BAY ĐÊM

CHƯƠNG 12



Trong lúc ấy, tàu thư Patagonie tiến đến gần cơn dông, và Fabien không chịu bay theo đường vòng tránh né. Anh ước lượng cơn dông quá rộng lớn, vì những tia chớp cắm sâu vào bên trong miền đất và để lộ ra vô vàn pháo đài mây. Anh định thử bay thấp dưới cơn dông và nếu như tình hình tồi tệ thì mới quyết định quay lui.
Anh xem đồng hồ chỉ độ cao: một nghìn bảy trăm mét. Anh ấn mạnh các lòng bàn tay vào cần điều khiển để bắt đầu giảm độ cao. Động cơ rug rất mạnh và máy bay rung lên. Fabien áng chùng sửa lại góc hạ máy bay và kiểm tra lại trên bản đồ chiêu cao của những quả đồi: năm trăm mét. Để giữ một khoảng cách an toàn, anh sẽ bay vào khoảng độ cao bảy trăm.
Anh hy sinh độ cao như người ta chơi trò cầu may.
Một luồng khí xoáy đẩy chú máy bay xuống, nó rung càng mạnh. Fabien thấy mình bị đe dọa vì những cơn núi lở vô hình. Anh mơ màng thấy mình đang quay lui và thấy lại trăm nghìn vì sao, nhưng anh vẫn không rẽ ngang một góc độ nào.
Fabien tính toán các khả năng: rất có thể đây chỉ là cơn dông trong khu vực, vì trạm dưng Trelew kế đó báo tin bầu trời kín mây ba phần tư. Chỉ cần sống không đầy hai mươi phút trong khối bê tông đen ngòm ấy. Mặc dùn qua bên trai đón lấy những làn gió ập mạnh, anh cố đoán định những luồn ánh sáng lờ mờ chuyển dịch ngay cả vào những đêm dày đặc nhất. Nhưng đó không còn là những luồng sáng nữa. Trong bóng tối dày đặc, hầu như chỉ là sự thay đổi độ đậm nhạt, hoặc giả mắt mệt mỏi nên đã nhìn thấy thế.
Anh mở mẩu giấy của người điện báo:
“Chúng mình đang bay ở đâu?”
Fabien những muốn trả giả đắt để biết điều đó. Anh đáp: “Tôi không rõ. Chúng mình đang vượt ngang một cơn dông, dựa theo la bàn”.
Anh nhoài người ra nữa. Tia lửa xả ở máy ra làm anh vướng mắt, nó bám vào động cơ như một bó hoa lửa, màu nhạt đến nỗi chỉ cần có ánh trăng rọi và là tắt ngấm. Nhưng lúc này giữa chốn hư không nó thu hút toàn bộ miền mắt nhìn thấy được. Anh nhìn ngọn lửa đó. Gió làm cho nó quện chặt lại, nom như anh lửa bó đuốc.
Ba mươi giây một lần, để kiểm tra máy đo hồi chuyển la bàn, Fabien lại rúc đầu vào buống lái. Anh chẳng dám thắp những bóng đèn đỏ yếu ớt, chúng làm mắt anh bị lóa giây lâu, nhưng tất cả các công cụ có chữ số dạ quang lại tỏa ra một thứ ánh sáng nhợt nhạt của các thiên thể. Ở đó, giữa những cây kim và chữ số, người lái cảm thấy một cách an toàn lừa dối: cái an toàn của buồng lái con tàu thủy bị sóng nước tràn qua. Đêm tối và mọi thứ gì đêm tối mang theo, những mỏm đá, những vật trôi dạt, những quả đồi, cứ như thế chảy ngược đập vào con tàu với sức định mệnh lạ lùng cũng y như vậy.
“Chúng mình đang bay ở đây?” Người điện báo nhắc lại với anh câu hỏi.
