbs, và tôi muốn cảnh báo với bà rằng tất cả những gì bà nói, có thể sẽ được sử dụng chống lại bà.
— Về điều đó thì ông khỏi lo, – Mason nhận xét càu cạu. – Bà ấy sẽ không nói lấy một lời nào đâu.