Cô hầu phòng dường như phải làm đủ mọi việc trên đời. Cô ta đứng trước mặt Weldon, thu dọn chồng chén dĩa. Vẻ ngạc nhiên làm miệng cô há hốc. Cúi xuống gầm bàn, nhìn quanh ngoài sân như thể tìm một con chó hoang đang ăn một phần của số thức ăn đầy nhóc đó. Cô ta còn chú ý đến túi quần, túi áo của Weldon với vẻ nghi ngờ.
Anh bèn lộn ngược chúng ra.
Thấy vậy, cô nàng quơ quơ bàn tay xinh xắn, phát cười lên.
– Ồ không, thưa ngài. Chỉ có điều, thật là kỳ diệu!
– Còn thứ gì nữa không? Có bia chứ? – Weldon hỏi.
– Vâng, thưa ngài.
– Giữ trong hầm rượu à?
– Vâng, thưa ngài.
– Hầm rượu có lạnh không?
– Giống như băng đá. Chỉ nghĩ đến đó cũng làm người ta rùng mình.
– Nào, hãy vì tôi mà xuống đó, rùng mình một chút đi. – Weldon bảo – Xuống đấy tìm cái chai lạnh nhất ấy. Mang lên dây cho tôi. Nhớ mang theo ba, bốn chai đó nhé!
Cô ta lẳng lặng đi ra.
– Này anh bạn! – Người khách lạ thì thào – Không hút thuốc à?
Với vẻ mặt trầm tĩnh, Weldon vừa nhìn ông ta vừa dùng tay vấn một điếu thuốc: các ngón tay kẹp lấy sợi thuốc vào đầu một mẩu giấy, lăn tròn, lướt nhẹ đầu lưỡi qua đầu giấy còn lại. Rồi bật một diêm quẹt. Một nửa điếu thuốc chui thẳng vào hai lá phổi chàng chỉ trong một hơi rít.
– Khiếp quá! – Ông ta kêu lên, mím môi lại rồi liệng điếu xì gà ra xa, vẻ kích động – Tôi cho rằng, anh bạn sẽ bị sặc đấy. Tôi mong như vậy.
– Ông bạn à! – Weldon đáp. Khi chàng bắt đầu nói, làn khói thoát ra từng ngụm một xoăn tít. Đầu tiên là những hơi khói xanh trắng, kế đến những cuộn to, và rồi dày đặc như mây.
– Ông bạn nè, tôi đang hưởng thụ giây phút tuyệt vời. Đang ở tâm trạng sảng khoái nhất. Mọi thứ hẳn sẽ rất tuyệt. Và rồi…
Cô gái xuất hiện, xách khệ nệ sáu chai bia, đặt chúng lên bàn từng chai kề nhau.
– Uống nhanh lên đi. – Ông khách lạ giục, nhúc nhích không ngừng trên chiếc ghế – Tôi muốn nghe chúng sủi bọt xì xì khi chui vào bụng anh.
– Nhẫn nại một chút đi. – Weldon lầm bầm – Nếu không thì một cơ hội tuyệt vời sẽ không được tận dụng một cách tuyệt vời. Đấy là điều hổ thẹn. Còn ông bạn thì sao, làm vài chai bia được chứ?
– Uống bia ư? Cái thứ chết tiệt đó à? – Giọng ông ta giận dữ – Cho cả hàng đống đô-la thử xem tôi có uống nó không?
– Không dùng à? Đáng tiếc quá! – Weldon hỏi lại – Mọi người phải đi trên con đường của chính mình. Thế mà tôi nghĩ… – Nói đến đây, anh bật nắp chai bia. Chỉ dùng đầu ngón tay, chàng kéo cái nắp ra dễ ợt. – Thế mà theo tôi những chai này có nhiều giá trị lắm đấy.
– Này, sao không uống đi? – Người khách lạ trở nên phấn khích – Nó làm tôi phát điên lên đây này. Cổ họng của bạn sẽ bỏng rát lên. Rồi anh bạn quay mòng mòng say bí tỉ.
– Chúc sức khỏe cô em, cô em xinh đẹp. – Weldon hướng về cô gái.
Hai tay nắm chặt nhau, cô nàng cúi chào.
– Chúc cô em từ đôi mắt xinh đẹp, đôi môi mọng, đến trái tim nhân từ.
Đưa tay bịt đầu chai bia, chàng đưa lên miệng tu một hơi. Thức uống có cồn màu hổ phách chảy ồng ộc.
Người đàn ông im lặng nhìn, cọ quậy rồi nhấc nửa người lên khỏi ghế.
– Khà! – Thở ra một cái, chàng đặt chai xuống bàn.
– Khiếp quá! – Người khách lạ thốt lên.
