Chạng vạng (Twilight)

14. Gia đình nhà Cullen



Thứ ánh sáng tĩnh lặng của một ngày đầy mây đã đánh thức tôi dậy. Tôi đang nằm vắtt tay lên trán, trạng thái ngật ngừ chen lẫn với cảm giác ngờ ngợ. Hình như có một điều gì đó…tôi cố gắng nhớ lại từng hình ảnh của cơn mơ đêm rồi…và không quên buông một lời than vãn. Tôi trở người, hy vọng có thể trở lại giác mơ cũ. Bất chợt, toàn bộ ký ức của ngày hôm qua bỗng chốc ùa về, xâm chiếm lấy toàn bộ ý thức của tôi.

Ôi trời ơi! – Tôi bật đậy, ngồi ngay giữa giường…Hành động bất thần khiến đầu óc tôi trở nên váng vất.
Đầu tóc em bây giờ trông không khác gì một đống cỏ khô cả…nhưng anh thích như vậy – Giọng nói trầm tĩnh của Edward cất lên từ chiếc ghế bập bênh để ở góc phòng.

Edward! Anh vẫn còn ở đây ư? – Giọng nói của tôi không giấu được nỗi hoan hỉ, và không kịp suy nghĩ gì thêm, tôi lao ra khỏi giường, chạy đến ôm chầm lấy anh…Đến lúc đó, toàn bộ ý thức của tôi mới kịp nhận ra hành động của mình, tôi chết trân, choáng váng trước tình cảm không còn kiểm soát được ấy. Nhìn vào mắt anh dò tìm thái độ, lòng tôi không giấu được nỗi lo là mình đã khiến anh chưa kịp chuẩn bị tinh thần.

Nhưng đáp lại nỗi lo ấy là một tràng cười ngặt nghẽo.

Tất nhiên rồi – Anh giật mình, nhưng câu trả lời của anh ẩn chứa sự thích thú trước thái độ nồng nhiệt cuả tôi. Một cách âu yếm, anh ôm lấy tôi, xoa nhẹ lên phần lưng đang căng cứng vì ngượng nghịu.

Một cách thận trọng, tôi gục đầu lên bờ vai cứng cáp của Edward, khẽ khàng tận hưởng mùi hương thơm ngát.

Em cứ ngỡ đó là giấc mơ.

Em đâu có khả năng sáng tạo – Anh bắt đầu chóng ghẹo.
Trời, bố em! – Tôi chợt nhớ ra, và tiếp tục không kịp suy nghĩ, tôi vùng ra khỏi lòng anh, chạy đến chỗ cửa phòng.

Bố em đã rời khỏi nhà được một tiếng đồng hồ rồi…Sau khi đã gắn lại mấy sợi dây cáp dưới mui xe, anh cũng có thể làm được mà. Điều đó khiến anh cảm thấy buồn. Ừm, nếu không thường xuyên mở mui xe lên thì cái xe ấy hay giở chứng lắm à?

Tôi tần ngần, trong lòng muốn trở lại bên anh vô hạn, nhưng ngại vì mình chưa đánh răng rửa mặt gì hết.

Em đâu có hay bối rối, lung túng như vậy vào mỗi buổi sáng đâu – Edward nhận ra ngay điều đó, anh lại mở rộng vòng tay đón chào tôi. Một lời mời thật hấp dẫn, không thể cưỡng lại được…Nhưng…

Anh cho em một phút riêng tư – Tôi thẽ thọt.

Anh sẽ chờ.

Tôi đi như chạy vào nhà tắm, không còn hiểu nổi cảm xúc của chính mình nữa. Tôi cứ như người lơ lửng trên mây. Gương mặt hiện ra trong gương kia thật xa lạ…đôi mắt sáng bừng, hai má thì đỏ ửng bởi lòng cuồng nhiệt. Sauk hi chải răng xong, tôi bắt đầu phá vỡ cái tổ quạ…nghĩa là chải lại mái tóc đang rối bù. Xong xuôi, tôi vấp nước lên mặt, cố hít thở lại cho đều… Nhưng nào có thành công, vì sau đó, tôi lại tất ta tất tưởi trở về phòng.

Giống như một phép màu…Edward vẫn ngồi đó, hai tay dang rộng chờ đợi tôi. Tim tôi lại gióng lên rộn rã.

Mừng em đã trở lại – Anh ôm chầm lấy tôi, thì thầm.

Anh đu đưa tôi trong im lặng, dễ có đến cả lúc sau…Và tôi phát hiện ra rằng anh đã thay quần áo, mái tóc của anh thật óng mượt.
Anh đã rời khỏi đây? – Tôi buộc tội, tay mân mê cái cổ áo sơ mi mới tinh của anh.
Anh có thể vẫn mặc bộ quàn áo ngày hôm qua…nhưng rồi hàng xóm của em sẽ đánh giá chúng mình như thế nào?
Tôi trề môi.

Đêm qua em ngủ rất sâu; cuộc độc thoại sau đó xảy ra rất nhanh – Đôi mắt anh lấp láy – Anh không hề bỏ sót một từ nào cả.
Tôi rên rỉ:

Em đã nói gì?
Đôi mắt vàng trở nên vô cùng ấm áp khi anh trả lời:
Em nói rằng em yêu anh.

Anh đã biết từ trước rồi mà – Tôi nũng nịu, giấu mặt vào vai anh.

Thật tuyệt vời khi nghe điều đó, em có biết không.
Tôi dụi đầu vào vai Edward.
Em yêu anh nhiều lắm – Tôi thỏ thẻ.

Em là tất cả cuộc đời anh – Edward cũng khẽ khàng đáp lại.
Không cần phải nói thêm một lời nào nữa…Chúng tôi cứ dập dềnh trong sự đu đưa nhẹ nhàng của Edward…mãi cho đến khi căn phòng bắt đầu sáng hẳn.
Đến giờ ăn sáng rôi – Anh lên tiếng…Đây là một bằng chứng để cho tôi hiểu rằng anh luôn nhớ đến mọi giờ giấc sinh hoạt của tôi. Tôi đoán chắc như vậy.
Bất ngờ, như một phản xạ tự nhiên, tôi ôm lấy cái cổ họng của mình bằng cả hai tay, mắt mở rộng nhìn anh trân trối. Một nỗi bang hoàng xen lẫn với đau khổ hiện ra ngay lập tức trên gương mặt của Edward.

Em đùa đấy! – Tôi bật cười khúc khích – Tại vì anh đã bảo là em không biết diễn.
Edward cứng đờ người lại, một lúc sau, gương mặt của anh cau lại, đầy căm phẫn.

