Đánh cược với yêu thương

2. Để mai chết



Đêm mùa thu lộng gió, sấm chớp giăng chằng chịt khắp trời, hung hãn xé toang bóng tối.

Diệp bước đến giữa chiếc cầu cao nhất thành phố, cúi xuống tháo đôi giày gót nhọn, chậm rãi vén chiếc váy dài màu đen lên ngang gối, bước qua lan can rồi lặng lẽ ngồi bệt xuống thành cầu, đôi chân trần trắng muốt đong đưa trong gió.

Lúc này đã là nửa đêm. Ngoại trừ những cơn gió lạnh cắt da thỉnh thoảng lùa qua, nơi này chẳng còn người qua lại, không gian và thời gian thật thích hợp để chiêm nghiệm về cuộc đời. Diệp tự hỏi hai mươi ba năm qua cô đã tồn tại trên đời này vì lý do gì, và mãi mà cô vẫn không tìm được câu trả lời. Nhưng cô biết, chỉ ít phút nữa thôi, khi cô nhắm mắt, hòa mình vào làn nước lạnh lẽo kia, cô sẽ không còn phải mệt mỏi u uất nữa. Cô sẽ được giải thoát khỏi tất cả.

– Cô gì ơi, ở ngoài đó nguy hiểm lắm, bước vào đây đi!

Diệp quay nhìn. Ngọn đèn đường soi rõ hình dáng một người con trai lạ mặt với chiếc quần jean đậm màu, áo sơ mi kẻ ca rô ôm sát khoe vóc dáng cao ráo, chắc nịch đang đứng bên kia thanh chắn của cây cầu và dành cho cô ánh nhìn quan tâm. Tóc anh ta cắt cao gọn gàng, gương mặt tuy góc cạnh nghiêm nghị nhưng vẫn toát lên nét hiền hòa. Nhìn bên ngoài, có thể đoán ra anh không nhiều tuổi hơn cô là mấy.

– Đâu liên quan gì đến anh.

Diệp quay trở lại nhìn xuống mặt nước đen thăm thẳm, tiếp tục xoay vần với những suy nghĩ trong đầu, ánh mắt xa xăm, buồn vời vợi. Nếu mình chết đi, bao nhiêu người sẽ khóc thương cho mình? Hoặc không ai cả. Nghĩ đến đó, cô lại thấy đau đớn ê chề. Một ánh chớp lóe lên kèm theo tiếng đì đùng nhức tai, cơn gió lạnh lại kéo đến.

– Sao lại không liên quan đến tôi…

Giọng nói cất lên ngay khi tiếng sấm vừa dứt khiến Diệp vừa giật mình vừa thấy khó chịu, quay sang đã thấy anh từ lúc nào cũng leo ra ngoài thành cầu và ngồi xuống hệt như cô từ lúc nào. Chỉ có điều nơi anh ngồi cách cô hơn một sải tay như để trấn an cô rằng, anh sẽ không tác động vào cô nếu cô không muốn.

– … Tôi là Trí, cảnh sát chuyên ngành đàm phán, mã số ngành là SA00456. Nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ những thành phần đang có ý định tự tử giống như cô.

Cô “hừ” một tiếng, hếch mặt lên nhìn trời vẻ bất cần.

– Cuộc đời tôi là do tôi quyết định, không bị ảnh hưởng bởi những người lạ, nhất là những người tôi mới gặp mặt chưa đến mười phút như anh.

Anh ta không tỏ vẻ gì là đang bối rối, chỉ lặng lẽ quan sát cô bằng ánh mắt đầy thiện ý.

– Hay là cô nói tôi biết, lý do gì khiến cô lại ở đây vào cái lúc khuya lắc lơ này, để nếu cô có xảy ra chuyện gì, ít nhất tôi cũng biết trả lời người khác khi họ hỏi đến.

– Anh cứ bảo do tôi thấy trong người nóng bức nên nửa đêm chạy đến đây, nhảy xuống sông tắm cho mát thôi.

Anh ta phì cười.

– Cũng còn biết tếu táo, vậy là chưa đến nổi hết cứu.

Muôn đời không sai, nụ cười quả nhiên có một tác dụng an lòng rất diệu kỳ. Trong giờ phút chán chường, mệt mỏi nhất, vậy mà nhìn thấy nụ cười của anh ta, cô bỗng dưng thấy lòng mình dịu lại. Cô im lặng, không muốn đôi co nữa, cũng bớt chút khó chịu với người con trai vừa quen biết này. Mặc kệ anh ta, cứ làm việc mình đã tính toán vậy. Nhưng anh dường như vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

– Kể cho tôi nghe đi, tôi thật sự quan tâm.

