Truy Tìm Tội Phạm

CHƯƠNG 25: CÂU HỎI VÀ LỜI GIẢI ĐÁP



Weldon ngần ngại trong đôi phút… Có bao nhiêu nỗi bực dọc, khó chịu muốn thổ lộ cùng cô ta, nhưng khó mà mở miệng được. Anh chàng đành ngồi yên trên ghế đưa mắt nhìn vào vùng khuất nắng do chiếc nón rộng vành che phủ. Bất giác anh ta nhớ lại lời bình phẩm mỉa mai của Wilbur trước đây.
Sắc mặt Hellen ánh lên điều gì rất lạ, tương phản với nét xanh xao yếu đuối trên đôi bàn tay. Ước gì anh ta có thể xua đi ánh nắng chói chang để nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt. Rồi nụ cười của cô ta dường như cũng khác hẳn trước đây. Không còn nét hồn nhiên vô tư nữa, mà mang dáng dấp khinh khỉnh ngạo đời.
Dòng tư tưởng cứ trào dâng không gì cản được. Bực mình không chịu nổi, anh chàng đành trút bực dọc khó chịu xuống sàn nhà.
Đợi một lúc lâu chẳng thấy anh chàng thốt lên điều gì, gương mặt lộ vẻ cau có, cô ta nghiêng mình về phía trước một chút.
– Điều gì làm ông giận? Tôi không làm ông hài lòng?
Liếc nhìn đôi môi cô ta mấp máy, thoáng vẻ run rẩy vì sợ, bao nỗi nghi ngờ của anh chàng vụt cất cánh bay xa.
– Tôi đang tính xem chừng nào sự khởi đầu tốt đẹp sẽ đến.
Hellen gật đầu, nhoẻn miệng cười. Sao nụ cười gây xúc cảm đến lạ! Một thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp, giàu có là biểu tượng đáng để bao kẻ tôn thờ. Thế nhưng tài cản lại bị mất cắp và nhan sắc kiêu sa này thì sắp theo tử thần về chốn xa xăm, lạnh lẽo.
Thoáng giận với chính mình nhưng anh ta cố giữ bình tĩnh.
– Bây giờ tôi ra một cái tên thử xem cô có biết không nào? Francesca Laguarda.
– Francesca Laguarda? Vâng, tôi biết rõ cô ta. Cô ta đã từng học chung với tôi.
Kịp nghe những lời nói trên, anh chàng kích động, nghiêng người về phía trước và đặt hai khủy tay lên gối.
– Cô biết rõ về cô ta?
– Ồ, vâng.
– Cô ta là người như thế nào?
– Có phải cô ta… – Cô gái kêu lên, chất giọng khàn nhẹ cất cao sửng sốt – Có phải Francesca…
– Ồ, không, cô ta vẫn còn sống – Giọng anh ta vội vã – Tôi không nói vậy. Tôi chỉ muốn biết… vâng, cha mẹ cô ta là ai?
– Cô bạn Francesca tội nghiệp, cha mẹ cô ta chết khi cô ấy còn rất nhỏ. Cô ta không hề biết họ. Cô ta lớn lên có một mình. Những người xa lạ nuôi dưỡng cô ta.
Anh chàng gật đầu rồi tự nghĩ. Định mệnh của những năm tháng đầu đời đã dẫn dắt ả đi trên con đường tội lỗi. Nếu như ả lớn lên trong môi trường tốt, hẳn cuộc đời ả đã khác rồi. Ít ra là giống như Hellen O’Mallock, một cô gái xinh đẹp, hiền lương, thật hoàn hảo.
Anh chàng cúi đầu xuống. Một cánh hoa dại, nở giữa trời khuya sẽ không thể nào sánh với Hellen.
– Điều này làm ông buồn à? – Đột nhiên Hellen hỏi.
– Ồ không! – Ánh mắt anh chàng lơ đãng.
– Ông có biết Francesca? – vẻ kích động lộ trên nét mặt cô gái.
– Ô không! Tôi chỉ nghĩ không ai biết về cô ta thế mà cô lại biết.
– Vâng, cô ta là bạn học chung với tôi.
– Tôi có suy nghĩ, đôi khi con người ta sống cạnh nhau thậm chí hơn mười năm nhưng thật sự vẫn không hiểu nhau.
– Có những con người như thế à? – Hellen, tiếp tục ngơ ngác – Tôi chưa từng gặp những người như vậy?
Cắn nhẹ đôi môi rồi anh chàng suy tư. Rõ ràng là không thể thay đổi cách nhìn của Hellen rồi. Những con người lương thiện luôn nhìn đời qua lăng kính màu hồng, không bụi bẩn, tạp chất. Nhưng chính lúc này đây, thật là hữu ích, có thể thông qua cô ta, hiểu thêm đôi chút về cuộc sống đời thường của Francesca.
– Dĩ nhiên, cô chưa từng gặp nhưng tôi thì khác. – Anh ta nói từ tốn.
– Này Hellen, cô nghĩ sao về cô ta?
– Tôi không biết nói sao. Thật khó mô tả một người nào đó. – Ngước nhìn anh ta một chút rồi ánh mắt cô ta mơ màng.