Fabien lại ngoi lên và tựa vào má bên trái, anh tiếp tục cuộc canh đêm khủng khiếp. Anh chẳng rõ là còn bao lâu và phải mất bao nhiêu nỗ lực nữa mới thoát ra khỏi những dây trói tối tăm kia. Hầu như anh không tin là có thể thoát ra khỏi nổi, vì anh đặt cuộc đời mình vào mảnh giấy cỏn con bẩn thỉu và nhàu nát kia, anh mở ra đọc có nghìn lần để nuôi dưỡng vững vàng niềm hy vọng: “Trelew: trời phủ mây, gió tây nhẹ”. Nếu ở Trelew trời phủ kín ba phần tư, hẳn ta sẽ nhình thấy đèn sáng ở đó qua những đám mây rách ra. Trừ phi…”
Ánh áng nhợt nhạt hứa hẹn, ở một chốn xa xa hơn nữa khuyến khích anh tiếp tục bay; nhưng hình như anh còn ngờ vực nên anh viết vội cho người điện báo: “Không biết chắc có đi lọt nổi. Xem hộ tôi phía sau thời tiết còn đẹp không?”
Câu trả lời làm anh chưng hửng.
“Commodoro thông báo: không thể quay lại đây. Bão”
Anh bắt đầu phỏng đoán về cuộc tiến công bất thường từ dãy Andes ập ra mạn biển. Trước khi anh có thể tới nơi, bão hẳn đã quét sạch các thành phố rồi.
– Gọi hỏi thời tiết San Antonio…
– San Antonio trả lời: “Gió tây nổi lên và bão phía Tây. Trời phủ mây bốn phần tư”. San Antonio nghe rất khó vì nhiễu. Tôi cũng nghe rất khó. Có lẽ buộc phải cuốn ăng ten vì phóng điện nhiều. Anh có quay lại không? Anh định làm gì?
– Mặc xác tôi. Hỏi tin thời tiết ở Bahia Blanca…
“Bahia Blanca đã trả lời: Dự đoán trong vòng hai mươi phút nữa có dông mạnh từ phía Tây vào Bahia Blanca”.
– Hỏi thời tiết Trelew!
“Trelew trả lời: Bão lớn ba mươi mét giây phía Tây và mưa từ trận rất to”
– Báo tin cho Buenos – Aires: “Chúng tôi bị chặn khắp các ngả, bão phát triển trên một nghìn kilomet, không nhình thấy gì nữa cả. Chúng tôi phải làm gi?
Đối với người phi công, đó là một đêm không bờ bến, vì nó không dẫn tới một bến đậy (dường như mọi bến cảng đều không thể tới nổi) cũng chẳng dẫn tới bình minh: trong vòng một giờ bốn mươi phút nữa sẽ hết xăng. Vì sớm hay muộn cũng bắt buộc phải đắm chìm mù mịt trong cái dày đặc này.
Giá mà anh có thể bay tới sáng ngày…
Fabien nghĩ tới bình minh như một bãi cát vàng ven biển ta sẽ trôi dạt vào đó sau cái đêm cực nhọc này. Bên dưới cánh tay bị đe dọa sẽ nảy sinh bờ bến những cánh đồng bằng. Đất đai thanh bình hẳn sẽ mang trong lòng những nông trại ngủ ngon lành và các bầy súc vật cùng các ngọn đồi. Tất cả cách mảnh trôi dạt trong bóng đêm sẽ trở nên vô hại. Nếu có thể, ôi chao, hẳn anh sẽ bơi cho tới sáng ngày!
Anh nghĩ rằng anh bị bao vây. Tất thảy, dù tốt, dù xấu, hẳn sẽ được giải quyết trong bóng đêm dày đặc này.
Đúng thế. Đôi khi, thấy trời hửng sáng, anh đã ngỡ mình bước vào thời kỳ dưỡng bệnh.
Nhưng thôi, chăm chăm nhìn dõi phương Đông nơi mặt trời đang sống mà làm gì: giữa phương Đông đó và nơi anh là cả một bể sâu đêm tối không ai đi lần ngược lên nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.