Cáo Sa Mạc

CHƯƠNG 28



Từ buồng điện thoại trở về, hắn nghĩ đến cuộn băng cát-sét. Sau khi thu âm Sharon và thằng bé xong, hắn sẽ làm việc ấy chứ? Sẽ yêu cầu cô ấy chứ?
Tại sao không?
Hắn đi thẳng đến Ga lớn Trung tâm, trong lúc nhà ga đông người thì nên đến với chúng nó là tốt nhất. Bọn bảo vệ đáng ghét này có giác quan thứ sáu, chúng đánh hơi biết những ai vô công rỗi nghề lảng vảng quanh đây.
Có lẽ Sharon và thằng bé đã không ăn uống gì từ tối hôm qua đến giờ. Hắn không muốn cô đói, nhưng chắc cô sẽ không ăn nếu hắn không cho thằng bé ăn. Cứ nghĩ đến thằng bé là hắn thấy khó chịu trong lòng. Hai tuần trước, suýt nữa thì hắn đã hốt hoảng khi thấy thằng bé nhìn hắn qua cửa kính xe hơi. Y như trong giấc mơ vậy, cặp mắt nâu to, hai tròng mắt mở rộng, nhìn hắn lên án, lên án mãi.
Ngày mai là chấm dứt, hắn sẽ mua cho Sharon một vé máy bay, hiện giờ hắn không có đủ tiền, nhưng tối nay hắn sẽ có. Hắn có thể đặt vé trước, nhưng với tên gì nhỉ? Phải tạo cho Sharon cái tên giả thôi.
Hôm qua, trên mục thời sự truyền hình, người ta đã giới thiệu cô là nhà văn, nhà báo, cô rất nổi tiếng, nhiều người biết đến. Vì thế, hắn thấy việc được cô ta yêu quả là điều rất kỳ diệu.
Bỗng hắn dừng lại, tức giận, vì bị một người đàn bà đi phía sau hấp tấp va phải hắn. Hắn phản ứng giận dữ, chị ta bèn nói nho nhỏ:
– Ô, xin lỗi! – Chị vừa nói vừa tiếp tục đi. Hắn bớt giận, chị không cố ý và đã xin lỗi, chị cũng đã cười với hắn, cười thật. Nếu tất cả đàn bà biết hắn giàu đến mức như thế này, thì chắc ai cũng cười với hắn hết.
Hắn lại chậm rãi bước dọc theo Đại lộ Lexington. Những chiếc xe đò đã biến lớp tuyết thành bùn đen dơ bẩn, lớp bùn này đóng băng cứng lại khắp nơi, ngoại trừ những nơi có bánh xe lăn qua. Hắn thích về lại khách sạn Biltmore, vì ở đây phòng ngủ quá êm ái dễ chịu, chưa bao giờ hắn được ở trong một nơi ấm áp tuyệt vời như thế.
Bây giờ hắn phải đến chỗ của Sharon và đứa bé cho đến chiều nay. Sau đó, hắn sẽ đáp tàu đi Carley, hắn sẽ về nhà để xem có tin tức gì không. Đừng để cho mọi người ngạc nhiên thấy hắn đâu hết. Hắn đã nghĩ ra chỗ để cuộn băng cát-sét rồi. Nếu Peterson không có cuộn băng, chắc anh ta không giao tiền cho hắn đâu.
Hắn cần có món tiền này. Ở lại lâu tại Feirfield County sẽ rất nguy hiểm cho hắn. Mà hắn có lý do ra đi rất chính đáng. Bởi vì mọi người đều mong hắn đi cho rồi.
Thế nào cảnh sát cũng đặt câu hỏi: “Không có chỗ nào ở quanh đây đáng ngờ sao?”.
“Nghi ngờ có hắn ư? Không có. Hắn đã nổi điên vì bị mất việc, hắn đã van nài ông chủ ký kết hợp đồng mới cho hắn làm việc nữa”.
