Cá voi và hồ nước

Chương 06 phần 4



Đặc biệt là cái môn hôm thi giữa kỳ máy tính tôi bỗng dưng hết pin ấy, thầy giáo thật chẳng còn chút tính người, đã từng đánh trượt hai phần ba lớp, tôi không muốn trở thành vong hồn dưới đao của ông ấy, đành phải chuẩn bị cho kỹ càng hơn.

Nếu học kỳ này mà không All pass(19), tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp Người đẹp số 6 nữa.

19. Qua hết các môn.

Tôi cũng không hiểu sao mình lại có suy nghĩ này, nhưng ý nghĩ ấy đã thâm căn cố đế trong đầu từ lúc nào chẳng hay.

“Đang đọc truyện tranh hả?” Lại Đức Nhân hỏi.

“Đang đọc sách.”

“Hả?”

“Hả cái gì?”

“Mấy hôm nay có thi cử gì đâu nhỉ.”

“Tớ đang ôn thi cuối kỳ.”

“Hả?”

“Đừng có mà hả nữa.”

“Còn hai tuần nữa mới thi cơ mà.”

“Phải chuẩn bị sớm một chút, thi mới tốt được.”

“Hả?”

“Câm mõm lại cho tớ!”

Tóm lại là trong hai tuần này tôi học hành rất nghiêm túc, thời gian rảnh rỗi đều dùng để đọc sách ôn bài.

Điều này chẳng hề giống tôi một chút nào, cứ tiếp tục chăm chỉ thế này, sợ rằng cả mẹ cũng chẳng nhận ra tôi mất.

Suốt tuần đầu tiên tôi chỉ lên mạng trước khi đi ngủ, thông thường lúc ấy đã là 2 giờ sáng, mà cũng chỉ online có mười phút, vậy nên cũng không gặp Người đẹp số 6 lần nào.

Đến hôm thứ tám thì tôi không chịu nổi nữa, 9 giờ tối đã lên mạng, hy vọng có thể gặp được nàng, cho dù chỉ được một câu thăm hỏi của nàng thôi cũng tốt.

“Lâu lắm không gặp anh rồi, dạo này ổn không?”

Gặp phải sexbeauty. Cảm giác này như thể đợi người đẹp trong công viên kết quả lại gặp phải ma vậy.

“Gần đây tôi cứ nghĩ mãi một vấn đề.” Tôi gửi tin nhắn đi.

“Vấn đề gì vậy?”

“Cô sẽ chọn đau bụng đi ngoài mười ngày liên tiếp hay là táo bón mười ngày liên tiếp?”

“Ừm… tôi sẽ chọn đi ngoài mười ngày liên tiếp. Táo bón mười ngày liền quả thực quá đáng sợ.”

“Cô nghiêm túc đấy à?”

“Đúng thế.”

“Cô giúp tôi thông suốt vấn đề rồi, cảm ơn nhé. Bye bye.”

Tôi lập tức thoát khỏi mạng, tắt xoẹt máy tính.

Đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho tôi vì ý chí không kiên định, tôi quyết tâm nén nhịn ham muốn được gặp Người đẹp số 6.

Sang tuần thứ hai tôi lại càng nghiên túc hơn, lên mạng chỉ chừng năm phút, thậm chí có hôm còn không lên mạng.

Đêm trước ngày thi, lúc thôi chuẩn bị xong đống sách vở của môn thi ngày hôm sau thì đã gần 3 giờ sáng.

Lên mạng cho thư giãn đầu óc một chút, cuối cùng cũng gặp được Người đẹp số 6.

“Lâu lắm không gặp bạn rồi, dạo này ổn không?

Cùng một câu hỏi ấy, nhưng do Người đẹp số 6 nói ra, thực đúng là khác hẳn.

“Dạo này cũng ổn. Chỉ là phải chuẩn bị thi cuối kỳ nên ngủ rất muộn thôi.”

“Mình cũng thế.”

“Vậy chúng ta cùng cố lên nhé, trời sáng là thi rồi.”

