Búa Thiên Lôi

CHƯƠNG 10



Stuart Cleever tới:
– Các người đang làm gì vậy?
Judy nói:
– Chúng tôi đã tìm ra người đàn bà gọi John Truth trước đây!
Nàng cho máy tìm đúng chỗ cái tên đã được ghi….Stella Higgins không ở Los Alamos. Hai phái viên đã tới thăm một xưởng chế rượu vang trong sơn cốc, cách đó vài cây số. Khu đất này đã được thuê của chính phủ liên bang bởi một người tên là Stella Higgins.
Judy tiếp tục đọc. Hai phái viên này đã cẩn thận ghi tên và tuổi của từng người lớn ở trong xưởng rượu này. Hầu hết mọi người đều khai địa chỉ là ở xưởng rượu. Vậy là họ đều ở ngay tại đó. Có lẽ đây là một giáo phái mà hai phái viên ấy không biết.
Judy nói:
– Chúng đã ở trong tay ta rồi.
Cleever nói:
– Tôi nghĩ là cô nói đúng.
Ông quay sang bàn của toán đặc công:
– Charlie. Anh gọi văn phòng Sacramento để tổ chức một cuộc hành quân hỗn hợp. Ta sẽ đánh chúng vào lúc gần sáng.
Judy hỏi Charlie:
– Mấy giờ chúng ta xuất phát?
– Lúc hai giờ sáng.
– Vậy thì tôi có vài giờ để ngủ.
Lúc đi ra nàng gặp Michael. Chàng nói:
– Cô có vẻ mệt mỏi đấy. Để tôi lái xe đưa cô về nhà.
– Rồi làm sao mà tôi có thể trở lại đây?
– Tôi sẽ ngủ trên ghế dài ở phòng khách, rồi sẽ đưa cô trở lại đây.
Judy đứng lại, nhìn thẳng mặt Michael:
– Tôi phải nói với anh rằng mặt tôi còn đau lắm. Tôi không thể hôn hít được đâu, đừng nói gì đến chuyện khác.
Michael cười, nói:
– Tôi sẽ chỉ nắm tay cô thôi. Cô có cho tôi ngắm cô lúc cô ngủ không?
Nàng cười:
– Được.
 
Priest giận điên cuồng khi hắn về nhà từ Sacramento. Thống Đốc Robson đã không thèm điều đình gì hết. Mọi việc xẩy ra chỉ là một màn dàn cảnh. FBI đã cho hắn là một thằng ngốc. Họ sẽ được biết sự thật, và bài học này sẽ thật đắt giá.
Cái giá mà FBI phải trả sẽ là một vụ động đất khác. Mọi người trong làng hãy còn bàng hoàng vì sự ra đi của Dale và Poem. Việc này đã làm cho họ nghĩ rằng có thể ngày mai họ sẽ phải rời khỏi sơn cốc này. Tuy rằng bây giờ là tối Thứ Bảy, nhưng không ai nghĩ đến hội họp vui chơi hết. Melanie đến phòng ngủ của trẻ con đọc truyện cho chúng nghe. Priest ngồi ngoài lều của hắn ngắm trăng.
Star đi tới, cúi xuống hôn Priest, và nói:
– Đã gần nửa đêm rồi. Kỳ hẹn của anh sắp qua hết, và lão thống đốc không chịu đầu hàng.
– Nó phải đầu hàng.
Priest đứng dậy, nói thêm:
– Anh phải đi nghe tin tức.
Star đi cùng với Priest qua đồng nho và leo lên đồi, tới chỗ để xe.
Đột nhiên Star nói:
– Hay là ta đi luôn đi, chỉ anh và em và con Flower thôi. Ta lên xe ngay bây giờ và dọt, không chào từ biệt ai hết.
Không trả lời, Priest leo vào xe Cadillac và bật radio. Star ngồi bên nói:
– Anh nghĩ thế nào? Đi nhé?
Tin tức vừa mới được loan. Priest vặn to máy: “Richard Granger, kẻ bị tình nghi là tên thủ lãnh bọn khủng bố Búa Thiên Lôi, đã lọt lưới FBI tại Sacramento sáng nay. Trong lúc này cư dân ở gần đường nứt San Andreas đang ùn-ùn chạy tản cư, đã làm cho các xa lộ trong khu vực Vịnh San Francisco bị tắc nghẽn. Và một tiệm bán đĩa nhạc hiếm tại Haight Ashbury cho biết rằng các phái viên FBI đã mua của tiệm đó một album có hình của một tên khủng bố khác.”
Star lo lắng:
– Album! Album nào?
“Chủ tiệm nói với phóng viên bản đài rằng FBI đã tìm kiếm một đĩa nhạc ra đời vào các năm 1960. Họ cho là trong đĩa nhạc ấy có giọng của một tình nghi Búa Thiên Lôi. Xuất xứ đĩa nhạc này là một bản nhạc rock tên là Mưa Hoa. FBI không phủ nhận và cũng không xác nhận là họ đang tìm người phát âm trong đĩa nhạc ấy, Stella Higgins.”
Star kêu lên:
– Họ biết tên tôi rồi!
Priest nhíu mày suy nghĩ. Đã gần ba chục năm nay Star không dùng tên này. Không ai biết chỗ ở của Stella Higgins. Mà phải rồi. Người ta có biết. Tên Stella Higgins có ghi trong bản hợp đồng mướn đất. Và chính hắn đã nói cho hai phái viên biết trong ngày họ hành quân tại Los Alamos. Sớm hay muộn rồi một nhân viên nào ở FBI cũng khám phá ra. Silver River Valley không còn là một bí mật nữa.
Priest nhẩy xuống xe:
– Chúng ta phải đi ngay. Anh có nhiều việc phải làm.
Star chậm rãi xuống xe, hỏi:
– Anh không chạy trốn với em à?
– Không bao giờ.
Priest đóng sập cửa xe và bước đi. Star theo Priest đi băng qua đồng nho trở về làng. Nàng đi về lều của nàng, không nói gì với Priest hết.
Priest đến lều của Melanie. Nàng đang ngủ. Priest lay mạnh nàng để đánh thức nàng dậy:
– Dậy em. Ta phải đi ngay bây giờ.
 