– Nào, chúng ta đi từng bước nhé. Thí dụ như cô ta xinh đẹp, bình thường.
– Ồ, mọi người đều nói vậy. Cô ta xinh đẹp. Rất xinh đẹp nữa là khác.
– Nhưng cô nghĩ sao, Hellen?
– Thật khó nói. Chưa bao giờ tôi quan tâm nhiều về hình dáng cô ta.
– Tại sao không? Thông thường, khi sống cạnh nhau lâu, người ta luôn có ấn tượng sâu đậm với nhau. Cô sống chung với cô ta khoảng bao lâu?
– Hai năm.
– Học chung à?
– Vâng. Nhưng chúng tôi không có qua lại với nhau.
– Cô không có ý kiến gì về cô ta?
– Vâng, cô ta xinh đẹp. Ai cũng nói vậy. Tính cách bình thường.
– Tính cách bình thường? – Weldon lộ vẻ ngạc nhiên.
– Cô cho rằng cô ta tinh khiết như những thiên thần?
– Ồ không! Tôi không nghĩ vậy. Dường như ông biết nhiều về cô ta?
– Không. Không hề.
Đột nhiên hình ảnh của Francesca hiện về trong tâm trí Weldon, vẻ mặt đáng yêu, mùi hương quyến rũ, sự lịch lãm đáng sợ, sức mạnh và vẻ nhanh nhẹn khiến người ta phải e ngại.
Rời khỏi ghế, anh chàng bước lui, bước tới vài bước như thể xua hình bóng đó ra khỏi đầu óc. Nếu không thì anh ta khó kềm hãm được thái độ của mình trước cô gái bệnh hoạn, tật nguyền.
Dõi mắt theo anh ta, rồi cô gái cất giọng nhẹ nhàng:
– Dường như ông biết khá rõ về cô ta?
Vẫy mạnh tay kiểu giận dữ, Weldon cố trấn tĩnh:
– Tôi không muốn noi về bản thân tôi và cô ta. Xinh đẹp! Đúng, có trời mới biết được. Nhưng mà… cô có biết gì thêm về cô ta nữa không? Tóm lại, cô ta có phải là người tốt không?
– Ồ, tôi biết rồi. Ông nhận thấy cô ta là cô gái rất tốt?
Giật mình, Weldon nhìn thẳng vào cô ta. Dường như Hellen đang cười với anh ta. Vâng, nụ cười nửa miệng như thể cô ta thầm đoán tư tưởng của anh chàng và giữ kín những suy nghĩ của riêng mình.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh, nghiêng người về phía cô ta một chút.
– Hẳn là cô ta đang muốn biết những suy tư thầm kín của tôi. Nhưng tôi xin thề cảm nhận của tôi đối với cô ta không liên quan gì điều tôi hỏi cô. Tôi muốn biết liệu cô ta có thành thật không?
Xoay nhẹ đầu qua một bên, nụ cười vẫn còn đó trên bờ môi Hellen pha chút ít trầm tư và buồn bã.
– Thật khó cho rằng cô ta thành thật.
– Không thành thật à? Cô ta đã từng lừa dối cô?
Thoáng vẻ giận dữ lộ trên gương mặt lẫn trong lời nói của Hellen:
– Vâng, đôi khi. Có lẽ niềm vui lớn nhất trong đời cô ta là lừa dối tôi.
Hít một hơi thật dài, mặt anh chàng nóng bừng. Thật là điều khủng khiếp khó lòng chịu nổi. Weldon đứng dậy, rồi rảo bước quanh căn phòng. Francesca dám lừa dối một tâm hồn ngây thơ hồn nhiên như thế này, một thiên thần như thế này, ả quả là quá quắt!
– Có phải cô ta gạt gẫm cô?
– Vâng.
– Và lấy đó làm niềm vui?
– Vâng. Tôi không muốn làm tổn thương ông…
– Thôi nào – Weldon cất cao giọng rồi lại hạ xuống nhưng độ âm vang của nó đủ sức làm rung chuyển căn phòng – Cô cứ nói tiếp đi. Cứ xem như tôi chưa từng quen biết cô ta.
– Vâng, giọng cô ta ngoan ngoãn.
Ngửa lưng trên chiếc ghế, dường như cô ta đang sợ hãi: đôi mắt mở to, hàng mi chớp chớp.
– Cô ta lường gạt cô như thế nào? – Giọng Weldon khô khốc vang lên.
– Vâng, thật khó nói thành lời. Vâng. Cô ta lúc nào cũng chứng tỏ mình rất tốt, không hề có điều gì xấu xa, luôn giả vờ không màng đến đàn ông. Nhưng thật sự không phải như vậy. Tôi đã từng tin tưởng cô ta một thời gian dài. Dần dần tôi hiểu ra cô ta không thể sống nổi nếu chung quanh thiếu đàn ông ve vãn.
– Nhưng đó là bản tính tự nhiên của bất kỳ cô gái nào. Có phải…
Weldon phải cố bình tĩnh lần nữa. Anh ta đến đây cốt để nghe sự thật về cô gái hoang dã, xinh đẹp mà anh ta từng thầm yêu trộm nhớ. Chừng như càng hiểu biết nhiều về Francesca, tình cảm anh ta dành cho cô nàng khó thể phôi pha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.