Hai Số Phận
Chương 6: 1952 – 1963
Tháng Mười 1952, Abel ở Istanbul nghe tin David Maxton chết vì đau tim đã vội trở về ngay. Ông cùng với George và Florentyna dự đám tang ở Chicago và sau đó nói với bà Maxton rằng bà là khách mời của bất cứ khách sạn Nam tước nào trên thế giới, tùy bà thích đi đâu thì đi đó và cứ như thế cho đến hết đời. Bà không hiểu được tại sao Abel lại có cử chỉ rộng rãi như thế.
Hôm sau, Abel quay về New York. Ông hài lòng thấy trên bàn làm việc của mình
tầng 42 có báo cáo của Henry osborue cho biết là chuyện kia bây giờ đã nguội rồi. Theo Henry thì chính quyền mới của Eisenhower không có khả năng tiến hành điều tra vụ thất bại của công ty hàng không Liên Mỹ, nhất là từ khi chứng khoán đã ổn định được gần một năm nay rồi. Vì thế cũng chẳng có lý do gì khơi lại vụ bê bối nữa. Phó Tổng thống của Eisenhower, Richard M.Nixon, hình như quan tâm nhiều hơn đến việc xua cuối bóng ma cộng sản là điều mà Joe Mccarthi trước đây đã không làm được.
Hai năm sau đó Abel tập trung vào xây dựng khách sạn ở châu âu. Florentyna khai mạc khách sạn Nam tước Paris năm 1953 và Nam tước Lon don vào cuối năm 1954. Các khách sạn Nam tước khác theo nhau phát triển ở Brussels, Rome, Amsterdam, Geneva, Edinburgh, Cannes và Stockholm trong một chương trình mười năm.
Abel có quá nhiều việc nên không còn có thời gian nghĩ đến William Kane lúc này đang tiếp tục thịnh vượng lên. Ông cũng không nghĩ đến chuyện mua cổ phiếu ở ngân hàng Lester hay những công ty liên quan khác. Tuy nhiên ông vẫn bám vào những cổ phiếu đã có, hy vọng rằng thế nào cũng có dịp chơi cho William Kane một vố đến mức dù có phục hồi được cũng khó. Abel tự nhủ với mình là lần sau có làm gì cũng phải chắc chắn là không đụng chạm đến pháp luật.
Trong thời gian Abel thường đi vắng ở nước ngoài nhiều, George là người quản lý công ty Nam tước.
Abel hy vọng Florentyna sẽ tham gia vào Ban giám đốc ngay sau khi cô rời trường Radcliffe tháng sáu năm 1955. Ông đã quyết định là để cho cô chịu trách nhiệm về tất cả các cửa hàng trong khách sạn, lo về công việc mua sắm của những cửa hàng đó để làm sao tự chúng trở thành một giang sơn riêng sau này.
Florentyna nghe nói đến triển vọng ấy thì rất thích, nhưng cô đòi phải có thêm hiểu biết về kinh nghiệm bên ngoài đã rồi mới tham gia ban giám đốc của cha cô được. Cô không cho rằng những năng khiếu của mình về thiết kế, sử dụng màu sắc và về tổ chức có thể thay thế cho kinh nghiệm thực tế được. Abel gợi ý cho cô đi học lớp huấn luyện ở Thụy Sĩ tại Nhà trường nổi tiếng về phục vụ khách sạn ở Lausanne.
Florentyna không nghe, bảo là cô muốn làm việc hai năm ở một cửa hàng New York trước khi quyết định xem có nên tiếp quản những cửa hàng trong các khách sạn hay không. Cô quyết tâm nếu đã làm thì phải có năng lực thật và nói “…. không nên chỉ là con gái bố mà thôi”. Abel hoàn toàn đồng ý như vậy.
Một cửa hàng ở New York, thế thì xong ngay, – Ông nói, – Bố sẽ gọi cho Walter Hovinh ở nhà hàng Tiffany, và con có thể đến đó bắt đầu ở cương vị phụ trách ngay được.
Không, – Florentyna nói, tỏ ra cô cũng đã thừa hưởng được cái tính ngang ngạnh của bố, – Tương đương với một người hầu bàn ở khách sạn Plaza là gì?
Là một cô gái bán hàng trong cửa hàng bách hóa,- Abel cười đáp.
Thế thì con muốn làm đúng như vậy, – Cô nói.
Con nói thật đấy ư? Với bằng tốt nghiệp ở Radchffe và với tất cả những chuyện đã đi đây đó rồi, bây giờ con muốn làm một cô gái bán hàng vô danh ư?
Làm một anh hầu bàn vô danh ở Plaza có hại gì cho bố đâu khi bố xây dựng được một trong những công ty khách sạn nổi tiếng thế giới? – Florentyna nói.
Abel biết là mình chịu thua con gái rồi. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt xám lạnh của cô con gái xinh đẹp ông cũng biết là cô đã quyết tâm, dù cho nói cách nào cũng chẳng làm cho cô thay đổi ý kiến được nữa.
Sau khi tốt nghiệp Radchffe, cô sống một tháng với bố ở Châu âu, kiểm tra từng bước phát triển của khách sạn Nam tước mới. Cô chính thức khai mạc Nam tước Brussels. Ở đây, cô chinh phục được một anh chàng quản lý trẻ và đẹp trai biết nói tiếng Pháp, nhưng Abel thì bảo anh ta toàn mùi tỏi. Cô hạn cho anh ta ba ngày làm sao hết mùi đó đi rồi mới được hôn. Nhưng cô không bao giờ thừa nhận với bố rằng tỏi là một nguyên nhân.
Sau khi về New York với bố rồi, Florentyna lập tức xin việc, (trong quảng cáo ở báo gọi là chỗ trống) làm người phụ việc bán hàng ở Bloomingdale. Lúc viết đơn xin việc, cô ghi tên là Jessie Kovats, vì cô biết rằng. nếu khai mình là con gái Nam tước Chicago thì chẳng ai sẽ để yên cho cô được đâu.
Mặc dầu bố rất phản đối, cô cũng vẫn bỏ cả căn phòng đặc biệt của mình trong khách sạn Nam tước New York, đi tìm một chỗ riêng khác để ở. Một lần nữa Abel phải chịu thua và đành mua tặng cho cô con gái một căn hộ nhỏ nhưng rất lịch sự trên Đường 57 cạnh bờ sông, coi đó như quà sinh nhật thứ hai mươi hai cho con gái.
Florentyna đã biết kỹ các ngóc ngách ở New York và sống một cuộc sống bình dân. Từ lâu cô đã quyết tâm không cho các bạn mình biết là sẽ làm việc ở Bloomingdale. Cô sợ nếu họ biết thì sẽ đến thăm cô và chẳng mấy chốc sẽ không giấu được tông tích của mình nữa, do đó không thể được đào luyện như mọi người bình thường khác đi học việc.
Khi các bạn cô dò hỏi, cô chỉ bảo là mình giúp trông nom một số cửa hàng trong khách sạn của bố thôi.
Nghe cô trả lời thế cũng không ai hỏi thêm.
Jessie Kovats – Cô phải mất một thời gian mới quen với cái tên ấy – Bắt đầu ở bộ phận hóa mỹ phẩm. Sau sáu tháng, cô có thể sẵn sàng tự mình trông coi được ngăn hàng này. Các cô gái ở Bloomingdale thường làm việc có đôi với nhau, Florentyna lập tức chọn cùng làm với cô nào lười nhất trong cửa hàng. Như vậy cả hai cô cùng được lợi. Cô được Florentyna chọn là Maisie, một cô gái tóc vàng mũm mĩm nhưng ít học và chỉ thích có hai thứ trên đời, đó là lúc đồng hồ chỉ sáu giờ và đàn ông. Cái trên mỗi ngày chỉ có một lần, còn cái dưới thì bất cứ lúc nào.
Hai cô chẳng mấy chốc đã trở thành bồ với nhau nhưng không phải là bạn. Florentyna học được của cô kia rất nhiều thứ, thí dụ như thế nào trốn việc được mà không bị người quản lý ở tầng phát hiện, và làm thế nào để được người đàn ông đến kéo đi.
Quầy hàng hóa mỹ phẩm kiếm được khá nhiều lãi sau sáu tháng đầu hai cô cùng làm với nhau, mặc dầu phần lớn thời gian Maisie chỉ đem những thứ hàng đó ra thử thử không bán mấy. Cô ta thường bỏ hai tiếng đồng hồ để bôi lại móng tay. Florentyna, trái lại , thấy mình có năng khiếu bán hàng nên rất thích. Điều đó rất có lợi cho cô, vì chỉ mấy tuần sau là người quản lý đã coi cô như một người thạo việc không khác gì những người đã làm ở đây từ nhiều năm.
Việc cộng tác với Maisie rất hợp với ý muốn của Florentyna. Khi hai người được chuyển sang quầy hàng khác gọi là áo Đẹp Hơn thì Maisie thỏa thuận với Florentyna là một người sẽ chuyên mặc thử áo, còn một người chuyên bán. Maisie hễ trông thấy người đàn ông nào hoặc đi với vợ hay người yêu là tìm cách thu hút được sự chú ý của họ vào đây, dù cho chất lượng hàng có thế nào đi nữa. Một khi họ đã rơi vào bẫy rồi, Florentyna xen đến và thế nào cũng bán cho khách được một thứ gì. Kể ra ở ngăn hàng gọi là áo Đẹp Hơn mà như thế thì không ổn, nhưng Florentyna bao giờ cũng thuyết phục được những nạn nhân của Maisie phải mua một cái gì đó. ít người ra khỏi đây mà ví tiền vẫn còn nguyên.
Lợi nhuận trong sáu tháng đầu của bộ phận này tăng lên được 30 phần trăm, và kiểm soát viên của tầng cho rằng hai cô này rõ ràng làm với nhau rất hợp. Florentyna không nói gì để tỏ ra trái với cảm tưởng đó của ông ta. Trong khi bao nhiêu người khác trong cửa hàng phàn nàn về bạn cùng quầy với mình làm quá ít, thì Florentyna
cứ tiếp tục ca ngợi Maisie là người bạn cùng làm việc lý tưởng và đã dạy cho cô biết rất nhiều điều về một cửa hàng lớn hoạt động như thế nào. Cô không nhắc đến lời khuyên mà Maisie đã tiết lộ với cô là xử lý như thế nào với những người đàn ông tỏ ra quá mức tình tứ.
Người bán hàng ở Bloomingdale coi như được khen hơn cả nếu được đưa ra một trong những quầy trông ra cửa vào ở Đại lộ Lexington, vì nếu ở đó sẽ là người đầu tiên được khách hàng trông thấy mỗi khi họ bước vào cửa trước. Được đưa ra một trong những quầy này coi như được đề bạt, và ít khi có cô nào được mời ra bán hàng
đây nếu chưa làm việc trong cửa hàng ít nhất năm năm. Maisie đã làm ở cửa hàng Bloomingdale từ năm cô mười bảy, đến nay đã đủ năm năm còn Florentyna chỉ mới vừa được một năm.
Tuy nhiên do kỷ lục hai người bán được hàng là rất khá nên người quản lý quyết định cho hai cô xuống thử tầng dưới cùng và bán ở quầy văn phòng phẩm xem sao. Ở quầy này Maisie không phát huy gì được lợi thế cá nhân của mình, vì không những cô không quan tâm gì đến đọc mà cả đến viết cũng không để ý nữa. Florentyna đã sống với cô ta một năm rồi mà không biết chắc là cô ta có biết đọc biết viết không.
Tuy nhiên, chỗ mới này khiến Maisie thích vô cùng vì cô ưng được người ta chú ý đến mình. Thế là hai cô gái vẫn tiếp tục cộng sự với nhau rất tốt.
Abel thừa nhận với George rằng đã có một lần ông đến cửa hàng Bloomingdale nấp kín một chỗ theo dõi Florentyna làm việc, và ông phải thú thật là cô rất cừ.
ông đảm bảo với phó chủ tịch của mình là ông mong cho cô hoàn thành hai năm huấn luyện rồi sẽ đích thân thuê cô làm việc. Cả hai người đồng ý là sau khi Florentyna rời nhà hàng Bloomingdale sẽ cho cô làm phó chủ tịch công ty chịu trách nhiệm đặc biệt về những cửa hàng trong khách sạn. Florentyna là một cô gái rất giống tính bố, vì vậy Abel chắc chắn là khi cô nhận những trách nhiệm đã giao, sẽ không có vấn đề gì lắm.
Sau tháng cuối ở Bloomingdale, Florentyna được giao phụ trách sáu quầy hàng với chức phó Giám sát.
Nhiệm vụ của cô bây giờ bao gồm cả kiểm tra hàng tồn đọng, tiền mặt ở quỹ và giám sát mười tám nhân viên bán hàng khác. Nhà hàng Bloomingdale xem như đã coi Jessie Kovats là một nhân viên lý tưởng.
Florentyna chưa báo cho những nhân viên của mình biết là sắp tới cô sẽ về làm việc với bố cô và với tư cách phó chủ tịch Công ty Nam tước. Sáu tháng cuối cùng này sắp đi đến kết thúc, cô nghĩ bụng không biết sau khi mình đi rồi, thì Maisie tội nghiệp sẽ ra sao. Maisie thì yên trí là Jessie sẽ ở cả đời với Bloomingdale – Ai mà chả thế – Và chưa bao giờ đặt câu hỏi với mình cả. Florentyna cũng có nghĩ đến cho cô ta một việc làm trong một cửa hàng của khách sạn Nam tước New York. Chừng nào còn
đứng sau một quầy hàng mà đàn ông thích tiêu tiền ở đó, thì Maisie còn có giá trị. Một buổi chiều trong khi Maisie còn đang phục vụ một khách hàng – Bây giờ cô ta
đang ở bộ phận bán găng tay, khăn, mũ – Cô kéo Fenton sang một bên và chỉ tay vào một chàng trai đang đứng lảng vảng xem găng trượt tuyết.
– Cậu thấy anh ta thế nào? – Cô ta cười khúc khích hỏi.
Florentyna ngẩng lên nhìn theo Maisie chỉ, tưởng cũng bình thường như mọi khi, nhưng lần này cô phải thừa nhận rằng anh chàng kia là hấp dẫn. Tự nhiên, cô cảm thấy mình muốn được như Maisie.
Họ chỉ muốn một thứ thôi, Maisie, – Florentyna nói.
Mình biết, – Cô ta đáp. – Và anh ta có thể có được cái anh ta muốn.
Mình chắc anh ta nghe thế sẽ thích lắm. – Florentyna nói, rồi quay ra phục vụ một khách hàng đang tỏ ra sốt ruột với thái độ bàng quan của Maisie trước mặt khách. Maisie tranh thủ lúc đã có Florentyna thay mình vội bước ra với chàng trai đang xem găng. Florentyna vẫn liếc nhìn về phía họ. Cô lấy làm thú vị thấy anh ta chỉ chăm chăm nhìn mình, ra vẻ như xem Maisie có bị giám sát hay không. Maisie chỉ cười, và anh chàng đó mua một đôi găng da màu xanh thẫm rồi bỏ đi.
Thế nào, anh ta có đáp ứng hy vọng của cậu không? – Florentyna hỏi với một giọng như ghen với cuộc chinh phục mới của Maisie.
Không đâu, – Maisie đáp. – Nhưng mình chắc thế nào anh ta cũng quay lại, – Cô ta cười, nói tiếp.
Maisie đoán không sai, vì ngày hôm sau chàng trai kia lại đến quầy hàng găng, trông thái độ lúng túng hơn trước.
Cậu nên ra phục vụ anh ta đi, – Florentyna nói.
Maisie vội nghe theo. Mấy phút sau, Florentyna suýt cười to lên vì thấy chàng trai kia lại bỏ đi sau khi mua một đôi găng màu xanh thẫm nữa.
Hai đôi rồi, – Florentyna nói. – Nhân danh cửa hàng Bloomingdale, mình có thể nói anh ta xứng đáng được có cậu – Nhưng anh ta vẫn chưa mời mình đi đâu, – Maisie nói.
Sao? – Florentyna không tin được. – Hay là anh ta thờ găng tay?
Thật là rất đáng thất vọng, – Maisie nói. – Vì mình nghĩ anh ta rất dễ thương.
Đúng đấy, cũng không tồi. – Florentyna nói.
Hôm sau khi chàng trai kia vừa đến, Maisie đã bỏ dở ngay một khách hàng là một bà già để chạy đến chỗ anh ta. Florentyna vội thay vào chỗ cô ta và lại liếc nhìn ra phía Maisie. Lần này cả khách hàng và cô bán hàng xem ra đã nói chuyện với nhau một cách đậm đà và cuối cùng anh chàng kia lại mua một đôi găng da màu xanh thẫm nữa.
Có lẽ anh ta kết thật rồi. – Florentyna hỏi thử.
Có lẽ thế, – Maisie đáp, – Nhưng anh ta vẫn chưa hẹn gì hết Florentyna vô cùng
ngạc nhiên.
Thế này nhé, – Maisie thất vọng nói, – Nếu mai anh ta đến nữa thì cậu ra bán hàng được không?
Mình nghĩ có lẽ anh ta sợ không dám hỏi thẳng. Nếu qua cậu mà anh ta hẹn được thì dê hơn.
Mua hoa cho người ngửi đấy. – Florentyna cười.
Sao? – Maisie hỏi.
Thôi, không sao, – Florentyna nói. – Mình không biết là có thể bán cho anh ta được đôi găng nào không đây Vào đúng giờ đó ngày hôm sau, chàng trai kia lại đẩy cửa bước vào và đến ngay quầy bán găng. Cô nghĩ bụng ít ra anh ta cũng có được đức tính kiên trì.
Maisie thúc vào cạnh sườn Florentyna. Florentyna nghĩ đã đến lúc mình phải thử xem sao.
Xin chào ông.
Ô chào cô, – Chàng trai nói, vẻ ngạc nhiên…. hay là thất vọng? cô cũng không biết nữa.
Tôi giúp gì ông được không? – Florentyna hỏi.
Không, à vâng, có. Tôi muốn mua một đôi găng,- Anh ta lúng túng nói.
Vâng, thưa ông. Ông dùng màu xanh thẫm chứ ạ?
Bằng da chứ ạ? Chắc thế nào cũng có đôi vừa tay ông, trừ phi chúng tôi đã bán hết
rồi.
Chàng trai nhìn cô với một vẻ nghi hoặc khi cô đưa găng ra cho anh thử. Đôi này hơi quá rộng.
Florentyna lại đưa đôi khác. Đôi này hơi quá chật.
Anh ta nhìn ra phía Maisil. cô ta đang có một lô khách đứng quây xung quanh, nhưng cô ta không bị chìm vì vẫn liếc nhìn về phía chàng trai nọ và toét miệng cười. Anh ta cười lại nhưng hơi ngượng.
Florentyna đưa ra mặt đôi găng khác. Đôi này rất vừa.
Có lẽ đúng là cái ông đang tìm. – Florentyna nói. Không, không hẳn thế, – Anh ta đáp với một vẻ lúng túng.
Florentyna nghĩ bây giờ đã đền lúc cô phải giúp anh chàng tội nghiệp này gỡ ra
mới được. Cô hạ giọng xuống và nói:
Để tôi ra cứu cho Maisie đã. Tại sao ông không mời cô ta đi? Tôi chắc cô ta sẽ đồng ý ngay.
ô không, – Chàng trai nói. – Cô không hiểu. Người tôi muốn mời đi không phải là cô tạ… mà là cô.
Florentyna lặng người. Chàng trai như đã lấy thêm được can đảm.
Cô có thể đi ăn tối với tôi được không Cô trả lời có.
Tôi đón cô ở nhà nhé?
Không, – Florentyna trả lời có lẽ với một vẻ hơi kiên quyết, nhưng trong bụng cô thì lại rất muốn anh ta đến đón ở nhà cô, vì như vậy ai cũng có thể thấy Cô không chỉ là một cô gái bán hàng. – Chúng ta gặp nhau ở một nhà ăn, – Cô đáp nhanh.
Florentyna cố nghĩ thật nhanh đến một nơi nào đó không lộ liễu quá.
Nhà hàng Allen ở góc đường 73 và Đại lộ 3 được không – Anh ta hỏi.
Vâng, được, – Florentyna đáp, nghĩ bụng giá là Maisie thì cô ta giải quyết tình hình này dễ như không.
Khoảng tám giờ được không – Vâng, khoảng tám giờ, – Florentyna đáp.
Chàng trai bỏ đi với một nụ cười trên mặt.
Florentyna nhìn theo anh ta đi khuất ra ngoài phố, và cô chợt nhớ ra anh ta đã đi mà không mua đôi găng.
Florentyna mất nhiều thời gian để chọn xem tối hôm đó sẽ mặc áo gì. Cô muốn biết chắc là chiếc áo mình mặc sẽ không đến nỗi sặc sỡ lòe loẹt quá. Cô đã sắm được một số áo để dùng riêng cho nhà hàng Bloomingdale, nhưng đó chỉ là áo trong khi làm việc thôi, và cô chưa từng mặc thứ đó vào buổi tối bao giờ.
Nếu anh bạn kia – Trời ơi, cô cũng chưa biết tên anh ta là gì cơ chứ – Nghĩ cô là một cô gái bán hàng thì cô cũng không nên làm cho anh ta thất vọng. Bây giờ thì Cô không thể không cảm thấy mình thực sự mong có cuộc gặp, chứ không phải ai cưỡng bách gì hết.
Cô rời căn nhà mình ở Đông đường 51 trước tám giờ một chút, và phải chờ đến mấy phút sau mới gọi được tãyi.
Cho tôi đến Allen, – Cô bảo người lái xe.
Trên Đại lộ Ba chứ?
Vâng. – – Tôi đoán đúng, thưa cô.
Florentyna đến nhà hàng chậm ít phút. Cô để ý tìm xem chàng trai kia ngồi đâu. Anh ta đang đứng ở quầy rượu và giơ tay vẫy. Anh ta thay bộ đồ khác, mặc chiếc quần nỉ màu xám và chiếc áo khoác ngoài màu xanh thẫm. Trông rất sinh viên, Florentyna nghĩ bụng, và rất đẹp trai.
Em xin lỗi đến muộn, – Florentyna nói.
Không quan trọng. Điều quan trọng là em đến.
Anh tưởng em không đến ư? – Florentyna hỏi.
Anh không chắc lắm, – Anh ta cười đáp. – Xin lỗi, chưa biết tên em là gì.
Jessie Kovats, – Florentyna nói, nhất định giữ kín tên thật của mình. – Còn anh? Richard Kane, – Chàng trai nói và đưa tay ra.
Cô bắt tay anh ta, và anh ta giữ lấy tay cô lâu hơn cô tưởng.
Thế anh làm gì mà lại đi mua găng ở Bloomingdale? – Cô hỏi đùa.
Anh ở trường kinh doanh Harvard.
Em lấy làm lạ tại sao họ không dạy cho anh biết là phần lớn người ta chỉ có hai tay thôi.
Anh ta cười một cách thoải mái và thú vị khiến cô muốn nói đùa thêm là chưa biết chừng hai người đã gặp nhau ở Cambridge từ hồi cô còn đi học Radcliffe.
Ta đi kiếm chỗ ngồi chứ – Anh ta nói và cầm lấy tay cô dẫn đến một chiếc bàn. Florentyna nhìn lên thực đơn trên bảng.
Bít-tết Salisbury chứ – Cô hỏi.
Gì cũng được, miễn có bánh cặp thịt, – Richard đáp Họ cười với nhau khi kể lại chuyện hai người không quen biết gì nhau nhưng trong bụng thì lại rất muốn. Cô thấy anh ta ngạc nhiên về chuyện cô biết nhiều đến những cái anh ta nói.
Florentyna chưa từng ngồi với ai nói chuyện vui như thế. Richard nói về New York, về sân khấu và âm nhạc – Rõ ràng là điều say mê đầu tiên của anh ta – Và anh nói với sức hấp dẫn có duyên đến nỗi cô cảm thấy dễ chịu ngay. Hẳn anh ta có thể nghĩ cô là một cô gái bán hàng, nhưng lại đối đãi với cô như một người thuộc gia đình quý tộc. Anh ta hình dung như không lạ thấy cô có nhiều sở thích giống mình. Lúc anh ta hỏi sâu hơn về cô, cô chỉ nói là mình gốc Ba lan và đang sống ở New York với bố mẹ. Càng về khuya, cô càng thấy mình nói dối anh ta như thế là không thể tha thứ được. Tuy nhiên cô nghĩ rồi sau đây chúng ta sẽ chẳng còn bao giờ gặp lại nhau nữa, vậy có nói ra hay không cũng chẳng sao Đến lúc đã muộn và hai người không thể uống thêm cà phê được nữa, họ rời nhà hàng Allen và Richard đi kiếm xe taxi nhưng họ đều có khách hoặc đã hết giờ làm.
