BAY ĐÊM

CHƯƠNG 10



Vợ người lái máy bay thức giấc vì tiếng điện thoại, nhìn chồng và nghĩ:
“Ta để anh ấy ngủ thêm chút nữa”.
Nàng chiêm ngưỡng tấm ngực để trần kia, giống cái bụng con tàu trơn bóng, nàng nghĩ tới một con tàu đẹp.
Anh nằm đó trong chiếc giường yên tĩnh như nằm trong bến cảng, và để cho không có gì khuấy động giấc ngủ người chồng, nàng khẽ lấy ngón tay xóa một vết nhàu, một bóng tối, một con sóng lừng, nàng làm cho cái giường nằm kia yên tĩnh như thể nàng lấy ngón tay thiên thần làm cho mặt biển kia yên tĩnh.
Nàng đứng dậy, ra mở cửa sổ và nhận làn gió ùa vào mặt. Căn phòng này cao chót vót trên thành phố Buenos – Aires. Từ một căn nhà bên cạnh người ta đang nhảy nhót vọng tới theo làn gió một vài giai điệu, vì lúc này là thời khắc hưởng thụ và nghỉ ngơi. Thành phố này siết chặt con người trong trăm nghìn pháo đài; khắp nơi yên tĩnh và yên ổn; nhưng thiếu phụ kia cứ ngỡ đâu như người ta sắp hô: “Sẵn sàng vũ khí!” và chỉ có một con người, người đàn ông của riêng nàng, sẽ vùng dậy mà thôi. Anh vẫn đang còn nằm đó, nhưng cái nghỉ ngơi của anh là cái nghỉ ngơ đáng gờm của những sức dự trữ rồi sẽ được bung ra. Cái thành phố yên giấc này không che chở cho anh: ánh sáng của nó đối với anh thật vô tích sự một khi chàng thiên thần trẻ trung sẽ vươn mình đứng dậy từ đám bụi ánh sáng ấy. Nàng nhìn đôi cánh tay anh chắc nịch chỉ một giờ nữa gánh chịu số phận con tàu thư đi châu Âu, mang trách nhiệm một cái gì vĩ đại, tựa như số phận của một thành phố. Và nàng thấy lòng xôn xao. Con người kia, chỉ một con người kia giữa triệu con người, được chuẩn bị cho cuộc hy sinh kỳ lạ ấy. Nghĩ đên đó nàng thấy lòng phiền muộn: Anh cũng tuột ra khỏi tấm lòng nàng dịu dàng. Nàng đã nuôi dưỡng anh, nâng giấc anh và ve vuốt anh, không để cho riêng mình mà cho cái đêm đen sắp cướp đoạt chàng đi. Cho những trận đấu, cho những lo âu, cho những chiến thắng nàng chẳng hề hay biết. Đôi bàn tay dịu mềm kia chỉ mới là đôi bàn tay được thuần dưỡng và không sao biết rõ chúng làm những công việc đích thực nào. Nàng đeo nặng lên anh những mối dây thắm thiết: bằng âm nhạc, bằng tình yêu, bằng hoa; thế rồi, đến giờ mỗi chuyến ra đi, những dây mối kia buột ra rơi rụng sạch và anh chẳng tỏ ra chút gì đau khổ.
Anh mở mắt.
– Mấy giờ rồi?
– Mười hai giờ đêm.
– Thời tiết ra sao?
– Em không rõ…
Anh dậy. Anh bước thong thả về phía cửa sổ, vừa đi vừa vươn vai.
– Mình sẽ không bị lạnh lắm. Gió thổi hướng nào ấy nhỉ?
– Làm sao em biết được…
Anh nhoài người ra:
– Nam. Tốt lắm. Ít ra cũng đưa gió Nam cho tới tận Brazin.
Anh nhận ra trời có trăng và thấy mình đầy vàng. Sau đó anh nhìn xuống thành phố.
Anh không nghĩ rằng nó dịu ngọt, hoặc rực rỡ hoặc ấm áp. Ngay từ lúc này anh đã thấy ánh sáng đó như cát trôi tuột đi vô vọng.
– Anh nghĩ gì vậy?
Anh nghĩ trời có thể mù ở mạn Porto Allegre.
– Anh có chiến thuật riêng. Anh biết lối đi vòng.
Anh vẫn nhoài người ra. Anh hít thở sâu như trước khi lao trần truồng xuống biển.
– Nom anh chẳng có vẻ gì là buồn cả… Anh đi bao nhiêu hôm?
Tám, mười ngày. Anh không biết được. Buồn thì không; vì lẽ gì chứ? Những đồng bằng kia, những núi non kia… Dường như anh ra đi thanh thản để chiếm lĩnh những cái đó. Anh cũng nghĩ rằng trong vòng một giờ nữa thôi, anh sẽ chiếm đoạt được Buenos – Aires rồi quăng nó trả lại.
Anh mỉm cười:
– Thành phố này… anh sẽ xa nó nhanh lắm. Ra đi vào lúc đêm thật tuyệt. Kéo cái cần mở ga, mặt hướng về phương Nam, rồi mười giây sau lại đảo ngược cảnh vật, hướng về phương Bắc. Thành phố chỉ còn là một vùng đáy biển.
Nàng nghĩ tới mọi thứ anh cần vứt bỏ lại để đi chinh phục.
– Anh không yêu ngôi nhà mình?
– Anh yêu ngôi nhà của anh…
Nhưng ngay lúc ấy vợ anh cảm thấy anh đang bước đi. Đôi vai rông kia đã tì sát lên trời rồi.
Nàng chỉ bầu trời cho anh coi.
– Anh có trời đẹp, đường anh đi lát đầy sao.
Anh cười:
– Ừ!
Nàng đặt bàn tay lên cái vai đó và xúc động thấy nó ấm nóng: vậy là cái da thịt này cũng bị đe dọa sao?
– Anh rất mãnh liệt, nhưng anh hãy thận trọng!
– Thận trọng, dĩ nhiên rồi…
Anh lại cười nữa.
Anh mặc quần áo. Anh chọn cho ngày vui này những hàng vải cứng nhất, tấm áo da nặng nhất, anh ăn vận như bác nhà quê. Anh càng nặng nề, nàng càng chiêm ngưỡng anh. Tự tay nào khóa chiếc dây lưng kia, kéo đôi ủng kia.
– Đôi ủng này làm anh vướng víu.
– Có đôi khác kia.
– Em tìm cho anh sợi dây buộc đèn dự phòng.
Nàng nhìn anh. Tự tay này sang sửa chỗ xộc xệch cuối cùng trong bộ áo giáp: mọi thứ đều ăn khớp đâu ra đấy.
– Anh đẹp lắm.
Nàng thấy anh chải tóc cẩn thận.
– Để cho các vì sao ngắm à?
– Để không có cảm giác mình già.
– Em ghen đấy…
Anh lại cười, hôn nàng và ôm chặt nào vào lớp áo quần nặng trịch. Rồi vươn thẳng cánh tay anh nhấc bổng nàng lên như nâng một bé gái và vừa cười vừa đặt nàng lên giường.
– Ngủ đi!
Rồi đóng cửa lại phía sau lưng, anh đi ra phố, lẫn giữa những con người không rõ hành tung, hoạt động về đêm, anh nện bước đầu tiên trên con đường chinh phục.
Nàng ở lại. Nàng nhìn buồn bã những hoa kia, những sách nọ, cảnh ấm êm kia, tất cả đối với anh chỉ cò là một vùng sâu dưới biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.