Đoạn đường từ Manhattan đến Carley thường khi chỉ đi chưa đầy một giờ là đến, nhưng dự báo thời tiết cho biết trời xấu, nên những người sống ở ngoại ô làm việc ở New York đều đua nhau về cho nhanh. Với một lưu lượng xe cộ quá lớn và trên mặt đường có nhiều váng băng trơn trợt, thành ra Sharon phải mất một giờ hai mươi phút mới đến nhà Steve được. Nhưng cô ít lo về việc chậm trễ này. Cô chỉ nghĩ đến điều cô sẽ nói với Steve: “Chuyện giữa chúng ta không ổn đâu… Chúng ta không đồng quan điểm… Neil chắc sẽ không bằng lòng em đâu… Tốt nhất là chúng ta đừng gặp nhau nữa”.
Ngôi nhà của Steve xây theo kiểu thời thuộc địa, bằng gỗ, sơn trắng, các ô cửa sơn đen. Ngôi nhà gây ấn tượng mạnh cho Sharon. Đèn trước hành lang sáng choang. Hàng cây dọc theo vách nhà cao vút lên. Sharon đã biết Steve và Nina vừa dọn đến ở tại ngôi nhà này mấy tuần thì Nina chết. Và từ khi mua nhà đến nay, anh chưa sửa sang thay đổi gì.
Cô cho xe đậu ngay dưới chân thềm nhà và chuẩn bị tư thế để chịu đựng cảnh nghe bà Lufts nói tía lia và cảnh lạnh lùng của Neil đối với cô. Nhưng thôi, đây là lần cuối, chắc là lần cuối. Nghĩ thế, cô lại cảm thấy buồn thêm.
Rõ ràng là bà Lufts đang chờ cô đến. Khi Sharon vừa xuống xe là cánh cửa trước nhà mở ra liền.
– Chào cô Martin, lạy Chúa, gặp cô tôi mừng quá. – Bà ta hiện ra trên ngưỡng cửa, với dáng vẻ mập lùn. Trên mặt có nhiều nếp nhăn nhỏ, cặp mắt sáng, tinh anh, trông bà ta có vẻ như con sóc. Bà mặc chiếc măng-tô nặng trịch bằng vải dày màu đỏ và mang đôi giày ống bằng cao su.
– Chào bà Lufts. – Sharon bước qua bà để vào nhà. Bà Lufts có thói quen đứng sát vào người ta, đến nỗi họ cảm thấy phải ngộp thở. Bà chỉ nhích người ra một tí vừa đủ chỗ cho Sharon bước qua cửa.
– Cô đến đây thật quý hóa – Bà ta nói – Nào, cô đưa áo choàng 1 cho tôi. Tôi rất thích áo choàng, áo choàng làm cho mình có vẻ duyên dáng, xinh đẹp, cô có thấy thế không?
Sharon để xách tay và vật dụng cần thiết xuống cánh cửa. Cô tháo găng tay và đáp:
– Có lẽ thế, tôi chưa hề nghĩ như bà. – Cô đưa mắt nhìn vào phòng khách, bỗng cô thốt lên – Ô!…
Neil đang ngồi ở đấy, hai chân xếp lại trên thảm, những tờ tạp chí nằm rải rác quanh cậu, trên tay cậu cầm cái kéo. Mái tóc màu vàng tro như tóc bố cậu, xõa xuống trước trán để thòi cái cổ mảnh khảnh yếu đuối. Đôi vai gầy nhô lên dưới chiếc áo nỉ màu nâu đỏ và trắng. Cậu xanh xao, ngoại trừ những đường đỏ chạy quanh đôi mắt nâu thật to đầy ngấn lệ.
– Neil, chào cô Sharon đi chứ. – Bà Lufts ra lệnh.
Cậu bé ngước mắt, thờ ơ nhìn:
– Chào cô Sharon. – Giọng cậu ta nho nhỏ, run run.