Em ở đâu? – Anh ta hỏị.
Đường 57, – Cô đáp mà không nghĩ gì khác.
Vậy chúng ta đi bộ, – Richard nói và cầm lấy tay Florentyna.
Cô cười đồng ý. Họ thủng thẳng bước đi, thỉnh thoảng dừng lại nhìn vào tủ kính của các cửa hàng, cười cười nói nói. Không ai để ý đến những chiếc xe taxi vắng khách bây giờ đang chạy qua mặt họ. Họ đi hết gần một giờ qua mười sáu quãng phố, và Florentyna suýt nữa đã nói sự thật cho anh ta biết.
Đến đường 57, cô dừng lại bên ngoài một ngôi nhà cũ rách cách nhà cô ở vài trạm bước.
– Bố mẹ em ở đây, – Cô nói.
Anh ta có vẻ ngập ngừng, rồi buông tay cô ra.
Mong em sẽ gặp anh nữa, – Richard nói.
Em rất muốn thế, – Florentyna đáp với một vẻ lễ độ nhưng lảng ra.
Ngày mai chứ – Richard dè dặt hỏi.
Ngày mai ư – Florentyna hỏi lại.
Ừ tại sao chúng ta. không đến nhà hàng Thiên Thần Xanh và xem Bobby Short,
Anh lại cầm lấy tay cô – Ở đó thơ mộng hơn Allen chứ.
Florentyna hơi chững người. Kế hoạch của cô dành cho Richard không có chỗ nào dành cho ngày mai cả.
Nếu em không muốn thì thôi, – Anh ta nói trước khi cô bình tĩnh lại.
Em muốn chứ, – Cô khẽ nói.
Anh sẽ ăn tối với bố anh, vậy đón em vào mười giờ được không?
Không, không, – Florentyna nói. – Em sẽ gặp anh ở đó Chỉ cách đây có hai quãng thôi.
Vậy mười giờ nhé. – Anh ta cúi xuống hôn nhẹ vào má cô. – Chúc em ngủ ngon, Jessie, – Anh ta nói và đi khuất vào trong đêm.
Florentyna chậm chạp bước về nhà mình, trong bụng băn khoăn vì đã nói dối quá nhiều về mình. Cô nghĩ chỉ vài ngày là sẽ qua đi thôi. Nhưng cô lại mong nó đừng qua đi.
Ngày hôm sau Maisie vẫn chưa hết giận cứ hỏi mãi về chuyện Richard. Florentyna muốn lái sang chuyện khác mà không được với cô ta.
Cửa hàng Bloomingdale đóng cửa một cái là Florentyna ra về ngay. Lần đầu tiên từ hai năm nay, bây giờ cô mới về trước Maisie. Cô tắm một cái thật lâu mặc vào người chiếc áo đẹp nhất mà cô tưởng đã thôi không mặc nữa, rồi đi bộ đến nhà hàng Thiên Thần Xanh. Đến nơi, cô đã thấy Richard đứng chờ ở phòng ngoài. Anh cầm tay cô và hai người cùng đi vào nhà sảnh. Giọng hát của Bobby Short đang vang lên:
Em có nói thật không, hay để anh phải nói dối nữa đây?
Florentyna bước vào thì Short giơ tay lên chào. Florentyna làm như không để ý. Short đã từng là khách biểu diễn ở khách sạn Nam tước vài ba lần, và Florentyna chưa hề nghĩ là ông ta có thể nhớ mặt mình. Richard trông thấy cử chỉ đó của ông ta và lấy làm ngạc nhiên, nhưng lại nghĩ có lẽ Short chào một người khác. Khi họ đến ngồi ở một chiếc bàn trong góc phòng hơi tối, Florentyna ngồi quay lưng ra phía đàn pi-a-nô để không ai trông thấy mình nữa.
Richard gọi một chai vang nhưng vẫn không rời tay cô và hỏi chuyện cô về ngày hôm nay thế nào. Cô không muốn nói chuyện đó, mà muốn nói thật cho anh biết. – Richard, có một điều em phảị…
A, chào Richard, – Một người đàn ông cao lớn đẹp trai đến đứng ngay cạnh Richard.
A, chào Steve. Giới thiệu với cậu đây là Jessie Kovats và đây là Steve Mellon. Steve với anh cùng học ở Harvard.
Florentyna nghe họ nói chuyện với nhau về đội dã cầu Yankee của New York, về Eisenhower nghiện đánh gôn và về trường Yale tại sao mỗi ngày một tồi đi thế. Sau đó Steve quay ra nói:
Vui mừng được gặp cô Jessie,- Rồi đi. Florentyna thấy không còn đáng lo nữa.
Richard ngồi nói cho cô nghe về những kế hoạch của anh sau khi tốt nghiệp trường kinh doanh. Anh hy vọng về New York làm việc trong ngân hàng của bố, ngân hàng Lester. Cô đã nghe nói đến cái tên này rồi nhưng không nhớ trong trường hợp nào. Không biết tại sao cô thấy lo lo.
Cả buổi tối họ ngồi với nhau cười đùa, ăn uống, nói chuyện, và chỉ cầm tay nhau nghe Bobby Short hát.
Khi về đến gần nhà, Richard dừng lại ở một góc đường 57 và hôn cô lần đầu tiên.
Cô không nhớ rõ đã có bao giờ được biết về nụ hôn đầu như thế chưa nhỉ.
Lúc chia tay ở quãng tối đường 57, cô biết rằng lần này anh ta không nhắc đến ngày mai nữa. Cô cảm thấy hơi buồn và tiếc về cả cuộc gặp gỡ mà không phải là hò hẹn này.
Nhưng rồi đến sáng thứ hai, cô ngỡ ngàng đến mức vui sướng khi Richard gọi điện thoại đến Bloomingdale hỏi xem cô có thể đi chơi với anh vào thứ sáu được không.
Cả mấy ngày cuối tuần đó, họ đều ở bên nhau, đi dự hòa nhạc, xem phim, thăm đủ các chỗ ở New York.
Hết mấy ngày cuối tuần rồi, Florentyna chợt hiểu ra mình đã nói dối anh ta quá nhiều về thân phận của mình, rút cục thái độ bất trắc của cô làm cho Richard thấy khó hiểu hơn là chính mâu thuẫn bên trong người cô. Hình như cô thấy rằng đã đến lúc này thì không thể nào nói lại cho anh ta nghe chuyện khác về cô được nữa, mặc dầu chính chuyện khác ấy là sự thật. Tối chủ nhật, khi Richard trở lại trường Harvard rồi, cô tự nhủ với mình rằng quan hệ thế là kết thúc rồi nên có lừa dối gì thì cũng chả quan trọng nữa.
Nhưng suốt trong tuần, ngày nào Richard cũng gọi điện cho cô, và mấy ngày cuối tuần sau đó lại vẫn đi với cô, cô bắt đầu hiểu ra ngay là chuyện này không dễ dàng kết thúc được đâu, vì cô đã yêu anh ta mất rồi. Thừa nhận điều đó với mình rồi, cô biết là đến tuần tới thế nào cũng phải nói hết sự thật cho anh ta rõ.
***
Cả buổi Sáng ngồi trong lớp Richard không nghe giảng bài mà chỉ mơ mộng. Anh đã say mê cô gái đến nỗi không thể tập trung được bất cứ gì. Anh nghĩ không biết làm thế nào nói với bố rằng anh muốn cưới cô gái Ba lan đứng bán hàng ở quầy găng và khăn mũ trong cửa hàng Bloomingdale được đây? Richard không làm thế nào biết được tại sao cô ta rất thông minh như vậy mà lại không có tham vọng gì cả. Anh chắc chắn là nếu cô ta có được cơ hội như của anh thì sẽ chẳng chịu bán hàng ở Bloomingdale đâu. Richard nghĩ rằng rồi bố mẹ anh cũng sẽ phải đồng ý với sự lựa chọn này của anh, vì đến cuối tuần này anh sẽ hỏi thẳng Jessie là muốn lấy cô làm vợ.
Chiều thứ sáu, mỗi khi Richard về nhà với bố mẹ Ở New York là thế nào cũng qua Bloomingdale mua một cái gì đó, thường là một thứ đồ không cần thiết lắm, chỉ là một
cách báo cho Jessie biết là anh đã về đây (trong mười tuần qua anh đã cho tất cả bà con trong họ mỗi người một đôi găng). Thứ sáu đó, anh nói với mẹ là đi mua lưỡi dao cạo.
Con khỏi phiền, cứ dùng của bố cũng được, – Mẹ anh nói.
Không, không, không sao, – Richard nói. – Con đi mua những thứ của riêng con. Vả lại con với bố không cùng dùng một thứ giống nhau. Con chỉ đi vài phút thôi. – Anh nói thêm.
Anh gần như chạy hết cả tám quãng phố đến Bloomingdale và cố vào được cửa hàng vừa lúc họ đóng cửa. Anh biết là rồi đến bảy rưỡi thế nào cũng được gặp Jessie, nhưng có cơ hội trông thấy cô được là anh không bỏ qua. Có lần Steve Mellon đã nói với anh rằng tình yêu chỉ có đối với những anh chàng nào không cưỡng lại được. Thế là sáng hôm đó Richard đưa tay viết lên mặt gương đang đọng hơi nước một dòng chữ “Tôi không cưỡng lại được”.
Nhưng thứ sáu này, khi Richard đến nhà hàng Bloomingdale thì không thấy Jessie đâu. Maisie đang đứng ở một góc giũa móng tay. Anh đến hỏi cô ta có thấy Jessie đâu không. Maisie ngước nhìn lên như vừa bị bứt ra khỏi một nhiệm vụ quan trọng trong ngày.
Không, cô ta về nhà rồi, Richard. Vừa rời đây sớm mấy phút. Chắc cô ta chưa đi xa đâu. Tôi tưởng chốc nữa anh mới gặp chứ.
Richard chạy ra phố Lexington. Anh để ý tìm Jessie trong số những người có vẻ đang rảo bước về nhà và trông thấy cô ở bên kia đường đang đi về phía Đại lộ Năm. Đến nhà hàng Scribner ở đường 48, anh dừng lại nhìn cô bước vào hiệu sách. Nếu cô muốn có cái gì đọc thì ở Bloomingdale đâu có thiếu gì. Anh lấy làm lạ. Anh nhìn qua cửa kính thấy Jessie nói gì đó với người bán hàng, anh ta đi một lát rồi quay lại với hai cuốn sách. Anh nhìn rõ được đầu đề hai cuốn sách. Một là cuốn Xã hội giàu có của John Kenneth Galbraith, và một là cuốn Bên trong nước Nga ngày nay của John Gunther. Jessie ký tên để nhận sách.
Richard rất ngạc nhiên. Cô bước ra thì anh nấp vào một góc.
Cô ta là ai nhỉ? – Richard thốt lên với mình khi thấy cô vào nhà hàng Bendenl. Người gác cửa chào cô rất kính cẩn, tỏ ra rất biết cô là người nào. Một lần nữa Richard lại ngó qua cửa kính thấy các bà bán hàng săn đón Florentyna với một vẻ tôn trọng quá mức bình thường. Một bà nhiều tuổi hơn xuất hiện với một gói hàng đúng với mong muốn của Jessie. Bà ta mở ra thì trong đó là chiếc áo dự lễ buổi tối giản dị nhưng rất đẹp.
Florentyna cười gật đầu và bà kia cho áo vào một chiếc hộp nâu và trắng. Florentyna cảm ơn rồi bước ra cửa mà không thấy ký tên gì về vụ mua hàng này.
Richard như bị thôi miên về cảnh tượng đó. Anh vội tránh khỏi đụng vào cô lúc cô ở cửa hàng bước ra và nhảy lên một chiếc taxi.
Anh cũng nhảy lên một chiếc taxi khác bảo người lái xe. theo sát cô. Khi xe đi qua ngôi nhà nhỏ mà họ thường chia tay nhau ở đó, anh bắt đầu cảm thấy nao nao trong người. Thảo nào cô ta không bao giờ mời anh lên nhà. Chiếc xe đi trước tiếp tục khoảng hơn một trăm thước nữa thì dừng lại trước một ngôi nhà mới rất sang trọng bên ngoài có người gác cửa mặc đồng phục đến mở cửa cho cô. Vừa ngạc nhiên vừa tức giận, Richard ra khỏi chiếc xe của mình và đi thẳng đến cửa cô ta vừa vào.
– Hết chín mươi lăm xu, anh bạn ơi, – Một giọng nói vang lên sau lưng anh.
ồ, xin lỗi, – Richard nói và đưa ngay tờ năm đô la cho người lái xe taxi, không lấy tiền trả lại nữa.
Cảm ơn anh bạn, – Người lái xe nói. – Hôm nay chắc có người hạnh phúc đây. Richard chạy vội qua cửa và cố bắt kịp Florentyna ở chân thang máy. Florentyna
nhìn anh sững sờ không nói được.
– Cô là ai? – Richard hỏi lúc cửa thang máy vừa đóng lại.
Richard, – Cô lắp bắp. – Tối nay em sẽ nói tất cả cho anh biết. Em chưa tìm được lúc nào thích hợp cả.
Phải, cô chẳng cần nói gì nữa hết, – Anh nói và bước theo Florentyna ra ngoài thang máy đến trước cửa nhà cô. – Gần ba tháng qua cô xỏ dây vào mũi tôi bằng một loạt những điều nói dối. Bây giờ đã đến lúc để biết sự thật đây.
Tử trước đến giờ Florentyna chưa hề thấy Richard giận dữ bao giờ, và cô đoán như thế cũng là hiếm lắm.
Anh chợt bước lên trước mặt lúc cô mở cửa. Anh nhìn vào bên trong nhà. Liền với tiền sảnh có một phòng khách rộng trải thảm rất sang. Bên trên chiếc bàn đối diện là một chiếc đồng hồ treo thật to. Mặt bàn để một chậu hoa tươi. Căn phòng cực đẹp, không kém gì ở nhà Richard.
Với một cô gái bán hàng thì cô kiếm được chỗ như thế này là đẹp đấy. – Richard nói. – Tôi không biết trong số những người yêu của cô thì ai đã bỏ tiền ra cho chỗ này đây.
Florentyna tát cho anh ta một cái thật mạnh đến nhức cả tay.
Sao anh dám nói thế? – Cô nói, – Cút ra khỏi nhà tôi đi Cô vừa thốt ra những lời ấy là khóc ngay. Cô không muốn anh bỏ đi, không bao giờ cả. Richard ôm choàng lấy cô ôi lạy Chúa, anh xin lỗi, – Anh nói. – Không ngờ anh nói như vậy. Em tha lỗi cho anh. Chỉ vì anh yêu em quá đỗi, anh tưởng là anh rất biết về em, thế mà bây giờ hóa ra anh chẳng biết gì về em hết.
Richard, em cũng yêu anh và em tiếc là đã đánh lừa anh. Em không muốn lừa dối gì anh, nhưng vì không có ai khác ngoài anh cả…. Em hứa thế mà. – Giọng cô thổn thức.
Anh đáng bị như vậy. – Anh nói và hôn cô.
Hai người ôm chặt lấy nhau và ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó một lúc lâu không
cựa quậy. Anh khẽ vuốt tóc cô cho đến khi cô không còn khóc nữa. Cô muốn nói để anh cởi áo ra cho cô, nhưng cô chỉ im lặng đưa ngón tay lên lồng vào giữa hai khuy áo sơ-mi của anh. Richard có vẻ như không muốn có cử chỉ gì tiếp – Anh muốn ngủ với em không? – Cô khẽ hỏi.
Không, – Anh đáp. – Anh muốn thức cả đêm với em.
Hai người không nói gì thêm. Họ cởi bỏ quần áo và làm tình với nhau, rất nhẹ nhàng và dè dặt chỉ sợ làm cho nhau đau, cố làm cho nhau được hài lòng. Cuối cùng, cô gối đầu lên vai anh, và hai người nói chuyện.
Anh yêu em, – Richard nói. – Ngay từ lúc trông thấy em, anh đã yêu rồi. Em có đồng ý lấy anh không? Vì anh không cần biết em là ai và em làm gì, Jessie, anh chỉ biết là anh phải sống suốt đời với em.
Em cũng muốn lấy anh, Richard, nhưng trước hết phải nói thật với anh đã. Florentyna kéo chiếc áo ngoài của Richard che lên thân của hai người, rồi cô nói
hết về cô cho anh biết, kết thúc bằng chuyện cô làm việc ở Bloomingdale. Cô đã nói xong rồi, Richard không nói gì.
– Anh đã thôi không yêu em nữa rồi ư? – Cô nói. – Vì bây giờ anh đã biết em là ai
rồi.
Em yêu quý, – Richard bình tĩnh nói, – Bố anh căm ghét bố em.
Anh nói thế là sao?
Anh nhớ chỉ có một lần ai đó nhắc đến tên bố em ở trước mặt bố anh, thế là ông cụ đã nổi xung lên và bảo mục đích duy nhất của bố em trên đời này là chỉ muốn làm cho gia đình Kane lụn bại mà thôi.
Cái gì tại sao? – Florentyna choáng váng hỏi:
Em chưa bao giờ nghe nói đến bố anh. Tại sao hai người lại biết nhau.
Đến lượt Richard kể lại cho Florentyna nghe tất cả những gì mẹ anh đã nói với anh về chuyện cãi cọ với bố cô.
Ôi lạy Chúa. Hẳn đó là Judas mà bố em nhắc đến khi ông thay đổi ngân hàng sau hai mươi lăm năm, – Cô nói. – Chúng ta làm thế nào bây giờ?
Nói sự thật cho các cụ nghe, – Richard nói. – Bảo là chúng ta gặp nhau một cách tự nhiên vô tội, chúng ta yêu nhau và bây giờ chúng ta sắp lấy nhau, và các cụ chẳng làm thế nào ngăn chúng ta được.
Chúng ta hãy chờ ít tuần nữa, – Florentyna nói.
Sao thế – Richard hỏi. – Em có nghĩ là bố em có thể thuyết phục em không lấy anh nữa không?
Không, Richard – Cô vẫn gối đầu lên vai anh và xoa nhẹ vào người anh. Không bao giờ đâu, anh yêu quý Nhưng chúng ta phải tìm xem có thể làm cách nào đưa chuyện ấy ra một cách nhẹ nhàng trước khi các cụ thấy đó là việc đã rồi chứ. Dù sao, có thể là các cụ không găng như anh tưởng đâu. Mà cái chuyện về công ty hàng không
anh nói ấy, đến nay đã gần năm năm rồi còn gì nữa.
Các cụ hãy còn rất bực bội về chuyện đó, anh tin chắc như vậy. Bố anh mà trông thấy chúng ta với nhau cũng đã phát điên lên rồi, đừng nói gì đến cưới xin nữa.
Thế lại càng là lý do để một thời gian nữa đã rồi chúng ta báo tin cho các cụ biết. Chúng ta sẽ càng có thêm thời gian chọn cách nào tốt nhất.
Anh yêu em, Jessie. – Anh lại hôn cô.
Florentyna chứ.
Anh lại phải tìm cách để quen với tên gọi ấy, – Anh nói. – Anh yêu em, Florentyna.
Trong bốn tuần lễ sau đó, Florentyna và Richard tìm hết cách để hiểu thêm về mối thù của hai nhà.
Florentyna đi Chicago để hỏi mẹ cô. Mẹ cô biết rất nhiều về chuyện này. Rồi lại khéo léo hỏi George Novark mới thấy chính George cũng có phần thất vọng về điều mà ông ta gọi là “sự ám ảnh của bố cháú. Richard thì tìm trong phòng hồ sơ của bố và hỏi chuyện mẹ. Mẹ anh nói thẳng ra là hai người căm ghét lẫn nhau. Cứ mỗi điều họ hiểu ra được lại càng cho thấy rõ là không thể có cách nào nhẹ nhàng nói ra cho các cụ biết về tình yêu của họ được.
Richard vẫn tỏ ra chăm chú và không thấy có gì rắc rối cả. Anh muốn làm cho Florentyna quên hẳn vấn đề này đi mặc dầu biết là sớm muộn họ sẽ phải đối phó trực diện. Họ rủ nhau đi xem hát, đi trượt băng cả buổi chiều, và chủ nhật đi dạo chơi ở Công viên Trung tâm, cuối cùng bao giờ cũng rủ nhau lên giường nằm trước lúc trời tối. Florentyna đi theo Richard đến dự trận đấu của những đội Yankee New York mà cô không hiểu gì hết.
Rồi rủ nhau đi nghe dàn nhạc giao hưởng New york mà cô rất thích. Cô không tin là Richard chơi được xe-lô, thế là anh phải đem đàn đến chơi cả một chương trình riêng cho cô nghe. Anh kéo hết bản xô nát của Brahms mà anh vốn thích hơn cả thì cô vỗ tay rất nồng nhiệt, quên cả lúc đó đang chăm chăm ngắm nhìn đôi mắt xám của cô.
Chúng ta phải báo cáo sớm cho các cụ biết thôi, – Anh nói, để cây vĩ kéo đàn lên bàn rồi bước đến ôm lấy cô – Em biết là thế. Nhưng em không muốn bố em phải đau lòng.
Anh biết. – Đến lượt anh cũng nói.
Thứ sáu sau, bố em sẽ ở Washington về.
Vậy thì đến thứ sáu sau. – Richard nói và ôm chặt lấy cô đến tức thở.
Sáng thứ hai, Richard trở lại trường rồi, tối nào họ cũng nói chuyện với nhau trên điện thoại. Không có dấu hiệu gì tỏ ra nản lòng. Hai người cùng quyết tâm lắm rồi, không gì có thể ngăn họ được nữa.
Thứ sáu, Richard về New York sớm hơn mọi khi và đến chỗ Florentyna được một tiếng đồng hồ. Chiều hôm đó cô cũng xin nghỉ việc. Hai người đi bộ ra góc đường 57 và ra Công viên. Đèn đỏ “Không qua đường” bật lên. Họ dừng lại. Richard quay sang Florentyna hỏi một lần nữa là cô có chịu lấy anh không. Anh rút trong túi ra một chiếc hộp bọc da đỏ, mở hộp, rồi đeo nhẫn vào ngón giữa bên tay trái. .Cô rơi nước mắt.
Chiếc nhẫn vừa khít. Những người qua đường nhìn bằng con mắt quái lạ hai người đứng ở góc đường quấn quít lấy nhau mà không để ý tín hiệu đèn xanh đã bật lên rồi. Chợt nhìn lên thấy đèn xanh, họ hôn rồi chia tay nhau, mỗi người đi một ngả để về nhà gặp bố mẹ. Họ hẹn nhau là hễ xong được chuyện gian khổ rồi sẽ về ngay nhà Florentyna. Cô gắng cười với anh qua làn nước mắt.
Florentyna đi bộ về Khách sạn Nam tước, thỉnh thoảng cúi nhìn vào chiếc nhẫn. Cô cảm thấy nó mới và hơi lạ trên ngón tay của mình, tưởng tượng mọi con mắt của những người đi qua sẽ bị hút vào viên ngọc bích lộng lẫy ấy. So với chiếc nhẫn cổ cô vẫn đeo từ trước đến nay, cô thấy nó đẹp vô cùng. Lúc Richard đeo nhẫn vào tay cô, cô ngạc nhiên lắm. Cô sờ tay vào nhẫn và cảm thấy nó cho cô thêm nhiều can đảm, mặc dầu cô biết mình đang đi chầm chậm và đã đến gần khách sạn.
Cô vào đến quầy tiếp tân thì người nhân viên báo cho cô biết là bố cô đang cùng với George Navak ở trên tầng thượng. Anh ta gọi để báo là cô đang lên.
Thang máy lên đến tầng 42 rất nhanh. Florentyna ngập ngừng một lát rồi mới bước ra. Cô đặt chân lên tấm thảm xanh và nghe cánh cửa thang máy khép lại sau lưng. Cô đứng một mình trong hành lang một lúc rồi mới khẽ đưa tay gõ cửa. Abel ra mở ngay.
Florentyna, thật là niềm vui bất ngờ. Vào đây, con yêu quý. Bố không định gặp con hôm nay. George Navak đang đứng bên cửa sổ trong phòng khách nhìn xuống Đại lộ Công viên ông quay ra chào cô con gái mà ông đỡ đầu. Nếu ông ở lại đây thì cô biết là mình không giữ được bình tĩnh. Đi đi, đi đi, cô thầm nói trong đầu. George như cảm thấy ngay nỗi lo âu của cô.