Cô lại nhìn anh, chàng trai không tỏ vẻ gì là nhụt chí trước sự lạnh lùng của cô. Cô đảo mắt nhìn một vòng cảnh sắc về đêm của thành phố như một lời tạm biệt rồi cô mở miệng.

– Cô độc. Anh biết không, sự cô độc không thể hiên ngang giết chết một người nhưng lại có khả năng tàn phá khốc liệt tâm hồn của họ, khiến họ chết dần chết mòn.

Anh đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân.

– Cô độc ư? Một cô gái xinh đẹp như cô?

Một bên khóe môi cô nhếch lên, chua chát.

– Tôi từ nhỏ đã không có gia đình, chỉ sống cùng bà ngoại, nhưng cách đây một năm bà cũng đã qua đời. Và người con trai tôi yêu thương nhất trong suốt ba năm nay cũng quyết định rời bỏ tôi để đi theo đứa con gái khác.

Cô dừng lại, nhìn sang, thấy anh ta gật gù ra vẻ thấu hiểu. Hành động đó như khuyến khích cô tiếp tục trải lòng.

– Tối nào tôi cũng uống thật say, lấy lý do là vì tính chất của công việc đòi hỏi giao tiếp nhiều, còn thực chất chỉ để tôi không thể tỉnh táo mà đối mặt với cảm giác cô đơn, trống trải và vô nghĩa của cuộc đời mình. Anh thử nói xem, giờ tôi còn tồn tại trên đời để làm gì nữa. Chỉ có một mình. Không ai cần tôi. Không ai thấu hiểu và sẻ chia mọi việc cùng tôi. Cuộc sống đó nặng nề lắm.

Diệp càng nói càng không thể làm chủ được cảm xúc, giọng càng trở nên gay gắt, bao nhiêu uất ức và tâm tư nén lại giờ như được bung xả ra. Sau khi trút hết nỗi niềm, cô thở dài chán chường. Một ánh chớp lại lóe lên, tiếng sét vang rền lại dội vào tâm trí cô.

– Cô đã từng trượt tuyết chưa?

Cô lặng thinh, suy nghĩ, tại sao anh ta lại hỏi mình điều này? Cô lắc đầu.

– Vậy thì cô phải đi thử một lần, cảm giác thật sự rất tuyệt. Cô sẽ được té nhào rồi lăn tròn trên nền tuyết giá lạnh, quần áo, mặt mũi và tóc tai bám đầy tuyết, sợ hãi đến muốn khóc. Nhưng rồi khi đã quen dần, cô sẽ bị trò chơi lao xuống từ trên cao xuống ấy thu hút mà hớn hở như trẻ con. À, mà cô đến Pháp chưa?

Diệp lại lắc đầu, nhìn anh ta vẻ hiếu kỳ, bỏ mặc cơn gió lạnh tràn đến khiến cô run rẩy.

– Nếu có dịp đặt chân đến Pháp, cô nhất định phải ghé thăm thị trấn Saint Dizier nhé, đặc biệt là vào mùa hè. Không đâu ở Pháp lại đẹp như Saint Dizier vào mùa hè cả. Không khí thanh bình, kiến trúc lãng mạn, hoa tràn ngập khắp các đường phố. Cô có thể vào bất kỳ nhà hàng nào và gọi món đặc trưng là ốc sên đút lò, pho mát và rượu vang đỏ. Tôi đảm bảo đó sẽ là trải nghiệm tuyệt vời nhất của cô. Hoặc đi ngắm hoa anh đào ở Nhật Bản. Hay gần nhất là chợ tình Sapa, cô đã đến chưa?

– Dừng lại đi. Tôi không để anh làm tôi sao nhãng đâu. Trước sau gì tôi cũng sẽ chết, anh đừng phí lời nữa!

– Đúng rồi, trước sau gì cô cũng sẽ chết, và ai rồi cũng vậy cả. Nhưng tôi chỉ hỏi xem liệu cô có muốn dời ngày chết của mình lại hay không? Sau khi đã thưởng thức hết những thú vui mà tôi vừa nói. Chỉ là dời lại thôi mà.