Nhưng đấy là chuyện trước khi xảy ra vụ hai cô gái, vụ này giới báo chí gọi là: “Vụ sát nhân bằng vô tuyến điện thoại”. Giá mà họ biết…
Thế mà hắn vẫn đến dự đám tang của Callahan đấy.
Hắn có chỗ để cuộn băng cát-sét rồi! Để ở một nơi hắn biết chắc thế nào tối nay cũng có người trông thấy và sẽ chuyển giao cho người nhận.
Lòng hân hoan, hắn đi mua cà phê, sữa và bánh mì cho Sharon và Neil. Hắn tính chuyện sẽ ở lại với họ một hồi khá lâu, cho họ ăn uống, làm việc với họ rồi ra ngoài. Hắn không muốn Sharon có ác cảm với hắn.
Khi vừa rời khỏi khu đường sắt đi Mount Vemon, hắn có cảm giác kỳ lạ là hắn đang bị theo dõi. Linh tính hắn rất nhạy, ít khi hắn lầm lẫn về những chuyện như thế này. Hắn dừng lại lắng nghe, hắn nghe có tiếng động, hắn quay lại. Nhưng đấy chỉ là một kẻ vô gia cư nghèo khổ đang đi lên bờ dốc nghiêng về phía phòng đợi, có lẽ mụ ta ngủ ở bến tàu.
Hắn hết sức cẩn thận lột băng keo trên cửa, tháo sợi dây diện ra. Hắn thận trọng lấy chìa khóa trong túi, tra vào ổ khóa. Hắn từ từ mở cánh cửa ra để khỏi giật mạnh sợi dây điện, hắn lẻn vào phòng và đóng cửa lại ngay.
Hắn bật ngọn nê-ông lên, thở phào nhẹ nhõm. Sharon và thằng bé vẫn y nguyên như khi hắn ra đi. Đứa bé không thấy hắn được vì mắt đã bị bịt kín, nhưng Sharon nằm phía sau cậu bé ngóc đầu lên. Để mấy gói thức ăn xuống nền nhà, hắn đi nhanh đến lôi miếng giẻ bịt miệng cô ra.
– Lần này không quá chặt. – Hắn nói, hắn cảm thấy ánh mắt của cô có vẻ trách móc hắn.
– Phải, không chặt lắm. – Cô đáp, giọng bực bội, nhưng đã có khác. Ánh mắt cô không tỏ ra sợ sệt. Hắn muốn cô đừng sợ hắn nữa.
– Sharon, cô không sợ tôi, phải không? – Giọng hắn nghe dịu dàng kinh khủng.
– Ô, không… không sợ gì hết!
– Tôi mang đồ ăn về cho hai người.
– Ồ! Thế thì hay quá… nhưng xin ông tháo băng bịt miệng cho Neil với, được không? Và tôi van ông, xin ông cởi dây trói cho chúng tôi, cởi tay cũng được, như hồi nãy.
Hai mắt hắn nheo lại, hắn thấy cô đã thay đổi thái độ phần nào rồi. Hắn đáp:
– Được rồi, Sharon. – Hắn cúi mũi chạm vào mặt cô, tay hắn khỏe kinh khủng. Chỉ trong nháy mắt là hắn tháo xong mấy nút buộc, khi hai tay cô được tháo ra xong, hắn quay qua mở trói cho Neil.
Cậu bé nhích lui, nép người vào Sharon. Cô nói:
– Đừng sợ Neil, cháu hãy nhớ những điều chúng ta đã nói với nhau.
– Cô nói gì đấy, Sharon?
– Chỉ nói ba của Neil sẽ giao tiền cho anh, số tiền anh đã yêu cầu, và ngày mai anh sẽ báo cho ba nó biết anh giam giữ chúng tôi ở đâu. Tôi đã nói với cháu tôi sẽ đi với anh, nhưng ba nó sẽ đến tìm nó ngay sau khi chúng ta đi rồi. Có đúng như thế không?
