Truy Tìm Tội Phạm

CHƯƠNG 13: CHẤN SONG SẮT VÀ NHỮNG CHỐT GÀI



Giống như những căn phòng khác, đây là căn phòng thoải mái, bài trí đơn giản, chẳng chút nào lập dị. Về một phía, nó mở cửa ra phòng đọc sách. Còn phía khác hướng về phòng Hellen. Với sự giúp sức của ông lão Dogget, Weldon mắc ngay một dây chuông đồng nối từ phòng cô ta đến đầu giường của Weldon. Chỉ cần một cái chạm nhẹ vào đây, anh ta kịp thời đến can thiệp. Anh ta làm thêm một chìa khóa phòng của Hellen phòng khi hữu sự.
Theo Weldon, bao nhiêu đấy vẫn chưa đủ. Một cái cửa khác ở phòng cô ta, một cái ở phòng cha cô cần phải bảo vệ nghiêm ngặt. Ngay lập tức, những chấn song sắt được gắn vào hai cửa sổ.
Khi đứng nhìn anh chàng làm việc, ông bác đồng ý:
– Chúng ta phải giúp cô ta thoát khỏi tình trạng hoảng loạn vì dù là một chi tiết nhỏ nhất có thể tổn hại cô ta.
– Này ông Watts, thần kinh của cô gái vững vàng hơn ông nghĩ nhiều lắm. Chính sự suy nhược về thể chất làm phiền cô ấy chứ không phải thần kinh. Cô ta có tính quả cảm đấy.
Ông bác sĩ như thể quá ngạc nhiên về câu nói này. Không biết do hài lòng với Weldon hay do lời nhận xét cuối cùng. Nhưng mà nếu gán chữ “quả cảm” cho bệnh nhân của ông ta là đồng nghĩa với cách gọi cô ta thiếu nữ tính.
Theo Weldon nhận được, có bốn lối để đột nhập vào phòng Hellen: Một thông qua cửa phòng của anh ta, hai lối khác qua hai cửa sổ, lối cuối cùng đi từ phòng ông tướng sang phòng Hellen. Thế thì có nên canh một cửa, còn tất cả được khóa chặt và đặt chốt?
Cuối cùng, ông Watts đồng ý. May mắn thay, có sẵn vào bao xi-măng dù cũ nhưng còn dùng được và rất nhiều sắt vụn, sắt tấm bản to để thực hiện công việc này.
Ông bác sĩ đẩy Hellen nằm trên xe lăn sang một phòng khác để phơi nắng. Ông giúp việc Dogget cùng Weldon tiến hành công việc. Những chông sắt được gài ngay giữa phòng ông O’Mallock. Phần bà Maggie may một tấm màn phủ lên chông sắt. Bà ta chẳng hiểu gì cả, vừa làm vừa nhìn Weldon trừng trừng.
Ông lão Dogget chừng như có vẻ thích thú lắm. Bản tính ông ta vui vẻ, tâm hồn chất phác. Đã có thời ông ta sống trên biển nhiều năm. Cho đến khi xảy ra cú ngã từ cột buồm cao chót vót xuống boong tàu gần như cướp mất sinh mạng và để lại ông ta một cái lưng tàn tật. Từ đó, không thể tiếp tục đi biển, ông ta đành làm việc trên bờ. Theo lời ông ta, ông ta đã trải qua hầu hết các vùng đất ở gần xích đạo hoặc mũi Shiff và cuối cùng làm việc cho ông tướng. Ông ta khiêm tốn, độ khoảng 60 tuổi, rất thích kể lại những năm tháng lang bạt kỳ hồ của mình. Cuộc sống ở Hooghly, thuộc bờ biển Trung Hoa, ở những bến cảng nhộn nhịp của úc. Và giờ đây, mỗi khi rảnh rỗi, ngồi thưởng thức hương vị của loại thuốc rê thái mỏng, nhét đầy ống píp, hút chầm chậm, khoan khoái trong mùi khói thuốc nồng nặc khó chịu, ông ta mơ màng về cuộc sống phiêu lưu trên biển cả, ngủ trên tấm pông sô, nhìn ngắm sao trời…
Weldon lần đầu tiên đục những lỗ sâu vào đá, đặt những thanh sắt cửa từ đống sắt vụn vào, thêm xi măng xung quanh để giữ chúng lại. Khi công việc hoàn thành, trời đã chập choạng tối. Việc cuối cùng là phủ một lớp sơn xám lên các thanh sắt.
Anh chàng ngồi xuống với đôi tay ê ẩm, nhưng tâm hồn khá bình thản. Ít nhất anh ta cũng làm được một cái rào giữa Hellen và nguy hiểm.
Thường ngày khi mặt trời lặn, bà Maggie giúp cô ta vào giường, nhưng tối nay cô nàng muốn gặp Weldon. Gương mặt cô ta, Weldon nhận xét, còn tái hơn trên nền trắng chiếc gối cô ta đang nằm. Những lọn tóc phủ quanh bờ vai càng làm rõ sự tương phản.
Dường như cô ta quá yếu: khẽ động một chút cũng gây khó chịu. Anh thấy vậy đến gần giường hơn, nghiêng mình về phía Hellen.
Với chất giọng nhỏ nhẹ hòa lẫn âm vực khàn khàn, cô ta lên tiếng:
– Nhiều ngày qua, tôi muốn làm cái gì đó ngang qua cửa sổ và thậm chí tôi không biết nó là gì. Cho đến khi ông đặt những song sắt. Tôi nghĩ tối nay tôi sẽ có một giấc ngủ dài. Lần đầu tiên tôi sẽ có một giấc ngủ dài.
Rời khỏi căn phòng, lòng tràn đầy phấn khởi, Weldon thấy bữa ăn tối đã dọn sẵn trong phòng đọc sách gần phòng anh ta và ngồi ở đó tiếng chuông báo động có thể nghe rõ mồn một.
Ông bác sĩ suốt ngày quanh quẩn trong nhà, giờ bước vào nói chuyện với anh ta. Ông ta yêu cầu Weldon lưu ý bất kỳ tiếng động nào vang lên. Cô O’Mallock có thể như lịm đi vì mệt mỏi nhưng cũng có thể thức dậy tức thì khi nghe tiếng gãi sột soạt.
– Cô bé chẳng bao giờ phàn nàn, – Ông bác sĩ tiếp – chừng nào anh bạn còn ở đây. Tôi cam đoan như vậy. Nhưng tôi xin báo trước hãy cử động thật nhẹ nhàng sau khi mặt trời lặn. Đừng bao giờ làm phiền cô ta, như gõ cửa dù bạn muốn nói bất cứ điều gì. Hãy đợi đến sáng hôm sau.
Weldon gật đầu đồng ý.
Giơ tay ra nắm lấy hai tay Weldon, ông bác sĩ thì thầm:
– Chúa sẽ phù hộ cậu, cậu bé à. Vì tình thương và lòng tốt cậu mang đến cho chúng tôi. Tôi rất hiểu Roger Cunningham sẽ trả rất nhiều tiền, rất nhiều ngàn đô-la để cậu làm việc cho họ. Nhưng mà khi lưu lại ở đây theo tiếng gọi của lương tâm có thể Chúa sẽ đền bù xứng đáng.
Dường như quá xúc động, những giọt nước mắt lăn dài trên má ông ta. Rời khỏi phòng, bước dọc theo hành lang, dáng ông ta lảo đảo trông thật thương cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.