“Ừ. Bạn chuẩn bị đi ngủ chưa?”

“Cũng phải ngủ rồi, bạn cũng thế. Chúc ngủ ngon.”

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Có thể đừng chúc ngủ ngon vội được không?”

“Được chứ. Nhưng mình vừa nói mất rồi.”

“Thì mình giả bộ như chưa nhìn thấy.”

“Người đẹp số 6.”

“Ừ. Tú Cầu.”

“Có chuyện gì thế?”

“Mình muốn ra cửa hàng tiện lợi ở đầu ngõ mua ít đồ.”

“Nếu bạn không ngại, mười phút sau gặp dưới chân nhà bạn nhé?”

“Mình ngại đấy.”

“Thế…”

“Vì bạn lại dùng nếu.”

“Ồ.”

“Mình chuẩn bị đếm ngược đây.”

Tôi chẳng kịp thoát khỏi mạng, lao thẳng ra cửa vào thang máy xuống nhà lấy xe phóng đi, đến chỗ nàng thuê trọ, đã thấy Người đẹp số 6 đứng đợi ngoài cổng.

“Mình đến muộn rồi à?” tôi dừng xe hỏi.

“Bạn lợi hại thật đấy, chỉ sai lệch có 20 giây.” Người đẹp số 6 cười cười.

“Vậy thì tỷ lệ đúng sai là 20/600, chưa đến 4%, chắc là vẫn chấp nhận được.”

“Xin lỗi nhé, muộn thế này còn bắt bạn chạy ra đây.”

“Đừng bao giờ nói vậy.”

Người đẹp số 6 mặc áo khoác ngoài dày có mũ trùm đầu, hai tay nhét vào túi áo.

Đầu nàng trùm kín, gương mặt rụt sâu trong mũ, chỉ để lộ ra mũi và đôi mắt.

“Lạnh không?” tôi không nén được, hỏi.

“Hơi hơi.”

“Vậy thì nhanh nhanh vào trong nhà, sẽ ấm hơn đấy.”

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Chúng ta vất vả ra đây để thảo luận xem có nên vào trong nhà không à?”

“Xin lỗi nhé,” tôi vỗ vỗ trán, “chúng ta đi thôi.”

Nếu đi bộ chầm chậm, mất khoảng chừng năm phút là có thể đến cửa hàng tiện lợi mở 24/24 ở đầu ngõ.

Người đẹp số 6 mua ít đồ ăn nóng, tôi tiện thể cũng mua ít mì gói, tuần thi cuối kỳ sẽ rất cần đến chúng.

Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Người đẹp số 6 đột nhiên hỏi:

“Cảm giác lúc canh ba nửa đêm nhìn thấy cửa hàng tiện lợi trên phố như thế nào?

“Ừm…” tôi thoáng nghĩ ngợi trong giây lát, “có lẽ là cảm giác an tâm.”

“Mình cũng cảm thấy yên tâm.”

Con ngõ rất tĩnh lặng, chúng tôi lặng lẽ thả bộ trở về dưới chân nhà nàng.

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Đối với mình, gặp bạn cũng giống như lúc nửa đêm khuya khoắt ở một thành phố xa lạ, trên một con phố xa lạ, nhìn thấy cửa hàng tiện lợi vậy.”

Người đẹp số 6 quay lại nhìn tôi, trong mắt lấp lánh những tia nhìn ấm áp.

Tôi không nói nên lời, một dòng chảy ấm áp lan tỏa toàn thân.

“Người đẹp số 6.”

“Ừ. Tú Cầu.”

“Bạn nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

“Chỉ cần cửa hàng tiện lợi không đóng cửa là được.”

Người đẹp số 6 nhoẻn cười, chúc ngủ ngon rồi quay người lên gác.

Một tuần thi cuối kỳ tuy rất khó nhằn, nhưng chỉ cần nghĩ đến Người đẹp số 6, tôi lại có cảm giác rất an tâm.

Thi xong là nghỉ đông luôn, các sinh viên bắt đầu lục tục rời trường về nhà.

