Đi chụp những tấm ảnh này? – Sharon hỏi, giọng cô lộ vẻ sợ hãi, cô nhận thấy cô đã sai lầm khi cô cho hắn thấy vẻ sợ hãi của mình. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn và cô thấy chính cô cũng đã làm cho hắn lo lắng. Hắn mím chặt môi lại, hai gò má giật giật liên tục. Bỗng dưng, cô nói thêm:
– Tôi muốn nói những bức hình rất hiện thực.
Một lúc sau, dường như đã bớt căng thẳng, hắn đáp:
– Có lẽ tôi cũng thấy thế.
Cô nhớ lại ánh sáng làm cô chóa mắt ở trong xe.
– Ông đã chụp những bức hình ấy phải không? – Cô nói tiếp.
– Có lẽ. – Hắn đáp.
Cô cảm thấy tay hắn sờ lên tóc cô, dừng lại trên má cô. Cô tự nhủ: đừng làm ra vẻ sợ hãi. Cô vẫn còn ôm đầu của Neil trong cánh tay. Cậu bé bắt đầu run. Tiếng khóc xen kẽ với hơi thở sò sè. Cô van xin:
– Neil, đừng khóc. Khóc sẽ làm cho cháu mệt thêm. – Cô ngước mắt nhìn kẻ bắt cóc – Cậu bé quá khiếp sợ, ông hãy cởi trói cho nó.
– Nếu tôi cởi trói, cô có yêu tôi không? – Hắn cà chân vào mông cô khi cô ngồi xổm bên cạnh cái giường.
– Đương nhiên rồi, tôi sẽ yêu ông, nhưng tôi van ông. – Cô hất nhẹ chùm tóc vàng ẩm ướt trên trán cậu bé.
– Để yên thế! – Bàn tay cứng như sắt của hắn nắm tay cô, không cho cô tháo cái khăn bịt mắt của Neil ra.
– Tôi không định tháo ra. – Giọng cô dịu dàng, nhu hòa với hắn.
– Tốt. Tôi sẽ tháo cho một lát, nhưng chỉ tháo hai tay thôi, mà trước hết, cô hãy nằm xuống.
Cô điếng cả người.
– Tại sao thế?
– Tôi không muốn tháo dây cho cả hai. Thả thằng bé ra và nằm xuống nhanh!
Cô chỉ còn cách vâng lời hắn thôi, lần này hắn trói hai ống chân cô từ đầu gối cho đến mắt cá, rồi để cô ngồi lên giường.
– Tôi sẽ trói hai tay cô trước khi tôi ra ngoài, Sharon à, ấy là tôi đã có nhượng bộ rồi. – Giọng hắn dịu dàng khi gọi tên cô.
Trước khi đi ra ngoài à, hắn cúi xuống, cắt dây trói ở hai cổ tay của Neil. Neil giang hai tay ra huơ huơ trong không khí. Cậu thở mạnh, tiếng sò sè càng to hơn, nghe rõ hơn.
Sharon kéo cậu vào lòng, quàng chiếc măng tô cũ màu xám còn trên người cô quanh cậu. Thân hình bé bỏng run rẩy vùng vằng, cố tránh xa.
– Đừng làm thế, Neil! Cháu bình tĩnh đi! – Cô nói nghiêm nghị – Cháu hãy nhớ lời ba cháu dặn cháu mỗi lần cháu lên cơn hen. Hãy giữ bình tĩnh và thở rất chậm. – Cô ngước mắt nhìn hắn – Xin ông làm ơn cho nó ly nước được không?
Dưới ánh sáng mập mờ vì ngọn đèn bám đầy bụi, bóng của hắn in lên tường xi-măng đậm nhạt không đều, trông như một bức tranh bị tróc sơn. Hắn gật đầu, đi đến bồn rửa cũ kỹ rỉ sét. Vòi nước lạch phạch phun nước ra, lợi dụng lúc hắn đang quay lưng về phía cô, Sharon nhìn các bức hình. Hai người phụ nữ đã chết hay sắp chết, còn người kia đang cố thoát thân trước một vật gì hay một người nào đấy. Có phải hắn đã gây ra cho họ không? Hắn là tên điên cuồng phải không? Tại sao hắn bắt cóc cô và Neil? Dẫn cô và Neil đi qua nhà ga quả là hết sức liều lĩnh. Thằng cha này đã chuẩn bị chương trình rất chu đáo. Tại sao hắn làm thế?
