“Ôi, chàng ma cà rồng đẹp trai và nam tính của ta. Ách-xì!” Cái giọng nam cao the thé đó_ không kể đến cái hắt hơi_ đã thu hút sự chú ý của Bastien đến hai người đàn ông đứng cách thân thể nằm sóng xoài của Terri vài bước. Vincent và… Chris? Chàng nghĩ đó là người biên tập nhưng không thể chắc chắn. Người đàn ông đó có một tấm drap che lên trên đầu và kéo vòng xuống cằm như kiểu Cô Bé Choàng Khăn Đỏ. Đánh giá từ cái đó và từ cái giọng bắt chước phụ nữ thật tệ mà người biên tập đang giả giọng, Bastien có thể đoán là hắn ta cho mình là phụ nữ. Vì vài lí do gì đó.
“Trái tim em đã đập xiết bao vì ch_ ách-xì_ chàng, Dracula. Chàng khuấy đảo ngọn lửa của em, khao khát của em.” Chris thả tờ giấy mà anh ta đang đọc rơi xuống bên cạnh vẻ ghê tởm. “Ai viết thế những lời ngốc nghếch này?”
“Một nhà viết kịch bản,” Vincent khụt khịt. “Một nhà viết kịch bản chuyên nghiệp”
“Được thôi, còn tôi là một nhà_ áchxì_ biên tập chuyên nghiệp. Và tôi_áchxì tôi_ sẽ không cho xuất bản cái vớ vẩn này”
“Chỉ bởi anh không hiểu những âm nhạc cho kịch,” Vincent ngắt lời “Anh đã từng nghe qua một vở kịch nhỏ_ sau này được đưa lên làm phần chính cho một phim điện ảnh_ tên là Rocky Horror Picture Show chưa?
“Cái đó thì là loại nhạc kịch hay,” Chris tuyên bố với hắn, sau đó xoa xoa mũi “Cái này_ áchxì_ là loại vớ vẩn. Chúa ơi, tôi ước gì cái thằng cha dược sĩ ấy đến đây ngay_áchxì_với những viên thuốc chống dị ứng của hắn.”
“Tin tôi đi, tôi cũng thế,” Vincent nói. Hắn nhận ra Bastien đang đứng ở lối vào và mỉm cười “Anh họ! Cuối cùng anh cũng quyết định tham gia vào cuộc sống rồi nhỉ?”
“Vâng.” Ánh nhìn của chàng lờ lững quay lại phía Terri, người mới chớp mắt mở ra, ngồi lên và liếc nhìn lại chàng, sau đó bò toài lên bằng đôi bàn chân.
“Chào buổi sáng,” cô nói tươi tỉnh. “Anh ngủ ngon không?”
Gật đầu, Bastien tiến đến phía trước với chủ tâm. Sự tò mò đang giết chết chàng. Mắt Terri mở to ngạc nhiên khi chàng ngừng lại trước mặt cô, quẹt tay vào một cái chấm đỏ trên cổ cô, và ấn nó vào lưỡi.
“Nước sốt à?” chàng hỏi mà không tin nổi. Vài giọt nước sốt là những gì đã gần như làm cho chàng một cơn đau tim tương đương với một con ma cà rồng ư? Chàng đã nghĩ là_
“Thật ra là tương ớt” Terri bật cười khi cô chùi sạch phần còn sót lại. “Bọn em đang giúp Vincent diễn tập vở diễn của anh ấy. Em là Lucy, và Chris là Mina.” Cô liếc nhìn người biên tập, anh ta đang hắt hơi dữ dội 3 cái liên tiếp một hơi liền. Sau đó cô nghiêng sang Bastien kể cho chàng nghe bằng 1 giọng thật nhỏ, “Anh ấy bị dị ứng với hoa, em đề nghị rằng anh ấy nên về phòng mình đến khi chúng ta chụp ảnh xong và đem hoar a ngoài, nhưng anh ấy nói nó cũng chẳng giúp được gì”
“Tôi đã làm thế khi họ mới đến lần đầu,” người biên tập phàn nàn “Nhưng có quá nhiều_ áchxì!_đến nỗi phấn hoa đã tràn khắp căn hộ. Áchxì! Nó cũng không tốt gì hơn là ở ngoài này. Anh ta gỡ bỏ tấm drap ra khỏi đầu và vai, và ngồi phịch xuống cái ghế dài rên rỉ.
Bastien chầm chậm quay lại, chỉ bây giờ mới nhận ra những bông hoa đã tràn ngập khắp phòng khách và làm cho nó trông như một cái cửa hàng bán hoa chết tiệt… hoặc một cái nhà xác. Chàng không biết làm sao mà chàng lại bỏ qua nó ngay cái nhìn đầu tiên, không kể đến cảnh tượng Terri nằm sóng xoài trên sàn nhà đã lật đổ chàng, chàng đã không chú ý đến bất kì thứ gì khác.
“Em đã làm đồ ăn sáng” Terri thông báo, thu hút sự chú ý của Bastien “Trứng ốp-lết. Em đã để lại một ít các món đó trong tủ lạnh phòng khi anh thức dậy. Anh có muốn ăn chút không?”
Bastien nhìn vào đôi mắt sáng và nụ cười đầy hy vọng của cô, và nhận ra nụ cười của chàng cũng đang tỏa ra trên đôi môi. “Thật đáng yêu”.