Sau hôm thi cuối cùng, Người đẹp số 6 liền về Đài Bắc, trước lúc về nhà nàng gửi một bức thư chúc tôi nghỉ đông vui vẻ.

Tôi ở lại thêm ba ngày nữa, sau khi chắc chắn các môn đều qua hết mới thu dọn hành lý về nhà.

Trở về nhà, hôm nào tôi cũng ngủ dậy rất muộn, đằng nào cũng không có việc gì làm, trong nhà lại chẳng có máy tính. Tôi thường ngồi đần thối mặt trước ti vi, thỉnh thoảng ra ngoài tìm mấy bạn học cũ nói chuyện. Những ngày hoàn toàn lìa xa Người đẹp số 6 này, có lúc làm tôi cảm thấy như mình đang lãng phí tuổi xuân.

Không biết liệu trên đời này có một thứ gọi là “ngân hàng thời gian” hay không nữa? Như vậy tôi có thể gửi tạm khoảng thời gian nhạt như nước ốc này vào, đợi lần sau khi gặp lại Người đẹp số 6 sẽ rút ra sử dụng.

Kỳ nghỉ đông kéo dài gần bốn tuần, trong đó bao gồm cả Tết Nguyên Đán nữa.

Mùng bảy Tết đi học lại, vậy nên mùng sáu là tôi trở lại tr.

Tiết trời vẫn hơi lành lạnh, có điều đã đỡ rét hơn hồi tết nhiều.

Vừa vào học kỳ mới, vẫn còn rất thoải mái, tôi bèn có ý muốn hẹn với Người đẹp số 6, nhưng lại không biết nên làm gì?

Mãi đến một buổi chiều lúc phóng xe ngang qua đường Đông Phong, tôi mới nảy ra một ý tưởng.

Đáng tiếc, Câu lạc bộ nghe nhìn lại muốn nhân lúc vừa vào học kỳ mới, tổ chức một cuộc triển lãm điện ảnh trong trường, Người đẹp số 6 rất bận bịu.

“Chỉ cần chiều nào không có giờ học, mình đều bận túi bụi ở Câu lạc bộ,” nàng gửi tin nhắn cho tôi qua diễn đàn.

Nhưng việc tôi muốn hẹn Người đẹp số 6 cùng làm, buổi sáng tuy cũng được, nhưng buổi chiều mới là tốt nhất.

Nếu buổi tối mới đi, thì thành ra chẳng còn ý nghĩa gì hết.

Tôi đã đợi năm ngày rồi, cứ tiếp tục đợi thế này, dù có hẹn được Người đẹp số 6 cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Chiều ngày thứ sáu, tôi đột nhiên có một cảm giác thôi thúc, chay đến Câu lạc bộ nghe nhìn tìm Người đẹp số 6.

“Tú Cầu,” Người đẹp số 6 hết sức ngạc nhiên, “bạn đến đây làm gì thế?”

“Ừ nhỉ. Mình đến đây làm gì nhỉ?”

Lần cuối cùng gặp Người đẹp số 6 là hôm trước ngày thi cuối kỳ, giờ đã là tuần thứ hai của học kỳ mới. Hơn một tháng không gặp, vừa trông thấy nàng, tim tôi đã đập nhanh dữ dội.

Thực ra lần nào cũng vậy, khoảnh khắc khi vừa trông thấy Người đẹp số 6, tim tôi đều đập thình thịch thình thịch

Đã hơn một tháng không có cảm giác tim đập dữ dội như vậy rồi, khi cảm giác ấy đột nhiên trở lại, bao nhiêu từ ngữ của tôi đều cạn kiệt hết, thậm chí còn quên cả mình phải nói gì nữa.

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Chúng ta vất vả đến đây để thảo luận xem bạn tới đây làm gì à?”

“Không,” tôi định thần lại, “mình muốn mượn bạn một tiếng đồng hồ.”

“Muộn chút nữa được không?” nàng nói. “Giờ mà mình đi thì hơi ngại với các em.”