Neil khó thở, cậu ta ho, tiếng ho khàn khàn gây ra tiếng vang nghe thật chói tai.
Tên bắt cóc quay đầu lại, tay hắn đang cầm cái ly giấy. Hình như tiếng ho làm cho hắn lo sợ, hoang mang. Khi hắn đem ly nước đến cho Sharon tay hắn run run, hắn nói:
– Biểu nó chấm dứt cái trò ma giáo ấy đi.
Sharon lấy ly nước đưa vào miệng cậu bé, cô nói:
– Uống đi, Neil.
Cậu bé uống ừng.
– Uống từ từ thôi, bây giờ cố giữ bình tĩnh đi nhé.
Neil uống hết ly nước, cậu thở phào, cô cảm thấy thân bình bé bỏng từ từ bớt căng thẳng – Thế được rồi.
Hắn cúi người xuống cô, nói:
– Sharon, cô dễ thương lắm, chính vì thế mà tôi đã yêu cô. Có lẽ cô không sợ tôi, phải không?
– Phải, tôi hoàn toàn không sợ, tôi nghĩ là ông không làm hại chúng tôi. – Cô nói bằng giọng tỉnh táo như thể đang nói một câu chuyện bình thường – Nhưng tại sao ông dẫn chúng tôi đến đây?
Không trả lời, hắn bước đến chiếc va-li đen, cẩn thận mang đến để trên nền nhà, chỉ cách cánh cửa một khoảng ngắn. Hắn ngồi chồm hổm bên cạnh, mở va-li ra.
– Có gì trong ấy thế? – Sharon hỏi.
– Có thứ tôi phải chuẩn bị trước khi đi ra ngoài.
– Ông đi đâu?
– Đừng hỏi nhiều, Sharon.
– Tôi chỉ quan tâm đến kế hoạch của ông thôi. – Cô nhìn hắn lục tìm trong va-li. Hai bàn tay hắn có vẻ sành sỏi, tài tình khi sử dụng dây điện và thuốc nổ.
– Khi tôi làm công việc này, tôi không thể nói chuyện được. Người ta phải hết sức thận trọng khi đụng đến chất nitrô-glycêrin, ngay cả tôi cũng vậy.
Sharon siết mạnh Neil vào người, thằng điên này đang chơi chất nổ chỉ cách họ vài mét. Nếu hắn phạm phải một tí sai lầm thôi, nếu hắn đụng mạnh đến… cô nhớ tòa nhà bằng đá nâu ở Greenwich Village đã bị nổ tung như thế nào rồi. Hôm ấy cô không có giờ học, cô đang đi mua sắm ở New York cách đó mấy khu phố khi vụ nổ xảy ra. Cô nhớ từng đống đổ nát, đá gạch và gỗ vỡ, nằm ngổn ngang. Những người gây nổ cũng tự cho mình biết cách sử dụng chất nổ đấy.
Lạy Chúa, cô nhìn hắn làm, cô nhìn hắn tập trung vào công việc, hai chân cô bị tê cứng, hơi ấm ngấm vào da thịt và tai cô đã dần dần quen với tiếng rầm rú ì ầm của tàu hỏa. Tiếng sò sè trong ngực Neil phát ra đều đều, nhanh hổn hển, nhưng bớt gay gắt hơn.
Cuối cùng hắn đứng dậy:
– Tốt rồi. – Hắn nói, giọng hài lòng.
– Ông làm thế để làm gì?
– Để làm kẻ canh gác cô.
– Ông muốn nói cái gì?
– Tôi phải giam cô ở đây cho đến mai, tôi không muốn để sổng cô, cô hiểu chứ?
– Nếu chúng tôi bị trói như thế này thì làm sao ông để sổng chúng tôi được.
– Có thể có một kẻ nào đột nhập vào phòng này trong lúc tôi vắng mặt.
– Ông giữ tôi lại đây bao lâu?