” Tốt. Chỉ sẽ mất ít phút thôi,” cô đảm bảo với chàng một cách vui vẻ, sau đó xoay gót và rời đi.
Bastien lưỡng lự, sau đó đi theo. Chàng có ý nói cô thật là đáng yêu, chứ không phải trứng ốp-lết cho bữa sáng đáng yêu. Nhưng điều đó cũng được. Chàng ăn trứng nếu cô đã khổ sở để làm nó đủ cho cả chàng. Dù sao đi nữa nó thật sự nghe cũng tốt. Một cái trứng ốp-lết. Được làm từ 2 bàn tay của Terri.
Anh phải vất vả rồi. Những lời này lửng lơ trong tâm trí chàng với tiếng cười khùng khục. Vincent!
Bastien phớt lờ hắn ta
“Anh có muốn uống 1 tách café không?” Terri hỏi khi chàng bước vào bếp. Cô lôi từ trong tủ lạnh ra một cái tô đầy những hỗn hợp trứng và nhiều loại nguyên liệu khác.
“Anh sẽ tự lấy” Bastien nói và tiến đến bình đựng café. Chàng luôn cố tránh né những thứ đồ này; chất cafein có khuynh hướng gây ra những tác động gia tăng lên những người như chàng, nhưng giờ là buổi sáng, còn lâu mới tới giờ đi ngủ lại.Đã có một khoảng thời gian khi chàng uống nó chàng chỉ nằm dài ra ngủ sau khi đã thức cả một đêm dài. Vài thành viên trong gia đình chàng, và chàng cho rằng cả những người khác mà thuộc loài của chàng, vẫn còn phải thức thêm vài giờ cho buổi tối nữa, nhưng việc đó là không thể đối với Bastien khi còn phải điều hành tập đoàn Argeneau một cách hiệu quả. Hầu hết công việc kinh doanh được giải quyết vào ban ngày, và Bastien nhận thấy thật dễ dàng hơn nhiều cho chàng khi chỉ đơn giản tiêu thụ thêm máu hơn là cách nào khác làm chàng sẽ phải giải quyết những vấn đề trong suốt cả ngày.
“Còn bánh mì nướng với ốp-lết thì thế nào?” Terri hỏi.
“Không. Cảm ơn.” Tiến đến để dựa vào cái kệ bếp, chàng quan sát cô đặt cái chảo chiên trên bếp lò và bật cái đánh lửa bên dưới trong khi cô đánh mạnh vào những thứ trong cái bát. “Em thức dậy được bao lâu rồi?”
“Khoảng 1 tiếng” Cô đổ một muỗng dầu ăn vào cái chảo. Gật đầu hài lòng khi nó bắt đầu sôi xèo xèo và cuộn lại trên bề mặt nóng “Những bông hoa được mang đến khi em mới bắt đầu làm trứng. Em không thể tin được là nó lại nhiều đến thế khi họ cuối cùng cũng ngừng mang nó lên. Em nghĩ người bán hoa chắc là bị điên rồi”
Bastien mỉm cười và nhìn cô đổ trứng vào chảo “Anh cũng không biết là nó lại nhiều như thế. Anh sẽ bắt đầu ngay sau cái này”
Terri trao chàng một nụ cười thông cảm khi cô đặt cái tô giờ đã trống không sang một bên “Phải là rất nhiều hình. Em có thể giúp nếu anh muốn”
“Anh muốn”
Cả hai đều im lặng trong 1 chốc. Terri thì bận đảo cái trứng quay vòng vòng trên chảo để giữ cho nó khỏi bị cháy. Còn chàng thì bận nhìn cô.Nhà bếp bắt đầu nhanh chóng tràn ngập mùi hành và gia vị.
“Anh đã có một khỏang thời gian rất dễ thương tối qua,” Bastien đột nhiên thốt lên, và muốn tự đá vào mình. Nhưng Terri bắt gặp ánh mắt chàng, một nụ cười nở rộ trên đôi môi cô.
“Em cũng thế” Cô lẽn bẽn thừa nhận
Họ lại im lặng; sau đó Bastien nhấc 1 tay để dí một khớp ngón tay lên má cô. Mắt cô liền nhắm lại, và Terri nghiêng khuôn mặt đến cái mơn trớn của chàng như một chú mèo đang được cưng chiều. Hành động này làm cho chàng trở nên không thể kiềm chế được mình: thả bàn tay vòng qua đón lấy sau cổ của cô, kéo cô đến gần và phủ môi mình lên đôi môi cô, mỉm cười khi môi cô hé mở. Bastien ngay lập tức chìm sâu vào nụ hôn. Cô có vị thảo mộc và gia vị và thứ gì đó ngọt ngào. Nước cam, chàng nghĩ thế. Nếu bữa sáng cũng có vị tốt như của cô, thì ăn nó hẳn sẽ có cảm giác rất dễ chịu.
Một tiếng rên nhỏ lọt đến tai chàng và thổi bùng vào ngọn lửa bên trong chàng. Nụ hôn của Bastien trở nên dữ dội, đòi hỏi hơn, và Terri đáp ứng bằng cách mở miệng ra to hơn cho chàng. Hai tay cô vòng qua cổ chàng.
