Ông bác sĩ đưa tay mở cửa lần nữa. Họ đi qua một phòng ngủ to, chiếc giường đặt ở bên phải căn phòng, bức màn dày che phủ một bức tranh khổ lớn. Hệt như âm vang của một thế kỷ chết. Có lẽ đây là căn phòng lạ nhất Weldon đã từng gặp: trải trên sàn là bộ da con gấu xám ở vùng Bắc Mỹ và một sư tử núi, treo trên tường là đầu những con thú và các loại vũ khí rất lạ: mũi tên của thổ dân châu Phi lưỡi tựa như lá, cạnh sắc nhọn như lưỡi lam, những cây cung mỏng dài cùng những mũi tên tinh tế có tẩm độc, dao Mã Lai có mép lượn sóng, mã tấu hình vòng cung của người Ả Rập. Còn đằng kia một cặp súng tiểu liên dài, kiểu cổ, những thùng to của người Ai Cập.
– Đây là căn phòng của ông tướng! – Weidon thốt lên.
– Vâng, căn phòng của ông ta. Hellen chẳng thay đổi gì hết mặc dù ông ta chết đã hơn năm.
– Ông ta đã săn bắn ở tất cả những nơi này à? – Lấy tay chỉ cái sừng tê giác to và cái đầu cọp hung dữ, Weldon hỏi.
– Ông ta đi khắp thế giới. Một con người không biết nghỉ ngơi trước khi cái chết quật ngã ông ta.
Đột nhiên, ông bác sĩ rùng mình như thể ký ức về viên tướng thoát khỏi đôi mắt tạo nên cảm giác ớn lạnh. Bước tiếp đến căn phòng kế bên giọng ông ta thì thầm, đôi mắt mờ đi.
– Đây là căn phòng của cô ấy.
Đưa tay kéo cửa, ông ta thốt lên gọi:
– Hellen à, tôi và ông Weldon đến rồi. Mời ông ta vào nhé?
Một giọng nhỏ xíu vang lên, Weldon không nghe được tiếng nào. Cánh cửa rộng mở và anh ta bước vào trước.
Hellen nằm trên chiếc xe lăn đặt gần cửa sổ. Ánh mặt trời xuyên thẳng vào chiếc khăn quàng quấn quanh hai chân. Phần người còn lại khuất hẳn trong bóng tối. Khi đến gần hơn và đưa tay ra bắt, Weldon thấy gương mặt xanh tái đầy vẻ yếu đuối hiện trên đôi mắt cô ta. Vẻ đẹp tuyệt vọng, anh chàng thầm nghĩ, kiều diễm hơn nhiều bất kỳ phụ nữ nào anh ta từng gặp trên đoạn đường lang thang cát bụi, ngoại trừ Francesca. Ghép hai người lại so sánh, thật là hình ảnh hoàn toàn tương phản: Francesca tóc đen, Hellen tóc vàng – Laguarda như ánh sáng chói lòa, O’Mallock như pha lê trong suốt phản chiếu ánh sáng khi mờ khi tỏ.
Có lẽ do bệnh tình, lại nằm trên giường quá lâu, cô ta trở nên yếu đuối. Một bàn tay lạnh chạm nhẹ, anh chàng nhìn xuống đôi mắt hiền từ, không chút chống cự, không hề thách thức. Weldon tự nhủ, bi kịch thê lương phủ kín cuộc đời cô ta và khi tử thần đang tiến đến gần, cô ta sẵn sàng ra đi với một thân xác trẻ, đẹp.
Bước lui vài bước để tạo cho tầm mắt cô ta thoáng hơn, anh chàng đan chéo hai tay phía sau lưng. Ngắm cô ta thật dễ chịu, chẳng khác nào đang nghe một khúc nhạc. Nhưng anh vẫn giữ ý, không nhìn quá chăm chú.
– Thưa bác sĩ Henry, – Cô ấy bắt đầu nói – ông đã kể chuyện cho ngài Weldon nghe rồi phải không?
Chẳng giống chất giọng vui vui, lanh lảnh như tiếng chuông của Laguarda mà nó khàn khàn, đúng hơn là thấp và lịm đi vì yếu sức, nhưng cũng khá mềm mỏng, hài hòa. Weldon hít sâu làn không khí, nín lại rồi thở ra từ từ.
– Tôi đã kể cho ông ta nghe. Khá sơ lược, cô bé nhỏ thân yêu à. Ông ta muốn đến đây để xem qua ngôi nhà.
Nỗi lo lắng thoáng qua trong đôi mắt Hellen.
– Nơi đây không vui vẻ gì. – Cô ta nói tiếp – Rất xa thành phố, đường sá lại khó khăn. Ngài Weldon, ông nên lưu ý điều này, nếu ông thật tình muốn giúp đỡ chúng tôi.
Như tạo thời gian cho anh suy nghĩ, cô thì thầm với ông Watts.
– Bác sĩ Henry, chừng nào tôi có thể cưỡi ngựa trở lại?
Ông Watts đứng gần bên cạnh, đỡ lấy tay cô.
– Chỉ một vài ngày nữa thôi cô ạ! Cô có thể lên lưng ngựa trở lại và ngắt những cành hồng vừa ngang tầm mắt.
– Thật sao? – Cô ta thốt lên, đôi mắt đen tròn chớp chớp, nụ cười nở trên môi thoát lên một niềm hy vọng.