Chằng thấy buồn cười ở chỗ nào cả.
Rất vui mà, cà anh cũng biết như vậy – Dù nói vậy nhưng tôi vẫn cản thận quan sát đôi mắt vàng thẫm của Edward, để dọ đoán xem anh có còn giận không…Hình như là tôi đã được tha thứ.

Anh có cần phải lặp lại không? – Edward ôn tồn nói – Đến giờ ăn sáng rồi.

Ồ ô, vâng.

Tôi vừa nói dứt lời thì đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đát. Edward bế xốc tôi lên vai, dù đã cố gắng nhẹ nhàng, nhưng hành động bất ngờ của anh cũng khiến tôi không kịp thở. Tôi cố kháng cự khi anh bắt đầu bước xuống cầu thang, nhưng vô ích, anh cứ ung dung bước đi mà chẳng tỏ ra có một chút cố gắng nào… Rồi cuối cùng, Edward cũng đặt tôi ngồi xuống một chiếc ghế trong gian nhà bếp.
Cả căn bếp dường như cũng ngập tràn hạnh phúc, tươi vui.
Bữa sáng hôm nay có gì nào? – Tôi dịu dàng hỏi anh. Edward ngẩn người ra một lúc.
Ơ,… anh không rõ nữa. Em thích ăn gì? – Gương mặt đẹp như thiên thần của anh bỗng nhăn nhó đến tội ngiêp.
Tôi ngoác miệng ra cười rồi lồm cồm đứng dậy.

Được rồi, em tự lo cho mình được mà. Xem em làm nhé.

Nói rồi, tôi lấy tô và hộp ngũ cốc quen thuộc, hoàn toàn có thể cảm nhận được cặp mắt của anh đang dõi theo từng cử động của mình. Tôi rót sữa vào tô, đoạn rút lấy cái muỗng, Xong, tôi đặt phần ăn của mình lên bàn và quay sang nhìn anh.

Anh ăn một ít nhé – Tôi mời mọc. Edward đảo mắt.
Em cứ tự nhiên ăn đi, Bella.

Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống, mắt nhìn anh khi đút vào miệng muỗng ngũ cốc đầu tiên. Edward vẫn chẳng rời mắt khỏi tôi lấy một giây. Bất giác tôi trở nên ngượng ngập. Tôi nuốt thật nhanh và lên tiếng, cố làm cho đầu óc của anh bận bịu:
“Lịch làm việc” hôm nay của chúng mình là gì vậy, anh?
Ừmmm – Edward ậm ừ một lúc trước khi trả lời câu hỏi của tôi – Em sẽ nói gì nếu gặp gia đình anh?

Tôi nuốt đánh ực một cái.
Giờ thì em sợ chưa? – Giọng nói của Edward tràn đầy hy vọng.

Dạ rồi – Tôi lầm bầm trong họng…Làm sao có thể phủ nhận đây… Anh hoàn toàn có thể đọc được nỗi sợ đó qua ánh mắt của tôi mà.
Em đừng sợ – Anh nở một nụ cười tự mãn – anh sẽ bảo vệ em.

Em không sợ gia đình anh – Tôi giải thích – Em chỉ sợ mọi người…sợ mọi người không thích em mà thôi. Cả nhà anh…ừm…không ngạc nhiên khi anh dắt về nhà…một người như em sao? Mọi người có biết là em đã biết hết chuyện rồi không?

Ồ… – Edward chưng hửng – Gia đình anh đã biết cả rồi. Họ còn đem cả ngày hôm qua của chúng mình ra mà đánh cược nữa, em có biết không – Nói đến đây, anh mỉm cười, nhưng giọng nói đột nhiên trở nên chua chát – …để xem anh có đem được em về không, và họ cuộc rằng Alice sẽ thua. Thật tình, anh chẳng thể nào tưởng tượng nổi. Nhưng dù sao đi nữa, bọn anh không hề giấu nhau một điều gì. Không phải chỉ vì một điều hiển nhiên là anh có thể đọc được suy nghĩ của người khác, còn Alice có thể nhìn thấy được tương lai.

Vì Jasper luôn tạo ra cho cả gia đình của anh một bầu không khí chan hòa ấm áp, khiến cho mọi người dễ dàng cởi mở nỗi lòng của mình, đừng quên điều đó.
Em tinh ý ghê, không bỏ sót một điều gì cả – Edward mỉm cười tỏ vể hài lòng.
Thì có người luôn cho rằng em hay như vậy mà – Tôi nhăn nhó – Vậy là Alice đã thấy trước rằng em sẽ đến?
Edward bỗng trở nên lạ lùng.

Cũng gần giống như vậy – Anh trả lời một cách miễn cưỡng, rồi như để tránh né, Edwrad quay mặt đi. Hành động đó càng khiến tôi trở nên tò mò.

Ngon không? – Bất ngờ anh quay lại, nhìn vào tô ngũ cốc của tôi, buông lời trêu ghẹo – Sao anh chẳng thấy ngon lành chút nào.

Ừm, cũng không đến nỗi phải bị chê bai… – Tôi lầm bầm trong miệng, mắt không buồn nhìn anh. Tôi vẫn còn thấy lạ về cách trả lời vừa rồi của anh khi tôi đề cập đến Alice. Và dường như đã trút hết được tâm trạng không thoải mái đó vào tô ngũ cốc, tôi ăn một cách vội vàng.

Edward đứng ở giữa bếp, lơ đãng trông ra ngoài cửa sổ, lại trở về với tư thế là bức tượng của chàng Adonis.

Khi quay lại nhìn tôi, anh mỉm cười, một nụ cười buồn man mác khiến người khác cũng phải chạnh lòng.
Em giới thiệu anh với bố đi.

Bố biết anh rồi mà – Tôi nhắc cho anh nhớ.
Anh muốn nói với tư cách là bạn trai của em.

Tôi nheo mắt nhìn anh.

Tại sao?

Chẳng phải đấy là lẽ thường hay sao? – Anh ngây ngô hỏi lại.
Em không biết – Tôi thật thà thú nhận. “Lịch sử những cuộc hẹn hò” của tôi ít ra cũng cho tôi biết được một điều. Đó là đừng có bô bô kể lể với bất kỳ ai về chuyện đó – Thật sự, điều đó là không cần thiết, anh hiểu không. Em không mong anh…Em muốn nói là, anh không cần phải miễn cưỡng làm thế vì em.

Nụ cười của Edward …thật là kiên nhẫn.

Anh không miễn cưỡng gì hết.
Không biết trả lời sao nữa…Tôi đành cắm cúi ngồi vét nốt chút ngũ cốc còn lại dính trên thành tô…Môi mím chặt.