Anh ta vẫn mỉm cười bình thản, nhìn cô chờ đợi. Đến lúc này, cô thật sự không thể không thừa nhận rằng mình đã bị anh ta cám dỗ. Về trò trượt tuyết hấp dẫn, về bữa tối lãng mạn và ngon lành tại một đất nước có nghệ thuật ẩm thực tinh tế bậc nhất thế giới, về cuộc picnic trong một khu vườn lất phất hoa anh đào, hoặc cảnh đêm náo nhiệt của chợ tình Sapa. Cô cũng bị lôi cuốn bởi sự kỳ lạ của anh ta. Hiểu biết, thông minh, kiên nhẫn và thú vị.

Cô bị lung lay, lần đầu tiên trong đêm nay. Cô quay mặt đi để che giấu sự lúng túng của mình. Vài giây sau, cô lại nói chuyện với anh ta, đúng hơn là thì thầm với chính mình.

– Nhưng cũng chỉ vô nghĩa thôi, nếu tôi thưởng thức mọi thứ một mình. Đúng không?

– Nếu cô muốn thì chỉ cần đề nghị, tôi sẽ đi với cô.

Diệp quay phắt lại nhìn anh ta, phân tích và đánh giá câu nói vừa rồi. Cô chỉ mới biết tên và nghề nghiệp của anh ta thôi, sao lại có cảm giác tin cậy như thế? Có lẽ vì sự quan tâm chân thành mà anh ta dành cho cô. Lát sau cô lại hỏi bâng quơ.

– Anh nói xem, sao nãy giờ sấm chớp ầm ĩ thế mà lại không mưa?

– Chắc là ông trời cũng muốn cô khô ráo và tỉnh táo để suy nghĩ về mọi chuyện.

Khóe miệng cô khẽ run run, như đang cố nén một nụ cười hay một lời nói nào đó. Rồi lại thôi. Bọn họ ngồi thêm chút, năm phút, mười phút, hay bao lâu cô cũng không biết nữa. Cho đến khi một chiếc xe cảnh sát hú còi và chớp đèn xoay tít chạy đến. Rồi thêm một chiếc xe cứu thương. Bọn họ chuẩn bị cho trường hợp rủi ro là cô lao mình nước xuống đây mà.

Một cảnh sát mặc sắc phục chạy đến, đưa tay ra phía cô với ánh nhìn kích động, không ngừng kêu cô quay trở vào.

– Cô quay vào với họ đi.

Anh ta nhìn cô khích lệ, ánh nhìn đầy tin tưởng. Cô hít mạnh một hơi, chợt thấy như có một bàn tay vô hình vừa giúp cô đẩy một tảng đá nặng nề mang tên Tuyệt Vọng ra khỏi cơ thể. Nhẹ nhõm. Cô nhìn lại anh, chần chừ giây lát rồi khẽ gật đầu.

Diễn biến sau đó cứ náo loạn và mơ hồ trôi qua trong đầu cô. Người ta kéo cô đến cạnh chiếc xe cứu thương, nhân viên ý tế kiểm tra người cô xem có vết thương nào không, rồi họ choàng cho cô chiếc áo khoác chống lạnh, sau đó vừa lập biên bản vừa đưa cho cô chút nước ấm.

Cô uống chút nước, thứ chất lỏng ấm nóng trôi qua cổ họng khiến cô vững tâm lại. Cô hỏi một viên cảnh sát.

– Anh có thấy anh cảnh sát tên Trí không?

Anh ta lắc đầu bảo không hiểu cô đang nói gì. Diệp bèn kể cho anh ta nghe về Trí, theo trí nhớ của cô. Mặt anh ta có vẻ biến sắc, lặng thinh hồi lâu. Cô gạn hỏi mãi.

– Tôi không biết người cô nói có phải là anh ấy không, nhưng tổ chúng tôi từng có một chuyên viên đàm phán cũng tên Trí, mã số ngành là SA00456. Tuy nhiên, cách đây một năm, cũng tại chiếc cầu này, trong một vụ đàm phán với một chàng trai muốn nhảy sông tự tử, khi Trí thành công khuyên được anh ta đứng dậy đi vào thì anh ta lại trượt chân và kéo luôn cả Trí rơi xuống nước. Cả hai đều đã bỏ mạng trong đêm đó.

Diệp cứng đờ người, sống lưng mình lạnh toát. Một làn gió lạnh lại ùa qua, một ánh chớp lóe lên và lần này, vài giây sau mưa rả rích rồi dần nặng hạt. Cô đứng sững như vậy hồi lâu, sự ngỡ ngàng và kinh ngạc chưa kịp tan, cô đã cảm thấy trên mi mắt, một giọt nước lăn dài. Là mưa hay nước mắt? Là thương cho cô hay khóc thương cho anh?