Dường như ông bác sĩ có vẻ Vụng về khi nói ra điều giả tạo, còn cô có dám nhìn thẳng vào sự thật không? Weldon suy nghĩ đến sự thật phũ phàng: cô ấy sẽ không bao giờ cỡi ngựa được nữa, phải quên lãng yên cương hoặc nếu có chăng thì đem nó cùng xuống mồ. Vừa kịp nghĩ vậy, anh ta cau mày.
Như đọc được tâm trạng của Weldon, cô gái thốt lên:
– A! – Giọng cô cố nén nỗi thất vọng. – Không phải thế! Tôi chẳng còn ai để nói chuyện và đi dạo. Ông bác sĩ thân yêu đến với tôi hầu như mỗi ngày, ông già Dogget đáng thương bệnh hoạn và dì Maggie sẽ làm ông phiền đấy. Và nhất là tôi không được vui vẻ cho lắm.
– Cô có thể nói chuyện gì vui vẻ được không? – Ông Watts xen vào lộ vẻ gắt gỏng – Thật là vô ích khi tôi đưa ông ta từ xa đến đây chỉ để nghe những lời nói nản lòng như vậy.
Cô chờ đợi một lát, dường như ngẫm nghĩ đôi chút trước khi nói. Đôi mắt từ tốn hướng về ông bác sĩ đoạn cất giọng nhẹ nhàng:
– Mà này, tôi chẳng muốn dụ ông ấy đến đây bằng vẻ vờ vĩnh giả tạo. Rồi đột nhiên ông ta nhận thấy cuộc sống ở ngôi nhà này sao mà buồn tẻ và chán nản quá, rồi bỏ đi. Thế có đáng buồn hay không khi chúng ta muốn có người bảo vệ?
Giọng ông ta khó chịu theo kiểu trẻ con hờn dỗi:
– Hãy nói cho ông ta biết điều gì chúng ta cần. Tôi chỉ kể sơ câu chuyện mà thôi.
Đưa mắt nhìn từ ông Watts sang Weldon, cô ta nói bằng giọng thủ thỉ:
– Tôi nghĩ có ai đó muốn đột nhập vào nhà và đến gần tôi.
Không kềm chế được, Weldon hỏi:
– Muốn đến gần cô à?
– Vài ngày trước đây, ông bác sĩ gặp một người trên hành lang. Chẳng đợi hỏi han gì hết hắn ta nhảy qua cửa sổ. Trước đó thì cái khóa của cánh cửa sau nhà bị bẻ. Dì Maggie nghe tiếng động, đi ra khỏi phòng lại chẳng thấy gì nữa.
– Họ đột nhập vào nhà để trộm. – Giọng Weldon lạnh lùng – Dĩ nhiên đó là lý do.
– Ông thấy đấy, không có gì đáng giá trong phòng tôi cả.
Thật sự, đồ đạc trong phòng thật tầm thường: vài bức tranh trên tường, tấm thảm vải bình thường trên sàn. Ông tướng hẳn không nuông chiều con gái trong kiểu sống xa hoa phung phí.
– Tôi chẳng có nữ trang ngoại trừ một cặp nhẫn và vài hột bẹt. Mọi người đều biết tôi không có gì hết.
– Vậy chúng muốn đột nhập vào phòng cô làm gì?
– Cái gã mà ông bác sĩ thấy ở ngay cửa phòng tôi, tay cầm chìa khóa vạn năng. Khi dì Maggie đi ra vào lúc khác cũng nghe thấy tiếng chân ở gần phòng tôi.
Ngước nhìn Hellen, Weldon thầm nghĩ “Chẳng có thằng ma nào muốn hãm hại cô ta”. Nhưng rồi anh ta ngần ngại suy nghĩ tiếp “Mà có lẽ có chứ! Có loại đàn ông chẳng cần gì hết ngoài tiền!”.
Tay mân mê chiếc nhẫn có nạm hai hột xa-phia xanh tái nhỏ, lấp lánh ở mỗi bên, cô nói:
– Tuần trước, rằng… rằng… Tôi nghĩ tốt hơn ông hãy kể cho ông ta nghe đi, ngài Henry!
Hạ đầu xuống gối, mắt cô ta hầu như khép lại.
Weldon nhìn sang ông bác sĩ. Ông ta gật đầu và đề nghị:
– Chúng ta nên đi ra ngoài để cô ta nằm nghỉ một lát. Hellen! Tôi sẽ kể nốt câu chuyện. Cô muốn nói điều gì nữa không?
– Không. Ông sớm báo kết quả nhé!
– Vâng!
Họ bước sang căn phòng của viên tướng, và ngồi sát bên cửa sổ, Weldon lại nghe cơn ho hệt như trước đó.
– Tại sao ông không làm điều gì đó? – Anh ta hỏi mạnh bạo.
Nhún vai một cái, ông ta đáp lại khô khan:
– Làm gì bây giờ? Tôi e rằng không thể chữa dứt những cơn ho.
Cắn nhẹ môi, Weldon đột nhiên quay về phía cửa sổ.
– Nó làm chết người phải không?
– Ho lao! Tôi không biết. Tôi luôn có một cơ may sẽ xoay chuyển tình thế. Cô ta không có ý chí chiến đấu để sinh tồn. Không chút kháng cự. Cô ta không màng đến gì cả.
– Cô ta phải quan tâm đến điều này.
– Ồ, anh bạn trẻ ơi! Nếu anh bạn lưu lại ở đây, thúc giục cô ta, may ra có thể.
– Ở lại căn nhà này, Chúa ơi! – Weldon đáp – Vâng, những con ngựa hoang không thể kéo tôi rời xa nó.