Cuối cùng thì em có chịu kể với bố rằng anh là bạn trai của em hay không nào? – Edward hỏi gặng.
Kể với bố rằng anh là ai ư? – Tôi cố xua đuổi sự rụt rè, nhút nhát trong con người mình khi bất giác nghĩ đến Edward, bố và cái từ bạn trai kia.
Nếu em chỉ giới thiệu là “bạn” không thôi thì mơ hồ lắm.

Với em, anh còn hơn thế nữa – Tôi thú nhận, không dám ngửng mặt lên.

Ừm, anh không biết chúng mình có cần kể thêm cho bố nghe những tình tiết li kỳ không – Một cách dịu dàng, anh vươn tay qua bàn, nâng cằm tôi lên – Nhưng bố cần phải có lời giải thích về việc anh cứ tối ngày quẩn quanh ở dây. Anh không muốn chờ cho đến lúc ngài cảnh sát trưởng Swan xua đuổi anh như xua đuổi tà đâu.

Anh sẽ… – Tôi lắp bắp – …Anh sẽ năng đến đây?
Chừng nào mà em còn cần đến anh – Edward quả quyết.

Lúc nào em cũng cần anh – Tôi tha thiết nói – Đời này, kiếp này, em chỉ cần có anh thôi.
Thật chậm rãi, Edward bước vòng qua chiếc bàn, và dừng lại cách tôi vỏn vẹn có một bước, anh nhẹ nhàng quệt nhẹ vào má tôi. Tâm trạng anh lúc này thật khó dò.
Điều đó khiến anh không vui ư? – Tôi không kìm được câu hỏi.

Không trả lời…Anh chỉ nhìn thật sâu vào đôi mắt của tôi…để mặc thời gian cứ thế trôi qua.
Em ăn xong chưa? – Cuối cùng, Edward cũng lên tiếng. Tôi như nhảy dựng lên:

Xong rồi.

Thế thì lên thay quần áo đi…Anh chờ ở đây.
Không biết mặc bộ đồ nào nữa. Sao trong mấy quyển sách về lễ nghi, không có quyển nào khuyên mình nên ăn mặc như thế nào khi đến ra mắt gia đình người yêu là ma-cà-rồng thế nhỉ. Thật lòng, tôi không còn căng thẳng khi nghĩ đến cái từ ấy nữa. Tôi tự hiểu mình đã bắt đầu chấp nhận cái thực tế phũ phàng này.

Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định chọn một chiếc váy đơn giản, dài, bằng kaki…là chiếc váy duy nhất có trong tủ áo của tôi, và mặc một chiếc áo cánh màu xanh dương thẫm mà có lần đã được anh khen tặng. Tuy nhiên, khi soi mình trong chiếc gương, tôi vẫn chưa hài lòng bởi mái tóc của mình. Không nghĩ ngợi nhiều, một cách vội vã, tôi cột kiểu tóc đuôi ngựa quen thuộc.

Em xong rồi – Tôi bước xuống lầu – Rất lịch sự, phải không anh?

Anh đứng chờ tôi ở chân cầu thang, gần hơn là tôi nghĩ, còn khoảng một hai bậc cuối cùng, tôi bất ngờ nhảy xuống. Edward đưa ngay tay ra đỡ lấy tôi, nhưng vẫn giữ một khoảng cách, rồi bất thần, anh kéo phắt tôi về phía mình.

Ngược lại – Anh thì thầm vào tai tôi – Trông em thật khiếm nhã…không nên mặc một bộ đồ gợi cảm như thế, không hay đâu, em hiểu không.
Gợi cảm ư? – Tôi ấp úng – Thế thì em sẽ lên thay cái khác…

Edward thở dài. Kèm ngay theo đó là một cái lắc đầu.

Bellla thật là ngốc ngếch – Nói rồi, anh nhẹ nhàng đặt đôi môi lạnh giá lên trán tôi… Cả căn phòng như chao đảo. Hơi thở thơm lừng của anh khiến tôi không còn nghĩ được gì cho ra hồn.

Anh có cần phải giải thích cho em hiểu là em quyến rũ anh đến thế nào không? – Edward khẽ khàng. Đó là một câu hỏi không cần phải có câu trả lời. Bàn tay anh chậm rãi lướt dọc xuống sống lưng tôi, hơi thở trở nên dồn dập. Một cách tự nhiên, tôi nhẹ nhàng tựa bàn tay lên ngực anh, đầu óc bắt đầu trở nên mụ mẫm. Edward dịu dàng cúi xuống, đặt môi mình lên môi tôi, một cách cẩn thận, anh khẽ tách chúng ra.

Bất ngờ, tôi khuỵu xuống.

Bella? – Edward hốt hoảng gọi tên tôi trong lúc gần như ngay lập tức, anh đỡ lấy tôi và vực tôi dậy.
Em không còn…một chút…sức lực nào nữa…Tại anh cả đấy… – Tôi ngầy ngật trả lời.

Anh biết làm sao bây giờ? – Edward như rên lên – Hôm qua, anh hôn em, em đã đáp lại một cách nồng nàn kia mà! Hôm nay thì em lại ra nông nỗi này trước mặt anh!
Tôi cười một cách yếu ớt, tựa thẳng mình vào cánh tay cứng như thép của Edward…Đầu óc quay cuồng…
Không biết phải làm sao mới theo kịp em nữa – Edward thở dài.

Vấn đề là do anh đấy – Tôi vẫn còn váng vất – Vì anh là người tốt, một người quá tốt.

Em cảm thấy muốn bệnh phải không? – Edward dịu dàng hỏi; ngày trước, anh đã từng trông thấy tôi trong tình trạng này rồi.

Không…không giống như ngất choáng. Em cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy nữa – Tôi lắc đầu biện giải – Em khó thở quá!
Anh không thể đưa em đi trong tình trạng như thế này được.
Em không sao – Tôi khăng khăng – Đằng nào thì gia đình anh cũng nghĩ là em mất trí thôi. Có gì khác đâu?
Quan sát thái độ của tôi một lúc, Edward mới lên tiếng.

Anh rất thích màu áo này của em, nó hợp với nước da của em lắm.

Mặt tôi đỏ bừng, tôi vội quay mặt đi, cố che giấu niềm vui thích trong ánh mắt.
Em sẽ cố gắng thôi không lo nghĩ gì nữa. Mình đi được chưa anh? – Tôi hỏi.
Em đang lo lắng. Nhưng không phải lo lắng vì sắp đối diện với một nhà toàn ma-cà-rồng, mà là lo lắng vì nghĩ rằng họ sẽ không chấp nhận em, đúng không?