Judy ngồi nhìn và chờ trong khi Stella Higgins khóc sướt mướt. Star là một người đàn bà to lớn. Mặc dù đã có nhiều lúc nàng hấp dẫn người ta lắm, nhưng bây giờ mặt nàng méo mó vì đau khổ. Mọi người đang ngồi trong nhà lều chật hẹp của nàng.
Judy đi ra cửa, nhìn ra ngoài, cho Star một phút để sửa sang lại tư thế của nàng. Michael bước tới, tay dắt theo Dusty.
Judy hỏi:
– Bé có khỏe không?
Michael đáp:
– Khỏe.
– Anh có thấy Melanie không?
– Nó không có ở đây.
Chàng hất đầu về phía Star:
– Bà ấy có nói gì không?
– Chưa nói gì.
Judy trở vào, ngồi lên cạnh giường, nói:
– Bà hãy cho tôi biết về Richard Granger.
Star nói:
– Anh ấy trước đây là một tên vô lại, tôi biết, nhưng trong hơn 25 năm nay chung sống với hắn, tôi thấy hắn không có hại ai, cho đến bây giờ, cho đến lúc có người nào đó có ý nghĩ điên rồ làm cái đập nước.
– Việc tôi phải làm bây giờ là kiếm ra hắn trước khi hắn gây hại cho nhiều người khác nữa.
Star gật đầu:
– Tôi biết.
Judy bảo Star nhìn thẳng vào nàng, và hỏi:
– Lúc này hắn ở đâu?
Star nói:
– Tôi biết thì tôi nói ngay, nhưng thực tình tôi không biết hắn đi đâu.
 
Priest và Melanie dùng chiếc xe pickup của làng để đi San Francisco. Họ tới thành phố lúc sau năm giờ sáng Chủ Nhật. Khu ven biển này vắng tanh. Họ đi đến nhà kho Perpetua Diaries. Priest mở khóa. Chủ cho thuê đã câu điện vào rồi. Priest xét lại cái chấn động cơ. Hắn mở máy, rồi hạ và nâng tấm bửng lên. Mọi bộ phận đều chạy tốt.
Hai người nằm sát cạnh nhau trên ghế dài trong văn phòng nhỏ để ngủ. Khi họ thức dậy đồng hồ chỉ 10 giờ sáng. Priest đặt một xoong nước lên bếp để pha cà phê. Lúc ở làng ra đi, hắn đã đem theo cà phê và hai cái ly.
Melanie bật TV để xem tin tức. Priest cũng theo dõi để xem có gì dính dáng đến hắn không. Toàn thể tin tức đều nói đến hắn.
“Nhà chức trách California đang lo lắng về lời đe dọa sẽ có một trận động đất ngày hôm nay, vì thời hạn bọn khủng bố cho đã đến hồi chót.”
Cùng với lời phát âm, trên màn ảnh hiện ra cảnh các công nhân của thành phố đang dựng lên một lều nhà thương trong công viên Golden Gate.
Quang cảnh ấy làm cho Priest nổi giận. Hắn nói với cái TV:
– Tại sao chúng mày không cho chúng tao cái chúng tao muốn?
Tiếp theo là cảnh các phái viên FBI hành quân vào các nhà lều ghép bằng những khúc thân cây trên núi. Sau một lúc Melanie nói:
– Làng ta!
Hai người thấy rõ Star, vẻ mặt đau khổ, đang được hai người đàn ông mặc áo chống đạn dẫn ra ngoài căn lều của nàng.
Priest chửi thề. Hắn không ngạc nhiên. Sở dĩ hắn phải hấp tấp ra đi đêm qua là vì hắn sợ sẽ có cuộc hành quân này. Nhưng dù sao, quang cảnh này cũng làm cho hắn tức giận và thất vọng. Hắn thấy Judy Maddox với vẻ mặt dữ dằn. Nàng không còn đẹp như mọi hôm. Nàng có hai mắt bầm đen và một miếng băng lớn dán ngang sống mũi.
Melanie giật mình. Nàng nhác thấy chồng nàng đang bồng Dusty trên tay:
– Trời ơi, không được! Michael sẽ đem thằng nhỏ đi đâu?
– Có vấn đề gì?
– Có vấn đề nếu sắp có động đất!
– Michael là người biết rõ hơn ai hết những đường nứt ở chỗ nào. Nó sẽ không ở nơi nguy hiểm đâu. Bây giờ ta đi ra, em đem theo cái điện thoại của em.
Melanie lái pickup ra. Priest khóa cổng kho hàng. Bước lên xe hắn nói:
– Chạy về phía phi trường.
Gần tới phi trường, Priest gọi John Truth bằng điện thoại của Melanie.
Đích thân John Truth trả lời. Priest nói:
– Tôi có một đòi hỏi mới. Tôi muốn ông Thống Đốc ân xá cho tất cả mọi người trong Búa Thiên Lôi, đồng thời tuyên bố ngưng mọi hoạt động về các nhà máy điện mới.
Truth nói:
– Khoan đã, ông bạn. Bây giờ mọi người đã biết làng của ông ở chỗ nào rồi. Ông không cần phải ngăn cản việc xây nhà máy điện ở các nơi khác. Ông chỉ cần làm sao cho thung lũng của ông khỏi bị ngập nước thôi, phải không?
Truth đã nói trúng tim đen của Priest, nhưng Priest không thể chấp nhận lời nói ấy là đúng. Hắn nói:
– Không phải thế. Tôi có nguyên tắc của tôi. California có đủ điện lực rồi, không cần thêm nữa. Lời đòi hỏi nguyên thủy của chúng tôi vẫn giữ y nguyên. Sẽ có một trận động đất nữa nếu ông thống đốc không đồng ý.
– Tại sao ông lại muốn bắt dân chúng phải chịu nỗi đau khổ ghê gớm như vậy?
– Tôi muốn cứu vãn California.
– Bằng cách giết chết mọi người?
Priest sốt ruột:
– Ông hãy im mồm, và nghe đây. Trận động đất tới sẽ xẩy ra vào lúc bẩy giờ tối nay.
Priest cúp máy. Hai người tới một ngã tư. Melanie quay xe trở lại. Nàng đăm chiêu nói:
– Ta còn trở về làng được không?
– Có thể được. Có nguy hiểm đấy. Chúng ta có thể phải lánh mặt ở nơi khác trong ít lâu. Báo chí rồi cũng phải quên chúng ta, và chúng ta có thể lẻn về được.
Melanie mỉm cười:
– Tốt.
– Bây giờ ta hãy về thành phố kiếm tiệm ăn đã. Anh đói lắm rồi.
 