Tôi phải quay về làm việc đây, Abel. Tối nay có một ông hoàng tử ấn độ chết tiệt về ở khách sạn này.
Bảo ông ta cho voi sang ở bên Plaza nhé, – Abel nói đùa. – Nhân có Florentyna ở đây, anh ngồi uống rượu cái đã.
George nhìn Florentyna.
Không, Abel, tôi phải đi đã. Ông ta thuê toàn bộ tầng 33. Ông ta nghĩ xoàng ra cũng phải có một phó chủ tịch đến chào. Đi nhé, Florentyna, – Ông nói và hôn lên má cô, rồi đưa tay bấm vào cánh tay cô như để tiếp thêm sức mạnh. Ông ta bỏ ra ngoài rồi, chỉ còn lại hai bố con, và Florentyna lại mong là ông đừng đi.
Bloomingdale thế nào, con? – Abel hỏi, âu yếm xoa tóc con. – Con đã bảo với họ là sắp mất người phó giám sát trẻ và cừ nhất mà bao năm nay mới có được không? Chắc chắn là họ sẽ rất ngạc nhiên khi được nghe công việc sắp tới của Jessie Kovat là
khai mạc Nam tước Edinburgh. – Ông cười vang.
Con sắp lấy chồng, – Florentyna nói và đưa bàn tay trái của cô ra một cách ngượng
ngập. Cô không nghĩ ra điều gì để nói thêm, vì vậy chỉ chờ xem ông phản ứng thế
nào.
:
Điều này hơi đột ngột, phải không con, – Abel nói, vẻ hơi choáng.
Không đâu, bố. Con biết anh ấy ít lâu nay rồi.
Bố có biết cậu ta không? Bố đã gặp bao giờ chưa nhỉ?
Không đâu, bố.
Cậu ta là người ở đâu? Lịch sử thế nào? Cậu ta có phải người Ba lan không? Tại sao con lại giữ kín thế, Florentyna?
Anh ấy không phải Ba lan đâu, bố. Anh ấy là con của một nhà ngân hàng.
Abel bỗng tái người, cầm cốc rượu lên tu một hơi.
Florentyna biết là trong đầu ông đang nghĩ gì lúc ông lại rót thêm cốc nữa, vì vậy cô nói thẳng ra luôn.
. Tên anh ấy là Richard Kane, bố ạ.
Abel quay ngoắt người nhìn thẳng vào cô.
Nó có phải là con William Kane không? – Ông hỏi.
Vâng, đúng đấy, – Florentyna nói.
Con có thể lấy được con của William Kane ư? Con có biết người đó đã làm gì đối với bố không?
Con biết, – Florentyna nói.
Con chưa biết tí gì đâu. – Abel quát lên và tuôn ra một tràng những lời lẽ nhằm mục đích cho Florentyna thấy rằng giữa ông và người kia không thể nào chịu nhau được nữa. Cuối cùng cô giơ tay ngăn ông lại và bảo ông rằng cô rất biết tất cả đầu đuôi câu chuyện.
Cô biết hả? Thế cô có biết sự thật William Kane là kẻ đã gây ra cái chết của người bạn thân nhất của bố không? Phải, chính ông ta đã làm cho Davis Lerov phải tự tử, và như thế cũng chưa hài lòng, ông ta còn định làm cho bố phá sản nữa. Nếu David Maxton không kịp thời cứu cho bố thì Kane đã lấy hết các khách sạn và bán đi rồi, không thương tiếc gì hết. Hỏi nếu William Kane làm được như thế thì bây giờ bố ra sao? Nếu có thì may mắn là con được làm cô gái bán hàng ở Bloomingdale thôi. Con có thấy tất cả những cái đó không, Florentyna?
Vâng, thưa bố. Mấy tuần qua con còn nghĩ đến cả những cái khác nữa kia. Richard với con lấy làm kinh khủng thấy sự căm thù giữa bố và bố anh ấy. Lúc này đây anh ấy cũng đang gặp bố.
Bố có thể nói ông ta sẽ phản ứng như thế nào, – Abel nói. – Ông ta sẽ phát điên. Con người ấy sẽ không bao giờ cho đứa con quý tử quý tộc của mình đi lấy con đâu,
vậy con cứ quên cái chuyện điên rồ ấy đi là hơn, con ạ.
Giọng ông lại gần như quát.
Con không quên được đâu, bố, – Cô bình tĩnh nói.- Chúng con yêu nhau, và cả hai chúng con cần đến sự ưng thuận của bố, chứ không phải sự giận dữ.
Này, con nghe đây, Florentyna. – Abel nói, lúc này mặt ông đã đỏ gay vì tức giận.
Bố cấm con không được gặp lại cái thằng Kane ấy nữa, nghe không – Con nghe. Nhưng con sẽ gặp anh ấy. Con không thể xa Richard được chỉ vì bố ghét bố anh ấy.
Cô nắm chặt lấy chiếc nhẫn trên tay và hơi run run.
Không được, – Abel nói, mặt càng tái lịm đi. – Bố sẽ không bao giờ cho phép có cuộc hôn nhân này. Con gái của tôi không thể bỏ tôi mà đi theo con trai cái thằng khốn nạn Kane ấy được. Bố bảo là con không được lấy nó.
Con không bỏ trốn đâu. Nếu đúng là như vậy thì con đã cùng với anh ấy trốn đi rồi. Nhưng con không thể lấy ai mà không cho bố biết được. – Cô biết giọng nói của mình đang rung rung cảm động. – Nhưng bây giờ con đã ngoài hai mốt tuổi rồi, con sẽ lấy Richard. Con sẽ sống với anh ấy suốt đời. Bố giúp chúng con đi bố. Bố mà gặp anh ấy thì sẽ hiểu ngay tại sao con nghĩ như vậy.
Nó sẽ không bao giờ được phép vào nhà này. Bố không muốn gặp bất cứ đứa con nào của William Kane. Không bao giờ, con nghe không.
Nếu thế thì con phải bỏ bố vậy.
Florentyna, nếu con bỏ bố mà lấy thằng Kane ấy, bố sẽ cắt hết không cho con một xu nào. Không có một xu nào hết, con nghe không – Giọng Abel dịu xuống một chút. – Con hãy nghĩ lại đi, con gái, rồi con sẽ quên anh ta thôi. Con còn trẻ và còn hàng đống những chàng trai khác sẵn sàng xin lấy con.
Con không cần đến hàng đống những người khác.- Florentyna nói. – Con đã gặp người con sẽ lấy, và anh ấy chẳng có tội gì vì anh ấy là con của bố anh ấy cả. Cả anh ấy và con, không có ai chọn bố mà ra đời.
Nếu gia đình này không xứng với cô, thì cô đi đi,- Abel gào lên. – Tôi thề sẽ không thèm nhắc đến tên cô nữa. – Ông quay người, nhìn ra cửa sồ, – Một lần cuối cùng, bố cảnh cáo con đấy, Florentyna, đừng có lấy cái thằng đó.
Bố, chúng con sắp cưới nhau rồi. Mặc dầu chúng con đã đi quá cái mức cần có sự thỏa thuận của bố, nhưng chúng con cũng xin bố đồng ý cho.
Abel quay vào và bước đến chỗ cô.
Con có mang rồi chứ gì? Có phải thế không? Có phải vì thế mà phải lấy không?
Không đâu, bố.
Con có ngủ với nó chưa? – Abel hỏi.
Câu hỏi khiến Florentyna hơi ngượng, nhưng cô không ngần ngại.
– Vâng, – Cô đáp, – Nhiều lần rồi.
Abel giơ tay lên tát cho cô một cái thật mạnh. Máu bắt đầu chảy ròng xuống cằm
và cô suýt nữa ngất xỉu.
Cô quan người chạy ra khỏi phòng, vừa khóc vừa tì vào nút bấm thang máy, một tay đưa lên ôm miệng đang chảy máu. Cửa thang mở và George ở trong đó bước ra Cô bước vội vào trong thang máy, bấm liên hồi vào nút Đóng Cửa và thoáng nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của ông ta. George chỉ biết đứng nhìn cô khóc và cánh cửa thang máy từ từ khép lại.
Xuống đến đường, Florentyna nhảy ngay lên taxi về thẳng nhà mình. Trên đường, cô lấy miếng khăn giấy đắp vào môi bị sứt. Richard đã có mặt ở đó rồi, đang đứng chờ ở cửa vào, trông vẻ mặt thảm hại.
Cô nhảy xuống xe và chạy đến chỗ anh. Lên đến trên nhà, cô mở cửa rồi đóng lại thật mạnh sau khi hai người đã vào phòng, cảm thấy bây giờ mới được an toàn.
Em yêu anh, Richard.
Anh cũng yêu em, – Richard nói và vòng tay ôm lấy cô Em không cần phải hỏi xem bố anh phản ứng thế nào, – Florentyna nói và níu lấy tay anh một cách tuyệt vọng.
Anh chưa bao giờ thấy ông nổi nóng đến như vậy.- Richard nói. – Ông ấy gọi bố em là một kẻ vu cáo, bất lương, và chỉ là một người Ba lan nhập cư và gặp vận may thôi. Ông ấy hỏi tại sao anh lại không đi lấy một người có cùng cơ sở như mình.
Thế anh bảo sao?
Anh bảo ông cụ là một người tuyệt vời như em không thể nào có ai thay thế vào đó được, dù là một người thuộc gia đình thượng lưu quý tộc đến mấy, thế là ông cụ nổi xung lên ngay.
Trong khi Richard nói, Florentyna vẫn cứ ôm chặt lấy anh.
Thế rồi ông cụ dọa là nếu anh lấy em thì ông ấy cắt hết, không cho một xu nào, – Anh nói tiếp. – Không biết đến bao giờ các cụ mới hiểu được rằng chúng ta chẳng cần quái gì đến cái thứ tiền chết tiệt ấy của các cụ nhỉ?
Anh định nhờ mẹ anh ra nói giúp cho, nhưng đến mẹ anh cũng không làm cho ông ấy bớt nóng được. Ông ấy đuối mẹ anh ra ngoài. Anh chưa bao giờ thấy ông ấy đối xử với mẹ anh như vậy. Mẹ anh khóc. Anh thấy thế càng kiên quyết hơn. Ông ấy đang nói thì anh bỏ đi luôn. Anh chỉ mong ông ấy không trút giận lên Virgima hay lucy. Thế lúc em nói với bố em thì sao?
Ông ấy đánh em, – Florentyna bình tĩnh nói. “Lần đầu tiên trong đời em bị Ông ấy đánh. Em nghĩ nếu trông thấy cả hai chúng mình thì ông ấy sẽ giết anh mất. Richard, anh yêu quý, chúng ta phải đi khỏi chỗ này trước khi họ biết được chúng ta đang ở đâu. Thế nào ông cũng đến nhà này trước. Em sợ lắm”.
Em không có gì phải sợ, Florentyna. Chúng ta sẽ đi ngay tối nay và đi càng xa càng tốt, không cần gì đến họ nữa.
Anh sửa soạn đồ đạc có nhanh không – Florentyna hỏi.
Anh không thể trở về nhà được nữa. – Richard nói. -Em gói ghém đồ đạc của em đi, rồi chúng ta đi.
Anh có chừng một trăm đô la ở đây. Em thấy lấy người chỉ có một trăm đô la thôi thì thế nào?
Em nghĩ một cô gái bán hàng chỉ mong được thế. Còn em thì cũng không phải không có của hồi môn đâu nhé. – Florentyna vừa nói vừa lục ví. – Đây, em có hai trăm mười đô la với một thẻ ngân hàng. Anh nợ em năm mươi sáu đô la nhé, Richard Kane, nhưng em cho anh được trả mỗi năm một đô la.
Ba mươi phút sau, Florentyna đã sửa soạn xong. Cô ngồi vào bàn viết lại mấy chữ rồi để chiếc phong bì trên bàn đầu giường.
Richard gọi taxi. Florentyna sung sướng thấy trong hoàn cảnh khó khăn Richard đã tỏ ra là một con người tháo vát. Cô cảm thấy yên tâm.
Idlewild, – Anh nói với người lái xe sau khi đã bỏ ba chiếc vai của Florentyna vào thùng xe.
Ra đến sân bay anh mua vé đi San Francisco. Họ chọn thành phố có tên là Cổng Vàng ấy chỉ vì thấy trên bản đồ Hoa Kỳ, đó là địa điểm xa nhất.
Bảy giờ ba mươi, chiếc máy bay mang tên Chòm Sao 1049 của hãng hàng không Mỹ bắt đầu ra đường bay để bay một chuyến bảy tiếng liền.
Richard giúp Florentyna thắt chặt dây an toàn. Cô mỉm cười nhìn anh.
Ông có biết tôi yêu ông đến thế nào không, ông Kane?
Vâng, tôi biết, thưa bà Kane, – Anh đáp.
***
Albel và George đến căn nhà của Florentyna trên đường 57 chỉ mấy phút sau khi cô và Richard rời đây ra sân bay. Abel đã lấy làm tiếc về cái tát ông đã đánh con gái. Ông không cần biết là cuộc đời mình sẽ ra sao nếu không có đứa con gái duy nhất ấy của ông. Ông nghĩ giá như có thể gặp được cô trước khi đã quá muộn, may ra ông vẫn còn có thề thuyết phục nhẹ nhàng đề cô không lấy cái thằng con nhà Kane ấy. Ông sẵn sàng cho cô bất cứ gì để ngăn được cuộc hôn nhân này.
George bấm chuông rồi ông và Abel đứng chờ ngoài cửa. Không ai trả lời. George lại bấm chuông nữa. Họ chờ một lát rồi Abel lấy ra chiếc chìa khóa Florentyna đã để cho ông đề phòng những trường hợp cần thiết.
Họ tìm các nơi không thấy cô đâu.
Nó đã bỏ đi rồi, – George bước vào phòng ngủ có Abel đang ở trong đó.
nhưng đi đâu chứ? – Abel nói. Ông chợt trông thấy chiếc phong bì đề tên ông trên bàn đầu giường.
ông nhớ đến bức thư cuối cùng cũng đề bên giường gửi cho ông mà chưa ngó đến. Ông mở ra xem.
Bố vô cùng yêu quí.
Xin bố tha lỗi cho con đã bỏ đi vì con yêu Richard thật sự và không vì chuyện bố căm ghét bố anh ấy mà con bỏ anh ấy được. Chúng con sẽ cưới nhau ngay và bố không thể làm gì ngăn trở được. nếu bố định tìm cách hại anh ấy tức là bố hại chính con đấy. Cả hai người chúng con không ai muốn trở về New York chừng nào bố chưa chấm dứt mối thù vô lý giữa gia đình ta với nhà Kane.
Con yêu bố hơn là bố tưởng và con sẽ luôn luôn cảm ơn bố về tất cả những gì bố đã làm cho con. Con cầu cho đây không phải là kết thúc quan hệ bố con, nhưng chỉ khi nào bố thay đổi ý kiến cơ. “Bố chớ tìm đuổi gió ơù ngoài đồng. cái gì đã đi rồi thì có tìm cũng vô ích thôi, bố ạ Con gái yêu của bố.
Florentyna Abel đưa bức thư cho George rồi nằm vật ra giường George đọc mẩu giấy viết tay, rồi hỏi với một giọng bất lực. “Tôi có thể giúp gì vào đây được không?
Có đấy George. Tôi muốn đem được con gái tôi về dù cho có phải giao thiệp trực tiếp với cái lão Kane khốn kiếp ấy. Tôi chỉ tin chắc một điều:
chính hắn cũng muốn ngăn cuộc hôn nhân này dù có phải mất gì cũng được. Anh gọi điện thoại cho hắn đi.
George mất một lúc khá lâu để tìm ra số điện thoại riêng của William Kane. Viên sĩ quan bảo vệ đêm của ngân hàng Lester cuối cùng phải cho số điện thoại ấy vì George nói đây là một chuyện gấp của gia đình.
Abel yên lặng ngồi trên giường, trong tay cầm bức thư của Florentyna. Ông nhớ hồi còn bé ông đã dạy cho cô câu ngạn ngữ Ba lan mà bây giờ cô lại nhắc lại để viết cho ông. George gọi được đến nhà riêng của Kane rồi, đầu dây đằng kia có một giọng nam nghe máy.
Tôi nói chuyện với ông William Kane được không- George hỏi.
Tôi sẽ nói là ai gọi đây? – Giọng đó thủng thẳng hỏi lại.
Ông Abel Rosnovski – George đáp.
Để tôi xem ông ấy có nhà không, thưa ông.
Có lẽ đó là tay quản gia ở nhà Kane. Hắn đang đi tìm, – George đưa ống nói cho Abel. Abel chờ, ngón tay gõ lên mặt bàn đầu giường.
Tôi là William Kane đây.
– Tôi là Abel Rosnovski.
Vậy à? giọng William lạnh lùng. – Ông nghĩ đến chuyện đưa con gái ông ra tiến công con trai tôi từ bao giờ thế, Có lẽ từ cái hồi ông rõ ràng thất bại không làm sập được ngân hàng của tôi chứ gì?
Ông đừng có nói bậy – Abel bình tĩnh lại. “Tôi muốn ngăn cuộc hôn nhân này lại và chắc ông cũng muốn như vậy. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ bắt con trai của ông làm gì. Chỉ đến hôm nay tôi mới biết là có nó.
Tôi yêu quý con gái tôi hơn là tôi căm ghét ông nữa kia, và tôi không muốn để mất nó. Chúng ta có thể gặp nhau và hai người bàn cách giải quyết được không – Không, – William đáp. “Trước đây tôi cũng đã hỏi ông như thế một lần rồi, ông Rosnovski, và ông đã nói rất rõ là bao giờ và ở đâu ông sẽ gặp tôi kia mà. Tôi có thề chờ đến lúc đó, vì tôi tin rằng ông sẽ thấy là ông đến đó trước chứ không phải tôi”.
-Chuyện đã qua còn bới ra làm gì nữa, Kane? Nếu ông biết chúng nó ở đâu thì có lẽ chúng ta có thể ngăn lại được.
Chính ông cũng muốn thế mà. Hay là ông lấy làm tự hào, cứ đứng đó mà nhìn con trai ông cưới con gái tôi, chứ không giúp gì….? ông nói đến chữ giúp gì thì điện thoại ngắt. Abel úp mặt vào hai bàn tay và khóc. George đưa ông trở về khách sạn Nam tước.
Suốt đêm đó và cả ngày hôm sau, Abel cố nghĩ ra cách làm sao tìm được Florentyna. Ông còn gọi đến cho mẹ cô và được biết là cô đã kể lại cho mẹ nghe về Richard Kane rồi.
Xem chừng anh ta cũng dễ thương, – Bà nói.
Bà có biết bây giờ chúng nó ở đâu không? – Abel sốt ruột hỏi.
Biết.
Ở đâu?
Ông hãy tự tìm lấy. – Điện thoại lại ngắt.
Abel cho đăng quảng cáo trên các báo và trên cả đài phát thanh. Ông định kéo cả cảnh sát vào đó, nhưng họ chỉ có thể đưa ra kêu gọi chung chung thôi, vì cô đã ngoài hai mươi mốt tuổi rồi. Không có tin tức gì về cô Cuối cùng ông đành phải tự nhận với mình rằng đến lúc bố cô tìm được cô thì chuyện cô lấy Kane cũng đã xong rồi.
ông đọc đi đọc lại bức thư nhiều lần và cuối cùng quyết định ông sẽ chẳng bao giờ làm hại anh chàng kia. Nhưng còn bố anh ta thì đó là chuyện khác. Ông, Abel Rosnovski, đã phải hạ mình cầu xin như thế mà cái lão khốn kiếp kia còn không chịu nghe kia mà.
Abel thề rằng khi nào có cơ hội là sẽ kết thúc William Kane một lần chót. George lấy làm sợ về thái độ căm ghét ghê gớm của người bạn mình.
– Tôi có phải hủy chuyến đi Châu âu của anh không? – Ông ta hỏi.
Abel quên khuấy đi là ông có ý định đến cuối tháng này cho Florentyna cùng sang
Châu âu sau khi cô kết thúc hai năm ở Bloomingdale. Cô sẽ phải đi để khai mạc khách sạn Nam tước ở Edinburgh và Cannes.
Không hủy được, – Abel đáp, mặc dầu bây giờ ông không cần biết ai khai mạc cái gì và khách sạn có mở hay không. – Tôi phải đi và tự tôi khai mạc vậy.
Nhưng trong khi tôi đi vắng thì anh cố tìm xem Florentyna ở đâu nhé, George. Mà đừng cho nó biết.
Không nên để nó biết là tôi rình mò nó. Nếu nó biết như vậy nó sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi đâu. Tốt nhất là dò hỏi Zaphia, nhưng anh phải cẩn thận vì thế nào bà ta cũng lợi dụng những chuyện vừa xảy ra đấy Chắc chắn là bà ta đã cho Florentyna biết tất cả những gì bà ta biết được về Kane rồi.
Anh có muốn osborne làm gì về chứng khoán Kane nữa không Không, lúc này chưa làm gì hết. Chưa phải lúc thích hợp để thanh toán Kane. Khi nào làm, phải biết chắc là làm một lần xong hẳn. Lúc này hãy cứ để Kane đó đã. Tôi sẽ còn dịp trở lại với hắn ta. Bây giờ thì hãy tập trung vào việc tìm Florentyna đã.
George hứa là lúc nào Abel trở về thì ông cũng đã tìm được tông tích cô ta rồi.
Ba tuần sau, Abel khai mạc khách sạn Nam tước Edinburgh.Tòa nhà đứng trên ngọn đồi trùm xuống thành phố được gọi là Athens của phương Bắc, trông thật lộng lẫy. Bao giờ cũng vẫn là chuyện nhỏ khiến cho Abel khó chịu hơn cả mỗi khi ông khai mạc một khách sạn mới và đến nơi là ông kiểm tra liền. Một chỗ bật đèn mà đường dây không bắt cần thận để chạm vào thảm ni-lông. Bộ phận phục vụ phải mất đến bốn mươi phút mới đưa thức ăn lên phòng được.
Hoặc chiếc giường quá nhỏ đối với bất cứ ai vừa cao vừa béo.
Báo chí đã nhanh chóng đưa tin rằng người ta mong có cô Florentyna Rosnovski, con gái của Nam tước Chicago, sẽ đứng ra khai mạc. Một nhà báo của tờ Tin điện Chủ nhật không biết nghe thóc mạch ở đâu nói ý là trong gia đình có sự rạn nứt và mô tả Abel không được vui vẻ nhanh nhẹn như mọi khi.
Abel bác bỏ ý kiến ấy, cãi rằng ông đã trên năm mươi tuổi rồi, không còn ở cái tuổi nhanh nhẹn như trước nữa. Đó là ý kiến một nhân viên của ông xui ông nói thế. Nhưng báo chí họ không tin, và hôm sau không biết thế nào tờ Thư tín hàng ngày lại đăng lên bức ảnh một tấm biền đồng đã bị vứt bỏ vào đống rác mà họ nhặt được, trên đó viết:
Khách sạn Nam tước do Edinburgh do Florentyna Rosnovski khai mạc 17 tháng Mười, 1958 Abel lên máy bay đi Cannes. Lại một khách sạn tuyệt đẹp nữa, nhìn xuống bờ Địa Trung Hải. Tuy thế ông vẫn không quên được Florentyna. Và lại một tấm biển đồng bị hủy bỏ nữa, nhưng biển này viết tiếng Pháp. Những buổi khai mạc không có Forentyna thật là buồn thảm.
Abel bỗng thấy lo sợ, có thể ông sẽ sống đến chót đời mà không gặp lại con gái nữa. Để bớt đi nỗi cô đơn ông nằm với một số đàn bà, sang trọng cũng có và rẻ tiền
cũng có. Nhưng chẳng giải quyết được gì.
Đứa con trai của William Kane bây giờ đã chiếm mất con người duy nhất Abel Rosnovski yêu quý.
Nước Pháp đối với ông không còn mấy hấp dẫn nữa. Xong công việc ở đây, Abel bay ngay đi Bon để thương lượng mua một chỗ xây khách sạn Nam tước đầu tiên ở Đức. Ông vẫn liên lạc với George bằng điện thoại, nhưng Florentyna thì chưa tìm ra mà lại có thêm vài tin tức rất phiền toái về Henry osborne.
ông ta lại mắc nợ với bọn cờ bạc rất nhiều, – George nói.