Trong Câu lạc bộ còn ba cô bé khóa dưới cũng đang bận tíu tít, tôi bước tới gật đầu chào rồi nói: “Thật xin lỗi. Các em có thể cho anh mượn chị Huệ Đình một tiếng không?”

Ba cô ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng một cô bé xem chừng có vẻ khá bạo dạn lên tiếng: “Dĩ nhiên là được ạ.”

“Cảm ơn,” tôi nói.

Người đẹp số 6 cũng bước lại xin lỗi ba cô gái, đồng thời đảm bảo sẽ trở lại sau một tiếng nữa.

“Chị Huệ Đình, không sao đâu mà.” Cô gái bạo dạn khi nãy nở một nụ cười mờ ám. “Mau đi đi.”

“Tú Cầu,” Người đẹp số 6 ngoảnh lại nói với tôi, “chúng ta đi thôi.”

Tôi lại nói xin lỗi và cảm ơn, sau đó cũng Người đẹp số 6 rời khỏi văn phòng Câu lạc bộ.

Tôi dẫn Người đẹp số 6 ra chỗ để xe máy, dọc đường nàng không mở miệng nói câu nào.

“Bạn không hỏi mình tại sao à?” cuối cùng tôi cũng không kìm được lên tiếng hỏi.

“Mình đi rồi sẽ biết mà.” Nàng cười cười.

Tôi nổ máy, đưa cái mũ bảo hiểm vừa đi mượn được cho nàng. Nàng đội vào, rồi ngồi lên xe.

Tôi đi dọc đường Thắng Lợi về hướng Bắc, đến ngã tư thứ hai, đang chuẩn bị rẽ phải thì chợt nghe nàng reo lên: “Oa! Chỗ này đẹp quá.”

“Vậy à?” Tôi rẽ phải rồi dừng xe lại ven đường. “Vậy chúng ta xuống xe thôi.”

Chỗ này là đường Đông Phong, trong dải phân cách ở giữa, dải phân cách làn đường cho xe đi nhanh và xe đi chậm, và hai bên đường cho người đi bộ, trồng toàn một loại cây nở đầy hoa vàng.

Tôi và Người đẹp số 6 đi dọc theo đường dành cho người đi bộ, con đường dài phủ kín hoa vàng rơi xuống.

Chúng tôi như thể đang bước trên một biển hoa vàng rực.

“Đây là cây phong linh hoa vàng, hoa kia gọi là hoa chuông.” Tôi chỉ vào những thân cây cao năm mét. “Lúc nở hoa trên cây không còn lá nữa, chỉ toàn từng chùm từng chùm hoa vàng, cả con đường vừa đẹp lại vừa hùng vĩ.”

“Hoa chuông?” Người đẹp số 6 nhặt lên một đóa hoa chuông màu vàng kim to như như bàn tay.

“Đóa hoa hình phễu, diềm cánh có nếp nhăn, rất giống cái chuông gió.” Tôi chỉ bông hoa trên tay nàng.

“Đẹp thật đấy.” Người đẹp số 6 dừng chân dưới một gốc cây nở đầy hoa chuông, ngầng đầu lên.

“Hàng năm cứ đến mùa này là hoa lại nở, nhưng chỉ kéo dài khoảng mười ngày thôi.”

“Mười ngày?”

“Ừ,” tôi chỉ biển hoa vàng dưới đất, “giờ chắc đã là những ngày cuối cùng rồi, vì vậy dưới đất đầy những đóa hoa chuông vàng. Khi hoa rụng hết, lá non sẽ lại đâm chồi.”

“Thật xấu hổ quá, mình chưa bao giờ biết gần trường lại có cảnh đẹp thế này đâu đấy.”

Chúng tôi ngồi xuống băng ghế dài bên đường dành cho người đi bộ, lặng lẽ thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn của mùa xuân.

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Bạn muốn dẫn mình đi ngắm hoa chuông phải không?”

“Ừ,” tôi nói, “nhưng thật xin lỗi, cứ nằng nặc kéo bạn đi thế này, đừng giận nhé.”