Judy và Michael đem Dusty về Stockton, noi sinh sống của cha mẹ Michael. Họ đi bằng máy bay trực thăng. Dusty thích lắm.
Cha của Michael là một kế toán viên hồi hưu. Hai cụ có một căn nhà xinh xắn ở ngoại ô, xây lưng vào một sân golf. Judy uống càphê với cụ bà Quercus ở trong bếp, trong khi Michael xếp chỗ ngủ cho Dusty.
Tâm trí của Judy còn để cả vào chiếc chấn động xa. Không ai trông thấy nó từ tối Thứ Sáu, mặc dù các tấm bửng cải trang nó thành ra cái diễu xa đã được thấy ở bên rìa đường, gần Felicitas.
Hỏi các người trong làng, nàng đã biết được Granger đang lái chiếc pickup của làng, vì họ thấy thiếu chiếc xe đó ở chỗ đậu xe. Và nàng đã cho thông báo tin này tới mọi điểm canh chừng của cảnh sát.
Một cái TV nhỏ ở trên bàn bếp đang chiếu hình, phần âm thanh đã được vặn thật nhỏ. Đài bắt đầu loan tin tức. Có một cuộc phỏng vấn của John Truth. Y cho khán thính gỉa nghe cuốn băng thâu cuộc nói chuyện với Granger, trong đó Granger có nói “Trận động đất tới sẽ xẩy ra vào lúc bẩy giờ tối nay”.
Nàng thấy lạnh mình. Nàng bước ra cửa nhà bếp, gọi:
– Michael, chúng ta phải đi ngay bây giờ!
Nàng vẫn muốn để Michael ở đây với Dusty để hai cha con được an toàn, nhưng nàng lại cần có Michael ở bộ phận chỉ huy.
Michael bước vào với Dusty:
– Tôi sẵn sàng rồi.
Chuông điện thoại reo vang. Cụ bà Quercus bắt máy. Sau một lát, cụ đưa ống nghe cho Dusty và nói:
– Có người nào gọi cháu đây này.
Dusty cầm ống nghe, rụt rè nói “Hello”, rồi mặt nó sáng hẳn lên “Mẹ, mẹ!”
Judy đứng sững. Đó là Melanie. Dusty nói:
– Con thức dậy buổi sáng, mẹ đã đi mất tiêu rồi. Sau đó ba tới dắt con đi.
Chắc chắn là Melanie đang ở chỗ của Priest với cái chấn động xa. Judy cầm vội điện thoại di động của nàng lên và bấm số bộ chỉ huy. Raja trả lời. Nàng nói:
– Anh hãy theo dõi cuộc nói chuyện trên điện thoại. Melanie Quercus đang gọi một số ở Stockton.
Nàng đọc số điện thoại ghi trên máy, và nói tiếp:
– Bắt đầu gọi một phút trước đây, còn đang nói.
Raja nói:
– Tôi theo dõi đây.
Judy cúp máy. Dusty đang nghe, lúc gật đầu, lúc lắc đầu. Rồi nó đưa máy cho cha nó:
– Mẹ muốn ba.
Judy nói nhỏ vào tai Michael:
– Anh cố xem cô ta hiện ở chỗ nào.
Michael cầm lấy máy từ tay Dusty, úp máy vào ngực mình để máy khỏi bắt tiếng, và nói:
– Cô vào nghe máy trong phòng ngủ.
Judy chạy vội vào phòng ngủ, phóng mình nằm xoài trên giường, tay với lấy ống điện thoại trên bàn đêm.
Nàng nghe Michael nói:
– Melanie, em hiện đang ở đâu?
– Khỏi cần nói về vấn đề ấy. Em đã thấy anh và Dusty trên TV. Con có khỏe không?
– Nó vẫn khỏe. Anh với con vừa mới tới đây. Em nói to hơn có được không?
– Không được. Anh hãy cố nghe nhé.
Michael nghĩ thầm: “Cô ta không muốn Granger nghe thấy cô ta nói điện thoại. Tốt lắm. Có thể đó là một dấu hiệu hai người họ đã có điểm bất đồng.”
Chàng nói:
– Được, được.
– Anh vẫn ở đấy với Dusty, phải không?
– Không. Anh sắp vào thành phố.
– Sao? Không được đâu, Michael. Nguy hiểm lắm!
– Động đất sẽ xẩy ra ở đấy, phải không, ở San Francisco?
– Em không nói được.
– Hay ở bán đảo?
– Phải, ở bán đảo. Vậy anh đừng để Dusty đến gần chỗ đó!
Điện thoại di động của Judy kêu te-te. Nàng bịt lỗ nói của điện thoại phòng ngủ, áp máy di động vào tai.
Đó là Raja. Hắn nói:
– Nó gọi từ trung tâm San Francisco. Không thể biết rõ hơn được nữa, vì nó dùng máy di động.
– Cho mấy người đi tuần trên các đường phố để tìm cái pickup ấy.
– Nghe rõ.
Judy cúp máy. Michael đang nói vào điện thoại:
– Nếu em đã lo thế thì tại sao em không cho anh biết cái chấn động xa ở chỗ nào?
Melanie nói:
– Em không nói được. Anh điên rồi.
– Anh mà điên à? Em mới là người gây nên động đất!
– Em không thể nói được nữa.
Michael nghe tiếng cúp máy. Judy đặt ống nghe lên ổ máy, và lăn mình nằm ngửa trên giường, tâm trí tính toán thật nhanh. Melanie đã cho nhiều tin tức. Nàng đang ở một chỗ nào đó, nơi trung tâm San Francisco. Động đất sẽ đánh vào bán đảo, rẻo đất lớn ở giữa Thái Bình Dương và Vịnh San Francisco. Cái chấn động xa phải ở trong khu vực này. Và Melanie đang lo lắng cho Dusty. Làm thế nào để lợi dụng tình thế này?
Judy nghe tiếng chân người. Nàng mở mắt ra. Michael bước vào phòng. Mắt chàng nhìn nàng có vẻ khác lạ. Michael nói:
– Lúc này mà nói thì thật là không phải lúc, nhưng cô nằm trên giường trông thật đẹp.
Judy nhớ ra là nàng đang ở trong nhà của cha mẹ Michael. Nàng đứng dậy. Michael ôm nàng trong hai vòng tay của chàng và nói:
– Mặt em còn đau không?
Judy nhìn vào mặt chàng:
– Nếu anh gượng nhẹ một chút….
Chàng hôn môi nàng thật nhẹ. Nàng nói:
– Hừm…., khi nào mọi việc xong xuôi….
Judy nhắm hai mắt một lát. Rồi nàng lại nhớ tới Melanie. Nàng gỡ người nàng ra khỏi vòng tay của Michael và nói:
– Melanie lo lắng vì Dusty có thể ở trong khu vực bị động đất.
– Nó sẽ ở lại đây mà.
– Nhưng anh đã không xác nhận như vậy. Anh đã nói là nếu cô ta lo lắng thì cô ta phải nói cho anh biết chỗ của cái chấn động xa.
– Hừm…. Lại thêm rắc rối…. Tại sao anh lại phải đưa nó vào chỗ nguy hiểm?
– Không phải thế đâu. Này nhé. Melanie đang bị bứt rứt về chuyện an nguy của Dusty. Bất cứ chỗ nào có cô ta là phải có cái TV. Bây giờ nếu ta có một phóng viên đài truyền hình phỏng vấn anh ở trung tâm chiến dịch khẩn cấp tại San Francisco, và Dusty thấp thoáng ở quanh đấy, thì sao?
– Thì cô ta sẽ biết là Dusty đang ở San Francisco, và cô ta sẽ hoảng sợ.
– Vậy thì cô ta có ngăn cản Granger không cho nó đụng vào cái máy rung được không?
– Có thể, nếu cô ta có khả năng.
 