Lần trước tôi đã cảnh cáo là sẽ không còn chuộc ông ta ra nữa, – Abel nói. – Sau khi mất ghế ở Quốc hội rồi ông ta chẳng còn được việc quái gì cho ai nữa.
Để hôm nào về tôi sẽ giải quyết vấn đề này.
Nhưng ông ta dọa, – George nói.
Cái đó chẳng có gì mới. Trước đây, tôi chả bao giờ bận tâm về chuyện đó, – Abel nói. – Bảo ông ta là muốn gì cũng phải chờ tôi về đã.
Bao giờ anh về? – George hỏi.
Ba tuần nữa, nhiều lắm là bốn tuần. Tôi muốn đi xem vài nơi ở Thổ Nhĩ Kỳ và Ai Cập. Hilton đã bắt đầu xây ở đây rồi, nên tôi muốn biết tại sao. À nhân đây George, các nhà chuyên gia họ bảo nếu máy bay hạ cánh xuống Trung Đông thì anh không còn liên lạc với tôi được nữa. Người Aû rập họ cũng còn chưa tìm được nhau, huống chi là khách du lịch nước ngoài. Vì vậy tôi cứ để anh quản mọi thứ như thường, cho đến khi nào được tin của tôi nhé.
Abel bỏ ra ba tuần đi tìm địa điểm cho những khách sạn mới ở các nước Aû rập. Những người làm cố vấn cho ông nhiều vô kể, phần lớn đều khoe mình là Hoàng tử và đảm bảo với Abel là họ có ảnh hưởng và là bạn thân của bộ trưởng này nọ trong chính phủ.
Rút cục lại hóa ra chẳng phải bộ trưởng hay bạn thân họ hàng gì hết. Sau hai mươi ba ngày lặn lội trong gió cát và nóng nực, chỉ có nước xô đa mà không có whisky, kết luận duy nhất chắc chắn Abel rút ra được là:
nếu những lời dự đoán của các cố vấn về dự trữ dầu lửa ở Trung Đông là đúng thì những nước ở vùng Vịnh này về lâu về dài sẽ cần đến rất nhiều khách sạn, do đó Công ty Nam tước phải bắt đầu có kế hoạch chu đáo ngay từ bây giờ, nếu không sẽ bị lạc hậu.
Abel cũng để ý tìm được nhiều địa điểm tốt có thể xây khách sạn được, thông qua những vị hoàng tử kia, nhưng ông chưa có thời giờ phát hiện xem trong số họ ai là người có thực quyền. Ông chỉ chống hối lộ khi nào tiền bỏ ra không rơi vào đúng người. Nếu là ở Mỹ thì ông còn dựa được vào Henry osborne vì ông ta biết quan chức nào là người cần chú ý đến. Abel thiết lập một văn phòng nhỏ ở Bahrain để các đại diện địa phương tin rằng Công ty Nam tước đang tìm địa điểm xây khách sạn trong thế
giới Aû rập chứ không phải tìm những ông hoàng tử hay bà. con họ hàng của các bộ trưởng.
ông bay tiếp sang Istanbul, và ở đây ông tìm thấy ngay một chỗ rất tốt để xây khách sạn. Chỗ này nhìn xuống dòng sông Bosphorus, chỉ cách sứ quán cũ của Anh có vài trăm thước. Đứng trên mảnh đất trần trụi ông vừa mua được, ông mơ màng nhớ lại mình đã từng ở nơi này. Ông nắm chặt bàn tay và ôm lấy cổ tay phải. Ông tưởng như còn nghe thấy tiếng hò reo của quần chúng, cái không khí đó vẫn còn làm cho ông sợ hãi và lợm giọng mặc dầu từ đó đến nay đã hơn ba thục năm rồi.
Mệt mỏi về những chuyến đi của mình, Abel trở về New York. Trong cuộc hành trình bất tận ấy, ông chỉ nghĩ đến Florentyna. Như thường lệ, George vẫn đứng chờ ở ngoài cửa hải quan để đón ông. Vẻ mặt ông ta không cho thấy gì hết.
Có tin gì không – Abel hỏi và ngồi vào ghế sau chiếc xe Cadillac trong khi người lái xe xếp hành lý vào hòm xe.
Có tin hay và tin dở, – George nói và bấm nút vào bên cửa xe. Một mảng kính nhô lên ngăn đôi giữa người lái với phía sau xe. – Florentyna đã có liên lạc với mẹ. Nó sống trong một căn nhà nhỏ ở San Francisco.
Lấy chồng rồi? – Abel nói. Rồi. – George đáp.
Không ai nói gì thêm. Một lúc trôi qua.
Còn thằng Ka ne? – Abel hỏi.
Nó đã tìm được việc làm trong một ngân hàng.
Hình như rất nhiều người không nhận nó vào vì người ta đồn nó chưa học xong trường kinh doanh Harvard, và bố nó cũng không giúp gì vào đó. Nhiều người sẽ không dùng nó nếu họ biết là nó chống lại bố. Cuối cùng nó được thuê làm thủ quỹ ở Ngân hàng Mỹ. Như thế là rất ở dưới mức tương xứng với anh ta.
Còn Florentyna?
Nó làm quản lý trong một nhà hàng may mặc có tên là “Columbus mới lạ” gần Công viên Cổng Vàng.
Nó cũng đang cố vay tiền của nhiều ngân hàng khác nhau.
Sao? Nó cũng đang gặp khó khăn thật sao? – Abel hỏi, vẻ lo lắng.
Không, nó chỉ tìm vốn để mở cửa hàng riêng thôi.
Nó cần bao nhiêu?
Nó cần ba mươi tư ngàn đô la để thuê một ngôi nhà nhỏ trên đồi Nob.
Abel ngồi suy nghĩ về điều George vừa nói, ngón tay gõ gõ vào cửa xe.
– Anh xem có cách nào gửi tiền cho nó, George.
Làm như đó là món chuyển khoản vay của một ngân hàng bình thường, – Nhưng đừng để người ta có thể lần ra đó là tôi. – Ông tiếp tục gõ ngón tay vào cửa sổ xe. – Điều này hoàn toàn chỉ có anh với tôi biết thôi, George.
– Tùy anh, Abel.
Bất cứ nó làm gì anh cũng cho tôi biết, dù đó là không quan trọng gì hết. – Còn anh kia thì sao?
Tôi không quan tâm, – Abel nói. “Còn tin dở là tin gì?”.
Lại rắc rối với Henry osborne nữa. Hình như ông ta nợ khắp cả mọi nơi. Tôi cũng biết chắc nguồn thu nhập duy nhất của ông ta là ở chỗ anh. Ông ta vẫn còn dậm dọa là sẽ tiết lộ việc anh đồng lõa với những vụ hối lộ trước đây khi anh mới tiếp quản công ty.
ông ta bảo vẫn còn giữ các thứ giấy tờ từ những ngày đầu gặp anh, tức là hồi ông ta thu xếp cho việc bồi thường vụ cháy khách sạn Richmond cũ ở Chicago, và hồ sơ bây giờ đã dầy đến hàng tấc rồi.
Sáng mai tôi sẽ làm việc với Henry, – Abel nói.
Trên quãng đường còn lại từ sân bay về Manhattan, George nói nốt những việc mới nhất của công ty cho Abel biết. Mọi thứ đều tốt cả, trừ có việc Lagos người ta tiếp quản khách sạn Nam tước vì ở đó vừa có cuộc đảo chính. Điều đó thì Abel không bao giờ lo ngại.
sáng hôm sau, Abel gặp Henry osborne. Trông ông ta già yếu, mệt mỏi. Khuôn mặt đã một thời được coi là nhẵn nhụi bảnh trai bây giờ nhăn nhúm gớm ghiếc.
ông ta không hề nhắc đến hồ sơ dầy hàng tấc nữa.
Tôi cần một ít tiền để thoát khỏi thời kỳ lộn xộn này. – Henry nói. – Tôi bị chuyện không may.
Lại thế nữa? Henry, với cái tuổi của ông thì đã phải biết rồi chứ? ông đụng vào ngựa với đàn bà thì chỉ có thua thiệt thôi. Lần này ông cần bao nhiêu?
Mười ngàn thì tôi mới gỡ ra được, – Henry nói.
Mười ngàn! – Abel nhắc lại. – Ông tưởng tôi là cái gì ? mỏ vàng à? Lần trước chỉ có năm ngàn thôi.
Lạm phát mà, – Henry nói, và định cười.
Đây là lần cuối cùng ông hiểu chưa? – Abel nói và rút cuốn sổ séc ra. – Ông còn đến xin lần nữa là tôi sẽ gạt ông ra khỏi ban giám đốc và tống ông đi mà không có một xu nào hết.
Ông là bạn rất tốt mà, Abel. Tôi thề sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, tôi hứa như thế. Không bao giờ nữa. – Henry nhắc một điếu xì-gà ngoại hạng trên bàn Abel và thâm hút. – Cảm ơn ông, Abel. Ông sẽ không bao giờ phải hối tiếc về chuyện này.
Henry bỏ ra, miệng phì phèo điếu xì-gà vừa lúc George bước vào. Ông chờ cho cửa đóng lại hẳn.
Chuyện Henry thế nào rồi?
Tôi lại chịu ông ta một lần cuối nữa, – Abel nói. – Tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Thế là mất thêm mười nghìn.
Lạy Chúa, tôi muốn làm bà con với đám người hoang tàng này quá, – George nói. – Thế nào rồi ông ta cũng quay lại. Tôi đánh cuộc đấy.
Ông ta không nên quay lại thì hơn. – Abel nói. “Vì tôi hết nợ với ông ta rồi. Bất cứ gì ông ta đã làm cho tôi trong quá khứ bây giờ coi như hết. Có tin gì mới về con gái tôi không?. – Florentyna không có chuyện gì, nhưng hình như anh nói đúng về Zaphia. Bà ta vẫn hàng tháng đi sang miền Tây thăm chúng nó.
Con mụ chết tiệt, – Abel nói.
Bà vợ Kane cũng sang đó một số lần, – George nói thêm.
Còn Kane?
Không có dấu hiệu gì ông ta bớt cứng rắn đi.
Đó là một điểm chúng tôi giống nhau, – Abel nói.
Tôi đã chuyển khoản cho Florentyna qua Ngân hàng quốc gia Crocker của San Francisco, – George nói tiếp – Cách đây gần một tuần nó có đến gặp một quan chức thuyên về tín dụng ở đó. Nếu tiền có được giao cho nó thì đó chỉ là một trong những khoản tín dụng bình thường của ngân hàng thôi, chứ không có ân huệ đặc biệt gì hết. Thực tế, họ tính lãi suất cao hơn bình thường nửa phần trăm cho nên nó không có lý do gì để nghi ngờ được. Điều mà nó không biết được là khoản tiền vay này được anh đảm bảo.
Cảm ơn anh, George, thế là rất tốt. Tôi đánh cuộc với anh mười đô la là chỉ trong vòng hai năm nó sẽ trả hết tiền vay này và sẽ không bao giờ quay lại ngân hàng vay nữa đâu.
Tôi thì tôi dám đánh cuộc năm ăn một đấy, – George nói. – Sao anh không thử với Henry, ông ta máu lắm đấy.
Anh nhớ cho tôi biết mọi thứ về nó nhé, George. Mọi thứ. – Abel cười.
***
Đọc báo cáo hàng quý của Thađeus Cohen, William cảm thấy như đã được thông báo đầy đủ về mọi thứ. Ông chỉ còn lo một điều. Tại sao Abel Rosnovski vẫn còn chưa làm gì với những cổ phần lớn của mình trong ngân hàng Lester William không thể không nhớ là Rosnovski vẫn còn có sáu phần trăm trong ngân hàng, và với hai phần trăm nữa là ông ta có thể vận dụng Điều Bảy trong quy chế Lester. Khó mà có thể tin rằng Rosnovski vẫn còn sợ những quy định của ủy ban an ninh hối đoái, nhất là bây giờ chính quyền Eisenhower đã bước sang nhiệm kỳ hai và chưa hề có lúc nào tỏ ra quan tâm đến điều tra những vụ trước kia nữa.
William lấy làm lạ thấy trong báo cáo nói Henry osborne lại một lần nữa có chuyện rắc rối về tiền nong và Rosnovski vẫn bỏ tiền ra chuộc tội cho ông ta.
ông không hiểu chuyện như thế còn tiếp tục được bao lâu nữa, và Henry còn có ảnh hưởng gì đối với Rosnovski. Hay có thể là Rosnovski cũng còn khá nhiều vấn đề của chính mình nên không còn có thì giờ đâu lo chuyện mất còn của William Kane
nữa? Báo cáo của Cohen điểm lại những tiến bộ của tám khách sạn mà Rosnovski đã xây dựng ở nhiều nước trên thế giới. Nam tước Lon don đang bị thua thiệt, Nam tước
Lagos không hoạt động được, còn lại vẫn phát triển mạnh. William đọc lại mẩu bài cắt trong báo Tin điện Chủ nhật đưa tin Florentyna Rosnovski đã không có mặt để khai mạc khách sạn Nam tước Edinburgh, và ông nghĩ về con trai mình. Rồi ông đóng báo cáo lại và xếp hồ sơ vào tủ sắt, trong bụng yên trí rằng không có gì quan trọng đến mức phải lo nghĩ.
William rất tiếc. là ông đã nổi nóng với Richard. Mặc dầu ông không thích gì chuyện con ông đi với cô gái Rosnovski kia, nhưng ông nghĩ cũng chưa đến mức mình quay lưng lại hẳn với đứa con trai duy nhất:
Kate đã nhiều lần bênh cho Rieharđ và hai ông bà đã có lúc cãi nhau gay gắt – Chuyện rất hiếm từ khi hai người lấy nhau đến giờ – Nhưng rồi cũng không giải quyết được gì Kate đã dùng nhiều cách, từ nhẹ nhàng thuyết phục đến khóc, nhưng hình như chả làm thế nào lay chuyển được William. Viginia và Lucy thì rất nhớ anh. Virginia nói, ‘chẳng còn ai phê phán gì những bức họa của con nữa”, “Con muốn được chê bai à?,’ Kate hỏi con gái.
virginia chỉ cười gượng.
Lucy chui vào buồng tắm, khóa cửa lại, mở nước và bí mật viết thư cho Richard. Nhận được thư, Richard không hiểu tại sao lá thư nào cũng có vẻ như ẩm ướt.
Trước mặt William, không một người nào trong nhà dám nhắc đến tên Richard. Không khí trong gia đình buồn bực, căng thẳng.
William làm việc ở ngân hàng nhiều thời gian hơn, có hôm làm việc đến tận khuya, mong cho quên đi.
Nhưng ông không sao quên được. Ngân hàng mỗi lúc một đòi hỏi ở ông nhiều nghị lực hơn, nhưng lại là vào lúc ông rất muốn nghỉ. Trong hai năm qua, ông đã chỉ định thêm sáu phó chủ tịch mới, hy vọng họ đỡ cho ông được phần nào những gánh nặng. Thực tế hóa ra ngược lại. Họ tạo ra thêm nhiều việc và buộc ông phải có thêm nhiều quyết định. Người xuất sắc nhất trong số họ, Jake Thomas, xem ra có vẻ sẽ thay thế William làm chủ tịch nếu như Richard không chịu từ bỏ cô gái Rosnovski kia. Mặc dầu lợi nhuận của ngân hàng mỗi năm vẫn tiếp tục tăng lên, William thấy ông không còn quan tâm đến chuyện vì tiền và làm ra tiền nữa.
Có lẽ bây giờ ông đứng trước vấn đề đúng như Charles Lester trước kia đã gặp: ông không còn con trai để mà hưởng tài sản và chức chủ tịch của ông nữa. William
đã cắt đứt Richard ra khỏi cuộc đời mình, đã viết lại chúc thư và hủy bỏ quỹ ủy thác của Richard.
Vào năm kỷ niệm bạc của ngày cưới, William quyết định đưa Kate và các con gái đi nghỉ ở Châu âu với hy vọng có thể gạt bỏ được Richard ra khỏi đầu óc Lần đầu tiên họ đi London bằng chuyến máy bay phản lực, Boeing 707, và ở khách sạn Ritz. Khách
sạn này gợi lại cho William rất nhiều kỷ niệm sung sướng của chuyến đi đầu tiên của William với Kate sang Châu âu. Họ làm một cuộc đi thăm oxford, chỉ cho Vlrginia và Lucy thành phố của các trường đại học, rồi đi tiếp đến Stratforđon-avon xem một vở kịch của Shakespeare:
Richard III do Laurence olivier đóng. Giá như ông vua có tên khác thì tốt hơn. Trên đường từ Stratfod về, họ dừng lại ở nhà thờ Henley trên sông Thames, nơi
William và Kate đã cưới nhau. Đáng lẽ họ nghỉ lại ở quán Bell nữa nhưng ở đây chỉ còn một phòng trống. Trên xe về London, giữa William và Kate lại có cuộc cãi vã với nhau về tên ông linh mục đã chủ trì hôn lễ cho hai người, người thì bảo đó là Tukesbury, còn người kia thì cứ cãi là Dukesbury. Về đến khách sạn Ritz mà vẫn chưa đi đến kết luận gì. Hai người chỉ đồng ý với nhau được một điểm:
cái mái mới của nhà thờ xứ đã làm khá đẹp. Đêm đó lên nằm trên giường, William đã hôn Kate một cách dịu dàng.
Đó là năm trăm đồng bảng được đầu tư tốt nhất của anh đấy, – Ông nóị.
Một tuần sau, họ đi tiếp sang ý, sau khi đi thăm tất cả những nơi nào ở Anh mà mỗi người Mỹ biết tự trọng đều phải xem mặc dầu nhiều người Mỹ thường không đi thăm hết. Ở Ro me, các cô con gái uống quá nhiều rượu vang loại tốt của Ý và đúng vào hôm sinh nhật Virginia thì cả hai chị em lăn ra ốm. Giá được nói đến Richard thì cả nhà vui biết bao nhiêu. Đêm đó Virginia khóc và Kate cố an ủi con. “Tại sao không ai nói với bố rằng có những cái khác còn quan trọng hơn cả danh giá nữa chứ – Virgima cứ hỏi mãi như thế mà Kate không biết trả lời thế nào.
Trở về New York, William tươi tỉnh hơn và lại lao vào làm việc ráo riết ở ngân hàng. Chỉ trong một tuần, ông đã mất đi những cân đã lên được trong chuyến đi.
Ngày tháng trôi qua, ông cảm thấy mọi thứ lại bình thường. Nhưng cái bình thường ấy đã biến mất ngay khi Virginia, vừa mới ra khỏi trường Sweet Briar, đã tuyên bố là cô sẽ lấy một sinh viên trường Đại học luật bang Virgima. Tin này khiến William thấy choáng.
Nó chưa đủ lớn, – Ông nói.
Virginia đã hai mươi hai rồi, – Kate nói, – Nó đâu còn là trẻ con nữa, William. Thế anh không thích làm ông ngoại ư – Bà nói thêm nhưng vừa nói buột miệng thì biết là không ổn.
Em nói sao? – William hỏi, vẻ hoảng hốt. – Virginia có chửa rồi hay sao?
Trời đất, đâu có, – Kate nói. Rồi bà hạ giọng nói khẽ, như vừa đi trốn bị tìm thấy, Richard và Florentyna đã có con nhỏ rồi.
Sao em biết?
Richard viết thư báo tin mừng cho em biết, – Kate, đáp – Anh chưa thấy đã đến lúc tha thứ cho nó sao William?
Không bao giờ. – William nói, và hầm hầm bước ra ngoài.
Kate thở dài buồn bã. Ông ấy cũng không buồn hỏi đứa cháu nội kia là con trai hay con gái nữa.
Hôn lễ của Virginia tiến hành tại nhà thờ Trinity ở Boston vào một buổi chiều mùa xuân tươi đẹp cuối tháng Ba năm sau đó. William hoàn toàn tán thành cậu con rể Davis Telford, một luật gia trẻ đã được Virginia chọn để sống với nhau suốt đời.
Virginia rất muốn có Richard làm người tổ chức hôn lễ và Kate đã yêu cầu William cho mời anh về dự đám cưới này của em, nhưng ông kiên quyết từ chối.
Mặc dầu đây là ngày sung sướng nhất đời mình, nhưng Virginia sẵn sàng trả lại tất cả những quà tặng để có được tấm ảnh bố cô với Richard cùng đứng ở bên ngoài nhà thờ. William cũng đã muốn xuôi và đồng ý, nhưng ông lại biết là Richard sẽ không bao giờ đồng ý về nếu không có cô con gái Rosnovski kia về theo, mặc dầu bây giờ William lấy làm tự hào nghe tin Richard đã được đề bạt lên làm phó quản lý ngân hàng. Hôm cưới, Richard gửi quà và một bức điện về cho em gái. William để quà vào trong hòm xe của Virginia nhưng sau đó ông không cho phép đọc bức điện ở bữa tiệc cưới.
***
Albel đang ngồi một mình trong văn phòng của ông ở Nam tước New York chờ một người đi quyên tiền cho cuộc vận động của Kennedy đến gặp. Đã quá hai mươi phút rồi mà ông ta chưa đến. Abel sốt ruột gõ ngón tay lên bàn. Cô thư ký bước vào.
Có ông Vincent Hogan đến gặp, thưa ông.
Xin mời vào, ông Hogan, – Ông nói và vỗ tay vào lưng một chàng trẻ tuổi đẹp trai. – Ông khỏe không – Tôi khỏe, thưa ông Rosnovski. Tôi xin lỗi đã đến muộn, – Anh ta đáp bằng một giọng đặc Boston.
Tôi không để ý – Abeì nói. – Ông uống chút gì chứ, ông Hogan?
Không, xin cảm ơn ông Rosnovski. Khi nào phải đi gặp nhiều người trong một ngày thì tôi cố gắng không uống.
Rất đúng. Nhưng tôi uống được chứ, – Abel nói. – Hôm nay tôi không định gặp nhiều người lắm.
Hogan cười, anh ta biết rằng trong ngày hôm nay sẽ phải nghe nhiều người khác nói đùa nữa. Abel rót một cốc whisky.
Nào, bây giờ tôi làm gì được cho ông đây, ông Hogan?
Vâng, thưa ông Rosnovski, chúng tôi hy vọng rằng Đảng lại một lần nữa có thể trông vào sự ủng hộ của ông.
Như ông biết đấy, ông Hogan, trước sau tôi vẫn là một người của đảng Dân chủ. Tôi đã ủng hộ Franklin D. Roosevelt, Harry ruman và Adlai Stevenson, mặc dầu Adlai nói đến nửa ngày mà tôi không hiểu được ông ta muốn nói gì.
Hai người cùng cười một cách giả tạo.
Tôi cũng giúp ông bạn cũ của tôi, Dick Daley ở Chicago, đã ủng hộ Ed Muskie, con trai của một người Ba lan nhập cư đấy, ông biết không, ngay từ hồi ông ta vận động ra làm thống đốc bang Maine năm 54 kia đấy – Ông vẫn là một người ủng hộ trung thành của Đảng trong quá khứ, điều đó không ai phủ nhận được, thưa ông Rosnovski, – Vincent Hogan nói bằng một giọng khác thường, cho thấy lúc này không còn là lúc nói quanh co nữa. – Chúng tôi cũng biết rằng những người của đảng Dân chủ, không phải chỉ có cựu nghị sĩ osbome, cũng đã có những hành động trả ơn đối với ông. Tôi nghĩ không cần thiết phải đi vào chi tiết cái vụ bất tiện nhỏ với công ty hàng không Liên Mỹ nữa làm gì.
Chuyện ấy đã qua lâu rồi, – Abel nói, – Hầu như tôi không nhớ đến nữa.
Vâng, – Ông Hogan nói, – Và mặc dầu phần lớn những nhà đại triệu phú không muốn cho người ta nhòm ngó vào những việc riêng của mình, nhưng ông cũng là người đầu tiên thấy rằng chúng ta phải đặc biệt cẩn thận. Như ông đã hiểu, người ra ứng cử không muốn gần đến ngày bầu cử lại đem cá nhân mình ra mà nhận làm điều gì mạo hiểm.
Nixon rất mong chúng ta có chuyện bê bối trong cuộc chạy đua này.
Thượng nghị sĩ Kennedy lúc này đang phác thảo một luồng dư luận Ba lan – Mỹ và chúng tôi chưa thấy có sự phản đối nào. Cố nhiên ông ấy chỉ có thể đi đến quyết định cuối cùng sau khi đã được trúng cử.
Tất nhiên. Liệu hai trăm năm mươi ngàn đô la có thể giúp ông ấy quyết định được điều đó không ? – Abel hỏi.
vincent Hogan không nói gì.
