Cây Thập Tự Ven Đường

CHƯƠNG 47



Một con bướm thong thả bay theo hàng rào rồi biến mất sang sân nhà hàng xóm. Vẫn chưa tới thời điểm trong năm của những con bướm Chúa, loài bướm di cư đã mang tới cho Pacific Grove biệt danh “Thành phố Bướm của nước Mỹ”. Kathryn Dance tự hỏi con bướm đó thuộc loài nào.
Cô đang ngồi ngoài hiên, mặt sàn trơn vì sương mù buổi cuối chiều. Lúc này mọi thứ thật tĩnh lặng, cô chỉ có một mình. Bọn trẻ và mấy con chó đều đang ở chỗ bố mẹ cô. Dance mặc một chiếc quần jean bạc phếch, một cái áo nỉ màu xanh lục, đi đôi giày hàng hiệu Wish, từ chuỗi cửa hàng Fergie của công ty Brown – một phần thưởng cô tự dành cho mình sau khi kết thúc vụ án. Cô nhấp một ngụm vang trắng.
Chiếc laptop của cô đang được bật lên ngay trước mặt. Dance đã truy cập vào với tư cách người quản lý tạm thời củaBản tin Chilton sau khi tìm thấy mã đăng nhập trong một tệp dữ liệu của James Chilton. Cô tham khảo cuốn sách đang đọc, hoàn tất việc gõ câu lệnh và tải nó lên.
http://www.thechiltonreport.com/final.html
Dance xem kết quả. Khẽ nở một nụ cười.
Rồi đăng xuất.
Cô nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vang lên nơi cầu thang dẫn lên từ bên hông ngôi nhà, quay lại và nhìn thấy Michael O’Neil.
“Chào,” anh mỉm cười.
Nữ đặc vụ đã chờ đợi một cuộc gọi qua điện thoại về phán quyết của thẩm phán ở Los Angeles xem liệu vụ J.Doe có thể được đem ra xử hay không. Người thanh tra có vẻ đang rất bận rộn ở bệnh viện, vì thế cô không trông đợi anh sẽ đích thân tới. Không quan trọng, Michael O’Neil luôn được chào đón. Cô cố tìm hiểu biểu hiện của anh. Nhìn chung cô thường xuyên khá tốt trong chuyện này – vì cô biết anh quá rõ – song người thanh tra vẫn chưng ra khuôn mặt của một tay chơi poker.
“Vang nhé?”
“Tất nhiên.”
Cô vào bếp lấy ra một chiếc ly thứ hai và rót thứ vang đỏ anh vẫn ưa thích.
“Tôi không thể ở lại lâu được.”
“Được rồi,” Dance hầu như không còn kiểm soát được mình nữa. “Thế nào?”
Nụ cười hiện ra. “Chúng ta đã thắng. Tôi nhận được tin cách đây hai mươi phút. Thẩm phán đã bác bỏ đề nghị của bị đơn.”
“Thật chứ?” Dance hỏi, dùng đến ngôn ngữ teen một cách vô thức.
“Phải.”
Dance đứng dậy, ôm chầm lấy anh thật chặt. Hai cánh tay anh vòng ra sau lưng cô, ép sát cô vào khuôn ngực vạm vỡ của mình.
Hai người tách nhau ra và cụng ly.
“Ernie sẽ trình bày cáo trạng trước bồi thẩm đoàn sau hai tuần nữa. Không nghi ngờ gì, họ sẽ đưa ra một đơn truy tố. Họ muốn chúng ta có mặt tại đó vào thứ Ba, chín giờ sáng, để lên kế hoạch về việc làm chứng. Cô muốn đi chứ?”
“Ồ, đương nhiên rồi.”
O’Neil tới bên lan can. Anh nhìn xuống sân sau, chăm chú quan sát một cái chuông gió Dance đã nhặt về từ nơi cô ném nó xuống vào một đêm lộng gió và mất ngủ – cách đây chưa lâu. Người thanh tra im lặng.
Có chuyện gì đó sắp diễn ra, Dance có thể đoán chắc.
Cô chợt thấy hoảng hốt. Chuyện gì vậy? Bệnh tật chăng?
Hay anh sắp chuyển đi?
Anh nói tiếp. “Tôi đang tự hỏi…”
Cô chờ đợi. Nhịp thở trở nên gấp gáp. Rượu vang trong ly của cô lắc lư như mặt biển Thái Bình Dương dậy sóng.
“Cuộc gặp diễn ra vào thứ Ba và tôi không rõ cô có muốn ở lại L.A. thêm mấy ngày nữa hay không. Chúng ta có thể đi tham quan. Thử qua món trứng Benedict mà chúng ta vẫn hy vọng có dịp thưởng thức. Hay có thể chúng ta sẽ tới nhà hàng sushi ở Tây Hollywood và quan sát người ta cố tỏ vẻ sành điệu. Có khi tôi còn mua một cái áo sơ mi đen nữa,” anh đang nói dông dài.