Cô túm chặt, sau đó cong người sát gần hơn khi Bastien bỏ hai tay chàng vuốt xuống vòng qua lưng cô. Cô cảm thấy thật tốt trong vòng tay của chàng. Cô thuộc về nơi đó. Chàng thích có cô ở đó. Cô cảm thấy tuyệt, ngửi cũng tuyệt và nếm cũng rất tuyệt nốt. Và cách Terri rên, ưỡn người và ép sát vào chàng thật là không thể chịu nổi. Chàng có thể hôn cô mãi mãi.
“Trứng ốp –lết của anh,” cô làu bàu khi chàng rời ra để hôn lần xuống cổ cô.
Miệng Bastien vẫn còn trên tai cô, và chàng hầu như nguyền rủa nhưng cũng giữ nó lại. Thở dài, chàng đặt nụ hôn cuối lên mũi của cô, sau đó thả cô ra.
Terri mỉm cười thông cảm cho biểu hiện ít hài long của chàng, sau đó quay lại cái bếp lò. May thay, sự xao lãng giải lao một chút của họ không làm cho trứng bị cháy. Nó nhẹ, mịn như tơ và có mùi thật tuyệt vời khi cô bày nó ra đĩa và đưa cho chàng vài phút sau đó.
Terri ngồi với chàng khi chàng ăn, và Bastien ngấu nghiến ăn hết món trứng. Thật là tốt, chàng nghĩ rằng chàng đã ăn trong một nỗ lực làm thỏa mãn một cơn đói khác mà đang gây phách nhễu chàng. Cơn đói mà chàng đang có với người phụ nữ đang ngồi đối diện chàng, uống café, và nói chuyện vui vẻ.
Bastien vui vẻ ăn hết món trứng còn sót lại khi Terri bình phẩm hạnh phúc rằng đây là lần đầu tiên cô thấy chàng thật sự ăn thứ gì đó chất lượng kể từ khi cô đến. Cô trông thật hài lòng và tự đắc vì đó là do cô nấu. Bastien đảm bảo với cô rằng nó hoàn toàn ngon lành, sau đó hôn cô và cảm ơn cô vì bữa ăn trước khi quay ra phòng khách. Chàng phải xem những bông hoa và tính toán về những bức ảnh chàng định chụp.
Terri chẳng bao lâu cũng tham gia với chàng, và cô đề nghị họ nên chuyển những bông hoa đến văn phòng trong căn hộ khi họ chụp ảnh, sau đó chuyển lại chúng ra bên ngoài toàn bộ hết để đảm bảo họ không bỏ sót hay chụp dư bức ảnh nào. Ít nhất, đó cũng là những lời bào chữa của cô. Bastien nghi ngờ rằng cô thật sự hy vọng làm nhẹ bớt vài nỗi khó chịu của người biên tập khi mang đi cái nguồn gây đau khổ cho anh ta. Chàng không bận tâm. Văn phòng đón ánh sáng tốt hơn vào buổi sáng và những tấm hình sẽ đẹp hơn nếu có ánh sáng. Sau hơn một trăm năm không có ban ngày, chàng thích nhìn mặt trời và có thể làm thế. Cũng đã rất lâu rồi từ khi cửa sổ của chàng được xử lí để tránh tia UV.
Terri rất nhặng xị lên với những bó hoa được kết lại. Bastien chỉ đi lòng vòng để chụp lần lượt từng bức hình cho đến khi chụp xong hết, nhưng cô nằng nặc đòi phải có phông và ánh sáng cho mỗi bức hình để mà Kate có thể có được một “tấm hình chân thật” của mỗi bó hoa. Giữa đó và tiến trình tải mỗi 3 hay 4 tấm hình lên, nó mất thời gian lâu hơn dự định. Nó đã quá giờ trưa trước lúc mà Bastien dự tính là nửa công đoạn của việc này. Chàng kiên nhẫn chờ Terri làm kiểu cho vị trí của những bó hoa còn chưa được chụp, khi chàng chú ý cách cô lơ đãng xoa xoa vào sau cổ khi cô cúi xuống lấy cái bình trà.
“Em đang bị đau cổ à?” chàng hỏi, đặt cái máy ảnh xuống và tiến đến chỗ cô.
Terri thẳng người lên và liếc nhìn chàng qua vai. Chàng bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp những cơ quanh cổ và trên vai của cô.
“Một chút,” cô thú nhận, thư giãn dưới cái đụng chạm của chàng.
Cô thở dài nho nhỏ. “Em nghĩ em chắc phải đã ngủ ở một tư thế bất tiện tối qua. Cả sáng nay em có bị vẹo cổ một chút, nhưng nó thật sự gây phiền toái cho em là bây giờ”
“Hmmm” Bastien nhìn lên đỉnh đầu cô khi chàng xoa bóp, nhận thấy rằng tóc cô không chỉ màu nâu. Nó có ánh vàng và đỏ giữa những sợi màu hạt dẽ. Cô có mái tóc thật đáng yêu.
“Cảm ơn” Terri lầm bầm, và Bastien đông cứng người khi chàng nhận ra chàng đã bình luận hơi to. Nhưng chàng chỉ đông cứng nhanh thôi; sau đó chàng tóm lấy mái tóc cô bằng một nắm tay và chuyển nó ra phía trước vai của cô, vì thế nó làm lộ ra cái cổ của cô khi chàng tiếp tục xoa bóp.
“Em có một cái cổ đáng yêu” chàng nhận xét khi chàng để tay mình trượt xuống lưng cô, bắt đầu xoa bóp trên vai trước của cô.