Trung tâm San Francisco lúc này rất vắng người. Trong tiệm ăn còn nhiều bàn trống. Priest gọi món trứng chiên và chai bia. Melanie không ăn được vì lo lắng cho Dusty.
Khi hai người rời tiệm ăn, Priest không muốn quay về kho hàng. Họ thả bộ quanh khu Cầu Thợ Câu, làm như hai du khách đang hưởng làn gió mặn của Vịnh.
Hai nguời đã cẩn thận cải trang. Melanie tết mớ tóc đỏ dài của nàng, quấn lên đầu, và đội một cái mũ lên. Priest đã chải tóc ép vào đầu bằng dầu bóng, trông như một công tử Nam Mỹ.
Họ trở về xe mấy phút sau bốn giờ. Bất ngờ Priest trông thấy một cảnh sát viên khi hắn chỉ còn cách xe pickup vài bước chân. Người cảnh sát này đang chăm chú nhìn vào bảng số xe của Priest và nói vào máy radio cầm tay.
Priest đứng sững. Người cảnh sát ngẩng đầu lên và trông thấy Priest.
Priest nhìn Melanie. Nàng không trông thấy viên cảnh sát. Priest lật ngửa bàn tay của hắn và nói:
– Em xem bàn tay của anh đây này.
Nàng nhìn vào bàn tay rồi nói:
– Có cái gì mà xem?
– Tiếp tục xem bàn tay. Ta sẽ thản nhiên đi qua xe. Có một thằng cảnh sát đang ghi số xe. Nó đã trông thấy mình.
Melanie từ từ ngẩng đầu nhìn mặt Priest, rồi bất chợt nàng tát hắn một cái mạnh và kêu lên:
– Bây giờ anh còn muốn trở về với con đĩ ấy phải không?
Priest sửng sốt nói:
– Cái gì?
Melanie đi qua xe pickup. Viên cảnh sát nhìn Priest, miệng mỉm cười.
Priest đi sau Melanie, nói:
– Này em, hãy nghe anh nói đã.
Viên cảnh sát chú ý trở lại làm việc với cái bảng số xe. Priest bắt kịp Melanie, và cả hai ngoặt theo một góc đường. Priest nói:
– Giỏi lắm, nhưng việc gì mà em phải đánh anh mạnh thế.
 