– Cho đến thứ Tư. Sharon, đừng hỏi nhiều như thế, tôi sẽ chỉ nói cho cô biết những, gì cô cần biết thôi.
– Xin lỗi ông, chỉ vì tôi không hiểu nên mới hỏi.
– Tôi không thể để cho ai tìm ra được cô, nhưng tôi phải đi ra ngoài có việc. Nếu có người rình rập ở ngoài cửa và muốn tìm cách để vào, thì…
Không! Đấy là ác mộng. Cô không tin. Không thể được..
– Đừng lo, Sharon, đêm mai, Steve Peterson sẽ đưa cho tôi 82 ngàn đô-la, và mọi việc sẽ yên ổn.
– Tám mươi hai ngàn đô-la à?
– Phải. Sáng thứ Tư, cô và tôi sẽ ra đi, tôi sẽ để lại lời nhắn chỉ chỗ cho họ tìm thằng bé. – Cô nghe xa xa đâu đó văng vẳng vang lên tiếng gầm rú, tiếng rú im lặng một lát rồi lại vang lên.
Hắn đi đến gần chỗ hai người. Hắn nói:
– Sharon, tôi buộc lòng phải làm thế. – Bỗng hắn xô Neil ra khỏi tay cô, cậu ta nhào xuống giường, cô chưa kịp phản ứng, hắn đã lôi quắp hai tay cô ra sau lưng. Hắn hất cái áo măng-tô rồi trói hai cổ tay cô lại.
Hắn quay qua phía Neil, cô năn nỉ hắn:
– Xin ông đừng bịt miệng cậu bé, nếu cậu ấy chết, thì ông sẽ không có tiền… Ông phải chứng minh cậu bé còn sống chứ. Tôi van ông… tôi… tôi… yêu ông, ông rất thông minh.
Hắn nhìn cô, ngần ngừ, cô nói tiếp:
– Ông… Ông đã biết tên tôi, nhưng ông không cho tôi biết quý danh, tôi muốn nghĩ đến ông.
Hắn ôm mặt cô trong hai bàn tay chai sần sùi, thô ráp. Không thể nào tưởng tượng ra được hai bàn tay như thế này lại có thể sử dụng dây điện một cách khéo léo. Hắn cúi xuống cô, hơi thở hắn âm ấm, có mùi chua. Cô đành để cho hắn hôn, hắn hôn tàn bạo lên môi, đôi môi ẩm ướt, rồi hắn để môi lên má cô, lên tai cô, hắn thì thào nói, giọng khàn khàn.
– Anh tên Cáo, hãy lặp lại tên anh cho nhớ, Sharon.
– Cáo!
Hắn trói hai cổ tay của Neil rồi kéo cậu ta đến bên cạnh cô, chiếc giường đủ chỗ cho hai người. Hai bàn tay Sharon chạm vào tường, hắn đắp cái áo măng tô cũ dơ bẩn lên hai người, đứng yên nhìn họ. Mắt hắn rời chiếc giường, nhìn sang cái máy chuyển bát đĩa.
– Không được! – Hắn có vẻ ngần ngừ, không hài lòng. Tôi không thể để cho ai nghe tiếng các người được.
Hắn lại tống giẻ vào mồm họ, bịt mồm họ lại, nhưng lần này có phần nới lỏng hơn. Cô không dám chống cự, hắn bắt đầu dữ tợn trở lại.
Bỗng cô hiểu ra lý do tại sao hắn sợ như thế, hắn hết sức cẩn thận, chậm rãi buộc sợi dây điện nhỏ vào nơi nào đấy trong va-li, rồi kéo sợi dây đến cửa. Nếu có ai đi vào, ngòi nổ sẽ phát hỏa.
Cô nghe tiếng công tắc điện kêu cách, ánh sáng trong phòng lung linh một thoáng rồi tắt ngúm. Cửa mở ra và đóng lại không một tiếng động, vài giây sau, hắn lẫn vào trong bóng tối, biến mất.
Căn phòng tối đen, im phăng phắc, chỉ còn tiếng thở sò sè khó nhọc của Neil và chốc chốc cô nghe tiếng gầm rú ì ầm của một chuyến tàu chạy trong đường hầm.