Điều Michael O’Neil chưa bao giờ làm. Chưa bao giờ.
Dance chớp mắt. Tim cô đập nhanh như đôi cánh của con chim ruồi đang lơ lửng trên máng ăn màu đỏ sẫm gần đó. “Tôi…”
Anh bật cười, đôi vai buông thõng xuống. Cô không thể hình dung ra nổi vẻ mặt mình đang thế nào. “Còn một chuyện nữa tôi đoán mình cần phải nói.”
“Được rồi.”
“Anne sẽ rời đi.”
“Cái gì?” cô sững sờ.
Khuôn mặt Michael O’Neil là một phức hợp của cảm xúc: hy vọng, bất an, đau khổ. Có lẽ rõ rệt nhất là hoang mang.
“Cô ấy sẽ chuyển tới San Francisco.”
Cả trăm câu hỏi tuôn ra đầy ắp trong đầu và cô hỏi câu thứ nhất. “Còn bọn trẻ?”
“Chúng sẽ sống với tôi.”
Một tin chẳng mấy ngạc nhiên. Không có người bố nào tốt hơn Michael O’Neil. Và Dance vẫn luôn nghi ngờ về kỹ năng làm mẹ của Anne, cũng như về khao khát của cô ta muốn đảm nhiệm vai trò đó. Tất nhiên, cô hiểu ra tất cả. Cuộc chia tay chính là nguồn gốc dẫn tới vẻ mặt đầy tâm trạng của O’Neil ở bệnh viện. Cô nhớ lại đôi mắt của anh, lúc đó thật trống rỗng làm sao.
Anh tiếp tục, nói với giọng rõ ràng và nhanh của một người từng đưa ra nhiều dự kiến chóng vánh – và không hoàn toàn thực tế. Đàn ông thường phạm phải lỗi lầm này nhiều hơn phụ nữ. Anh đang nói với cô về việc các con tới thăm mẹ chúng, về phản ứng từ gia đình anh và gia đình Anne, về những gì Anne sẽ làm ở San Francisco. Dance gật đầu, tập trung chú ý vào những lời anh nói, động viên, và chủ yếu chỉ để anh tự nói.
Dance nhanh chóng để ý đến những lần nhắc tới “người chủ phòng trưng bày này” và một “người bạn của Anne tại San Francisco” và “anh ta”. Suy đoán mà Dance vừa đưa ra không thực sự làm cô kinh ngạc, cho dù cô rất bất bình với người phụ nữ kia vì đã làm tổn thương O’Neil.
Và anh đang bị tổn thương nặng nề, bị tàn phá, dù người thanh tra vẫn chưa hề biết.
Còn mình? Dance nghĩ. Mình cảm thấy thế nào về chuyện này?
Sau đó, cô lập tức dẹp suy nghĩ đó sang một bên, từ chối phân tích nó ngay lúc này.
O’Neil đứng như một cậu học sinh vừa ngỏ lời mời một cô bạn gái tới dự vũ hội của năm lớp tám. Cô hẳn sẽ không ngạc nhiên nếu anh đút hai bàn tay vào túi quần và cúi gằm mặt xuống nhìn mũi đôi giày của mình. “Vậy nên tôi vừa mới nghĩ về tuần tới. Ở lại thêm vài ngày được chứ?”
Chúng ta sẽ đi đến đâu từ đây nhỉ? Dance nghĩ. Nếu cô có thể cúi nhìn chính mình, quan sát với tư cách một nhà phân tích ngôn ngữ cơ thể, xem những gì cơ thể của cô đang biểu hiện thì sao nhỉ? Một mặt, cô xúc động sâu sắc trước tin vừa được biết. Mặt khác, cô lại thận trọng như một người lính trong vùng chiến sự tiến lại gần một gói đồ nằm bên đường.
Lời mời thực hiện một chuyến đi cùng Michael O’Neil gần như không thể chối từ.
Dẫu vậy, câu trả lời, tất nhiên rồi, không thể là đồng ý. Thứ nhất, O’Neil cần hiện hữu để quan tâm tới các con mình, hoàn toàn, một trăm phần trăm. Có thể bọn trẻ vẫn chưa được cho biết – và cũng chưa nên biết về rắc rối của bố mẹ chúng vào thời điểm này. Nhưng chắc chắn chúng đã biết gì đó. Trực giác của trẻ nhỏ là một trong những sức mạnh nguyên thủy nhất của tự nhiên.
Nhưng còn một lý do nữa khiến Dance và O’Neil không thể chia sẻ thời gian riêng tư ở Los Angeles.
Và, thật trùng hợp làm sao, lý do đó lại xuất hiện đúng lúc này.
“Xin chào,” một giọng đàn ông gọi vọng lên từ khoảnh sân bên hông nhà.
Dance nhìn thẳng vào mắt Michael O’Neil, mỉm cười khó xử và gọi xuống, “Tôi ở trên này. Đằng sau.”