Hắn đáp, giọng có vẻ bán tin bán nghi, cặp mắt long lạnh dè dặt:
– Sharon, cô có chắc sẽ đi với tôi không?
– Chắc chứ, chắc chắn đi với anh. Anh… tôi khoái anh, Cáo!
– Tôi có mua cà phê và bánh mì, có sữa cho thằng bé.
– Anh dễ thương quá. – Cô duỗi mấy ngón tay ra. Hắn nhìn cô xoa bóp hai cổ tay cho Neil, vuốt mái tóc ra sau cho nó. Bằng cách bóp hai bàn tay của cậu bé, cô như muốn nói với cậu bé một mật khẩu.
Hắn lôi cái giỏ đựng đồ tới, để thức ăn vào đấy, đưa bịch cà phê cho Sharon.
– Cám ơn. – Cô để bịch cà phê sang một bên, chưa uống. Cô hỏi – Sữa của Neil đâu?
Hắn đưa bịch sữa cho cô, nhìn cô để bịch sữa vào giữa hai bàn tay của Neil.
– Này, Neil, cầm cho ngay ngắn, uống đi, uống từ từ. – Cậu bé thở dồn dập, hồi hộp, lo sự, thật quá nhiều chuyện đã xảy ra cho cậu.
Hắn lấy ra mấy khúc bánh mì nhỏ, hắn đã bảo tiệm bánh phết bơ nhiều vào, vì chính hắn, hắn thích thế. Sharon bẻ một miếng, đưa cho cậu bé.
– Này Neil, ăn bánh mì đi. – Giọng cô dịu dàng. Như thể hai người đã âm mưu để phản lại hắn. Hắn nhăn mặt khó chịu, nhìn hai người ăn bánh, uống cà phê và sữa. Hắn cũng uống cà phê, nhưng có vẻ bất bình ra mặt.
Hắn không cởi áo khoác ra, trong phòng quá lạnh, hơn nữa, hắn không muốn làm dơ bộ đồ vía mặc ở trong. Hắn để cái bị giấy đựng bánh mì xuống nền nhà, lau sạch cái giỏ rồi ngồi lên, hai mắt nhìn vào cô và cậu bé.
Khi họ đã ăn xong, Sharon kéo Neil ngồi lên đầu gối mình. Đứa bé thở một cách nặng nhọc, tiếng thở làm cho Cáo khó chịu, bực bội. Sharon không mảy may chú ý đến hắn, cô chà xát lưng cho cậu bé, dịu dàng nói với cậu, khuyên cậu nên cố ngủ đi. Cáo nhìn cô hôn lên trán Neil rồi áp đầu cậu bé lên vai mình.
Thật là một người đàn bà nhân ái, hắn nghĩ, hành động của cô chứng tỏ cô rất thương mến đứa bé. Nếu hắn tống khứ thằng nhóc này đi, thế nào cô cũng đối xử dịu dàng với hắn. Mặt hắn bỗng chan chứa tình cảm, hắn mỉm cười, mơ tưởng đến cảnh cô biểu lộ tình cảm trìu mến với hắn, rồi cô ôm quàng hai tay quanh cậu bé. Hắn muốn cô sẽ ôm hắn như thế.
Hắn dậm chân bước đến bên giường, nhưng bỗng chân hắn đá phải cái máy thu âm. Hắn phải gởi cho Peterson cuốn băng ghi âm, hắn phải tống khứ thằng nhóc này gấp. Thất vọng, chán nản, hắn ngồi xuống lại, nói với cô:
– Bây giờ các người phải ghi âm vào băng để gởi cho Peterson.