“Em…” Terri ngừng lại thu mình trong tiếng thở khi chàng lần xuống hôn vào chỗ da thịt mềm mại mà chàng đã làm lộ ra.
“Bastien” cô thì thầm. Chàng day lưỡi mình thành vòng tròn ngay điểm mà chàng mới vừa hôn, và có một khao khát thật mãnh liệt trong giọng của cô đến nỗi chàng phải nhắm mắt mình lại để nhấm nháp nó. Hai tay chàng ngừng di chuyển mà chàng đem nó trượt dài hai bên hông cô và ngược lại lên trên, và sau đó làm lại lần nữa, và cứ mỗi một đòn ngược lên trên chàng vòng chặt hơn hai bên hông cô và giày vò gần hơn tới cái đường cong trên ngực của cô.
Một tiếng rên rỉ thật thấp trượt ra khỏi môi cô khi Bastien cuối cùng cũng trượt hai tay chàng ra đủ xa để lướt qua cái đường cong mềm mại đó. Và khi chàng cuối cùng từ bỏ việc cố gắng kiềm chế và khum khum che phủ lên thành một vồng đầy mỗi bên tay, Terri tựa ra sau ngả vào ngực chàng với một tiếng thì thầm thỏa mãn.
“Ôi, Bastien.” Giọng cô mơ màng và ngọt ngào. Chàng chuyển miệng mình đến yết hầu cô, sau đó đến tai cô, và tập trung ở đó khi chàng vuốt ve bầu ngực mềm mại qua một lớp vải áo len mỏng màu hồng của cô.
Tay cô đưa lên che phủ tay của chàng, và chàng ngừng lại, cho đến khi những ngón tay của Terri xiết chặt quanh tay chàng, thúc giục chàng ôm lấy cô mạnh mẽ hơn, để nhào nặn da thịt cô. Thì sau đó Bastien mới trượt tay chàng xuống dưới. Chàng nghe cô rên rỉ với chút âm thanh như là thất vọng. Tiếng rên đó đột ngột chết lặng, và cô dường như nín thở khi chàng lướt những ngón tay mình bên dưới đường viền của cái áo len cô và cho phép chúng cỡi lên làn da trần bên dưới cái áo của cô.
Terri thật ấm, da của cô mềm và trơn mượt. Không có một ngăn trở nào cho sự mơn trớn vuốt ve của chàng cho đến khi chàng đụng vào cái áo ngực của cô. Bastien khi đó ngừng lại một chút do dự, sau đó hai tay chàng bắt chéo trước ngực cô và tay phải của chàng tìm ra được cái mép phía trước của cái áo ngực và kéo nó tụt xuống.
“Ố” Cô nhón nhẹ trên ngón chân mình và đẩy mạnh trở lại ngực của chàng khi tay chàng úp khum khum trên làn da ấm để trần của cô.
“Bastien?” Ngập ngừng và viện cớ là cả hai thứ trong một từ đó, và Terri kêu tên chàng với vẻ phấn khích mà không che giấu điều đó với chàng. Chàng đã gây nên tác động này với cô. Chàng là lí do làm cho 2 đầu vú của cô săn cứng bên dưới những ngón tay của chàng. Chàng là tại sao hơi thở của cô lại đột nhiên trở nên ngắn và nhanh hổn hển.
“Terri” Bastien rên lên, sau đó rút tay trái của chàng ra nắm vào bên dưới cằm của cô và quay đầu cô lại để chàng có thể chạm được và miệng cô. Sự hưởng ứng của cô là sự hài lòng hối lộ nếu cô có ngạc nhiên. Lần này là cô người trượt lưỡi mình ra dọc theo lưỡi chàng, và cô là người ấn mạnh lưỡi mình vào miệng chàng khi chàng hé môi ra. Cô hôn chàng với một niềm say mê mà nói lên một cách hùng hồn những tác động mà chàng đã mang lại cho cô. Terri muốn chàng.
Trượt tay kia của chàng ra khỏi bên dưới cái áo của cô, Bastien quay cô lại đối diện chàng mà không làm phá vỡ nụ hôn; sau đó chàng nắm được kiểm soát, lưỡi chàng kích thích lưỡi của cô và ấn mạnh vào nó với một sự say đắm đáp trả. Chàng chưa bao giờ ham muốn bất kì ai trong đời chàng mà nhiều như chàng ham muốn Terri vào lúc này. Chàng muốn ngấu nghiến lấy cô. Thật ra, không có gì khác trên thế gian này mà chàng nghĩ chàng có thể ham muốn hơn cô.
Hướng cô sang 1 bên và lùi lại, Bastien đẩy Terri xuống một cái ghế sofa nằm dọc theo bức tường của văn phòng. Chàng nằm xuống một nửa phía trên của cô, khủy tay chàng đặt sau đầu cô và 1 đầu gối của chàng thì đặt giữa 2 chân cô, giúp chống đỡ được phần lớn trọng lượng của chàng, và nụ hôn lúc này trở nên điên cuồng. Thân thể của Bastien thúc giục chàng vuốt ve cô khắp mọi nơi ngay tức khắc, xé toạc quần áo cô, và khám phá cô với sự tham lam và ham muốn mà chàng đang cảm nhận được, nhưng chàng buộc mình vẫn phải kiềm hãm lại, sợ rằng chàng sẽ gây sốc và hoảng sợ cho cô với hành động như vậy.