Một đèn rọi chiếu thẳng vào mặt Michael, và một máy vi-âm nhỏ xíu được cài vào ngực áo sơmi polo mầu xanh lá cây của chàng. Một máy thâu hình nhỏ của đài truyền hình gắn trên một đế ba chân cũng chiếu vào Michael. Ngồi trước mặt chàng là Alex Day, một phóng viên của đài truyền hình.
Dusty đứng bên cạnh Judy, tay nó nắm chặt tay nàng, nhìn cha nó đang được phỏng vấn. Michael đang nói:
– Phải, chúng tôi có thể biết được các địa điểm khả dĩ gây được động đất. Nhưng chúng tôi không biết bọn khủng bố đã chọn điểm nào. Chỉ khi nào chúng bắt đầu cho chạy máy chấn động chúng tôi mới có thể biết được.
Alex Day hỏi:
– Vậy ông có lời khuyến cáo nào cho dân chúng không? Họ có cách nào để đề phòng nếu có động đất?
– Tôi có ba chữ cho đồng bào: Chui-Che-Bám. Chui vào gầm bàn – Che mặt để đề phòng mảnh kính vở bay tứ tung – Và kiên trì bám vào chỗ mình núp cho đến lúc đất hết rung động.
Judy nói khẽ vào tai Dusty:
– Bé đến chỗ ba đi.
Dusty bước tới. Michael nhấc nó lên và đặt nó ngồi lên đùi của chàng.
Alex Day nói:
– Có gì đặc biệt cho bọn trẻ?
– Tập dượt chui, che, và bám. Cho các em tập ngay bây giờ để các em biết phải làm gì khi thấy đất rung chuyển. Và phải giữ các em ở gần với người lớn để mình khỏi mất công tìm kiếm chúng sau này.
– Dân chúng phải tránh những gì?
– Đừng chạy ra khỏi nhà. Phần lớn thương tích do động đất gây ra là do các mảnh gạch, đá, kính, và các thứ khác rơi xuống từ các tòa nhà bị hư hại.
– Chúng tôi xin cảm ơn giáo sư Quercus đã cho chúng tôi phỏng vấn hôm nay.
Sau đó là cảnh Alex Day nhoẻn miệng cười với Michael và Dusty, rồi chuyên viên quay phim nói:
– Tốt. Xong rồi.
Dusty nói:
– Bao giờ con lại được đi đến nhà bà nội bằng trực thăng?
Michael nói:
– Ngay bây giờ.
Judy nói:
– Chừng nào thì khúc phim này được phát đi, anh Alex?
– Liền ngay đây thôi. Trong vòng nửa giờ nữa.
Judy nhìn lên đồng hồ: 5g15.
 
Priest và Melanie trở lại nhà kho lúc 6g20, bốn mươi phút trước giờ đã hứa làm động đất. Hắn vào nhà tắm, và trong lúc hắn đang rửa tay hắn nghe tiếng kêu thét của Melanie. Hắn chạy vội ra thì thấy nàng đang nhìn trân trân vào máy truyền hình. Hắn hỏi:
– Cái gì vậy?
Melanie chỉ tay vào màn hình, nói:
– Dusty!
Priest thấy Michael đang được phỏng vấn, Dusty ngồi trên đùi bố. Một giọng đàn bà nói thuyết minh: “Ông Alex Day đang phỏng vấn một trong số những địa chấn gia hàng đầu, Giáo Sư Michael Quercus, tại trung tâm chiến dịch khẩn cấp của FBI, trong nhà Presidio”.
Melanie cuống quít nói:
– Dusty đang ở San Francisco!
Priest nói:
– Vừa rồi thì có, nhưng bây giờ thì nó đã ở cách xa chỗ đó cả chục cây số rồi.
– Anh đâu có biết được chắc như vậy!
– Dĩ nhiên là anh biết chắc. Michael phải lo cho sự an nguy của thằng nhỏ chứ.
Melanie run rẩy nói:
– Làm sao mà tôi có thể yên trí được đây?
Để cho Melanie lãng trí khỏi vấn đề này, Priest nói:
– Em đi pha cà phê đi.
– Ừ.
Nàng cầm lấy cái xoong ở trên bếp, đi vào phòng tắm lấy nước.
 
Judy xem giờ: 6g30. Điện thoại reo. Nàng cầm lấy ống nghe, áp vào tai:
– Tôi đây.
Điện thoại viên nói:
– Melanie Quercus muốn nói với chồng bà ta.
Judy nói với Raja: “Theo dõi”, rồi với điện thoại viên: “Nối đường dây cho bà ta”.
Mọi người trong phòng chỉ huy đều vây chung quanh ghế của Judy. Họ đứng yên lặng, lắng nghe. Judy nói:
– Đây, phái viên Maddox.
Giọng Melanie nói, vẻ sợ hãi và thất thần:
– Michael đâu?
Judy hỏi:
– Cô ở đâu?
– Xin cô làm ơn cho tôi biết Michael đã đem Dusty đi đâu rồi?
– Chúng ta giao ước với nhau nhé. Tôi sẽ cho cô biết Dusty ở đâu nếu cô cho tôi biết cái chấn động xa ở đâu.
– Cho tôi nói chuyện với chồng tôi.
– Richard Granger có ở đấy không?
– Có.
– Và cô ở đâu thì cái chấn động xa cũng ở đấy, phải không?
– Phải.
– Cô Melanie, có thật cô muốn giết tất cả dân chúng không?
– Không, nhưng chúng tôi phải làm thế.
– Cô không thể săn sóc cho Dusty được khi cô bị giam trong nhà tù.
Judy nghe một tiếng nấc. Nàng nói tiếp:
– Khi cô ra khỏi nhà tù, nó đã là một người lớn rồi. Cô nên nói cho tôi biết hịên cô đang ở đâu, cô Melanie.
Melanie thì thầm mấy tiếng, nhưng Judy không nghe được gì. Phía sau Melanie một giọng đàn ông quát: “Em đang nói với ai đấy?”
Judy giục:
– Mau mau! Cho tôi biết cô đang ở đâu.
Melanie nói:
– Perpetua….
Rồi đường dây bị cúp. Raja nói:
– Nó ở đâu đây, trong vịnh, phía nam thành phố.
Judy than:
– Tin tức chưa đủ. Nó nói cái gì như “Perpetual”. Anh Carl, anh kiếm xem có đường phố nào tên Perpetual không?
Raja nói:
– Tôi phải soát cả các công ty nữa.
Stuart Cleever nói:
– Bây giờ ta làm gì?
Judy nói:
– Tôi muốn bay ra ngoài, theo bờ biển. Michael sẽ đi với tôi để chỉ cho tôi các chỗ đường nứt chạy qua. May ra chúng ta có thể tìm thấy cái chấn động cơ.
Cleever nói:
– Vậy thì làm đi.
 