Vâng – Tôi trả lời ngay tắp lự, cố gắng không để lộ sự ngạc nhiên trước cách dùng từ của anh.
Edward lắc đầu… chịu thua.

Em thật lạ lùng.
Rồi tôi bắt đầu nhận ra một điều, khi ánh lái chiếc xe tải của tôi ra khỏi trung tâm thị trấn, đó là chưa bao giờ tôi có ý niệm về nơi anh sống cả. Sau khi băng qua cây cầu bắc qua sông Calawah, con đường đột ngột rẽ về hướng bắc, những căn nhà ban nãy thấp thoáng xa xa bỗng dần dần hiện ra sáng rõ. Sau một hồi lướt qua những căn nhà nằm kế cận nhau, Edward lái xe vào một khu rừng mờ sương. Đúng lúc tôi đang phân vân, không biết nên ngồi im và kiên nhẫn chờ đợi hay là nên hỏi Edward thì bất ngờ, anh quẹo xe vào một con đường đất. Con đường không có ký hiệu, chỉ vừa đủ hiện ra giữa đám dương xỉ um tùm. Càng đi sâu vào bên trong, con đường càng như bị cánh rừng già nua nuốt chửng lấy, cứ ngoằn nghèo uốn lượn như một con rắn đang trườn đi giữa những thân cây cổ thụ.

Sau khi rong ruổi được vài dặm đường, khoảng rừng chợt trở nên thưa thớt, những thân cây cũng bắt đầu thu nhỏ lại, và thật bất ngờ…hiện ra trước mắt tôi là một cánh đồng cỏ, hay là một bãi cỏ do ai đó đã tự tay trồng? Mặc dù vậy, bóng tối âm u của khu rừng vẫn không hề “mủi lòng”, một nhóm sáu cây tuyết tùng có từ thuở ban sơ đã che chắn được toàn bộ ánh mặt trời rọi xuống bãi cỏ tội nghiệp…Dường như được thể, bóng cây tiếp tục phủ thẳng lên một ngôi nhà nằm trơ trọi giữa tàn cây…vô tình tạo cho hàng hiên bao quanh nhà một nét gì đó cổ kính.

Tôi không rõ là mình đã trông chờ điều gì, có điều dứt khoát đó không phải là ngôi nhà như tôi đã tưởng tượng. Tòa nhà thật trang nhã, dễ có đến cả trăm năm tuổi, song không hề nhuốm màu thời gian. Toàn bộ tường nhà được sơn trắng toát, gồm ba tầng vuông vức và cân xứng nhau. Các cửa sổ và cửa ra vào được giữ gìn một cách cẩn thận nên nét kiến trúc cổ xưa vẫn còn nguyên vẹn chưa phai. Trong khung cảnh thơ mộng ấy, không có bóng dáng một chiếc xe nào, ngoại trừ duy nhất chiếc xe tải của tôi. Không gian xung quanh như chìm đắm trong tiếng nước sông đang chảy ở đâu đó rất gần, vang lên từ bên trong khu rừng mịt mờ sương khói.

Ồ oo…

Em thích không? – Edwrad mỉm cười hỏi.
Thật …tuyệt vời…

Anh khẽ kéo đuôi tóc tôi và bật cười khúc khích.
Tỉnh lại chưa? – Anh lại hỏi rồi mở cửa cho tôi.
Chưa…Nhưng thôi, chúng mình đi nào – Tôi cố gắng bật cười, nhưng tiếng cười bị chặn lại ở đâu đó trong cuống họng. Tôi vuốt tóc một cách lo lắng.
Em đáng yêu lắm – Edward nói cùng lúc nắm lấy tay tôi, không hề có một chút gượng gạo nào.
Hai chúng tôi, tay trong tay, cùng bước vào bóng râm…Tôi hiểu anh đã cảm nhận được nỗi căng thẳng đang tràn ngập hồn tôi, bởi vậy, rất dịu dàng, ngón tay cái của anh cứ xoa nhẹ lên mu bàn tay tôi như muốn giải tỏa mọi lo lắng…

Chúng tôi bước vào hàng hiên. Anh nhẹ nhàng mở cửa cho tôi.

Kiến trúc bên trong tòa nhà càng khiến người ta ngạc nhiên hơn, quả là không thể đoán đúng được nếu như chỉ nhìn ở dáng vẻ bề ngoài. Bên trong căn nhà sáng sủa, thoáng đạt và rất rộng, cả cái tầng trệt có thể thiết kế được tới vài phòng, thế nhưng chủ nhà chỉ dùng làm phòng tiếp khách – một phòng tiếp khách rộng thênh thang. Bức tường ở cuối nhà được lắp kính, có thể thấy được bóng cây tuyết tùng thấp thoáng xa xa cùng cánh đồng cỏ trải dài tới tận mép song rộng. Bên trái phòng khách là một cầu thang uốn đồ sộ. Tường nhà, trần nhà đều cao chót vót, sàn nhà lót gỗ và tấm thảm dày đều màu trắng, nhưng ở các mức độ trắng khác nhau.
Bên trái cửa ra vào, cạnh chiếc đàn đại dương cầm tuyệt đẹp đang đứng chễm trệ trên một phần nền nhà đắp cao…là bố mẹ của Edward, cả hai đang chờ chúng tôi đến.

Bác sĩ Cullen thì tôi đã được gặp từ trước, dĩ nhiên rồi, thế mà tôi vẫn còn bị hớp hồn bởi nét trẻ trung và vẻ đẹp hoàn hảo đáng kinh ngạc của ông. Bên cạnh bác sĩ là bà Esme, tôi tin là như vậy, người duy nhất trong gia đình Edward tôi chưa gặp lần nào. Bà cũng sở hữu một vẻ đẹp rạng ngời, thanh thoát và một làn da quá trắng như những người còn lại trong gia đình. Từ gương mặt trái xoan, mái tóc màu nâu nhạt mềm mại, bồng bềnh, tất cả đã gợi cho tôi ngay lập tức lien tưởng đến những cô gái ngây thơ trong những bộ phim câm cổ điển. Dáng người bà nhỏ nhắn, thon thả, chứ không đến nỗi quá mảnh mai và xương xương như chồng và những người con của bà. Cả hai người đều ăn mặc giản dị với trang phục có tông màu sáng, rất tiệp màu với ngôi nhà. Họ mỉm cười với chúng tôi, nhưng không hề có ý bước tới gần. Có lẽ là họ không muốn làm cho mình sợ, tôi nghĩ như vậy.
Carlisle, Esme – Giọng nói của Edward phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng – Đây là Bella.
Chào mừng chấu đến chơi, Bella – Bước chân của ông Carlisle tỏ vẻ dè dặt, cẩn trọng khi bước lại gần tôi. Ông đưa tay ra một cách ngập ngừng, tôi cũng tiến lên phía trước để bắt tay ông.
Cháu rất vui vì được gặp lại ông, bác sĩ Cullen.