Thật khó để kiềm chế. Nó thật là lâu kinh khủng từ khi chàng ăn nằm với một người phụ nữ. Nó dường như là bất tận thậm chí từ khi chàng có một sự thúc giục làm như thế; giờ sự đói khát của chàng còn thậm tệ hơn những gì mà chàng đã từng có kinh nghiệm trước đây. Thậm chí nhu cầu về máu của chàng cũng chưa bao giờ vượt trội hơn cái sự khao khát mà chàng đang cảm nhận này.
Terri rên rỉ và xoay sở tỳ vào chàng, cong người lên khi tay chàng lại lần nữa tìm thấy ngực cô qua lớp vải mềm của cái áo len. Bastien, trước hết, đã nản lòng vì nó không phải là cái áo sơmi mà chàng có thể cởi nút mở ra, nhưng não chàng khởi động làm việc lại và chàng ngưng lại nụ hôn và nghiêng nhẹ ra xa. Túm lấy đường viền của cái áo, chàng đẩy nó lên để làm lộ ra một cái nịt ngực đăng ten màu hồng cô mặc bên dưới.
Cái từ “màu sắc phối hợp” và “nữ tính” chạy dọc qua tâm trí chàng, và Bastien suýt cười to vì cái suy nghĩ ngớ ngẩn đó. Sau đó chàng chú ý màu nâu vàng tối hơn của cái núm vú được nhìn thấy xuyên qua cái áo ngực màu hồng, và một cái run bắn người đề phòng chạy xuyên qua chàng. Trước khi chàng thậm chí nhận ra mình có ý gì, Bastien cúi miệng thấp xuống phủ lên cái núm vú cương cứng và phấn khích đó qua cái đăng ten của cái áo ngực.
Terri hét lên và run rẩy. Tay cô túm mạnh vào tóc chàng, lôi chặt chàng về phía cô, và thúc chàng tiếp tục. Lưỡi chàng di chuyển lên chất liệu vải dệt của cái áo ngực, thấm ướt nó và cái núm vú cứng ngắc bên dưới.
“Bastien!” cô hét tên chàng trong một tiếng la của sự ham muốn tinh khôi, và bắt đầu kéo mạnh tóc chàng. Chàng đáp ứng đòi hỏi của cô và nhấc đầu lên, để mặc cô lôi chàng lại và phủ lên môi cô bằng môi chàng.
“Ahhhhhhhhhhh!”
Terri cứng người lại bên dưới chàng. Tiếng thét đó đến từ bên ngoài, và vọng đến chỗ họ trong văn phòng. Cả hai bất động, chờ đợi. Khi sự im lặng theo sau, Bastien thả lỏng người và bắt đầu hôn Terri trở lại, chỉ ngừng lại khi tiếng thét thứ hai vang lên tiếp theo.
Thở dài, chàng ngước đầu lên và gặp ánh mắt của Terri
“Có lẽ nếu chúng ta mặc kệ nó, bất kể đó là gì thì nó cũng qua hết thôi” cô lẩm bẩm đầy hy vọng.
“Có thể” chàng đồng tình, sau đó lo lắng liếc nhìn xung quanh vào tiếng thủy tinh vỡ. Nó được theo sau bởi một tiếng hét cảnh báo từ Vincent, điều mà giúp Bastien nhận định được rằng hai tiếng thét đầu tiên là của Chis Keyes. Nó không giống như là hoàn cảnh này rồi sẽ qua, bất kể nó là gì. Quay lại, chàng ấn một nụ hôn lên mũi Terri
“Anh e rằng anh phải đi xem bọn nhóc này đang làm gì” chàng nhăn nhó nói.
Terri buông 1 tiếng thở dài, nhưng gật đầu và thậm chí còn cố gắng nở một nụ cười. Cô rút tay ra khỏi chàng để hai người có thể ngồi dậy.
Bastien giúp cô vuốt cho thẳng quần áo, sau đó đứng lên, kéo cô lên với chàng, dẫn đường vào phòng khách. Những gì họ nhìn thấy giống như một cảnh trong một giấc mơ điên khùng, bị xui khiến do thuốc gì đó. Khi họ bước ra ngoài, nhận thấh Chris nhảy lò cò như điên bên cái bàn café ở phòng khách trên cái chân lành lặn cuả anh ta, huơ vẫy một cái nạng loạn xạ trên không trung khi anh ta hắt hơi và kêu quang quác. Cái nạng thứ hai thì bị bỏ quên nằm trên sàn giữa cái ghế và cái bàn.
Trong khi đó thì Vincent, em họ Bastien đã cởi bỏ áo choàng đang chạy đuổi theo người biên tập, chụp hụt trong không khí cái đầu của người đàn ông theo kiểu nửa loạn trí mà đôi lúc cũng chạm được vào đầu của Chris trong mỗi 2 hay 3 cú chụp. Bastien không thể quyết định được đó có phải là vài kiểu khêu vũ mới mà chàng đang chứng kiến hay không hay em họ chàng đang tấn công C.K
Chàng liếc nhìn Terri không chắc chắn. ” Đây có phải là một cảnh khác của vở diễn?”