Priest trợn mắt nhìn Melanie, giận dữ. Nàng đã phản hắn. Hắn đã bắn nàng chết ngay tức thì nếu hắn có súng trong tay. Khẩu súng hắn cướp được của người gác cửa tại Los Alamos, hắn để ở trong chấn động xa. Hắn tắt máy điện thoại của Melanie, bỏ nó vào túi áo, và cố giữ bình tĩnh.
FBI đã dò được chỗ điễn thoại của Melanie chưa? Nếu họ dò được rồi thì họ sẽ tới đây để tìm chiếc chấn động cơ. Priest không còn thì giờ nữa. Cửa sổ địa chấn sẽ mở lúc 6g40. Bây giờ là 6g35. Bỏ lời hẹn 7 giờ đi. Priest phải làm động đất ngay lúc này.
Cái chấn động cơ đứng ở giữa nhà kho trống rỗng. Priest nhẩy vào phòng lái, bật công tắc cho máy chạy. Máy phải chạy một phút để gây đủ áp lực cho bộ phận rung động. Hắn nôn nóng nhìn đồng hồ áp lực. Sau rốt đèn xanh bật.
Cửa xe bên hành khách bật mở. Melanie leo vào. Nàng gào lên:
– Đừng làm thế! Em không biết Dusty hiện ở dâu!
Priest vươn tay nắm lấy cần hạ tấm bửng của máy rung xuống đất. Melanie hất tay hắn ra, nói:
– Xin anh đừng làm thế!
Priest lụi một đấm vào mặt Melanie, hét lên:
– Cút!
Hắn kéo cần về vị trí hạ, và tấm bửng đi xuống. Melanie cố nài nỉ:
– Làm ơn, anh làm ơn đừng làm thế!
Priest lùa tay xuống nệm ghế, lấy khẩu súng ra, chĩa thẳng vào Melanie:
– Đi ra ngay!
Nhưng Melanie phóng người nàng vào trước mũi súng, tay giật cần điều khiển bật trở lại.
Priest bóp cò súng. Tiếng nổ trong phòng lái nhỏ hẹp làm ù tai hắn. Melanie ngã bật ra khỏi xe, rơi bịch xuống sàn nhà kho.
Priest không thèm nhìn lại xem nàng còn sống hay đã chết. Hắn kéo cái cần một lần nữa. Tấm bửng từ từ hạ xuống. Sau khi tấm bửng đã chạm mặt đất, hắn ấn nút cho máy rung chạy.
 
Judy ngồi cạnh phi công trực thăng. Michael ngồi ghế sau. Trong khi đang bay về hướng nam, dọc theo bờ Vịnh San Francisco, Judy nghe trong máy chụp qua đầu giọng nói của một trong các sinh viên phụ tá cho Michael: “Đây là Paula. Nó đã bắt đầu rung chuyển đấy, cái chấn động cơ!”
Judy hét vào máy vi-âm:
– Cho chúng tôi địa điểm.
Rồi nàng cầm lấy bản đồ. Trong lúc Paula đọc các con số trên màn hình thì Judy đã tìm được địa điểm và nói với phi công:
– Phía nam ba cây số, năm trăm mét trong đất liền.
Trực thăng đang bay trên khu nhà sát bờ biển. Judy dõi mắt kiếm một xe tải lớn cỡ cái chấn động xa. Về phía nam nàng thấy hai xe tuần cảnh đang phóng nhanh về phía cùng địa điểm. Chẳng bao lâu một nửa số xe của cảnh sát bắc California cũng sẽ cùng chạy tới tọa-độ do Paula loan báo.
Phi công nói:
– Đúng rồi. Chúng ta đã tới tọa-độ.
Judy và Michael chăm chú nhìn xuống, cố tìm kiếm cái chấn động xa. Trên mặt đất không có cái gì nhúc nhích.
 
Priest chửi thề. Cái chấn động cơ đang làm việc, nhưng không có động đất.
Hai lần trước cũng thế. Chỉ sau khi thử hai hay ba lần máy mới làm được động đất. Lòng nóng như lửa đốt, Priest tắt máy và nâng tấm bửng lên. Hắn phải di chuyển chấn động xa đi nơi khác.
Priest nhẩy ra, bước qua xác của Melanie nằm co quắp cạnh chân tường, máu chẩy thành giòng trên nền xi măng. Hắn chạy ra cổng nhà kho, mở rộng hai cánh cổng.
 
Trên cổng của một kho hàng nhỏ, Judy trông thấy một tấm bảng có mấy chữ PERPETUA DIARIES. Nàng la lớn:
– Cái gì? Perpetua chứ không phải Perpetual! Đúng chỗ này rồi! Xuống, xuống!
Trực thăng xuống thật nhanh, tránh những dây điện giăng trên các cột trụ dọc theo đường phố, và đậu ngay giữa đường vắng tanh. Nghe tiếng kịch của trực thăng chạm đất là Judy mở cửa liền.
 
