Chuyện 12 Con Giáp



Vào năm Dậu, Chen nằm mơ thấy một con gà trống khổng lồ với cái mỏ cứng như đá và đôi mắt lớn như vầng trăng trong đêm. Con gà trong cơn ác mộng băng qua làng quê mổ tan nhà cửa, nhổ tung cây cối, và giết chết những súc vật quá chậm chân không chạy thoát móng vuốt của nó. Và mỗi đêm — vì suốt chín đêm liền Chen đều thấy những giấc mơ giống hệt nhau — anh phải ôm tai để không phải nghe thấy tiếng gáy thấu trời của con vật.

Chen cho rằng những giấc mơ này là một điềm báo từ trời, và anh cần phải cảnh báo mọi người về cái vận hạn không tránh khỏi này. Anh đem điều này kể cho bà lão thông thái trong làng, bà chỉ cười vào mặt anh. Anh lên phố nói với vị quan toà, vị này suýt chút nữa thì giam anh vào ngục. Những vị thầy chùa trên núi lắng nghe chuyện của anh, nhưng lại không chịu động tay, vì họ vẫn thường là vậy.

Và cứ mỗi lần Chen thiếp ngủ trên chiếc giường dưới gốc cây, cơn ác mộng lại đến phá tan giấc ngủ của anh. Anh luôn tỉnh giấc với tay dán chặt vào tai.

Ban đầu, Chen thấy sợ những con gà trống sau vườn nhà hàng xóm. Anh chạy trốn mỗi khi một trong chúng xổng ra và những người láng giềng tìm ra anh hai ngày sau trên một ngọn  cây. Nhưng về sau, nỗi hoảng sợ biến thành sự căm giận. Mỗi khi đi đâu anh đều cầm theo một chiếc rìu nhỏ có lưỡi bằng bạc và bắt đầu lang thang trong vùng, cắt cổ bất cứ con gà nào mà anh gặp phải. Anh chặt đứt đầu chúng và đeo một chuỗi chân gà khô chung quanh cổ.

Cuối cùng, Chen tìm đến một ngôi đền giữa một cánh đồng rộng lớn. Một vị tăng ra hiệu cho anh lại gần và mời anh vào trong. Chen định chỉ nghỉ chân uống nước nhưng anh cũng nghe theo lời vị tăng. Anh nghĩ rằng rốt cuộc đã có người chịu lắng nghe lời nhắn của thượng đế.

Chen bước qua những hành lang mạ vàng được rải đầy những hạt bắp khô. Những ngọn đuốc bập bùng dọc theo tường, hắt chiếu những bức tranh cổ xưa về người và gà sống với nhau trong thanh bình. Ðây là chốn nào? Sao anh không tìm thấy nó sớm hơn?

Mặc dù máu vẫn nhỏ từ cây rìu lưỡi bạc — nó đã nhỏ như vậy mấy tháng rồi — Chen tiếp tục bước sâu vào đền. Cuối cùng, anh gặp phải một phụ nữ tóc đen rất đẹp với một chiếc váy đỏ mềm mại. Bà ngồi trên một chiếc ngai vàng chạm trổ hình con gà trống đang vươn cổ gáy, chiếc mào kiêu hãnh vươn đến thiên đình. Chen đến trước mặt bà.

“Tôi đã mơ thấy một con gà trống khổng lồ,” anh nói. “Nó sẽ tiêu diệt tất cả chúng ta.”

Người đàn bà gật đầu. “Giấc mơ của anh đúng là một điềm báo,” bà nói, “và Ðại Cồ sẽ hiện xuống để báo thù chúng ta. Cuộc chiến giữa ngươi và họ đã liên lụy đến tất cả. Các vị thần đã nhắn gửi ngươi lời cảnh cáo mà ngươi không chịu lưu tâm.”

Chen mở miệng định nói một điều gì, bất cứ điều gì, nhưng đã quá muộn. Ðằng sau vị nữ tăng, con gà trống vàng đã mở cái mỏ cứng như đá và bắt đầu gáy.

———

Dịch từ nguyên tác Anh văn, “Rooster”, trong Tales of the Chinese Zodiac, của Jenn Reese.

Rooster

In the Year of the Rooster, Chen dreamed of a giant rooster with a beak as hard as stone and eyes the size of the moon at night. His nightmare bird pecked its way across the countryside destroying houses, uprooting trees, and killing the animals too slow to run from its massive clawed feet. And each night—for Chen had this very same dream nine evenings in a row—he awoke clutching his ears to shield himself from the creature’s sky-splitting crow.

Chen was convinced these dreams were a portent sent by the gods, and that he was supposed to warn everyone of their impending doom. He took his message to the village wisewoman, who laughed at him. He went next to the nearby town and spoke with the magistrate, who nearly had him thrown in jail. The monks on the hill listened, but did nothing, as was their way.

And every time Chen slept, in his bed or under the trees, the nightmare came and ravaged his sleep. Always, he woke with his hands pressed hard against his ears.

At first, Chen was frightened of the roosters in his neighbors’ yards. He ran and hid when one got loose and the neighbors found him two days later at the top of a tree. But soon, Chen’s fear became hate. He carried a small silver-tipped axe wherever he went and began wandering the land, slaughtering every rooster he could find. He chopped off their heads and wore a string of dried rooster feet around his neck.

Eventually, Chen came to a temple in the middle of a vast field. A monk beckoned him closer and bade him enter. Although Chen thought only to stop for water, he did as the monk requested. Finally, he thought, someone will listen to the warning the gods have sent.

Chen walked through gilt halls strewn with hardened kernels of corn. Torches flickered along the wall, illuminating ancient drawings of men and roosters living together in harmony. What was this place? Why hadn’t he found it sooner?

Though blood still dripped from his silver-tipped axe—it had dripped for months now—Chen proceeded deeper into the temple. At last, he came to a beautiful dark-haired woman wearing a flowing red robe. She sat on a golden throne carved like a rooster about to crow, its glorious comb reaching up towards the heavens. Chen stood before her.

“I have dreamed of a giant rooster,” he said. “It will come and destroy us all.”

The woman nodded. “The dream was indeed a portent,” she said, “and the Great Rooster will soon descend upon us to wreak his vengeance. Your war against his people has doomed us all. The gods sent you a warning that you did not heed.”

Chen opened his mouth to say something, anything, but it was too late. Behind the priestess, the golden rooster had opened its stone-hard beak and begun to crow.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.