Lại thêm tiếng bước chân vang lên trên cầu thang và Jonathan Boling gia nhập cùng họ.
Anh mỉm cười với O’Neil, hai người đàn ông bắt tay. Giống như Dance, anh mặc quần jean. Chiếc áo sơ mi bó sát người của anh có màu đen, nằm dưới một cái áo gió hiệu Lands’End. Vị khách đi ủng leo núi.
“Tôi đến hơi sớm.”
“Không sao.”
O’Neil là người tinh ý, và hơn thế, là người hiểu biết. Dance có thể thấy anh hiểu ngay lập tức. Phản ứng đầu tiên của người thanh tra là áy náy vì đã đẩy cô vào tình thế khó xử.
Đôi mắt anh đưa ra một lời xin lỗi rất chân thành.
Còn đôi mắt cô một mực cam đoan điều đó là không cần thiết.
O’Neil cũng có vẻ thú vị và dành cho Dance một nụ cười không khác mấy nụ cười họ đã chia sẻ cùng nhau khi cô nghe qua máy thu thanh trên xe vào năm ngoái bài hát Send in the Clowns của Sondheim 1 nói về những người đáng lẽ có thể trở thành tình nhân song dường như lại không thể đến được với nhau.
Cả hai đều hiểu thời điểm là tất cả.
Dance bình thản nói, “Jonathan và tôi sẽ tới Napa trong dịp cuối tuần.”
“Chỉ là một cuộc tụ họp nhỏ ở nhà bố mẹ tôi thôi. Tôi luôn thích đưa ai đó đi cùng để gây ra trở ngại,” Boling đang giảm nhẹ ý nghĩa của chuyến đi. Anh cũng tinh ý – anh đã thấy Dance và O’Neil ở cạnh nhau – và hiểu mình vừa bước chân vào giữa một điều gì đó.
“Ở trên ấy cảnh rất đẹp,” O’Neil nói.
Dance nhớ anh và Anne đã trải qua kỳ trăng mật tại một nhà nghỉ gần Cakebread Vineyard trong vùng sản xuất rượu vang.
Liệu chúng ta có thể bắn chết những điều mỉa mai đó đi được không, làm ơn đấy? Dance thầm nghĩ.
Và cô chợt nhận ra khuôn mặt mình đang đỏ bừng lên như một cô gái trẻ.
O’Neil hỏi, “Wes đang ở nhà bố mẹ cô phải không?”
“Vâng.”
“Tôi sẽ gọi cho cậu bé. Tôi muốn nhổ neo vào lúc tám giờ sáng mai.”
Cô rất quý anh vì đã giữ lời hẹn đi câu cá với con trai mình, cho dù Dance sẽ không có nhà còn O’Neil có rất nhiều thứ phải lo giải quyết. “Cảm ơn anh. Nó quả thật rất chờ đợi chuyến câu cá.”
“Tôi chuẩn bị nhận được bản sao quyết định từ L.A. Tôi sẽ gửi qua email cho cô.”
Cô nói, “Tôi muốn nói chuyện, Michael. Hãy gọi cho tôi.”
“Tất nhiên rồi.”
O’Neil hiểu cô muốn nói về anh và Anne cũng như cuộc chia tay sắp tới của họ, chứ không phải vụ án J.Doe.
Còn Dance hiểu anh sẽ không gọi, trong khi cô còn đang đi chơi cùng Boling. Anh là kiểu người như thế.
Dance chợt thoáng cảm thấy bị thôi thúc – một thôi thúc rất mạnh mẽ – muốn ôm chầm lấy người thanh tra lần nữa, quàng hai cánh tay cô quanh người anh, và đã định làm thế. Song dù là một người chưa có mấy kỹ năng về phân tích ngôn ngữ cơ thể, O’Neil cũng lập tức nhận ra ý định của cô. Anh quay người bước tới cầu thang. “Tôi cần đi đón bọn trẻ. Hẹn đi ăn pizza buổi tối. Tạm biệt, Jon. Và này, cảm ơn anh về tất cả sự giúp đỡ. Chúng tôi không thể giải quyết được vụ án nếu không có anh.”
“Anh nợ tôi một cái phù hiệu đấy,” Boling nói, cười hết cỡ và hỏi Dance liệu mình có thể mang giúp thứ gì xuống xe. Cô chỉ vào cái túi mua sắm đựng đầy soda, nước, bánh ăn vặt và đĩa CD dành cho chuyến chạy xe lên phía bắc.
Dance nhận ra cô đang áp chặt ly rượu vang vào ngực trong lúc dõi theo O’Neil bắt đầu đi xuống cầu thang. Cô tự hỏi liệu anh có ngoái lại không.
Có, trong giây lát. Hai người cùng chia sẻ một nụ cười nữa, rồi anh ra về.
——————————–
1 Stephen Joshua Sondheim, nhà soạn nhạc người Mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.