Thôi nào, cứ gọi tôi là Carlisle đi.

Vâng, ông Carlisle – Tôi mỉm cười thật tươi, và hoàn toàn bất ngờ về sự tự tin của chính mình. Edward đứng bên cạnh tôi hình như đang thở phào nhẹ nhõm.
Bà Esme cũng mỉm cười bước lại gần, bắt tay tôi. Bàn tay của bà cũng lạnh giá giống hệt như đá, đúng như tôi đã nghĩ.

Rất vui vì được biết cháu – Bà lên tiếng một cách chân thành.

Cảm ơn bà. Cháu cũng rất hân hạnh được gặp bà – Tôi đáp lại, khá ngỡ ngàng vì có cảm giác như mình vừa mới tiếp xúc với Nàng Bạch Tuyết bằng xương bằng thịt.
Alice và Jasper đâu? – Edward cất tiếng hỏi, nhưng không ai trả lời… Tôi loáng thoàng nhận ra ở đầu cầu thang có hai người đang chuẩn bị bước xuống.
A, Edward! – Alice gọi Edward một cách nồng nhiệt. Tiếp theo đó là một vệt đen trắng (bóng mờ của tóc và da) lướt nhanh xuống lầu và đột ngột dừng phắt lại ngay trước mặt tôi. Ông Carlisle và bà Esme lừ mắt nhìn Alice tỏ ý không bằng lòng… nhưng tôi thì thích như vậy. Dù sao đi nữa, đó cũng là lối cư xử tự nhiên của Alice.

Chào Bella! – Alice nói với tôi rồi vương người tới hôn xã giao lên má tôi. Nếu như ban nãy, bác sĩ Carlisle và bà Esme có vẻ lo lắng thì lúc này đây, họ gần như phát điên lên. Tôi cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng đồng thời lại rất vui vì như thế có nghĩa là Alice hoàn toàn quý mến tôi. Bất chợt, tôi khựng lại, dường như Edward bên cạnh tôi đang đông cứng người lại. Tôi liếc nhìn gương mặt anh, nhưng không đọc ra được một chút tâm trạng nào cả.

Bạn …thơm lắm, trước đây mình đã chẳng chú ý thấy – Alice bình phẩm trước sự bối rối của tôi.
Bầu không gian xung quanh chợt rơi vào trạng thái tĩnh lặng, chẳng ai biết phải nói với ai câu gì. Rồi Jasper xuất hiện – cao và nhanh nhẹn như một con sư tử. Một cảm giác nhẹ nhàng, thư thái chợt lan tỏa khắp người tôi, tôi hoàn toàn cảm thấy thoải mái, dù rằng đây không phải là nhà của mình. Edward nhìn chằm chằm vào Jasper, anh nhướng một bên mày lên, lúc bấy giờ tôi mới nhớ là Jasper cũng có khả năng làm được điều đó.

Chào Bella – Jasper lên tiếng. Anh ta giữ khoảng cách và không hề có ý định đưa tay ra để bắt tay tôi. Không hiểu tại sao đói diện với Jasper, tôi không hề cảm thấy có một chút lung túng nào.

Chào Jasper – Tôi mỉm cười một cách e thẹn, đoạn quay sang những người khác – Cháu rất vui vì được gặp tất cả mọi người…Căn nhà mình đẹp quá – Tôi nói thêm.
Cảm ơn cháu – bà Esme đáp lại – Chúng tôi cũng rất vui khi cháu chịu đến chơi – Bà nói một cách xúc động, và tôi hiểu bà nghĩ rằng tôi đã rất dũng cảm.
Nhưng Rosalie và Emmett thì chằng thấy tăm hơi đâu. Tôi chợt nhớ đến thái dộ ậm ừ của Edward khi tôi hỏi anh rằng mọi người có thích tôi không.

Sau đó, thái độ của ông Carlisle đã cắt đứt mọi mạch suy nghĩ trong đầu tôi; ông liếc mắt sang Edward như muốn truyền một thông điệp gì đó cùng một thái độ căng thẳng. Khẽ đưa mắt một cách kín đáo sang bên cạnh, tôi thoáng thấy Edward gật đầu.

Tôi quay vội đi, cố gắng giữ lịch sự. Ánh mắt của tôi một lần nữa lại hướng vào cái nhạc khí tuyệt đẹp nằm bên cạnh cửa ra vào… Những ký ức xa xưa của những ngày thơ ấu bỗng chốc hiện về…Hồi ấy, tôi có hứa nếu trúng số, tôi sẽ mua nguyên một cây đàn đại dương cầm để tặng mẹ. Không phải là mẹ chơi đàn xuất sắc – mẹ hay chơi để giải khuây trên chiếc piano tủ cũ kỹ mua lại của người ta – mà là tôi thích nhìn mẹ chơi đàn. Vì chỉ khi ấy, trông mẹ mới thật sự hạnh phúc và say mê – mẹ như một nhân vật nào đó bước ra từ các quyển tiểu thuyết lãng mạn, chứ không còn là một bà Renée mà tôi biết đến với cương vị là một người mẹ nữa. Mẹ có dạy tôi chơi vài bản nhạc, dĩ nhiên rồi, nhưng cũng như hầu hết mọi đứa trẻ khác, tôi cứ khóc nhèo nhẹo cho đến khi mẹ cho nghỉ mới thôi.

Bà Esme là người nhận ra mối ưu tư của tôi.
Cháu biết chơi đàn à? – Bà hỏi, đoạn đưa mắt nhìn sang chiếc đàn. Tôi lắc đầu.

Dạ không. Chỉ tại cháu thấy nó đẹp quá. Chiếc đàn của bà, phải không ạ?

Không đâu – Bà bật cười ngặt nghẽo – Edward không kể với cháu là nó thích chơi đàn lắm sao?
Dạ không – Tôi hầm hừ nhìn Edward lúc này đang làm ra vẻ ngây thơ – Nhưng cháu cũng có thầm đoán ra như vây ạ.

Bà Esme nhướng đôi long mày thanh tú lên, ra vẻ khó hiểu.