– Ghi âm à? – Sharon vội vã hỏi, cô quên hết mọi sự lo lắng. Mới vừa rồi, cô nghĩ hắn sắp làm hại hai người, cứ nhìn ánh mắt thay đổi của hắn, nhìn nét mặt của hắn thì biết. Cô định tâm lại không biết có cơ may gì, có cách nào thoát được không? Từ lúc nghe Neil cho biết chính hắn đã giết mẹ cậu, cô cố sức tìm cách để thoát ra khỏi nơi này. Ngày mai thì đã quá trễ cho Ronald rồi, cũng như cho Neil. Cô không biết Cáo định đến tìm cô vào giờ nào, thế nào hắn cũng đến. Hắn rất khôn ngoan, hắn biết trước sau gì người ta cũng nhận biết cô mất tích. Cứ nhớ đến những nỗ lực muốn cứu sống Ronald là cô đau đớn. Thật quá mỉa mai, mẹ cậu ta có lý, vì cô cứ nhất quyết cho cậu ta có tội, nên người ta lấy cớ để buộc tội cậu. Bây giờ không có gì quan trọng nữa nếu không cứu được Neil và Ronald. Bất cứ cái gì xảy đến cho cô, cô cũng bằng lòng miễn cứu sống được hai cậu bé. Chính cô đã nói với Steve rằng anh đã xem mình như Thượng đế!
Cáo có khẩu súng, hắn để trong túi áo khoác, nếu cô cố gắng khêu gợi hắn đến hôn cô, cô có thể đoạt lấy.
Nếu cô đoạt được khẩu súng, liệu cô có dám giết hắn không?
Cô nhìn xuống Neil, nghĩ đến chàng trai bị tù. Giết, cô có thể giết chết thằng cha này.
Cô nhìn hắn sử dụng máy ghi âm một cách thành thạo, hắn lắp vào máy một cuộn băng ghi âm loại tốt. Chắc cuộn băng chưa dùng bao giờ. Hắn đẩy cái giỏ đựng đồ đến gần giường, nói:
– Nào, Sharon, đọc đi. – Hắn đã viết sẵn đoạn tin nhắn. “Steve, nếu anh muốn gặp lại chúng tôi, anh hãy trả tiền chuộc đi. Tiền trả phải bằng giấy bạc, 10, 20 và 50 đô-la. Tám mươi hai ngàn đô-la. Anh hãy lo cho đầy đủ, và nhất là đừng làm dấu vết gì hết. Hãy mang đến buồng điện thoại ở góc Đường 59 và Đại lộ Lexington, vào lúc hai giờ sáng. Để tiền trong xe anh. Chỉ đi một mình, đừng gọi cảnh sát”.
Cô ngước mắt nhìn hắn:
– Tôi có thể nói thêm vài điều nữa được không? Chắc anh đã biết, chúng tôi đã cãi nhau, chúng tôi bất đồng ý kiến. Nếu tôi không xin lỗi anh ta vài lời, chắc anh ta không muốn trả tiền chuộc tôi. Anh biết, anh ta rất bướng có thể anh ta chỉ trả một nữa để chuộc Neil thôi, vì anh ta biết tôi không yêu anh ta. Nhưng chúng ta cần có đủ số tiền ấy, phải không?
– Em muốn nói gì với hắn, Sharon? – Hắn đùa ư? Hắn có tin cô không?
– Chỉ xin lỗi thôi, chỉ nói thế thôi. – Cô cố cười với hắn, đẩy Neil ra khỏi đầu gối, đưa tay sờ tay Cáo.
– Không nói bậy chứ, hả?
– Tại sao tôi lừa anh? Anh muốn Neil nói gì?
– Chỉ nói hắn muốn về nhà, chứ không nói gì nữa hết. Hắn để ngón tay lên nút “ghi âm”. – Khi nào tôi ấn xuống, thì bắt đầu nói, máy micrô gắn trong máy rồi.
Cô nuốt nước bọt, đợi cho cát-sét chạy.
– Steve… – Cô đọc chậm rãi lời nhắn, để tranh thủ thời gian suy nghĩ những lời lẽ sẽ nói tiếp sau đoạn nhắn hắn đã viết sẵn. Cô đọc xong -… Đừng gọi cảnh sát. – Cô ngần ngừ.