Vậy là hai trăm năm mươi ngàn đô la nhé, Abel nói. Cuối tuần, số tiền sẽ được chuyển đến trụ sở ban vận động, ông Hogan. Tôi hứa như vậy.
Công việc đã xong, cuộc mặc cả đã xong. Abel đứng dậy. ” Xin nhờ ông chuyền đến Thượng nghị sĩ Kennedy những lời chúc mừng tốt đẹp nhất của tôi và nói giùm thêm cho là tất nhiên tôi hy vọng ông ấy sẽ là Tổng thống tương lai của Hoa Kỳ. Tôi vẫn rất căm ghét Nixon sau khi ông ta có một thái độ đáng khinh trong vụ Helen Gahagan Douglas, vả lại cũng có những lý do riêng tại sao tôi không thích Henry Cabot Lodge ra làm phó tổng thống – Tôi sẽ rất sung sướng chuyển những lời chúc của ông, – Ông Hogan nói, và xin cảm ơn ông về sự ủng hộ liên tục đối với đảng Dân chủ, nhất là đối với vị ứng cử viên. – Anh chàng người Boston đưa tay ra bắt tay Abel.
Ông cứ liên lạc với chúng tôi nhé, ông Hogan. Tôi giúp tiền như thế nhưng cũng mong được đáp lại một cái gì chứ.
Tôi hoàn toàn hiểu ý ông – Vincent Hogan nói.
Abel tiễn khách ra tận thang máy và mỉm cười quay về văn phòng. Ong lại gõ gõ ngón tay lên bàn. Cô thư ký bước vào.
– Mời ông Novak lên đây cho tôi, Abel nói.
Lát sau George đến.
Tôi nghĩ là mình đã thành công rồi đấy, George.
Thế thì mừng cho anh, Abel. Tôi cũng sung sướng. Nếu Kennedy là tổng thống tới thì một trong những giấc mơ lớn của anh sẽ thực hiện được. Florentyna sẽ tụ hào về anh biết bao nhiêu.
Nghe đến tên cô, Abel mỉm cười.
Anh có biết con bé ấy nó đã làm được chuyện gì không ? – Ông cười nói. – Anh đã xem tờ Thời báo Los Angeles tuần trước chưa, George?. George lắc đầu. Abel đưa cho ông ta tờ báo. Một tấm ảnh trong báo được khoanh đỏ. George đọc to lên:
Florentyna Kane khai mạc nhà hàng thứ ba của cô, lần này ở Los Angeles. Cô đã có hai nhà hàng ở San Francisco và đang hy vọng đến trước cuối năm sẽ mở một nhà hàng nữa ở San Diego. “Florentyna” như mọi người đã biết, đang nhanh chóng trở thành nổi tiếng ở Califomia giống như Baìenciaga đã nổi tiếng ở Paris.
George bỏ tờ báo xuống và phá lên cười.
Có lẽ chính nó đã viết bài báo này, – Abel nói. – Tôi rất mong nó có một nhà hàng Florentyna ở New York. Tôi tin rằng chỉ trong năm năm, nhiều lắm là mười năm, nó sẽ thực hiện được điều đó. Anh có dám đánh cuộc với tôi chuyện đó không, George?
Tôi đã không nhận đánh cuộc lần trước, anh nhớ không, Abel. Nếu không tôi đã mất mười đô la rồi.
Abel nhìn lên, giọng nhẹ nhàng hơn.
-Anh có nghĩ là nó sẽ đến gặp Thượng nghị sĩ Kennedy khai mạc khách sạn Nam tước mới ở Los Angeles – Không, George? Liệu nó có đến không ?
Không, trừ phi anh chàng Kane kia cũng được mời.
Không bao giờ, – Abel nói. – Cái thằng Kane ấy chả là cái gì hết. Tôi đã xem mọi điều trong báo cáo trước của anh. Nó đã bỏ Ngân Hàng để đi làm cho Florentyna. Nó không giữ nổi được một việc làm tốt mà phải dựa vào thành công của con bé.
Anh đọc mà không thấy được các mặt, Abel. Tôi đã nói rõ các trường hợp trong
đó:
Kane là người phụ trách về tài chính trong khi Florentyna quản lý cửa hàng. Như thế là một sự cộng tác lý tưởng. Anh không nên quên rằng một ngân hàng lớn đã đề nghị Kane ra làm người đứng đầu chi nhánh châu âu của họ, nhưng Florentyna yêu cầu anh ta về giúp cho nó vì bản thân nó không còn có thể kiểm soát tài chính được nữa. Abel, anh phải chấp nhận sự thật là cuộc hôn nhân của chúng nó là một điều tốt. Tôi biết anh khó chấp nhận điều đó lắm, nhưng tại sao anh không tự hạ mình đi một chút để gặp anh ta?
Anh là bạn thân nhất của tôi, George. Không ai khác trên đời này dám nói với tôi như vậy đâu. Anh biết hơn ai hết là tôi không thể nào tự hạ mình như vậy không đâu,
trừ phi cái lão Kane khốn kiếp kia tỏ ra muốn gặp tôi ở nửa đường. Cho đến lúc đó, tôi sẽ không nhích một bước trong khi hắn còn sống để theo dõi tôi.
– Lỡ anh chết trước thì sao, Abel? hai người bằng tuổi nhau kia mà.
Nếu tôi chết trước thì tôi thua, và Florentyna sẽ thừa hưởng hết – Anh bảo tôi là nó không lấy gì kia mà. Anh định thay đổi chúc thư cho cháu ngoại của anh, không phải thế ư – Tôi không thể làm thế được, George. Lúc hạ bút ký vào chúc thư, tôi không sao ký nổi. Vì tôi cứ 10 cái thằng cháu ngoại chết tiệt ấy rồi nó phá hết của cải của hai bố con.
Abel rút ở túi áo trong ra một tấm ảnh, giở qua những tấm ảnh cũ của Florentyna và lấy ra những tấm ảnh của thằng cháu, đưa cho George xem.
Trông thằng bé xinh quá, – George nói. xinh lắm, – Abel nói. – Hình ảnh của mẹ nó. George cười.
Anh vẫn không bỏ con được, phải không? Anh bảo chúng đặt tên nó là gì?
Sao, anh biết tên thằng bé quá đi chứ – George nói Tôi muốn nói anh thấy chúng
gọi tên nó là thế nào cơ – Tôi làm sao biết được? – George nói.
– Anh tìm hỏi đi, – Abel nói. – Tôi cần biết.
Tôi hỏi cách nào ? -George nói. -Cho người đi theo chúng nó đẩy xe nôi ở Công viên Cổng vàng ư ? Anh đã dặn lại rõ ràng là Florentyna không bao giờ được biết anh vẫn còn quan tâm đến nó hay thằng chồng Kane của nó kia mà.
À nhân đây tôi nhớ ra, tôi vẫn còn có một chuyện nhỏ phải thanh toán với bố nó, – Abel nói.
Anh định làm gì về chứng khoán ở ngân hàng Lester, – George hỏi.- Peter Parfitt tỏ ý muốn bán hai phần trăm của ông ta, nhưng tôi không tin Henry trong chuyện thương lượng này. Với hai con người đó dính vào chuyện bán chứng khoán thì mọi người có thể bập vào đó, trừ anh.
Tôi sẽ không làm gì hết. Dù có căm ghét Kane đến đâu, tôi cũng không muốn dây vào chuyện ấy trước khi biết chắc là Kennedy sẽ thắng cử. Lúc này hãy cứ để yên đó đã. Nếu Kennedy thất bại, tôi sẽ mua chỗ hai phần trăm của Parfitt rồi tiếp tục với kế hoạch chúng ta đã bàn. Mà anh cũng đừng bận tâm đến Henry làm gì nữa, tôi đã bỏ hắn ra ngoài hồ sơ Kane rồi. Từ nay chở đi, tôi sẽ tự mình giải quyết lấy.
Tôi phải bận tâm chứ, Abel. Tôi biết ông ta còn đang mắc nợ đến nửa số bọn cá cược ở Chicago, và nếu như bất cứ lúc nào ông ta lại mò đến New York mà ăn xin thì tôi thấy làm lạ.
Henry sẽ không đến đây nữa đâu. Lần vừa rồi tôi đã nói rõ với ông ta là sẽ không có được một xu một hào của tôi nữa. Nếu ông ta đến đây xin nữa thì sẽ chỉ mất cái ghế trong ban giám đốc và nguồn thu nhập duy nhất của ông ta thôi.
Như thế thì tôi lại càng lo, – George nói. – Thử hỏi ông ta đích thân đến Kane lấy tiền thì sao?
Không thể thế được, George. Henry là người duy nhất còn sống còn ghét Kane hơn cả tôi ghét nữa, mà điều đó không phải không có lý do.
Làm sao anh biết chắc thế được?
Mẹ của William Kane là vợ thứ hai của Henry,- Abel nói, – Và lúc còn trẻ, chỉ mới mười sáu tuổi, William đã đuổi ông ta ra khỏi nhà.
Trời ơi, làm sao mà anh có được thông tin ấy nhỉ?
Không có gì về William Kane mà tôi không biết,- Abel nói.- Và cả về Henry nữa. Hoàn toàn không có gì mà tôi không biết được, mà Kane với tôi lại là hai người sinh cùng ngày, còn tôi- Thì cũng tin rằng không có gì về tôi mà hắn không biết. Vì vậy lúc này chúng ta phải cẩn thận. Tuy nhiên, anh không có gì phải lo về chuyện Henry có thể ra làm mồi. Ông ta sẽ còn phải nói dối nữa trước khi khai thật rằng tên ông ta là Vittorio Togna và cũng đã ngồi tù một lần rồi.
Trời ơi, Henry có biết là anh biết tất cả những chuyện này không?
Không, ông ta không biết. Tôi biết từ lâu nhưng vẫn giữ kín. Vì, anh hiểu không, George, tôi luôn luôn tin rằng nếu mình biết rằng một người nào đó có thể đe đọa mình vào lúc nào đó. thì tự mình phải hiểu mà giữ lấy một cái tủ. Tôi chưa bao giờ tin
Henry được, ngay từ cái hồi ông ta làm cho công ty bảo hiểm Great Westeru mà đã gợi ý tôi lừa dối công ty của ông ta để kiếm chác rồi. Còn tôi cũng phải thừa nhận là trong quá khứ của ông ta đã có ích cho tôi khá nhiều. Tôi tin rằng trong tương lai ông ta sẽ không dám gây rắc rối cho tôi nữa đâu, vì nếu không có lương giám đốc nữa thì chỉ qua một đêm là ông ta không còn một xu nào trong tay. Anh cứ việc quên Henry đi, mà lo việc của ta đã. Hạn cuối cùng để hoàn thành khách sạn Nam tước Los Angeles là bao giờ?
Giữa tháng chín,- George đáp.
Thế thì tốt. Như vậy là sáu tuần trước bầu cử.
Khi Kennedy khai mạc khách sạn đó, báo chí cả nước sẽ đăng lên trang đầu.
***
Sau khi dự một hội nghị các nhà ngân hàng ở Washington vừa trở về New York, William đã thấy trên bàn mình có mấy chữ nhắn là ông cần liên lạc ngay với Thađeus Cohen.
Đã lâu ông không nói chuyện với Cohen, vì Abel Rosnovski không gây ra điều gì phiền phức kể từ sau vụ nói chuyện điện thoại nửa chừng với nhau trước khi Richard và Florentyna lấy nhau, đến nay đã gần ba năm. Những báo cáo hàng quý gửi đến đều khẳng định rằng Abel Rosnovski không mua cũng không bán chứng khoán của ngân hàng nữa. Dù sao, William cũng có cảm giác ngần ngại và vội gọi ngay cho Thađeus Cohen. Nhà luật sư kia nói ông ta vừa ngẫu nhiên có được vài thông tin nhưng không
tiện nói trên điện thoại. William đề nghị Ông ta hễ lúc nào tiện thì đến ngân hàng ngay.
Bốn mươi phút sau, Thađeus Cohen đến. Wilham yên lặng và chú ý nghe tất cả những gì ông ta nói lại.
Khi Cohen tiết lộ xong rồi, William nói:
Ông cụ nhà ông xưa kia không bao giờ tán thành cách lành ăn lén lút như thế. ông cụ nhà ông cũng vậy,- Thađeus Cohen nói.- Nhưng các cụ không bao giờ phải
đối phó với những loại người như Abel Rosnovski.
– Cái gì khiến cho ông nghĩ rằng kế hoạch của ông sẽ thành công?
Đấy ông cứ xem vụ Bemard Goldfine và Sherman Adams thì biết. Chỉ có một ngàn sáu trăm bốn mươi hai đô la ăn gian của hóa đơn khách Bạn với một chiếc áo lông thú thôi, thế mà cũng làm cho Tổng thống phải lúng túng ngượng ngập đến chết người vì người ta bảo Adams cậy mình là trợ lý của Tổng thống nên làm bậy và rút cục là bị buộc tội vòi vĩnh.
Chúng ta biết là Rosnovski còn nhằm cao hơn thế nữa kia, vì vậy hạ Ông ta xuống là rất dễ.
Vậy tốn kém bao nhiêu – Hai mươi lăm nghìn, nhưng tôi có thể thương lượng cả gói với họ để bớt đi được.
Ông làm sao mà chắc rằng Rosnovski không biết tôi có dính líu vào đây – Tôi sẽ dùng một người thứ ba mà người đó không biết cả đến tên ông nữa. Ông ta sẽ làm trung gian.
Nếu ông thương lượng được thì ông tính chúng ta sẽ làm gì?
Ông gửi tất cả các chi tiết đến cho văn phòng Thượng nghị sĩ John Kenedy, và tôi đảm bảo với ông là điều đó sẽ chấm dứt ngay mọi tham vọng của Abel Rosnovski. Khi nào người ta không còn tin được ông ta nữa, thì ông ta sẽ như người kiệt sức và sẽ thấy không thể vận dụng đến Điều 7 trong quy chế ngân hàng được nữa, dù cho ông ta có kiểm soát được tám phần trăm cổ phần của ngân hàng.
Có thể như vậy, nếu Kelmedy trở thành Tổng thống – William nói. – Nhưng nếu Nixon thắng thì sao? ông ta đang dẫn đầu trong cuộc thăm dò dư luận, và chắc tôi sẽ ủng hộ Ông ta chống Keunedy.
ông không thề tưởng tượng được đâu, nước Mỹ này sẽ khó có thể đưa một người của giáo phái La mã vào Nhà Trắng. Tôi thì tôi không thể làm thế, mặc dầu tôi thừa nhận rằng bỏ ra hai mươi lăm nghìn đô la là quá nhỏ trừ phi có một cơ hội bên ngoài nào đó thì mới kết thúc được Abel Rosnovski và giúp cho tôi yên tâm được với ngân hàng.
Nếu Kennedy trở thành Tổng thống….
Tôi hoàn toàn tin như vậy, – Thađeus Chen nói.
William mở ngăn kéo bàn rút ra một cuốn sổ séc to bên ngoài đề “Tài khoản
riêng” và viết vào đó mấy chữ số, hai, năm, không, không, không.
***
Albel dự đoán rằng việc Keunedy đến khai mạc khách sạn Nam tước sẽ được đưa lên trang đầu các báo ở Mỹ xem ra không hoàn toàn đúng lắm. Mặc dầu vị ứng cử viên kia có khai mạc khách sạn thật đấy, nhưng ông ta còn xuất hiện ở hàng chục chỗ khác tại Los Angeles trong ngày hôm đó và tối hôm sau còn có cuộc tranh luận trực tiếp với Nixon trên vô tuyến truyền hình. Tuy nhiên việc khai mạc khách sạn Nam tước mới nhất ấy cũng được báo chí đưa tin khá rộng rãi, và Vincent Hogan cũng đảm bảo riêng với Abel rằng Keunedy vẫn chưa quên cái việc nhỏ kia. Nhà hàng của Florentyna chỉ cách khách sạn Nam tước mới có vài trăm thước thôi, nhưng hai bố con không gặp nhau.
Sau những kết quả ở bang Illinois và John F.Kennedy có vẻ như chắc chắn sẽ làm Tổng thống thứ 35 của Hoa Kỳ, Abel uống rượu chúc mừng sức khỏe Thị trưởng Daley và tổ chức liên hoan ở Trụ sở đảng Dân chủ trên quảng trường Thời Đại. Mãi đến năm giờ sáng hôm sau ông mới về nhà.
Mình có bao nhiêu chuyện để mà liên hoan, – Ông bảo George – Mình sắp sửa là…. – Nói chưa hết câu, ông đã lăn ra ngủ. George cười và đặt ông lên giường.
William ngồi trong thư viện nhà ông ở Đường 68 theo dõi kết quả bầu cử. Sau khi thông báo về kết quả ở Illinois mà những kết quả này phải đến mười giờ sáng hôm sau mới được khẳng định. (William chưa bao giờ tin ở Thị trưởng Daley) Walter Cronkite tuyên bố coi như đã xong cả rồi, bây giờ chỉ còn lại có tiếng gào thét nữa thôi, William nhấc điện thoại lên gọi cho số của Thađeus Ghen ở nhà riêng:
ông nói:
Số tiền hai mươi lăm nghìn đô la ấy coi như đã được đầu tư đúng chỗ rồi, Thađeus. Bây giờ chúng ta hãy tin chắc rằng không có thời kỳ trăng mật cho ông Rosnovski nữa đâu. Ông đừng làm gì hết trước khi ông ta lên đường đi Thổ Nhĩ Kỳ.
William bỏ máy xuống và lên giường nằm. Ông thất vọng vì Richard Nixon đã không đánh bại được Kennedy, và thế là người anh em họ hàng xa của ông, Henry Cabot Lodge, không được làm phó Tổng thống.
Nhưng chẳng maỵ…
****** Khi Abel nhận được giấy mời đến một trong những vũ hội khai mạc của Tổng thống Kennedy ở thủ đô Washington, ông nghĩ chỉ có một người duy nhất ông muốn chia sẻ vinh dự này thôi. Ông trao đổi với George và sau đó phải đồng ý với ông ta rằng Florentyna sẽ không bao giờ đi theo ông đến dự trừ phi cô biết chắc mối thù giữa ông bố Richard sẽ được giải quyết Thế là ông biết sẽ phải đi một mình.
Để có thể đi Washinton dự lễ, Abel phải hoãn chuyến đi Châu âu và Trung Đông. Ông không thể vắng mặt tại cuộn lễ khánh thành này nhưng vẫn có thề hoãn việc khai mạc Nam tước ở Istanbul lại ít ngày.
Abel có một bộ đồ xanh thẫm mới kiểu bảo thủ giành riêng cho dịp này, và ông cũng đã giành riêng cả phòng đặc biệt trong khách sạn Nam tước Washington vào hôm đó. Ông khoan khoái ngồi xem vị Tổng thống trẻ và đầy sức sống đọc diễn văn khai mạc, tràn đầy hy vọng và hứa hẹn trong tương lai.
Một thế hệ mới của những người Mỹ sinh ra trong thế kỷ này – Abel thấy trong đó có mình rồi – Được tôi luyện trong chiến tranh – Abel lại thấy có mình – Được một nền hòa bình vất vả cay đắng rèn rũa – Lại đúng với Abel rồi – Đừng hỏi đất nước có. thể làm gì cho mình. Mà hỏi xem mình làm được gì cho đất nước.
Đám đông đứng dậy hoan hô, quên cả tuyết rơi xuống đầy người, bị hút vào bài diễn văn hùng hồn của vị Tồng thống mới. _ Abel trở về khách sạn Nam tước Washington trong lòng rất phấn khởi. Ông tắm rồi lại thay bộ đồ dự tiệc với ca vát trắng. Những thứ này cũng đặc biệt sắm cho dịp này. Ngắm mình trong gương, Abel phải thừa nhận rằng bộ đồ mặc chưa phải là diện và mốt nhất.
Người thợ chuyên may cho ông đã hết sức cố gắng mới làm được như vậy. Trong ba năm qua ông thợ đã phải ba lần làm lại những bộ đồ rộng hơn cho Abel. Giá có Florentyna ở đây, chắc thế nào cô cũng ‘mắng” cho ông một trận về chuyện không chịu giữ người để béo phệ ra như vậy. Tại sao ông vẫn cứ luôn luôn nghĩ đến Florentyna thế nhỉ? òng xem lại những huân chương của mình. Trước hết là huân chương cựu binh Ba lan, rồi những huân chương phục vụ quân đội trên sa mạc và ở châu âu, rồi đến những huân chương ông gọi là dao dĩa, vì phục vụ hậu cần ăn uống trong quân đội.
Tối hôm đó có tất cả bảy vũ hội khai mạc được tiến hành ở Washington. Giấy mời của Abel được ngồi ở phòng truyền thống Thủ đô. Ông ngồi trong một góc dành cho những đảng viên Dân chủ người Ba lan của New York và Chicago. Họ có nhiều cái để cùng liên hoan với nhau. Edmund Muskie được vào Thượng viện và mười nhân vật dân chủ Ba lan khác được bầu vào Quốc hội. Không ai nhắc đến tên hai người Ba lan khác cũng mới được bầu nhưng là của đảng Cộng hòa.
Abel qua một tối rất vui vẻ với hai người bạn cũ trước đây đã cùng với ông lập nên nhóm Ba lan – Mỹ trong Quốc hội. Họ đều hỏi thăm Florentyna.
Vũ hội bị ngắt quãng do John F.Kennedy và bà vợ rất đẹp là Jacquelìne bước vào. Họ đứng đó chừng mười lăm phút, nói chuyện với mấy người được chọn lọc rất cẩn thận rồi lại tiếp tục đến chỗ khác. Mặc dầu Abel không được trực tiếp nói chuyện với Tổng thống, nhưng ông cũng rời bàn ra đứng ở một chỗ thế nào Kennedy cũng phải đi qua, và ông cố nói được một câu với Vincent Hogan khi thấy anh ta cùng đi với bộ sậu chung quanh Kennedy.
ông Rosnovski, may mắn gặp ông ở đây.
Abel rất muốn nói cho anh ta biết là với ông chẳng có gì may mắn cả, nhưng lúc này đây thì cả thời gian và địa điểm đều như vậy. Hogan cầm lấy cánh tay Abel và kéo
ông bước nhanh đến sau một cái cột đá cẩm thạch.
Lúc này không thể nói nhiều với ông được, ông Rosnovski, vì tôi phải đi kèm với Tổng thống, nhưng tôi chắc trong tương lai gần đây sẽ gọi đến cho ông.
Tất nhiên, lúc này Tổng thống đang có nhiều những cuộc hẹn khác.
Tất nhiên – Abel nói.
Nhưng tôi hy vọng, – Vincent Hogan nói tiếp, – Trường hợp của ông, mọi thứ sẽ được khẳng định vào cuối tháng ba hoặc đầu tháng tư. Tôi xin là người đầu tiên được chúc mừng ông, ông Rosnovski nhé. Tôi tin chắc rằng ông sẽ phục vụ Tổng thống rất tốt.
Abel nhìn theo Vincent Hogan gần như đang chạy để theo kịp đoàn người tùy tùng Kennedy lúc này đã bước vào một đoàn xe sang trọng mở cửa sẵn.
Trông ông có vẻ hài lòng lắm nhỉ, – Một người bạn Ba lan của Abel lên tiếng khi thấy ông trở về bàn và ngồi xuống bắt đầu ăn miếng bít tết dai ngoách, thứ bít tết mà ở khách sạn Nam tước không cho phép làm như vậy:
Kennedy có mời ông ra làm Bộ trưởng Ngoại giao không ? Họ đều cười.
Chưa đâu, – Abel nói. – Nhưng ông ấy có nói với tôi rằng ăn ở trong Nhà Trắng không thể sang bằng ở các khách sạn Nam tước được.
Sáng hôm sau Abel bay ngay về New York sau khi đã đến thăm nhà thờ Ba lan ở Nghĩa trang Quốc gia.
Đến đây ông nghĩ tới cả hai Florentyna. Sân bay Washington hết sức lộn xộn và Abel về đến Nam tước New York chậm mất ba tiếng so với dự kiến. George cùng xuống ăn tối với ông và khi thấy Abel gọi một chai Dom Perigon thì ông. yên trí là mọi việc đều tốt đẹp cả – Tối nay chúng ta liên hoan, – Abel nói. – Tôi có gặp Mogan ở vũ hội và hắn ta bảo cuộc hẹn sẽ được khẳng định trong mấy tuần tới. Có lẽ sẽ có công bố chính thức ngay sau khi tôi đi. Trung Đông về.
Chúc mừng anh, Abel. Tôi biết không có ai đáng hưởng vinh dự này hơn anh được..