“Mình giận đấy.” Nàng cười cười. “Sao không đưa mình đi sớm hơn mấy ngày chứ?”

“Thực ra…” Tôi ấp úng.

“Mình biết. Mấy ngày trước bạn đã muốn đưa mình đến đây rồi,” Nàng mỉm cười ngắt lời. “Chỉ là mình không biết bạn muốn đưa mình đi ngắm hoa chuông, lại càng không biết hoa chuông chỉ nở có mười ngày.”

“Chỉ có mười ngày thôi…” Người đẹp số 6 ngẩng đầu lên.

“Ừ?”

“Còn ngắn hơn hoa anh đào.”

“Nhưng hoa chuông lớn hơn hoa anh đào.”

“Đúng vậy.” Nàng bật cười.

“Thực ra hoa chuông và hoa anh đào có một đặc điểm rất giống nhau,” tôi nói.

“Đặc điểm gì?”

“Cô độc,” tôi đáp. “Vì chúng đều đợi khi lá rụng hết rồi mới nở hoa.”

“Ừm. Có lẽ hoa chuông và hoa anh đào đều có một ước nguyện, hy vọng có thể nở hoa cho lá xem.”

“Nhưng lá lại muốn rụng sớm hơn một chút, để hoa nở được dài lâu.”

“Hoa và lá…” Người đẹp số 6 tựa hồ như trầm ngâm gì đó.

“Đi thôi.” Tôi nhìn đồng hồ, đoạn đứng dậy.

“Hả?” Nàng định thần lại. “Đi đâu?”

“Đi về thôi. Một tiếng rồi.”

“Phải về thật à?”

“Đã nói với mấy em khóa dưới là một tiếng, bạn cũng hứa với các em ấy còn gì.”

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Bạn có thể giả bộ không nghe thấy những gì mình nói với các em ấy được không.”

“Chuyện này…” tôi ngập ngừng giây lát, “cũng được. Bạn có thể nói với các em ấy rằng vì mình cứ nài nỉ mãi, nước mắt nước mũi chảy tòng long xin bạn đừng đi, vậy là bạn đành phải ở lại thêm một lúc nữa.”

“Bạn không phải dạng người đó. Nếu mình muốn đi, dù bạn có lưu luyến thế nào, cũng sẽ lập tức đưa mình đi.”

“Đây lại là dự cảm của bạn đấy à?”

“Không,” Người đẹp số 6 cười cười, “đây là suy luận.”

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất.” Nàng ngoảnh đầu lại nhìn tôi chăm chú. “Cảm ơn bạn.”

“Hôm nay là sinh nhật bạn à?” Tôi hết sức kinh ngạc. “Bạn sinh ngày mùng 2 tháng Ba à?”

“Mình không sinh ngày mùng 2 tháng Ba, sinh nhật lịch Âm của mình là ngày Rằm tháng Giêng, tết Nguyên tiêu ấy,” nàng nói. “Hôm nay vừa khéo đúng là tết Nguyên tiêu.”

“Thì ra là thế,” tôi nói. “Chúc mừng sinh nhật”

“Cảm ơn bạn.”

“Người đẹp số 6.”

“Ừ. Tú Cầu.”

“Hoa đăng năm bạn ra đời chắc hẳn là rất đẹp.”

“Cảm ơn.”

“Sinh nhật của Tiểu Thiến nhất định là ngày Xá tội vong nhân.”

Người đẹp số 6 đột nhiên bật cười, tiếng cười vang vọng giữa những đóa hoa chuông, đầy hương vị của mùa xuân.

“Quyết định rồi,” sau khi ngưng cười, nàng nói.

“Quyết định gì thế?”

“Sau này, hằng năm khi chúng ta nhìn thấy hoa chuông nở, thì đó chính là ngày đầu tiên của mùa xuân.”

“Được đấy.”

“Phải cùng thấy mới được tính đấy nhé.”

“Ừ.”

Mùa đông qua rồi, mùa xuân đã đến.

Đối với tôi, Người đẹp số 6 mới là mùa xuân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.