“Em không biết,” cô thú nhận. Biểu hiện của cô bị chia ra giữa sự tập trung chú ý và hơi lúng túng hoang mang. “Nó có thể, em đoán thế”
“Hừm” Bastien quay lại cặp đôi đang nhảy, tự hỏi có nên xen vào hay không. Hay thậm chí chàng có thật sự muốn thế. Sau đó chàng cứng người lại. Chris đã hầu như xoay một vòng quanh cái bàn, và giờ thì đang nhảy lò cò về phía cái nạng bị bỏ quên của anh ta. Thật không may, anh ta quá bận vung vẩy điên cuồng với cái nạng trên tay nên không chú ý thấy nó.
Bastien mở miệng cảnh báo, nhưng Terri cũng đã nhìn thấy rắc rối đó và đánh mạnh chàng.
“Chris! Coi chừng! Cái_” Cô nhăn mặt khi anh ta vấp vào cái nạng, đập mạnh điên cuồng trong một phút để nỗ lực lấy lại thăng bằng, sau đó la to khi một cú huých mạnh không để ý như thế của Vincent tán vào từ phía sau anh ta. Cả hai người đàn ông đều ngã xuống, đổ sầm xuống sàn nhà thành một đống lộn xộn đập túi bụi.
“_nạng” Terri kết thúc trong tiếng thở dài
“Em đã cố gắng rồi,” Bastien nói, vỗ vai cô an ủi. Sau đó họ cùng bổ nhào tới khi
Vincent tự mình vật lộn để thoát khỏi đống lộn xộn kêu khóc của C.K
“Hai người đang làm gì vậy?” Bastien hỏi. Chộp lấy tay của em họ, chàng kéo mạnh lên trước, giúp Vinny đứng lên tránh khỏi người biên tập, người mà hoàn tòan phải chịu đựng nhiều hơn trong cuộc vật lộn.
“Có một con ong,” Vincent giải thích
“Một con ong?” Bastien há miệng nhìn hắn không tin được. “Tất cả những thứ vớ vẩn ngu ngốc này là vì một con ong bé nhỏ à?”
“Con ong đó á?” Terri giơ tay chỉ một con côn trùng nhỏ giờ đang lượn vòng vòng trên đầu người biên tập.
Chris đang nằm, mắt nhắm nghiền, cố thở. Hai con mắt đó giờ nổ to ra, đảo quanh khiếp sợ. “Cái gì? Nó ở đâu?”
“Chỉ là một con ong thôi mà,trời ơi” Bastien nói hùng dũng, chàng gần như lúng túng vì cái gã_nhảy lò cò vòng quanh, là hét như một cô gái, và tất cả chỉ vì một con côn trùng bé xíu. Người biên tập chắc đã bị ướt quần trong trường hợp như thế. “Anh to lớn hơn nó cả ngàn lần. Hãy giữ lấy mình”
“Anh ta bị dị ứng với ong,” Vincent giải thích với tiếng thì thầm
“Ồ” Bastien làu bàu, hiểu hơn một chút. “Được, quái quỷ” Chàng nói thêm khi con ong quyết định đậu xuống trên mũi người biên tập. “Cái này không thể tốt đẹp được”
“Ôi, Chúa tôi” C.K thút thít rên
“Anh dị ứng như thế nào?” Terri có vẻ quan tâm. Tuy nhiên,biểu hiện của cô ngay lập tức biến thành hoảng kinh, khi có câu trả lời hơn cả thế. Chris chìa môi dưới ra để thổi lên mũi nổ lực xua đuổi con ong bay đi. ” Đừng có thổi lên nó! Tôi có đọc ở đâu đó rằng thổi lên chúng sẽ làm chúng tức giận và làm cho chúng_”
“Ối!” Chris hét lên
“_chích” Terri kết thúc trong kinh hoàng. Hình như là, con ong đã quyết định như thế là đủ rồi, và mới xong việc với nó. Cô quay sang Vincent sắc nhọn “Anh ta dị ứng thế nào?”
“Sao mà tôi biết được?”
“Thôi được, anh biết anh ta bị dị ứng!”
“À, anh ta đã nói thế, khi con ong bay đến từ một trong những bó hoa đó” người diễn viên giải thích “Nhưng anh ta bận nhảy lò cò vòng quanh lúc đó, cố gắng tránh xa nó ra. Anh ta không ngừng lại để nói chi tiết”
“Ôi, trời”
Khi Terri quay sang chàng, Bastien nhướng một lông mày.
“Em nghĩ chúng ta tốt hơn nên gọi xe cứu thương,” cô nói
“Có lẽ anh ta có một trong những mũi tiêm đó” Vincent đề nghị, thu hút sự chú ý của Terri trở lại hắn “Tôi đã làm việc với một cô gái một lần người mà dị ứng với đậu phụng, và cô ấy mang theo một mũi adrenalin hay thứ gì đó”
Bastien phớt lờ hai người khi họ tiếp tục thảo luận nên làm gì. Chàng chăm chú nhìn vào phản ứng của người biên tập, và bị báo động bởi tốc độ sưng phồng lên nhanh chóng của mũi người đàn ông đó và màu sắc thay đổi của nó.
Người này cần được chăm sóc ngay lập tức, và một cái xe cứu thương sẽ không làm được. Nó sẽ không đủ nhanh. Trừ phi Chris có một trong những mũi tiêm như Vincent nhắc đến, mang anh ta vào xe hơi và đưa đến bệnh viện ngay lập tức là ưu tiên hàng đầu.