Cảm ơn anh, George. Tôi có thể đảm bảo là phần thưởng của anh cũng không phải là suông, vì sau khi mọi thứ đã chính thức rồi, tôi sẽ cử anh làm quyền Chủ tịch Công ty Nam tước trong khi tôi vắng mặt.
George uống một cốc sâm banh nữa. Hai người đã uống hết nửa chai.
Lần này anh sẽ đi vắng bao lâu, Abel?
Chỉ ba tuần thôi. Tôi muốn kiểm tra lại xem bọn Ả rập ấy có ăn cắp hết của tôi không, rồi tiếp tục sang Istanbul để khai mạc khách sạn Nam tước Istanbul. Trên đường tôi sẽ đi qua London và Paris nữạ.
George gọi thêm sâm banh.
**** Abel ở London thêm ba ngày ngoài kế hoạch, tìm cách giải quyết những vấn
đề của Nam tước London với một anh quản lý mà anh này hình như đổ tội mọi thứ cho các tổ chức công đoàn Anh. HoÁ” ra Nam tước Lon don lại là một trong những thất bại ít có của Abel, mặc dầu ông vẫn chưa hiểu được cụ thể tại sao khách sạn này tiếp tục thua lỗ. Ông đã tính đến đóng cửa nó, nhưng Công ty Nam tước cần phải có mặt ở thành phố thủ đô nước Anh này, vì vậy ông lại một lần nữa đuổi người quản lý và tìm người khác thay thế.
Paris thì ngược lại. Khách sạn này là một trong những thành công lớn nhất của ông
Châu âu. Ông đã có lần thừa nhận với Florentyna rằng Nam tước Paris là khách sạn ông thích nhất. Abel thấy mọi thứ trên đường Raspail đều rất có tổ chức. Ông chỉ ở lại Paris hai ngày rồi bay tiếp sang Trung Đông.
Bây giờ Abel có địa điểm ở năm nước A rập vùng Vịnh Ba tư, nhưng chỉ có mỗi Nam tước ở Riyadh là đang thật sự tiến hành xây dựng. Nếu còn trẻ tuổi, chắc Abel đã
lại Trung Đông đến vài năm để uốn nắn cho những người A rập ở đây biết làm ăn tử tế.
Nhưng ông không thể chịu được đất cát với cái nóng ở đây và uống rượu whisky thì lại không sẵn sàng có.
ông cũng không thể chịu được những người địa phương. Ông để cho một trợ lý phó chủ tịch ở đây làm việc và bảo anh ta rằng chỉ khi nào quản được những người Trung Đông này thì mới cho trở về Mỹ mà quản những tay bất trị.
ông để tay trợ lý phó chủ tịch tội nghiệp đó ở lai một cái địa ngục giàu có nhất rồi đi tiếp sang Thổ nhĩ kỳ.
Mấy năm qua Abel đến thăm Thổ nhĩ kỳ nhiều lần để quan sát tiến trình xây dựng Nam tước Istanbul. Với Abel thì bao giờ cũng phải có cái gì đặc biệt về Constantinople, vì ông quá nhớ cái thành phố này.
ông rất mong mở được một khách sạn Nam tước mới ở cái đất nước mà ông đã rời nó ra đi làm một cuộc sống mới ở Mỹ.
Về đến phòng đặc biệt, Abel thấy có đến mười lăm giấy mời gửi đến chờ trả lời. Bao giờ cũng vậy, cứ vào mỗi dịp khai mạc khách sạn là có rất nhiều giấy mời từ các nơi gửi đến yêu cầu, nhất là của những nhân vật chuyên đi ăn uống không mất tiền mà không biết họ Ở đâu xuất hiện ra đông như vậy. Cứ như có phép ảo thuật ấy Tuy nhiên, lần này có hai giấy mời đi ăn tối mà Abel lấy làm chắc chắn không thể liệt vào loại chuyên đi ăn ghẹ được, đó là hai vị đại sứ của Mỹ và Anh. Giấy mời lại là ở cơ quan sứ quán cũ của Anh, đối với Abel thật không cưỡng lại nổi vì đã gần bốn chục năm nay ông chưa về thăm chỗ này.
Tối hôm đó, Abel là khách của ngài Bemard Burrows, đại sứ của Nữ hoàng Anh ở Thổ nhĩ kỳ. Ông ngạc nhiên thấy mình được xếp ngồi ở bên phải bà vợ Đại sứ một quyền ưu tiên mà Abel chưa bao giờ có được ở bất cứ sứ quán nào trong quá khứ. ăn tiệc xong, ông lấy làm lạ với cái truyền thống quái gở của Anh là các bà phụ nữ kéo ra
ngoài để các ông ngồi lại đó hút xì-gà và uống rượu poc-tô hoặc brandy. Abel được mời đến ngồi với vị đại sứ Mỹ, ông Fletcher Warren, để uống rượu poc-tô trong thư viện của ngài Bernard. Ngài Bernard tỏ ý trách đại sứ Mỹ là đã để ông ta mời Nam tước Chicago đến ăn tiệc trước.
Người Anh là một giống người thích oai, – Đại sứ Mỹ châm một điếu xì-gà Cu ba
nói.
Còn tôi thì chỉ thấy người Mỹ có một điều, – Ngài Bemard nói, – Đó là họ không biết khi nào họ bị đánh bại một cách lịch sự.
Abel nghe hai nhà ngoại giao nói chọc nhau và không hiểu tại sao họ lại mời ông vào chỗ riêng biệt này. Ngài Bernard mời Abel nếm rượu vang poc-tô và đại sứ Mỹ nâng cốc.
Chúc Abel Rosnovski, – Ông nói.
Ngài Bemard cũng nâng cốc. – Ông ta nói:
– Tôi hiểu là chúc mừng cũng được rồi đấy.
Abel đỏ mặt vội nhìn sang phía Fletcher Warren xem thế nào.
Ồ tôi để lộ bí mật rồi chăng, Fletcher? – Ngài Bemard nói, và quay sang đại sứ Mỹ. – Ông bảo tôi rằng ai cũng biết chuyện đó cả rồi, phải không ông bạn.
Phải đấy, – Fletcher Warren nói. – Vì người Anh chả giữ kín được cái gì quá lâụ.
Có phải vì thế mà các anh phải mất đến mấy năm mới phát hiện ra là chúng tôi đang đánh nhau với Đức chứ gì? – Ngài Bemard nói.
Vị đại sứ Mỹ cười.
Tôi nghe nói ít ngày nữa sẽ công bố chính thức.
Vậy thì có lẽ tôi là người đầu tiên chúc mừng ngài đấy, – Ngài Bemard nói. – Tôi chúc mừng ngài trong chức vụ mới được rất nhiều hạnh phúc.
Abel đỏ mặt nghe nói đến cái chữ mà mấy tháng qua ông vẫn thường thốt lên với chính mình khi nhìn vào gương..
Ông phải quen dần với việc người ta kêu mình bằng ngài, – Vị đại sứ Anh nói tiếp. – Và một lô những thứ còn tệ hơn thế kia. Nhất là những chức tước chết tiệt mà vì thế ông đã phải dự hết cuộc này đến cuộc khác. Nếu bây giờ ông có vấn dề lên cân thì nó sẽ không thấm gì so với khi ông đã hoàn thành nhiệm kỳ công việc. ấy thế nhưng ông vẫn còn được sống để cảm ơn cuộc Chiến tranh Lạnh đấy. Đó là một điều khiến cho cuộc sống xã hội của ông còn có ranh giới được Vị đại sứ Mỹ cười.
Giỏi đấy, Abel, và tôi cũng chúc mừng cho những thành công liên tiếp của ông. Chuyến đi gần đây nhất là ông về Ba lan hồi nào? – Ông ta hỏi.
Tôi chỉ trở về quê nhà có một lần, thăm qua chốc lát, cách đây đã mấy năm rồi, – Abel nói. – Từ đó, tôi vẫn mong được quay lại nữa.
Phải, ông sẽ quay lại trong khải hoàn, – Fletcher Warren nói. – Ông có quen với sứ
quán của ta ở Warsaw không ?
Không, tôi không quen, Abel thú nhận.
Tòa nhà đó cũng không tồi, – Ngài Bamard nói. – Cũng là để nhắc nhở cho các ngài nhớ rằng chỉ có sau Chiến tranh thế giới thứ hai mới đặt chân lên Châu âu được Nhưng thức ăn thì khủng khiếp. Tôi rất mong ông làm được cái gì đó về mặt này, ông Rosnovski. Tôi e rằng cách duy nhất có lẽ là ông phải cho xây một khách sạn Nam tước ở Warsaw. Với tư cách là một đại sứ, đó là điều tối thiểu người ta mong đợi ở một người Ba lan cũ.
Abel ngồi trong tâm trạng phấn khởi hết sức, cười với những câu nói đùa của ngài Bernard. Ông thấy mình uống rượu vang hơi nhiều hơn mọi khi, thấy thoải mái dễ chịu, với mình và với đời. Ông sốt ruột muốn quay về Mỹ để nói với Florentyna tin này, vì việc bổ nhiệm hình như đã có vẻ chính thức. Cô sẽ rất tự hào về ông. Ông quyết định là về đến New York ông sẽ giữ chỗ đi luôn sang San Francisco và làm lành với cô ông đã định làm thế từ trước rồi và bây giờ ông có cớ để làm. Phần nào ông cũng sẽ cố gắng tỏ ra ưa thích anh bạn Kane kia, nhưng nó không được tự xưng là Kane với ông nữa. Tên nó là gì ấy nhỉ, Richard ư? Phải đấy, Richard. Abel bỗng cảm thấy nhẹ người sau khi đã có quyết định như thế.
Sau khi cả ba người đã quay ra với các bà ở phòng khách chính, Abei giơ tay để lên vai Đại sứ Anh và nói:
Thưa Ngài, tôi xin phép về.
Về với Nam tước hả, – Ngài Benlard nói. Để tôi đưa ông ra xe, ông bạn thân mến. Bà vợ Ông Đại sứ đứng chào Abel ở cửa – Xin chúc bà ngủ ngon, thưa bà Bumws,
và xin cảm ơn bà về buổi tối đáng ghi nhớ này.
Bà ta cười.
Tôi có thể biết. cái điều không được biết, ông Rosnovski ạ, nhưng cũng xin chúc mừng việc ông được bổ nhiệm. Hẳn ông phải rất tự hào trở về nơi ông sinh trưởng với tư cách là đại diện cao cấp cho đất nước mình.
Vâng, thưa bà, – Abel đáp gọn.
Ngài Bernard tiễn ông xuống các bậc thềm đá của sứ quán Anh ra chiếc xe đang đợi. Người lái xe mở cửa xe.
Chúc ông ngủ ngon, ông Rosnovski, – Ngài Bemard nói, – Và chúc mừng ông may mắn ở Warsaw.
Nhân đây, xin hỏi ông có hài lòng với bữa ăn đầu tiên ở sứ quán Anh không ?
Thực ra là bữa thứ hai, thưa ngài Bernard.
Trước ông đã có đến đây rồi ư? Trời ơi, khi kiểm tra lại sổ ghi các tên khách, tôi không thể tìm thấy tên ông.
Không, – Abel nói. – Lần trước ăn ở sứ quán Anh là tôi ăn dưới bếp. Tôi chắc ở trong bếp họ không có sổ ghi tên khách. Nhưng đó là bữa ăn ngon nhất phải nhiều
năm mới có được…
Abel mỉm cười và trèo lên sau xe. Ông có thể thấy ngài Bemard ngẩn ngơ không biết có nên tin vào điều ông vừa nói không.
Ngồi trên xe về khách sạn Nam tước, ông gõ gõ ngón tay vào cửa sổ xe và khẽ hát trong cổ. Ông muốn về Mỹ ngay sáng hôm sau, nhưng ông không thể bỏ bữa tiệc do Fletcher Warren mời đến đại sứ quán Mỹ tối hôm sau. Một đại sứ tương lai là phải làm như thế thôi ông bạn ạ. Ông tưởng như vẫn còn nghe thấy ngài Bernard nói bên tai.
Bữa ăn với Đại Bứ Mỹ hóa ra cũng là một dịp thú vị Abel phải giải thích cho những người khách đến dự về việc tại sao ông đã phải ăn trong bếp sứ quán Anh.
Lúc ông nói sự thật, hết thảy mọi người đều nhìn ông bằng con mắt ngạc nhiên kính phục. Ông không chắc có nhiều người trong số đó tin là ông suýt bị chặt cụt tay hay không, nhưng mọi người ai cũng khen cái vòng bạc và tối hôm đó ai cũng gọi ông bằng “ngài”.
Hôm sau Abel dậy sớm để sẵn sàng bay về Mỹ.
Chiếc máy bay DC-8 đỗ xuống Belgrade và phải nằm tịt ở đó mười sáu tiếng chờ sửa chữa lại. Họ bảo với ông là có chuyện trục trặc ở bộ phận hạ cánh. Ông ngồi trong phòng đợi sân bay, nhấp thứ cà phê Nam tư không thể nào uống được. Sự tương phản giữa sứ quán Anh với cái quầy ăn tạm ở nước này khiến Abel nhớ mãi không quên được. Cuối cùng, máy bay cất cánh để rồi lại bị hoãn ở Amsterdam. Lần này, hành khách được yêu cầu đổi sang máy bay khác.
Về đến sân bay Icuewild, coi như Abel đã đi chuyến này hết gần ba mươi sáu tiếng. Ông mệt quá đến không bước đi nổi nữa. Vừa ra khỏi khu vực Hải quan, ông bỗng thấy mình bị một lô nhà báo vây quanh, máy ảnh chụp tí tách loang loáng. Ông toét miệng cười. Chắc là công bố rồi, ông nghĩ bụng. Bây giờ là chính thức đây. Ông đứng thẳng người lên, chậm chạp bước một cách đàng hoàng, giấu cái dáng chân thọt. Không thấy George đâu, còn các nhà nhiếp ảnh thì cứ chen nhau để chụp -ông.
Rồi ông thấy George đứng ở bên rìa đám đông, người như mất hồn. Qua hàng rào, Abel bỗng thấy tim mình như rụng xuống, còn một nhà báo thì không những không hỏi cảm tưởng ông như thế nào khi là người Mỹ gốc Ba lan đầu tiên được bổ nhiệm làm đại sứ ở Warsaw, mà anh ta lại gào lên:
“ông có câu trả lời gì cho những lời buộc tội không?”.
Máy ảnh lại chớp lên nhoang nhoáng cùng với các câu hỏi khác. – Những lời buộc tội có đúng không, ông Rosnovski?
– Thực tế ông đã trả cho nghị sĩ osborue bao nhiêu tiền?. – Ông có phủ nhận những lời buộc tội ấy không ?
– Ông trở về Mỹ để ra tòa đó chăng Họ ghi những câu trả lời của Abel mặc dầu ông không nói gì.
Rồi bỗng ông quát to lên:
Cho tôi ra khỏi chỗ này đi! George cố chen lên đến chỗ Abel và len qua đám đông ra xe Cadillac đang chờ ở ngoài. Abel cúi xuống đưa hai tay lên che đầu trong khi đèn máy ảnh vẫn tiếp tục nháy. George quát người lái xe cho chạy ngay đi.
Về Nam tước, thưa ông? – Anh ta hỏi.
Không, về chỗ cô Rosnovski ở đường 57.
Tại sao? – Abel hỏi.
Vì báo chí đang kéo đầy đến Nam tước.
Tôi không hiểu, – Abel nói. – Ở Istanbul họ đối đãi với tôi như với một đại sứ, thế mà về đến nhà lại như một phạm nhân là thế nào? Có chuyện gì thế, George?
Anh muốn nghe tôi nói tất cả hay chờ gặp luật sư của anh? – George hỏi.
Luật sư của tôi? Anh thuê người đại diện cho tôi à? – Abel hỏi.
H. Trafford Jilks, người khá nhất.
Và đắt tiền nhất.
Tôi nghĩ trong tình thế này anh không ngại gì về tiền cả, Abel.
Đúng đấy, George, tôi xin lỗi. Bây giờ ông ta đâu?
– Tôi đề ông ta ở lại tòa, nhưng ông ta bảo xong việc là ông ta về đây ngay.
Tôi không thể chờ lâu thế được, George. Anh cứ nói qua cho tôi biết là cái gì đã, nói cái xấu nhất ấy.
George hít lấy một hơi dài.- Ông nói :
Có giấy bắt giam anh.
Về tội gì?
Hối lộ quan chức chính phủ.
Cả đời tôi chưa bao giờ dính đến một quan chức chính phủ nào,- Abel nói.
Tôi biết, nhưng Henry osbome có dính đến, và những gì ông ta làm hình như là nhân danh anh hoặc thay mặt anh.
ôi lạy chúa,- Abel nói. – Lẽ ra tôi không bao giờ dùng ông ta. Tôi đã để cho cái điều cả hai cùng ghét Kane làm cho đầu óc mình bị ngu mất rồi. Nhưng tôi vẫn còn chưa thể tin được là Henry nói hết, vì cuối cùng chính ông ta cũng bị tội kia mà.
Nhưng Henry đã biến mất rồi, – Geórge nói. – Và điều ngạc nhiên lớn nhất là tự nhiên tất cả các khoản nợ của ông ta đã được bí mật thanh toán hết.
William Kane rồi, – Abel bật ra.
Không thấy gì chỉ về hướng đó, – George nói. – Không có chứng cớ gì ông ta dính líu đến chuyện này.
Ai cần gì chứng cớ? Làm sao các nhà. cầm quyền có được những tài liệu này.?.
Không rõ lắm, – George. – Hình như có một gói hồ sơ nặc danh gửi thẳng đến Bộ Tư pháp ở Washington.
Chắc là gửi từ bưu điện Nêw York, – Abel nói. -Không, từ Chicago.
Abel im lặng một lúc.
Không thể là Henry gửi hồ sơ ấy cho họ, – Ông nói. – Như vậy vô lý.
Sao anh biết chắc như vậy ? – George hỏi.
Vì anh vừa bảo là các khoản nợ của ông ta được thanh toán, và chắc chắn là Bộ Tư Pháp nếu không tóm được món bở này thì họ sẽ không chịu ra tay. Henry có thể đã bán hồ sơ cho một người nào khác. Nhưng người đó là ai ? Điều duy nhất chắc chắn là ông ta không bao giờ trực tiếp thả cái tin ấy cho Kane.
Trực tiếp ư ? – George nói.
Phải, trực tiếp, – Abel nhắc lại. – Có thể ông ta không bán trực tiếp. Có thể Kane đã thu xếp một người môi giới nào đó giải quyết toàn bộ vụ này nếu họ biết Henry đang mắc nợ rất nhiều và bọn cá cược đang đe dọa ông ta.
Có thể đúng đấy, Abel. Chả cần phải một anh thám tử cũng có thể khám phá ra những vấn đề tài chính của Henry. Bất cứ ai ngồi ở một quầy rượu Chicago cũng có thể biết chuyện đó. Nhưng đừng vội kết luận gì. Để xem luật sư của anh nói thế nào đã.
Chiếc xe Cadillac dừng lại trước ngôi nhà cũ của Florentyna. Abel đã giữ lại ngôi nhà này với hy vọng một ngày kia con gái ông sẽ quay về. George đã trông thấy Trafford Jilks đứng chờ sẵn ở cửa. Ông mở cho họ vào. Ngồi xong đâu đấy, George rót cho Abel một cốc whisky lớn. Abel uống một hơi cạn rồi đưa cốc cho George róc tiếp.
ông cứ nói cái tệ nhất ấy, ông Jilks. Ta giải quyết cho xong chuyện này đi.
Tôi rất tiếc, ông Rosnovski, – Ông ta lên tiếng.- Ông Novak có cho tôi biết về chuyện ở Warsaw.
Bây giờ thì hết rồi. Ta nên quên cái gọi là “thưa Ngài” ấy đi thôi. Ông có thể tin chắc là nếu Vincent Hogan được hỏi đến, ông ta sẽ không còn nhớ cả tên tôi nữa kia. Nào, ông Jilks, họ ghép tôi vào những tội gì ?
ông bị kết án mười bảy tội hối lộ và làm hư hỏng quan chức chính phủ ở mười bốn bang khác nhau. Tôi đã tạm thời thu xếp với Bộ tư pháp để người ta đến bắt ông tại nhà này vào sáng mai. Họ cũng không phản đối nếu ta nộp tiền để được tạm tha.
Thế thì dễ chịu đấy, Abel nói, – Nhưng nếu họ chứng minh được đầy đủ các tội thì sao?
Ồ thế nào họ chả chứng minh được một số tội, – Tranfford Jilks nói. – Nhưng chừng nào Henry osborne còn lủi trốn thì họ còn khó chưa thể đổ hết các tội cho ông được. Dù sao ông cũng phải thừa nhận sự thật là dù ông có tội hay không thì tai vạ cũng đã xảy ra rồi, ông Rosnovski.
Tôi hiểu rõ quá đi chứ, – Abel nói, đưa mắt liếc nhìn trang đầu tờ Tin tức hàng ngày Tranfford Jilks mang theo. – Bây giờ thì ông phải tìm ra xem kẻ nào đã mua hồ sơ ấy của Henry osborne, ông Jilks. Ông cần bao nhiêu người để làm việc này cứ thuê
hết. Tôi không ngại tốn kém. Nhưng ông phải tìm ra, và tìm ra cho nhanh, vì nếu cuối cùng đó đúng là William Kane thì tôi sẽ cho hắn đứt luôn.
Ông đã đang gay go rồi đấy, đừng có làm cho rắc rối thêm, – Tranfford Jilks nói.
Khéo rồi lại không rút ra được.
Ông yên trí, – Abel nói. – Khi nào tôi cho Kane đi đứt thì đó sẽ là hợp pháp và hoàn toàn có danh dự.
Ông nghe kỹ tôi nói nhé, ông Rosnovski. Lúc này ông hãy quên William Kane đi, và hãy lo về vụ xử sắp tới. Đó sẽ là sự kiện quan trọng nhất trong đời ông trừ phi ông không cần gì đến chuyện ngồi tù trong mười năm tới. Tối nay thì ông không còn có thể làm gì được nữa. Tôi sẽ cho ngươi của tôi đi tìm Henry osbonle, và sẽ đưa ra một lời tuyên bố ngắn cho báo chí bác bỏ những tội đó, nói rằng sau đây sẽ có lời giải thích đầy đủ chứng minh rằng ông hoàn toàn vô tội.
Ta làm thế được không ? – George hỏi với vẻ hy vọng.
Không đâu, – Jilks nói, – Nhưng nó cho tôi có thêm thời gian để suy nghĩ. Khi nào ông Rosnoyski có dịp xem lại toàn bộ hồ sơ tên tuổi ấy, ông sẽ thấy là tôi rất ngạc nhiên phát hiện ra ông không hề có quan hệ trực tiếp gì với bất cứ ai trong đó. Rất có thể là Henry osbome trước sau vẫn chỉ làm trung gian mà không bao giờ đưa ông Rosnovski vào đây cả. Như thế thì việc của tôi là phải chứng minh rằng osborne đã vượt quyền của mình với tư cách là một giám đốc của công ty Xin ông nhớ cho nhé, ông Rosnovski, nếu ông gặp bất cứ người nào có tên trong hồ sơ đó thì ông phải cho tôi biết ngay, vì, lạy Chúa, tôi chắc chắn mười mươi là Bộ tư pháp sẽ dùng những người đó làm nhân chứng để chống lại chúng ta. Tôi sẽ để một bản sao hồ sơ lại cho ông rồi đến mai bắt đầu lo chuyện này.
ông cứ đi nằm và cố ngủ lấy một giấc. Chắc ông vừa đi về mệt lắm rồi. Sáng mai tôi gặp lại ông.
Abel bị bắt một cách lặng lẽ tại nhà con gái ông Vào 8 giờ rưỡi sáng. Cảnh sát và viên chức tòa án liên bang của phần Nam New York đưa xe đến đem ông đi Màu sắc rực rỡ trang trí trên các cửa hàng nhân ngay lễ thánh Valentine khiến Abel càng cảm thấy cô đơn. Jilks tưởng mình đã thu xếp được kín đáo không cho báo chí biết đến, nhưng khi Abel vừa tới tòa án thì ông lập tức đã bị phóng viên và nhiếp ảnh vây quanh. Ông cố gắng chịu đựng để đi vào phòng xử, George đi trước và Jilks theo sau. Họ yên lặng ngồi trong phòng chờ đến lượt mình.