Lát sau, cô nghe giọng mình rít qua khẽ răng:

– Anh gạt tôi!

Đáp lại lời cô chỉ có tiếng đì đùng của sấm và tiếng rả rích thê lương của cơn mưa dầm nửa đêm về sáng.

* * *

Một năm sau.

Tối muộn, tại trung tâm của chiếc cầu cao nhất thành phố, bóng dáng một cô gái với chiếc váy màu xanh thủy tinh liêu xiêu trong gió.

– Trí, anh biết không, tôi vừa đi Hàn Quốc trượt tuyết về đấy. Cảm giác thích lắm, lạnh mê tơi và tôi cứ té mãi nhưng vẫn không muốn ngừng lại. Tôi chơi suốt ba ngày liên tiếp, và giờ thì cũng hơi tự hào vì mình đã biết được chút đỉnh công phu của môn này.

Cô gái mỉm cười, ánh mắt vẫn xa xăm nhưng đã vơi bớt nỗi buồn của ngày nào.

– Anh biết không, tôi luôn nghĩ giá mà anh có thể đi cùng. Chẳng phải anh đã nói rằng, chỉ cần tôi đề nghị thì anh sẽ đi với tôi đó sao? Nhưng anh chỉ gạt tôi thôi.

Cô lại im lặng như chờ đợi câu trả lời của anh. Nhưng vẫn chỉ có sự bình yên đáp lại cô.

– Dù sao thì tôi cũng vẫn muốn nói với anh, tôi đã không còn có ý nghĩ muốn chết nữa, ít ra là trong nhiều năm nữa. Cám ơn anh! Tôi biết anh sẽ nghe được tôi mà, đúng không?

Lần này cô không chờ đợi nữa. Cô biết anh sẽ không trả lời cô. Vừa toan quay người bước đi, cô bỗng giật mình khi nghe giọng ai đó vang lên.

– Cô gì ơi, giờ này đứng đây một mình, nguy hiểm lắm đấy!

Cô quay lại, trố mắt nhìn người con trai trước mặt. Bộ sắc phục cảnh sát xa cách, nhưng gương mặt anh lại có chút gì đó quen thuộc. Gương mặt đã từng cận kề với cô trong giờ phút sinh tử. Gương mặt có tác động sâu sắc đến quyết định gang tấc của cô. Gương mặt của một người mà cô đã trao trọn sự tin cậy. Một năm về trước.

– Trí?

Cô bần thần gọi tên anh. Chàng trai cũng sững sờ, mặt có chút biến sắc, rồi vài giây sau anh ta lên tiếng:

– Cô quen với anh trai tôi?

– Anh trai anh?

– Ừm… Tôi là Trung, còn Trí là anh trai sinh đôi của tôi. Cô là bạn của anh ấy? Tôi chưa từng nhìn thấy cô. Cô có cần giúp đỡ gì không?

Bỏ ngoài tai những câu hỏi của chàng trai mới gặp, tâm trí Diệp đảo lộn, rối loạn vì bất ngờ, cảm xúc xáo động tuôn trào không dứt. Cô như muốn mỉm cười, rồi lại chợt muốn rơi lệ. Cô thấy mình khẽ thì thầm:

– Có chuyện kỳ lạ vậy sao?

– Cô nói gì vậy? Tôi nghe không rõ.

Trung nhíu mày dò hỏi. Cô bừng tỉnh, mắt đảo một vòng rồi tiến lại gần anh.

– Không có gì. Chào anh, tôi là Diệp, rất vui được gặp anh. Chắc anh chưa biết, anh trai của anh từng cứu tôi một mạng, nhưng chuyện đó tôi sẽ kể sau. À này, anh có thích đi du lịch không? Anh có biết gì về thành phố Saint Dizier xinh đẹp của nước nước Pháp không? Tôi dự định đó sẽ là điểm đến tiếp theo của mình đấy…

Cô vừa nói vừa kéo nhẹ tay anh đi dọc xuống cầu, hài lòng khi thấy ánh mắt chàng trai mới gặp bị cô thu hút không rời. Ánh nhìn anh ta dành cho cô chứa đựng sự hiếu kỳ và chân thành quen thuộc. Cô mỉm cười.

Bầu trời đêm nay thật đẹp. Không sấm chớp, không mưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.