Hắn nhìn trừng vào mặt cô.
– Steve… – Phải nói tiếp thôi. – Steve, bây giờ anh hãy nghe Neil nói. Nhưng trước khi nó nói, tôi thú thật tôi đã có lỗi, tôi mong anh tha lỗi… – Một tiếng cách vang lên. Cô đã định nói thêm: – “Tôi đã mắc phải sai lầm khủng khiếp…”
– Thôi, đủ rồi, Sharon. Xin lỗi thế đủ rồi. – Hắn ra dấu cho Neil, cô quàng tay quanh Neil, nói:
– Nào, Neil, bây giờ cháu nói cho ba cháu đi.
Sự gắng sức để nói làm cho hơi thở của cậu sò sè thêm:
– Ba ơi, con khỏe, cô Sharon chăm sóc con, nhưng có lẽ mẹ con không thích con ở đây, ba à.
Máy ghi âm ngưng chạy, Neil đã cố báo cho Steve biết một tin mới; cậu muốn nối kết việc cậu bị bắt cóc với cái chết của mẹ cậu.
Hắn cuốn ngược cuộn băng, cho chạy lại. Hắn cười với Sharon:
– Thế là rất tuyệt, nếu tôi là Peterson, tôi sẽ trả tiền để chuộc em về.
– Tốt, anh hài lòng là tôi sung sướng rồi. – Có phải hắn đang vuốt ve cô không nhỉ?
– Cô Sharon – Neil kéo tay áo cô – Cháu muốn…
– Mày muốn đi toa-lét phải không, thằng kia? – Cáo hỏi, giọng hắn rất bình tĩnh – Cũng phải thôi, lâu rồi. – Hắn bước tới Neil, nắm tay cậu, dẫn vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Sharon sững người, nhưng hắn đi ra rất nhanh, kẹp thằng bé dưới nách. Cô thấy hắn quay đầu thằng bé về phía khác như thể hắn sợ cậu ta có thể thấy hắn qua lớp vải bịt mắt. Hắn thả cậu xuống giường. Cậu bé run rẩy, gọi:
– Cô Sharon!
– Có cô đây. – Cô vuốt ve lưng cậu bé.
– Sharon, đến phiên cô, đi không? – Tên bắt cóc bắt đầu làm dấu về phía toa-lét.
– Đi chứ.
Hắn nắm cánh tay cô, dìu cô vào bên trong căn phòng nhỏ xíu dơ dáy hôi hám. Dây trói cứa rách chân và hai mắt cá, Sharon nhăn mặt đau đớn. Hắn nói:
– Bên trong có móc cửa, nếu cô muốn thì gài móc lại nếu không, cứ để thế, nhưng cô hãy nhanh lên. – Hắn vuốt má cô – Vì nếu cô lâu quá, tôi nổi giận thì phiền cho thằng bé đấy. – Hắn bước lui, kéo cánh cửa lại.
Cô vội vàng cài then cửa, nhìn quanh phòng, căn phòng tối tăm, cô đưa tay mò quanh mép chân. Có thể có cái gì chứ, một đoạn ống nước, một vật gì nhọn, cô bắt đầu mò dưới đất.
– Mau lên, Sharon.
– Vâng.
Khi mở cửa, bỗng cô cảm thấy tay nắm của cánh cửa xoay tròn trong tay mình, cô liền cố quay một vòng tròn nữa. Nếu tháo được nắm cửa này ra, cô sẽ cất vào túi váy. Biết đâu đầu mút của tay nắm này sắc bén cũng nên… nhưng cô không tháo ra được.