Priest nhìn ra. Một chiếc trực thăng vừa mới đậu xuống đường. Hắn thấy một người nhẩy ra, và hắn nhận ra là Judy Maddox.
Không còn thì giờ để mở cái cổng lớn, hắn chạy vội về xe tải, nhẩy vào xe, và lùi thật sâu vào phía trong nhà kho. Rồi hắn cho chạy hết sức máy, đạp ga lút cán. Với tiếng máy rú như sấm sét, xe tải tăng dần tốc lực dọc theo nhà kho và húc vào hai cánh cổng gỗ.
Judy đang đứng ở ngay trước một cánh cổng. Nàng vội nhào qua một bên, và xe tải phóng qua cách nàng hai đốt ngón tay.
Trực thăng đang đậu ở giữa lộ. Một người đàn ông ra khỏi trực thăng. Priest nhận ra Michael Quercus. Hắn lái xe tải chiếu thẳng trực thăng nhào tới.
Judy lăn một vòng, chĩa súng ngắm vào chỗ người lái xe, bắn hai phát. Nàng thấy hình như đã bắn trúng cái gì, nhưng xe tải vẫn cứ chạy. Trực thăng nhấc bổng lên thật nhanh, nhưng cánh quạt bị mắc vào mấy dây điện bên lề đường. Máy của trực thăng bị yếu đi. Một cột trụ điện nghiêng dưới sức kéo của trực thăng và đổ xuống đất. Cánh quạt trực thăng không bị vướng dây điện nữa lại quay tít, nhưng trực thăng đã mất đà nên rơi xuống đất.
Priest còn một tia hy vọng. Nếu hắn cho xe chạy được ba, bốn trăm mét, rồi hạ tấm bửng xuống và cho máy rung làm việc, hắn sẽ có thể làm được một trận động đất trước khi nhân viên FBI tới được chỗ của hắn. Và trong tình trạng hỗn độn của động đất hắn sẽ có thể lại chạy thoát như trước.
Priest vặn tay lái cho xe chạy vòng quanh trực thăng, rồi thẳng chạy trên lộ.
Judy bắn thêm mấy phát đạn nữa trong lúc xe tải lượn vòng quanh trực thăng nằm trên đường, và nặng nề chạy xuôi theo con lộ có nhiều ổ gà.
Michael chạy tới chỗ nàng:
– Em có sao không?
– Không sao. Anh chạy đến chỗ trực thăng xem có giúp anh phi công được không. Em phải đuổi theo thằng Granger.
Judy bỏ súng vào bao và chạy theo xe tải. Vì nó quá nặng nên không tăng vận tốc mau được. Judy chạy tới gần bắt kịp được xe thì Granger sang số và xe tăng tốc độ. Ngay giữa lúc nàng tưởng không còn bắt kịp được xe, Granger lại sang số nữa, xe phải trì lại trong thoáng chốc, và nhờ vậy Judy nhẩy được lên đuôi xe. Một chân nàng đặt lên cái cản xe và hai tay nàng bám vào bánh xe phòng hờ. Phải khó nhọc lắm nàng mới leo lên được sàn xe, rồi len lỏi trong đám thùng và van máy nàng lần lên phía trước.
Nhưng Granger đã trông thấy nàng. Judy nghe tiếng kính vỡ, và trông thấy một nòng súng thò ra qua cửa sổ sau của phòng lái. Nàng vội thụp xuống. Liền sau đó nàng nghe tiếng một viên đạn đập vào một thùng sắt bên cạnh nàng. Nàng nghe một phát đạn nữa, nhưng không trúng người nàng.
Xe tải ngoặt mạnh về bên phải. Judy thấy rõ Granger đang cố ý húc xe vào bức tường gạch của một xưởng máy. Đến phút cuối hắn mới đạp thắng và ngoẹo xe lần nữa, nhưng tấm cản trước đã cào sâu vào bức tường. Judy cảm thấy lồng ngực bị đau thấu tim gan khi người nàng đánh mạnh vào cái thùng thép nàng đang bám vào. Rồi cả người nàng bị hất tung lên không.
Judy rơi xuống đất, cạnh sườn trái đập xuống trước, đầu nàng đập xuống sau. Đau lắm, nhưng nàng còn cử động được. Chỗ Judy rơi xuống ở gần mấy bánh xe khổng lồ phía sau của xe tải. Nếu Granger lùi xe lại chừng một mét thì hắn đã giết chết được nàng.
Judy nhìn tới nhìn lui hai chiều con đường. Nàng trông thấy Michael đang cố gắng kéo viên phi công ra khỏi chiếc trực thăng bị nạn. Nàng đứng lên, rút súng ra khỏi bao, chờ đợi Granger nhẩy ra khỏi xe và bắn nàng, nhưng không có động tĩnh gì.
Nếu Judy tới gần phòng lái, phía tài xế ngồi, thì Granger sẽ trông thấy nàng trong kính chiếu hậu. Nàng nằm sấp xuống đất, rồi bò dưới gầm xe, tiến về phía trước cho đến lúc tới chỗ gần sát dưới phòng lái.
Judy nghe một tiếng ồn lạ. Ngước mắt nhìn lên, nàng thấy một tấm bửng lớn đang từ từ đi xuống ngay chỗ nàng đang nằm. Nàng vội vàng lăn mình sang bên. Một bàn chân của nàng bị kẹt giữa cặp bánh xe sau. Hốt hoảng, nàng cố vùng vẫy trong lúc tấm bửng vẫn từ từ đi xuống. Sau rốt nàng rút được bàn chân ra khỏi chiếc giầy, và lăn ra ngoài gầm xe.
Bây giờ nàng đã ở ngoài trời. Nếu Granger thò đầu ra ngoài thì hắn có thể bắn nàng dễ dàng.
Có một tiếng nổ như tiếng bom bên tai Judy, và đất dưới chân nàng rung chuyển dữ dội. Granger đã bắt đầu cho máy rung chạy. Judy phải chặn nó ngay. Nàng nhẩy lên chỗ bước lên của tài xế, mở tung cửa xe, và đứng đối mặt với Priest. Nàng chĩa súng vào hắn và hét:
– Tắt máy ngay!
Granger nhe răng cười, nói:
– Được, được!
Rồi hắn lùa tay xuống dưới ghế của hắn. Miệng cười của Granger khiến Judy đâm nghi. Nàng tin là hắn sẽ không tắt máy đâu. Bàn tay hắn đưa lên, trong có khẩu súng. Judy nổ liền một phát vào đầu Granger. Viên đạn đánh trúng mặt hắn. Granger bắn sau nàng một tích tắc. Judy thấy nóng bỏng nơi màng tai phải của nàng. Nàng đã được dậy là luôn luôn phải bắn hai phát, nên tự nhiên nàng bắn thêm phát nữa. Lần này trúng vai Granger. Hắn quay người sang bên và bật ngã vào cánh cửa xe, súng rơi khỏi tay.
Judy cố gắng chống lại cơn chóng mặt và buồn nôn. Nàng giữ khẩu súng chĩa vào Granger. Máy vẫn còn đang rung mạnh. Nàng nhìn vào đống đồng hồ và nút bấm. Phải có một cái chìa khóa chứ? Có đây rồi. Nàng đưa tay qua thân người bất động của Granger và vặn chìa khóa. Máy ngưng.
Bên ngoài kho hàng, trực thăng đang bốc cháy. Michael! Judy leo ra ngoài xe tải, cố giữ cho được tỉnh táo. Thấy một xe tuần cảnh tới gần, nàng vẫy xe lại. Nàng yếu ớt nói với viên cảnh sát lái xe:
– FBI. Ông đưa tôi tới chỗ trực thăng kia. Nàng mở cửa và ngã vào trong xe. Viên cảnh sát lái xe chạy tới chỗ trực thăng đang cháy, và đậu xe cách xa một quãng. Judy xuống xe, gọi to:
– Michael, anh ở đâu?
– Ở đây!
Michael đang ở sau cánh cửa của kho hàng, khom mình trên người viên phi công. Judy chạy tới. Michael nói:
– Anh này cần bác sĩ.
Chàng nhìn mặt Judy:
– Và cả em nữa.
Nàng nói:
– Em không sao. Xe cứu thương sắp đến.
Judy lấy điện thoại di động của nàng ra và gọi phòng chỉ huy. Raja trả lời:
– Cô Judy, cái gì xẩy ra vậy? Cái chấn động cơ đã ngưng rồi.
– Tôi làm cho nó ngưng đấy. Đất có rung chuyển không?
– Không. Không có gì hết.
Judy thở phào nhẹ nhõm. Nàng đã ngưng dược cái máy đúng lúc. Không còn sợ động đất nữa.
Một xe tuần cảnh khác trờ tới. Viên sĩ quan cảnh sát trên xe bước xuống hỏi:
– Thủ phạm đâu?
Judy chỏ về phía xe tải:
– Nó ở trong phòng lái xe tải kia. Chết rồi.
– Để chúng tôi tới coi.
Viên trung úy cảnh sát trở lại xe và vọt đi.
Michael mất hút. Judy vào nhà kho để tìm chàng. Nàng thấy Michael ngồi phệt trên sàn xi măng trong một vũng máu, hai tay ôm chặt Melanie, mặt lộ vẻ đau khổ cùng cực.
Judy đến qùy một gối bên cạnh Michael, nói:
– Em xin chia buồn với anh.
Chàng nuốt nước bọt, rồi nói:
– Tội nghiệp Dusty.
Lát sau viên sĩ quan trở lại, nói:
– Xin lỗi bà. Có phải bà đã nói có một người chết trong xe tải?
Judy nói:
– Phải. Tôi đã bắn nó mà.
Viên sĩ quan nói:
– Lạ thật. Nó không còn ở đấy nữa.
 