Trông cậu bé bỏng quá, buồn quá, hốc hác quá. Sharon muốn ôm cậu vào lòng, nhưng cô nghĩ chắc cậu ta sẽ đẩy cô ra.
Bà Lufts húng hắng ho rồi nói:
– Tôi chịu, không làm sao hiểu nổi. Cậu ấy vừa khóc cách đây mấy phút. Cậu ta không nói lý do tại sao lại khóc. Không ai biết cậu ta nghĩ gì. Thôi, có lẽ chỉ có cô hay bố cậu mới hiểu được dôi chút về cậu ấy thôi. – Bỗng, bà ta cất cao giọng:
– Bill!…
Sharon giật mình vì giọng bà như muốn làm rách cả màng nhĩ. Cô vội vàng đi vào phòng khách, đến bên Neil, cô hỏi:
– Cháu đang cắt gì vậy?
– Ồ, chẳng có gì, mấy cái ảnh thú vật! – Neil đáp, không nhìn lên, chắc cậu ta sợ cô thấy cậu đã khóc.
– Cô đi kiếm một ly rượu ngọt, rồi nếu cháu muốn, cô sẽ giúp cháu. Cháu muốn uống cô-ca hay uống gì không?
– Không. – Neil ngần ngừ, rồi có vẻ như bị bó buộc, cậu nói thêm – Cám ơn.
– Cô cứ tự nhiên đi nhé – Bà Lufts nói – Cô cứ xem như nhà mình. Cô biết rõ các nơi trong nhà rồi. Tôi đã chuẩn bị đầy dủ các thứ mà ông Peterson đã kê lên giấy, bò bít tết, nước sốt dầu giấm, măng và nước đá. Tất cả đều trong tủ lạnh. Tôi xin lỗi phải đi gấp, chúng tôi đi ăn nhà hàng rồi đi xem xi-nê. Bill ơi…!
– Có anh đây, Dora. – Giọng đáp có vẻ bực bội. Bill Lufts từ dưới tầng hầm đi lên – Tôi đi kiểm tra lại các cửa sổ – Ông ta nói – Tôi muốn xem lại chúng đã đóng chưa. Chào cô Martin.
– Chào ông Lufts, ông khỏe chứ?
Ông ta khoảng 60 tuổi, nhỏ con, mập mạp, mắt màu xanh nhạt. Chứng xung huyết giãn mạch làm cho hai má và cánh mũi của lão ửng đỏ. Sharon nhớ Steve đã cho cô biết anh rất buồn vì Bill Lufts rất thích uống rượu.
– Này Bill, anh có nhanh lên một tí được không? – Bà vợ nôn nóng hỏi – Anh biết tôi rất ghét cảnh ăn uống nhanh như chớp, chúng ta sẽ trễ hết việc đây. Sở dĩ anh cho tôi đi chơi là vì hôm nay kỷ niệm ngày thành hôn của chúng ta. Ít ra thì anh cũng nên nhanh nhẹn cho tôi nhờ với chứ.
– Được rồi! Được rồi! – Bill thở ra, lắc đầu làm dấu với Sharon – Hẹn lát nữa sẽ gặp cô, cô Martin.
Sharon đi theo ông ta ra cửa:
– Chúc ông bà vui vẻ. À, chúc ngày lễ hạnh phúc.
– Bill lấy mũ ra đội. Anh sẽ cảm lạnh… Sao? Ồ, cám ơn, cám ơn cô Martin! Khi tôi ngồi vào bàn ăn, tôi mới biết hôm nay là ngày kỷ niệm lễ thành hôn. Nhưng còn bây giờ, đủ thứ chuyện thúc bách như thế này…
– Dora, chính em muốn xem phim này đấy nhé.