“Anh có mũi tiêm nào không?” chàng hỏi, quỳ bên cạnh người biên tập. Khi C.K lắc đầu, Bastien gật đầu và xúc anh ta lên trên cánh tay chàng. “Ai đó có thể lấy giúp tôi cái chìa khóa xe để trên bàn được không?” Chàng hỏi khi chàng sải bước ra khỏi phòng khách.
Có một phút im lặng, sau đó một sự xông lên đột ngột của âm thanh và chuyển động đằng sau Bastien. Vào lúc chàng ấn nút thang máy và cửa trượt mở ra, quVincent và Terri thở không nổi đã ở ngay bên cạnh chàng.
“Em có chìa khóa của anh rồi” Vincent đảm bảo với chàng. Họ tụ tập ngay thang máy, đẩy Bastien và cái bọc đi trước họ.
“Và em đã lấy một cây viết” Terri nói thêm
“Một cây viết?” Vincent quay khỏi cái nút ấn xuống tầng đậu xe để nhìn cô chằm chằm.
“Vâng. Anh biết đấy. Phòng khi chúng ta phải làm trong trường hợp cổ họng không thể nói được” Cô giải thích
“Cổ họng không thể nói?” Khi Vincent liếc nhìn sang Bastien lúng túng, Bastien chỉ lắc đầu. Chàng không có chút manh mối nào về những gì cô đang nói.
“Anh hiểu không. Nếu cổ họng anh đóng lại và anh không thể thở, anh phải đục một lỗ thủng trên khí quản và dán cái ống của cây viết vào để anh ta có thể thở qua được”
Một tiếng thở ngạt thu hút cái nhìn của Bastien xuống khuôn mặt giờ chuyển thành màu xám của người biên tập. Người đàn ông trông hơi tái. Anh ta hầu như biến thành màu xanh lá. Bastien không thể quyết định được là do anh ta có vấn đề về việc hít thở, hay bởi vì Terri đã mới vô tình làm uy hiếp tinh thần của anh ta.
“Ồ. Phẫu thuật mở khí quản” Vincent gật đầu. “Đó có thể cần thiết”
“Đừng lo, Chris” Terri vỗ vỗ cánh tay của người biên tập cố xoa dịu anh ta. “Chúng tôi sẽ không để anh chết đâu. Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì để cứu anh”
Mặc dù người đàn ông không nói gì,Bastien cũng nhận được một ấn tượng là những lời cam đoan một lần nữa của Terri càng làm Chris hoảng sợ hơn sự thật rằng anh ta đang bắt đầu trở nên hoàn toàn khó thở.
Khi cửa thang máy mở ra chỗ đậu xe, Bastien chạy thật nhanh đến chiếc Mercedes cuả chàng.
“Anh cảm thấy thế nào rồi?” Terri hỏi khi Bastien đặt Chris ngồi vào cái ghế dài vào vài giờ sau đó.
“Hãy cho tôi chết trong bình yên” anh ta nói. Ít nhất đó là những gì Terri nghĩ là anh ta đã nói. Thật khó để mà bảo là nói với cái giọng méo mó như vậy. Khuôn mặt người biên tập sưng phồng và nhức nhối ửng đỏ. Nó trông như thể anh ta vừa rời khỏi một trận chiến đấu thật tồi tệ_ và bị thua. Cô chỉ đơn giản không thể tin được rằng bệnh viện lại để anh ta về. Anh ta trông như là bọn họ đã giam giữ anh ta ít nhất là một tuần. Và những nổ lực vận động để hít thở thì không làm yên lòng cô. Lúc đó bác sĩ vừa mới bơm cho anh ta đầy những thứ gì đó, làm cho tất cả bọn họ đều ngồi xunh quanh anh ta hàng giờ để họ có thể “quan sát” C.K, sau đó, sau đó khẳng định với họ là anh ta sẽ tốt; anh đã đến bệnh viện kịp thời để kịp cứu sống.
Được rồi, nếu C.K chết, gia đình anh ta sẽ đi kiện và Terri sẽ sẵn lòng ra làm chứng cho họ. Cô đã ở một chỗ để canh cho anh ta ít nhất là cả đêm để quan sát theo dõi. Vì bọn họ không có ở đó, nên cô phải ngủ chỉ với 1 mắt để tự mình canh cho anh ta.
“Terri?”
“Hử?” Cô quay thẳng khỏi Chris để nhìn Vincent, người vừa mệt mỏi rơi phịch xuống cái ghế.
“Lần sau chúng ta có trường hợp cấp cứu và cô muốn lái xe, thì nhớ nhắc tôi từ chối
nhé”
Terri nhăn nhó. Cô đã khăng khăng đòi lái xe khi họ xuống đến chỗ đậu xe. Bastien đặt Chris vào chỗ ghế sau xe chàng và leo vào trong, nói “Một trong hai người phải ngồi vào phía bên kia của anh ta phòng khi tôi cần giúp đỡ”
Đó là những gì mà cô đã phải nghe; Terri vồ lấy cái chìa khóa làm Vincent giật bắn mình, trao cho hắn cái cây viết,và nhảy lên chỗ ghế tài xế. Sau đó cô đã lướt ngang qua đến phía bên kia vì cô quên mất rằng phía tài xế là bên trái ở Mỹ, trong khi ở Anh nó là bên phải.
