Chuyện 12 Con Giáp

Rồng



Vào năm Thìn, Kwong nhặt được một chiếc vảy sáng lấp lánh cạnh cái giếng và đem nó về cho vợ, vì nó làm ông nhớ đến biển cả. Bất kể ông cầm nó theo cách nào, hoặc ánh đèn có mờ đến đâu, chiếc vảy vẫn lung linh và toả sáng tựa như ánh mặt trời đang khiêu vũ trên đại dương: màu xanh, sắc lục và mặn mùi muối biển.

Vợ của Kwong, Lian, rất thích chiếc vảy, nàng treo nó trong bếp để có thể ngắm nó suốt ngày khi nàng đang làm bếp. Lian bắt đầu dành càng lúc càng nhiều thì giờ ngắm nghía chiếc vảy. Bánh thì bị cháy xém, cơm thì nhão như cháo.

Một đêm nọ, khi Kwong gọi nàng đi ngủ, lại chẳng thấy nàng đâu. Ông đi tìm và thấy nàng đang ngồi trên ghế nhìn chăm chăm vào chiếc vảy.

“Cái gì trong ấy hớp hồn nàng vậy?” Ông hỏi.

“Một cô công chúa,” Lian đáp. “cô công chúa từ đáy biển sâu, tóc cô dài như cụm rong biển và mắt cô trong như ngọc trai, sáng rực trên làn da mặt xanh mịn. Cô mặc một chiếc áo dài thanh thoát và cạnh đó là một chú cá bạc tí hon lấp lánh đang nhảy điệu luân vũ. Và,” Lian tiếp, “cô ta là con gái của thiếp.”

Kwong làu bàu. Ông yêu vợ mình nhưng không chịu nổi chuyện điên rồ này. Tối đó ông đã phải ráng nuốt bữa cơm với cá cháy và trà nguội. Có lẽ ông nên đồng ý cho nàng một đứa con, để nàng còn có chuyện để lo hơn là cứ mơ mộng.

Ngày hôm sau Kwong dậy sớm và đem chiếc vảy vào thành. Ông bán nó cho một người chuyên sưu tầm đồ lạ rồi dùng số tiền ấy mua một chiếc niêu cơm mới cho vợ. Ông nghĩ đáng lẽ mình không bao giờ nên nhặt chiếc vảy cũ kĩ ấy, dù nó có sáng lấp lánh hay không.

Khi Kwong về đến nhà với món quà cho vợ, nàng đã đi đâu mất. Ông tìm sau vườn, trong phòng ngủ, trong nhà bếp — đến hai lần — và vỡ lẽ ra rằng nàng đã không còn ở đấy nữa. Ông lẩn thẩn ra ngoài ngõ và thấy mình lại đến bên chiếc giếng xưa. Ông nhìn qua thành giếng và cất tiếng gọi vào trong lòng giếng tối đen “Có ai đấy không?”

Sau một khoảnh khắc kéo dài, cô đơn, tiếng vợ ông cất lên từ đáy giếng sâu. “Thiếp tạ lỗi cùng chàng, Kwong, nhưng thiếp phải quay về lại với người chồng cũ của mình là một Thuỷ Long, và với con gái của thiếp với người ấy. Có một bị gạo trong chạn và mớ rau vừa hái dưới thung. Mong chàng vui sống!”

Từ chuyện này, Kwong học được một bài học đắt giá: đừng bao giờ nhặt một vật lạ có mùi vị của đại dương, dù nó có đẹp như thế nào đi nữa, nếu bạn đã lấy một người đàn bà mà bạn tìm thấy trên bờ biển.

———

Dịch từ nguyên tác Anh văn, “Dragon”, trong Tales of the Chinese Zodiac, của Jenn Reese.

Dragon

In the Year of the Dragon, Kwong found a glittering scale by the well and brought it home to his wife, for it reminded him of the sea. No matter how he held the scale, or how dim the light, the scale shimmered and glowed like the sun dancing on the surface of the ocean: blue, green, and smelling of salt.

Lian, Kwong’s wife, was delighted with the scale and hung it in the kitchen, where she could look at it all day while she worked. Lian began spending more and more time gazing at the scale. The bread burned and the rice cooked so long it became one white, gooey mass.

When Kwong called her to bed one night, she did not come. He found her sitting on a chair in front of the scale and staring at its surface.

“What do you see that entrances you so?” he asked her.

“A princess,” Lian said. “A princess of the deep ocean, with long hair like tendrils of thick kelp and eyes pure white, like pearls, glowing in the smooth green skin of her face. She is wearing a flowing dress and near it, little silvery fish dance and sparkle in patterns. Also,” Lian said, “she is my daughter.”

Kwong grunted. He loved his wife, but did not care for this madness. That night he had suffered through a dinner of burnt fish and cold tea. Maybe he should have agreed to father a child for her, so she’d have something to do besides daydream.

The next day, Kwong awoke early and took the scale into town. He sold it to a man who collected oddities, and used the money to buy a new rice pot for his wife. He never should have picked up that old scale anyway, glittering or not.

When Kwong got home with his present, his wife was gone. He searched the yard, the bedroom, and the kitchen—twice—and was forced to admit that she just wasn’t there. He wandered outside and once again found himself at the well. He peered over its edge and called “Hello” into the darkness.

After a long, lonely moment, his wife’s voice floated up from the depths. “I’m sorry, Kwong, but I’ve returned to my first husband, the water dragon, and to our daughter. There’s a bag of rice in the cupboard and some freshly picked vegetables in the basin. Have a good life!”

From this, Kwong learned a valuable lesson: never pick up strange ocean-scented objects, no matter how pretty, if you’ve married a woman who you found on a beach.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.