– Được rồi, em đi đây. Hai người ở nhà vui vẻ nhé. Neil này, cháu đưa sổ điểm cho cô Sharon xem đi. Cháu học khá lắm, cháu rất ngoan, phải không Neil? Tôi đã cho cháu ăn lót dạ để đợi đến giờ ăn tối, nhưng hầu như cháu không đụng đến thức ăn. Cháu ăn uống như mèo. Được rồi, Bill, được rồi, em ra đây.
Cuối cùng hai vợ chồng ra đi. Sharon rùng mình vì gió lạnh luồn vào cửa khi họ chưa kịp đóng cửa lại. Cô quay vào nhà bếp, mở tủ lạnh, lấy chai rượu ngọt. Cô ngần ngừ một lát rồi lấy ra hộp sữa. Neil đã cho biết nó không muốn uống gì hết, nhưng cô sẽ pha cho cậu ta một ly sô-cô-la sữa nóng.
Trong lúc đợi hâm cho sữa nóng, cô uống từng ngụm nhỏ rượu ngọt và đưa mắt nhìn quanh. Bà Lufts đã cố gắng làm việc, nhưng bà ta không biết cách thu dọn nhà cửa, nhà bếp không được sạch sẽ lắm. Quanh vỉ lò nướng bánh mì và trên tủ đựng đồ ăn còn vương vãi nhiều mẩu bánh mì vụn. Cần phải lau chùi thật kỹ hơn nữa phía trên bếp. Tóm lại, tất cả nhà cửa đều phải được chỉnh trang lại.
Nhà xây lưng về phía biển, biển Long Island Sound. Cô tính sẽ cắt bớt cây cho thoáng, có thể nhìn ra ngoài dễ dàng, ngăn hành lang lại bằng những cửa sổ lồi bằng kính để nới rộng phòng khách, hạ bớt vách ngăn và lấy một góc phòng dùng làm chỗ điểm tâm… Bỗng cô lại nghĩ: Không phải việc của mình, mình nghĩ thế là vì ngôi nhà hoang vắng quá, và Neil cũng như Steve, không ai chăm sóc chu đáo.
Nhưng không phải cô là người có bổn phận làm thay đổi tình trạng này. Ý nghĩ không muốn gặp Steve, không chờ đợi anh gọi điện thoại, không nên để anh siết đôi cánh tay mạnh khỏe trìu mến quanh người cô, không muốn thấy lại vẻ mặt hân hoan của anh khi cô vui đùa với anh, làm cho cô cảm thấy cô độc vô cùng. Có lẽ khi phải từ giã người thân yêu, mọi người đều có cảm giác như thế, cô nghĩ. Cảm giác của bà Thompson ra sao khi nghĩ đến đứa con trai duy nhất của bà sẽ chết vào ngày mốt?
Trong đợt điều tra tìm hiểu gần đây, đã nhiêu lần cô cố tìm gặp bà ta để báo cho bà biết có nhiều nhân vật quan trọng đã hứa sẽ can thiệp với Thống đốc. Nhưng không lần nào cô gặp được bà ở nhà. Có lẽ vì bà Thompson đang bận làm đơn xin xét lại cùng với các cư dân ở Fairfield County.
Tội nghiệp bà già, bà đã hy vọng rất nhiều khi cô đến thăm bà, nhưng bà có vẻ bối rối khi thấy cô nữ phóng viên nhà báo nghi ngại, không cho Ron vô tội.
Nhưng có người mẹ nào lại tin con trai mình có thể giết người cho được? Hôm nay có lẽ Thompson có mặt ở nhà. Có lẽ bà ấy vui mừng khi được nói chuyện với người cố cứu con mình?
Sharon hạ bớt ngọn lửa dưới cái soong, cô đi đến máy điện thoại móc trên tường nhà bếp, bấm số máy. Máy mới reo một hồi chuông, cô đã nghe bên kia có người nhấc máy. Giọng bà Thompson rất bình tĩnh:
– Alô!