– Bước ra thôi. – Giọng hắn gay gắt. Cô vội vàng mở cửa, bước ra, giả vờ đi khập khiễng, cà nhắc, níu vào khung cửa bằng sắt. Hắn bước đến gần cô, cô quàng hai tay quanh cổ hắn. Cố quên sự ghê tởm, cô hôn lên má, lên môi hắn. Hắn ôm cô siết mạnh cô vào người, tim hắn đập thình thịch. Ôi Chúa, con xin cầu Chúa!
Cô lần hai tay xuống vai hắn, vuốt dọc xuống lưng hắn. Mấy ngón tay dịu dàng, mơn trớn trên cổ hắn. Cô lần bàn tay phải xuống túi áo khoác của hắn, cô cảm thấy tay chạm vào chất thép.
Hắn đẩy mạnh cô ra một cách thô bạo. Cô lăn vòng xuống nền nhà, hai chân bị trói vặn vào nhau, mắt cá bên phải đau nhói lên.
– Mày cũng như bọn khác thôi sao? – Hắn thốt lên. Hắn đứng nhìn cô nằm dưới nền nhà, cô nhìn lên hắn, mình mấy đau đớn khiến cô buồn nôn. Khuôn mặt cúi xuống trên cô trông như ma quỷ, mạch máu dưới mắt hắn nhảy loạn xạ, hai má hắn đỏ rần thành những đường vân chằng chịt. Cặp mắt hắn biến thành hai đường khe đen thui, nẩy lửa vì tức giận.
– Đồ đĩ. – Hắn nói – Đồ đĩ dơ bẩn.
Hắn kéo cô đứng lên, đẩy cô xuống giường, trói quặp hai tay cô ra sau lưng, cô đau đớn đến mờ mắt.
– Mắt cá chân tôi. – Có phải giọng cô không nhỉ?
– Cô Sharon, cô Sharon, chuyện gì thế? – Neil hốt hoảng hỏi.
Cố hết sức mình để nén tiếng rên, cô đáp:
– Cô bị té.
– Cũng như tất cả những đứa khác… mày giả vờ… tệ mạt hơn nữa… mày cố chinh phục tao. Tao biết mày nói láo, tao biết mày lập mưu… tao biết… – Hai tay hắn bóp lấy cổ cô. Ôi Chúa ôi! Mấy ngón tay cứng cáp ấn mạnh vào gáy cô… Lạy Ngài… Cứu…!
– Đừng! – Hai bàn tay nới ra, đầu cô ngã ra phía sau. – Cô Sharon, cô Sharon. – Neil khóc, kinh hoàng, cậu ngộp thở.
Lấy lại hơi thở, cô nhích mặt gần cậu, hai mí mắt nặng trịch, cô cố mở mắt ra. Cáo đang cúi người trên bồn rửa, hắn rảy nước vào mặt, nước chắc lạnh lắm. Cô nhìn hắn, hoảng sợ, hắn cố lấy lại bình tĩnh. Hắn đã suýt giết chết cô. Tại sao hắn dừng lại? Có lẽ hắn đang còn cần đến cô.
Cô cắn môi đến đau đớn, không còn cách gì để thoát được nữa. Ngày mai, khi hắn đã lấy tiền rồi, hắn sẽ giết cô và Neil. Đồng thời Ronald Thompson sẽ chết về tội mà cậu ta không phạm phải. Chỉ có cô và Neil là hai người duy nhất có thể chứng minh cậu ta vô tội. Mắt cá chân cô sưng vù, vì da giày cứa vào, dây trói nghiến rách thịt, ôi lạy Chúa, con xin cầu ngài! Vì quá đau, cô run lẩy bẩy mặt ướt đẫm mồ hôi.
Cô thấy hắn lấy khăn tay lau mặt, hắn đến chỗ hai người, trói hai tay Neil lại, bịt miệng hai người thật chặt. Hắn xem lại sợi dây điện nối từ va-li đến cửa. Hắn nói:
– Sharon, tao đi. Ngày mai tao sẽ trở lại, và là lần cuối cùng…
Hắn không có ý định đi sớm như thế, nhưng hắn biết nếu hắn ở lại lâu hơn, thế nào hắn cũng giết cô. Mà có lẽ hắn còn cần đến cô, họ có thể yêu cầu hắn đưa ra bằng chứng khác để chứng minh cô và đứa bé còn sống. Hắn phải có tiền, bây giờ hắn không thể giết cô ta được.