Việc gì anh Edward cũng làm được cả, phải không, thưa bà? – Tôi hỏi như một lời giải thích.
Ngay lập tức, Jasper bật cười khúc khích, còn bà Esme thì ném cho Edward một cái nhìn quở trách.

Mẹ cứ tưởng con không bao giờ biết khoe mẽ cơ đấy… Thật chẳng ra làm sao cả – Bà trách mắng.
Chỉ có một chút xíu hà – Edward bật cười khanh khách. Gương mặt bà Esme lập tức dịu lại, hai mẹ con nhìn nhau như muốn trao đổi một điều gì đó mà tôi không tài nào hiểu được, chỉ thấy sau đó, gương mặt của bà Esme gần như ra chiều tự mãn.

Thật ra, anh ấy rất khiêm tốn – Tôi đính chính lại.

Được rồi, bây giờ mời bạn gái thưởng thức đi – Bà Esme động viên Edward.

Nhưng mà mới nãy, mẹ bảo tự mãn là điều chẳng ra làm sao cả mà – Anh phản đối.

Nhưng quy tắc nào cũng có những ngoại lệ – Bà Esme vặn lại.

Em muốn được nghe anh chơi đàn lắm – Tôi động viên.

Được ngay thôi – Nói rồi bà Esme đẩy Edward tới chỗ chiếc đàn. Anh vội kéo tôi theo, mời tôi ngồi bên cạnh.
Edward hậm hực nhìn tôi một lúc trước khi nhìn xuống các phím đàn.
Và rồi một cách mềm mại, những ngón tay của anh lướt nhanh trên các phím đàn, cả căn phòng ngập tràn những giai điệu réo rắt và bay bổng với rất nhiều thang âm. Không thể tin nổi bản nhạc lắt léo này lại được thể hiện bởi chỉ có một người duy nhất. Tôi chợt nhận ra là cằm mình đã hạ xuống từ lúc nào, tôi đang há hốc mồm ngạc nhiên… và đằng sau tôi là những tiếng cười khúc khích.
Một lúc sau, Edward quay sang nhìn tôi, tiếng nhạc vẫn còn vàng lên rộn rã, chưa hề giảm tốc độ hay dừng lại ở một điểm nào.
Em thích không?
Là anh sáng tác đấy ư? – Tôi thở hổn hển khi chợt nhận ra điều đó.
Edward gật đầu xác nhận.
– Esme thích bài này lắm.

Bất giác tôi khé nhắm mắt lại và lắc đầu.
Em làm sao thế?

Tự dưng em cảm thấy lòng mình thật chông chênh.

Tiếng nhạc bỗng chuyển tiết tấu một cách đột ngột, chậm rãi và êm dịu hơn. Không thể nào… Tôi bất ngờ nhận ra giai điệu bài hát ru em của anh ngân lên trong từng nốt nhạc.
Bài này…chính em đã truyền cảm hứng cho anh – Giọng nói của anh lại êm mượt như nhung. Tiếng nhạc càng lúc càng trở nên ngọt ngào đến lạ thường.
Tôi không thể cất nổi tiếng nói thành lời.

Mọi người rất thích em, em có biết không? – Edward bắt chuyện – Đặc biệt là Esme. Tôi ngoái lại phía sau…Căn phòng rộng thênh thang không còn bóng dáng một ai ngoài
tôi và Edward.
Mọi người đâu hết rồi?

Họ tế nhị, muốn để chúng mình có được một chút riêng tư ấy mà. Anh cho là như vậy.

Tôi thở dài.
Mọi người thích em. Nhưng Rosalie và Emmett thì… – Tôi im bặt, không biết phải diễn đạt thế nào.

Anh chau mày, nói:

Em đừng để ý đến Rosalie – đôi mắt anh mở rộng đầy nhiệt thành – Chị ấy rồi sẽ xuất hiện thôi.
Tôi mím môi một cách hoài nghi:

Còn Emmett?

Ừm, Emmett thì nghĩ anh bị mất trí, thật đấy, nhưng anh ấy không có ác cảm gì với em cả. Emmett đang cố gắng thuyết phục Rosalie.
Có chuyện gì khiến chị ấy không vui hả anh? – Không rõ tôi có thật sự muốn nghe câu trả lời hay không.
Edward thở dài não nuột:

Rosalie luôn nỗ lực để che giấu thân phận của mình. Thật khó khăn đối với chị ấy khi phải chịu đựng cái sự thật là có một người ngoài nào đó đã biết được bí mật của mình. Với lại, chị ấy cũng có hơi ghen tị một tí.

Rosalie ghen tị với em? – Tôi hỏi lại như không tin vào tai mình. Tôi đang cố gắng hình dung xem điều gì thực sự đã khiến cho ở giữa cái đất trời bao la này một người có vẻ đẹp kiêu sa làm cả vạn vật đều phải nín thở, lại phải ghen tị với một kẻ thấp kém về mọi mặt là tôi.

Em là một con người thực thụ – Edward nhún vai – Rosalie hằng mơ ước được như vậy.

Ồ – Tôi lầm bầm, đầu óc còn váng vất – Nhưng Jasper, anh ấy cũng…

Đó là tại anh đấy – Anh giải thích – Anh đã kể với em là anh ấy đang còn gặp nhiều khó khăn trong việc học cách kiềm chế như bọn anh. Anh buộc anh ấy phải giữ khoảng cách đối với em.

Nghe những lời này, tôi cảm thấy bủn rủn cả người.
Còn bố và mẹ của anh…? – Tôi hỏi tiếp ngay luôn, để anh không chú ý đến trạng thái đó của tôi.
…rất vui khi thấy anh hạnh phúc. Thật ra, Esme chẳng quan tâm đến việc em có ba mắt hay chân có màng đâu. Lúc nào mẹ cũng lo lắng cho anh, bà sợ rằng trong tính cách của anh có gì đó khiếm khuyết, vì khi Carlisle biến đổi anh, anh hãy còn quá nhỏ…Esme là người đa sầu đa cảm. Cứ mỗi lần anh cầm tay em là bà gần như tức thở vì hài lòng và hoàn toàn yên tâm về anh.

Alice rất nồng nhiệt.

Alice thì nhìn cuộc sống theo cách của mình – Edward trả lời, hai môi mím lại.
Và anh sẽ không giải thích điều đó, phải không?

Im lặng…Không ai nói với ai câu nào, nhưng thực chất, cả hai chúng tôi đều đang nghĩ về nhau lung lắm. Anh đã nhận ra rằng tôi biết anh đang cố giấu tôi một điều gì đó. Còn tôi thì nhận ra rằng anh sẽ không tiết lộ một điều gì khi nó chưa phải lúc.