Lúc được gọi ra, quá trình tuyên án chỉ có vài phút và không khí buồn tẻ một cách kỳ lạ. Thư ký tòa đọc lời tuyên án, Tranfford Jilks trả lời “không có tội”, thay mặt cho khách hàng của mình và yêu cầu được nộp tiền để tạm tha. Như đã được thỏa thuận trước, tòa không bác ý kiến đó. Jilks đề nghị chánh án Prescott cho ba tháng để chuẩn bị cãi. Tòa cho hoãn ngày xử đến 17 tháng Năm.
Abel lại được tự do, đàng hoàng ra đối diện với báo chí và nhiếp ảnh. Lái xe đã
cho xe chờ sẵn dưới bậc thềm và mở cửa sau. Máy đã nổ sẵn, người lái xe phải khéo lắm mới khỏi đụng vào các phóng viên báo chí vẫn đi theo hỏi chuyện. Về đến đường 57 rồi, Abel mới để tay lên vai George:
Bây giờ nhé, George, anh sẽ trực tiếp quản lý công ty trong thời gian ba tháng để tôi chuẩn bị việc chống án với ông Jilks. Ta hãy hy vọng là sau đó anh sẽ không phải một mình quản lý công ty nữa, – Abel gượng cười nói.
Cố nhiên là không rồi, Abel.
ông Jilks sẽ gỡ được cho anh, rồi anh xem. – George xách cái cặp lên và cầm lấy cánh tay Abel. – Anh cứ yên trí, – Ông nói rồi từ giã hai người kia.
Khi vào ngồi trong phòng khách rồi, Abel nói với nhà luật sư, – Tôi không biết là nếu không có George thì tôi xoay xở ra sao. Hai chúng tôi cùng đi tàu đến đây từ gần bốn chục năm trước, và cùng trải qua không biết bao nhiêu gian khổ. Bây giờ xem ra trước mắt vẫn còn nhiều gian khổ chứ chưa hết. Thôi, ta tiếp tục làm cái gì đó đi, ông Jilks. Ông không có tin gì mới về Henry osborne sao?
Không, nhưng tôi có sáu người đang đi tìm và tôi biết là Bộ tư pháp ít ra cũng có sáu người nữa. Vì vậy, có thể chắc chắn là sẽ tìm ta ông ta, tất nhiên là không thể cho họ tìm thấy trước.
Còn cái người mà osborne bán hồ sơ cho anh tả- Abel hỏi.
Tôi đã có người tin cậy ở Chicago được phân công tìm rồi.
Tốt, Abel nói. – Bây giờ đến lúc xem lại cái hồ sơ tên tuổi ông để lại cho tôi đêm
qua.
Tranfford Jilks bắt đầu bằng việc đọc lại lời tuyên án của tòa, rồi sau đó cùng với Abel đi vào chi tiết của từng tội trạng.
Sau gần ba tuần gặp nhau liên tục như vậy và Jilks tin rằng Abel không còn có điều gì khác nữa để nói, ông ta đành để cho khách hàng của mình được nghỉ ngơi. Suốt ba tuần đó mà không có gì đưa đến tìm hiểu hiện nay Henry osborne đang ở đâu. Cả những người của Jilks và của Bộ tư pháp đều chịu không tìm ra. Người của Jilks cũng không làm sao tìm được người mà Henry bán tài liệu cho. Ông luật sư bắt đầu tự hỏi không biết Abel có hoàn toàn đúng không.
Ngày xử đã đến gần, Albel đã có ý nghĩ rằng không chừng mình có khả năng là phải ngồi tù thật. Bây giờ ông cũng đã năm mươi lăm tuổi. Ông lo ngại nghĩ đến triển vọng những năm cuối của đời mình sẽ giống như những năm đầu đã bị tù tội. Tranfford Jilks cũng đã cho thấy là nếu Chính phủ chỉ cần chứng minh một trường hợp thôi thì hồ sơ đó của osborne đã đủ cho Abel ngồi tù rất lâu rồi. Abel lấy làm căm tức về sự bất công này – Ông cảm thấy thật bất công. – Những việc phi pháp mà Henry osbome đã nhân danh ông để làm ấy tuy có thật nhưng không phải là cá biệt.
Abel tin rằng không có thứ kinh doanh mới nào phát triển được hoặc không thể có thứ tiền nào kiếm ra được nếu không có những chuyện đấm đút hối lộ cho một số
người đã được nêu tên trong hồ sơ này. Ông nghĩ đến vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của anh chàng William Kane ngồi ở Boston những năm xưa, trên một đống tiền được thừa hưởng mà rất có thể là nguồn gốc của những tiền ấy đều nhơ bẩn cả nhưng được che đậy dưới cái vỏ đẹp đẽ từ bao nhiêu đời rồi.
Florentyna viết cho ông một bức thư rất cảm động, kèm theo mấy tấm ảnh con trai của cô, cô nói cô vẫn yêu vẫn kính trọng Abel và tin rằng ông vô tội.
Ba ngày trước khi xử, Bộ tư pháp tìm ra Henry osbome ở New orleans. Lẽ ra họ không thể biết ông ta là ai nếu như ông ta không vào một bệnh viện ở địa phương với hai cái chân bị gãy. Một viên cảnh sát phát hiện ra Henry bị thương là do quỵt nợ đánh bạc.
New orleans người ta rất ghét cái trò này. Viên cảnh sát xác định được đâu ra đấy rồi, tối hôm đó, sau khi bệnh viện đã bó bột cho hai chân của osborne, cho ông ta ra xe lên máy bay đưa về New York.
Henry osbome ngay ngày hôm sau bị kết tội âm mưu trốn tránh và cũng không được nộp tiền để tạm tha. Tranfford Jilks xin phép tòa cho ông được hỏi osborne. Tòa cho phép nhưng Jilks hỏi chuyện mà cũng chẳng biết được gì hơn. Hình như đã rõ ràng và osborne có mặc cả với chính phủ, trong đó ông ta hứa là sẽ khai hết tội cho Abel cốt để nhẹ tội cho bản thân ông ta.
– Hẳn là ông osbome sẽ chỉ bị tội rất nhẹ thôi, – Ông luật sư lặng lẽ bình luận – Hắn sẽ chơi cái trò ấy đấy – Abel nói. – Tôi thì chịu đòn, còn hắn thì thoát.
Bây giờ thì chúng ta coi như chịu, không biết là hắn đã bán cái hồ sơ chết tiệt ấy cho ai.
Không, ông nhầm đấy ông Rosnovski. Đó là điều ông ta nói ra, – Jilks nói. – Ông ta bảo không phải William Kane. Trong bất cứ hoàn cảnh nào ông ta cũng không bao giờ bán hồ sơ cho Kane. Một người ở Chicago gọi báo cho biết là Harry Smith đã trả tiền mặt cho osborne để lấy tài liệu đó.
Mà ông biết đấy, Harry Smith chỉ là cái tên giả. Ở Chicago có đến hàng chục hanrry Smỉth mà không một ai khớp với người như đã mô tả.
Tìm người đó đi, – Abel nói. – Ông phải tìm ra ông ta trước khi tòa xử.
– Chúng tôi đã làm việc đó rồi, – Jilks nói. – Nếu ông ta còn có ở Chicago thì chúng tôi đã giữ ngay trong tuần rồi. Osbome còn nói là cái ông Smith nào đó đảm bảo chỉ dùng tài liệu này cho mục đích riêng thôi chứ không có ý định tiết lộ nội dung cho bất cứ ai trong chính quyền.
– Nhưng tại sao cái ông “Smith” đó lại cần đến những chi tiết ấy làm gì? – Abel hỏi. Tôi đoán là có sự tống tiền, vì vậy mà Henry osbome phải biến đi, để tránh mặt ông. Ông nghĩ xem, ông Rosnovski, có thể là ông ta nói thật. Vả lại, khi nghe nói hồ sơ này đã nằm trong tay Bộ tư pháp thì ông ta cũng lo sợ và thất vọng chẳng kém gì ông khi nghĩ đến những gì sẽ bị tiết lộ. Cho nên tôi không lấy làm lạ thấy ông ta trốn
tránh và đến khi bị bắt thì ông ta sẵn sàng khai ra hết.
ông biết không, Abel nói, – Cái lý do duy nhất tôi dùng con người đó chỉ vì ông ta cũng căm ghét Kane như tôi căm ghét vậy, và đến bây giờ thì Kane chơi cả hai chúng tôi.
Không có chứng cớ gì cho thấy ông Kane có dính líu vào đây, – Jilks nói.
Tôi không cần chứng cớ.
Vụ xử được hoãn lại theo yêu cầu của Chính phủ, vì người ta cần có thêm thời gian để thẩm vấn Henry osborne trước khi quyết định đưa ra xử. Bây giờ ông ta là nhân chứng chủ yếu trong vụ án. Tranfford Jilks kịch liệt phản đối và báo cho tòa biết rằng sức khỏe của khách hàng của ông, bây giờ không còn là một người trẻ tuổi nữa, đang mỗi ngày một sa sút vì bị căng thẳng với những lời buộc tội sai lầm. Chánh án Prescott không nghe. Ông đồng ý với yêu cầu của Chính phủ và hoãn vụ xử thêm bốn tuần nữa.
Thời gian một tháng ấy đối với Abel thật dài, và hai ngày trước khi đưa ra xử, ông đành cho là mình có tội và sẵn sàng chịu án tù một thời gian dài. Thế rồi bỗng người của Tranfforđ Jilks .ở Chicago tìm ra người có tên là Harry Smith, và anh này lại hóa ra một thám tử tư nhân ở địa phương mang tên giả vì khách hàng của anh ta buộc phải như vậy, và khách hàng đó là một công ty luật gia ở New York:
Jilks phải bỏ ra một ngàn đô la và mất hai mươi bốn giờ nữa mới được anh chàng Harry Smith này cho biết công ty luật gia ấy là Cohen và Yablons.
– Luật gia của Kane rồi, – Abel nói ngay.
ông chắc thế không? – Jilks hỏi.- Căn cứ những điều tôi biết về William Kane thì ông ta không bao giờ dùng đến một công ty của người Do thái đâu.
Trước đây, khi tôi mua những khách sạn từ ngân hàng Kane thì mọi thứ giấy tờ đều do một người có tên là Thomas Cohen làm. Vì một lý do nào đó, ngân hàng dùng hai luật gia để làm việc chuyển khoản..
Vậy anh muốn tôi làm gì về việc này,- George hỏi Abel.
Không nên làm gì hết, – Tranfforđ Jilks nói.- Trước vụ xử, chúng ta không nên làm cho rắc rối thêm. Ông hiểu chứ, ông Rosnovski ?
Vậy, – Abel nói. – Xử xong tôi sẽ tính chuyện với Kane. Bây giờ, ông nghe đây nhé, ông Jilks, ông hãy nghe cho kỹ. Ông phải quay lại chỗ osbome ngay và bảo cho ông ta biết là hồ sơ đó đã do Harry Smith bán cho William Kane và Kane đã dùng nó để trả thù cả hai người, ông nhớ nhấn mạnh vào chỗ “cả hai người”.
Tôi cam đoan với ông là khi osborne nghe nói thế, ông ta sẽ không mở miệng nói gì ở ghế nhân chứng đâu dù cho ông ta đã hứa bất cứ gì với Bộ Tư pháp.
Henry osborne là người duy nhất còn sống để mà căm ghét Kane hơn là tôi ghét nữa kia.
Tùy ông thôi, – Jilks nói, tuy có vẻ không thông lắm. – Nhưng tôi vẫn phải nói
trước để ông biết, ông Rosnovski, rằng ông ta sẽ cứ đồ hết tội cho ông đấy, vì cho đến bây giờ ông ta đã làm một tí gì để đỡ cho ông đâu.
Ông hãy cứ tin ở tôi, ông Jilks. Nghe nói đến Kane có dính líu vào đây là lập tức ông ta sẽ thay đổi thái độ ngay.
Tối hôm đó, Tranfford Jilks được phép vào thăm Henry osbome mười phút trong nhà giam. Osbome nghe ông nói nhưng không có phản ứng gì. Jilks tin chắc là điều mình vừa nói không hề tác động chút nào đến nhân chứng đó của Chính phủ. Ông quyết định để đến sáng hôm sau sẽ nói lại cho Abel Rosnovski biết.
ông muốn để khách hàng của mình được một đêm ngủ yên trước khi vụ xử tiến hành vào hôm sau.
Bốn tiếng đồng hồ trước khi vụ xử bắt đầu, người gác nhà giam đem thức ăn sáng vào cho Henry osborne đã thấy ông ta treo cổ từ bao giờ.
ông ta đã dùng chiếc ca vát Harvard để tự tử.
Vụ xử tiến hành mà không có nhân chứng gì, vì vậy phải kéo dài. Sau khi nghe Tranfford Jilks trình bày về tình trạng sức khỏe của khách hàng mình, Chánh án Prexott đã bác đi. Công chúng theo dõi từng tý một vụ xử Nam tước Chicago trên truyền hình và báo chí. Điều khủng khiếp cho Abel hơn cả là ông thấy Zaphia ngồi trong đám công chúng với vẻ như khoan khoái được thấy ông khổ sở. Sau chín ngày
tòa, công tố thấy vụ xử này không đứng vững lắm bèn tính chuyện mặc cả với Tranfford Jilks. Trong một lúc nghỉ, Jilks nói lại cho Abel biết về ý của tòa.
Họ sẽ bỏ không buộc tội hối lộ nếu ông nhận là mình có thiếu sót đối với hai trường hợp nhỏ định mua chuộc quan chức.
Nếu tôi không nhận gì hết thì liệu có cơ hội thoát không ?
Tôi nghĩ là chỉ có một nửa cơ hội thôi, – Jilks nói.
Chánh án Prescott găng lắm. Xoàng ra cũng sáu năm tù, không kém được một
ngày.
Còn nếu tôi chịu và nhận hai cái lỗi nhỏ kia thì sao?.
Thì chịu phạt nặng đấy. Tôi chắc chỉ đến thế là cùng, – Jilks nói.
Abel ngồi suy nghĩ một lát.
– Được tôi nhận tội. Cho xong cái chuyện chết tiệt này đi.
Các luật sư của chính phủ báo cho chánh án biết là họ hủy bỏ mười lăm tội trạng của Abel Rosnovski.
Tranfford Jilks đứng lên nói trước tòa rằng khách hàng của ông nhận hai tội còn lại kia là có thiếu sót trong hành động. Đoàn thẩm phán được cho trở lại và chánh án Preseott trong khi kết luận đã phê phán Abel rất mạnh, nhắc nhở cho ông ta biết rằng trong cái quyền làm ăn kinh doanh không bao gồm cả quyền mua chuộc công chức nhà nước. Hối lộ là một tội ác, và tội ác đó lại càng nặng nếu nó được tiến hành bởi
một người có hiểu biết và có quyền thế, mà những người như vậy không ai lại hạ mình xuống mức đó. Ở những nước khác, ông chánh án nói thêm, khiến cho Abel lại vẫn cảm thấy như mình với nhập cư, hối lộ có thể được chấp nhận như một hành động bình thường trong đời sống hàng ngày nhưng ở trên đất Hoa Kỳ này thì không thế được. Chánh án Prescott tuyên án Abel sáu tháng tù treo với 25.000 đô la tiền phạt, cộng với các khoản chi phí khác.
George đưa cho Abel trở về khách sạn Nam tước. Hai người ngồi trên tầng thượng uống rượu whisky đến hơn một giờ đồng hồ, rồi cuối cùng Abel nói:
George này, tôi muốn anh tiếp xúc với Peter Parfit và trả cho ông ta một triệu đô la để lấy cái hai phần trăm trong ngân hàng Lester đi, vì một khi đã nắm trong tay được tám phần trăm cổ phần của ngân hàng là tôi sẽ có thể vận dụng Điều khoản 7 trong quy chế, và tôi sẽ giết Witham Kane ngay trong phòng giám đốc của hắn.
George gật đầu buồn bã. Ông sợ rằng trận chiến vẫn chưa kết thúc.
Mấy ngày sau Bộ Ngoại giao thông báo Ba lan đã được hưởng quy chế tối huệ quốc trong việc buôn bán với Hoa Kỳ, và đại sứ tương lai của Mỹ ở Warsaw sẽ là John Moors Cabot.
***
Vào một buổi tối tháng hai rét mướt, William Kane ngồi đọc lại báo cáo của Thađeus Cohen. Henry osborne đã đưa ra tất cả những thông tin ông cần thiết để diệt Abel Rosnovski.
ông ta đã lấy hai mươi nhăm ngàn đô la rồi biến đi. Rất đúng với bản chất con người ông ta. William nghĩ bụng và để lại cặp hồ sơ về Rosnovski vào trong két.
Bản gốc đã được Thađeus Cohen gửi lên Bộ tư pháp ở Washington từ trước đây mấy ngày.
Khi Abel Rosnovski ở Thổ nhĩ kỳ trở về ngay sau đó bị bắt, William vẫn chờ ông ta trả thù, bụng chắc mẩm thế nào cũng tung ngay ra thị trường toàn bộ chứng khoán Liên Mỹ của ông ta trong ngân hàng.
Lần này, William đã có sự chuẩn bị. Ông đã có báo trước cho đại lý biết là rất có thể Liên Mỹ sẽ lại được tung ra thị trường với khối lượng to và bất ngờ.
Những gì ông dặn trước đại lý là rất rõ. Hễ họ tung ra là mua ngay để khỏi tụt giá. Một lần nữa, ông lại sẵn sàng bỏ tiền trong quỹ riêng ra làm biện pháp ngắn hạn để tránh cho ngân hàng khỏi có chuyện phiền phức. William cũng có một thông tri nhỏ cho tất cả những cồ đông của Lester yêu cầu họ chớ có bán bất cứ một cổ phiếu nào mà không tham khảo ý kiến của ông trước.
Mấy tuần trôi qua không thấy Abel Rosnovski động đậy gì William bắt đầu cho rằng Thađeus Cohen đã dự đoán đúng khi ông ta tin là họ khó có thể tìm ra dấu vết mà lần đến chỗ ông được. Hẳn là Rosnovski đã đổ tội tất cả cho Henry osbome.
Thađeus Cohen cũng tin chắc rằng với chứng cứ mà osborne khai ra, Abel
Rosnovski sẽ phải ngồi tù khá lâu do đó sẽ không thể có điều kiện vận dụng Điều khoản 7 đe dọa ngân hàng hoặc William Kane được Willianl cũng hy vọng việc tòa tuyên án sẽ làm cho Richard tỉnh ngộ ra được và quay trở về nhà. Chắc chắn là những điều người ta tiết lộ về gia đình đó sẽ chỉ làm cho anh ta lúng túng khó xử với cô con gái của Rosnovski kia, và càng thấy rằng trước nay bố anh vẫn đúng.
William có thể hoan nghênh Richard trở về. Hiện nay trong ban giám đốc ngân hàng Lester có một chỗ trống do Tony Simons đã về hưu và do cái chết đột ngột của Ted Leach. Richard sẽ phải quay về New York trước khi William đến tuổi sáu mươi lăm trong vòng mười năm nữa, nếu không thì sẽ là lần đầu tiên trong hơn một thế kỷ không có người nào của họ nhà Kane ngồi trong ban giám đốc ngân hàng. Then báo cáo cho biết là Richard đã tổ chức rất giỏi cho những của hàng mà Florentyna cần, nhưng cố nhiên cái cơ hội để trở hành chủ tịch tương lai của ngân hàng Lester đối với Richard có ý nghĩa hơn nhiều so với chuyện làm việc cho cô con gái của Rosnovski đó chứ.
Một điều nữa khiến William lo ngại là ông không ưa lắm cái thế hệ giám đốc mới hiện đang làm việc trong ngân hàng. Jake Thomas, người phó chủ tịch mới còn là người rất có thể được thay thế William làm chủ tịch. Có lẽ ông ta được học ở Pnnceton và tốt nghiệp loại ưu, nhưng ông ta có tính khoe mẽ – Hơi quá khoe mẽ, William nghĩ bụng – Mà lại cũng quá nhiều tham vọng, không phải là loại người thích hợp để làm chủ tịch Lester được. Có lẽ William phải tiếp tục đeo đẳng cho đến năm ông sáu mươi lăm tuổi và trong khi. đó cố thuyết phục Richard trở về Lester càng sớm càng tốt. William biết là Kate sẵn sàng mong Richard trở về với bất cứ điều kiện nào. Nhưng rồi năm tháng trôi qua, ông càng thấy những nhận định của mình về con là không đúng nữa. Lạy Trời, cũng may mà cuộc hôn nhân của Vigima tốt đẹp và bây giờ cô đã có bầu rồi. Nếu Richard từ chối không chịu về và không chịu bỏ cô con gái Rosnovski ấy, thì ông có thể để lại tất cả cho Virginia nếu cô đẻ cháu trai.
William đang ngồi ở bàn làm việc tại ngân hàng thì bị trận đau tim đầu tiên. Không nghiêm trọng lắm.
Các bác sĩ bảo ông nên nghỉ ngơi ít ngày thì có thể sống thêm hai mươi năm nữa. Ông nói với bác sĩ – Ông này còn trẻ lắm nhưng giỏi – Là ông rất nhớ Andrew Mackenzie! Và ông chỉ muốn sống thêm mười năm nữa cho hết nhiệm kỳ làm chủ tịch ngân hàng. Trong mấy tuần nghỉ ở nhà, William miễn cưỡng giao cho Jake Thomas trách nhiệm toàn diện đối với các quyết định của ngân hàng. Nhưng vừa trở lại làm việc, William lại phải nhanh chóng xác định lại vị trí chủ tịch của mình vì sợ rằng trong khi ông vắng mặt Thomas đã có thể lạm quyền quá chăng.
Thỉnh thoảng Kate mạnh dạn yêu cầu ông để cho bà trực tiếp gặp Richard, nhưng ông nhất định không nghe, nói rằng:
Tự nó biết khi nào nó muốn thì có thể về Tất cả những gì nó cần làm .là chấm dứt
quan hệ với con bé gian dối đó.
Hôm Henry osbome tự tử, Wilham lại bị một trận đau tim nữa, nhưng ông không kêu ca gì. Suốt đêm, Kate ngồi bên giường ông, chỉ sợ Ông chết. Nhưng việc ông còn quan tâm đến là vụ xử Abel Rosnovski sắp tới khiến cho ông vẫn sống được. William theo dõi tình hình chung quanh vụ này rất sát, và ông biết rằng việc osborne tự tử sẽ chỉ càng làm cho cái thế của Rosnovski mạnh hơn lên mà thôi. Khi Rosnovski cuối cùng được tha bổng với sáu tháng án treo và nộp hai lăm ngàn đô la, thì Wilham không lấy làm ngạc nhiên về chuyện họ đã xử nhẹ như vậy. Cũng dễ dàng hình dung được tại sao chính phủ đồng ý với một vụ xử như thế thôi, vì Rosnovski đã thuê được một luật sư giỏi Tuy nhiên, William ngạc nhiên thấy mình cũng cảm thấy có tội trong việc này, vì khi Abel Rosnovski không bị ngồi tù nữa, ông lại cũng thấy nhẹ người.
Vụ xử xong rồi, William không cần quan tâm đến chuyện Rosnovski có định phá giá chứng khoán Liên Mỹ hay không nữa. Ông vẫn sẵn sàng đối phó. Nhưng rồi không thấy gì. Qua mấy tuần lễ, William bắt đầu không nghĩ đến Nam tước Chicago nữa mà chỉ nghĩ đến Richard, mà lúc này ông rất muốn gặp. “Tuổi già và sợ chết gây ra những thay đổi bất ngờ trong tim”, ông đã có đọc câu đó ở đâu một lần. Một buổi sáng tháng chín, ông nói cho Kate biết ý nguyện đó của mình. Bà không hỏi tại sao ông lại thay đổi ý kiến đến như vậy và chỉ cần biết muốn gặp đứa con trai độc nhất.
Tôi sẽ gọi ngay cho Richard và mời cả hai đứa về,- Bà nói, và bà cũng ngạc nhiên một cách thú vị là lúc bà nói đến hai đứa thì thấy ông không có vẻ gì khó chịu.
Cũng được thôi, – William khẽ nói. – Em bảo với Richard là anh muốn gặp nó trước khi chết.
Anh đừng nói dại. Bác sĩ bảo là nếu anh làm việc từ tử thì sẽ còn sống được hai mươi năm nữa.
Anh chỉ muốn hoàn tất nhiệm kỳ chủ tịch của mình để Richard nó thay thế.
Thế là đủ rồi. Sao em không bay sang miền Tây một lần nữa và bảo với Richard là anh yêu cầu như thế, Kate?