Có một chuyến tàu từ Mount Vemon đến vào lúc 11 giờ, hắn chỉ còn đợi vài phút nữa thôi, hắn đứng yên bên cạnh cửa đường hầm, ở chỗ này trời rất tối.
Có tiếng chân người, hắn đứng áp sát người vào tường, đưa mắt nhìn. Một người bảo vệ! Anh ta kiểm soát các nơi chung quanh, đi đến nhìn vào hệ thống ống dẫn nước, nhìn vào các vòi nước, ngước mắt nhìn tầng cấp dẫn đến căn phòng, rồi quay ra để lên ke tàu đi Mount Vemon.
Hắn toát mồ hôi lạnh ướt cả đầu và hai bàn chân. Dịp may đã quay lưng với hắn, hắn cảm thấy thế. Phải chấm dứt và biến cho rồi. Có tiếng gầm rú rồi tiếng thắng vang lên. Hắn thận trọng đi len lỏi giữa các ống thông gió, các ống thoát nước, đến bờ mặt nghiêng, rồi thở phào nhẹ nhõm chen lẫn vào đám hành khách vừa xuống tàu.
Đúng 11 giờ, hắn không về phòng khách sạn, hắn quá căng thẳng. Hắn băng qua đường số 42 rồi đi vào rạp xi-nê. Suốt 4 giờ rưỡi đồng hồ, hắn say sưa theo dõi liên tiếp ba phim khiêu dâm, phim đã làm cho hắn bị kích thích tột độ. Đến 15 giờ 5, hắn đi tàu hỏa đến Carley.
Khi đã ngồi vào toa tàu, hắn mới thấy Steve Peterson. Tình cờ hắn ngước mắt lên đúng lúc anh đi trên hành lang, may cho hắn là hắn ngồi khuất sau tờ báo, hắn cố ý như thế để khỏi ai thấy hắn và khỏi ai ngồi bên hắn.
Steve xách một va-li lớn.
Va-li tiền! Hắn tin chắc như thế! Và đêm nay, tiền ấy là của hắn. Nỗi lo sợ gặp điều xấu đã tiêu tan. Sau khi đã biết chắc Steve lái xe đi rồi, hắn mới yên tâm ra khỏi nhà ga, lòng hân hoan sung sướng. Hắn đi hăng hái trong tuyết qua tám khu phố để đến chỗ ở của hắn, một ga ra tồi tàn nằm tận trong một ngõ cụt. Một tấm biển ghi: “A.R. Taggert – Sửa chữa xe hơi”.
Hắn bước nhanh vào trong, dưới cửa không có lời nhắn nào hết. Tuyệt! Không ai hỏi hắn hết, vả lại, nếu có ai đến hỏi, người ta cũng không lấy làm lạ về việc hắn đi vắng. Hắn thường sửa xe tại chỗ cho người ta, ở nhà của chủ xe.
Ga ra lạnh và dơ bẩn, chẳng hơn gì căn phòng ở Ga lớn Trung tâm, quả hắn đã quen làm việc ở những nơi tồi tàn rồi.
Chiếc xe của hắn đã sẵn sàng đợi hắn lên đường. Hắn đã đổ đầy xăng vào xe, nhờ máy bơm xăng được thiết lập trong góc ga ra. Chính hắn đã có sáng kiến thiết lập máy bơm xăng này, sáng kiến thật tuyệt diệu. Tuyệt diệu cho khách hàng, họ thích lúc nào bình xăng cũng đầy ắp. Cũng tuyệt diệu cho hắn nữa, để hắn dùng vào những chuyến đi chơi đêm xa xôi. – Xe bà hết xăng à, thưa bà? Được rồi, tôi có sẵn thùng xăng trong xe đây, xe cộ là nghề của tôi mà…
Hắn đã gắn lên xe bảng số cũ của một khách hàng để đề phòng trường hợp đêm nay có kẻ nào hiếu kỳ ghi số xe của hắn.