“Nói về cái điều đó” Bastien nói vẩn vơ, tiến đến quầy rượu để rót một ly “Em có bằng lái quốc tế chưa, Terri?”
“Ơ… chưa” Cô xoay trở không thỏa mái, biết rằng cô thật sự không nên lái xe. Nhưng khi đối mặt với lựa chọn phải lái xe, hoặc có thể phải giúp Bastien cắt cổ họng của người biên tập, thì lái xe trở thành lựa chọn của cô. Terri không giỏi với máu và những đồ như thế. Đó là lý do tại sao cô đã chộp lấy chìa khóa và nhảy lên xe, bỏ mặc Vincent không còn lựa chọn nào ngoài việc leo lên ghế sau với Bastien.
Nhận thức được sự thay đổi trong cái nhìn giữa hai anh em họ với nhau, Terri cảm thấy nhiệm vụ của cô là phải tìm hiểu ra. “Nhưng em cũng đưa được chúng ta đi nhanh”
“Và thậm chí chỉ trong nháy mắt” Vincent nói thêm khô khan. “Tôi cảm thấy tôi nên vạch ra cho cô thấy là giới hạn tốc độ ở Anh thì cao hơn ở đây”
Terri cắn môi khỏi phải mỉm cười. Cô sẽ không bao giờ quên khi liếc nhìn vào gương chiếu hậu thấy gương mặt tái nhợt của Vincent, và cách anh ta ôm chầm cái ghế sau kinh hoàng khi cô lượn vòng vèo trên đường giao thông tại những điểm đen dễ xảy ra tai nạn, cố để đến bệnh viện nhanh nhất có thể. Tất cả trong khi Bastien hét to chỉ đường cho cô từ ghế sau. “Quẹo phải ở ngã tư tiếp theo! Quẹo trái ở đây!” Cô đã đi rất nhanh, cô có thể thề rằng cô đã quẹo vào một hay hai góc đường chỉ bằng 2 bánh.
“Em làm tốt lắm” Bastien trấn an nói, rót uýt-ki vào một cái ly. Sau đó chàng phá tan tác dụng của nó bằng cách hạ cái ly xuống một hất tung một cái.
“Em cũng có thể dùng một trong số những cái đó” Vincent quyết định khi Bastien đổ nó vào một cái ly khác.
“À…” Terri liếc nhìn Chris. Người đàn ông tội nghiệp đang ngủ say, làm cô hơi lưỡng lự. Cô định hỏi anh ta xem anh ta có cần thứ gì để làm cho anh thỏa mái hơn không. Đó là không cần thiết.
“Anh cho rằng anh nên gọi cho nhà xuất bản mà anh ta và Kate làm việc” Bastien đi vòng qua quầy rượu tiến đến với hai cái ly. “Anh sẽ phải gọi và để lại tin nhắn trên máy trả lời tự động, thông báo với họ rằng Chris sẽ không đi làm với bất kì hình thức nào đến văn phòng vào ngày mai như anh ta đã dự tính”
Người biên tập đã quyết định hôm qua rằng anh ta có thể đi làm việc thỏa mái ở văn phòng cũng như là ở căn hộ, giờ cái chân của anh ta không còn gây đau đớn cho anh ta nhiều nữa. Anh đã nói là dù gì đi nữa nó cũng có thể sẽ tốt hơn cho anh ta, ít bị xao lãng. Terri cho rằng giờ nó không có gì phải thắc mắc trong lúc này.
Bastien trao cho Vincent cái ly thứ hai mà chàng đã làm, và chầm chậm quay lại trầm ngâm nhìn những bông hoa mà hầu như xuất hiện trong mọi nơi của phòng khách.
Terri cũng liếc nhìn quanh. Thật phi thường, không bó hoa còn lại nào bị quấy nhiễu bởi cuộc ầm ĩ vừa qua. Cái ly vỡ mà họ nghe thấy hình như là cái tách café của Chris đang vỡ tan tành trên sàn nhà.
“Anh đóan là anh nên gọi bây giờ, sau đó quay lại chụp những bông hoa đó” Chàng quyết định
“Và em sẽ lau dọn cái cốc bị vỡ trong khi anh gọi điện, sau đó em sẽ giúp anh” Terri tuyên bố
“Và tôi…” Vincent ngừng lại nhìn xuống ly uýt-ki của mình. Đặt cái ly trống không xuống, hắn nói “Phải đi kiếm ăn. Ý tôi là, tìm thứ gì đó để ăn. Tôi đang chết đói đây”
Terri liếc nhìn đồng hồ khi nghe thông báo đó.
Họ đã lãng phí phần sớm của buổi chiều và gần tối ở bệnh viện. Giờ đã hơn 7 giờ. Họ
đã chưa ăn gì từ bữa sáng.
“Sao em không làm gì đó để ăn cho mình, Terri?” Bastien đề nghị ” Anh có thể tự xoay sở phần còn lại của những tấm ảnh trong khi em nấu ăn”
“Được” cô đồng ý chậm chạp. ” Có gì đặc biệt mà anh muốn…?”
“Anh không đói,” chàng nói. “Chỉ lo cho mình em những gì em muốn. Anh sẽ lấy một cái ơ…bánh mì kẹp… sau nếu anh đói”
Terri ngần ngừ, sau đó nói, “Em sẽ làm một vài cái bánh mì, và sau đó mang nó vào văn phòng. Chúng ta sẽ ăn khi chúng ta làm việc”