Chuyện 12 Con Giáp

Thỏ



Vào năm Mão, Peisun quyết định hoạ nỗi lòng của mình lên xấp bánh tráng mỏng màu nước trà.

Nàng nhổ năm chiếc râu thỏ dài và thắt chúng lại bằng một sợi chỉ. Nàng lấy trộm một thỏi mực quí của Lão Kim và mài nó lên một viên sỏi tròn trịa thấm đẫm nước mắt của chính nàng. Rồi nàng chấm ngọn bút lông vào vũng mực đen nhánh.

Bức họa đầu tiên trông quá nhoè nhoẹt. Nàng quên vén giữ ống tay áo phải, và nó đã xoá nhoà bức tranh. Một con nai đen nhỏ bé tìm cách nhảy ra khỏi trang giấy, nhưng đôi chân dị dạng không chịu nổi sức nặng của nó. Nó vùng vẫy như đang tìm cách vượt ra khỏi một vũng lầy, nhưng chịu thua. Trang giấy cứ níu nó lại.

Ba bức hoạ kế tiếp cũng thất bại: một chiếc bánh trung thu, một chiếc chén đựng những quả đào, và một con trĩ. Peisun quẳng chúng vào dòng suối. Nàng mong được thoả nguyện nhưng khiếu vẽ của nàng lại quá kém. Nàng cần phải tìm sâu trong tâm tưởng để thấy được khát vọng thực sự của mình.

Nàng phác hoạ ngọn núi gần quê mình. Ngọn núi vỡ vụn thành bụi đất khi nàng định trèo lên. Chiếc lược nàng vẽ cho mẹ bị vỡ làm đôi. Con dế nàng vẽ khua chân gáy, nhưng không một chút thanh âm nào phát ra.

Peisun quẳng những bức hoạ bị hỏng xuống dòng nước và thếp giấy vẽ cứ mỏng dần. Mực cần thêm nước, và nước mắt nàng nhỏ nhanh lên viên sỏi. Khi chúng chạm mặt sỏi, mực bắn tung lên mảnh giấy còn lại và tạo thành một vòng tròn.

“Ðây rồi!” Peisun thốt lên, và nàng giở vầng trăng ra khỏi trang giấy, thả vào bầu trời, rồi nàng nhìn theo nó cho đến khi trái tim nàng cũng mãn khai tròn đầy như đoá trăng rằm.

———

Dịch từ nguyên tác Anh văn, “Rabbit”, trong Tales of the Chinese Zodiac, của Jenn Reese.

Rabbit

In the Year of the Rabbit, Peisun decided to paint her heart’s desire on a stack of thin, tea- stained rice paper.

She plucked five long whiskers from a rabbit and bound them with a piece of string. She stole an ink stick from Old Kim’s special stock, and rubbed it against a smooth river rock wet with her own tears. Then she dipped the tip of her brush in the small pool of black.

The first image was blurry. She forgot to hold the sleeve of her shirt with her left hand, and it smeared the image. A small, dark grey deer tried to jump from the page, but its two deformed legs couldn’t bear its weight. It struggled as if trying to pull itself from a marsh, but failed. The page sucked it back in.

The next three pictures were also failures. Peisun tossed the sheets into the creek: a moon cake, a bowl of plums, a pheasant. Her hunger drove her desire, but her skill was not enough. She needed to dig deeper inside her heart, to find her true desire.

She sketched a mountain near the town where she grew up. It crumbled into dust when she tried to climb it. Her mother’s comb broke in two. The cricket rubbed its legs, but no music came out.

Peisun’s sheaf of pages thinned as she dropped her failed images into the water. The ink needed more moisture, and her tears fell readily onto the stone. When they struck, ink splashed onto the remaining piece of rice paper and formed a circle.

“Of course!” Peisun said, and she lifted the moon off the page and into the sky, where she stared at it until her heart was just as full.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.