Anh nói một lần nữa là sao? – Kate bứt rứt hỏi lại William cười.
Anh biết là em đã đi San Francisco nhiều lần rồi, em yêu quý ạ. Mấy năm qua mỗi lần anh đi đâu có việc là em cũng lấy cớ về thăm mẹ. Năm ngoái, cụ mất rồi nên em không có cách nào khác được nữa.
Chúng ta lấy nhau đã hai mươi bảy năm, và đến giờ thì anh đã biết là đã thuộc tính nết của em quá rồi. Em vẫn đáng yêu như ngày đầu anh mới gặp, và anh tin rằng ở cái tuổi năm mươi tư thì em chả có người tình nào nữa. Vì vậy anh thấy chả khó gì mà không kết luận được là em đã đi thăm Richard.
Đúng đấy, em có đi thăm, – Kate nói. – Nhưng tại sao anh không nói là đã biết từ trước.
Trong thâm tâm thì anh mừng, – William nói. – Anh không muốn nó hoàn toàn cắt
đứt với bố mẹ. Nó thế nào?
Cả hai đứa đều khỏe, và bây giờ thì anh vừa có cả cháu gái, vừa có cả cháu trai. Cả cháu gái và cháu trai, – Wilham nhắc lại.
Vâng tên nó là KaneAbel, – Kate nói.
Còn cháu trai? – William hỏi. Bây giờ ông mới hỏi là một.
Tốt, – William nói. – Em bay đi San Francisco xem làm gì được không. Bảo nó là anh yêu nó. – Ông đã có một lần nghe một người già khác nói câu đó, một người sắp mất đứa con trai của mình.
Đêm đó Kate thấy hết sức vui. Đã mấy năm nay bà mới lại cảm thấy được như vậy. BÀ gọi cho Richard báo là sẽ sang và ở lại với con một tuần, đem theo cả tin vui sang nữa.
Ba tuần sau Kate mới trở lại New York. William hài lòng nghe nói cả Richard và Florentyna đầu năm tới sẽ trở về thăm bố mẹ, và đó cũng là dịp đầu tiên hai vợ chồng đi xa khỏi San Francisco. Kate kể rất nhiều về chuyện hai vợ chồng làm ăn khấm khá, thằng cháu trai rất giống ông nội, và cả Richard cùng Florentyna rất muốn về New York ngay.
William nghe chuyện chăm chú và cảm thấy mình cũng hạnh phúc, yên tâm. Ông thích tất cả những chuyện ông được nghe kể về Florentyna, và ông bắt đầu lo rằng Richard không về sớm thì rất có thể vai chủ tịch ngân hàng sẽ rơi vào Jake Thomas mất thôi.
ông lo nhưng không nghĩ về chuyện đó lắm.
Sáng thứ hai sau đó, William trở lại làm việc với một tinh thần phấn khởi sau một thời gian vắng mặt khá lâu Sau trận đau tim lần thứ hai, ông phục hồi tốt hơn và bây giờ ông cảm thấy đáng sống.
Ông phải đi lại nhẹ nhàng cẩn thận đấy, – Bác sĩ trẻ đã dặn ông. Nhưng William quyết tâm khẳng định lai vai trò chủ tịch và thống đốc ngân hàng của mình để còn dọn đường cho con trai. Đến ngân hàng, ông được người gác cửa chào hỏi và người đó báo cho ông biết là Jake Thomas đang tìm ông, trước đó cũng đã gọi về nhà cho ông. William cảm ơn người nhân viên già của ngân hàng, người duy nhất đã phục vụ ngân hàng Lester lâu hơn cả chính ông chủ tịch.
Chả có gì quan trọng mà không chờ được, – Ông nói. Không, thưa ông.
William chậm chạp bước vào phòng chủ tịch. Vừa mở cửa, ông đã thấy có ba giám đốc đang ngồi họp với Jake Thomas đang ngồi đàng hoàng ở chính giữa nghế của William.
Tôi vắng mặt lâu thế kia à? – Wiìliam cười nói. – Tôi không còn làm chủ tịch nữa
sao?
Tất nhiên, ông vẫn còn chứ, – Jake Thomas nói và vội đứng dậy khỏi ghế chủ tịch. – Hoan nghênh ông trở lại, ông William.
William thấy khó có thể quen với cách xưng hô của Jake Thomas đã gọi ông bằng tên tục. Cái thế hệ mới này họ quá thân mật thật đấy. Hai người chỉ mới biết nhau có mấy năm thôi, và ông ta có lẽ chưa ngoài bốn mươi.
Có vấn đề gì đấy? – Ông hỏi.
Abel Rosnovski, – Jake Thomas thản nhiên đáp.
William cảm thấy nhói đau trong bụng và ngồi xuống một chiếc ghế da gần đó nhất.
Lần này ông ta muốn gì? – Ông mệt mỏi hỏi. – Ông ta không muốn để cho tôi được yên thân sao?
Jake Thomas bước đến chỗ William.
Ông ta muốn vận dụng Điều khoản 7 và muốn có một cuộc họp ủy quyền với mục đích duy nhất là gạt ông ra khỏi ghế chủ tịch.
Ông ta không thể làm thế được. Ông ta không có đủ số tám phần trăm cần thiết, mà quy chế của ngân hàng đã nói rõ rằng chủ tịch phải được thông báo ngay lập tức nếu có người nào bên ngoài chiếm hữu tám phần trăm chứng khoán.
ông ấy nói đến sáng mai sẽ có tám phần trăm đó.
Không, không, – William nói. – Tôi đã kiểm tra kỹ tất cả các cổ phiếu. Không có ai muốn bán cho Rosnovski cả. Không có ai.
Peter Parfitt, – Jake Thomas nói.
Không, – William cười ngạo nghễ. – Tôi đã mua chứng khoán của ông ta cách đây một năm qua một người thứ ba rồi.
Jake Thomas chưng hửng, và đến một lúc sau không ai nói gì.
Lần đầu tiên William hiểu là Thomas muốn được làm chủ tịch Lester biết chừng nào.
Sự thật là, – Jake Thomas nói, – Ông ta nói đến mai sẽ có tám phần trăm, do đó ông ta có quyền cử ra ba giám đốc để đình chỉ bất cứ quyết định lớn nào trong vòng ba tháng. Đó cũng chính là những điều khoản ông đã đưa vào đó đề đảm bảo cái thế lâu dài của mình. Ông ấy cũng có ý muốn công bố quyết định của mình trên báo cho cả nước biết. Để đề phòng, ông ấy còn dọa bán cả chứng khoán của công ty nam tước để đảo lại quyền kiểm soát của Lester nếu có ý kiến phản đối ông ta. Ông ta cũng nói rõ là chỉ có một cách để ông ta từ bỏ kế hoạch này thôi.
Là cách gì? – William nói.
Là ông xin từ chức chủ tịch ngân hàng, – Jake Thomas đáp.
Thế là tống tiền à? – William nói gần như hét lên.
Có thể, nhưng nếu ông không từ chức vào mười hai giờ trưa thứ hai tới, thì ông
ta sẽ công bố cho tất cả các cổ đông biết. Ông ấy đã giữ sẵn chỗ để đăng trên bốn chục tờ báo và tạp chí.
Ông ta điên mất rồi, – William nói. Ông rút mùi xoa ở túi ngực áo đưa lên chấm lông mày.
Như thế cũng chưa hết, – Jake Thomas nói tiếp. – Ông ấy còn đòi là không có người nào thuộc họ Kane được thay thế ông trong ban giám đốc trong mười năm tới đây và việc từ chức của ông không được lấy cớ là yếu sức hay bất cứ cớ gì khác để ra đi.
ông ta đưa ra một tài liệu dài có tiêu đề “Công ty Nam tước”.
Điên, – William nhắc lại sau khi đọc qua bức thư.
Dù sao tôi cũng đã triệu tập họp ban giám đốc vào mười giờ ngày mai,- Jake Thomas nói. – Tôi nghĩ chúng ta sẽ thảo luận chi tiết những yêu cầu của ông ta, William.
Ba vị giám đốc để William ngồi lại một mình trong phòng. Suốt ngày hôm đó không ai vào gặp ông. Ông liên lạc với một số giám đốc khác nhưng chỉ nói chuyện được với một vài người và cảm thấy không chắc được họ ủng hộ. Ông biết là cuộc họp ngày mai sẽ rất căng, nhưng chừng nào chưa có ai có được tám phần trăm thì ông còn thấy yên tâm. Ông bắt đầu ngồi tính đến một chiến lược để duy trì sự kiểm soát của ông đối với ban giám đốc. Ông kiểm tra lại danh sách các cổ đông. Theo ông biết được thì cho đến nay không một ai có ý muốn nhả chứng khoán của mình ra cả. Ông cười một mình. Abel Rosnovski đã thất bại với cú này của ông ta rồi. Tối hôm đó, William về nhà sớm, vào thư viện ngồi để suy nghĩ về những sách lược đánh bại Abel Rosnovski một lần cuối. Mãi đến ba giờ sáng ông mới đi ngủ, nhưng ông đã quyết định được sẽ làm gì. Jake Thomas phải bị gạt ra khỏi ban giám đốc để Richard thay vào đó.
Sáng hôm sau William đến sớm để dự cuộc họp ban giám đốc. Ông ngồi trong phòng làm việc xem lại những điểm đã ghi chép, rất tin ở thắng lợi. Ông cảm thấy kế hoạch của mình đã tính đến mọi mặt. Lúc mười giờ kém năm phút, thư ký bấm chuông báo vào:
Có một ông Rosnovski muốn nói chuyện điện thoại với ông, – Cô nói – Sao – William hỏị.
Ông Rosnovski.
Ông Rosnovski. – William nhắc lại cái tên như không tin ở mình, – Cho nói đi, – Ông đáp, giọng hơi run.
Vâng, thưa ông.
Ông Kane? – Một giọng nhẹ mà William không bao giờ quên được.
Vâng, lần này ông định làm gì theo – Ông hỏi.
Theo quy chế của ngân hàng, tôi báo để ông biết là hiện nay tôi đã có tám phần
trăm cổ phần của Lester, và tôi muốn vận dụng Điều khoản 7 nếu như những yêu cầu.
trước đây của tôi không được đáp ứng vào trưa ngày thứ hai.
– Ông có được hai phần trăm cuối cùng của ai thế- William lắp bắp hỏi.
Điện thoại ngắt. Ông vội xem danh sách các cổ đông, cố tìm xem ai đã phản bội mình. Lúc chuông điện thoại reo lần nữa, William còn chưa hết run.
Đúng mười giờ, William bước vào phòng giám đốc.
Nhìn quanh bàn, ông chợt thấy mình còn hiểu rất ít về những giám đốc trẻ. Lần trước, ông cũng đã có một cuộc chiến đấu trong chính phòng này. Ông chẳng quen biết một giám đốc nào trong số họ, thế mà ông vẫn thắng. Ông mỉm cười với mình, tự tin rằng còn có thể đánh bại Abel Rosnovski. Ông đứng dậy nói với ban giám đốc.
Thưa các vị, cuộc họp này được triệu tập vì ngân hàng nhận được yêu cầu của ông Abel Rosnovski bên Công ty Nam tước, một con người phạm tội đã bị lên án nhưng lại có thái độ hỗn xược dám trực tiếp đe dọa tôi cụ thể là dùng tám phần trăm cổ phần của ông ta trong ngân hàng này để làm cho chúng ta khó xử, và nếu như chiến thuật này không thành công thì ông ta sẽ dùng đến biện pháp đảo ngược giá trị, trừ phi tôi từ chức chủ tịch và thống đốc mà không có lời giải thích gì các vị đều biết rằng tôi chỉ còn có chín năm nữa để phục vụ ngân hàng này cho đến khi tôi về hưu, và nếu như trước đó tôi phải rời đi, thì việc từ chức của tôi sẽ hoàn toàn bị hiểu sai lạc trong thế giới tài chính.
William nhìn xuống những ý mình đã ghi trước, quyết tâm đi tới với con chủ bài của mình.
Thưa các vị, tôi sẵn sàng giao lại toàn bộ cổ phiếu của tôi với mười triệu đô la của quỹ ủy thác riêng của tôi để ngân hàng sử dụng chống lại bất cứ âm mưu nào của ông Rosnovski trong khi đó vẫn đảm bảo cho ngân hàng Lester không bị thua thiệt gì hết. Trong hoàn cảnh như hiện nay, tôi hy vọng được các vị hoàn toàn ủng hộ trong cuộc đấu tranh chống Abel Rosnovski. Tôi tin rằng các vị không phải là những người chịu để cho bị dọa dẫm một cách tầm thường như vậy.
Cả phòng im lặng. William tin chắc mình đã thắng, nhưng rồi Jake Thomas nêu lên tiếng xem ban giám đốc có ai muốn hỏi về quan hệ giữa ông với Abel Rosnovski.
Yêu cầu đó khiến William ngỡ ngàng, nhưng ông đồng ý ngay, không ngập ngừng. Jake Thomas không phải là người khiến ông sợ được.
Mối thù này giữa ông với Abel Rosnovski, – Jake Thomas nói, – Đã diễn ra hơn ba chục năm nay rồi.
ông có tin rằng nếu chúng tôi theo kế hoạch- Của ông thì sẽ chấm dứt được chuyện đó không ?
Ông ta còn có thể làm gì khác được nữa ? – William lúng túng hỏi và nhìn quanh phòng xem có ai lên tiếng ủng hộ không.
Ông ta chưa làm gì thì chưa thể biết được, nhưng với tám phần trăm cổ phần
trong ngân hàng thì ông ta cũng đã có quyền ngang với ông rồi, – Đó là ý kiến của người thư ký Công ty mới, William không ưa anh chàng này vì anh ta nói nhiều. – Và điều mà chúng tôi có thề thấy được là trong hai ông hình như chẳng ai có thể xóa bỏ được mối tư thù này. Mặc dầu ông đã sẵn sàng đưa ra mười triệu để bảo vệ cho vị trí tài chính của ngân hàng, nhưng nếu ông Rosnovski cứ tiếp tục đình lại những quyết định về chính sách, cứ triệu tập những cuộc họp ủy nhiệm mà không kể gì đến thiện chí của ngân hàng, thì nhất định điều đó sẽ gây ra hốt hoảng. Ngân hàng và những công ty phụ thuộc vào ngân hàng mà chúng tôi có trách nhiệm với họ với tư cách giám đốc sẽ ít ra là thấy khó xử và nhiều ra là có thể đổ sụp.
Không, không, – William nói. – Với sự ủng hộ của riêng tôi, chúng ta có thể đối chọi với ông ta được.
Điều mà chúng ta phải quyết định hôm nay, – Thư ký công ty nói tiếp, – Là xem có điều kiện nào để cho ban giám đốc này đối chọi được với ông Rosnovski hay không. Có lẽ về lâu về dài thì chúng ta là những người chắc chắn thất bại.
Không đâu, nếu tôi bỏ quỹ riêng của tôi ra trả cho cái giá đó William nói.
Điều đó thì ông có thể làm được, – Jake Thomas nói, – Nhưng chúng ta không chỉ bàn vấn đề tiền, mà còn nhiều vấn đề lớn hơn đặt ra cho ngân hàng. Bây giờ ông Rosnovski có thể vận dụng Điều khoản 7 thì ông ấy muốn chơi kiểu nào với ta là tùy ông ta thôi.
Ngân hàng có thể bỏ hết thì giờ ra không làm gì mà chỉ ngồi đoán trước xem Abel Rosnovski định chơi thế nào.
Jake Thomas chờ cho điều mình vừa nói đủ ngấm vào mọi người, William im lặng. Rồi Thomas lại nhìn vào William nói tiếp:
Bây giờ, tôi xin hỏi ông, thưa ông chủ tịch, một câu hỏi riêng rất nghiêm túc đang khiến mọi người ngồi quanh bàn này lo lắng, và tôi hy vọng ông sẽ rất thành thật trả lởi cho chúng tôi biết, mặc dầu đối với ông có thể là không thú vị gì lắm.
William nhìn lên, không hiểu đó có thể là câu hỏi gì ông tự hỏi không biết họ đã giấu giếm bàn với nhau những gì? Cái tay Jake Thomas tự cho mình là ai vậy William cảm thấy mất chủ động.
Tôi sẽ trả lời ,bất cứ gì ban giám đốc yêu cầu, – William nói – Không có gì và không có ai đáng cho tôi phải sợ, – Ông nói và nhìn thẳng vào Jake Thomas.
Cảm ơn ông, – Jake Thomas nói, – Thưa ông chủ tịch, chúng tôi muốn biết ông có dính líu gì đến việc gửi một hồ sơ đến Bộ tư pháp ở Washington khiến cho Abel Rosnovski bị bắt và bị kết tội lừa đảo trong khi đó chính ông cũng biết rằng ông ta là một cổ đông chủ yếu của ngân hàng ta không ?
Ông ta đã nói với ông thế? – William hỏi.
Vâng, ông ấy cho rằng ông là nguyên nhân duy nhất khiến ông ấy bị bắt.
william ngồi lặng một lát, suy nghĩ về câu trả lời của mình trong khi vẫn nhìn
xuống những điều ông ghi trên giấy, Những điều đã ghi ấy chẳng giúp gì được cho ông. Ông đã không nghĩ rằng câu hỏi đó sẽ được nêu ra, nhưng đã hơn hai mươi ba năm nay ông chưa nói dối ban giám đốc bao giờ. Chẳng lẽ bây giờ ông nói dối họ sao.
Phải tôi đã làm việc đó, – Ông nói, phá vỡ giây phút im lặng. – Tài liệu đó rơi vào tay tôi, và tôi nghĩ mình có bổn phận phải chuyển nó cho Bộ tư pháp.
Làm sao những tài liệu đó đã rơi vào tay ông được?
William không trả lời.
– Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều biết câu trả lời cho câu hỏi đó, thưa ông chủ tịch, – Jake Thomas nói. – Hơn nữa, ông cho các nhà cầm quyền được biết mà lại không thông báo cho ban giám đốc về hành động của mình, và làm như vậy ông đặt tất cả chúng tôi vào cái thế nguy hiểm. Tiếng tăm của chúng ta, sự nghiệp của chúng ta, tất cả những gì mà uy tín của ngân hàng này, đều phụ thuộc vào mối tư thù đó của ông.
Nhưng Rosnovski định hại tôi, – Wilham nói, biết là mình đang quát to.
Vậy là để hại lại ông ta, ông đã hy sinh cả sự Ổn định và tiếng tăm của ngân hàng.
Đây là ngân hàng của tôi, – Wllliam nói.
Không phải, – Jake Thomas nói. – Ông có tám phần trăm cổ phần như ông Rosnovski vậy thôi, và lúc này thì ông làm chủ tịch và thống đốc của Lester, nhưng ngân hàng không phải của ông để ông có thể tự mình muốn làm gì cũng được mà không cần phải tham khảo ý kiến của các giám đốc khác.
Nếu vậy tôi yêu cầu ban giám đốc bỏ phiếu tín nhiệm, – William nói. – Tôi đề nghị các vị ủng hộ tôi chống lại Abel Rosnovski.
Đó không phải là mục đích của bỏ phiếu tín nhiệm,- Thư ký công ty nói. – Đây là bỏ phiếu để xem ông còn là người thích hợp để quản lý ngân hàng này trong hoàn cảnh hiện nay nữa không. Ông không thấy thế sao, ông Chủ tịch ?
Thế cũng được, – William nói và quay nhìn đi chỗ khác – Ban giám đốc này sẽ quyết định xem họ muốn chấm dứt sự nghiệp của tôi trong nhục nhã sau gần một phần tư thế kỷ phục vụ, hay là chịu bó tay trước sự đe dọa của một tên tội phạm.
Jake Thomas ra hiệu gật đầu với thư -ký công ty, rồi những lá phiếu được trao quanh bàn cho mỗi thành viên ban giám đốc. William thấy như mọi thứ đã được quyết định trước khi có cuộc họp này. Ông liếc nhìn cả hai mươi chín người ngồi quanh bàn. Rất nhiều trong số đó đã do chính ông lựa chọn. Có một lần ông đã nghe có một nhóm trong số những giám đốc trẻ công khai ủng hộ đảng Dân chủ và John Kennedy. Một số sẽ không để cho Rosnovski đánh bại ông. Không bây giờ thì không. Ông tự nhủ:
xin hãy cứ để tôi làm cho đến hết nhiệm kỳ chủ tịch đã. Rồi tôi sẽ lặng lẽ ra đi, không kêu ca gì hết. Chứ không phải kết thúc như thế này.
ông nhìn các thành viên ban giám đốc đưa lại cho thư ký những lá phiếu của họ.
Anh này từ từ mở từng phiếu. Cả căn phòng theo dõi anh ta mở đến những phiếu cuối cùng, mỗi lần lại ghi cẩn thận lên một mảnh giấy để trước mặt đã được chia sẵn làm hai cột, William có thể thấy rõ một bên cột dài hơn bên kia khá nhiều, nhưng không phân biệt được bên nào là bên chống và bên nào ủng hộ. Ông không thể nào chấp nhận rằng lại có một ngày lại diễn ra cuộc bỏ phiếu ngay tại phòng giám đốc này của ông để chọn lựa giữa ông với Abel Rosnovski.
Thư ký nói mấy lời gì đó. William không thể tin được điều ông vừa nghe thấy. Với mười bẩy trên mười hai phiếu, ông đã mất sự tín nhiệm của ban giám đốc.
ông cố đứng dậy. Thế là trong trận cuối cùng Abel Rosnovski đã đánh bại ông.
Wilham bước ra ngoài.
Không một ai nói gì. Ông quay về phòng chủ tịch lấy áo ông chỉ đứng lại nhìn lên bức chân dung của Charler Lester một lần cuối, rồi chậm chạp bước theo hành lang đi ra cửa ngoài.
Người gác cửa nói:
Rất mừng lại thấy ông, thưa ông chủ tịch. Ngày mai lại gặp ông, thưa ông.
William biết là ông ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại ông nữa. Ông xoay người bắt tay con người hai mươi ba năm trước đây đã chỉ cho ông lối lên phòng giám đốc.
Người gác cửa được bắt tay hơi ngạc nhiên nhìn ông, chúc ông ngủ ngon, rồi nhìn ông ngồi lên sau xe.
ông ta không biết đây là lần cuối.
Lái xe đưa ông về nhà. Đến đường 68, William ngã ngay ở bậc thềm trước cửa. Lái xe và Kate đỡ ông vào trong nhà. Kate thấy ông khóc. Bà vòng tay ôm lấy ông.
– Chuyện gì thế, William ? Có chuyện gì thế ?
Anh bị vứt ra khỏi ngân hàng của anh rồi,- Ông thổn thức. Ban giám đốc của anh không còn tín nhiệm anh nữa. Đến nước này họ quay ra ủng hộ Abel Rosnovski.
Kate đỡ ông lên nằm trên giường. Bà ngồi đó với ông suốt đêm. Ông không còn nói gì nữa, mà cũng không ngủ.
Sáng thứ hai sau đó, trên tờ Nhật báo phố Wall chỉ đơn giản có một thông báo:
“William Lowell Kane, chủ tịch và thống đốc ngân hàng Lester, đã từ chức sau cuộc họp ban giám đốc hôm quạ” Không thấy nói là ốm đau hay có sự giải thích gì về sự ra đi bất ngờ đó, cũng không có ý kiến là con trai ông sẽ thay chân ông trong ban giám đốc. William biết là tin đồn rồi sẽ lan đi khắp phố Wall và người ta sẽ dự đoán những cái tệ hại nhất. Ông ngồi một mình trên giường, coi như không quan tâm gì đến cuộc đời này nữa.
Cùng ngày hôm đó, Abel đọc thông báo về chuyện từ chức của William Kane trên Nhật báo phố Wall.
ông nhấc điện thoại lên, quay số ngân hàng Lester và yêu cầu nói chuyện với chủ tịch mới. Vài giây sau, Jake Thomas nghe máy.
– Xin chào ông Rosnovski.
Chào ông Thomas. Tôi gọi để báo cho ông biết là tôi sẽ bán các cổ phần của công ty hàng không Liên Mỹ cho ngân hàng với giá thị trường sáng nay và tám phần trăm cổ phần của tôi ở Lester cho riêng ông với giá hai triệu đô la.
Cảm ơn ông Rosnovski, ông thật là rộng rãi quá.
Ông không cần phải cám ơn tôi, ông Chủ tịch, đó chẳng qua là chúng ta đã thỏa thuận với nhau khi ông bán cho tôi hai phần trăm của ông trong ngân hàng Lester thôi, – Abel Rosnovski nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.