– Thưa bà Thompson, tôi là Sharon Martin đây. Tôi xin thú thực với bà tôi rất chán nản, tôi muốn hỏi bà tôi có thể làm gì giúp bà…
– Cô đã làm nhiều rồi, thưa cô Martin. – Giọng bà chua cay khiến Sharon quá kinh ngạc – Nếu con tôi chết vào hôm thứ Tư, thì cô nhớ cho rằng tôi sẽ qui hết trách nhiệm cho cô đấy. Tôi đã yêu cầu cô đừng xen vào việc này.
– Thưa bà Thompson, tôi không hiểu…
– Có nghĩa là trong tất cả các bài cô viết, cô đều nói mãi rằng tội trạng của Ronald không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng đấy không phải là vấn đề. Nhưng theo tôi thì đấy là vấn đề, cô Martin à! – Bà ta cất cao giọng – Đây mới là vấn đề! Rất nhiều người biết rõ con tôi, họ biết con tôi không thể nào phạm tội, không hề làm điều gì xấu cho bất kỳ ai, nó luôn luôn cố làm điều tốt. Nhưng cô… cô đã giúp Thống đốc xem trường hợp của nó là hoàn toàn có tội… Chúng tôi không bỏ cuộc, tôi tin rằng Chúa sẽ cứu rỗi cho con tôi, nhưng nếu con tôi chết, thì chắc không đời nào tôi tha thứ cho cô đâu.
Đường dây cúp. Sharon sững sờ nhìn đăm đăm máy điện thoại trên tay. Bà Thompson có thể tin như thế sao?… Cô bỏ ống nghe xuống. Nồi sữa sôi, cô lấy hộp sô-cô-la hiệu Nesquick trong tủ, múc một muỗng nhỏ đổ vào tách. Cô rót sữa vào, khuấy đều rồi đặt cái nồi lên bồn rửa. Cô đi ra phòng khách, lòng vẫn còn nặng trĩu vì lời buộc tội của bà Thompson.
Có người bấm chuông cửa.
Neil chạy ra cửa, cô không kịp ngăn cậu ta lại, cậu hớn hở nói:
– Có lẽ ba cháu về.
Sharon nghĩ: nó không muốn ngồi gần mình. Cô nghe cậu bé mở khóa, bỗng cô cảm thấy lo sợ, bèn nói:
– Neil, khoan đã. Cháu hỏi ai ngoài ấy, vì cô biết ba cháu có chìa khóa kia mà.
Cô để nhanh tách sô-cô-la và ly rượu ngọt lên bàn gần lò sưởi, rồi chạy ra cửa.
Neil nghe lời cô, cậu ta để một tay lên nắm cửa, ngần ngừ một lát rồi hỏi lớn:
– Ai đấy?
– Có ông Bill Lufts ở nhà không? – Bên ngoài có tiếng hỏi – Tôi mang máy điện đến cho ông ấy, ông ấy nhờ tôi sửa máy điện ở thuyền của ông Peterson.
– Ồ, tuyệt quá! – Neil nói với Sharon – Ông Lufts đang đợi cái máy điện ấy.
Cậu ta xoay núm cửa, cánh cửa vừa mở, cậu ta liền bị xô thật mạnh, văng vào tường. Sharon quá chưng hửng, cô nhìn gã đàn ông bước vào nhà và đóng cửa nhanh như gió. Neil nhào xuống đất, hụt hơi. Sharon nhanh chân chạy đến bên cậu. Cô giúp cậu đứng lên, quàng tay quanh cậu, cô nhìn vào mặt kẻ đột nhập vào nhà.
Hai hình ảnh trước mắt cô gây cho cô ấn tượng rất mạnh. Hình ảnh thứ nhất là ánh mắt nảy lửa, đăm đăm của kẻ lạ. Hình ảnh thứ hai là khẩu súng lục có nòng dài và nhỏ trên tay hắn đang chĩa vào đầu cô.