– Ấy, bây giờ, xin chúc mừng những điều tốt đẹp, tốt đẹp hơn nữa… – Weldon tiếp – Nếu thức ăn và thứ nước sốt cô ta ưu tiên phục vụ cho tôi.
Chai thứ hai tiếp theo chai trước với cùng tốc độ. Hạ chai xuống, anh với tiếp chai nữa:
– Còn chai này dành cho cô em xinh đẹp và người đầu bếp, cả mảnh đất đã sinh ra hai mẹ con cô.
Rồi chai thứ ba biến đi giống hai chai trước. Weldon ngả lưng ra sau, vấn thêm điếu thuốc nữa.
– Làm một điếu với tôi đi, ngài Dickinson!
Ông Dickinson nhịp nhịp những ngón tay, không chỉ một mà đến hai, ba lần nghe như tiếng bập bùng liên tục của pháo nổ ngày 4 tháng 7.
– Anh bạn biết tôi à? – Dickinson thốt ra – Thật ngạc nhiên đấy.
– Mọi người đều biết ông, ngài Jim Dickinson. – Weldon mỉm cười – Thán phục ông. Ai cũng muốn nhìn thấy ông.
– Ậy, nín đi Weldon! – Dickinson kêu lên.
Ông ta lấy ra một điếu xì gà khác, đốt sai đâu và cô gắng để làm nó cháy. Thế nhưng vô hiệu. Có thể là quá kích động, ông ta không nhận thấy sai lầm.
– Anh bạn đến đây bằng cách nào? – Dickinson hỏi.
– Bằng mọi cách: khi đi ngựa, lúc lội bộ, khi dừng tàu hỏa…
– Không thể tin được. – Dickinson ồ lên – Tôi đã cho người xét tất cả các chuyến tàu. Mọi chuyến ở bên…
– Ông đã cho lục xét ở buồng lái chưa?
– Ồ, cái gì? – Dickinson kêu lên – Không thể tin nổi. Anh đã làm gì với người lái tàu? Hả?
– Đặt anh ta ngủ trong toa nhiên liệu.
– Vâng, vâng. – Giọng Dickinson rên rỉ – Không thể tin được. Không thể tin vào chính đôi mắt lẫn đôi tai của mình nữa.
– Vâng. – Weldon tiếp – Thế là cuối cùng chúng ta gặp nhau ở Mexico.
– Tại sao anh bạn không nói thứ tiếng Anh chuẩn mực nhỉ? – Người kia thốt lên vẻ bực tức – Tại sao anh bạn luôn dùng thứ tiếng lóng hầm bà làng trong khi anh bạn hiểu biết nhiều hơn thế chứ?
– Nói chuyện hay đi đứng, – Đưa mắt lướt nhanh qua Dickinson, chàng đáp lại – tôi luôn chuộng cách ngắn nhất.
Ngay lối ra vào của khoảng sân trong xuất hiện một chiếc xe hơi màu xám dài, mui to. Chỉ thấy những bụm khói tỏa ra, không nghe được tiếng vù vù của máy xe.
– Đấy là xe dành cho quý ông. – Weldon nhận xét – Để xem ai cầm lái nào?
Có một cô gái đang phủi lớp bụi đường rồi vượt qua khoảng sân trước với những bước nhanh nhẹ nhàng. Khẽ ngừng lại, cô ta đảo mắt nhìn những cánh cửa sổ ở phần nhà trước và bước vào khách sạn.
“Ánh mắt như chiều hôm, miệng như mặt trời hồng”. -Weldon khe khẽ hát.
– Anh bạn biết cô ả à?
– Biết cô ta ư? – Giọng Weldon vang lên. – Ít ra là không quên cô ta. Nhất là cặp mắt.
– Tôi đã nhìn thấy, – Dickinson càu nhàu – “đôi mắt như chiều hôm”. Vâng, nửa đêm thì có, với tên giết người mang chất nổ đột nhập vào nhà. Anh bạn biết cô ta không?
– Cần gì biết!
– Đó là Francesca Laguarda.
– Người Ý à?
– Tôi không biết. Tôi chỉ muốn bỏ tù ả mà thôi.
– Cô ta gian xảo ư? – Dickinson kêu lên – Tôi đã từng gặp chúng ở miền Đông, rồi ở miền Tây. Ả và tên đồng bọn đi cùng.
Giọng ông ta dường như uất ức rồi tiếp:
– Chúng trói tôi lại đêm qua. Nhưng Baxter đã chết.
– Và dĩ nhiên bây giờ họ muốn treo cổ tôi lên.
– Hẳn như vậy rồi. – Dickinson quạu quọ – Cái thằng Baxter ngu xuẩn, trước lúc lìa đời, thú nhận rằng hẳn phải có một cái giá dành cho anh bạn. Còn anh bạn tìm đường thoát khỏi nó. Phải công nhận anh bạn là người tự do. Hoàn toàn tự do đi đến nơi anh bạn thích.