Hắn đã tháo máy vô tuyến điện thoại ra, để trong hộp nằm trên chỗ ngồi phía trước.
Hắn tống khứ tất cả những bảng số khác mà hắn đã dùng trong sáu năm qua, và vứt bỏ những cặp chìa khóa xe do hắn tạo ra, hắn vứt tất cả vào bãi rác.
Chỉ còn lại một số dụng cụ và những thứ phụ tùng nằm trên kệ, những bánh xe chất một đống trong góc. Ông chủ Montgomery sẽ biết cách xử trí những thứ này. Đằng nào thì ông ta cũng sẽ hủy hết, lão sẽ có vô số đồ rác rưởi cần vứt đi.
Sẽ không bao giờ hắn về lại chỗ dơ dáy này, càng hay. Hai tháng vừa qua, hắn chả có việc gì để làm. Hắn đã quá bực mình, may thay, có việc sửa chữa chiếc xe cho gia đình Vogler mà hắn kiếm được bộn tiền.
Thế là yên.
Hắn đi vào căn phòng nhỏ bẩn thỉu ở phía trong cùng ga ra, lôi dưới chiếc giường nhỏ chật chội ra một cái va-li cũ rích. Hắn moi trong cái tủ bằng gỗ thích cũ ọp ẹp một ít áo quần lót, giày dép, rồi xếp vào va-li.
Hắn lấy cái áo vét thể thao màu đỏ đã sờn cũ, cắt may vụng về, và cái quần kẻ ô vuông ở phía sau cánh cửa, xếp bỏ vào va-li. Hắn ném bộ đồ xanh dùng làm việc bám đầy dầu mỡ lên giường. Mang theo chúng chả ích gì, với số tiền này, hắn chẳng cần phải làm việc.
Hắn lấy máy ghi âm nhỏ trong túi áo khoác ra, nghe lời ghi âm của Sharon và của Neil thêm lần nữa. Cái máy ghi âm khác, hiệu Sony, nằm trên tủ, hắn lấy để xuống giường, lục tìm trong đống băng cát-sét lấy một cuốn, lắp vào máy. Hắn chỉ cần cuốn đầu tiên trong sự nghiệp của mình thôi.
Hắn đã có cuốn ấy trong máy.
Hắn lại mở cuốn băng ghi âm của Sharon và Neil, để cho máy chạy đến hết giọng nói của Neil, hắn bấm nút “thu”. Rồi hắn bấm lên nút “play” trên máy ghi âm kia.
Công việc này hắn chỉ làm mất một phút, sau đó, hắn nghe lại lần cuối cuốn băng cát-sét sẽ gởi cho Peterson. Tuyệt! Tuyệt diệu! Hắn gói cuốn băng trong giấy, lấy băng keo dán lại, dùng bút to nét viết lời nhắn lên.
Hắn bỏ hết những cuốn băng khác và hai máy ghi âm vào va-li đựng áo quần, hắn khóa va-li, xách ra xe. Hắn tính sẽ xách va-li đựng tiền chuộc để lên máy bay. Còn va-li này và cái hộp đựng máy vô tuyến điện thoại thì gởi cho hãng hàng không vận chuyển.
Hắn mở cửa ga ra, lên xe, cho máy nổ. Trong khi máy xe nổ từ từ thì trên môi hắn nở một nụ cười, nụ cười bồi hồi, bí mật. Hắn thì thầm nói:
– Bây giờ, ta đi một vòng đến nhà thờ, rồi sau đó đi thưởng thức một chầu bia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.