Star lãnh án mười năm tù. Flower được trao cho cha mẹ nuôi, một mục sư Methodist và vợ của ông. Oaktree biến mất, nhưng dấu tay của hắn đã được thấy hai năm sau trên một chiếc xe hơi bị mất cắp. Hắn đã dùng xe hơi này để làm một vụ trộm có vũ khí tại Seattle.
Brian Kincaid về hưu. Marvin Hayes từ nhiệm để làm giám đốc an ninh cho một chuỗi siêu thị.
Michael Quercus trở nên nổi tiếng. Bởi vì chàng bảnh trai lại giỏi về địa chấn học nên đài truyền hình hay mời chàng đến để biện giải về các vấn đề động đất cho công chúng nghe. Việc làm ăn của chàng phát đạt mạnh.
Judy được thăng chức trưởng toán. Nàng sống chung với Michael và Dusty. Khi việc làm ăn của Michael bắt đầu khấm khá, hai người mua chung một ngôi nhà và làm đám cưới. Bố sung sướng phát khóc khi ông dự đám cưới của Judy.
Judy đã cố gắng lùng bắt Granger, nhưng không ai tìm thấy tăm hơi của y đâu cả.
 
Vết thương nơi mặt Granger nặng nhưng không nguy kịch. Viên đạn trúng vai đã làm đứt một mạch máu nhỏ, và sự mất máu đột ngột đã làm hắn ngất xỉu. Mấy giây sau khi Judy bỏ đi hắn tỉnh lại, bò vòng theo góc của 3rd Street. Thấy một xe hơi đang ngưng chỗ đèn đỏ, hắn leo lên, chĩa súng vào người lái xe, bắt y phải chạy vào thành phố. Lúc xe đang chạy hắn dùng điện thoại di động của Melanie gọi Paul Beale, chuyên viên phụ trách các chai rượu. Tên này là một tội phạm phụ tá cho Granger trong những ngày ngang dọc trước đây. Beale cho Granger một địa chỉ của một bác sĩ phẫu thuật gia đã bị cấm hành nghề. Vị bác sĩ này chữa thương và băng bó cho Granger. Hắn qua đêm tại nhà của bác sĩ này, rồi bỏ đi hồi sớm tinh sương.
 
Nước đang lên nhanh. Tất cả mọi nhà đã bị ngập. Nhà bếp và đền thờ cũng đã bị ngập tới mái.
Priest đã đợi từ mấy tuần nay để xem nước lên tràn ngập cánh đồng nho. Nay nước đã tràn mênh mông cả rồi, và tất cả những cây nho trân quý của hắn đã bị chết đuối.
Priest đã uống hết một chai rượu nho hảo hạng của hắn. Hắn ném chai không ra xa, rồi lấy từ trong túi ra một điếu cần sa lớn trộn với bạch phiến, đủ mạnh để quật hắn ngã. Hắn đốt đầu điếu thuốc, hít một hơi, rồi đi xuống đồi.
Khi nước lên tới đùi hắn, Priest ngồi xuống. Hắn nhìn một lần cuối quanh sơn cốc của hắn. Hắn không còn nhận ra cái sơn cốc của hắn nữa. Khắp chung quanh chỉ còn những mái nhà nhô lên khỏi mặt nước như những chiếc thuyền lật úp nổi trên mặt hồ. Các cây nho mà hắn đã trồng trong hai mươi lăm năm nay đều đã bị chìm dưới nước.
Priest hít hết khói độc vào phổi. Hắn cảm thấy làn sóng khoái lạc lâng lâng tràn lên đầu hắn. Priest đổ nghiêng người, rồi ngã chìm xuống nước. Hắn nằm úp mặt xuống, cả người tê dại, không cục cựa được. Đầu óc cũng tê dại dần, như một ngọn đèn mờ dần, mờ dần, cho đến khi tắt hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.