Thế bố đã nói gì với anh? – Tôi tiếp tục lên tiếng. Đôi lông mày của anh nhíu lại tức thì. Anh hỏi lại:

Em đã chú ý thấy tất cả, phải không?
Tôi hờ hững nhún vai:
Tất nhiên rồi.

Trầm ngâm nhìn tôi một lát, anh mới chịu trả lời:

Bố muốn trao đổi với anh vài điều…nhưng ông không biết là anh có định chia sẻ điều đó với em hay không…

Thế anh có chia sẻ không?

Có, vì trong vài ngày tới, thậm chí là vài tuần…anh sẽ phải đề phòng một số việc…và anh không muốn em nghĩ anh là một “tên độc tài phát xít”.
Có chuyện gì vậy anh?

Chính xác thì không có vấn đề gì cả. Alice nhìn thấy một vài vị khách không mời mà đến trong nay mai. Họ biết bọn anh ở đây, và họ tò mò…

Những vị khách không mời mà đến ư?
Ừ…ừm, họ không giống bọn anh, về kiểu săn… Có thể họ sẽ không vào thị trấn, nhưng chắc chắn là anh không thể rời mắt khỏi em cho đến khi họ đi khỏi…

Tôi bỗng cảm thấy lạnh toát cả người.

Có lẽ em cũng cần phải biết suy nghĩ của anh! Anh đã bắt đầu tin rằng em chẳng có ý thức gì về bản năng tự bảo tồn cả.
Tôi quay đi, đảo mắt một lượt khắp căn phòng rộng thênh thang, cứ để mặc cho lời nói của anh tuôn ra khỏi bờ môi.
Anh nhìn theo hướng ánh mắt của tôi.

Em không thể ngờ được, đúng không?
Vâng – Tôi thú nhận.

Không có quan tài, cũng chẳng hề có đầu lâu chất đống ở nhà, thậm chí, chính anh cũng không nghĩ là nhà mình có mạng nhện đâu…Chắc em thất vọng lắm… – Edward bắt đầu chòng ghẹo.

Nhưng tôi không quan tâm đến lời nói bông đùa ấy của anh.

Nhà sáng và thoáng quá.

Anh nghiêm trang trở lại:
Vì đây là nơi bọn anh không cần phải che giấu thân phận của mình.
Những ngón tay vẫy lả lướt trên phím đàn, bài hát anh đang chơi – bài hát của tôi – đang đến hồi kết thúc, những hợp âm cuối cùng đang chuyển sang âm điệu u uất. Và nốt nhạc cuối cùng vang lên một cách xót xa giữa không gian tĩnh lặng như tờ.

Cảm ơn anh – Tôi lẩm bẩm, chợt nhận ra là mắt mình đang rân rấn nước. Một cách ngượng ngùng, tôi chấm chấm nhè nhẹ những giọt nước mắt đang chực tuôn rơi.
Edward đột ngột đưa tay lên khóe mắt của tôi, chấm lấy giọt cuối cùng mà tôi bỏ sót, rồi chăm chú nhìn vào ngón tay mình, anh suy nghĩ về điều gì đó lung lắm. Và thật nhanh, nhanh đến mức tôi cũng không dám tin tưởng vào mắt mình nữa, anh đưa ngón tay lên miệng, nếm thử.
Tôi nhìn anh, dò hỏi, anh cũng nhìn đáp lại tôi một hồi lâu trước khi mỉm cười:

Em muốn tham quan ngôi nhà không?

Không có quan tài? – Tôi kiểm tra lần nữa, tuy nhiên, câu hỏi bông đùa của tôi vẫn không đủ sức che đậy nỗi lo ngại tuy yếu ớt nhưng rất thật lòng.

Edward bật cười ngặt nghẽo, rồi nắm lấy tôi dẫn ra xa khỏi cây đàn đại dương cầm. Chúng tôi chậm rãi bước lên chiếc cầu thang uốn đồ sộ, tay tôi nhẹ nhàng lướt dọc lên cái tay vịn mát, mượt như sa tanh của nó. Ở dọc theo hai bên lối đi trên lầu thì ván ốp tường có màu vàng mật ong , cùng màu với ván sàn.

Phòng của Rosalie và Emmett…Phòng làm việc của Carlisle…Phòng của Alice…-Vừa dẫn tôi đi, Edward vừa giới thiệu các căn phòng.
Anh toan đưa tôi đi tiếp nhưng tôi chợt dùng lại ở cuối lối đi, nhìn một cách nghi ngại vào một cây thập ác treo trên tường, ngay bên trên đầu tôi. Edward bật cười khúc khích trước vẻ hoang mang lộ rõ trên gương mặt của kẻ đồng hành.

Em cứ cười đi – Anh trả lời – Giống như là một sự mỉa mai cay độc vậy.

Nhưng tôi không cười. Một cách thản nhiên, tôi đưa tay ra, duỗi thẳng một ngón ra như muốn chạm vào cây thánh giá bằng gỗ khá lớn, màu đen nhánh bóng lưỡng của nó hoàn toàn tương phản với bức tường màu sáng. Nhưng tôi không chạm vào cây thập ác, dù rằng tôi rất tò mò, không biết vật làm bằng gỗ lâu năm này có mượt mà như mắt tôi cảm nhận hay không.

Chắc nó cũ lắm rồi – Tôi nhận xét.
Edward nhún vai, nói:

Đâu những năm một ngàn sáu trăm ba mươi, trong khoảng cái tầm đó. Rời mắt khỏi cây thánh giá, tôi quay sang nhìn anh đăm đăm:

Vì sao gia đình anh để nó ở đây? – Tôi hỏi.
Vì hoài cổ. Cây thập ác này thuộc về cha của Carlisle.

Cha của Carlisle sưu tầm đồ cổ ư? – Tôi hỏi một cách nghi ngờ.

Không. Ông tự dẽo gọt lấy. Nó được treo trên tường, chỗ bục giảng kinh, trong nhà xứ, nơi ống ấy thuyêt giáo.
Tôi không dám chắc gương mặt mình có đang lộ rõ vẻ sững sờ hay không, nhưng ngay lập tức, tôi quay mặt lại, măt nhìn chằm chằm vào cây thánh giá cổ xưa, mộc mạc mà nhẩm tính trong đầu một phép tính toán trừ đơn giản; cây thánh giá này đã có trên ba trăm bảy mươi năm tuổi rồi ư? Bàng hoàng…đầu óc tôi rối mù, nhưng tôi vẫn buộc mình phải chấp nhận tuổi của cây thánh giá…cùng những gì liên quan đến nó.

Em có bị làm sao không? – Anh hỏi một cách lo lắng.

Bác sĩ Carlisle bao nhiêu tuổi rồi? – Tôi hỏi ngược lại Edward chứ không trả lời anh, mắt vẫn dán chặt vào cây thập ác.
Ông ấy vừa mới tổ chức lễ sinh nhật lần thứ ba trăm sáu mươi hai đấy – Edward trả lời. Tôi quay sang nhìn anh, ngập ngừng, có hàng triệu câu hỏi đang đong đầy trong mắt.
Anh nhìn tôi một cách cẩn trọng trước khi lên tiếng trả lời:

Carlisle chào đời ở Luân Đôn, những năm một ngàn sáu trăm bốn mươi, ông nghĩ như vậy. Thời gian trôi qua lâu quá rồi, người ta làm sao có thể nhớ chính xác được. Tuy nhiên, ông nhớ chắc chắn một điều là lúc đó, chưa có bộ luật của Cromwell(14).

Tôi cố giữ mình thật điềm tĩnh, nhất là khi anh đang dò xét thái độ của tôi trong lúc tôi đang lắng nghe như thế này. Nếu tôi không quá cố gắng tập trung vào đôi tai của mình, có lẽ sẽ dễ chịu hơn.

Carlisle là con trai duy nhất của một mục sư thuộc giáo phái Anh. Mẹ ông qua đời ngay sau khi ông được sinh ra. Cha của Carlisle là một người có tư tưởng độc đoán. Khi quyền lực rơi vào tay của những người theo đạo Tin Lành, ông ta đàn áp rất dã man những người theo Thiên Chúa giáo La mã và những người theo tôn giáo khác. Cũng với tư tưởng ấy, vị mục sư tin một cách mãnh liệt về sự tồn tại của cái ác. Ông ta đã đứng ra tổ chức ác cuộc truy lùng, bắt bớ những người bị cho là phù thủy, là ma sói… và ma-cà-rồng.
Tôi đứng bất động tiếp thu từng lời anh kể. Tôi biết Edward đang quan sát từng cử chỉ của tôi, dù rằng anh vẫn đang tiếp tục kể, không hề dừng lại lấy một giây:

Họ đã thiêu sống rất nhiều người dân vô tội… Dĩ nhiên là những nhân vật đặc biệt mà ông ta đang lùng sục kia đâu có dễ dàng bị sa lưới đến như vậy.
Cuối cùng, vị mục sư cũng trở nên già yếu, ông ta quyết định đem hết kỳ vọng đặt lên vai đứa con trai dễ bảo của mình. Ban đầu, Carlisle là cả một sự thất vọng nặng nề đối với người cha: Carlisle không bắt được một ai, không nhìn ra được “ác quỷ” nhanh như cha của mình. Nhưng Carlisle kiên gan, và thông minh hơn cha mình rất nhiều. Ông đã phát hiện ra tổ chức của những tên ma-cà-rồng thực thụ đang ẩn nấp bên dưới đường cống ngầm của thành phố, bọn chúng chỉ ra ngoài vào ban đêm để kiếm ăn. Vào thời ấy, không chỉ có quái vật mới sống như vậy, mà nhiều người khốn cùng cũng phải cam chịu kiếp sống như thế.

Tất nhiên là sau đó, người ta tập hợp nhau lại với những cái chĩa và những ngọn đuốc trong tay – Tiếng cười ngắn gọn của Edward vang lên nghe thật chua chát – …và mai phục nơi Carlisle đã trông thấy những tên quái vật xuất hiện trên đường. Thực ra thì chỉ có một tên thôi.
Giọng nói của Edward bỗng trở nên yếu ớt, tôi cố gắng tập trung hết mọi giác quan để có thể uống lấu từng lời của anh.
Hình như hắn đã già, yếu sức và đói lả. Carlisle nghe thấy hắn báo động cho đồng bọn bằng tiếng Latinh… Vậy ra hắn đã ngửi thấy hơi của đám đông đang chuẩn bị vây bắt mình. Rồi hắn bắt đầu vụt chạy, Carlisle …khi ấy mới hai mươi ba tuổi, rất nhanh nhẹn, tức tốc dẫn đầu đoàn người đuổi theo. Lẽ dĩ nhiên nhân vật thần bí kia chẳng cần phải tỏ ra một chút cố gắng nào cũng có thể dễ dàng bỏ rơi họ, nhưng Carlisle vẫn kiên trì đuổi theo, ông biết tên ma-cà-rồng kia đang đói, thể nào hắn cũng sẽ quay lại và tấn công. Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn tân công Carlisle trước; song đám đông theo sau đang bám rất sát, và hắn buộc lòng phải tự vệ. Hắn giết chết hai người, “cuỗm mất” người thứ ba, và bỏ lại Carlisle chảy máu ròng ròng đang vật vã trên đường.

Edward dừng lại, tôi hiểu anh đang chọn lọc các tình tiết, không muốn cho tôi biết hết toàn bộ vì một lý do nào đó.
Carlisle biết cha sẽ đối xử với mình như thế nào. Những cái xác cháy đen…tất cả những gì liên quan đến ma-cà-rồng đều phải bị thiêu rụi. Và Carlisle đã hàng động theo bản năng để tự bảo vệ mình. Ông cố lê bước ra khỏi con ngõ vắng, trong lúc đám đông đang lùng sục tên ác quỷ và nạn nhân của hắn. Carlisle đã trốn vào một căn hầm, vùi mình trong đống khoai tây thối rữa suốt ba ngày ba đêm. Thật là một phép màu khi ông không hề gây ra một tiếng động nào để không một ai biết được.
Và rồi mọi thứ hầu như sụp đổ …khi ông nhận ra mình đã trở thành thứ gì…

Không rõ gương mặt của tôi lúc này đang biểu hiện ra sao mà đột nhiên Edward ngừng bặt câu chuyện dở dang. Sau đó, anh hỏi:
Em cảm thấy trong người thế nào?

Em đâu có sao – Tôi quả quyết với Edward, và mặc dù tôi đã cố bặm môi thật chặt, nhưng anh hẳn đã nhận ra nỗi hiếu kỳ tột độ đang bùng cháy trong mắt tôi.
Edward mỉm cười, kiên nhẫn:

Anh đang chờ em hỏi đây.
Một ít thôi.
Nụ cười trên môi anh dãn ra thật rộng, những chiếc răng trắng bóng lại hiện ra lấp lóa.
Ân cần nắm lấy tay tôi, anh dẫn tôi đi ngược trở lại.
Nào, lại đây – Edward động viên – anh sẽ cho em xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.